Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 121

880 0 8 0

Sáng hôm đã hẹn ăn sinh nhật, Ôn Khinh Hàn tỉnh dậy trước. Cô lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Thời Thanh Thu, cũng không biết cô đã nhìn bao lâu rồi, cứ im lặng nhìn nàng như thế mãi.

Mãi đến khi hàng mi dài của Thời Thanh Thu khẽ rung lên, Ôn Khinh Hàn mới nhích tới gần bên tai nàng, khẽ cười: “Ôn phu nhân, sinh nhật vui vẻ.”

Thời Thanh Thu sửng sốt một hồi mới tỉnh táo lại, hơi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi đôi tay trắng nõn ôm chặt cổ Ôn Khinh Hàn, giọng nói còn pha chút buồn ngủ: “Ôn phu nhân, Ôn bảo bối, sinh nhật vui vẻ, vừa mới già thêm một tuổi, để mình xem xem đã có nếp nhăn chưa nào.”

Nàng thật sự sờ lên khóe mắt Ôn Khinh Hàn: “Ờm… Không có nếp nhăn, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, ra ngoài còn có thể thu hút một lượng lớn thiếu nam thiếu nữ, bảo đao chưa già.”

Ôn Khinh Hàn cười hỏi: “Có thể thu hút cậu không?”

“Đương nhiên rồi, cậu đã thu hút mình sẵn rồi, sớm hơn hôm nay rất nhiều rất nhiều ngày cơ.” Thời Thanh Thu bật cười trùm chăn qua đầu, che khuất tia sáng soi vào qua khe hở màn cửa, cùng rúc trong chăn với Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng hỏi: “Đã muốn dậy chưa? Chúng ta còn phải đi mua đò ăn, sau đó đi lấy bánh kem, mình còn phải đi lấy một thứ nữa.”

“Hả?” Thời Thanh Thu tò mò: “Thứ gì thế? Tặng mình hả?”

“Đồ phải đi lấy hôm nay đương nhiên là tặng cho cậu rồi.” Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, mỉm cười lên tiếng trước khi Thời Thanh Thu lại nói tiếp: “Nhưng mình không thể nói trước cho cậu đó là cái gì được, buổi tối cậu sẽ biết.”

Ha, lão cán bộ Ôn bắt đầu có tình ý rồi đó hả?

Vì tình thú hiếm thấy này, Thời Thanh Thu lựa chọn thỏa hiệp.

Nàng khẽ cắn lên mặt Ôn Khinh Hàn một cái, trong chăn đen kịt, âm cuối hơi kéo dài, còn có một nguồn lực mê hoặc khó nói: “Được thôi, vậy mình chờ tới tối nay vậy, đừng để mình chờ lâu quá nhé.”

“Được rồi, dậy thôi, sắp tới trưa luôn rồi.” Ôn Khinh Hàn sờ lên mái tóc tản ra của Thời Thanh Thu.

Sau khi hai người ăn sáng xong thì đi ra ngoài dưới ánh mắt mập mờ của dì Chung, cùng tới siêu thị mua những nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho tối nay.

Hai người chưa từng nhắc tới chuyện ngày mai mới là sinh nhật thật, ăn ý xem ngày hôm nay như ngày mai.

Lúc nhỏ chưa độc lập, bậc trưởng bối bên nhà họ Thời và nhà họ Ôn luôn tổ chức sinh nhật chung cho hai người.

Lúc đó Thời Thanh Thu vẫn rất thích chơi với Ôn Khinh Hàn, nhưng từ nhỏ Ôn Khinh Hàn đã hướng nội nên rất ít biết chủ động trả lời Thời Thanh Thu.

Sau này lớn hơn một tí, cả hai đều có bạn bè riêng của mình, bạn bè xung quanh Thời Thanh Thu lại càng không đếm xuể. Thời gian dần trôi qua, Ôn Khinh Hàn chỉ đi tới bên cạnh nàng khi nàng một thân một mình, mà sinh nhật tuổi đó cả hai đã rất ít ăn sinh nhật cùng nhau.

Lúc đang chọn bia, Thời Thanh Thu chợt nảy ý định quay sang hỏi Ôn Khinh Hàn đang đẩy xe mua sắm: “Khinh Hàn, mình nhớ từ lúc lên cấp hai là chúng ta đã không ăn sinh nhật cùng nhau nữa rồi thì phải, sinh nhật mấy năm đó cậu ăn thế nào vậy?”

Ôn Khinh Hàn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Trên cơ bản đều ở nhà ăn sinh nhật với ba mẹ, cơm nước xong xuôi thì đi làm bài tập.”

Thời Thanh Thu lựa bia xong bỏ vào xe mua sắm, kéo cánh tay cô, trong lòng hơi đau xót: “Vậy sao cậu không ra ngoài chơi với bạn bè? Mình nhớ lúc đó có rất nhiều bạn muốn kết bạn với cậu mà.”

Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Mình không thích mấy người kia, mình không thích cách kết bạn của bọn họ, hơn nữa cũng rất xấu.”

Thời Thanh Thu vừa buồn cười lại vừa đau lòng, mỉm cười trêu chọc cô: “Vậy mình có xấu không?”

Nhắc lại tuổi thơ, Ôn Khinh Hàn cười nói: “Đương nhiên là không rồi, từ nhỏ tới lớn cậu đều rất ngoan.”

“Mình rất thích đáp án này, tối nay sẽ thưởng cho cậu.” Thời Thanh Thu buông tay đang sờ đầu cô rồi dặn dò tiếp: “Nhưng bia mình mới chọn cậu không được uống đâu, một khoảng thời gian nữa mới được uống.”

Ôn Khinh Hàn liên tục đáp lại: “Ừ, đi mua chút đồ ăn vặt đi, buổi tối cho cậu ăn lúc xem ti vi.”

Thời Thanh Thu không hề che giấu nên thu hút không ít khách hàng dừng chân.

Tình trạng như vậy đã là chuyện thường ngày như cơm bữa với hai người rồi, ngày thường ký tên cho một vài fan hâm mộ xong thì cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng hơn cả.

Lúc hai người lựa khoai tây, một cô gái cầm một quyển sổ, chạy tới kéo áo Thời Thanh Thu một chút, nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Thu, chị ký tên cho em được không? Một chữ thôi là được rồi ạ.”

“Được, em chờ chút.” Thời Thanh Thu nở nụ cười thân thiện, quay sang nhận bút và vở của cô gái kia.

Nàng lật vở ra ký tên mình lên rồi trả lại.

Ai ngờ cô gái kia xấu hổ lắc đầu, sau đó lại kéo áo Ôn Khinh Hàn: “Cả chị này nữa…”

“Hả? Cả tôi nữa à?” Lần đầu tiên bị xin chữ ký nên Ôn Khinh Hàn cũng hơi ngây ra.

Thời Thanh Thu nắm tay cô: “Ký đi, không sao đâu.”

Ôn Khinh Hàn cũng nhận vở, ký tên mình lên cạnh tên Thời Thanh Thu. Một bên nước chảy mây trôi, một bên hiên ngang mạnh khỏe, nàng chợt nhớ tới chữ ký của cả hai lúc lĩnh chứng kết hôn.

Hai người trả vở lại cho cô gái kia, cô gái cười hì hì nói: “Cảm ơn ạ, chị Thanh Thu thích thì em cũng thích, chị khối băng rất đẹp.” Sau đó cô gái ôm vở chạy đi như một làn khói.

Chỉ còn lại Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đứng tại chỗ, mình nhìn cậu, cậu nhìn mình.

Cuối cùng Ôn Khinh Hàn bất đắc dĩ nói: “Cái biệt danh mà A Hiểu đặt cho mình e là đã trở thành kiến thức cần thiết trong fan hâm mộ của cậu rồi.”

Thời Thanh Thu nhíu mày nói: “Sao thế? Như vậy không tốt hả?”

Nàng nghiêm túc chọt vai Ôn Khinh Hàn một cái rồi nói: “Như vậy thì mọi người đều biết trong nhà mình có một chị khối băng, ai muốn tới cửa ngồi chờ thì coi như bị thương do giá rét.”

“Được, vậy mình sẽ tận chức tận trách đặc biệt đông lạnh fan hâm mộ cho cậu.” Ôn Khinh Hàn cong môi, nắm tay cô: “Đi thôi chị Thanh Thu, mua đồ ăn vặt tiếp nào.”

Hai người mua rất nhiều đồ ăn vặt về nhà nhưng Thời Thanh Thu lại bảo Ôn Khinh Hàn tĩnh dưỡng cơ thể, không cho ăn đồ ăn vặt nhiều, mới có tí mà đã mua nhiều thế rồi.

Đứng từ góc độ của Ôn Khinh Hàn thì có lẽ Thời Thanh Thu đã chăm nom mãi thành nghiện, hoặc là nàng xem cô vô cùng yếu đuối nên lúc này mới dặn dò mãi. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có gì cần chăm nom nữa cả, cơ thể bình phục vô cùng tốt, lật nóc nhà cũng được nữa kìa.

Buổi chiều Thời Thanh Thu đi lấy bánh kem, Ôn Khinh Hàn phải đi lấy quà, hơn nữa còn không cho Thời Thanh Thu, nói là để thấy thần bí.

Nếu vậy thì hai người chia ra hành động, Ôn Khinh Hàn bảo Thời Thanh Thu lái xe đi, còn mình thì bắt xe, để lại dì Chung ở nhà nấu cơm.

Chạng vạng tốt, Thời Thanh Thu lấy bánh xem trở về trước, dì Chung cũng đã nấu ăn xong nên nàng tiễn dì Chung xuống dưới lầu, sẵn tiện xem thử Ôn Khinh Hàn đã tới chưa.

Dì Chung nhiệt tình, vẫn luôn dặn dò Thời Thanh Thu: “Thanh Thu à, buổi tối hai đứa nhớ tắt đèn dưới lầu rồi hãy lên lầu nhé, đừng quên đấy.”

Thời Thanh Thu cong môi, tâm trạng vui vẻ: “Con biết rồi, dì Chung cứ yên tâm, chỉ một buổi tối thôi mà, ngày mai sẽ giao trả lại cho dì ngay.”

Dì Chung nói một cách sâu xa: “Dì sợ hai đứa vui quá, vui quá nên quên luôn, không dặn là dì lại không yên tâm.”

“Không đâu mà, chắc chắn tụi con sẽ nhớ, dù con không nhớ thì lão cán bộ kỳ cực như Khinh Hàn cũng sẽ không quên đâu, cậu ấy bình tĩnh lắm.” Thời Thanh Thu che giấu lương tâm mà đảm bảo.

Nàng còn rõ hơn ai hết, Ôn Khinh Hàn mà hào hứng lên thì ngay cả mình họ gì cũng quên luôn.

Dì Chung lắc đầu cười nói: “Vậy dì về sớm nhé, hai đứa đừng vui chơi muộn quá.”

Thời Thanh Thu đưa dì Chung tới cửa, nhìn qua đường nhỏ đi vào cổng khu biệt thự, không có bóng người cũng không có bóng xe.

Nàng đang định đóng cửa vào nhà thì vô tình liếc thấy dưới bóng cây có một bóng người, xuất phát từ bản năng nàng nhìn về phía bên kia.

Mái tóc nâu dài của người dưới cây khẽ lay trong gió nhẹ, gương mặt đó không hề khác gì với vài ngày họp lớp lúc trước, chỉ có giữa hai đầu lông mày càng ẩn nhẫn hơn bảy năm trước mà thôi.

Từ năm đó tươi đẹp sáng sủa cho tới bây giờ bày mưu tính kế, trong bảy năm qua, có lẽ có nhiều thứ không thay đổi nhưng thời gian đã trôi qua thì cũng không quay lại được nữa, cũng không thể nào làm lại.

Hai người đã tự trưởng thành riêng phần mình, cả hai không gặp lại nhau, ít nhất cho tói bây giờ sẽ không gặp lại nữa.

Kỳ Duyệt đi tới, chỉ cách nàng vài bước, trong giọng nói cũng không còn sự đa cảm rõ ràng lúc trước, vẻ mặt hòa nhã: “Thanh Thu, mình phải về rồi.”

Thời Thanh Thu im lặng không lên tiếng.

Kỳ Duyệt lại cười một chút rồi nói: “Ngày mai là sinh nhật cậu, phải nói một câu sinh nhật vui vẻ sớm bởi vì sáng mai mình lên máy bay rồi, ngày mai không thể nào nói được nữa.”

Cô ấy hơi dừng lại, giọng cũng trầm đi: “Hơn nữa cũng không nói được.”

Thời Thanh Thu “ừ” một tiếng, mỉm cười đáp lại: “Chúc sự nghiệp của cậu phát triển không ngừng, thực hiện được tất cả ước mơ của cậu.”

Hai người nhất thời im lặng, không biết phải nói gì nữa.

Thời Thanh Thu hơi lùi lại rồi nhìn ra ngoài, trong lòng thầm nói một câu sao vẫn chưa về nữa?

Kỳ Duyệt cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt Thời Thanh Thu, khẽ nói: “Cậu có thể nghe mình kể một câu chuyện xưa không? Không dài đâu, sẽ kết thúc nhanh thôi.”

Thời Thanh Thu nhíu mày: “Nhất định phải kể ư?”

Nụ cười của Kỳ Duyệt đầy khổ sở: “Mình sợ bây giờ không nói thì sau này cũng không còn cơ hội nói nữa. Có lẽ mình sẽ không về nữa, xin hãy để mình vẽ xong dấu chấm tròn cuối cùng này.”

Bảy năm trước là cô ấy chủ động bắt đầu, ngày hôm nay của bảy năm sau, dấu châm tròn này cũng nên vẽ lên rồi.

Dù cho đối với nhau mà nói chuyện xưa kia đã qua rồi, đối với Thời Thanh Thu mà nói nó cũng đã kết thúc rồi nhưng đối với cô ấy mà nói thì vẫn thiếu một dấu chấm tròn.

Thời Thanh Thu không nói gì, tay nắm chặt thành quyền, im lặng thuận theo.

Kỳ Duyệt quay lại đưa lưng về phía Thời Thanh Thu, không nhìn nàng mới miễn cưỡng giữ được giọng điệu bình ổn: “Bảy năm trước mình biết một cô gái, cô ấy vừa mới thi lên đại học. Nguyện vọng lớn nhất của cô ấy khi đó là có thể làm một luật sư, một luật sư chính trực không thông đồng làm vậy với bóng tối. Cô ấy cố gắng học tập, chưa từng lười biếng bao giờ, mãi đến khi cô ấy nhìn thấy một cô gái khác. Bắt đầu từ ngày hôm đó, trái tim nhỏ của cô ấy đã có thêm rất nhiều rất nhiều cảm xúc, đều là những cảm xúc không liên quan tới học tập. Cô ấy muốn làm quen với cô gái kia, thậm chí buổi tối cô ấy còn nằm mơ thấy cô gái kia. Cô ấy không biết phải làm sao cả, đành phải dùng cách vụng về nhất để đi làm quen, điều khiến cô ấy vui vẻ là cô gái chói mắt như mặt trời kia đã chấp nhận cô ấy.”

Hàng mi dài của Thời Thanh Thu rung lên, nàng vẫn không nói tiếp, bây giờ nàng trừ than thở một tiếng thì không còn biết nói gì nữa.

Kỳ Duyệt như thể đã biết rõ suy nghĩ của nàng, vô tình cười một tiếng rồi nói tiếp: “Hai người họ ở bên nhau rất vui, ngày nào cô ấy cũng nghĩ phải làm sao mới để lại những gì tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô gái kia. Cô ấy còn nghĩ một ngày nào đó cô ấy phải đưa người cô ấy thích về nhà, nói với ba mẹ hai người muốn kết hôn, muốn ở bên nhau cả đời. Tiếc là tiệc vui chóng tàn, trong nhà cô ấy xảy ra chuyện. Ba cô ấy làm ăn thất bại, người đòi nợ đuổi tới nhà, mà người ba cô ấy kính yêu lại xoay chuyển qua một người phụ nữ gặp dịp thì chơi trên thương trường, vứt bỏ vợ con của mình ở nhà đối mặt một mình.”

Thời Thanh Thu mở to mắt, không nói được nửa chữ, như thể bị nghẹn ở cổ họng.

Kỳ Duyệt cười nhạt nói tiếp: “Lúc đó một người bạn của cô ấy nguyện ý giúp đỡ, vì thế cái giá mà mọi người phải trả là mẹ cô ấy nhất quyết phải ly hôn tái giá, cô ấy muốn đi học tiếp cũng nhất định phải đi theo ba dượng. Cô ấy hoảng loạn rất nhiều ngày, không muốn làm cô gái kia lo lắng, sau đó lại tổn thương vì mình nên cô ấy mới nói dối rồi lén rời khỏi trường, rời khỏi đất nước này.”

“Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ vẫn còn rất nhiều cách, có thể vừa làm công vừa kiếm tiền đi học, cũng có thể đi xin những người thân chỉ biết khoanh tay đứng nhìn kia, chỉ cần có thể giúp cô ấy ở lại thì bắt cô ấy làm gì cũng được. Sau đó cô ấy nói với mình rằng cô ấy hối hận rồi, lúc đó cô ấy không nên lựa chọn như vậy, bởi vì cô ấy đã tự tay từ bỏ người mình yêu thương nhất.”

Kỳ Duyệt dừng lại, Thời Thanh Thu khẽ nói: “Đã qua cả rồi.’

“Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, không thể quay về được nữa.” Kỳ Duyệt chợt cười, thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay sang đối mặt với Thời Thanh Thu. Lần này lời nói của cô ấy đã có sự buông bỏ rõ ràng: “Vậy nên mình đã nói với cô ấy, cô ấy không thua bởi cô gái kia, không hề bại bởi bất kỳ kẻ địch này, cũng không bại bởi thời gian. Cô ấy chỉ thua bởi chính mình…”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16