Ngày hôm sau, cậu bé kia vẫn có chút rầu rĩ không vui, ngay cả lúc bưng đồ ăn tới cho Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu cũng rất trầm tĩnh. Nhưng bộ dạng này rõ ràng không có nổi giận như hôm qua, đồng thời trừ lúc đưa cơm hoặc thu dọn bát đũa cũng không hề tới gần cửa một bước, điều này khiến cho Ôn Khinh Hàn nghi ngờ nhưng cũng không biết bắt đầu thế nào.
Sau bữa cơm chiều, cô đưa bát cho cậu bé kia, đang định lên tiếng thì đã thấy cậu bé đặt bát sang một bên, cúi đầu đối mặt với cô, không dám nói câu nào.
Trong lòng Ôn Khinh Hàn thầm nghĩ có lẽ cậu muốn nói gì đó. Cô dời ghế tới ngồi cạnh cửa, quay đầu nhìn cậu, cũng không nói thẳng ra mà ung dung chậm rãi nói: “Thật ra cuộc so tài này, thắng thua với chị mà nói cũng không quan trọng lắm. Em tới đây chắc là có phần thưởng, kiên trì tới ngày cuối cùng là được rồi.”
Tiếng của Thời Thanh Thu lại vọng lại bên tai cô, có hơi xa xôi nhưng Ôn Khinh Hàn vẫn mỉm cười. Đã hai ngày rồi không được nhìn thấy Thời Thanh Thu, không biết bên chỗ nàng có sách đọc đỡ buồn không nữa.
Cậu bé vẫn mặc bộ áo tay dài kia, hai cánh tay đặt trước người, ngón cái và ngón trỏ quấn vào nhau. Cậu trầm mặc ngồi vào chỗ mà ngày hôm qua mình đã ngồi nói chuyện với Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn đi tới lấy một quyển sách, đây là một tập tiểu thuyết “Hò hét” của Lỗ Tấn, không biết có phải là của học sinh nào đó từng ở đây làm mất hay không. Tập tiểu thuyết này Ôn Khinh Hàn cũng từng mua rồi, ngay thời kỳ cấp hai vào mười mấy năm trước, hôm qua lúc cô lật ra mới phát hiện dường như mình đã không nhớ được bao nhiêu nội dung trong quyển sách này nữa rồi.
“Lúc trước chị còn đi học, trong lớp có một bạn học không nghe giảng bài, hơn nữa còn rất hư. Bài tập không làm, chống đối giáo viên, trốn trực nhật, còn thường xuyên gây rắc rối cho ban cán sự lớp. Ai ai cũng ghét cậu ta cực kỳ, chỉ ước gì trong lớp không có người này mà thôi.”
Ôn Khinh Hàn hơi dừng lại rồi hỏi cậu bé bên ngoài: “Nếu là em thì em cũng sẽ cảm thấy cậu ta rất đáng ghét, đúng không?”
Cậu bé hơi sửng sốt, quay lại nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
Ôn Khinh Hàn nói tiếp: “Lúc đó giáo viên chủ nhiệm của bọn chị là một thầy giáo rất tốt. Thầy ấy sẽ dẫn bọn chị cùng tới bãi tập chơi bóng, cũng sẽ giảng bài riêng cho mỗi học sinh gặp vấn đề khó khăn, thầy rất kiên nhẫn giảng đến khi bọn chị hiểu thì mới thôi.”
Cô hơi dừng lại rồi hỏi: “Em cũng cảm thấy thầy ấy là một thầy giáo tốt đúng không?”
Cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, thầy giáo của bọn em cũng như vậy.”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, tay cô cầm quyển “Hò hét” kia, ngón cái vuốt ve trên tên sách thếp vàng, đôi lông mi xoăn dài hơi dao động, ánh nắng chiều chiếu xuống người cô, tản ra hơi thở lạnh nhạt như một trí giả nhìn thấu sự đời.
“Nhưng có một lần học sinh kia chống đối thầy ấy, hơn nữa còn vô cùng ngông cuồng, lúc cậu ta tuyên bố muốn phá hết sách trên bàn của mấy bạn học khác, thầy chủ nhiệm đã vỗ một cái lên đầu cậu ta.”
Ôn Khinh Hàn nói xong, quay lại nhìn cậu bé: “Học sinh kia không bị thương, ba mẹ của cậu ta cũng tán thành với cách làm của thầy giáo, cảm thấy trẻ nhỏ làm sai nên bị dạy dỗ. Nhưng mà sau này, cậu ta bắt đầu trở nên buồn rầu không vui, có người giơ tay lên là cậu ta vô thức né đi, trông ngoan hơn rất nhiều.”
Cậu bé nhìn Ôn Khinh Hàn không chớp mắt, vẻ đau thương trầm mặc vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là nghi vấn về câu chuyện này của Ôn Khinh Hàn.
Đến khi đôi mắt cậu mỏi nhừ thì cậu mới chợt nhớ phải chớp mắt, hỏi cô: “Vì sao lại như vậy?”
Ôn Khinh Hàn mở bìa trong của quyển sách trong tay ra, nhìn ánh trời chiều chiếu ra chùm sáng vào trong sách, trong lòng của cô cảm thấy rất bình yên: “Bởi vì cậu ta sợ. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta bị vậy cũng không có gì sai cả, dù cho có một số ít người cảm thấy không nên làm vậy nhưng điều đó cũng chẳng nói được gì. Bởi vì ba mẹ của học sinh kia không có ý kiến gì nên mới dần trở nên như thế.”
Cậu bé hít mũi một cái, giơ tay tóm lấy một cây hàng rào sắt kiên cố. Ôn Khinh Hàn giống như một hộp đinh, ban đầu hoàn toàn không phát hiện được sự sắc nhọn của nó, mãi đến khi tất cả cây đinh đóng lại cùng một chỗ, đau đớn dần dâng lên làm cho người ta không thể làm lơ sự đau nhức này.
“Có khi chúng ta rất muốn làm những chuyện gì đó cho người mình để tâm, hy vọng có thể góp hết sức mọn của mình. Nhưng một khi chúng ta không có năng lực này, thậm chí là không thể nào làm chuyện đó được thì chúng ta sẽ rất khó chịu, động lực ban đầu biến thành phẫn nộ, dự tính ban đầu cũng bị làm rối loạn phương hướng. Lúc này rõ ràng là một ý nghĩ tốt nhưng lại biến thành tổn thương, chẳng hạn như người thầy mà chị nói khi nãy, ông ấy suy nghĩ cho học sinh nhưng hành vi đó là hành vi bạo lực, dù tình hay pháp thì ông ấy đều sai.”
Ôn Khinh Hàn khép sách lại, quay đầu nhìn cậu bé, trong đôi mắt thâm trầm tĩnh mịch giống như biển rộng vô bờ, bề ngoài bình tĩnh nhưng lại cất giấu một cơn sóng to gió lớn dữ dội. Dường như cảm giác mà giờ phút này Ôn Khinh Hàn mang tới cho cậu là biển sâu chậm rãi chờ thời cơ, đến thời cơ thích hợp thì cơn sóng thần sẽ trở nên to lớn như bầu trời, nuốt chửng hết những vật sở hữu trước mặt.
Cô hơi hé môi, giọng nói trầm thấp êm tai: “Cũng chẳng hạn như… ba em.”
Ôn Khinh Hàn đã chuẩn bị tâm lý thất bại một lần nữa. Cô nhìn cậu bé, chờ cậu lại bộc phát như hôm qua nhưng cuối cùng cậu bé vẫn không có. Cậu ấy vẫn không dám tin nhưng cũng không còn dám phản bác như hôm qua, có lẽ là cậu không dám tin lời tự thuật chuẩn xác từng chữ của Ôn Khinh Hàn.
Cậu bé cúi đầu, khẽ khóc nức nở: “Em không nên nghe lời mẹ, em thật sự không thích ba của hiện tại, đêm qua ba lại đánh mẹ. Em muốn làm ba dừng lại nhưng ông ấy đánh cả em…”
Ôn Khinh Hàn do dự một hồi vẫn lựa chọn vươn tay ra sờ đầu đứa bé kia. Cô vẫn vươn bàn tay phải hôm qua bị đập vào hàng rào sắt, trên mu bàn tay vẫn còn dấu vết bầm tím mờ nhạt, trông vô cùng nổi bật trên mu bàn tay trắng nõn của cô.
Cậu bé kéo tay cô xuống xem, vừa nhìn vừa khóc khẽ nói xin lỗi cô: “Xin lỗi chị, hôm qua em không nên làm vậy với chị.”
Ôn Khinh Hàn cong môi: “Không sao đâu.”
Cô thu tay lại, định đem sách đi cất thì chợt nghe cậu bé ngoài cửa hỏi: “Chị, chị có thể giúp em mà đúng không?”
Cậu bắt đầu có một sự tin tưởng khó hiểu đối với Ôn Khinh Hàn, tình thế bây giờ như đã thay đổi. Lúc đầu Ôn Khinh Hàn bị nhốt trong phòng này, rơi vào thế yếu, mà cậu bé giữ chìa khóa mới là người ở thế mạnh. Chỉ cần cậu bảo cô đóng cửa một cái thì sẽ không nghe được gì, cũng sẽ không nhìn thấy gì, nhưng hết lần này tới lần khác cậu không thèm để ý, cứ thế mặc cho lời nói của Ôn Khinh Hàn đi vào trong lòng mình.
Ôn Khinh Hàn bỏ sách lại lên giá sách rồi quay người lại, đứng trước kệ sách nhìn cậu bé. Dù cho bây giờ đang ghi hình tiết mục thì cô cũng không thể không nói ra câu trả lời chân thật nhất: “Chị không chắc có thể giúp được em, giống như câu chuyện xưa vừa rồi chị đã kể với em vậy.”
Điều kiện tiên quyết để luật sư nhận ủy thác là thân chủ có nguyện vọng này, như vậy thì cô mới giúp đỡ được. Nhưng mà dựa theo cách nói của cậu bé thì bởi vì tình huống của người ba không tốt, người mẹ nhiều lần tha thứ cho nên điều này đã hoàn toàn cắt đứt khả năng có thể giúp đỡ của cô.
“Không đâu, chị nói với em nhiều như vậy, chắc chắn chị biết giúp em thế nào mà.” Cậu bé đứng lên, hai tay nắm lấy hàng rào sắt, giọng nói non nớt của trẻ con cất lên vẫn còn để lại tiếng vọng trong phòng.
Ôn Khinh Hàn nhìn nét mặt của cậu, dù cho cô đã đối mặt với rất nhiều vụ kiện lớn nhưng vẫn không nhịn được mà có chút lòng thương xót. Người trưởng thành ít nhiều gì cũng sẽ có năng lực tự điều khiển hành vi tốt hơn trẻ nhỏ, cảm xúc cũng không dễ lộ ra. Nhưng trên người trẻ con, cảm xúc sẽ được phóng đại gấp đôi, vui vẻ cũng vậy, nỗi bất lực và bi ai của cậu bé lúc này cũng thế.
“Xin lỗi, chị không giúp em được.”
Ôn Khinh Hàn đã phớt lờ sự thắng thua của cuộc so tài lần này, cô hoàn toàn không muốn dựa vào ưu thế bất thình lình này. Cô đi tới ngồi xuống mép giường, cũng không biết bây giờ cameraman có còn đang làm việc hay không, cô lại lên tiếng, suy nghĩ trong lòng đã trôi dạt đến chỗ hai ngày nữa phải vào huyện thành.
Tiếng động của đứa bé kia lớn như vậy, đương nhiên cũng đã kinh động đến Thời Thanh Thu ở sát vách. Thời Thanh Thu mở cửa ra, chỉ thấy cameraman đang khiêng máy quay nhắm vào bên cạnh, nàng nhíu mày, bởi vì Ôn Khinh Hàn không lên tiếng nên nàng quyết định im lặng theo dõi kỳ biến.
Cậu bé đang trong trạng thái cảm xúc mãnh liệt, nào còn dư sức chú ý tới Thời Thanh Thu được nữa? Huống chi bây giờ cậu cảm thấy người có thể giúp đỡ cậu cũng chỉ có Ôn Khinh Hàn mà thôi. Cậu lay cửa sắt, lúc vô thức muốn đi vào mới nhớ ra Ôn Khinh Hàn vẫn đang bị nhốt lại, cho dù có muốn cũng không giúp mình được.
“Có phải chị ra ngoài thì giúp được em đúng không? Vậy em cho chị ra, em mở cửa cho chị.”
Thời Thanh Thu hứng thú dựa vào cạnh cửa, lúc đứa nhỏ này ở đây thì nàng chưa từng mở cửa ra nên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ xem ra, dường như Ôn Khinh Hàn đã nắm được quyền chủ động trong tay, còn đứa trẻ giữ chìa khóa này đã rơi vào thế bị động.
Nàng cho rằng Ôn Khinh Hàn sẽ đồng ý ngay lập tức nhưng không ngờ lúc đứa bé kia móc chìa khóa ra, giọng nói bình thản của Ôn Khinh Hàn từ xa xa truyền tới: “Ý của chị không phải như vậy. Dù cho chị có ra ngoài được thì không chắc sẽ giúp em được, em không cần…”
“Em không tin!”
Sắc mặt của cậu bé nghiêm nghị, cậu lại cúi đầu tìm kiếm trong chùm chìa khóa của mình, cuối cùng lấy ra một cái chìa khóa màu bạc, một tiếng “rắc” vang lên, cửa sắt trước mặt Ôn Khinh Hàn theo tiếng động mà mở ra.
Tình huống của mỗi phòng trừ có cameraman quay ra thì còn cả nhân viên trong đoàn chú ý mật thiết, khi nãy vừa có biến là bọn họ đã thông báo cho MC rồi. Khóa cửa vừa mở ra, MC cười đi tới, có nhân viên công tác dẫn cậu bé đi. Trước khi đi, cậu cẩn thận từng bước nhìn Ôn Khinh Hàn đi ra, trong mắt đều là sự tin tưởng cố chấp khi nãy.
“Chúc mừng nhóm của Thanh Thu, Thanh Thu và luật sư Ôn đã được thả ra, hết hạn tù.” MC đi qua xòe tay ra, trong tay cầm một cái chìa khóa, đó là chìa khóa bên Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn tạm thời dừng suy nghĩ về đứa bé kia, lấy chìa khóa trong tay MC đi tới bên phòng Thời Thanh Thu. Lúc cửa mở ra, cuối cùng giữa Thời Thanh Thu và cô cũng đã không còn ngăn cách, đã có thể nhìn thấy nhau. Hai ngày ngắn ngủi không gặp nhau, dường như có một dòng cảm xúc mờ nhạt đang chảy xuôi.
Hai ngày nay lúc Thời Thanh Thu nói chuyện với cô cũng có thể tưởng tượng ra được thần thái của cô khi nói chuyện, nhưng giờ phút này nhìn thấy cô, dường như gương mặt của cô lại càng rõ hơn trước mắt nàng. Mắt của cô, mũi của cô, môi của cô và cả thần thái lạnh nhạt của cô còn rõ ràng hơn bất cứ ngày nào trước kia.
“Thanh Thu, đợi lâu rồi.” Ôn Khinh Hàn vươn tay tới, khóe môi hơi cong lên.
Nụ cười sạch sẽ này phá vỡ hơi thở lạnh nhạt bao phủ quanh người cô, giống như mùa xuân tới tạo thêm một lớp xanh tươi, đưa tiễn trời đông giá rét lạnh người.
“Không lâu, mình cảm thấy thời gian vẫn đủ cho chúng ta chơi lần nữa.” Thời Thanh Thu đưa tay cho Ôn Khinh Hàn, cất bước ra ngoài đứng cạnh Ôn Khinh Hàn, đối mặt với ống kính, hai người nắm chặt tay nhau.
“Chúc mừng hai người, hai người là nhóm đầu tiên thành công khiến người canh gác mở cửa.” MC kích động tuyên bố.
Anh ta vừa mới dứt câu đã có loa phóng thanh vang lên tuyên bố nhóm Thời Thanh Thu được hạng nhất, âm thanh quanh quẩn trong sân trường trống trải.
Ôn Khinh Hàn hỏi: “Đã đưa đứa bé khi nãy đi rồi ư?”
MC nói: “Chưa đâu, dù cậu bé không có kiên trì được tới cùng nhưng vẫn có phần thưởng.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu rồi hỏi tiếp: “Tôi có thể gặp cậu bé được không? Ngoài ra tôi cần điện thoại và hành lý của tôi, tôi có việc phải dùng một chút.”
MC ra sức vỗ tay một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ rồi biến mất. Anh ta cười ha hả nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Hai người đã ra ngoài thì cũng không còn trong trò chơi nữa, một lát thay quần áo xong tôi sẽ chuẩn bị một phòng ký túc xá khác cho hai người, gặp lại ở đó nhé.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)