Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

1254 0 12 0

Bình thường người mới vừa vào nghề này đều sẽ được sắp xếp đi theo luật sư của công ty luật học hỏi trước, đồng thời dùng thời gian ở công ty luật xem tài liệu lúc trước, đối với người mới mà nói thì đây đều là tinh hoa ngoài sách giáo khoa.

Giản Ý Chi nói chuyện tóc với Phó An Nhiên hai câu xong thì thoáng nhíu mày: “Vậy từ giờ trở đi em phải tuân thủ quy định, làm việc cho tốt. Trước mắt thì em đi theo chị đi, chị dùng thời gian trên tòa án dự thính cho em, thời gian còn lại thì vào phòng hồ sơ xem vụ kiện lúc trước. Em thấy có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Phó An Nhiên gật đầu.

“Được, vậy sau khi đi ra cửa thì rẽ phải, đi qua phòng họp chính là phòng hồ sơ. Em đi đi.” Giản Ý Chi mỉm cười đưa chỉ thị.

Phó An Nhiên dựa theo hướng dẫn của Giản Ý Chi thuận lợi tìm được phòng hồ sơ, trên giá sách trong đó đã bày đầy hồ sơ kết án, trên gáy sách cũng có đánh dấu ngày. Nàng hơi ngửa mặt lên, ngón tay phủ lên ngày trên gáy sách, lấy một bản hồ sơ giai đoạn đầu xem từng phần một.

Cùng lúc đó, đám nam nữ ở lầu một đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Trần Dật có tướng mạo nhã nhặn nhưng thực chất lại là người nhiều chuyện nhất, anh ta dùng tài liệu che mặt mình, nhỏ giọng nói ra suy đoán to gan: “Này, mọi người nói coi boss Giản có đang nảy sinh tình yêu không?”

Liễu Ức nhìn thoáng qua lầu hai rồi quay lại học theo bộ dạng của Trần Dật: “Đây là lần đầu tiên boss Giản tự dẫn dắt người mới đó, lúc trước chưa từng có chuyện này đâu. Hơn nữa cô gái này không có trong danh sách ở phòng phỏng vấn, là boss Giản nói riêng cho tôi nghe đó.”

Mạnh Tư Kỳ liếc hai người một cái rồi khẽ thầm thì: “Hai người nói xem hai người có phải là đồ ngốc không? Mấy người chúng ta có ai là không có kinh nghiệm đâu? Rõ ràng cô gái vừa rồi mới vào nên cần giúp đỡ thôi mà. Hơn nữa nghe nói boss Ôn và boss Giản không hài lòng về phỏng vấn cho lắm, lần trước cô gái kia đã tới bữa tiệc liên hoan kỷ niệm của chúng ta rồi, lúc đó tôi nghe cô gái đó gọi boss Giản là học tỷ, rõ ràng là người quen, cái này có gì kỳ lạ đâu?”

Có lẽ là mấy người này bị chuyện của Ôn Khinh Hàn làm cho trông gà hóa cuốc, một chuyện rất đỗi bình thường mà bị bọn họ nói cứ như Giản Ý Chi cũng ôm được người đẹp mà còn kín tiếng. Mạnh Tư Kỳ nói như vậy làm bọn họ cũng cảm thấy rất đúng, dù sao Giản Ý Chi cũng không phải người im lìm như Ôn Khinh Hàn, lỡ như thật sự có gì thì sao có thể không nhìn ra được chút dấu vết gì đó chứ?

“Cũng đúng.”

Trần Dật gật đầu, sau đó nhìn sang lầu hai, nhìn thấy Giản Ý Chi đang bưng ly nước chậm rãi đi tới thì vội hắng giọng một cái, cúi đầu thấp giọng nói: “Làm việc làm việc, boss ra rồi.”

Phó An Nhiên ngồi trong phòng hồ sơ xem hồ sơ cả ngày, xem mệt rồi lại đứng ở cửa sổ một hồi nhìn ra mấy tòa nhà cao tầng phía xa, trong đầu toàn là mấy vụ kiện vừa xem xong. Ngày tiếp theo, nàng cũng xem được không ít vụ kiện đã qua tay Giản Ý Chi, mỗi lần đến lúc này, dù cho nàng thấy mệt cũng sẽ miễn cưỡng vực dậy tinh thần xem thật cẩn thận.

Mỗi phần ghi chép thẩm vấn của tòa án đều như bày ra tình hình lúc đó trước mặt nàng, ở nơi trang nghiêm túc mục kia, Giản Ý Chi thay đổi kiểu người ôn hòa ngày xưa, mỗi lần đều bảo vệ thân chủ một cách có sức thuyết phục như vậy làm cho người ta yên tâm.

“Cốc cốc cốc”

Cửa phòng hồ sơ bị gõ theo tiết tấu vang trầm, Phó An Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, Giản Ý Chi đang đứng ở cửa, trong tay bưng một ly sứ, khóe môi khẽ cong lên.

“Học tỷ…” Phó An Nhiên đứng lên, chợt nhận ra mình gọi sai nên vội sửa lại: “Luật sư Giản, sao chị lại tới đây?”

Giản Ý Chi cất đôi chân dài bước tới, cô đặt ly lên mặt bàn trước mặt Phó An Nhiên, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng rồi nói: “Lúc ở riêng thì gọi học tỷ cũng được, không cần căng thẳng như thế, nước là cho em, em tiếp tục đi.”

Vừa rồi Giản Ý Chi đã đứng ngoài cửa quan sát hồi lâu, Phó An Nhiên thật sự rất chăm chỉ, ngay cả trong mấy phút Giản Ý Chi quan sát nàng cũng chưa từng ngẩng đầu, mệt mỏi thì dụi mắt rồi xem tiếp, ngón tay vẫn đặt trên bản ghi chép, vô cùng chăm chú lướt qua mấy nội dung lít nha lít nhít trên đó.

“Cảm ơn học tỷ.”

Phó An Nhiên cười đáp. Nàng thấy Giản Ý Chi đến tìm tài liệu nên cũng không nói nhiều, tiếp tục ngồi xuống xem hồ sơ, vừa xem một chút là quên cả thời gian. Mắt nàng đau xót khiến nàng phải chớp mắt mấy lần, sau đó giơ tay muốn dụi dụi một chút.

“Này, đừng có dụi mắt hoài như vậy.”

Giọng nói của Giản Ý Chi truyền tới từ đằng trước, Phó An Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giản Ý Chi đang cầm một phần tài liệu ngồi đối diện nàng, nét mặt hơi nghiêm túc giống như được mang ra từ trong tài liệu trên tay.

“Mệt thì nghỉ ngơi tí đi, dù sao cũng sắp tan làm rồi.” Giản Ý Chi bắt chéo hai chân dựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thoải mái cầm một cây bút máy vuốt vuốt.

“Vâng.” Phó An Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ, từ bỏ ý định tiếp tục xem hồ sơ.

Ánh nắng màu cam chiếu vào cửa sổ, đây là ánh nắng chiều, không có chói mắt như sáng sớm hay lúc ban trưa mà chỉ có dư lại ấm áp mà thôi. Ánh mắt Phó An Nhiên chuyển qua Giản Ý Chi đang bị ánh nắng chiều bao phủ, ánh sáng này phối hợp với con người dịu dàng của cô hoàn toàn không gai mắt, giống như là tản ra từ trên người cô.

Phó An Nhiên nghĩ tới hôm nay Giản Ý Chi vẫn luôn không gọi tên nàng, thậm chí lúc trước cũng không có, mặc dù nàng cũng không cho rằng Giản Ý Chi không lễ phép nhưng rất có thể là có nguyên nhân gì đó.

Hai tay nàng nắm hai bên hồ sơ, hơi do dự khẽ nói: “Học tỷ, sau này chị có thể gọi tên em.”

Giản Ý Chi gật đầu, ánh mắt không rời khỏi tài liệu, chỉ hắng giọng “ừ” một tiếng, thoạt nhìn rất chuyên tâm, không tiện làm phiền.

Phó An Nhiên thấy vậy giơ tay cầm cái ly Giản Ý Chi đem tới cho mình, định tới cửa sổ nhìn xa xăm. Ánh mắt nàng vừa hơi cụp xuống, cả người mới đi được một nửa đã nghe thấy giọng nói ung dung của Giản Ý Chi cất lên: “Ờ… An Nhiên, hôm nay em xem hồ sơ cả ngày có cảm tưởng gì không?”

Giản Ý Chi nhìn ghi chép thẩm vấn của một vụ án ở tòa, thuận miệng hỏi một câu như thế, chỉ là lần đầu tiên cô gọi tên Phó An Nhiên chính diện như vậy nên khiến cô cảm thấy không quen cho lắm.

Phó An Nhiên nghe vậy lại ngồi xuống, nàng có nghi vấn nhưng đang suy xét có nên đi hỏi Giản Ý Chi hay không. Bây giờ Giản Ý Chi chủ động hỏi, nàng cảm giác mong muốn muốn đặt câu hỏi đã tràn ngập trong lòng nàng.

“Đương nhiên là có.”

“Sao?” Giản Ý Chi bị gợi lên hứng thú, dù sao đây cũng là lần đầu dẫn dắt người mới nên cô để hồ sơ sang một bên rồi nói: “Em nói xem có cảm tưởng gì.”

Phó An Nhiên lấy một phần vụ kiện năm ngoái trong hồ sơ bên cạnh ra, Giản Ý Chi liếc mắt nhìn qua rồi cong môi: “Đây là vụ kiện năm ngoái, giáo viên cấp ba dâm ô mấy nữ sinh, một học sinh khởi tố, ba học sinh ra tòa làm chứng, sau khi thẩm phán đưa ra quyết định thì bị cáo cũng không kháng án. Cái này thì có gì sao?”

Phó An Nhiên hiếm khi nhíu mày, trên mặt có cảm xúc khó hiểu. Nàng lật ghi chép thẩm vấn của tòa án, nhìn sơ lược qua lần nữa: “Vụ kiện kiểu này cũng được coi là vụ kiện khó tập hợp đủ nhân chứng vật chứng nhất. Theo em được biết, rất nhiều người bị hại đều không muốn ra tòa làm chứng, thậm chí lâm thời còn xảy ra tình huống sửa lời, bởi vì bọn họ ở thế bị động nên bọn họ sợ hãi, càng sợ tổn hại tới danh dự hơn.”

Giản Ý Chi gật đầu: “Còn gì nữa?”

“Cho nên…” Phó An Nhiên hít sâu một câu: “Lúc đó chị thuyết phục mấy nữ sinh kia thế nào mà bọn họ chịu ra tòa làm chứng cho nữ sinh khởi tố vậy?”

Không sai, luật sư chịu trách nhiệm của vụ án này ngay lúc đó là Giản Ý Chi, lúc đó Phó An Nhiên cũng từng nghe nói nhưng sau đó đã bị nàng dần quên đi. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy hồ sơ, ký ức cuồn cuộn và nghi vấn trong lòng cũng lập tức ùa tới, đương nhiên nàng lại dấy lên chút nghi vấn về vụ án này.

Tất nhiên là không phải nghi ngờ phán quyết mà là tò mò lúc trước Giản Ý Chi thuyết mục mấy nữ sinh kia kiểu gì.

Giản Ý Chi cầm hồ sơ Phó An Nhiên mở ra tới trước mặt mình, lật tới chỗ ghi chép thẩm vấn của tòa án, nhìn từng câu từng chữ bên trên, ký ức khi đó gần như lập tức hiện rõ mồn một trước mắt cô.

“Học sinh khi đó đi xin chị giúp có nói với chị là không chỉ một mình cô bé bị hại, dần về sau chị mới biết được vẫn còn ba học sinh nữa, đúng là từ đầu ba cô bé đó cũng không muốn phối hợp với chị.” Giọng của Giản Ý Chi nặng nề đi rất nhiều, đôi lông mày cau lại, khóe môi vừa mới còn ý cười cũng mím chặt.

Cô không trả lời mà hỏi lại: “Nếu là em thì em định làm gì?”

Phó An Nhiên nghiêm túc nhìn cô rồi trả lời: “Em sẽ từng bước làm nhiệm vụ đả thông tư tưởng cho bọn họ, để bọn họ nhận thức được trông hành vi của mình như là đã dàn xếp ổn thỏa nhưng trên thực tế lại mang tính dung túng, nếu người phạm sai không bị trừng trị thì người đó vẫn sẽ luôn làm như thế.”

Đôi mắt tĩnh mịch của Giản Ý Chi lướt qua ý cười, cô đặt bút máy và hồ sơ trong tay xuống, ngón trỏ bên tay phải duỗi ra khẽ đung đưa, sau đó đứng dậy kéo cửa sổ ra nhìn chăm chú vào ánh trời chiều đang dần hạ xuống.

“Có lẽ có rất nhiều người chọn cách của em, bao gồm cả chị, ban đầu chị cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng chị phát hiện chị đã sai rồi, mỗi ngày chị bận bịu từ sớm tới tối nhưng cuối cùng vẫn không thuyết phục được ai, bọn họ vừa nhìn thấy chị là đã biết mục đích chị tới làm gì.”

“Sau đó thì sao?” Phó An Nhiên cũng đứng lên, vô thức nhẹ giọng, ngữ tốc chậm đi như sợ làm phiền Giản Ý Chi hồi tưởng.

“Sau đó?”

Giản Ý Chi cười một tiếng rồi quay lại, ánh nắng dát lên tóc cô một lớp màu cam, áo sơ mi trắng tinh cũng nhuộm màu cam. Cô khoanh tay trước ngực, một tay gõ cửa sổ, nhớ lại: “Thật ra đôi khi chúng ta đều sẽ giải quyết một việc theo cách chúng ta đã biết, chẳng hạn như cách làm khi đó của chị là từng bước đi thuyết phục bọn họ. Nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ dựa vào miệng thì chưa chắc lần nào cũng sẽ thành công, vì vậy chị nghĩ chị phải lặng lẽ bày hậu quả ra trước mặt bọn họ.”

Có đôi khi mọi người biết rõ chuyện đó sẽ có kết quả thế nào nhưng không tận mắt nhìn thấy thì sẽ luôn cảm thấy may mắn trong lòng.

“Lúc đó chị đã làm gì?” Phó An Nhiên chậm rãi tới gần, không chớp mắt nhìn Giản Ý Chi.

Giản Ý Chi dừng gõ, trên gương mặt đã có thêm vài phần trịnh trọng và thương xót, ngón tay thon dài của cô nắm lấy khung cửa nhôm, gió từ ngoài thổi vào, thổi giọng nói của cô bay tới bên tai Phó An Nhiên: “Chị đã gọi hết mấy nữ sinh từng bị dâm ô mà chị biết tới phòng họp của công ty luật, dựa theo thời gian và thứ tự trước sau để sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.”

“Chị đã nói với bọn họ là bắt đầu từ người thứ hai, hãy nhìn người bên tay trái của mình, nếu như lúc đó người đó chịu đứng ra thì hôm nay mọi người đã không cần ngồi trong phòng họp này. Mọi người cảm thấy đây là bảo vệ mình ư? Không đâu, cái này chỉ làm trợ lực cho kẻ phạm tội làm tổn thương người tiếp theo mà thôi, tên đó sẽ mượn chuyện các cô không nói câu nào để làm tổn thương đến nhiều học sinh hơn. Nếu lần này không đứng ra, vậy tương lai các cô cũng có thể tưởng tượng được sau ghế các cô sẽ ngày càng có nhiều người ngồi hơn.”

Lúc Giản Ý Chi thuật lại đoạn đó, giọng điệu của cô rất nghiêm túc như đang ôn lại chuyện lần đó mà thôi.

“Chị làm vậy quá tàn nhẫn, bọn họ nhìn người trước mặt mình thì có lẽ trong lòng sẽ có oán hận.”

Phó An Nhiên lắc đầu, mặc dù biết vụ án kia đã kết thúc nhưng khi được nghe Giản Ý Chi thuật lại, nàng vẫn cảm thấy có chút muộn phiền.

Giản Ý Chi kéo cửa sổ lên, hai tay khoanh trước ngực gật đầu nhìn Phó An Nhiên: “Chị biết, nhưng đây là cách trực quan, cũng là cách có hiệu quả nhất. Cho nên khi chị phát hiện bọn họ bắt đầu do dự, chị lại an ủi bọn họ, đó không phải là lỗi của họ mà là do tên phạm tội kia không biết hối cải, bọn họ chỉ đang sợ hãi theo bản năng mà thôi. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chọn im lặng thì đó là trơ mắt nhìn người bị hại tiếp tục tăng lên nhiều hơn, nhìn người đến sau ngồi xuống những vị trí sau lưng mình.”

Lời nói của cô vừa dứt, trong phòng hồ sơ bỗng chốc lâm vào yên tĩnh.

Thật lâu sau, Phó An Nhiên mới hỏi: “Cách này rất cực đoan nhưng không thể phủ nhận là nó đã có tác dụng, đồng thời cũng là kết quả mà chị muốn.”

Giản Ý Chi nhún vai, đi qua người Phó An Nhiên, trở về chỗ ngồi cạnh bàn khi nãy của mình. Cô hơi khom người, vừa chỉnh sửa hồ sơ vừa nói: “Vậy nên có đôi khi cách sẵn có sẽ không thể giải quyết vấn đề giúp chúng ta, chúng ta đừng ngại tìm ra cách mới để giải quyết vấn đề đó.”

Cô hơi dừng lại rồi dựng hồ sơ gõ nhẹ lên mặt bàn, ngồi thẳng lưng nhìn Phó An Nhiên: “Dù cho kết quả không tốt đi nữa thì cũng chỉ có vậy thôi, thử một cách khác, nói không chừng sẽ thành công thì sao.”

Xưa nay bảo thủ không chịu thay đổi không phải là tác phong làm việc của cô, huống chi trong tất cả kinh nghiệm tiền bối chỉ dạy cho cô cũng lấy tùy cơ ứng biến làm trụ. Một ngày nào đó con người cũng sẽ thay đổi, hoặc là thành thục hoặc là già đi, sao có thể dùng một loại nhận thức cố định nào đó để làm cách giải quyết tình thế duy nhất được chứ?

Trên môi cô thoáng hiện lên nụ cười sâu xa, nói đến việc không làm theo quy tắc thường thì Ôn Khinh Hàn cũng chẳng chênh lệch với cô là bao.

Đầu tiên Phó An Nhiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu, sau đó mỉm cười đáp lại Giản Ý Chi, đi tới gần hai bước rồi cúi đầu khom lưng: “Cảm ơn lời chỉ dạy hôm nay của luật sư Giản, sau này vẫn xin chỉ giáo nhiều hơn trong công việc, em sẽ cố gắng hơn.”

Giản Ý Chi nhìn nụ cười của nàng mà hơi sửng sốt, sau đó cũng cười theo, cầm hồ sơ quay lại đối mặt với Phó An Nhiên: “Không cần khách sáo. Sắp tan làm rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Mấy người chen chúc ở cửa phòng hồ sơ vội rụt đầu về, rón rén đi xuống lầu tiếp tục thu dọn đồ mình.

“Trời ạ, thì ra lúc đó chấn động lòng người vậy luôn.” Trần Dật lại bắt đầu thấp giọng phát biểu cái nhìn.

“Còn không phải ư? Chẳng trách, tôi nói sao mà lúc bọn họ đi tới còn có vẻ mặt không muốn phối hợp, nhưng lúc đi ra thì nét mặt cũng thay đổi, hóa ra là boss Giản chơi liều như vậy…” Thiệu Tinh cảm thán kéo khóa kéo của túi công văn mình lên.

Vụ án lúc đó cực kỳ chấn động, các đồng nghiệp trong công ty cũng rất lo lắng không biết Giản Ý Chi có thể thuyết phục mấy nữ sinh kia hay không.

“Đi thôi đi thôi, tan việc rồi, trở về chat trên Wechat tiếp.” Mạnh Tư Kỳ xách cặp công văn kêu gọi mọi người cùng tan ca.

“Tan ca, tan ca. Này, chờ tôi chút…” Liễu Ức vội kêu một tiếng rồi thu dọn cặp công văn, đi theo bước chân của mọi người.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16