Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 85

1187 0 7 0

Khi mấy người bảo vệ phản ứng lại thì nhanh chóng khống chế bà cụ đó, nhưng mà một loạt hành động này đã hấp dẫn người đi đường.

“Cô trả cháu trai cho tôi! Tất cả đều tại cô! Là cô hại cháu trai của tôi!”

Bà cụ bị khống chế nhưng trong miệng liên tục hét ra âm thanh thê lương, hiện trường rối loạn cả lên.

Đôi mắt Thời Thanh Thu trở nên đỏ ngầu che lại miệng vết thương trên cánh tay phải của Ôn Khinh Hàn, máu ào ạt chảy xuống, nàng mới vừa chạm vào thì tay đã dính đầy máu tươi.

“Cậu nghe mình nói nè.” Ôn Khinh Hàn nói với sắc mặt bình tĩnh, mày nhíu chặt lại, giọng nói bởi vì đau đớn mà có hơi yếu ớt: “Có lẽ, bà cụ bị rối loạn tâm thân, hiện tại chắc là bà ta đang phát bệnh nên mới như thế, có lẽ bà ta nhắm vào cậu.”

Thời Thanh Thu khẩn trương che miệng vết thương của Ôn Khinh Hàn, nén lại nước mắt, Thời Thanh Thu đờ đẫn quay đầu dặn dò Phan Gia Văn: “Chị Văn, chị thông báo cho chị Phương xử lý chuyện này. Dựa theo phán đoán của Khinh Hàn, bà cụ có thể sẽ gây thương tích tới những người xung quanh, mọi người nên cẩn thận.”

“Được, hai người mau đến bệnh viện, chuyện ở đây cứ giao cho chị.” Phan Gia Văn liên tục gật đầu đáp ứng, lo lắng đưa Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn rời đi.

Ôn Khinh Hàn bị thương nên không thể lái xe, Thời Thanh Thu kìm nén rất nhiều cảm xúc để lái xe tới bệnh viện.

Dọc theo đường đi, nàng cảm thấy một sự hoảng sợ rất lạ lùng, nỗi sợ hãi này rất khác cảm giác của nàng. Nếu vừa rồi Ôn Khinh Hàn không lui lại, hoặc là con dao kia thấp xuống một chút, thì Ôn Khinh Hàn không chỉ bị thương ở cánh tay thôi đâu.

Nàng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt mà rơi xuống đọng trên khuôn mặt nàng, Ôn Khinh Hàn cắn môi, cũng mặc kệ cánh tay trái bởi vì che miệng vết thương nên toàn là máu, cô yên lặng đặt tay lên đùi của Thời Thanh Thu, rồi nhẹ nhàng mà ấn xuống để an ủi.

Miệng vết thương Ôn Khinh Hàn tương đối sâu, đây là nguyên nhân dẫn đến chảy nhiều máu, cho nên bác sĩ may lại cho cô mấy mũi rồi mới băng bó. Khi mọi chuyện đã xử lí ổn thỏa, hai người ra khỏi bệnh viện thì bầu trời cũng đã đầy sao.

Trở lại thành phố Phượng Hoàng, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn trở về nhà họ Ôn, trên quần áo của hai người có vết máu loang lổ, vì thế đã làm hai ông bà hoảng sợ.

“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao lại có nhiều máu như vậy hả hai đứa?” Triệu Uyển Nghi vội đón hai người vào nhà.

Nhìn kỹ lại, Thời Thanh Thu đỡ Ôn Khinh Hàn, còn Ôn Khinh Hàn thì yếu ớt, khoác hờ một chiếc áo vest, vì áo màu trắng nên càng thấy rất nhiều máu trên đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tay Khinh Hàn làm bị gì thế?” Ôn Thừa Tuyên cũng nghe thấy những lời đó nên đến gần, ông ấy quan sát tỉ mỉ cánh tay không cử động được một cách tự nhiên của Ôn Khinh Hàn.

Môi Ôn Khinh Hàn tái nhợt, quay đầu nói ở bên tai củaThời Thanh Thu, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Thanh Thu, đừng nói điều gì sai sót nha.”

Khi nào rồi mà còn nhớ đến mấy chuyện này chứ? Thời Thanh Thu tức giận mà trừng mắt liếc cô một cái, rồi sau đó ở trước mặt hai ông bà mím môi, nhỏ giọng nói xin lỗi : “Ba mẹ, hôm nay con ở công ty xảy ra một số chuyện, vì vậy nên mới liên lụy làm Khinh Hàn bị thương.”

Triệu Uyển Nghi hoảng sợ, sau khi kiểm tra xong cho Ôn Khinh Hàn lại đi kiểm tra Thời Thanh Thu, tâm trạng lo lắng bộc lộ ra ngoài: “ y da, băng bó chặt như vậy, Thanh Thu đâu rồi? Thanh Thu có bị thương ở chỗ nào không con? Chuyện gì thế này, ban ngày ban mặt mà dám đả thương người khác...”

“Ba mẹ, con không sao. Con đã cho người theo dõi người đả thương con rồi, con sẽ xử lí chuyện này, ba mẹ không cần phải lo lắng đâu.”

Ôn Thừa Tuyên đi qua đi vén áo vest xem xét cánh tay phải của Ôn Khinh Hàn, cánh tay của cô được băng bó dày dặn, hơn nữa trên quần áo còn có vết máu, nhìn qua thì miệng vết thương rất sâu.

“Được lắm.” Ôn Thừa Tuyên nói: “Lúc này không phải thời điểm nói chuyện này, hai đứa con về phòng nghỉ ngơi đi, xử lý quần áo trên người, mấy đứa ăn cơm chưa?”

Hai người lắc đầu, Ôn Thừa Tuyên nói: “Chút nữa sẽ đem lên cho hai đứa, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Triệu Uyển Nghi hỏi: “Thanh Thu, đêm nay con phải về sao?”

Ánh mắt Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn nàng, nàng lắc đầu nói: “Con không về ạ, con sẽ ở đây, phiền mẹ nói với mẹ con một tiếng.”

“Ừm, được rồi, hai đứa mau về phòng tắm rửa đi, miệng vết thương của Khinh Hàn không được chạm vào nước. Xíu nữa con lấy một cái màng bọc, trước khi tắm thì bọc ở bên ngoài băng vải.”

Trải qua một buổi chiều mạo hiểm, sau khi đóng của phòng thì cũng có thể an tĩnh rồi. Thậm chí hai bên lỗ tai Thời Thanh Thu vang lên âm thành hỗn loạn, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng cười.

Thời Thanh Thu cười càng nhiều, lại là đau lòng, nàng cởi áo khoác của Ôn Khinh Hàn,

Chỉ thấy ở chỗ miệng vết thương trên tay phải của cô, tay áo sơ mi đã bị cắt mất một đoạn, ở phía dưới chỉ còn lại một mảnh nhỏ dính lắt lẻo.

“Đừng khóc mà, mình thích nhìn cậu cười.” Ôn Khinh Hàn cười, giơ tay trái lên sờ mặt Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu nhẹ nhàng nắm được tay cô, trong mắt chưa nước mắt, cười nói: “Tay cậu đầy máu như thế mà còn sờ mình nữa.”

Vẻ mặt tươi cười của hai ngươig không duy trì được bao lâu, Ôn Khinh Hàn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thời Thanh Thu, không thể che giấu thâm tình trong ánh mắt.

Cô đến gần hôn vào đôi môi Thời Thanh Thu môi, hôn từng chút trên khuôn mặt nàng.

Cô chậm rãi nói nhỏ nhẹ: “Còn trách mình hả, còn trách mình đã sớm thấy bà cụ đó sao,  nếu mình chậm một bước nói không chừng……”Cô dừng lại một chút, hô hấp cũng run rẩy cả lên: “Mình không dám tưởng tượng nếu mình chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Nếu cô chậm một bước thôi, lúc đó Thời Thanh Thu đang nói chuyện cùng Phan Gia Văn nên không có chú ý tới một bà cụ ở bên cạnh đang xông tới, ở trạng thái không hề đề phòng bị mà bị thương, cô không nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế nào.

 

Thời Thanh Thu hung hăng cắn môi Ôn Khinh Hàn, trừng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu đỏ thẫm, Ôn Khinh Hàn bị đau mà “ưm” một tiếng, không những không buông ra, ngược lại càng hôn nàng sâu hơn, dùng cánh tay bị thương ôm nàng vào lòng.

Nàng dùng lực hơi mạnh nên Ôn Khinh Hàn bị đau trán, Thời Thanh Thu thấy cô nhíu mày đau đơn nên vội vàng tách ra, bàn tay chạm vào bên ngoài băng vải, giọng điệu lo lắng mà bảo dừng lại: “Cậu đừng nhúc nhích, bác sĩ nói tay cậu không thể cử động nhiều, cậu muốn miệng vết thương chảy máu nữa sao?”

Đau đớn tan đi, Ôn Khinh Hàn bĩu môi, nói: “

“Đây là chuyện cấp bách nên mình không rảnh lo những chuyện đó, hơn nữa nếu cậu có thể chủ động một chút thì không cần lo lắng chuyện này đâu.”

Khi nào rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện này nữa? Nàng tưởng tượng chuyện đó lại cảm thấy rất buồn cười, nàng đã sai khi lúc trước nàng còn nghĩ rằng Ôn Khinh Hàn không thích mấy chuyện này nữa hả?

Bộ dáng Ôn Khinh Hàn không khác lúc trước chút nào, đôi mắt như một dòng nước trong xanh, khuôn mặt lạnh lùng không nhiễm bụi trần, mặc dù bây giờ trên người cô dính không ít máu nhưng không thể nào che giấu được sự xuất sắc của bản thân, sự cao quý ăn sâu trong máu.

Vậy mà một người như thế lại thản nhiên dùng giọng điệu cực kì nghiêm túc nói với nàng, bởi vì bận hôn nên không rảnh đâu mà lo cho vết thương trên tay, hơn nữa còn nói phải chi nàng chủ động hơn thì có thể tránh vết thương đó.

Thời Thanh Thu nhẹ nhàng tránh khỏi cánh ta của Ôn Khinh Hàn, nàng buồn bực xấu hổ mà nói: “Trước tiên tụi mình sẽ xử lí quần áo dính máu, sau đó cậu phải đi tắm rửa, chút nữa mẹ đưa đồ ăn lên mà thấy tụi mình còn chật vật như thế thì biết nói sao với mẹ đây?”

Biết nàng thẹn thùng, Ôn Khinh Hàn không hề trì hoãn mà nói: “Ừm” một tiếng, sau đó lôi kéo Thời Thanh Thu đi vào bên trong.

Trên người hai người đều dính máu không ít, nếu ngồi lên sô pha thì không được. Đổi dép lê, Ôn Khinh Hàn rửa tay rồi muốn lấy quần áo trong tủ để thay.

“Thanh Thu, cậu lấy quần áo trong tủ của mình mà mặc, quần lót còn mới. Còn nữa, bàn trang điểm ở bên kia, mình đi tắm trước.” Ôn Khinh Hàn lời ít ý nhiều mà nói với nàng.

“Ừm, mình đi tẩy trang.” Thời Thanh Thu nhìn vết máu bên trong cổ áo của Ôn Khinh Hàn, lại kêu cô dừng lại: “Khoan đã.”

Nàng vội vàng chạy vào trong phòng tắm, rồi sờ vào từng chiếc khăn lông thường dùng, sờ đến một cái khăn không hay dùng, sau đó thấm nước rồi đi ra, nói với Ôn Khinh Hàn: “Bên trong quàn áo của cậu dính máu, chắc là lúc nãy không cẩn thận mà cọ vào, trước tiên mình giúp cậu lao sạch, lỡ như chút nữa cậu không thể rửa thì cũng không cần lo. Còn nữa, bọc một cái màng bên ngoài băng vải.”

Ôn Khinh Hàn không thay đổi sắc mặt: “Ừm.”

Thời Thanh Thu bỏ áo sơ mi ra khỏi quần của Ôn Khinh Hàn, nàng nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu cởi áo cho cô.

Từng nút từng nút được cởi ra, cơ thể của Ôn Khinh Hàn lộ ra trước mắt nàng. Phía dươi xương quai xanh xinh đẹp là bầu ngực được nội y ôm trọn, xuống dưới nữa là chiếc eo thon chỉ bằng một cánh tay là có thể ôm được.

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, ánh mắt nhìn vết máu trên người Ôn Khinh Hàn, vì để dời sự chú ý, nàng lại gần nói: “Khinh Hàn, chút nữa mình sẽ đem quần áo của cậu đi bỏ, tay áo thành như thế này rồi, giữ lại cũng không thể mặc được nữa.”

Ôn Khinh Hàn lại là “Ừm” một tiếng, nghĩ đế bộ dáng mất tự nhiên vừa rồi của Thời Thanh Thu, hai gò má cô hơi nóng.

Cởi áo sơmi, Thời Thanh Thu lấy một mảng lớn màng bọc thực phẩm, động tác nhẹ nhàng mà bao lại băng vải trên tay Ôn Khinh Hàn, bọc hai lớp chặt chẽ, còn không quên dặn dò: “Khi tắm phải cẩn thận, cố gắng không được để nó dính nước, mình đã lau sạch máu rồi, cánh tay đó khỏi cần rửa lại.”

Ôn Khinh Hàn cảm giác được hai bên lỗ tai nóng ran cả lên, Thời Thanh Thu thấy nàng không nói lời nào, ngẩng đầu cười hỏi: “Cậu muốn mình tắm giúp cậu không?”

“Không cần.” Ôn Khinh Hàn lập tức trả lời, tay trái cầm khăn tắm trên tay Thời Thanh Thu, giọng nói có hơi lạnh lùng: “Mình nhớ rồi, mình sẽ không đụng nước, cậu đi tẩy trang đi, mình tắm nhanh...”

“Được rồi, vậy mình sẽ chờ cậu.” Thời Thanh Thu chớp một mắt, dường như nàng đã phát hiện ra một con hổ giấy.

Ôn Khinh Hàn khẽ liếc nàng, cầm quần áo sạch sẽ rồi vội vàng chạy vào nhà tắm.

Cửa phòng tắm đóng một cái “rầm”, Thời Thanh Thu cười khúc khích, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ôn Khinh Hàn xấu hổ như vậy, thường ngày cô rất chú ý hình tượng, nhưng trong lúc khẩn cấp thì không còn chú ý như vậy nữa.

Nàng lao nước mắt, tất cả cảm xúc đang dâng trào trong lòng đều hướng về người đang ở trong phòng tắm. Vui sướng, đau đớn, lo lắng, sợ hãi, còn có rất nhiều cảm xúc khác làm nàng không thể nào diễn giải được, tất cả đều hòa quyện cùng nhau, chen chúc ứ đọng như đấm vào tim nàng.

Cùng với tiếng nước trong phòng tắm, Thời Thanh Thu ngồi vào trước bàn trang điểm rồi tẩy trang.

Ôn Khinh Hàn nói tắm rất nhanh, sự thật là cô tắm hơn nửa tiếng, cả người mới sạch sẽ sảng khoái mà bước ra ngoài, không còn tí máu nào dính lên người.

Cô vén phần tóc dài vừa xõa trên ngực, dùng khăn bằng tay trái lau khô phần đuôi tóc một cách khó khăn, Thời Thanh Thu đi qua lấy khăn, sau hai phút đã xong.

Cởi bỏ màng bọc rồi vứt vào thùng rác, rốt cuộc Thời Thanh Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhặt quần áo của nàng và của Ôn Khinh Hàn nói: “Mình đi tắm đây, đừng cử động cánh tay phải, ngồi hoặc là nằm, cậu không thể cầm vật nặng đâu đấy.”

“Mình…”

Ôn Khinh Hàn theo thói quen tính duỗi tay phải ra, không biết là muốn cầm hay là làm cái gì, ngay lập tức bị Thời Thanh Thu chỉ vào cánh tay: “Này, mình mới vừa nói xong cậu không được cử động tay phải, cậu muốn làm gì?”

Ôn Khinh Hàn cực kỳ bất lực, đành phải mím môi, đổi tay trái đỡ lấy eo của Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu cau mày hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Ôn Khinh Hàn hôn lên khuôn mặt Thời Thanh Thu, giọng nói trầm thấp vui vẻ vang lên bên tai nàng: “Mình muốn nói với cậu, mặc dù chiếc váy cậu đang cầm là của mình, nhưng trước nay mình chưa từng mặc qua. Khi nhìn thấy nó, mình cảm thấy rất hợp với cậu, cậu mặc vào chắc chắn rất xinh đẹp.”

Lúc này Ôn Khinh Hàn không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, giọng điệu trầm thấp và dịu dàng, dường như có một con mèo chạy đến trong lòng Thời Thanh Thu, dùng móng vuốt nhỏ bé mềm mại cào vào lòng nàng, chọc cho lòng nàng ngứa ngáy khó chịu.

Nàng mím môi, đôi má không chịu thua kém mà đỏ rực cả lên.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16