Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44

1189 0 7 0

Bản nhạc “Mãn nguyện” của Ôn Khinh Hàn gần như chinh phục tất cả khán giả ngồi trước sân khấu, càng ngày càng có nhiều người dừng chân tại đây. Khi mọi người vẫn chưa thỏa mãn yêu cầu cô chơi bài khác thì người dẫn chương trình phát hiện người phụ nữ vừa yêu cầu hỗ trợ cảnh đã biến mất.

Thời Thanh Thu khịt mũi một cái, nhìn xung quanh đám đông đang tìm kiếm Ôn Khinh Hàn, cho đến khi nhìn thấy người này lạnh lùng đi vào, nàng đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ muốn nhìn thấy người này nhiều như vậy.

“Khinh Hàn!” Thời Thanh Thu gọi Ôn Khinh Hàn, bước nhanh tới.

Người sau tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, trên môi nở nụ cười: " Thanh Thu, mình đã trở lại."

“Ừm, mình vừa nghe xong, cậu hát rất hay, rất hay.” Thời Thanh Thu từ trong đáy lòng khen ngợi Ôn Khinh Hàn, sự hối hận ở thời đại học cuối cùng hôm nay cũng được bù đắp.

Ôn Khinh Hàn không cười, Thời Thanh Thu lôi kéo cô trở về, vừa đi vừa nói: "Chỉ là có hơi ít người. Không biết chúng ta có thể qua ải hay không."

Hai người thong dong bước đi, sau khi Thời Thanh Thu nói xong, Ôn Khinh Hàn hiếm thấy không phân tích tình hình với nàng nữa, mà siết chặt hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, quay đầu lại, nhếch môi nói: "Nhiệm vụ chỉ là thuận tiện mà thôi."

Thời Thanh Thu giật mình trong giây lát, chưa kịp hiểu ra được ý nghĩa trong lời nói của Ôn Khinh Hàn, người dẫn chương trình đã hét lên trước ống kính: "Chúc mừng đội Khinh Thanh couple của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Khinh Thanh couple đã trở thành couple đầu tiên hoàn thành tất cả các thử thách của chương trình! "

Vừa rồi lúc Ôn Khinh Hàn bắt đầu hát, người dẫn chương trình đã nhận được thông báo và đến kịp lúc xem náo loạn dưới sân khấu yêu cầu Ôn Khinh Hàn hát lại. Sau khi thông báo, anh ta đối mặt với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, mỉm cười nói: "Chúc mừng, tân hôn đôi yến thả ba mồi lửa, thật là có hiệu suất ghê."

"..." Chân mày của Thanh Thu phấn chấn run lên, phải là tân quan thả ba mồi lửa, có được không?

Ôn Khinh Hàn hỏi: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể tự do hoạt động được chưa?"

Người dẫn chương trình gật gật đầu, giang hai tay: "Đương nhiên rồi, hai người cứ tự nhiên, mười giờ tối nay nhớ trở về khách sạn, còn có việc chưa giao phó."

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, kéo Thời Thanh Thu đi.

Họ thư thái hơn rất nhiều sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, hai người đi mua sắm một lúc rồi ra khỏi siêu thị, đi một vòng rồi trở về.

Họ lại bước vào con hẻm có ngôi nhà thờ nhỏ, cũng không biết ai đã chủ động rẽ vào đó, tóm lại họ cứ tự nhiên mà nắm tay nhau bước vào.

Không còn khách nào vào nữa, cho rằng đám cưới đã bắt đầu rồi, họ bước đến chỗ phát kẹo mừng vừa nãy thì giọng cha xứ vọng ra từ nhà thờ, long trọng và trang nghiêm.

"Hôm nay, chúng ta đang tụ họp ở đây dưới sự chứng giám của Chúa để chứng kiến hôn lễ thiêng liêng này. Đôi tân giai nhân này sẽ kết hợp với nhau trong hôn lễ này, nếu ai có lý do chính đáng để chứng minh rằng sự kết hợp của họ là bất hợp pháp, xin hãy đưa ra vào lúc này, hoặc giữ im lặng mãi mãi. "

Bước chân của Thời Thanh Thu không thể không dừng lại, nương theo tiếng nói vang dội của người cha xứ trong nhà thờ, nàng giẫm lên đám xác pháo trên mặt đất, lại một lần nữa đưa mắt nhìn vào trong giáo đầy. Bên trong ngồi đầy những vị khách quý, ở trung tâm là chú rể mặc vest trắng và cô dâu mặc váy cưới trắng, cặp đôi đối diện với vị cha xứ, chăm chú lắng nghe từng lời của vị cha xứ, mong đợi mà cẩn thận chờ đợi một câu "Con xin nguyện ý" kia.

Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi nàng: "Tại sao còn chưa rời đi?"

“Không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Thời Thanh Thu cười khổ lắc đầu, bước lên phía trước tiếp tục bước đi, đến góc đường đã không còn nghe thấy giọng nói của vị cha xứ kia nữa.

Ôn Khinh Hàn đột nhiên dừng lại, Thời Thanh Thu cũng lập tức dừng lại, ánh mắt cô thâm thúy nói: “Thanh Thu, chờ đến khi cậu quay phim xong trở về, chúng ta hãy tổ chức hôn lễ đi. Chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận kiểu dáng thiệp mời, kiểu dáng váy cưới, sau đó cậu hãy chuyển đến sống với mình, có được không?”

Vẻ mặt của cô ấy có chút nhu hòa, nàng có thể cảm nhận được tình cảm ẩn sâu hơn bằng cách lắng nghe cẩn thận. Chỉ là khoảng thời gian này ở chung lâu, Thời Thanh Thu đã biết Ôn Khinh Hàn phần lớn sẽ không quá lạnh lùng khi ở bên nàng ấy, nên nàng không thể phân biệt được, trong lời nói của người này, chỉ như là cô gợi ý ngập ngừng, hay là tình cảm sâu nặng bấy lâu nay chôn giấu.

"Nhưng… Mình còn chưa sẵn sàng ..." Thời Thanh Thu cúi đầu lẩm bẩm, nhưng không có tách ra khỏi hai tay của Ôn Khinh Hàn.

Nàng thật sự chưa sẵn sàng để cùng Ôn Khinh Hàn thân mật như vậy, hay nói cách khác, trong lòng nàng mơ hồ bắt đầu có cảm giác sợ hãi.

Nàng biết mình và Ôn Khinh Hàn không thể thoát khỏi đi đến bước này, các nàng muốn ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, ngủ ở cùng một chỗ. Khi nàng không có việc nghỉ ngơi ở nhà, nàng sẽ theo Ôn Khinh Hàn ra ngoài làm việc, nhận lấy thu dọn chiếc cặp công văn nặng nề sau khi tan làm của Ôn Khinh Hàn, sau đó ngồi trên ghế sô pha tán gẫu về chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.

Giữa họ sẽ ngày càng có nhiều sự ăn ý, và nàng sẽ ngày càng tin tưởng và dựa dẫm vào Ôn Khinh Hàn, cho đến khi họ quen với sự tồn tại của nhau. Cho đến ngày đó, nếu phải đối mặt với sự chia ly, thì sẽ đau đớn như tan xương nát thịt.

Ai nói chỉ có tình yêu mới sợ cảm giác chia ly? Khi nàng trở nên thân thuộc với Ôn Khinh Hàn, tất cả biến số đều có thể là trí mạng.

"Không... Mình còn chưa chuẩn bị xong..." Thời Thanh Thu cúi đầu xuống, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay của Ôn Khinh Hàn, giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Khinh Hàn, mình còn chưa sẵn sàng, chờ một chút được chứ..."

Từ khi bắt đầu nghĩ đến điều này, nỗi sợ hãi trong lòng nàng từng chút một tăng lên. Nàng thậm chí bắt đầu tự hỏi mình trong lòng, tại sao lúc trước lại đồng ý kết hôn? Liệu nàng có thể chịu được cảnh chia ly với Ôn Khinh Hàn không?

Ôn Khinh Hàn trong lòng thất vọng khẽ động tâm, vội vàng ôm lấy vai Thời Thanh Thu, cô thấy môi Thời Thanh Thu khẽ run lên, cho dù cô đang giữ chặt bờ vai nàng, Thời Thanh Thu vẫn không ngẩng đầu.

"Thanh Thu, Thanh Thu ..." Ôn Khinh Hàn cau mày, lay lay Thời Thanh Thu, sau đó vươn tay nâng mặt nàng, thấp giọng, dịu dàng nói với cô: "Cậu sợ gì? Nói cho mình biết, mình sẽ giải quyết."

Ôn Khinh Hàn đã lường trước được sau này sẽ phát sinh ra vài việc khiến cô trở tay không kịp, chính là sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng Thời Thanh Thu. Những cảm xúc này đã chôn sâu trong lòng Thời Thanh Thu nhiều năm như vậy, thì trong tương lai dù có nảy sinh ra bất kỳ tình cảm nào gần gũi hơn đều cũng sẽ khiến Thời Thanh Thu khó chịu.

Thời Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, cảm giác rung động trong lòng khi nghe Ôn Khinh Hàn hát vừa rồi càng rõ ràng hơn.

Nàng cố nén lại những giọt nước mắt, hốc mắt phồng lên đến cực kỳ khó chịu: "Khinh Hàn, mình sợ chúng ta càng ngày càng không thể rời khỏi đối phương. Mình sợ ước định của chúng ta thật thực hiện về sau, sớm chiều ở chung, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đối phương, chúng ta sẽ càng ngày càng ăn ý, chúng ta sẽ càng ngày càng tín nhiệm đối phương ỷ lại đối phương. Nhưng, nếu một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau thì phải làm sao? Khinh Hàn, mình không muốn lại trải qua cảm giác mất mát ... "

Nàng nhìn Ôn Khinh Hàn một hồi lâu, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn Ôn Khinh Hàn một cách thẳng thắn như vậy. Nếu như lần trước Ôn Khinh Hàn ngủ lại nhà nàng nàng chỉ hơi bất an, thì bây giờ lại là hoảng sợ mạnh mẽ, sợ rằng về lâu về dài Ôn Khinh Hàn sẽ trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của nàng.

Ôn Khinh Hàn dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, hơi tiến lại gần, sau khi bỏ xuống một tay, cô không chút do dự ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nghiêm túc nói: "Cậu sợ cái gì? Không phải mình đã nói rồi sao? Mình đã quyết định bên cậu trọn đời cũng sẽ không hối hận, mình không có thời gian để ở cùng với người khác cũng không có khả năng thích người khác. Cho nên cậu có gì phải sợ đâu? Mình không có lý do gì để rời xa cậu cả. "

Hai tay Thời Thanh Thu nắm lấy quần áo của Ôn Khinh Hàn, tại trong ngực cô lắc đầu, nước mắt chảy dài trên cổ khiến cô cảm thấy rất đau lòng.

Cô cắn cắn môi, cúi đầu dụi dụi lên trán của Thanh Thu, nhẹ giọng nói: "Hoặc là thế này, nếu một ngày cậu muốn yên tĩnh một chút, không muốn nhìn thấy mình, vậy chúng ta hãy giữ khoảng cách đi. Lúc cậu muốn nhìn thấy mình, chúng ta sẽ ngồi xuống và nói về những gì đã xảy ra khi cậu yên tĩnh một mình."

Ôn Khinh Hàn dừng lại một chút, hít một hơi nặng nề, thì thầm vào tai Thời Thanh Thu: "Nhưng điều duy nhất cậu không thể nghĩ đến là sợ hãi và hối hận. Chúng ta đã kết hôn rồi, và cậu là vợ mình, mình cũng là vợ cậu, chúng ta sẽ không bị chia cắt, đừng tự mình dọa mình. "

Cô thả lỏng cánh tay nâng mặt Thời Thanh Thu lên, di chuyển ngón tay, do dự mãi mới vươn tay vén đi vạt tóc trước mặt của Thời Thanh Thu ra sau tai, bộ dáng nghiêm túc nói: "Người khác không phải cũng là nói yêu đương xong thì cũng tới bước kết hôn sao? Chúng ta đã hoàn thành bước này, việc còn lại là sống tốt từng ngày, có cãi vã thì giải quyết ngay trong đêm hôm đó, đừng để sang ngày hôm sau. Nếu có bất đồng ý kiến, lần này mình lắng nghe cậu, lần sau mình lắng nghe cậu một lần. Cậu thấy đó, chúng ta cùng nhau sống tốt từng ngày, tích lũy thế này mỗi ngày, tích lũy đến cuối chính là cả đời. "

Lo lắng vừa rồi đã bị Ôn Khinh Hàn dễ dàng giải quyết, Thời Thanh Thu run rẩy bật cười, nước mắt làm mờ tầm mắt, nàng phải tìm ánh mắt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn từ bức tranh mờ ảo trước mặt.

"Thật sự có thể sao? Nghe có vẻ rất dễ dàng ..." Thời Thanh Thu cuối cùng cũng bật cười. Họ đã biết nhau lâu như vậy và gần như không có lý do gì để họ phải xa nhau, họ cũng sẽ không có cơ hội phải lòng người khác, tỷ lệ này gần như bằng không.

“Đương nhiên, mình có nói dối cậu khi nào chưa?” Ôn Khinh Hàn rốt cục nhẹ nhõm nhíu mày, lại lau nước mắt cho Thời Thanh Thu, lại nói về chủ đề lúc đầu đưa ra: “Vậy sau khi quay phim xong, cậu dọn đến ở chung với, chúng ta đều đã kết hôn, làm sao có thể không ở chung? "

Thời Thanh Thu nước mắt lưng tròng, không chớp mắt nhìn Ôn Khinh Hàn. Người này là một người xuất sắc như vậy, đặc biệt dễ làm người ta yêu thích cả khi nhìn từ xa trong đám đông, một Ôn Khinh Hàn như vậy, nhưng lại đã sớm giao tương lai cho mình. Khi nàng đang sợ hãi sự chia ly lại nói ra những lời kiên định như vậy, tựa như muốn xua đi nỗi cô đơn lẻ loi xung quanh nàng, mở rộng vòng tay để sưởi ấm cho chính mình.

Hai tay đang nắm lấy quần áo của Ôn Khinh Hàn của nàng thả lỏng ra, cắn môi cười nhẹ, ôm eo Ôn Khinh Hàn lại: "Được rồi, nếu mình tự mình bỏ ra ngoài không tạo được thành thích, cậu phải chịu trách nhiệm nuôi mình."

Ôn Khinh Hàn mỉm cười, sờ sờ tóc Thời Thanh Thu tóc mở miệng nói: "Không thành vấn đề."

Họ về lại khách sạn nghỉ ngơi, đợi đến tối mịt mọi người mới về hết. Người hoàn thành nhiệm vụ thứ hai trong ngày hôm nay là nhóm của Vu Thục Thận, đến muộn hơn nhóm của Thời Thanh Thu một chút, buổi chiều họ cũng trở về khách sạn và đánh một giấc ngon lành.

Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đang ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động vừa được trả lại nhìn từng người một, Tần Vọng thấy vậy thì vỗ đùi nói: "Thanh Thu, tôi nói cái gì ấy nhỉ? Tôi nói cô ở trên đường lớn gào thét rụng cả hai cuống họng, để đảm bảo cô hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng là vợ của cô gào thét, nhưng cũng là cùng một cái lý à. "

Ôn Khinh Hàn tắt trang trò chuyện WeChat với Giản Ý Chi, cất điện thoại lại vào túi, khẽ liếc nhìn Tần Vọng một cái, không có biểu cảm gì nhưng lại khiến Tần Vọng run lên.

Thời Thanh Thu mỗi ngày ở cùng một chỗ với người này chẳng lẽ không thấy lạnh sao?

Thời Thanh Thu không thể nghe thấy oán thầm của Tần Vọng, cho dù có nghe thấy, nàng ấy cũng chỉ cười trừ, nàng bỏ điện thoại sang một bên bất đắc dĩ nói với Tần Vọng: “Nếu không cậu cũng gào bể cuống họng đi, xem có bao nhiêu người nghe cậu gào. "

Tần Vọng trợn tròn tròng mắt, Quý Lam vỗ vỗ bờ vai của anh ta buồn cười nói: "Cậu còn không biết xấu hổ nói Khinh Hàn sao, mãi nghệ gì đó thì để cậu tới."

Lúc này Từ Chỉ cũng lên tiếng khen ngợi: "Luật sư Ôn hát hay thật, hôm nay chúng tôi ở gần siêu thị nghe thấy hết. Lúc đó tôi còn bị dọa cho nhảy dựng, luật sư Ôn rất ít khi trò chuyện, không ngờ lại hát hay như vậy."

Thời Thanh Thu quay đầu lại để nhìn thần sắc Ôn Khinh Hàn, người này giờ đây đã khôi phục lại bộ dạng xa cách người khác cả ngàn dặm, hoàn toàn khác biệt so với khi an ủi và ôm lấy chính mình ngày hôm nay. Tuy nhiên, Ôn Khinh Hàn hiện tại khiến cô cảm thấy ấm áp, mỗi ngày lại cảm thấy thoải mái hơn.

“Mình cũng thấy nghe rất hay.” Cô nhìn Ôn Khinh Hàn, cong môi nhẹ nói.

Ôn Khinh Hàn không trả lời mà hơi cúi đầu xuống, tóc sau tai xõa xuống, che lại nụ cười nhẹ trên môi.

Tần Vọng đang định trêu chọc hai người này một chút, bên ngoài truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình, vẫn rất lớn: "Các nam thần, nữ thần! Sắp sửa được về nhà, chúng ta chơi một trò chơi, được không? Kiểm nghiệm một chút xem mọi người có bao nhiêu phần hiểu rõ đối phương! "

Trong lòng Thời Thanh Thu “lộp bộp” một tiếng, lập tức nhìn về phía Ôn Khinh Hàn cũng đang nghiêm túc.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16