Số mới nhất của "Trong phim ngoài đời" đã được ghi hình hoàn tất, còn lại là công việc hậu kỳ. Còn các diễn viên phải quay về thành phố B để tham dự bữa tiệc kết thúc do ban tổ chức mời.
Xe của ban tổ chức đưa mọi người trở về khách sạn nơi họ ở. Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn vốn là người dân địa phương ở thành phố B nên được đưa thẳng đến cổng khu biệt thự Phượng Hoàng.
Bởi vì mọi người cũng đã thấm mệt sau một khoảng thời gian dài nên buổi tiệc kết thúc phải tổ chức vào ngày hôm sau.
Buổi tối khi Thời Thanh Thu về nhà, nàng ngủ nướng một giấc thật ngon cho đến trưa ngày hôm sau mới dậy. Ba mẹ hỏi bóng hỏi gió chuyện nàng định khi nào thì ở chung với Ôn Khinh Hàn. Nàng cũng thành thật khai báo rằng còn phải quay xong bộ phim sau đã. Mặc dù hai vị bề trên cảm thấy họ còn phải đợi rất lâu nhưng do đây là công việc nên cũng không nói thêm gì nữa.
Tối đến, Thời Thanh Thu trang điểm nhẹ nhàng đến tham dự bữa tiệc kết thúc. Ban tổ chức cũng mời một số phóng viên có hợp tác truyền thông, cho phép họ quay vào lúc diễn viên tương tác với nhau. Sau khi đến giờ đã bàn bạc trước thì nhóm phóng viên cũng thành thật tạm biệt.
Thời gian này là lúc mọi người đang sôi nổi. Tần Vọng cầm bình rượu đi vòng qua bàn tròn để rót rượu cho mọi người, lớn tiếng nói: “Nào, hiếm khi được tụ họp, ăn xong bữa này thì không biết năm tháng nào chúng ta mới có thể được gặp lại một lần nữa. Không say không về đi!”
Vu Thục Thận mỉm cười nói: “Tôi lớn tuổi rồi, không uống dữ dội được như vậy. Mọi người cũng đừng uống nhiều quá.”
Lục Tư Chu sờ bình rượu rồi nho nhã cười nói: “Tôi không giỏi uống rượu cho lắm nên tôi cũng giống như chị Thục Thận. Nhưng mong là có thể cố gắng cạn hết ly.”
Thời Thanh Thu nâng ly rượu lên và nở một nụ cười tương tự: “Tôi thì lại không gấp. Đã đoán trước rằng A Vọng chắc chắn muốn không say không về nên vừa nãy gọi xe đến chứ nào dám lái xe đến đâu.”
“Vậy thì tốt lắm! Nào, chúc mừng nào!”
Tần Vọng nâng ly, vài người cũng đứng lên cùng cụng ly chung. Tần Vọng với Thời Thanh Thu và cả Lục Tư Chu uống cạn ly còn Vu Thục Thận và Từ Chỉ thì uống nửa ly.
“Ôi, nếu hôm nay có thể đưa người nhà đến thì tốt biết mấy, sẽ còn nhộn nhịp hơn nữa. Lần trước tôi với Lăng Mộng nói chuyện đầu tư mà vẫn chưa nói xong.” Tần Vọng vừa gắp thức ăn vừa nói.
Vu Thục Thận nói: “Tôi với Lăng Mộng không rời đi nhanh như vậy. Ở đây có người họ hàng nên định ở lại thêm mấy ngày. Cậu rảnh thì có thể liên lạc với nó.”
Tần Vọng đặt đũa xuống, gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt quá! Còn cả Tư Chu với Tiểu Chỉ nữa, trước đây tôi có nói với hai người rằng ở đây có một phố đồ ăn cực kỳ ngon là do Thanh Thu giới thiệu cho tôi đấy. Thế nào, hay tất cả chúng ta đến chơi đi? Ngày mai tôi với Tiểu Lam dẫn đường.”
“Nghe cũng được đấy, để tôi suy nghĩ nhé...” Lục Tư Chu suy nghĩ.
Phía bên kia nói chuyện rất náo nhiệt, Vu Thục Thận quay đầu lại nhìn Thời Thanh Thu đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói: “Đáng tiếc hôm nay không thể đưa người nhà theo. Tôi còn muốn nói chuyện với Khinh Hàn tiếp.”
Thời Thanh Thư sững sờ một lát rồi mỉm cười: “Chị Thục Thận, không phải hai người đã lưu số nhau kết bạn wechat rồi sao? Chị có thể tìm cậu ấy mà.”
Đúng là Vu Thục Thận rất thích Ôn Khinh Hàn. Trong khoảng thời gian ở trong xe, luôn nói chuyện với Ôn Khinh Hàn về mấy vấn đề về luật pháp. Thỉnh thoảng Ôn Khinh Hàn còn kể một số vụ kiện đã tham gia khiến Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộc nghe rất say sưa. Đỗ Lăng Mộng còn tuyên bố rằng sau này nếu công ty có tranh chấp về mặt pháp luật thì chắc chắn sẽ liên lạc với Ôn Khinh Hàn.
Nhưng lĩnh vực chuyên môn của Ôn Khinh Hàn không phải là thương mại. Vì vậy nên cô đã đề cử Trần Dật, một nam luật sư ở chỗ làm việc. Nhưng hai mẹ con Vu Thục Thận vẫn rất thích Ôn Khinh Hàn.
Hơn nữa Vu Thục Thận còn đánh giá Ôn Khinh Hàn rằng: Ăn nói giỏi giang, điềm đạm lễ phép, trông có vẻ lạnh lùng nhưng không hề kiêu ngạo.
Vu Thục Thận mỉm cười lắc đầu nói: “Chị tìm cô ấy là vì nói mấy chuyện kiện tụng nghe thấy rất thú vị.” Bà ấy khựng lại một lúc rồi hỏi: “Này Thanh Thu, sao tối nay em không để Ôn Khinh Hàn đưa em đến?”
Thời Thanh Thu suy nghĩ một lát, chớp chớp mắt rồi mỉm cười có phần dịu dàng hơn trước: “Cậu ấy mới về nên để cậu ấy nghỉ ngơi thêm. Cậu ấy còn phải đi làm nên em không nói rõ với cậu ấy.”
“Cũng đúng.” Vu Thục Thận mỉm cười thở dài. Suy cho cùng thì Ôn Khinh Hàn không phải là người trong giới giống như bọn họ.
Mọi người ăn uống đến gần mười giờ tối mới giải tán. Do một vài cô nữ khuyên ngăn nên Tần Vọng không có kiểu không say không về. Vài người nói cười đi ra khỏi phòng rồi rời khỏi khách sạn.
“Anh nói này Thanh Thu, rốt cuộc khi nào thì có rượu mừng của em với Lão Ôn đây? Đến lúc đó nhớ thông báo cho anh đây, dù thế nào anh cũng sẽ sắp xếp thời gian đến tham gia hôn lễ của em!”
Tần Vọng vừa đi vừa nhắc. Rõ ràng không say nhưng tính cách của anh ta lại khiến anh ta giống như sẽ nói hết mọi chuyện khi say.
Thời Thanh Thu chỉ cười sau đó ném lại một câu: “Còn sớm, ít nhất phải đợi em quay xong phim về đã. Mấy ngày nữa em còn phải đến căn cứ quay phim, phải tham gia đoàn trước để chuẩn bị.”
“Ôi mẹ ơi, vậy thì Lão Ôn đáng thương quá. Vừa mới kết hôn mà đã phòng không gối chiếc. Thời Thanh Thu, em là đồ không có lương tâm...”
Một đoàn người đi ra khỏi sảnh khách sạn, đột nhiên tiếng cười nói bỗng dừng lại. Có một người đứng ở bậc thang, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, người thẳng tắp như cây trúc, cả người toát ra sự lạnh lùng khiến người ta bỗng không dám lại gần.
“Khinh Hàn? Sao cậu lại đến đây?”
Thời Thanh Thu vô thức đi về phía trước thêm hai bước. Bóng dáng này cô rất quen thuộc, có thể có rất nhiều người có dáng dấp giống như Ôn Khinh Hàn nhưng cảm giác mà Ôn Khinh Hàn mang lại cho nàng không phải là thứ mà ai cũng có thể bắt chước được.
Ôn Khinh Hàn quay lại, đường nét gương mặt dưới ánh đèn nổi bật đã không còn vẻ thờ ơ của ban ngày. Cô khẽ mỉm cười với mọi người sau đó nhìn Thời Thanh Thu nói: “Mình tới đón cậu.”
Ánh mắt Vu Thục Thận lóe lên, vừa nãy bà ấy rảnh rỗi nói chuyện wechat với Ôn Khinh Hàn một lát, vô tình nhắc đến tên khách sạn và khoảng thời gian tan tiệc.
Thời Thanh Thu còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Ôn Khinh Hàn biết là khách sạn này và tại sao biết bọn nàng tan tiệc thì mấy người đằng sau đã thúc giục nàng với một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thanh Thu mau về nhà đi. Đừng phụ lòng tốt của luật sư Ôn chúng ta...”
“Đúng vậy, mau về nhà vun đắp tình cảm thật tốt.”
Vu Thục Thận cũng cười nói: “Mau về đi, đi đường nhớ cẩn thận.”
Ôn Khinh Hàn đưa tay ra và nói: “Đi về nhà thôi.”
“Vậy chúng tôi về đây, lần sau gặp lại.” Thời Thanh Thu đành phải mỉm cười tạm biệt. Nàng biết lúc này không thích hợp để hỏi tại sao Ôn Khinh Hàn lại đến đây.
Sau khi tạm biệt, Thời Thanh Thu nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn. Hai người cùng ra bãi đậu xe để lấy xe.
Lúc xe vừa lăn bánh, Ôn Khinh Hàn liền chủ động khai báo: “Lúc nãy khi chị Thục Thận nói chuyện wechat với mình có nhắc đến tên khách sạn, còn nói khoảng thời gian kết thúc.”
Thời Thanh Thu liếc mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, không khỏi thấy buồn cười: “Thì ra là vậy, mình còn nghĩ rằng cậu dùng siêu năng lực của mình để dò ra mình ở đâu chứ.”
“Nếu có thật thì tốt quá.” Ôn Khinh Hàn hờ hững cười nhạt.
Hai người nói chuyện thoải mái, xe chạy về phía thành Phượng Hoàng. Ôn Khinh Hàn đậu xe trực tiếp vào nhà để xe của Ôn gia sau đó cùng Thời Thanh Thu đi bộ trở về. Mất khoảng mười phút, dường như khoảng thời gian này có vẻ quá ngắn.
Ngọn đèn đường kéo dài bóng của họ, Thời Thanh Thu phá vỡ sự yên lặng hỏi: “Khinh Hàn, ngày mai cậu có phải đi làm không?”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Chắc ngày kia mới đi. À, mình đã nói với ba mẹ rồi. Chuyện hôn lễ bọn mình tự bàn bạc, đợi cậu hết bận rồi lại bàn tiếp.”
Thời Thanh Thu liếc mắt nhìn cô, cong môi nói: “Ừ, mình cũng nói với bố mẹ rồi.”
Cứ đi như vậy, cổng nhà họ Thời đã cách bọn họ không xa. Cứ đi vài bước là lại vượt qua một cái đèn đường ở hai bên. Họ đều bất giác đi chậm lại, đến khi cách cổng vài mét thì dừng lại.
Ôn Khinh Hàn quay lại đối diện với Thời Thanh Thu. Hôm nay Thời Thanh Thu xõa tóc, vẻ đẹp tự nhiên, gương mặt như trăng thu, đó là vẻ đẹp mà Ôn Khinh Hàn vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, khó có thể dùng cách nào để miêu tả.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Thời Thanh Thu. Một lúc lâu cô mới thì thầm nói: “Thanh Thu, ngày mai mình gọi cho cậu có được không?”
Thời Thanh Thu cong môi, bỗng thấy có chút không nỡ và có chút ngại ngùng: “Chuyện gọi điện mà cậu còn phải hỏi nữa sao? Mình có cấm khi nào đâu?”
Ôn Khinh Hàn không chớp mắt, mím chặt môi rồi cuối cùng khẽ cười kéo tay Thời Thanh Thu lại: “Vậy mình về đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Thời Thanh Thu “Ừ” một tiếng, dùng ngón tay nhéo tay Ôn Khinh Hàn rồi buông ra.
Ôn Khinh Hàn kiềm chế sự ấm áp hiện ra, chậm rãi xoay người rời đi.
Thời Thanh Thu nhìn theo bóng lưng của Ôn Khinh Hàn, trong lòng bao trùm một nỗi mất mát chưa từng có. Nàng vì Ôn Khinh Hàn không đáng nhưng vào lúc này lại có một chút suy nghĩ không nên có. Vào lúc này, lý trí nói với nàng rằng không nên nhìn Ôn Khinh Hàn nữa nhưng suy nghĩ kia lại đánh bại lý trí của nàng một cách dễ dàng.
Đột nhiên nơi nào đó trong trái tim nàng trở nên buông lỏng, nàng vội vàng chạy tới đuổi kịp Ôn Khinh Hàn vừa mới đi được mấy bước, giọng nói vội vàng giống như mất đi thứ gì đó: “Khinh Hàn!”
Ôn Khinh Hàn dừng lại, quay lại bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Thời Thanh Thu. Cô ngớ người rồi sau đó cô như nhận ra điều gì đó, vươn tay đỡ lấy cánh tay của Thời Thanh Thu, nhẹ giọng mà dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Cậu muốn nói gì với mình sao? Mình nghe đây.”
“Khinh Hàn...Chúng ta...” Thời Thanh Thu cắn môi, rõ ràng có một suy nghĩ ở trong cổ họng nàng nhưng lại không thể nói ra thành lời. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ôn Khinh Hàn lại càng khiến nàng như bị nghẹn ở cổ họng.
Nàng nhìn người đã trói buộc cùng mình hai mươi lăm năm nay, ngẩn ngơ nhớ lại người cũ đã nhiều năm trước.
Kỳ Duyệt và nàng yêu nhau, bọn nàng có rất nhiều sở thích giống nhau, thậm chí một số chủ đề mà họ không thích cũng dần chấp nhận vì đối phương mà nhắc đến. Họ hợp nhau là thế, yêu thương nhau là thế mà cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục chia ly. Nàng thậm chí không biết rốt cuộc tại sao bọn nàng lại chia tay, thậm chí nàng còn không biết tại sao mình lại bị kết án tử hình.
Còn người ở trước mặt mình thì sao? Thời Thanh Thu bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Ôn Khinh Hàn khi cô chưa nếm thử mùi vị của tình yêu mà đã giao phần đời còn lại của mình cho nàng. Nàng muốn thử cho Ôn Khinh Hàn một cái ôm không phải vì hứa hẹn, thậm chí cho cô một nụ hôn từ trái tim nhưng khi đến gần thì nàng lại bắt đầu thấy sợ.
Ôn Khinh Hàn dường như đã lấy hết dũng khí của mình, vươn tay ra ôm lấy gương mặt của Thời Thanh Thu, giọng điệu tràn đầy sự dè dặt: “Thanh Thu, cậu muốn nói gì thì cứ nói với mình. Cho dù là chuyện gì mình cũng muốn nghe.”
“Không...Không có...Không có nữa...” Đôi mắt Thời Thanh Thu đỏ hoe, lắc đầu thoát khỏi Ôn Khinh Hàn. Nàng cười miễn cưỡng, từng bước từng bước lùi về sau, đôi mắt không dám nhìn Ôn Khinh Hàn nữa: “Mình không muốn nói gì cả, mình muốn về nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon...”
Nàng xoay người đi về, Ôn Khinh Hàn đứng đó nhìn nàng, dùng chút sức lực còn sót lại để gọi nàng: “Thanh Thu, cậu thật sự không có gì muốn nói với mình sao?
Bước chân của Thời Thanh Thu dừng lại nhưng không hề quay đầu lại.
Ôn Khinh Hàn không tiến thêm một bước nào cho đến khi Thời Thanh Thu vào cổng và đóng cổng lại.
Cô nhìn Thời Thanh Thu đang từng bước từng bước rời xa tầm mắt của mình. Trong mắt cô toàn là tia máu, hốc mắt đỏ ngầu, trái tim dường như đã bị khoét đị một miếng thịt lớn. Gió ấm mùa hè tựa như lưỡi dao sắc bén hơn cả gió rét mùa đông, chà xát khiến trái tim cô đau đớn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)