Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

1251 0 12 0

Ôn Khinh Hàn phải họp tổng cộng là năm ngày. Trong năm ngày này phần lớn thời gian Thời Thanh Thu sẽ ngồi trong phòng học thuộc kịch bản, rất ít khi ra ngoài.

Dù sao ba bữa một ngày của nàng cũng được Thời Thanh Thu sắp xếp sẵn cả rồi, việc của nàng lại cần phải dùng đến máy tính, hơn nữa đọc kịch bản cũng tốn không ít thời gian nên mới không hay ra ngoài.

Mấy ngày nay Phan Gia Văn cũng không liên lạc gì với nàng, ít nhất là không có công việc gì mấy, cùng lắm là nhắn tin chào hỏi mấy câu trên WeChat, sau đó tám với nàng mấy câu. Ví dụ như công ty mới ký hợp đồng với hai người mới, như thể không biết vô tình hay cố ý nói hai câu hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Thời Thanh Thu nghe vậy cũng chỉ cười nhạt. Bây giờ công ty không xác định được nàng có muốn gia hạn hợp đồng hay không, đến lúc tìm "cây hái ra tiền" khác cũng không có gì đáng trách. Nếu nàng gia hạn là tốt nhất, còn nếu nàng không gia hạn thì cũng có thể mượn sức ảnh hưởng bây giờ của nàng để câu kéo vài nhân vật mới. Còn trong điều khoản gia hạn và kỳ hợp đồng, Thời Thanh Thu cũng không thể cấm tiệt họ được.

Ngày họp cuối cùng của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu ngồi trong khách sạn quyết định xem có nên ra ngoài chơi hay không. Vẫn chưa nghĩ xong thì màn hình điện thoại phát sáng, hiện ra tên của Diêu Nhuế. Cũng đã nhiều ngày rồi không liên lạc gì với Diêu Nhuế, Thời Thanh Thu vui vẻ bắt máy.

"Lâu rồi không gặp nha... đại minh tinh của em." Diêu Nhuế vừa mở miệng đã điêu ngoa muốn chọc tức nàng.

"Mới bao lâu không gặp chứ? Chị tính thử cũng mới hai ngày." Thời Thanh Thu cười nói. Nàng ngồi chỗ bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn mấy ngày nay, tay trái cầm điện thoại nghe máy, đầu ngón tay phải thì tiếp tục gõ chữ trên laptop.

"Nữ thần của em ơi, cũng sắp hai tuần rồi có được không vậy?" Diêu Nhuế tức giận nói, nghe tiếng có vẻ như đang quẹt dép lê đi lại trong nhà. Cô ấy nói tiếp: "Từ khi chị và đại luật sư Ôn ăn xong bữa cơm đó cả hai đều mất tăm mất tích. Thành thật khai báo, bây giờ đã phát triển đến mức độ nào rồi?"

Cô ấy biết rõ hai người kia đã kết hôn, hơn nữa còn biết luôn cả tâm tư muốn phát triển hơn sau này của Ôn Khinh Hàn, cho nên hai người đó đang thời gian và không gian ở chung với nhau, nếu không thì dựa theo thông lệ xong việc về thành phố B của hai người thì cả hai đã hẹn đi dạo phố hoặc đi chơi rồi.

Bao nhiêu ngày rồi cô ấy chẳng liên lạc gì với Thời Thanh Thu, mà nàng cũng không liên hệ với cô làm trong đầu Diêu Nhuế không khỏi suy đoán một phen. Không phải là có tiến triển rồi đó chứ?

Thời Thời Thanh Thu cười cười, đánh một đòn Thái Cực: "Cái gì mà mức độ với không mức độ? Không phải chỉ có thế thôi sao, em đâu phải không biết quan hệ giữa bọn chị là thế nào."

"Thế nói tiếp, hai chị không định phát triển thêm sao?" Diêu Nhuế mở chạn ra lấy một chiếc ly, nghiêng đầu sang một bên, vừa pha trà vừa nói: "Các chị bây giờ cũng thế, sớm muộn gì cũng phải đi con đường giống người ra thôi, chị hiểu em đang nói gì mà."

Thời Thanh Thu tất nhiên hiểu Diêu Nhuế đang nói đến điều gì. Để cha mẹ hai bên biết rõ các cô đã kết hôn thì tiếp sau đó là vấn đề sinh con sinh cái, cái này tất nhiên cũng liên quan đến tình hình công việc của hai người.

Nhưng bây giờ bàn đến chuyện này hãy còn sớm, Thời Thanh Thu cầm chuột nhấp vào file lưu trữ, trả lời lập lờ nước đôi: "Chị biết rồi, nhưng giờ bàn đến chuyện này cũng còn sớm quá."

"Tự chị có quyết định trong lòng mình là được, đừng để đến lúc đó luống cuống tay chân." Diêu Nhuế dặn dò một câu rồi bê ly trà lên phòng khách định xem TV tiếp.

Lúc này, Thời Thanh Thu chợt nói: "Tiểu Nhuế, Khinh Hàn đi công tác, chị phải đi chung với chị ấy, mấy ngay nay trừ họp ra thì hai bọn chị đều ở cùng nhau."

Hội nghị họp mấy ngày nay chiếm phần lớn thời gian của Ôn Khinh Hàn, nhưng khi cô trở về đều ở cùng với Thời Thanh Thu. Cho dù đa số cũng chỉ là sửa soạn lại văn kiện cuộc họp, nhưng miễn cưỡng cũng gọi là ở chung được. Hơn nữa Ôn Khinh Hàn có vẻ rất cẩn thận, Thời Thanh Thu gần như không cần đi ra ngoài, hằng ngày chỉ cần ngồi trong phòng khách sạn dùng máy tính xử lý việc gì đó và xem kịch bản.

Diêu Nhuế vừa đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, muốn co chân luôn trên ghế nên có tư thế hơi lạ. Cô ấy khoác tay lên ghế sa lon, kinh ngạc nói: "Chị nói gì?" Cô dừng một lát rồi đột nhiên cười rộ lên: "Tình huống gì thế ạ? Tiến triển thần tốc dữ vậy sao? Nói mau nói máu, có phải một phòng một giường lớn không?"

Diêu Nhuế cảm thấy mình sẽ bị tiến triển kinh người của Thời Thanh Thu dọa chết mất. Dù sao trước đó, đừng nói là kết hôn, yêu đương cũng khiến Thời Thanh Thu đau đầu. Không biết Ôn Khinh Hàn đã nói gì khiến nàng đồng ý kết hôn, bây giờ lại còn dần dần phát triển theo hướng đôi yêu nhau.

Lúc trước Diêu Nhuế vẫn chẳng có thiện cảm với hôn nhân chớp nhoáng, hai người các nàng kết hôn chớp nhoáng thế này lại chẳng thay đổi gì mấy. Hai người không có tình yêu, lại kết hôn vì ký do nào đó. Nhưng bây giờ xem ra, thế này so với lúc Thời Thanh Thu còn lẻ loi một mình, thường nhớ về chuyện cũ thì tốt hơn rất nhiều.

Huống chi, Ôn Khinh Hàn còn có mưu đồ khác.

Thời Thanh Thu thở dài, khẽ cười nó: "Chị và chị ấy cho dù không kết hôn cùng đều là nữ cả mà, ở cùng phòng có gì lạ đâu? Huống chi chị đã đồng ý sau này sẽ ở bên nhau, có một số chuyện trốn thế nào cũng không thoát được đây. May là bọn chị chung đụng cũng không tệ, chị ấy rất tốt."

"Sao em không nghe ra vẻ không tồi ấy nhỉ?" Diêu Nhuế vui vẻ ra mặt, trong lòng thầm vui giúp Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu tắt máy, đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn chân trời xanh thăm thẳm, trong lòng đột nhiên cũng có cảm giác phóng khoáng, bao la bát ngát như bầu trời rộng lớn. Không mong muốn gì, không cầu khẩn gì, vết thương lòng mất mát trước kia đã phai mờ theo làn gió nhẹ rồi.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng đặt trên song cửa, trượt xuống một nét vẽ cong theo cao ốc phía xa xa, trong giọng nói có vẻ mờ mịt: "Thật ra bọn chị cũng không cân nhắc đến vấn đề từ nay về sau, chỉ muốn có một người bầu bạn với mình, tuy nhiệm lại không muốn đi tìm hiểu nhiều người, sau đó tuyển chọn sàng lọc ra một người hợp với mình, cuối cùng phải gánh chịu tất cả hậu quả khi đổ vỡ. Cho nên, chị mong là bọn chị hợp với nhau."

Có lẽ chẳng ai hướng đến hôn nhân không tình yêu cả, nhưng khó thể phủ nhận là nó đảm bảo chất lượng hôn nhân được lâu dài hơn một chút. Có một người hiểu bạn, nghe bạn đưa ra quan điểm sẽ không đồng ý nhưng cũng không thấy phiền. Khi cô ấy gặp phải trở ngại trong công việc cũng có thể chia sẻ với bạn. Cuộc sống như thế có gì là không tốt đâu?

Thời Thanh Thu không thể nghĩ ra nổi lý do để từ chối, hơn nữa còn đồng ý với ý nghĩ ấy của Ôn Khinh Hàn. Nàng không còn sức để đi xây dựng sự tin tưởng, sau đó lại trơ mắt nhìn nó đổ ập xuống thêm lần nào nữa.

"Thanh Thu, chị nghĩ thế sao?" Diêu Nhuế chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc hỏi. Xem ra tám phần là Ôn Khinh Hàn nói gì đó đánh đúng vào ý nghĩ của Thời Thanh Thu mới khiến chị ấy đồng ý kết hôn.

"Ừ." Thời Thanh Thu kéo cửa sổ lên, không để nó xộc vào nữa, rồi lại cười nhạt nói: "Đừng lo lắng quá, bây giờ chị và chị ấy không có vấn đề gì, đến lúc về chúng ta lại hẹn."

Diêu Nhuế cảm thấy Thời Thanh Thu không muốn bàn về vấn đề này, sau khi nói thế xong thì vội gạt sang chủ đề khác.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc họp hội luật sư, các luật sư ở những văn phòng khác nhau đều tranh thủ thời gian nghỉ để tụ họp lại, bây giờ vừa tan họp lại tụ lại thảo luận xem buổi tối có nên tụ tập nữa không, có vẻ còn chưa nói chuyện đủ.

Ôn Khinh Hàn ôm văn kiện đi tút đằng trước, đằng sau truyền đến tiếng nói hưng phấn của Lý Văn Kiêu: "Ôi lão Hạ à, đêm nay không say không về nhé... Chỗ này các cậu quen đường, mau chỉ xem nên đi đâu ăn."

"Không thành vấn đề, ăn cơm tối hay ăn khuya? Nhưng thành thật mà nó chỗ chúng tôi ăn đêm có một chỗ nổi tiếng đó, ngày mai các anh đi rồi, đêm nay kiểu gì cũng phải đưa mọi người đi ăn một bữa mới được."

Hạ Tường tiếp lời ngay, Ôn Khinh Hàn nghe có vẻ hai người này rất gần gũi.

Có một giọng nữ vừa cười vừa nói: "Mấy anh đàn ông các anh đều toàn nghĩ cái gì đâu đâu. Con gái chúng tôi phải giữ dáng có được không vậy? Đi ăn với các anh, ăn uống thả cửa như thế lỡ đâu về lại tròn quay thêm thì ai chịu trách nhiệm?"

Mấy cô gái đi theo cũng trêu chọc, bắt đầu ồn ào lên: "Đúng rồi đó..., ai chịu trách nhiệm hả?"

Lúc này, Trình Hạo Thiên cười bói: "Ai khơi mào thì người đó chịu trách nhiệm."

Dáng vẻ anh ta không tồi, trong đoàn cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng. Sau khi anh ta nói vậy, không biết anh trai nào lạ chọc vào một câu: "Vậy là đủ rồi... Anh phục trách luật sư Ôn là được rồi, mấy cô gái xinh đẹp này giao cho chúng tôi."

Đám người lại cười ầm một trận. Ôn Khinh Hàn bỗng dừng bước, quay người lại, vẻ mặt xa cách, lạnh nhạt nói: "Thành thật xin lỗi, đên nay tôi không đi tụ tập đâu. Tư Kỳ, Trần Dật và cả Văn Kiêu nữa, ba người tụ tập cũng phải để ý giờ giấc, đừng quên chuyến bay ngày mai.

Ôn Khinh Hàn luôn lạnh nhạt là chuyện ai cũng biết. Nhưng ở đây đang nói đùa mà cô đột nhiên quay lại chỉnh cho rõ lại khiến mọi người kinh ngạc, không biết có lỡ chọc giận cô hay không.

Trình Hạo Thiên cảm giác cô không thoải mái thật, xuất phát từ lời cam kết lần trước, anh mở miệng giảng hòa: "Không đâu, có lẽ luật sư Ôn còn có việc, chúng ta đi là được rồi. Luật sư Ôn về nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi, hẹn gắp lại lần sau."

Ôn Khinh Hàn hơi cong môi, ngữ điệu có vẻ bình thản: "Được, mọi người tối nay chơi vui nhé, tôi xin lỗi vì không tiếp được."

Mọi người đồng thanh đáp lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trừ người của văn phòng luật Ức Hàm thì ai cũng thầm nghĩ, người bên Ức Hàm đi làm hằng ngày không sợ chết cóng sao?

Mọi người về khách sạn của mình. Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn lúc về chẳng khác gì mấy ngày trước, không thấy mệt mỏi gì cả, vẻ mặt lạnh nhạt. Thời Thanh Thu nhập cặp táp của cô, hỏi một câu: "Khinh Hàn, nếu mệt thì cậu ngủ một giấc đi, từ giờ đến giờ cơm tối còn một lúc lâu nữa."

Ôn Khinh Hàn mở cửa vào phòng tắm rửa tay, hứng nước chảy qua các kẽ ngón tay, rửa sạch xà phòng. Cô hơi khom người, cúi đầu, nhìn sang Thời Thanh Thu vẫn chưa rời khỏi cửa, nói: "Ừ, hôm nay cậu làm gì?"

"Cũng không làm gì cả." Thời Thanh Thu nói: "Đọc kịch bản một chút, sau đó sắp xếp công việc mấy ngày tới."

Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng lau tay đi đến, thấy Thời Thanh Thu vẫn cầm cặp táp của mình thì vươn tay nhận lại, đi về phía giường hỏi: "Có phải quảng cáo lần trước cậu nói không? Quảng cáo gì đấy?"

Thời Thanh Thu mấp máy môi, ngồi xuống cạnh Ôn Khinh Hàn, nhẹ nhàng nói: "Là một dòng điện thoại chuẩn bị tung ra thị trường. Trước đó đã thêm vào lịch trình rồi, hai ngày nữa là quay, vừa hay mai là về rồi."

Ôn Khinh Hàn gật đầu, nhớ đến mấy ngày nay hầu như Thời Thanh Thu không hề ra ngoài đi dạo, tối nay còn nhiều thời gian, không thể cứ ở mãi trong khách sạn. Cô gọi Thanh Thu đi cùng chính là mong có nhiều thời gian ở chung. Thế nên, cô hỏi Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, đêm nay chúng ta ra ngoài một chút, cậu thấy sao?"

Thời Thanh Thu ngẩn ra, không kịp lấy lại tinh thần tự lời chủ động đề nghi của Ôn Khinh Hàn. Thấy đầu mày cô hơi nhíu, nàng mới buồn cười nói: "Cậu đây là đang mời mình sao?"

Ôn Khinh Hàn giãn mày, nhàn nhạt trả lời: "Xem như là thế đi, đi không?"

Ôn Khinh Hàn cực hiếm khi chủ động mời đi, trước đến giờ gần như toàn là Thời Thanh Thu chủ động rủ cô đi cùng. Nhưng mấy ngày nay, hình như số lần chủ động của Ôn Khinh Hàn dần tăng lên nhiều hơn. Dĩ nhiên, thật ra thì cũng không tính là nhiều, nhưng đến nay quan hệ nói sao cũng khác trước rồi, phải cân nhắc nhiều hơn.

Thời Thanh Thu híp mắt một cái, khóe mắt nhuốm nét cười: "Đi chứ, sao lại không đi?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16