Đã là ngày thứ ba kể từ khi vết thương của Ôn Khinh Hàn được gỡ bỏ, theo lời dặn dò của y tá, hôm nay hoặc ngày mai có thể tháo băng gạc ra.
Sáng sớm khi chuẩn bị đi làm, Ôn Khinh Hàn mặc quần áo ở bên giường rồi cài cúc áo. Thời Thanh Thu từ phòng tắm đi ra, đi tới chỉnh lại sơ mi của cô với ánh mắt chăm chú.
Ôn Khinh Hàn mím môi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, đầu ngón tay của Thời Thanh Thu chạm lên cổ áo, Ôn Khinh Hàn nắm lấy cổ tay của nàng, hỏi: “Thời Thanh Thu, tối nay đi với mình.”
“Hả? Đột nhiên như thế này, mình phải nói như thế nào với bố mẹ?” Thời Thanh Thu cười, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve vai, đầu ngón tay lướt dọc theo đường vai nàng.
Ôn Khinh Hàn nghiêm túc giải thích: “Cậu không cần phải nói gì, cứ nói thẳng đi. Bố mẹ chúng ta biết chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở. Hơn nữa, họ cũng hiểu chúng ta sống một mình sẽ thuận tiện hơn, miễn là chúng ta thường xuyên về thăm nhà.”
Thời Thanh Thu sửng sốt, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng liếm môi nói: “Nhưng mình phải đến trường quay để kiểm tra tiến độ cải tạo, sau đó đến cục công thương, mình không có thời gian về nhà và thu dọn quần áo của mình.”
Ôn Khinh Hàn biết nàng đã đồng ý rồi, lông mày cô nhíu lại: “Mặc của mình hả?”
Thời Thanh Thu biết Ôn Khinh Hàn vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, họ đã đề cập đến nó từ khi họ mới kết hôn. Sau đó, thời gian quay phim đều ở bên ngoài, nàng ở nhà bố mẹ vài ngày, bố mẹ đều thúc giục nàng.”
Nàng thực sự không thể bỏ qua chuyện này, hơn nữa, nàng cũng rất mong muốn được sống cùng Ôn Khinh Hàn, chỉ có hai người bọn họ.
Nàng gật đầu, cười rồi nhéo mặt Ôn Khinh Hàn: “Được rồi, nghe lời cậu.”
Ôn Khinh Hàn sờ sờ túi, lấy ra một chùm chìa khoá nhà, sau khi tan làm, cậu nên về nghỉ ngơi trước, mấy ngày hôm trước mình đã thuê người đến dọn dẹp nhà cửa. Sau đó, mình gần tan làm, cậu bắt taxi đến công ty luật rồi chúng ta cùng nhau đi mua đồ.”
Thời Thanh Thu nắm chặt lấy chìa khoá, cảm giác như là nắm giữ một nửa cuộc đời còn lại của mình, nàng chạm vào cổ áo Ôn Khinh Hàn, cúi đầu cười hỏi: “ Cậu yên tâm đưa mình chìa khoá như thế này, nếu như nhân lúc cậu vắng mặt không có nhà, mình lấy tất cả mọi thứ ở nhà cậu rồi mang bán chúng đi, cậu sẽ làm thế nào.”
Ôn Khinh Hàn cười, vừa đi giày cao gót vừa nói: “Đó là nhà của chúng ta, cậu muốn làm gì thì theo ý cậu.”
Thời Thanh Thu nhìn cô xoay người xách cặp đi thẳng ra ngoài, trên môi của nàng không khỏi nở nụ cười, rồi vội vàng đi theo cô vào phòng ăn.
Lão đại dậy sớm, sáng sớm mỗi lần đi ra đều thấy Ôn Thừa Tuyên cùng vợ của ông ấy đang dùng bữa sáng trong phòng ăn. Nhiều thập kỷ trôi qua như một ngày, năm tháng đi qua đã gột rửa tình cảm mặn nồng của hai người.
“Bố, mẹ.” Ôn Khinh Hàn để cặp sách sang một bên rồi ngồi xuống.
Ôn Thừa Tuyên đang đọc báo, nghiêm mặt nói: “Ừ, mau ăn sáng đi.”
Ôn Khinh Hàn ăn cháo, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, mẹ, con và Thời Thanh Thu muốn bắt đầu sống ở đó ngay ngày hôm nay, con làm việc bên đó sẽ thuận tiện hơn. Gần đây cậu ấy cũng bận rộn với công việc của mình. Chúng con dự định sẽ về nhà vào cuối tuần và nhà bố mẹ Thời Thanh Thu cũng thế. Sau đó, trong thời gian này, chúng con sẽ bàn bạc về chuyện đám cưới trong thời gian sớm nhất.”
Việc quan trọng nhất bây giờ là đám cưới, nhưng đám cưới không phải cứ nói là làm, phải dựa theo ý kiến của hai người, hy vọng hai người sẽ chấp nhận theo ý của các con. Ôn Khinh Hàn trực tiếp nói thẳng về vấn đề này từ trong lòng.
Ôn Thừa Tuyên gấp tờ báo lại, đặt lên bàn, tháo mắt kính xuống, nghiêm túc nói: “Như thế này là cách tốt nhất. Tuy rằng bố mẹ không ép hai con phải nghe lời bố mẹ, dù sao thì sau này hai con sẽ sống với nhau. Nhưng phải lưu ý vấn đề này, khi nào các con muốn, dự định làm gì, bố mẹ sẽ giúp, các con có ý kiến gì không?”
“Không.”
Hai người đồng thanh nói, Thời Thanh Thu cúi đầu húp từng ngụm cháo, bỗng nhiên trên đùi có cái chạm nhẹ, như là đang an ủi.
Sau đó chợt nghe tiếng Ôn Khinh Hàn bình tĩnh nói: “Nhưng việc chuẩn bị không đơn giản như vậy. Con vẫn đang tìm địa điểm và trang phục cưới. Con muốn mời các nhà thiết kế nước ngoài đến làm việc và thiệp mời chúng ta sẽ tự thiết kế.”
Triệu Uyển Nghi không nhịn được, che miệng cười, Ôn Thừa Tuyên suýt thì đập đũa xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc, lúc này nghĩ buồn cười, khoé miệng run lên mấy lần, nhưng không có nhếch miệng, ông ta chỉ nói đầy trách móc: “Con cũng biết mình phải chuẩn bị nhiều thứ đến như vậy. Sao trước khi cưới con không suy nghĩ kĩ chuyện này? Chuyện quan trọng như vậy, con phải chuẩn bị tốt chứ?”
Thời Thanh Thu cười, ngừng ăn cháo, cầm tay trái của Ôn Khinh Hàn đặt trên đùi ở dưới gầm bàn, xoè lòng bàn tay ra, dùng ngón tay viết ba chữ “Làm sao giờ.”
Hôn lễ của hai người họ lúc đầu chỉ là thỏa thuận, cũng không có ý định công khai sớm như vậy, ai ngờ Tần Vọng xảy ra chuyện, Thời Thanh Thu không còn cách nào khác đành phải thông báo chuyện này. Việc phải làm bây giờ chính là tôn trọng cuộc hôn nhân này, nhưng hành trình tiếp theo đã ngăn cản họ chuẩn bị cho hôn lễ, chả trách Ôn Thừa Tuyên lúc nào cũng trách móc.
Ôn Khinh Hàn nghe vậy cũng không hoảng sợ mà mím môi, có chút gì đó ngượng ngùng không biết nên nói cái gì, sau đó cô cúi đầu húp từng ngụm cháo, trầm giọng nói: “Con đã không suy nghĩ nhiều vào lúc đó, con chỉ muốn kết hôn ngay lập tức, con không muốn chờ dù chỉ một ngày.”
Vậy điều gì đã xảy ra lúc đó?
Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai nhìn Thời Thanh Thu, mặt Thời Thanh Thu chợt đỏ bừng lên.
“Bố, mẹ, chúng con…” Thời Thanh Thu ấp úng.
Tất nhiên là lúc đó bố mẹ không thể biết được thỏa thuận đó, chiêu này của Ôn Khinh Hàn thật kinh người.
Sự thẹn thùng của nàng như muốn nói gì đó nhưng thôi khiến cho Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi hiểu ra điều gì đó, nói chính xác hơn là họ đang hiểu lầm điều gì đó. Ôn Thừa Tuyên ho khan mấy tiếng, sau đó ông ta cầm tờ báo rồi không nói gì.
Triệu Uyển Nghi đưa cho Thời Thanh Thu đĩa rau với ánh mắt mơ hồ, và nói với nàng một cách tích cực: “Không sao đâu, đừng để ý đế bố. Người trẻ nên có nhiều ý tưởng, chúng ta có thể suy nghĩ về mọi thứ trước khi bắt đầu. Có thể khi về già chúng ta sẽ không làm được gì nhưng phải sống một cuộc sống thật thoải mái, được chứ?”
“Vâng ạ, mẹ nói đúng…”
Thời Thanh Thu đỏ mặt rồi ăn cháo, quay đầu sang thì vô tình nhìn thấy môi Ôn Khinh Hàn hơi nhếch lên.
Sau khi ăn sáng xong, trong bầu không khí căng thẳng, Thời Thanh Thu mặc quần áo rồi đưa Ôn Khinh Hàn lên xe.
Ở nhà để xe, Ôn Khinh Hàn trầm tĩnh cùng với vẻ lo lắng: “Nếu cậu buồn ngủ, thì trở về nhà ngủ một lúc đi, đừng làm việc quá sức. Buổi chiều làm xong việc thì cứ ở đấy, đừng đến công ty luật tìm mình, mình sẽ tự về.”
“Mệt sao? Mình đâu phải trẻ con?” Thời Thanh ôm ngực cười, nói đến đây, nàng vươn tay ra véo mặt Ôn Khinh Hàn, giả vờ tức giận nói: “Còn hơn so với chuyện này, cậu tính toán cũng đâu có mệt, mỗi lần đều làm cho mẹ nhìn mình bằng ánh mắt đấy, cậu không thấy sợ sao?”
Ánh mắt Triệu Uyển Nghi lúc nãy cảm giác như là hai người họ trước khi kết hôn đã làm chuyện gì đó, nên mới nóng lòng kết hôn mà không nghĩ ngợi gì. Lời nói của Ôn Khinh Hàn mờ ám, chuyện này nhất định phải cùng Ôn Thừa Tuyên cùng vợ ông giải quyết, sau đó Triệu Uyển Nghi nói với cha mẹ càng thêm ghen tị.
Nàng nghĩ rằng Thời Hoàng Lãng cùng Đường Tĩnh Tuệ gặp cô lúc lần sau, trong đầu họ sẽ nghĩ ra điều gì đó.
Ôn Khinh Hàn rướn mày phản bác: “Lần trước không tính, đó là do cậu chủ động, lúc đó mẹ không chú ý nên gõ cửa bước vào. Cho nên chỉ có lần này thôi.”
“Một lần còn chưa đủ sao?” Thời Thanh Thu tức giận xoay người đẩy cô ra: “Luật sư Ôn, cậu đi làm đi, mình không muốn nhìn thấy mặt cậu, cậu quá tệ.”
Ôn Khinh Hàn định nói thêm vài câu nhưng khi liếc nhìn qua đồng hồ, thời gian không kịp nữa, liền dừng trêu trọc Thời Thanh Thu rồi lái xe đi làm.
Thời Thanh Thu cũng không ở nhà, sau khi trở về thì đã đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian bận rộn này, cơ bản thì cô đã chạy loanh quanh khi rời khỏi nhà, hiện tại thủ tục cơ bản đã hoàn thành, còn việc trang trí phòng làm việc, nàng cũng định giao cho Dương Hiểu giám sát.
Buổi chiều lúc tan làm, mọi người trong công ty luật đều đã đi về hết, hai sếp cũng đã hoàn thành công việc như thường lệ.
Ôn Khinh Hàn xách cặp đi ra khỏi văn phòng, cài cúc áo rồi đi xuống lầu, cô chạm mặt Giản Ý Chi.
Giản Ý Chi không còn sôi nổi như lúc trước, mấy ngày hôm nay cô vô cùng im lặng, nói chuyện cũng ít đi nhiều.
Sau khi kiểm tra gian đồ ăn, cô thản nhiên nói: “Khinh Hàn, tâm trạng của cậu có vẻ tốt. Nếu có chuyện gì vui, cậu có thể chia sẻ với mình.”
“Không.” Ôn Khinh Hàn sắp xếp gọn gàng đống tài liệu trên bàn của Liễu Ức, cô liếc mắt nhìn giờ rồi nói: “Nhanh lên, khoá cửa lại rồi tan làm.”
“Này.” Giản Ý Chi cười, khoác áo lên tay, bước nhanh đi tới cạnh cô: “Cậu vừa vội vàng vừa vui vẻ như này, mình đoán tối nay cậu có việc gì đó.”
Một người phụ trách cửa tầng một, hai người cùng nhau khoá cửa trong và ngoài, rồi cùng nhau ra lấy xe.
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Giản Ý Chi, nhếch môi nói: “Câu hỏi này, nếu là người độc thân thì không thích hợp lắm, tốt nhất đừng nên hỏi.” Nói xong, lại vừa nhìn về phía Giản Ý Chi: “Hai ngày nay sắc mặt cậu không được tốt lắm, gần đây không có vụ án nào khiến cậu phải thức khuya, đúng không?”
Giản Ý Chi không dám nhìn Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nói ra vấn đề của mình như thế nào.
Phó An Nhiên lúc này cũng bắt đầu tránh mặt cô, mặc dù nàng không cố ý né tránh cô hay gì, nhưng khi gặp nhau, họ chỉ gật đầu, không nói một lời cũng không dừng lại dù chỉ một giây.
Cô bắt đầu hiểu được cảm giác của Phó An Nhiên, hoá ra cảm giác bị người kia né tránh quả thực tự mình có thể cảm nhận được. Hơn nữa nó thực sự rất rõ ràng, rất khó chịu và tệ hơn cô cảm thấy khó chịu, buồn bực ở trong lòng.”
Sau một hồi lâu, cô mới nói: “Không phải đâu, chẳng qua hai đêm nay mình không ngủ sớm như vậy là vì mải xem phim với đọc tiểu thuyết nên muộn lúc nào không hay.”
Ôn Khinh Hàn cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: “Xem ra phim với tiểu thuyết đó rất hay, nó làm cho cậu ngủ không đúng giờ. Nếu như có dịp, hãy đến nhà mình rồi giới thiệu nó cho chúng mình xem cùng.”
Giản Ý Chi nói trêu: “Hai người có thời gian để xem không?”
Ôn Khinh Hàn không khách khí, lấy chìa khoá xe ra mở cửa, một bóng người mảnh khảnh bước ra từ trong xe, nở nụ cười rạng rỡ.
Giản Ý Chi cười thâm thuý: “Thanh Thu, luật sư Ôn nổi tiếng sạch sẽ, khi kết hôn lại càng có ý thức với chính mình, sao bạn lại đến đây?”
Thời Thanh Thu đến tìm Ôn Khinh Hàn, nàng nhìn Giản Ý Chi cười nói: “Ý Chi, mình đến nhìn cậu hay sao vậy? Hôm nay mình đến chờ cậu ấy tan làm để chúng mình mua đồ rồi chúng mình cùng đi về.”
“À… Thì ra là vậy.” Giản Ý Chi nhìn về phía Ôn Khinh Hàn đầy ẩn ý, thảo nào cậu ấy lại vui vẻ như vậy, thế giới của hai người, họ không còn mất tự nhiên như ở nhà bố mẹ.”
Cô bây giờ thấy như thế nào, gương mặt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn trông thật giả tạo.
Ôn Khinh Hàn nắm cổ tay Thời Thanh Thu, nói với Giản Ý Chi: “Được rồi, cậu mau về đi, hẹn mai gặp lại.”
Giản Ý Chi nhún vai rồi lên xe về.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)