Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 79

1125 0 7 0

Trên xe bảo mẫu để trở về khách sạn, Ôn Khinh Hàn giúp Thời Thanh Thu lau khô tóc, Dương Hiểu không ngừng cùng với cô nói một tràng dài việc hôm nay đã trải qua.

Một màn《 Dữ quân tuyệt》 cuối cùng các nàng phải lặp lại việc quay đi quay lại tới lần thứ hai mươi, mất gần một khoảng thời gian.

Phía trước còn ổn, Thời Thanh Thu còn chưa có khóc đạo diễn đã kêu ngừng, đem hai tên diễn viên chính gọi lên chỉ dạy cách diễn. Làm cho Thi Chiêu Ý lúc trước biểu hiện hấp hối hết sức đến càng thêm không tha, mà cảm xúc Thời Thanh Thu ở ngay lúc này lại chính là lúc kịch liệt nhất, thiếu một chút cảm giác cũng đều không được.

Trở lại khách sạn, vào phòng Thời Thanh Thu, Dương Hiểu còn đang nói thao thao bất tuyệt: “Chị khối băng, chị không biết mấy ngày nay thảm thiết thế nào đâu nha, chị Thanh Thu khóc đến một nửa đột nhiên bị kêu dừng lại, em nghe mà sợ hãi chị ấy vào giây tiếp theo khóc đến run rẩy cũng chưa về.”

Thời Thanh Thu ngồi ở mép giường nghe xong trợn trắng mắt, nàng đã hoàn toàn cảm nhận được Dương Hiểu hoàn toàn không hề sợ hãi “Chị khối băng”.

Ôn Khinh Hàn đứng ở bên cạnh sờ sờ mái tóc của Thời Thanh Thu, lại nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia của nàng, cô nhàn nhạt mà đáp: “Có đúng vậy không?”

“Đúng vậy, sau đó đạo diễn một bên chỉ dạy cách diễn, dì hoá trang liền đi đến dặm lại lớp trang điểm cho chị Thanh Thu, dặm xong rồi tiếp tục quay chụp, hai ngày này trên cơ bản chính là như vậy. Còn may mắn, cảnh vừa rồi kia quả thực hoàn mỹ, bằng không còn không biết chị Thanh Thu cần phải khóc thêm bao lâu nữa đâu.”

“Dương Hiểu!” Thời Thanh Thu thấp giọng mà đánh gãy lời nói của Dương Hiểu, nàng cảm giác được hơi thở trên người của Ôn Khinh Hàn càng ngày càng lãnh đạm, như là đang tức giận vậy, lại không ngăn lại được, trong chốc lát không biết ai là người sẽ gặp nạn.

“Ai nha, làm sao vậy?”

“Em đi về trước đi, chị cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ một giấc, sau đó có việc gì cần sắp xếp, chờ chị tỉnh lại thì em lại nói cho chị biết.” Thanh âm của Thời Thanh Thu vẫn nhẹ nhàng, nàng nói xong một câu mà đã có cảm giác bản thân đã lao lực rất nhiều.

“Ai nha, vậy nếu các chị cảm thấy đói bụng thì cứ nhắn WeChat gọi em một tiếng là được nha.” Dương Hiểu nhiệt tình mà nói, thấy hai người đều gật đầu, lúc này mới yên tâm mà rời đi.

Thời Thanh Thu thấy thế lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra, Ôn Khinh Hàn lập tức liền cúi đầu, ngón cái tay phải sờ lên đôi mắt sưng đỏ của nàng, hai mắt khóc đến sưng đỏ giờ phút này thật sự rất mẫn cảm, khi bị đụng tới có chút không thoải mái.

Nàng còn phản ứng lại để đi trấn an Ôn Khinh Hàn: "Mình không có việc gì, quay chụp, diễn gì cũng đều đã xong rồi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thật tốt là sẽ khôi phục lại như ban đầu thôi.”

“Ừm, mình biết mà.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng mà nói.

“Kỳ thật bộ này khi quay chụp vẫn còn rất thuận lợi, rốt cuộc tài chính sung túc, ở rất nhiều nơi chúng mình không cần tiêu phí quá nhiều. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên yêu cầu đối với chúng diễn viên cũng sẽ càng thêm nghiêm khắc hơn một chút, hơn nữa Lê Đạo là đạo diễn có ánh mắt rất cao, chỉ cần một chút không đủ tiêu chuẩn thì ông ta đều sẽ phát điên lên. Bất quá, mình cũng thực may mắn, mình không có làm ông ta phát điên.”

Thấy Ôn Khinh Hàn ít lời, Thời Thanh Thu nhanh chóng kéo cô ra khỏi đề tài này, nàng túm túm tay cô đem cô kéo đến ngồi bên cạnh chính mình.

Ôn Khinh Hàn nở một nụ cười, ngữ điệu thư hoãn mà đáp: “Điều này mình cũng biết, cậu chưa từng làm người cậu thích phải thất vọng.” Cô dừng một chút, đối diện với hai tròng mắt của Thời Thanh Thu, ý cười nhợt nhạt mà nói tiếp: “Mình cũng cảm thấy rất kiêu ngạo vì cậu.”

Thời Thanh Thu cắn môi cười, ôm lấy eo cô hơi mang chút hài hước mà nói: “Nếu như vậy, mình đây thật mệt mỏi, để cho cậu ở đây ngủ cùng với mình, cậu có phải sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết mà lập tức thuận theo mình hay không nhỉ?”

“Vui mừng khôn xiết e là khả năng này không được, trước mắt mình còn không có tiến hóa đến hình thức đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.” Ôn Khinh Hàn nhếch môi một chút, ôn nhu cười nói: “Nhưng mà mình cảm thấy thật vinh hạnh, có thể cùng với đại minh tinh nhà mình khôi phục năng lượng, cũng chính là ngủ.”

Thời Thanh Thu cười một tiếng, đá rơi dép lê xuống rồi lên giường, Ôn Khinh Hàn đi vào trong phòng tắm cầm lên một cái khăn lông ngâm trong nước ấm ướt nhẹp, sau đó cô vắt khô khăn lông.

Khi ra tới thì Thời Thanh Thu đã thay quần áo ổn thỏa mà tiến vào ổ chăn mềm của mình, Ôn Khinh Hàn đem khăn lông đắp ở trên đôi mắt nàng, dặn dò nói: “Ngủ đi, khăn lông cứ đắp như vậy, đừng có nhúc nhích nó, hai ngày này ngủ đều đắp như thế, sẽ có thể giảm sưng cho đôi mắt, qua vài phút mình lại tới lấy đi cho cậu.”

“Ừm, Ôn Khinh Hàn, cậu làm sao còn không tiến vào vậy hả?” Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, trên mắt là một đống khăn lông, nàng cất giọng hỏi.

Ôn Khinh Hàn cởi dây lưng ra, chớp đôi mắt một chút, lỗ tai hơi nóng lên, thấp giọng nói: “Mình cởi quần áo đã, chờ một chút.”

Thời Thanh Thu lại “Ừm” một tiếng, khóe môi không thể kiềm chế mà giương lên.

Bởi vì không thể nhìn thấy gì, thính giác nàng bỗng trở nên nhanh nhạy hơn. Nàng bằng vào cảm giác nhận ra thanh âm, ngón tay thon gầy của Ôn Khinh Hàn đang cởi dây lưng ra, sau đó động tác không nhanh không chậm mà bỏ đi áo trên cùng với nội y, lại hơi hơi khom lưng cởi quần ra, cuối cùng từ đầu giường lấy quần đùi cùng với áo ngực mặc vào ở trên cửa.

Nệm bên cạnh nàng bỗng nhiên bị hãm xuống, chăn bị nhấc lên hơi chút, nhiệt độ cơ thể quen thuộc tới càng lúc càng gần, do nàng đang đắp khăn lông nên không thể nghiêng người, chỉ có thể theo cảm giác duỗi tay qua đó, bắt lấy chính là cánh tay của Ôn Khinh Hàn đang định vòng lấy cánh tay của nàng.

Cảm thấy chính mình hoàn toàn không có sai khi nghe thấy Ôn Khinh Hàn thay quần áo, nàng cười khẽ ra tiếng, rước lấy việc Ôn Khinh Hàn thấp giọng thì thầm: “Ngoan ngoãn mà đi ngủ đi, đoàn phim các cậu hẳn là còn có sắp xếp kế tiếp gì đó, cậu tính toán mang một đôi mắt con thỏ đeo kính sao?”

“Ừm, thực mau sẽ có thể về nhà, chúng ta cùng nhau trở về.” Thời Thanh Thu nỉ non cười nói, thân thể hướng về phía Ôn Khinh Hàn nơi đó dịch đến một chút, người sau hiểu rõ mà ôm chặt lấy nàng, nàng mới an tâm mà ném xuống một câu cuối cùng: “Buồn ngủ quá đi…”, Tiếp theo sau ý thức dần dần trở nên hỗn độn.

Hôm nay là một ngày cuối cùng mà ba mẹ Giản Ý Chi cùng với ba mẹ Phó An Nhiên, bốn người lớn ra ngoài tránh nóng, vì kỷ niệm quan hệ các nàng tiến bộ vượt bậc, Giản Ý Chi vài buổi ở cơm chiều ăn đến lúc không sai biệt lắm khui một lọ rượu.

“A… Đàn chị, hôm nay nghĩ thế nào mà lại muốn uống rượu vậy?” Phó An Nhiên hỏi, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, cũng là bộ dáng không ham thích.

“Ngày mai ba mẹ đều đã trở lại, hôm nay là một ngày cuối cùng của chúng ta. Mặc kệ nói như thế nào, trong khoảng thời gian này thật sự phải nói đã để em đảm đương rất nhiều, chị cư nhiên một lần nấu cơm cũng chưa từng làm.” Giản Ý Chi ngượng ngùng mà cười cười, sau đó đổ rượu vào ly rượu cho An Nhiên: “Đây là rượu mà dì nhưỡng, nhà em hẳn là cũng có, số độ không cao, uống một chút cũng sẽ không có việc gì.”

Phó An Nhiên nuốt nước bọt, thân thể căng cứng đến thẳng tắp: “Thật sự muốn uống hay sao? Em ở nhà không thể nào chạm vào rượu mà mẹ em nhưỡng.”

Giản Ý Chi căn bản không biết nàng chỉ cần chạm vào rượu sẽ lập tức say, cho nên sẽ không chỉ đơn giản là “Không thể nào chạm vào”, mà là căn bản không chạm vào được. Hiện tại vào lúc này, Giản Ý Chi đã mời như vậy, cán cân trong lòng nàng dù lắc lư trái phải, do dự cực kỳ.

“Đến đây đi, sợ cái gì chứ? Cùng lắm thì trong chốc lát nếu em uống nhiều, chị sẽ đưa em về đến nhà an toàn, yên tâm đi.” Thấy bộ dáng Giản Ý Chi thoạt nhìn trông vô cùng muốn uống rượu, chân còn ở phía dưới bàn chạm chạm chân Phó An Nhiên, thoạt nhìn như không muốn từ bỏ.

Phó An Nhiên cắn cắn môi, thật sự nhịn không được thái độ khó có khi một phen lấy lòng này của Giản Ý Chi, rốt cuộc cũng đáp ứng xuống: “Được thôi, vậy chị cứ tùy ý uống, em sẽ chậm rãi uống sạch ly này.”

“Ừm…” Giản Ý Chi nghe vậy rất là vừa lòng mà nhấp một ngụm, rượu tinh khiết và thơm trước tiên lưu động ở bên trong khoang miệng, sau đó mới chậm rãi chảy xuống yết hầu, rồi sau đó tiến vào trong bụng: “Rượu này của dì thật sự không tồi, trong nhà hình như không mấy bình, chỉ là chị lại hơi xấu hổ hỏi lại.”

Đối với Giản Ý Chi yêu rượu như vậy tới mà nói, rượu ngon cô cũng sẽ không bủn xỉn khen, khuyết điểm duy nhất chính là mua không được. Đây là mẹ của Phó An Nhiên nhưỡng, hình như hai nhà các nàng phàm là có thứ gì thứ tốt, nhất định hai nhà sẽ chia sẻ với nhau, nhưng để nàng mở miệng muốn rượu này, thực sự có chút không mở miệng được.

Phó An Nhiên uống lên một ngụm nhỏ, chịu đựng sức nóng như đang thiêu đốt trong cổ họng mà cười nói: “Chờ mẹ em trở về, em sẽ nói với bà ấy, sau đó sẽ đưa lại đây cho chị nha.”

“Thật thích mà.” Giản Ý Chi buồn cười mà gắp đồ ăn đến trong chén cho nàng, như có việc suy tư gì mà nói: “Như thế không phải giống như là chị muốn rồi hay sao? Em đưa lại đây cho chị, ba mẹ chị khẳng định sẽ biết. Mà một khi ba mẹ chị biết, chú dì cũng sẽ biết, đến lúc đó lại xảy ra hiểu lầm.”

“À nhỉ, cũng đúng.” Phó An Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó lại uống một ngụm, cảm giác dạ dày ấm áp làm nàng có một chút thích loại cảm giác này.

“Ai nha, An Nhiên, Ôn bảo bảo phải về tới, em hãy biểu hiện cho thật tốt, em chính là người chị mang tới. Nghe được sao?” Giản Ý Chi quơ quơ chén rượu, duỗi tay qua đi nhẹ nhàng chạm một chút vào chén rượu của Phó An Nhiên.

“Được thôi, đàn chị cứ yên tâm, nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu.” Phó An Nhiên bưng chén rượu lên lại uống xuống một ngụm thật lớn, dạ dày nàng bỗng nhiên theo thói quen nóng bỏng, thế nhưng nàng lại cảm thấy có chút thoải mái.

Giản Ý Chi thấy nàng vừa rồi cũng không có ý muốn uống rượu, hiện tại lại uống lên một ly rồi lại một ly, còn lại muốn uống thêm, không khỏi cảm thấy vui vẻ: “Em uống chậm một chút thôi, chị nói loại rượu này dì nhưỡng đến không tồi có đúng không? Em mỗi ngày ở nhà thế mà lại không đi nếm thử, nếu là chị chắc chắn sẽ nhịn không được mà uống quá nhiều, một bữa cơm như vậy có thể ngẫu nhiên uống một hai ly, hơn nữa trong khoảng thời gian này cùng với em ăn cơm chị cũng chưa uống.”

Mặt Phó An Nhiên đã bắt đầu giống theo thân thể cùng nhau nóng lên, nóng lên giống như đang phát sốt vậy, nàng học bộ dáng hất hất đầu của Giản Ý Chi, dùng ly chính mình đi chạm vào Giản Ý Chi, sau đó cười nói: “Là uống khá tốt, cảm giác dạ dày trở nên ấm áp, thực thoải mái, chỉ là mặt có chút nóng, bất quá không có việc gì, đàn chị chúng ta cụng ly.”

Thanh âm của nàng mang theo ý cười, cũng mang theo một loại hương vị bị rượu nhuộm dần, hình như giống như là từ rượu vớt lên, nghe vào trong tai không khỏi khiến người khác cảm thấy nặng nề men say.

“Được, cụng ly. Ai nha, em ăn chút đồ ăn đi, đêm nay thịt lưng cũng ăn ngon, chị cảm thấy em làm thịt lưng đặc biệt hợp với khẩu vị của chị, mẹ chị làm lại thiên ngọt.”

“Ăn ngon thì hãy ăn nhiều thêm một chút, lần tới thịt lưng đã có thể không phải em làm cho chị ăn rồi, chị có thể nhớ hương vị thịt lưng em làm hay không?”

Hai người một bên ăn một bên uống, Phó An Nhiên trên cơ bản là đã hoàn toàn buông thả bản thân mình, cùng với Giản Ý Chi hai người uống sạch hai bình rượu. Chút rượu này đối Giản Ý Chi tới mà nói bất quá chỉ là nước sôi để nguội mà thôi, xã giao nhiều, cô sớm đã có tửu lượng không thấp.

Phó An Nhiên lại không giống như vậy, uống đến mặt đỏ rần, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn. Trên đường Giản Ý Chi mang nàng về nhà, còn nửa thật nửa giả mà trách cứ Giản Ý Chi trước kia đều không chủ động nói chuyện với nàng.

Thang máy, Phó An Nhiên lệch qua trên thân Giản Ý Chi, đôi mắt đều không mở ra được, ôm lấy eo Giản Ý Chi, trong miệng còn đang ậm ừ nói chuyện: “Đàn chị, chị một chút cũng đều không tốt, nhiều năm gần đây em luôn muốn tìm chị như vậy, tìm chị… tìm bạn bè… Ai biết chị cũng chỉ biết cười mà thôi, đều không thân cận một chút…”

Giản Ý Chi dở khóc dở cười, cúi đầu đi vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng của nàng, cô thấp giọng nói: “Cười như thế với em còn gọi không gọi là thân cận hay sao? Chị nào biết rằng em không chán ghét chị, tuy rằng chị cũng không chán ghét em, chỉ là ba mẹ nhiều chuyện như vậy, chị cho rằng em khẳng định không nghĩ tới việc lại gần chị.”

Phó An Nhiên nghe thế nỗ lực mở to mắt, hai tròng mắt giống như trái nho đen bóng lâng lâng mà nhìn chằm chằm Giản Ý Chi nói đến: “Em nào có như thế? Em không có chán ghét chị mà, em còn nghĩ muốn cùng với chị trở thành bạn bè thật lâu… Thật sự thật lâu… Chỉ là chị sao lại ưu tú đến như vậy, em cảm thấy chính mình quá yếu kém, thật sự…”

Nàng cho rằng Giản Ý Chi mới là người sẽ cảm thấy phiền mới đúng, rốt cuộc ba mẹ ham thích vì hai người các nàng giật dây bắc cầu đến như vậy. Nàng cho rằng Giản Ý Chi sẽ không nghĩ như nàng, sẽ bởi vì ba mẹ mà cảm thấy nàng thật phiền phức, nàng vẫn luôn không có chủ động, chính là do sợ hãi bị Giản Ý Chi cự tuyệt mình.

Giản Ý Chi nghe thế không khỏi có chút cảm khái, trong lòng cũng trở nên ấm lên, thanh âm nhu hòa mang chút an ủi mà nói: “Không thể nào, em thực sự rất tốt, sự việc trước kia chúng ta không nói tới nữa, hiện tại chúng ta không phải là bạn bè sao? Cũng coi như là đem hiểm lầm trước kia giải trừ hết. Em nhanh chóng đi yêu đương mới tốt, như vậy chúng ta mới có thể kết giao bình thường, bằng không ba mẹ khẳng định sẽ hiểu lầm.”

“Đúng vậy, yêu đương…” Vừa nói đến việc yêu đương, Phó An Nhiên liền ôm chặt lấy eo Giản Ý Chi, đầu cọ lên bả vai cô, ngoan ngoãn trông giống như một con chó con nhỏ đáng yêu.

“Đúng vậy, yêu đương. Nhưng mà em đừng vì yêu đương mà nói luyến ái nha, cùng bạn bè ở chung mới tốt, thành thật mà nói, nhớ rõ lời nói lúc trước để chị trông thấy trước, chị giúp em trấn giữ cửa ải. Có nghe thấy không?” Giản Ý Chi giật giật bả vai, nhắc nhở cô gái nhỏ ở trong lòng ngực phải đem lời nói của chính mình nghe lọt tai.

“Vâng ạ, nghe thấy rõ rồi…” Trong đầu Phó An Nhiên vang lên ong ong ong, căn bản nghe không được rốt cuộc Giản Ý Chi đang nói cái gì, nàng chỉ lung tung mà đáp ứng xuống.

"Ây da, không ngờ mới uống có hai ly thôi mà đã say thế này rồi." Giản Ý Chi rất bất đắc dĩ mà nói.

Cửa thang máy mở ra, cô đỡ Phó An Nhiên đi ra ngoài, sau đó từ trong quần túi của cô lấy ra chìa khóa cửa nhà, lấy một thứ thoạt nhìn giống chìa khóa nhà thuận lợi mở cửa ra.

Giản Ý Chi ở trong lúc Phó An Nhiên mơ mơ màng màng, dưới sự chỉ dẫn của nàng đã tìm được phòng rồi, đem Phó An Nhiên đặt ở trên giường rồi cởi giày, sau đó một bên vừa mở điều hòa, một bên vừa vỗ vỗ mặt nàng mà nói: “An Nhiên, chị đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau mặt cho em nhé. Hiện tại chị sẽ đi, chị đi năm phút, năm phút sau em cần phải đem quần áo của em thay ra ổn thỏa, có nghe thấy chưa?”

Cũng không biết nàng có nghe thấy hay không nghe thấy, tóm lại chỉ thấy Phó An Nhiên bắt đầu lôi kéo quần của mình, Giản Ý Chi thấy thế lúc này mới yên tâm mà đi vào phòng tắm. Cô thật sự đúng là ở trong phòng tắm cầm di động, vừa đủ năm phút đã trở ra, chỉ thấy đó là một màn hỗn độn trước mắt.

Cô nhóc này, quần áo cùng nội y ném đầy đất, người khởi xướng thì đang mặc quần lót cùng với một chiếc áo thun đang nằm ở trên giường ngủ một cách ngon lành.

Do cô đánh giá cao tửu lượng Phó An Nhiên, nên bây giờ cô chỉ có thể nhận mệnh mà thu dọn quần áo vứt lung tung ở trên mặt đất, sau đó ngồi ở trên mép giường đem Phó An Nhiên nâng dậy, để nàng dựa vào trên vai mình rồi lau mặt. Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đỏ ửng, thoạt nhìn có cảm giác thuần khiết của cô gái nhỏ, đôi môi đỏ hé mở lại có cảm giác độc đáo diễm lệ của người phụ nữ.

Hiện giờ Phó An Nhiên đã đem cô gái nhỏ cùng với vẻ đẹp của người phụ nữ dung hợp lại ở một chỗ, vừa không mất thanh thuần, vừa không mất mị lực.

Giản Ý Chi đem khăn lông quăng tới một bên, buông tiếng thở dài vuốt đầu tóc nàng, thanh âm thấp thấp mà cười nói: “An Nhiên à, ngày mai chị sẽ không thể cho em đi chung xe, bản thân em cần phải tự giác đi sớm một chút lên, chị đã cài đồng hồ báo thức cho em rồi đó, có chuyện gì cứ gửi WeChat cho chị nhé. Được không?”

“Vâng ạ…”

Giản Ý Chi sờ sờ điện thoại di động của Phó An Nhiên, lấy ngón tay nàng để mở khóa, tìm được đồng hồ báo thức của nàng, đem thời gian ngày thường rời giường điều chỉnh sớm hơn một chút, sau đó mở ra.

Phó An Nhiên giống như cảm nhận được Giản Ý Chi có chút nỡ không buông, nàng ôm lấy Giản Ý Chi không cho cô rời đi, xoay người đã đem Giản Ý Chi đè ở trên giường. Không đợi Giản Ý Chi kinh ngạc xong, nàng đã ôm lấy đầu Giản Ý Chi, theo bản năng mà cúi đầu hôn xuống.

Thời gian giống như lập tức tạm dừng ở chỗ này, lại giống như có kim giây ở trong phòng này phá lệ vang lên thật rõ ràng.

Phó An Nhiên chỉ cảm thấy chính mình giống như đụng phải vật gì đó thơm tho mềm mại, một bộ dáng ăn rất ngon. Nàng nhẹ nhàng mà mút vào, vươn đầu lưỡi liếm láp, mặt nơi đó hình như lại càng mềm, cồn ở trong thân thể nàng bốc cháy lên thành ngọn lửa lập tức thiêu cháy đến thật mãnh liệt.

Chỉ là vẫn không đủ, còn chưa đủ, nếu thứ này là đàn chị thì tốt rồi. Nàng cười một chút, ôn nhu mà hôn môi, hô hấp lập tức cũng không dám quá nặng, nàng sợ chính mình quá nóng nảy sẽ làm hỏng mất.

Giản Ý Chi ngây người trong khoảng thời gian quá dài, đợi cho đến khi cô kịp phản ứng lại thì Phó An Nhiên đã hôn đến mê mẩn rồi, thế mà chính mình lại có sự đáp lại. Hai mắt cô mê mang mà thở phì phò đẩy Phó An Nhiên ra, người sau dường như vẫn không thỏa mãn mà liếm môi, như là đối với hương vị vừa rồi vẫn chưa đã thèm, thoạt nhìn vô cùng ái muội.

“Minh có thể là đã điên rồi, như thế nào lại để cho đứa nhỏ này đè lên bản thân cơ chứ…” Lúc này Giản Ý Chi cảm thấy chính mình có phải hay không đã uống say, đầu vang lên ầm ầm ầm, cô tự vỗ nhè nhẹ hai cái lên mặt của chính mình, lần đầu tiên cảm thấy lâng lâng như vậy.

Phó An Nhiên lại chép chép miệng, điều này càng như nhắc nhở Giản Ý Chi, độ ấm trên môi chính mình là do ai lưu lại. Cô lau miệng lung tung, thở hổn hển lắc đầu, giúp Phó An Nhiên đắp chăn lên, từ ba bước biến thành hai bước mà chạy nhanh ra khỏi căn phòng này, trốn về trong nhà mình.

Gió ấm đêm mùa hè thậm chí không bằng nhiệt độ trên mặt của cô bấy giờ, cô trở lại trong nhà mình, đóng cửa phòng lại, lưng dựa vào trên cửa, tim đập đến càng thêm lợi hại.

Thật là, đáng sợ quá…

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16