Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 29

1211 0 12 0

Vào buổi sáng ngày bắt đầu quay “Trong phim ngoài đời”, bên tổ chức sắp xếp một chiếc xe dã ngoại đủ rộng rãi tới đón MC, diễn viên và cộng tác. Tổ đạo diễn, trợ lý diễn viên và các nhân viên công tác còn lại đều ngồi xe khác.

Lần này người tham gia quay có khoảng mười người, trừ hai nhóm Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, Tần Vọng và Quý Lam ra thì ba cặp khác cũng là diễn viên tên tuổi có tầm ảnh hưởng cao.

Lục Tư Chu là nữ diễn viên nổi tiếng, xuất thân từ ngôi sao nhí, từ nhỏ đã tham gia rất nhiều phim ảnh nổi tiếng, dù vậy khi bé cô ấy đều diễn vai chính là vì sự nghiệp diễn xuất của bản thân sau này. Bây giờ cô ấy đã hai mươi tám tuổi, phim cô ấy tham gia diễn xuất cũng không nhiều nhưng gần như có thể nói là bộ nào cũng chất lượng tốt, lần này người cộng tác với Lục Tư Chu và em gái sinh đôi của cô ấy – Lục Tư Duệ.

Từ Chỉ là nữ diễn viên vừa bộc lộ tài năng và kỹ thuật diễn xuất tinh xảo trong mấy năm gần đây. Cô ấy xuất thân từ gia đình bình thường, lần mò trong giới giải trí cả một đoạn thời gian nhưng vẫn chưa từng gặp được Bá Lạc*. Mấy năm trước cô ấy chợt vì một bộ web drama mà gặp may, danh tiếng trong vòng có khen có chê nhưng hơn cả thế là cô ấy được đánh giá chính diện, bạn cộng tác lần này cô ấy dẫn tới là cô bạn thân Tiêu Vũ Lam.

*Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Vị cuối cùng là Vu Thục Thận, diễn viên gạo cội trong vòng này. Bây giờ chị ấy đã năm mươi ba tuổi, rất ít nhận phim nữa, phim lúc trẻ của chị ấy đặt vào hiện tại cũng không thua kém gì, kỹ thuật diễn xuất thì ai cũng khen. Bạn cộng tác lần này của chị ấy là cô con gái một Đỗ Lăng Mộng đang dấn thân vào giới kinh doanh.

Chương trình truyền hình thực tế kỳ này được quay ngoài trời, địa điểm xuất phát là một thôn trang nhỏ cách thành phố B khoảng mấy trăm kilomet. Đương nhiên tổ đạo diễn sẽ không buông tha cho mọi giao lưu của mấy người trên xe, từ lúc lên xe đã có hai cameraman đi theo, một trước một sau bắt đầu làm việc.

Từng diễn viên chào hỏi trước camera, sau đó nam MC vỗ tay một cái, trong giọng nói tràn đầy tự hào: “Tiết mục kỳ này thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt, có chị Thục Thận của chúng ta, Tư Chu, Tiểu Chỉ, A Vọng và cả Thanh Thu, chỉ cần một người trong đó đứng ra thì cũng là nhân vật có thể làm điên đảo các tín đồ điện ảnh hiện nay rồi.”

Cameraman tới gần, MC “chậc” một tiếng rồi vỗ ngực: “Tôi rất vinh hạnh khi được may mắn làm bạn cùng các vị trong thời gian sắp tới, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng vẫn mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Sau khi nói xong, người nọ khom người cúi chào rất thấp.

“Ôi trời, anh đủ rồi đó, trong mấy người bọn tôi có ai là chưa từng tham gia tiết mục được anh dẫn chương trình đâu?” Tần Vọng thân thiết tiếp lời, người trong xe lập tức bật cười.

“Nói gì đó?”

MC đứng thẳng xì một tiếng với anh ta rồi sau đó chuyển sang Thời Thanh Thu, trên mặt tràn ngập ý cười: “Thanh Thu vừa kết hôn đã dẫn người yêu tới tham gia tiết mục, tình cảm tốt như thế thật là khiến người ta ganh tị mà.”

Thời Thanh Thu vươn tay kéo cánh tay Ôn Khinh Hàn, cong môi nói: “Coi như diễn tập cho tuần trăng mật là được rồi.”

MC: “Hình như tôi bị nhét cơm chó đầy miệng rồi…”

Tần Vọng nghiến răng nói: “Thời Thanh Thu không coi trọng nghĩa khí nhé, chưa gì mà đã kết hôn rồi. Lúc trước anh đây còn định giới thiệu cho em một người, bảo sao em luôn từ chối, hóa ra là tình cảm với vợ tốt thế này.”

Lục Tư Chu cũng chen lời: “Này A Vọng, cậu biết Thanh Thu kết hôn sớm hơn cậu có nghĩa là gì không? Điều này đại biểu cho địa vị cẩu độc thân trong vòng của cậu lại càng thêm vững chắc, hết người này tới người khác rời đi, chỉ có cậu là sừng sững bất động, mọi người nói đúng không?”

“Ha ha, chuyện này là thế nào? Tôi không tán thành nha…”

Chủ đề được dẫn dắt, mọi người trò chuyện mỗi người một câu.

Thời Thanh Thu thấy sự chú ý của mọi người đã không còn đặt trên người mình nữa thì quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn, nhéo nhéo cánh tay cô, khẽ nói: “Khinh Hàn, buồn ngủ à?”

Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Không có buồn ngủ, hôm qua mình ngủ sớm.”

Hôm nay phải dậy kiểm tra hành lý từ rất sớm, hơn nữa các diễn viên còn phải tập hợp cùng nghe đạo diễn nói vài mục cần chú ý trong quá trình ghi hình, bao gồm cả bạn cộng tác của mình cũng phải nghe nên hành hạ tới gần buổi trưa mới được lên xe xuất phát.

“Công việc của cậu bàn giao xong hết chưa? Đến lúc đó sẽ bị thu điện thoại, nếu xảy ra tình huống bất ngờ gì thì sẽ không thể xử lý kịp thời được đâu.” Thời Thanh Thu lại nhắc nhở Ôn Khinh Hàn lần nữa, dù sao công việc của Ôn Khinh Hàn cũng nhiều, đều là mấy chuyện liên quan tới pháp luật nên không thể mắc sai lầm được.

“Đã bàn giao xong rồi, chuyện trong khoảng thời gian này đều giao cho Ý Chi xử lý trước, vụ kiện trong tay mình cũng đã giao lại cho cậu ấy.” Ôn Khinh Hàn khẽ vuốt cằm, bởi vì nói chuyện mà mặt cô cũng hơi nghiêng qua, trông như đang thân mật với Thời Thanh Thu.

“Tình cảm của hai người tốt thật.”

Chợt có một giọng nữ trung niên khá già dặn truyền tới, Thời Thanh Thu quay lại nhìn thì thấy Vu Thục Thận đang mỉm cười nhìn hai người họ, cô con gái Đỗ Lăng Mộng của chị ấy cũng đang mỉm cười đứng bên cạnh.

Thời Thanh Thu che giấu nhịp tim đập loạn rất khá, nàng cười một tiếng khéo léo đáp lại rồi giới thiệu với Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn, đây là chị Thục Thận, lúc trước chúng ta còn đi học đã từng xem bộ phim mà chị Thục Thận diễn vai chính đó. Bên cạnh chị Thục Thân là Đỗ Lăng Mộng, con gái của chị ấy, bằng tuổi với chúng ta.”

Vu Thục Thận khẽ gật đầu, nụ cười cũng chưa giảm. Ôn Khinh Hàn ngước mắt nhìn qua, đối mặt với vẻ mặt hòa nhã và ánh mắt dịu dàng của Vu Thục Thận, cô khẽ cong môi chào hỏi: “Chào chị, em là Ôn Khinh Hàn.”

Sau đó lại gật đầu chào hỏi Đỗ Lăng Mộng.

Mấy diễn viên giao lưu với nhau, hiển nhiên cameraman sẽ phải quay một tí trọng điểm, có một ống kính đen sì đến gần, Vu Thục Thận vẫn rất tự nhiên không hề bị thứ này làm ảnh hưởng. chị ấy hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng trên người Thời Thanh Thu: “Nến chiếu màn long, cung thúc cấu tứ, cộng khổ gió Thanh Thu.”

chị ấy dừng một chút rồi đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Ôn Khinh Hàn: “Trì nhật thúc hoa, đạm vân các vũ, khinh hàn khinh noãn.”

Thời Thanh Thu quay lại nhìn vào mắt Ôn Khinh Hàn, lại nhìn sang Vu Thục Thận, người sau dịu dàng cười nói: “Thời tiết cuối thu đương nhiên sẽ có cơn lạnh trước mùa đông, tên rất hay, có ý nghĩa gần nhau.”

Thời Thanh Thu khẽ cười: “Lúc bọn em sinh ra là vào cuối thu, không biết lúc ấy ba mẹ đặt tên có suy xét cái gì hay không nhưng chắc trong tên cũng có ý này.”

Thật ra bây giờ ngẫm lại, ý này rất rõ ràng, từ lúc hai người sinh ra thì số mệnh của hai người đã bị trói lại cùng nhau, ngay cả trong tên cũng có hình bóng của đối phương.

“Hả? Ba mẹ hai người quen biết nhau ư?” Đỗ Lăng Mộng tò mò hỏi một câu.

Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn gật đầu, trăm miệng một lời: “Vâng.”

“Vậy thì hiểu rồi, hóa ra là vậy.”

Vu Thục Thận thở dài một tiếng, hơi híp mắt lại, không biết ánh mắt chị ấy nhìn đi đâu, sao giống như đang cảm khái không ngờ lại có một cặp đôi có duyên như thế ấy nhỉ? Mong muốn của ba mẹ, tác thành một mối lương duyên.

“Mẹ, có phải mẹ đang nghĩ sao con gái của mẹ lại không có duyên phận tốt thế này không? Ngay cả tên cũng là tên cặp.” Đỗ Lăng Mộng trêu ghẹo cười nói.

“Nói bậy.”

Bên này trò chuyện, Lục Tư Chu và Từ Chỉ ngồi gần nhau cũng đang cười nói, trong xe nhất thời đều là tiếng nói chuyện hỗn tạp. Thời Thanh Thu vốn đang tán gẫu với Vu Thục Thận về chuyện tên rồi dời đến công việc, thừa dịp thời gian này, Thời Thanh Thu vỗ lên mu bàn tay Ôn Khinh Hàn, động tác trông như thân mật nhưng thật ra là đang an ủi Ôn Khinh Hàn đừng khẩn trương đã bị cameraman nắm bắt chuẩn xác.

Gần bốn giờ chiều mới tới chỗ cần đến, bởi vì đường đi gập ghềnh nên mọi người không thể không đi bộ vào trong, xe lái chậm theo rồi dừng lại ở cổng thôn.

Dọc đường mọi người vừa đi vừa nói, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đi ở giữa, thỉnh thoảng hai người có nói mấy câu, ánh mắt Ôn Khinh Hàn luôn nhìn ngắm xung quanh, ghi nhớ từng chỗ kiến trúc và cảnh vật mình từng đi qua.

Đạo diễn, diễn viên và nhóm cộng tác đều được sắp xếp ở nhà trưởng thôn, mỗi cặp cộng tác là một phòng, MC cũng ở lại. Sau đó lại phân công cho hai cameraman, còn lại trợ lý và nhân viên công tác đều ở nhà thôn dân bên cạnh.

Tất cả mọi người tụ tập trong sân, sau khi giao nộp điện thoại của mình xong, MC vỗ tay ra hiệu mọi người tập trung chú ý rồi cầm loa, giọng nói bị khuếch đại đến mức bao trùm lên từng ngóc ngách trong nhà trưởng thôn: “Các nam thần nữ thần nghe tôi nói đôi câu trước đã. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, thôn trưởng cũng đã nói là muốn làm tận chức trách chủ nhà, làm cho chúng ta một bữa ăn ngon, vậy nên đêm nay mọi người cứ thoải mái hưởng thụ đi.”

Tiếng vỗ tay lập tức vang lên từ chỗ các diễn viên và nhân viên công tác, MC giơ tay làm thủ thế im lặng: “Nhưng mà!”

Các diễn viên cảm thấy không ổn, MC hắng giọng cười một tiếng, cuối cùng mới nói: “Có câu nói rất hay, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, thôn trưởng và các thôn dân chiêu đãi chúng ta ăn ngon như vậy, có phải chúng ta cũng bên báo đáp cho họ không nhỉ? Vậy nên ngày mai cho mọi người thời gian cả ngày đi đặt mua nguyên liệu nấu ăn, tối mai cho thôn trưởng và các thôn dân nếm thử tài nấu ăn của mọi người nhé.”

*Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: được người ta giúp đỡ thì dù ơn lớn hay nhỏ cũng phải báo đáp bằng hành động.

Nhóm diễn viên lập tức tự thì thầm với nhau, Vu Thục Thận và con gái Đỗ Lăng Mộng cũng không có phản ứng gì mấy, Ôn Khinh Hàn chỉ nhíu mày, Thời Thanh Thu chớp mắt một cái rồi lâm vào trầm tư.

Tần Vọng vỗ tay cười nói: “Vậy cũng được, tay nghề của tôi khá tốt, tới lúc đó mọi người nhất định phải nếm thử đấy nhé.”

Quý Lam mỉm cười lắc đầu, MC tinh ý liếc mắt nhìn Tần Vọng một cái: “Tôi còn chưa nói xong đâu, nghe hết trước đã.”

MC ho khan một tiếng, bắt đầu nói rõ quy tắc: “Nguyên liệu nấu ăn ngày mai không được dùng tiền mua, nói đúng hơn là cho dù mọi người lấy ra mấy trăm đồng mua một cọng rau hẹ thì cũng không có ai bán cho mọi người đâu, phải tự mình nghĩ cách làm ra nguyên liệu nấu ăn. Trong quá trình thu hoạch nguyên liệu mà có cần công cụ trợ giúp gì thì các thôn dân đều sẽ cho mọi người mượn, nhưng sẽ không cho mọi người đồ ăn. Ngày mai, trước khi mặt trời lặn, mỗi tổ nhỏ đều phải làm được ít nhất hai món, đương nhiên là muốn làm nhiều hơn cũng không sao cả.”

“…” Cả sân chợt im thin thít.

“Ok, giải tán!” MC bỏ loa xuống hô một tiếng.

Nhân viên công tác và trợ lý tự động giải tán, trợ lý đi chuẩn bị hành lý cho diễn viên nhà mình và cộng tác, các diễn viên thì tự giác tạo thành một vòng trong sân, hai cameraman quay chụp xung quanh mọi người, đạo diễn và phó đạo diễn ở bên cạnh chỉ đạo khi có yêu cầu.

“Vậy mọi người nghĩ thế nào?” Tần Vọng sờ mũi, ánh mắt nhìn từ trái sang phải rồi đảo một vòng.

Từ Chỉ luôn dịu dàng ít nói: “Chúng ta chỉ có thể thử xin ý kiến của các thôn dân xem có cách nào khác đổi được nguyên liệu thức ăn nữa không.”

Lục Tư Chu lắc đầu bác bỏ, hỏi ngược lại: “Trừ tiền ra thì cô có gì để đổi? Quần áo? Giày? Ai biết sau này còn có quy tắc kỳ lạ gì nữa không, chẳng lẽ chúng ta cứ luôn trao đổi thế à? Vậy thì phải cần bao nhiêu đồ mới đủ chứ?”

Thời Thanh Thu trầm ngâm một lát, kiên định nói: “Nếu chúng ta dùng nhu yếu phẩm sinh hoạt để trao đổi cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa ở đây cũng là nông thôn, các thôn dân đa phần dựa vào săn bắt thịt thú rừng để đổi lấy tiền tài mưu sinh trên trấn. Vậy nên chúng ta chỉ có thể thử học hỏi bọn họ, tự mình đi tìm đồ ăn thôi.”

Vu Thục Thận gật đầu đồng ý: “Chị cũng cảm thấy vậy. Vừa rồi dọc đường tới đây, chị có nhìn thấy thôn dân xuống núi, trong tay bọn họ còn xách theo gà rừng mới bắt được.”

Khóe môi Tần Vọng run rẩy, một tay sờ bụng mình, giọng nói hơi do dự: “Em còn chưa từng bắt gà bao giờ…”

Dù sao Vu Thục Thận cũng lớn tuổi, chị ấy kêu gọi mọi người về phòng mình nghỉ ngơi trước, buổi tối rồi bàn bạc xem phải làm thế nào.

Trở về phòng, Ôn Khinh Hàn đóng cửa gỗ lại, sắc mặt tự nhiên đi tới bên cạnh Thời Thanh Thu, người sau chợt quay lại hỏi: “Khinh Hàn, chúng ta phải bắt gà rừng ư?”

Khóe môi Ôn Khinh Hàn khẽ cong lên hỏi nàng: “Cậu muốn ăn gà rừng à?”

“Không muốn.”

Thời Thanh Thu lắc đầu, nàng chỉ cần nghĩ tới khó khăn khi bắt gà rừng là nàng đã không tưởng tượng ra được mùi vị thơm ngon của gà rừng rồi, quả nhiên trong chuyện ăn uống, nàng là người chỉ chú trọng kết quả chứ không muốn tìm hiểu quá trình.

Ôn Khinh Hàn chỉ cười không nói, trong phòng này chỉ có một cái giường, Thời Thanh Thu nắm tay cô đi qua ngồi xuống rồi bắt đầu phân tích: “Chúng ta phải làm món gì đây? Mình không biết nhiều lắm, mình chỉ biết làm mấy món sườn lợn, cánh gà, đậu hũ thôi.”

Đúng lúc đó Ôn Khinh Hàn nhắc nhở nàng: “Trong mấy món này của cậu thì chỉ có cánh gà là dùng được thôi, hơn nữa trên người của một con gà rừng chỉ có hai cái cánh thôi đó.”

Thời Thanh Thu vừa mới giãn mày ra lại bắt đầu nhíu lại, cúi đầu tiếp tục nghĩ xem rốt cuộc phải làm thế nào. Ôn Khinh Hàn khẽ nói: “Thanh Thu, đừng nghĩ nữa, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe đã, ngày mai chúng ta đi xung quanh xem thử. Dù sao cũng phải tìm hiểu trước xem bình thường người ở đây ăn gì, không thể nào mỗi ngày đều ăn gà rừng được.”

“Cũng đúng.”

Thời Thanh Thu ngẫm lại cũng thấy đúng. Nàng vừa định nói chút chuyện khác với Ôn Khinh Hàn nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đen có thần của cô, nó thâm trầm như hồ nước yên tĩnh, tự dưng có thể khiến cho người ta không thể hoài nghi chút nào.

Dường như Ôn Khinh Hàn sinh ra đã có năng lực như vậy, cho dù bản thân đang ở hoàn cảnh nào thì Ôn Khinh Hàn vẫn không hoảng loạn, ung dung trấn định, bình tĩnh đến mức khiến người ta yên tâm.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16