Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

1470 0 16 0

Giản Ý Chi cũng đang nghĩ về ngày lễ kỷ niệm thành lập văn phòng luật như Ôn Khinh Hàn, nhưng Giản Ý Chi đơn giản hơn, cô chỉ cần báo ba mẹ hôm đó mình không về ăn cơm là được rồi.

Nhưng khi mở cửa nhà, thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Phó An Nhiên đang ngồi trong phòng khách, cô cảm thấy có lẽ hôm nay cũng không nên về nhà ăn cơm.

"Ba mẹ, con về rồi đây." Giản Ý Chi cất tiếng chào, cố gắng khiến mình cười tự nhiên một chút.

"Đàn chị tan làm rồi ạ." Phó An Nhiên đứng dậy, hướng về phía Giản Ý Chi, chỉ thiếu điều khom lưng chào thôi.

"Ừ, đúng vậy." Giản Ý Chi một tay xách cặp táp, một tay cầm chìa khóa xe, lễ phép trả lời một câu.

Phó An Nhiên buộc tóc đuôi ngựa hiền hòa như thường lệ, trông vừa khôn khéo lại vừa ngoan ngoãn, thấp hơn Giản Ý Chi vài phân. Nàng chào hỏi xong mới nâng mắt lên nhìn, thấy Giản Ý Chi đang xoay người chào hỏi người nhà, rồi nói: "Con về phòng cất túi trước."

Hai người còn lại đang ngồi trong phòng khách dĩ nhiên là ba mẹ của Giản Ý Chi, Giản Chính Bình và Hàn Vũ San. Đợi Giản Ý Chi đóng cửa phòng xong, Hàn Vũ San đến ngồi cạnh Phó An Nhiên, nắm tay nàng vỗ nhè nhẹ một cái, trấn anh: "An Nhiên à, cháu đừng để ý, Y Chi luôn như vậy đấy, con bé không có thành kiến gì với cháu đâu."

Giản Chính Bình cũng phụ họa theo, nói: "Đúng vậy, cháu cũng đừng câu nệ quá, lát nữa lúc ăn cơm cứ trò chuyện nhiều một chút."

Hai người lớn rất nhiệt tình, Phó An Nhiên thưa vâng cũng không được, mà từ chối cũng không xong. Nàng không muốn khiến Giản Ý Chi có bất kỳ hiểu lầm gì với mình, nhưng hai người đâu thể thoát khỏi sự gán ghép mai mối của người lớn cả hai gia đình được chứ?

Từ khi Phó An Nhiên biết đến tình yêu, nàng cảm giác mình luôn bị ba mẹ mình và ba mẹ của Giản Ý Chi mai mối gán ghép. Hồi còn là trẻ vị thành niên thì chỉ khuyên qua lại nhiều một chút, sau khi trưởng thành thì ngày càng phát triển xa hơn, rõ ràng muốn nàng và Giản Ý Chi ở bên nhau luôn.

Cũng như vậy, tình cảnh của Giản Ý Chi bên này chẳng khác là bao, chẳng qua hai người trước nay vẫn chưa từng thỏa hiệp. Giản Ý Chi chọn cách đối xử lạnh nhạt, còn Phó An Nhiên tiếp tục dùng thái độ bình thường trong cuộc sống để qua ngày. Nàng từng dẫn về một hai người bạn trai, và cũng chỉ có khoảng thời gian ở bên bạn trai mới được yên tĩnh một chút.

Nhưng sau khi chia tay thì ba mẹ nàng lại tiếp tục đi lên lối mòn. Mẹ nàng luôn tỏ vẻ dịu dàng hiền hậu, miệng thì nói: "Con xem đó, vẫn nên chọn Ý Chi là đúng nhất", cứ thế mà khuyên nhủ Phó An Nhiên.

Ngay cả bữa cơm hôm nay cũng do ba mẹ nằng nặc đòi nàng đến đây ăn, nghe bảo là bác trai bác gái mời nhiệt tình lắm.

Phó Anh Nhiên thầm thở dài, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, nói với Giản Chính Bình và Hàn Vũ San: "Bác trai bác gái ơi, cháu biết đàn chị là một người rất tốt."

Giản Ý Chi đúng là một người tốt. Khi còn ở trường, danh tiếng của cô rất tốt, nhưng Phó An Nhiên mới vào trường không bao lâu thì Giản Ý Chi đã tốt nghiệp rồi. Cũng chính vì vậy, qua lời truyền miệng của bạn học trong trường, nàng mới biết được Giản Ý Chi là nhân vật làm mưa làm gió đến mức nào. Nàng cực kỳ sùng bái Giản Ý Chi nên chưa bao giờ có ác cảm với hành động gán ghép của ba mẹ.

Thế nhưng, nàng không biết Giản Ý Chi có thể có thành kiến gì với nàng vì cách làm của người lớn hai nhà hay không.

"Ông chủ, bà chủ, cô Phó, có thể dùng cơm rồi." Dì Vương bảo mẫu đi từ bếp ra gọi, kéo suy nghĩ của Phó An Nhiên về lại.

"Đi thôi, đi thôi, còn ngẩn ra đó làm gì. Tối nay An Nhiên phải ăn nhiều một chút đấy, bác gái đã dặn người làm mấy món cháu thích ăn rồi." Giản Chính Bình đứng lên, tiện tay lấy cái cốc cho mình, vui mừng hớn hở đi vào phòng ăn trước.

"An Nhiên, đi thôi cháu." Hàn Vũ San kéo tay Phó An Nhiên, trông rất có vẻ đây mới là con gái của mình.

"Vâng ạ." Phó An Nhiên chỉ đành phải thuận theo.

Lúc vào bàn cơm, Giản Ý Chi đã ngồi sẵn ở đó, trên bàn đã có đầy đủ các món ăn. Giản Ý Chi đợi những người khác ngồi xuống rồi cũng nhấc đua, ai ngờ Hàn Vũ San lại hắng giọng một tiếng, như có ý tứ gì đó.

Giản Ý Chi dừng tay đang muốn gắp một miếng cải xanh, sau đó lại gắp tiếp, nhưng gắp vào chén của Phó An Nhiên. Cô mỉm cười nói với Phó An Nhiên đang ngồi bên cạnh: "Đừng khách sáo nhé, muốn ăn gì thì cứ gắp, hoặc nói với chị một tiếng."

"Cảm ơn chị, tự em gắp là được rồi." Phó An Nhiên cười đáp, nỗi bất mãn vì bị ép phải phối hợp cũng bay biến quá nửa vì sự dịu dàng của Giản Ý Chi.

Tính tình của đàn chị thật là tốt, nàng thầm nghĩ.

Giản Ý Chi bên cạnh cuối cùng cũng có thể thu lại vẻ mặt dối trá, an ổn ăn cơm. Có trời mới biết sự lúng túng giữa cô và Phó An Nhiên sắp tràn ra đến cửa của cái nhà này rồi mà ba mẹ nàng còn gán ghép uyên ương linh tinh cho hai người đến không biết mệt mỏi đến thế ư?

"Ý Chi à." Hàn Vũ San đột nhiên gọi Giản Ý Chi một tiếng rồi tiện tay gắp cho cô một miếng sườn vào chén.

"Sao thế mẹ?" Giản Ý Chi nhíu mày, cảm giác không phải chuyện tốt lành gì.

"Có phải lễ kỷ niệm thành lập văn phòng luật của các con sắp đến rồi phải không? Mẹ nhớ mang máng là quanh quanh mấy ngày nay." Quả nhiên, Hàn Vũ San đã không nói thì thôi, chỉ cần nói là chẳng phải chuyện nhỏ gì.

"Vâng, là mấy ngày nữa." Giản Ý Chi nói đến đây rồi ngừng, không hỏi thêm Hàn Vũ San muốn gì, trong lòng thầm mong bà có thể ngừng được rồi.

Nhưng hiển nhiên là tiếng lòng của Giản Ý Chi không được nghe thấy, Hàn Vũ San vừa ăn vừa tự suy tính, ngay khi Giản Ý Chi cắn một miếng thịt sườn, bà lên tiếng như thể muốn dọa chết người, không thế không thôi: "Thế thì con đưa An Nhiên đi cùng đi. Con bé vừa mới tốt nghiệp, phải ở nhà chơi ít lâu, cần được thêm hiểu biết, trải ít sự đời, biết thêm người tốt kẻ xấu ở đâu, chuẩn bị một chút cho công việc."

Giản Ý Chi suýt nghẹn cả miếng thịt trong cổ, cô vỗ vỗ ngực, để đũa xuống, còn chưa thốt lời nào thì Hàn Vũ San đã nói tiếp câu nữa: "Con thấy thế nào."

Giản Ý Chi thầm oán hận một trận, lúc này mới đặt hai tay lên gối, tận tình nói: "Mẹ, không phải con không muốn đưa em ấy đi, nhưng dù sao cũng là dịp đồng nghiệp tụ họp. Con bé cũng không khơi khơi nhập bọn được, mẹ xem có phải không?"

Mọi người đều không quen biết Phó An Nhiên, một người ngoài tham gia buổi tụ họp, có đặt vào đâu cũng không nói chuyện được. Nhưng rất rõ ràng, Hàn Vũ San không cần Giản Ý Chi đồng ý, nếu không thì bà cũng đã chẳng thông báo rồi mới hỏi ý kiến Giản Ý Chi một cách tượng trưng như thế.

Hàn Vũ San đặt đũa xuống, cau mày nói: "Có gì mà không nhập bọn được? Chẳng phải có con ở đấy hay sao? Huống chi sau này An Nhiên còn cần phải nhờ con giúp đỡ nữa, quen biết thêm bạn bè thì có làm sao? Chẳng phải ban đầu con cũng được các anh chị đưa ra ngoài đấy à? Khi còn bé chú dì đối xử tốt với con thế nào con quên hết rồi sao?"

Càng nói càng cứng rắn, cũng đâu phải thế đâu chứ, Giản Ý Chi nghe đến nhức cả đầu.

Phó An Nhiên thấy Giản Ý Chi nhíu chặt mày. Lúc nghe sắp xếp nàng cũng buông đũa xuống, đứng về phe Giản Ý Chi: "Bác gái à, bác đừng nghe ba mẹ cháu nói linh tinh. Dù sao chị ấy cũng đi tụ họp nội bộ, đúng là cháu không tiện ở đó làm gì. Bác gái đối xử tốt với cháu, cháu sẽ khắc ghi, nhưng chuyện này thì thôi đi ạ."

Mắt nàng đầy sự chân thành. Giản Ý Chi nhìn thoáng qua, vẻ không thích trong lòng cũng tiêu biến đi nhiều. Quả nhiên vẫn do ba mẹ hai nhà suy tính linh tinh gì gì đấy. Chuyện tụ họp này nói khó thì cũng chẳng khó, nói dễ thì cũng không dễ, nói ra thì Thời Thanh Thu cũng được tính là người ngoài. Thế nhưng dù sao chuyện của cô với chuyện của Ôn Khinh Hàn cũng khác nhau.

Nếu Giản Ý Chi nói là bạn mình, hơn nữa còn muốn giúp đỡ thêm, Ôn Khinh Hàn chắc chắn sẽ không nói tiếng nào. Dẫu sao Phó An Nhiên cũng xem như có qua lại không ít, dù là do ba mẹ trong nhà ép.

Thế nhưng, sao cô lại phải giúp chuyện này chứ?

"Ý Chi, con cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt vốn hiền hòa của Hàn Vũ San cũng bắt đầu nghiêm túc lên, chồng bà luôn nghe lời cũng không dám nói năng gì, hai vợ chồng cứ nhìn chằm chằm con gái mãi không tha.

Giản Ý Chi không biết phải làm sao, cô kéo kéo mái tóc dài của mình. Đúng lúc này, Phó An Nhiên huých huých vào người cô. Cô quay đầu nhìn lại, hàng mày thanh tú của cô bé này nhíu rất chặt, lắc đầu tỏ vẻ cô không nên đồng ý.

À, còn hợp ý người đến thế cơ à. Cô quay lại. Đi thì đi thôi, dù sao người hai nhà cũng quá quen thuộc rồi, không nhất thiết phải khăng khăng căng thẳng quá.

"Được, vậy thì đi thôi." Giản Ý Chi nhấc đũa lên, tiếp tục ăn cơm, không định nghĩ nhiều nữa.

Hàn Vũ San ngồi một bên thấy vậy cũng buông xuôi, nháy mắt với Phó An Nhiên: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, cầm đũa lên đi, lúc đó An Nhiên cháu phải nghe lời chị Ý Chi đấy."

Trong ấn tượng của Phó An Nhiên, Giản Ý Chi không khó ở chung như Ôn Khinh Hàn trong lời đồn, hơn nữa ba mẹ hai nhà cũng trong sáng ngoài tối, suốt ngày lo nghĩ bậy bạ cũng không khiến Giản Ý Chi nổi giận, khi hai người tình cờ gặp cũng có thể gật đầu chào đôi câu.

Cho nên, trong tiềm thức của nàng, Phó An Nhiên sẽ luôn dựa vào phản ứng của Giản Ý Chi để quyết định xem mình nên đáp lại như thế nào. Khi Giản Ý Chi đối xử lạnh nhạt, Phó An Nhiên sẽ từ chối ba mẹ mình, không sang. Còn khi Giản Ý Chi đã đồng ý cùng đưa nàng đến buổi hội họp, nàng cũng chẳng có ý kiến gì.

Theo bản năng, nàng luôn quyết định theo chân Giản Ý Chi.

Sau khi ăn cơm xong, tất nhiên là Giản Ý Chi được yêu cầu đưa Phó An Nhiên về nhà. Nhà Phó An Nhiên cũng không xa, chỉ cách nhà Giản Ý Chi một căn, hơn nữa còn chung tầng. Thường ngày, hai người chỉ cần đi ra ban công nhà cũng có thể chào hỏi đối phương từ phía xa xa.

Vì có khách là Phó An Nhiên nên tan làm xong, Giản Ý Chi cũng không đổi giày, vẫn mang giày cao gót như cũ. Ra đến thang máy, cô đi sau Phó An Nhiên. Hai tiếng bước chân hòa vào nhau, khiến cho không khí tĩnh mịch càng thêm mất tự nhiên.

Phó An Nhiên dừng ở cửa hành lang, xoay người, đan hai tay lại phía trước, thành khẩn nói xin lỗi: "Chị ơi, em thành thật xin lỗi. Em không ngờ lần này sẽ trở nên thế này." Nếu như biết trước mình sẽ gây phiền toái cho Giản Ý Chi thì kiểu gì nàng cũng sẽ không đến.

Sao Giản Ý Chi có thể bắt bẻ được, bước đến cạnh Phó An Nhiên, cô cười một tiếng: "Đừng quá để ý, nếu chị đồng ý là đã quyết định chắc chắn rồi. Chỉ là đám bạn bè của chị không dễ thân lắm, không thích nói chuyện với ai trừ người ủy thác, cho nên hôm đó em phải cố gắng đi sát chị."

Phó An Nhiên biết cô đang ám chỉ Ôn Khinh Hàn nên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

Giản Ý Chi thấy Phó An Nhiên có vẻ đơn thuần vô hại, mím môi, bỗng nhiên tò mò hói: "Ừ... nghe ý mẹ chị là em chuẩn bị đi làm phải không? Đã sẵn sàng để vào nghề luật sư chưa?"

Cô vốn định suy nghĩ xem nên gọi thế nào, suy nghĩ một lúc thì thấy hai người thật sự không thân quen lắm, nhưng cũng hay gặp, gọi họ tên thì xa lạ quá, chỉ gọi tên lại thân thiết quá, cuối cùng không biết phải làm sao nên đành đi thẳng vào vấn đề.

"Vâng ạ?" Phó An Nhiên kinh ngạc vì lần này Giản Ý Chi lại chủ động bắt chuyện với mình. Kinh ngạc một lúc mới phản ứng kịp, nàng trả lời: "Vẫn đang chuẩn bị. Em rất muốn được trở thành một người như chị, có thể giúp người cần sự giúp đỡ."

Trong mắt Phó An Nhiên có vẻ đầy mong đợi với tương lai của một cô bé chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, tựa như một con chim ưng non nhìn ra ngoài bầu trời mơ ước của mình qua hàng tường rào.

Giản Ý Chi cong môi, nụ cười khiến người ta không hiểu ý tứ. Cô chắp hai tay sau lưng, lững thững đi ra hành lang, nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau, cô mới thong thả nói: "Có rất nhiều nghề, mỗi ngày phải gặp đủ loại người, muôn hình muôn vẻ. Mà người như chúng ta, từ trong ra ngoài đều phải khiến người ủy thác cảm nhận được sự đáng tin, đáng phó thác một vụ án, khiến cho người ủy thác có thể tin tưởng chúng ta."

Phó An Nhiên nhìn bóng lưng Giản Ý Chi, lặng lẽ gật đầu. Nàng và Giản Ý Chi chỉ cách nhau ba tuổi, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy ba tuổi này là một khoảng cách cực lớn. Đừng nói đến việc người lớn hai nhà gán ghép, cho dù nàng thật sự có ý gì với Giản Ý Chi đi chăng nữa thì với khoảng cách chênh lệch giữa các nàng, mối quan hệ này cũng không thể thành được.

Giản Ý Chi xoay người, mượn ánh đèn đường để nhìn khuôn mặt Phó An Nhiên, bỗng cười một tiếng, như thể tự làu bàu nói: "Em còn nhỏ, chị nói mấy lời này với em làm gì nhỉ?"

Lúc cô nói câu này, ánh trăng và đèn đường hắt vào người cô, mái tóc dài được vén ra sau tai lộ góc nghiêng rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Phó An Nhiên tán gẫu nhiều với Giản Ý Chi như vậy, cũng là lần đầu tiên Phó An Nhiên cảm thấy, trừ tính khí tốt ra thì Giản Ý Chi dưới trăng cũng đẹp như vậy.

Phó An Nhiên thoáng đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: "Chị à, em không còn nhỏ nữa, em chỉ nhỏ hơn chị có ba tuổi mà thôi."

Giản Ý Chi lại cười một tiếng: "Vẫn là nhỏ hơn chị mà." Cô giơ tay nhìn đồng hồ, hếch mặt về hướng nhà Phó An Nhiên: "Mau về thôi, trễ lắm rồi."

Phó An Nhiên gật đầu, giữa im lặng bỏ đi và chào tạm biệt, nàng chọn chào tạm biệt: "Vậy em về nhé, chúc chị ngủ ngon."

Giản Ý Chi "ừ" một tiếng, đưa mắt nhìn theo Phó An Nhiên bỏ đi. Cô nghiêng đầu nhìn trăng tròn vành vạch treo trên cao, khẽ lắc đầu rồi quay bước trở về.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16