Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

1449 0 13 0

Thời Thanh Thu trở lại nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy Ôn Khinh Hàn giữ vẻ mặt điềm tĩnh bị trợ lý Mạnh Tư Kỳ mời một ly rượu.

Ôn Khinh Hàn hơi ngẩng đầu lên, từ sườn mặt đến cằm rồi lại đến cổ, đường cong xinh đẹp chiếu vào trong mắt Thời Thanh Thu. Cô chậm rãi uống vào, lúc ly rượu rời khỏi môi cũng không có chút rượu nào rơi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, cho dù bản thân đang ở trong tiệc rượu nhưng vẫn không dính chút bụi trần.

“Khinh Hàn, cậu uống bao nhiêu rồi?” Thời Thanh Thu ngồi vào vị trí, cau mày hỏi.

“Không nhiều lắm, mới mấy ly thôi, cậu không cần lo đâu.” Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu trả lời, ánh mắt đối diện với Thời Thanh Thu có thể nhìn thấy rõ sự lo lắng của nàng.

Dựa theo thân phận và địa vị bây giờ của Ôn Khinh Hàn thì không dính chút rượu là không thể, nhưng trước kia Thời Thanh Thu rất ít khi tiếp xúc với công việc của cô nên đương nhiên nàng cũng không biết tửu lượng của Ôn Khinh Hàn đã đến mức nào rồi.

Không để hai người nói chuyện tiếp, Giản Ý Chi đã lên tiếng: “Tối nay như thế là đủ rồi, không may là hôm nay không phải cuối tuần, ngày mai mọi người vẫn phải đi làm nên dừng sớm thôi.”

Chưa nói đến việc Giản Ý Chi còn dẫn theo một Phó An Nhiên không thể ở lại quá trễ, ngày hôm sau mọi người còn phải giữ tinh thần tỉnh táo để đi làm, đương nhiên là không thể buông thả bản thân uống rượu đến hơn nửa đêm được.

Trần Dật uống đến mức mặt đỏ rần còn la lên một câu: “Thêm chén nữa đi, thêm chén nữa rồi dừng. Nào nào, hai vị lão đại, các người đẹp, còn cả nữ thần cũng đừng quên ký tên cho tôi đó nhé!”

Lý Văn Kiêu ở bên cạnh đỡ anh ta một chút, tức giận nói: “Uống thành thế này rồi lại còn phải làm phiền tôi bắt xe đưa cậu về.”

Mấy người còn lại đều là phụ nữ, mọi người cũng uống không nhiều, thấy vậy không khỏi cười nhạo Trần Dật.

Ôn Khinh Hàn rót một ly rượu rồi đứng dậy nâng ly, khí thế phóng khoáng tự do chỉ điểm giang sơn dần dần vây lấy cô, giọng nói nhẹ nhàng lại rất có lực chấn nhiếp: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, một ly cuối cùng, chúc cho chúng ta không ngừng tiến bộ, cùng nhau cố gắng.”

Mọi người cũng thu lại sắc mặt, uống với cô nốt ly.

Cuối cùng cũng tàn tiệc, người trong công ty luật đều tự trở về nhà mình, Giản Ý Chi và Phó An Nhiên cùng đường nên cũng đi trước. Ôn Khinh Hàn trở về phòng lấy một bộ quần áo rồi tắt đèn, đi theo Thời Thanh Thu đi thang máy xuống lầu.

Dựa theo tính toán của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn uống rượu nên ngồi sang tay lái phụ, Thời Thanh Thu lái xe trở về thành phố Phượng Hoàng.

Lúc dừng xe cũng đã hơn mười giờ, Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu cởi dây an toàn, khẽ nói: “Thanh Thu, ngủ sớm chút nhé, ngủ ngon.”

Thời Thanh Thu nở nụ cười: “Cậu về bên kia à? Vậy thì xa lắm, hay tối nay về chỗ bác trai bác gái để ngủ lại đi.”

“Không cần đâu, đêm nay tôi tới khách sạn ở, ngày mai cho người qua kia dọn dẹp.” Ôn Khinh Hàn vừa nói vừa đưa túi của Thời Thanh Thu cho nàng.

Thời Thanh Thu hơi sửng sốt hỏi: “Vì sao vậy? Cậu sợ làm phiền tới bác trai bác gái hả?”

Ôn Khinh Hàn “ừ” một tiếng, sau đó thờ ơ nói: “Ngày thường tôi đi làm đều ở bên kia, mặc dù lần này là kỷ niệm ngày thành lập của công ty luật nhưng bây giờ trở về chắc chắn sẽ làm ba mẹ tôi thấy lạ, dù giải thích một tí cũng không sao nhưng tôi thấy không cần phải làm phiền hai người họ.”

Cô nói rất đơn giản nhưng Thời Thanh Thu lại nhớ tới một chuyện, nếu như mình tự lái xe đi thì Ôn Khinh Hàn sẽ không cần phải đi qua đi lại nhiều lần như bây giờ, vậy thì sao ngay từ đầu Ôn Khinh Hàn lại chiều theo ý mình, đồng ý để mình lái xe tới đón chứ?

Tại sao lại phải chiều theo như vậy? Rõ ràng hai người có thể thương lượng với nhau kia mà?

Thời Thanh Thu muốn cười nhưng cười không nổi, trong lòng có một loại cảm xúc không tên. Nàng nhìn đôi mắt bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn rồi nói: “Khinh Hàn, đêm nay cậu ở lại nhà mình đi, chắc là mẹ mình vẫn còn đang xem phim truyền hình, không làm phiền cậu đâu.”

“Hả?” Hiển nhiên là Ôn Khinh Hàn có hơi kinh ngạc nhướng mày.

Thời Thanh Thu quay lại tắt máy xe rồi rút chìa khóa, không cho cô có cơ hội từ chối, bắt đầu thúc giục: “Hả cái gì? Xuống xe, đi theo mình.”

Gương mặt Ôn Khinh Hàn bị ánh đèn mờ nhạt trong ga-ra chiếu xuống trông có vẻ dịu dàng khó nói thành lời, cô nhìn ánh mắt kiên trì của Thời Thanh Thu, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ngủ lại nhà Thời Thanh Thu nhưng mà số lần ngủ lại cũng không nhiều, mấy lần cực ít lúc trước chủ yếu là lấy đủ loại lý do như ba mẹ không có ở nhà, sau đó giao cho nhà họ Thời phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Ôn Khinh Hàn khoảng một hai ngày. Nhưng cho dù mấy lần kia đều ở lại một hai ngày nhưng với tính tình tẻ nhạt của Ôn Khinh Hàn thì cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ như bạn bè bình thường với nhau mà thôi.

Còn lần này thì khác, đây là lần đầu tiên Thời Thanh Thu lên tiếng bảo Ôn Khinh Hàn ngủ lại.

Hai người đi vào nhà, quả nhiên phòng khách vẫn còn sáng đèn, Đường Tĩnh Tuệ đang nằm trên ghế quý phi nhìn chăm chú vào tivi treo tường, bên trên đang phát một bộ phim truyền hình đang hot gần đây.

Nhìn thấy con gái dẫn Ôn Khinh Hàn đi vào, bà vội vàng dụi mắt kinh ngạc hỏi: “Khinh Hàn? Sao con lại tới đây?”

Ôn Khinh Hàn gật đầu lên tiếng chào hỏi, Thời Thanh Thu giải thích: “Không phải tối nay công ty luật của Khinh Hàn có liên hoan ư? Cậu ấy đưa con về nhà rồi lại đi về thì không tiện, về bên chỗ bác trai bác gái thì có hơi phiền nên tối nay cậu ấy ở lại nhà chúng ta nghỉ ngơi.”

Đường Tĩnh Tuệ nghe xong cũng chẳng quan tâm nghi ngờ gì mấy, bà đứng dậy ân cần hỏi: “Hai đứa uống rượu hả? Có muốn giải rượu không?”

Thời Thanh Thu quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn rồi khẽ cười một tiếng: “Con không sao, có lẽ Khinh Hàn cần giải rượu đó, nếu không thì ngày mai ngủ dậy cậu ấy sẽ khó chịu lắm.”

Ôn Khinh Hàn mím môi nói: “Thật ra cũng không cần đâu.”

Cô vừa mới dứt câu, Đường Tĩnh Tuệ đã gọi với vào bên trong: “Tiểu Hà à, làm thêm chút trà giải rượu đem ra đây đi.”

Dì Hà ở trong đáp lời: “Vâng, tôi biết rồi.”

Tay Ôn Khinh Hàn đặt sau lưng hơi nắm lại một chút rồi thả lỏng ra, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Vậy đêm nay con làm phiền mọi người rồi, dì nhớ ngủ sớm một chút.”

Đường Tĩnh Tuệ nhìn đồng hồ, đúng là thời gian không còn sớm nữa, bà đi tới dặn dò: “Một lát uống trà giải rượu xong thì ngủ sớm một chút, Khinh Hàn ở căn phòng cạnh phòng Thanh Thu đi, lúc trước con cũng từng ở rồi nên chắc vẫn còn quen thuộc, có gì cần cứ bảo Thanh Thu hoặc dì Hà lấy cho con.”

Nhà họ Thời và nhà họ Ôn là bạn cũ của nhau, lúc nhỏ Thời Hoành Lãng và Ôn Thừa Tuyên là bạn học cùng lớp, sau này lại tự ai nấy thành gia lập nghiệp riêng phần mình, hai nhà qua lại thường xuyên, tình nghĩa sâu đậm. Cho nên bỏ qua chuyện hai nhà mong muốn hai đứa trẻ kết duyên tình nghĩa thì người hai nhà đều xem đứa trẻ còn lại như con ruột của mình, mức độ quan tâm cũng chẳng thua con gái của mình là bao.

Ôn Khinh Hàn gật đầu mỉm cười trả lời: “Vâng, dì ngủ ngon.”

Bấy giờ Đường Tĩnh Tuệ mới yên tâm quay về phòng ngủ. Bà vừa mới đi, giữa hai người bắt đầu im lặng, Thời Thanh Thu nắm chặt cổ tay Ôn Khinh Hàn nói: “Đi thôi, đi tắm trước đã, cả người toàn là mùi lẩu.”

Đêm đã khuya, cổ họng Ôn Khinh Hàn hơi khô khốc, có lẽ là do uống rượu nên cô bị Thời Thanh Thu đẩy tới căn phòng mình từng ở, đồng thời nhét cho cô một bộ đồ ngủ màu trắng.

Vừa rồi cô nhìn thấy Thời Thanh Thu đi vào phòng mở tủ lấy quần áo cho cô, ngoài miệng nói: “Dáng người của hai bọn mình cũng không khác nhau mấy, chắc chắn cậu mặc vừa đồ mình thôi. Cái này là đồ mới, mình chưa từng mặc, khăn mặt và bàn chải đều có ở trong, cậu đi mau đi.”

Sau đó nàng đẩy cô vào phòng bên cạnh.

Nước ấm chảy dọc theo cơ thể của Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ của cô dần bay đi, bay tới căn phòng bên cạnh rồi lại bay về quá khứ. Ký ức liên quan tới Thời Thanh Thu của cô đã có từ rất sớm, không phải chỉ là một lần gặp mặt đầu tiên kia, bởi vì người hai nhà thân nhau nên hai đứa trẻ sinh ra đã ở cùng nhau. Từ lúc còn chưa biết gì, hai người họ đã ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp.

Ký ức sớm nhất của cô về Thời Thanh Thu chắc là ký ức mơ hồ khi đến nhà trẻ, Thời Thanh Thu vốn là người hoạt bát sáng sủa, từ lúc bé cũng có thể nhìn ra được, hoàn toàn khác với Ôn Khinh Hàn hướng nội. Lúc Thời Thanh Thu chơi đùa với rất nhiều bạn bè thì Ôn Khinh Hàn sẽ đứng nhìn từ xa, không tham gia cùng.

Năm đó tuổi không còn nhỏ nữa, sau đầu bọn họ đều buộc một chùm tóc đuôi ngựa, học cùng một trường, học chung một lớp, hai người càng lớn càng thêm ưu tú.

Thời Thanh Thu điềm đạm lương thiện lại có giao tiếp rộng rãi, hơn nữa còn xử sự khiêm tốn lễ phép nên chẳng mấy chốc đã trở nên nổi danh. Còn Ôn Khinh Hàn lạnh lùng cao ngạo, học lực xuất sắc, làm người lạnh lùng,… đủ loại đánh giá từ trong ra ngoài.

Mãi đến khi lên đại học, Thời Thanh Thu gặp được Kỳ Duyệt lúc trước chưa từng yêu đương lần nào, bởi vì mấy người kia luôn thích tạo cảm giác ưu việt “có thể theo đuổi được Thời Thanh Thu” nên đều che giấu, nhưng bọn họ lại không giấu được sự tham lam của mình.

Mà đúng lúc đó, điều có thể làm Thời Thanh Thu dao động chính là sự yêu thích ngay thẳng của Kỳ Duyệt.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu không nghĩ thêm nữa, cô tắt nước, vắt khô khăn bắt đầu lau khô cơ thể, buộc mái tóc dài lỏng lẻo rồi mặc bộ đồ ngủ mà Thời Thanh Thu đưa cho cô, sau đó ra khỏi phòng tắm. Cô do dự chốc lát, vừa mở cửa phòng đã bị giật mình.

Thời Thanh Thu bưng một ly trà giải rượu đứng ở cửa như đã chờ được một hồi. Nàng mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu tím nhạt, vải vóc mềm mại dán vào người phác họa cơ thể của nàng. Cổ áo hơi mở rộng làm lộ ra xương quai xanh hình chữ Bát (八), vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, mái tóc dài còn hơi ẩm ướt, trong mắt có chút mông lung dụ hoặc.

“Khinh Hàn, cậu không định cho mình vào à? Mình chờ cậu ở đây lâu lắm rồi đó.” Thời Thanh Thu cười nói.

Lúc này Ôn Khinh Hàn mới tỉnh táo lại, kéo cửa ra thêm một chút: “Cậu vào đi.”

Thời Thanh Thu đi vào đưa ly cho Ôn Khinh Hàn: “Cậu uống mau đi, đúng lúc vẫn còn ấm.”

Ôn Khinh Hàn không hề do dự nhận ly rồi chậm rãi uống trà giải rượu, Thời Thanh Thu nhìn bộ đồ ngủ mà cô đang mặc, khóe môi có chút ý cười.

Màu trắng là một màu cực kỳ hợp với Ôn Khinh Hàn, vừa ưu nhã vừa lãnh đạm lại không dính bụi trần. Cho dù chỉ là một cái áo sơ mi bằng tơ tằm thì cô vẫn có thể mặc ra được sắc thái như vậy, còn áo ngủ bây giờ mà cô mặc lại bớt đi một phần nghiêm túc, có thêm một chút nhã nhặn ý vị.

Lần này trên môi Ôn Khinh Hàn dính nước trà, cô uống xong rồi mím môi trả lại ly cho Thời Thanh Thu: “Tôi uống xong rồi.”

Thời Thanh Thu nhận ly xong cũng không đi ngay, nàng tới mép giường ngồi xuống, vỗ lên vị trí bên cạnh ra hiệu cho Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn, cậu buồn ngủ không? Ngồi với mình một chút được không?”

“Không buồn ngủ.” Ôn Khinh Hàn lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh Thu.

Lúc trước khi cô đến nhà ở cũng chưa từng dùng tư thái nhẹ nhõm sau khi tắm xong thế này để ngồi sóng vai với Thời Thanh Thu, đây là lần đầu tiên hai người họ gần gũi như vậy. Thời Thanh Thu hít thở nhẹ nhàng, hai người cùng trở nên trầm mặc.

“Khinh Hàn, mình cảm thấy…” Thời Thanh Thu lên tiếng, có chút muốn nói lại thôi.

Ngay khi Ôn Khinh Hàn chuyển ánh mắt sang nhìn nàng, nàng mới nhìn lại Ôn Khinh Hàn: “Có phải cậu rất muốn tốt với mình không?”

Nàng tìm kiếm từ ngữ khắp trong đầu cũng không tìm được một chữ thích hợp để hình dung cảm giác này, lòng tốt của Ôn Khinh Hàn đối với nàng bắt đầu chậm rãi hiện rõ ra, cô trầm mặc ít nói nhưng tâm lý rất cẩn thận.

Ôn Khinh Hàn ngồi cách Thời Thanh Thu khoảng chừng một nắm tay, cô nhìn Thời Thanh Thu rồi khẽ mím môi gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau đó cô lập tức cười khẽ: “Chúng ta đã kết hôn rồi, tôi tốt với cậu là chuyện nên làm không phải sao?”

Lý do này không có gì không đúng cả, Thời Thanh Thu cười một tiếng, hai tay nắm cái ly không, trong mắt có một chút cảm xúc mà Ôn Khinh Hàn không hiểu được. Nàng thầm líu ríu: “Đúng vậy nhỉ. Chúng ta kết hôn rồi nhưng giữa chúng ta thật sự có thể đến nước này được ư? Mình vẫn không hiểu rõ cậu thích gì, cậu có thói quen gì, thậm chí mình còn muốn dùng cách sống chung giữa những người bạn để sống hết cuộc sống sau này với cậu…”

Bọn họ đã kết hồn rồi, mấy ngày nay bọn họ giao lưu với nhau cũng là điều nên làm, theo lý là vậy nhưng còn tình thì sao? Nói đến tình cảm thì giữa bọn họ vẫn chưa phải nhiệt tình, dường như nàng phát hiện ra nàng hiểu rất rất ít về Ôn Khinh Hàn, chỉ biết con người cô, không biết sở thích và cái cô ghét.

Ôn Khinh Hàn không muốn nàng nghĩ thêm nữa, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, trong mắt hiện ra vẻ do dự rồi biến mất, sự mỏi mệt trong lòng không có chỗ bốc hơi, cuối cùng khẽ nói: “Vậy từ giờ trở đi Thanh Thu quên lúc trước đi, thử nghĩ về sau này. Chúng ta vẫn có thể ở chung như trước, chỉ là sau này cậu phải nhớ cậu không chỉ có một mình, từ giờ trở đi, cậu hãy thử… tiếp nhận tôi một lần đi.”

Cậu hãy thử… thích tôi một lần.

“Không phải chúng ta đã nói rồi ư?” Ôn Khinh Hàn muốn nói lại thôi nhưng vẫn bị cô nuốt trở vào.

Cô mím chặt môi, cả người căng chặt, huyệt thái dương ẩn ẩn đau đớn như bị vô số dây thần kinh căng ra, một giây sau sẽ căng đứt. Cô hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt xưa nay không có chút gợn sóng lại có thêm một chút cảm xúc không rõ.

Thời Thanh Thu khẽ con môi, cúi đầu đặt ly lên đùi mình, ngón cái dùng sức dằn xuống, giọng cũng hơi khàn khàn: “Chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau như những người khác nhưng sẽ không có lý do để rời xa nhau như bọn họ, đúng không?”

Quan hệ của hai người đặc biệt như vậy, có lý do để ở chung nhưng không có hiểu lầm gì dẫn đến việc rời xa nhau cả. Nếu đã không muốn quen biết nhiều người hơn, vậy thì hai bên chính là lựa chọn tốt nhất của nhau.

“Đúng.” Lông mày của Ôn Khinh Hàn dần giãn ra, mỗi câu mỗi chữ của cô đều vô cùng nghiêm túc: “Chúng ta không có lý do rời xa nhau.”

Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Thời Thanh Thu, hốc mắt cũng căng lên đau đớn.

Vì sao thứ đơn giản nhất mà cô muốn, lời yêu thương mà muôn vàn người lúc trước không cho được, bây giờ có được rồi lại như đã thay đổi bản chất.

Ôn Khinh Hàn thử vươn tay ra, dịu dàng ôm lấy Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu không nhìn thấy được vẻ nhu tình chìm nổi như nước trong đôi mắt cô.

Sự an tâm lâu ngày không gặp len lỏi vào trong tim Thời Thanh Thu, so với sự rung động lúc trước thì thứ càng khiến nàng an tâm hơn chính là tiếng tim đập của Ôn Khinh Hàn trong màn đêm yên tĩnh, dường như nó đang từng chút từng chút một bù vào sự vắng lặng của nàng trong mấy năm qua.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16