Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 80

1267 0 7 0

Kéo dài suốt ba tháng, “Dữ quân tuyệt” chính thức đóng máy, thừa dịp các diễn viên đều vẫn còn ở thành phố S, tổ sản xuất cử hành nghi thức hơ khô thẻ tre* ngay sau khi đóng máy. Buổi tối thì sắp xếp một bữa tiệc tối phong phú cho mọi người, tổ đạo diễn, tổ sản xuất và các diễn viên đều phải có mặt.

*hơ khô thẻ tre: ví với việc hoàn thành vai diễn/đóng xong một bộ phim.

Vì bắt buộc phải dự tiệc tối, Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đều mặc váy tương xứng với nhau. Đều là váy màu trắng, của Thi Chiêu Ý chính là kiểu lộ vai nhìn dịu dàng đến động lòng người, hơi lộ vai, có chút gợi cảm mơ hồ.

Thời Thanh Thu uốn lại tóc xoăn như cũ, bộ váy ngắn liền áo ôm người được thiết kế khiến cho hai mắt của người ta phát sáng lên, lụa trắng trước ngực xuyên thấu lộ ra áo ngực ở bên trong, đường cong của cơ thể được phác họa ra vô cùng hoàn mỹ.

Tổ sản xuất đã sớm mời phóng viên truyền thông đến đây hợp tác ghi hình tại chỗ, đợi khi tiệc rượu diễn ra được hơn phân nửa, các phóng viên rời đi như đã giao hẹn thì mọi người mới thả lỏng mà nói chuyện phiếm với nhau.

Diễn viên chính, tổ đạo diễn và tổ sản xuất chung một bàn, các diễn viên còn lại tập hợp chung một chỗ. Qua ba lần rượu, mọi người bắt đầu tán gẫu những chuyện thú vị trong lúc quay phim.

Lê Thừa Lượng nâng ly rượu lên, tay còn lại vỗ bàn một cái, có lời muốn nói: “Nói đến mấy cảnh tình cảm này tôi phải nói một câu thật lòng, dù mọi người có biến bộ phim điện ảnh này thành một bộ phim truyền hình thì cũng không thành vấn đề gì. Chút mập mờ này, tôi nhìn mà còn thấy sốt ruột thay cho họ, mọi người nói có đúng hay không?”

Lâm Minh Hiên giữ chặt cả người của ông ta đang kích động muốn đứng lên, đặt ông ta xuống ghế: “Ông Lê ông bình tĩnh chút đi nào, đã quay xong rồi còn kích động cái gì chứ.”

“Sao tôi không được kích động chứ?” Lê Thừa Lượng quay đầu lườm ông ta một cái: “Bộ phim này, mọi người đều biết tôi thích quay phim truyền hình mà, nhưng mà trong kịch bản của bộ phim cũng phải có tuyến tình cảm rõ ràng, vậy thì tôi quay phim mới thấy dễ chịu. Khá lắm, toàn bộ quá trình này đều mập mờ, như có mà cũng như không có.”

Lục Hi vừa đặt đũa xuống một cái, bất đắc dĩ nói: “Là do ông quyết định có nhận quay bộ phim này hay không? Không phải ông là người kêu la muốn khởi động máy quay sớm sao? Đâu ra lắm ý kiến vậy?”

Lê Thừa Lượng lắc đầu nói: “Là do tôi nhận, quả thật kịch bản không tệ, tư thế hào hùng, mày liễu không nhường mày râu, đây là thể loại tôi thích. Tôi chỉ không thích quay cảnh tình cảm kia thôi, lần nào tôi cũng muốn cho hai người Thanh Thu và Chiêu Ý hôn một cái. Cảnh quay Cố Niệm luyện tập ở trong cung, đã ôm nhau thành như vậy ở bên cạnh ao rồi mà còn chưa hôn, quả thật là đáng tiếc.”

Thời Thanh Thu cười nói: “Đạo diễn Lê, ngài đang nghĩ cái gì vậy chứ, nhân vật kia của Chiêu Ý thân thể không tốt, nếu quay cảnh tình cảm này thật rõ ràng thì mấy chuyện thành thân động phòng càng phiền phức hơn. Cho nên ôm một cái là được rồi.”

Thật ra cho đến bây giờ Thời Thanh Thu cũng không biết rõ trong bộ phim này rốt cuộc quan hệ giữa hai nhân vật chính là như thế nào, hai người suy nghĩ như thế nào. Trước lúc Cố Niệm xuất chinh đã bày tỏ hết tâm sự với Hạ Hề Miểu bên suối ngọc trong Ngự Hoa Viên rồi, Hạ Hề Miểu còn hứa hẹn nếu như Cố Niệm không trở về thì nàng sẽ không lấy chồng, nếu như sau khi Cố Niệm trở về không ai dám cưới thì hai người sẽ cưới gả cho nhau.

Tuyến tình cảm trong bộ phim này vô cùng mờ mịt, giống như bạn nhưng không phải bạn, nói là tình yêu thì lại không đủ.

Thi Chiêu Ý nghe nàng nói như vậy thì nhíu mày trêu chọc ngược lại: “Chuyện này thì khó mà nói chắc được, tốt xấu gì Hạ Hề Miểu cũng là công chúa, Cố Niệm có lợi hại như thế nào thì cũng là gả vào hoàng gia. Đến lúc đó mấy chuyện thành thân động phòng này cũng phải theo ý Hạ Hề Miểu thôi.”

Lục Hi cười vui vẻ: “Còn thành thân động phòng gì chứ, tôi thấy ý của nguyên tác chính là muốn mơ hồ như vậy đấy, thoạt nhìn có cảm giác nhưng lại không ảnh hưởng đến yêu đương, dù sao thì kết cuộc hai người cũng đều mất.”

Nói đến kết cuộc, Lục Hi nhìn về phía Thời Thanh Thu nói: “Ôi, Thanh Thu cuối cùng đôi mắt này của cô cũng được yên rồi, lúc quay cảnh cuối cùng đó vừa đỏ vừa sưng như quả hạch đào, tôi còn bảo ít nhất là mấy ngày tới không thể nhìn kỹ đồ vật đó.”

Thi Chiêu Ý ra vẻ thần bí nháy mắt với Lục Hi: “Sao có thể chứ, Thanh Thu của chúng ta có linh đan diệu dược ở đây, chỉ cần nhìn một chút hoặc ngửi một chút là xong ngay.” Cùi chỏ của cô ấy đụng đụng vào Thời Thanh Thu hỏi: “Có đúng không Thanh Thu?”

Lại mang Ôn Khinh Hàn ra trêu chọc mình nữa rồi, Thời Thanh Thu vô cùng bất đắc dĩ, gắp một cục thịt vịt nướng vào trong chén của mình rồi gắp cho Thi Chiêu Ý một cục, trên mặt cười như vô hại: “Đúng vậy, em thấy tối nay thịt vịt này ăn ngon thật, không biết có thể lấp kín miệng của chị Chiêu Ý tha cho em một mạng được không?”

“Có thể, sao lại không thể chứ? Hiếm khi em cầu xin chị, đương nhiên là cầu gì được nấy rồi.” Thi Chiêu Ý cười cười, vô cùng hưởng thụ mà cúi đầu ăn thức ăn Thời Thanh Thu gắp cho cô ấy.

“Đến đây cạn một ly nào.” Lâm Minh Hiên lại khui một chai rượu, đi một vòng rót đầy cho mọi người, cất giọng nói: “Hiếm khi được ở chung với mọi người ba tháng, ngày mai là phải đường ai nấy đi rồi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau lần nữa. Chúng ta cạn một ly này, trước là chúc mừng “Dữ quân tuyệt” thuận lợi hơ khô thẻ tre, sau là cầu cho phòng vé bán chạy!”

Tập thể mọi người đứng dậy nâng ly, trăm miệng một lời: “Phòng vé bán chạy!”

Có nhân viên của đoàn làm phim chạy đến bên cạnh lấy điện thoại di động quay lại một phút hoành tráng hào hùng này, đến đây là kết thúc, bộ phim “Dữ quân tuyệt” chính thức đóng máy.

Buổi tối mọi người chia làm mấy nhóm người kết bạn đồng hành, có đi xem phim buổi tối, cũng có trực tiếp trở về khách sạn. Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đuổi nhóm trợ lý cho họ tự do hoạt động, hai người cùng nhau trở lại khách sạn đang ở từ chỗ khách sạn tổ chức buổi tiệc, trông thấy đèn nê ông của khách sạn thì Thi Chiêu Ý mới nhớ đến một số chuyện.

“Haiz, Thanh Thu à, hôn lễ của em và luật sư Ôn định khi nào cử hành vậy? Trở về lập tức chuẩn bị sao?”

Thời Thanh Thu nghĩ nghĩ, trong lòng lại không có câu trả lời rõ ràng: “Công tác chuẩn bị hôn lễ không dễ dàng như vậy, không biết ý của Khinh Hàn như thế nào. Hơn nữa lại đụng với chuyện em thành lập phòng làm việc, với lại sau khi trở về em còn phải bàn lại chuyện hợp đồng với chị Phương. Cho nên có thể sẽ không nhanh như vậy đâu.”

Có thể nói sau khi nàng trở về sẽ khó mà yên tĩnh được một chút, chuyện hôn lễ nàng đã dự định thương lượng thật tốt với Ôn Khinh Hàn rồi, chọn một ngày tốt, có thể sẽ cách xa ngày thành lập phòng làm việc, nếu không họ thật sự bận đến không lo nổi.”

“Ừm, vậy hai đứa thương lượng đi, đến lúc đó báo với chị một tiếng.” Thi Chiêu Ý nhẹ gật đầu rồi gian xảo đưa tay sờ ngón tay của Thời Thanh Thu, cười nói: “Đúng rồi, có phải hai người tụi em nói chuyện yêu đương đến mức quên luôn trình tự kết hôn rồi hay không? Ngón áp út trống trơn, đây là muốn để truyền thông nhiều chuyện viết tình cảm của hai người đã nhạt nhòa sao? Mặc dù cũng không phải là không có chiếc nhẫn thì không được, nhưng bây giờ vật này đã được ngầm xem như tín vật của hôn nhân.”

Lúc đi vào trong khách sạn, Thời Thanh Thu không nói chuyện, đến thang máy bên kia thì mới rụt tay lại, nhẹ nhàng cắn môi một chút cười nói: “Đợi khi trở về em và cậu ấy sẽ đi chọn, đến lúc đó phối hợp với nhau đăng lên Weibo, nói là…” Nàng dừng một chút, cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, lúc đi vào nàng nhẹ giọng cười nói: “Nói là do lúc trước kết hôn vội quá, chưa kịp chuẩn bị gì cả thì đã đi đăng ký, bây giờ mới bổ sung quá trình, cảm giác rất không tệ.”

Thi Chiêu Ý “hì hì” cười đến không dừng lại được, vỗ cánh tay Thời Thanh Thu một cái nói: “Sau đó đám dân mạng bổ não rốt cuộc trước khi hai người đi đăng ký một ngày đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai người không kịp chờ đợi phải kết hôn như vậy. Rồi sau đó có đủ loại phiên bản, em phải cẩn thận với sức tưởng tượng của dân mạng, tóm lại chắc chắn không giống với sự thật là được rồi.”

“Thế thì không sao.” Thời Thanh Thu không thèm để ý đến cong cong môi: “Chỉ cần hai người tụi em vui vẻ là được rồi.”

Thi Chiêu Ý “Hứ” một cái, nhìn về phía ảnh phản chiếu của mình và Thời Thanh Thu trên cửa thang máy, nhớ đến ngày hôm đó vừa mới tới thành phố S, cô ấy khẽ mỉm cười nói: “Em có còn nhớ đến phản ứng của em vào cái ngày mà chị vừa mới đến rồi nói về chuyện kết hôn của em lúc vừa mới khởi quay bộ phim này không?”

Lúc đó Thời Thanh Thu vẫn còn đang lùi bước hay tiến qua biên giới, bởi vì Ôn Khinh Hàn dịu dàng chủ động mà cô đã từng nghĩ nhất định phải thề chết tuân theo lời hứa hẹn kia. Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà lớp sương mù thật mỏng giữa hai người đã rút đến chẳng còn bao nhiêu khoảng cách, rốt cuộc nàng cũng không thể dối gạt trái tim của mình nữa.

Bây giờ cũng vẫn còn sợ hãi, chỉ là, sự tín nhiệm của nàng đối với Ôn Khinh Hàn đã chiến thắng khúc mắc lâu dài này.

“Nhớ kỹ.” Thời Thanh Thu quay đầu nhìn về phía Thi Chiêu Ý, lúc thang máy dừng lại, trong phút chốc khi cửa mở thì nhanh chóng nở nụ cười: “Em đã viên mãn rồi, chị cũng mau chóng yêu đương đi, nếu không sau này gặp lại em cũng không ngại buông thả ở trước mặt chị đâu.”

Thi Chiêu Ý kinh ngạc trợn to hai mắt mà nhìn, Thời Thanh Thu cười đến không nhịn được bước nhanh ra khỏi thang máy đi về phòng của mình, chọc cho Thi Chiêu Ý ở phía sau cười mắng: “Thời Thanh Thu, vậy mà em dám trêu chị sao, em đợi đó cho chị!”

Tâm trạng của Thời Thanh Thu vui vẻ gõ cửa, Ôn Khinh Hàn cầm hai bộ quần áo trong tay đi ra mở cửa, Thời Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào trong phòng.

Đóng cửa lại, Ôn Khinh Hàn hỏi: “Sao vậy? Ăn một bữa cơm thôi mà vui vẻ đến vậy sao.”

“Không có gì, quay xong rồi có thể trở về nhà, tất nhiên là vui vẻ.” Thời Thanh Thu thuận miệng trả lời, nhìn thấy vali đựng đồ của hai người đang bày trên mặt đất thì nàng cười híp mắt, nhớ tới chuyện vừa nói lúc nãy với Thi Chiêu Ý, nàng quay người đi đến bên cạnh Ôn Khinh Hàn đang sắp xếp quần áo.

Về cơ bản thì Ôn Khinh Hàn làm chuyện gì cũng rất có dáng vẻ, lúc làm việc là hấp dẫn người ta nhất, bây giờ đang khom người xếp chồng đống quần áo trên giường, đường nét của sườn mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều dưới ánh đèn.

Ôn Khinh Hàn xếp xong bộ quần áo cuối cùng bỏ vào trong vali rồi đóng lại, sau đó kéo khóa kéo dặn dò: “Thanh Thu, mình đã sắp xếp hành lý xong rồi, cậu nhìn một chút xem có bỏ sót thứ gì không, để tránh ngày mai phải luống cuống tay chân.”

“Không có.”

“Hử? Sao lại dứt khoát như vậy?” Ôn Khinh Hàn cười một chút rồi đứng lên, ngẩng đầu lên chỉ thấy Thời Thanh Thu vốn không có nhìn cái vali mà là đang nhìn cô.

“Ngày mai về nhà rồi, cậu có gì muốn bày tỏ hay không?” Thời Thanh Thu chắp hai tay sau lưng, quan tâm mà hỏi.

“Có.” Ôn Khinh Hàn như có suy nghĩ điều gì đó gật đầu, tiến lên hai bước đứng ở trước mặt nàng, duỗi ngón tay ra đè lên khóe môi của nàng một cái, không thay đổi biểu cảm nghiêm túc mà hỏi: “Mình đang nghĩ, lần này trở về ba mẹ của mình có thể nghe được cậu gọi họ hai tiếng ba mẹ giống như mình hay không.”

Thời Thanh Thu bật cười hai tay nắm lấy tay của Ôn Khinh Hàn, nàng cắn môi một chút, thấp giọng nói: “Mình vẫn nhớ chuyện này, mình sẽ lưu ý.” Nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn kéo khóe môi nở nụ cười thì vội vàng nắm chặt tay của Ôn Khinh Hàn nói: “Nhưng mà chuyện mình muốn hỏi không phải là chuyện này, cậu không có suy nghĩ nào khác sao? Chẳng hạn như, chúng ta còn thiếu thứ gì, cậu không cảm thấy sao?”

Ôn Khinh Hàn lời ít nhưng ý nhiều: “Thiếu hôn lễ.”

Thời Thanh Thu hỏi đến cùng: “Còn gì nữa không?”

Còn gì nữa? Ôn Khinh Hàn cầm ngược lại tay của nàng, ngón tay sờ lên trên ngón vô danh bên tay phải của nàng, nở nụ cười: “Có phải là cái này hay không? Ở đây thiếu vật gì đó.”

Ra dấu cả nửa ngày cuối cùng cũng hiểu được ý, lúc bấy giờ Thời Thanh Thu mới thỏa mãn thở phào một cái.

Nàng kéo Ôn Khinh Hàn đi qua cái bàn bên kia, xoay người dựa vào mép bàn, kéo tay của Ôn Khinh Hàn đong đưa qua lại: “Lúc đó khi chúng ta đăng ký không có nghĩ đến chuyện này, bây giờ cũng đã ổn định mà không đền bù một chút thì không chừng trên mạng sắp nói chúng ta thế này thế nọ.”

Ôn Khinh Hàn nhíu mày lại một chút: “Thật ra đã có một chút tin đồn bất lợi, chỉ có điều phạm vi ảnh hưởng không lớn mà thôi.”

“Cho nên, sau khi trở về chúng ta tìm một ngày để đi chọn đi.” Thời Thanh Thu mừng rỡ lắc lắc tay của Ôn Khinh Hàn: “Cậu vừa trở về hẳn là phải đi làm, chúng ta có thể đi vào cuối tuần, cậu thấy thế nào?”

Ôn Khinh Hàn chỉ nhìn thẳng vào nàng, không nhìn ra là đang suy nghĩ cái gì, nàng đang muốn hỏi thì bỗng nhiên cảm nhận được một lực mạnh vòng qua hông, nàng hoảng hốt hét một tiếng bị Ôn Khinh Hàn ôm vào lòng, vừa tức giận vừa xấu hổ, hai tay chống lên bả vai của Ôn Khinh Hàn cười mắng: “Khinh Hàn, cậu làm gì vậy? Đột nhiên làm vậy khiến mình tưởng là có chuyện gì ấy.”

Ôn Khinh Hàn nhích lại gần bên tai của Thời Thanh Thu, trong mắt xẹt qua chút ý cười ấm áp: “Hôm nay cậu nhắc đến chuyện này chỉ là vì dư luận có lẽ có hay sao?”

Cả người của Thời Thanh Thu cứng đờ, hai tay đang chống lên bả vai Ôn Khinh Hàn của nàng không chút do dự vòng lên trên cổ của Ôn Khinh Hàn, nói nhỏ nhẹ: “Cậu cảm thấy mình sẽ đánh đồng chuyện giữa chúng ta với những vấn đề liên quan đến lợi ích này sao? Chỉ là mình không muốn khiến cho người khác hiểu lầm giữa chúng ta có vấn đề gì đó rồi thêu dệt tin đồn vô cớ mà thôi.”

Ôn Khinh Hàn vốn không có thật sự nghi ngờ cách nghĩ của nàng nên bên miệng lại không nhịn được mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng biến thành bộ dạng dịu dàng, cúi đầu nói bên tai của Thời Thanh Thu: “Dù mình biết suy nghĩ của cậu nhưng mình vẫn muốn nghe cậu nói ra. Bây giờ mình nói cho cậu biết, cậu không cần phải lo lắng chuyện này, lúc đầu mình định đợi sau khi làm xong sẽ nói thẳng với cậu, nhưng nếu như cậu đã chọn thành một cặp với mình thì làm sao chúng ta có thể mua được đôi thứ hai chứ?”

“Có ý gì?” Thời Thanh Thu ngẩn ra một chút, xoay Ôn Khinh Hàn qua bốn mắt nhìn nhau với nàng.

Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn giải thích với nàng: “Mình đã nhờ bạn bè giúp mình thiết kế, có một không hai, không mua được ở ngoài… Ưm…”

Ôn Khinh Hàn còn chưa nói hết câu thì đã bị Thời Thanh Thu vẻ mặt xấu hổ xoa lên mặt bằng hai tay sau khi kịp phản ứng lại, lời còn lại bị nhét ngược vào trong cổ họng, ngay cả tiếng cười cũng đứt quãng.

“Ôn Khinh Hàn, cậu trêu mình à! Đã biết rõ mình nghĩ như thế nào rồi mà còn muốn khiến cho mình hiểu lầm cậu rồi tức giận!”

Khuôn mặt bị xoa bóp khiến cho vẻ mặt cô cong lại, không chút ngần ngại ôm eo của Thời Thanh Thu mà trút giận. Chẳng qua là cô muốn nghe được một lời thật lòng kia của Thời Thanh Thu mà thôi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16