Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 118

964 1 8 0

Âm thanh trên xe hỗn tạp, tiếng học sinh ồn ào, tiếng nam nữ trung niên đeo khẩu trang nói chuyện, mọi thứ không thể bình tĩnh được một giây nào cả.

Lần này xe buýt có thể đi thẳng tới gần rạp chiếu phim mà cả hai mua vé, hoàng hôn gần buông xuống, sau khi xuống xe cả hai vừa đi vừa nói chuyện thời sự, thuận tiện mua hai ly trà sữa và một bọc bắp rang bơ to.

Ôn Khinh Hàn một tay ôm bọc bắp rang, một tay bị Thời Thanh Thu kéo đi theo mọi người, xét vé rồi vào phòng chiếu phim. Bởi vì mua vé trước thời hạn vài ngày nên vị trí của hai người ở giữa, góc xem vô cùng tốt.

Phim này nói về chủ đề chiến tranh, cả quá trình kịch bản hầu như đều là súng đạn không ngớt, dưới bối cảnh tràn đầy nhiệt huyết như thế thì cũng xen kẽ tuyến tình cảm giữa hai nhân vật nam nữ chính. Nhân vật nữ chính cao ngạo nhưng không mất cảm tính, cũng chưa từng để tuyến tình cảm yếu ớt trở nên dư thừa trong phim, từ lần đầu gặp mặt nam chính trong hoàn cảnh khói lửa văng khắp nơi từ từ trở thành tình yêu mãnh liệt.

Lúc phối nhạc thư giãn trong phim dần vang lên, nhân vật nam nữ chính bắt đầu tình nồng xảy ra quan hệ thân mật, Thời Thanh Thu không tự chủ được quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn đang dựa lên vai mình.

Vì sợ Ôn Khinh Hàn sẽ khó chịu nên từ lúc phim bắt đầu chiếu là Thời Thanh Thu đã bảo cô dựa vào mình rồi, giờ phút này Ôn Khinh Hàn khép mắt lại, Thời Thanh Thu mơ hồ nhìn thấy, trong lòng hơi dao động, ấn một nụ hôn lên trán cô.

Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay Thời Thanh Thu, nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của Thời Thanh Thu.

Lúc xem phim lén hôn đối phương một chút chắc cũng là chuyện mà mấy đôi học sinh còn đi học sẽ làm thôi nhỉ?

Chiến tranh trong phim lắng lại, hình ảnh chuyển thành cả vùng đất sức sống bừng bừng, phòng chiếu phim sáng đèn, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn chờ đi ra ngoài sau cùng.

Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay Thời Thanh Thu, trà trộn vào đám người đi ra khỏi rạp chiếu phim rồi dừng ở góc rẽ, vừa thở hổn hển vừa cười.

Thời Thanh Thu kéo ống tay áo của Ôn Khinh Hàn, hỏi cô: “Bạn học Ôn, phim hay không?”

“Cũng được, kịch bản và hiệu quả không có trở ngại gì.” Ôn Khinh Hàn cười nói: “Nhưng tiền tiêu vặt hai tuần này của chúng ta sẽ ít hơn rồi, lấy ra xem phim hết rồi, làm sao bây giờ?”

Đúng là diễn sâu mà, Thời Thanh Thu cười thầm trong lòng, phối hợp với cô: “Vậy thì ăn vặt ít lại thôi, cả ngày có mấy bữa ăn chính thì không lo ăn, chỉ muốn ăn đồ ăn vặt, bây giờ vừa hay không có tiền mua cho cậu đâu.”

Ôn Khinh Hàn hơi ấm ức, không lâu sau đã bình thường lại, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì đây? Phải về rồi hả? Học sinh đang yêu đương xem phim xong sẽ làm gì nhỉ?”

“Cậu cảm thấy phải làm gì? Dạo phố à? Hay là ăn khuya?” Thời Thanh Thu không khỏi mỉm cười, trong lòng mạnh mẽ lên án Ôn Khinh Hàn mấy câu, người này học hỏi hay đây, nói chuyện chưa được hai câu đã nhập vai rồi.

Ôn Khinh Hàn hơi trầm mặc, ngước mắt nhìn xung quanh, thật sự có học sinh choàng vai nhau đi, trong mắt cô chợt xẹt qua một chút gian xảo, thấp giọng mập mờ bên tai Thời Thanh Thu: “Đi thuê phòng không? Đêm nay không về nhà.”

Thời Thanh Thu mỉm cười, không chịu yếu thế sờ eo cô: “Cậu có tiền không? Mấy chục đồng tiền thì đi thuê phòng cái gì?”

Sau đó cô dừng lại, nhịn cười nói tiếp: “Hơn nữa cậu đã có chứng minh nhân dân chưa?”

Ôn Khinh Hàn phối hợp lắc đầu, nản lòng nói: “Không có, tiền cũng không đủ.”

Thời Thanh Thu suýt chút ôm bụng cười to nhưng lại cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nói: “Đấy, đã vậy còn đòi thuê phòng cái gì? Mới còn nhỏ đã muốn thuê phòng rồi…” Nàng thật sự không nhịn được nữa, bật cười nhéo mặt Ôn Khinh Hàn, trong lời nói còn có phần trêu tức: “Bạn học Ôn, sao cậu hư hỏng thế hả?”

Bị bạn gái chê không có chứng minh nhân dân lại còn không có tiền, bạn học Ôn thất vọng cụp mắt, chịu thỏa hiệp: “Vậy thôi chúng ta về nhà vậy.”

Cũng không biết câu này của cô là thật hay giả, dù sao cũng không nhìn ra được sơ hở nào từ nét mặt của cô.

Đúng lúc đó có một phòng chiếu phim cũng vừa phong, biển người chen chúc đi tới, tiếng thảo luận kịch bản xen lẫn trong tiếng bước chân hỗn tạp.

Thời Thanh Thu giữ chặt Ôn Khinh Hàn đang định đi, dịu dàng cười nhạo bên tai cô: “Luật sư Ôn thật sự chẳng có tí thiên phú diễn xuất nào, sao năng lực tùy cơ ứng biến kém thế?”

Ôn Khinh Hàn còn đang khó hiểu, Thời Thanh Thu đã tháo kính xuống, cong đôi môi mê người kia tới gần, cơ thể cũng nhích tới sát cô, không có chút khoảng cách nào cả.

Tất cả nghi vấn của Ôn Khinh Hàn đều bị chặn lại trong họng, bởi vì Thời Thanh Thu chủ động khẽ cắn môi cô, kéo tay cô qua ôm eo của nàng. Dù cách một lớp quần áo thì Ôn Khinh Hàn cũng có thể cảm nhận được cơ thể dưới lớp quần áo đó đang chờ đón cái gì.

Hai người môi lưỡi tương giao, một tay còn lại của Thời Thanh Thu vuốt ve mặt Ôn Khinh Hàn, một tay khác đặt ra sau đầu Ôn Khinh Hàn, không cho cô tiếp xúc trực tiếp với mặt tường lạnh lẽo.

Tiếng người ngày càng gần, hai người hôn nhau quên mình giống như một đôi học sinh bận rộn học tập cả ngày, hiếm khi được hẹn hò một lần, không thèm quan tâm hoàn cảnh để cả hai có thể phát tiết sự nhớ nhung chôn sâu trong lòng mình.

Một giọng nói của đàn ông trung niên mơ hồ truyền tới: “Người trẻ tuổi bây giờ thoải mái quá, nhớ năm đó chúng ta yêu đương đều phải lén la lén lút chứ nào dám càn rỡ thế này nhỉ?”

Ôn Khinh Hàn lập tức rụt lại, Thời Thanh Thu hơi hé mắt ra, mỉm cười khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn chưa xong đâu…” Nói xong lại tiếp tục hôn.

Một người phụ nữ trung niên khác cũng trả lời lại: “Đây chính là lý do tại sao bạn học của anh đều đã sinh con đẻ cái còn anh thì mới có bạn gái đấy.”

Ôn Khinh Hàn cong môi mỉm cười, bị Thời Thanh Thu cắn vào lưỡi một cái.

Biển người dần rút đi, hai người trong góc cũng từ nửa thật nửa giả khi nãy lập tức chuyển thành cảm giác chân tình, chỉ cảm giác được duy nhất sự yêu thương lẫn nhau vào giờ phút này.

Trong mắt Thời Thanh Thu mờ mịt, cảm giác Ôn Khinh Hàn đã không khắc chế được nữa, thậm chí còn có xu hướng đảo khách thành chủ, hai tay lưu luyến bên eo nàng. Nếu không phải đang ở ngoài thì Thời Thanh Thu tin tưởng cô sẽ vươn tay vào trong áo mình luôn.

Nhận thức này khiến Thời Thanh Thu hơi run lên như thể đã nếm được loại khuây khỏa khiến người ta run rẩy kia.

Tiếng rên khẽ của nàng mang theo sự tao nhã che giấu một chút nũng nịu khiến trái tim Ôn Khinh Hàn tan rã, cuối cùng nụ hôn kéo dài này mới chịu kết thúc.

“Thanh Thu, chúng ta về nhà đi, mình muốn về nhà.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Khinh Hàn nghe khá gợi cảm.

Đúng, chính là gợi cảm, cộng với ánh mắt đang dần u ám của cô vào giờ phút này càng khiến người ta si mê.

Thời Thanh Thu híp mắt, cố gắng nói chậm lại nghe vô cùng trêu ngươi: “Sao đột nhiên lại muốn về nhà thế? Muốn làm chuyện gì xấu hả?”

“Về nhà…” Ánh mắt Ôn Khinh Hàn như thể có ánh lửa hừng hực đang thiêu đốt, lẩm bẩm nói: “Thuê phòng.”

Thời Thanh Thu “phụt” cười, để mặc cho Ôn Khinh Hàn kéo tay mình đi tới trạm xe buýt. Nàng quay sang nhìn, gương mặt của Ôn Khinh Hàn vẫn còn ửng đỏ dưới ánh đèn đường.

Nàng lại cảm thấy cán bộ kỳ cựu nhà nàng thật sự không thể trêu được.

Đêm lạnh dài dằng dặc, rất nhiều người càng muốn ở trong nhà xem TV, chơi điện thoại để giết thời gian, không thích ra ngoài chơi như đêm hè.

Giản Ý Chi ăn cơm xong thì quay về phòng, ôm máy tính bảng rồi lại ra ngoài cửa phòng nhìn xung quanh mấy lần, sau đó mới đóng cửa phòng trèo lên giường, gác máy tính bảng ở tủ đầu giường, bấm vào yêu cầu gọi điện video.

Chẳng mấy chốc bên kia đã nối máy, sau đó nửa người của Phó An Nhiên xuất hiện trên màn hình, camera chậm rãi chuyển qua gương mặt, Giản Ý Chi kéo gối ôm trước ngực, vui vẻ cười với nàng.

“Ý Chi, chị ăn xong rồi hả?” Phó An Nhiên vừa nói vừa nghiêng người về trước, sau đó chắp hai tay chống cằm như đang nằm lỳ trên giường.

“Ừ, ăn no rồi, còn em?” Giản Ý Chi tựa đầu lên cái gối trên ngực, mắt nhìn chằm chằm vào Phó An Nhiên: “Sao em mặc đồ ngủ thế? Tắm rửa xong rồi hả?”

Trong mắt Phó An Nhiên đã tràn ngập tình yêu, lại còn ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ: “Đúng vậy, lúc nãy em ăn cơm xong thì đi tắm luôn để lát nữa được nói chuyện với chị lâu hơn chút, không cần phải đi tắm giữa chừng.

“À…” Giản Ý Chi buông gối ra nhìn quần áo của mình, rầu rĩ nói: “Chị vẫn chưa tắm, chị cũng không nghĩ tới chuyện đó…”

Gần đây cô càng cảm nhận được sự trì độn của mình, chẳng hạn như có rất nhiều chuyện nên nghĩ cho đối phương như cô hầu như không hề nghĩ tới. Rõ ràng lần nào cô cảm nhận được sự trì độn của bản thân là rất dễ nhận ra mình phải làm gì, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra thì lại không nghĩ ra được.

Phó An Nhiên mỉm cười, vươn tay chọt lên màn hình một cái rồi an ủi cô: “Vậy em chờ chị tắm xong là được rồi, dù thế nào thì hôm nay cũng đã giảm bớt được thời gian em đi tắm rồi.”

Giản Ý Chi cong môi, sau đó hỏi: “Tối hôm qua em không về nhà, chú dì có nói gì không?”

Phó An Nhiên thu lại ý cười, im lặng một hồi mới nhẹ nàng nói: “Mẹ em dặn dò em tận mấy lần, bảo em phải nhìn rõ nhân phẩm của người ta rồi mới được hẹn hò, sau đó hỏi mấy chuyện bình thường ở chung nhưng đều bị em ậm ờ cho qua.”

Hai người nhất thời im lặng giống như không biết phải nói gì tiếp.

Giản Ý Chi vùi đầu vào trong gối, một lát sau mới khẽ ngẩng đầu để lộ ra hai mắt, thấp giọng nói: “An Nhiên, em vất vả rồi.”

“Không sao đâu mà.” Phó An Nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng trên mái tóc dài của Giản Ý Chi, đôi mắt và cánh tay: “Em biết chị đang nghĩ gì, em cũng từng có ý nghĩ đó. Nhưng trong khoảng thời gian này sau khi quen chị, em bắt đầu biết ơn ba mẹ, nếu như không có hai người họ thì có lẽ em và chị cũng sẽ không có duyên phận này. Vậy nên thật ra em đã không để ý nữa rồi, dù sao lần nào em cũng nghĩ đến lúc trước chúng ta không hay qua lại rồi nghĩ lại bây giờ, em luôn cảm thấy sự vui vẻ bây giờ đã bù đắp hết cho cảm xúc lúc trước rồi.”

Có lẽ là vì kết quả viên mãn nên lúc này mới làm lơ được những cảm xúc tích góp lung tung lúc trước. Nếu bây giờ cả hai không ở bên nhau, e là tình huống như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày phải bộc lộ cảm xúc một lần.

Ít nhất thì chắc chắn Giản Ý Chi sẽ không nhịn được bằng nàng.

Giản Ý Chi ho khan một tiếng rồi lại che giấu mặt mình, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra chị cũng không muốn giấu ba mẹ nhiều.”

Ánh mắt Phó An Nhiên lập tức sáng lên, trong giọng nói khó nén được sự vui vẻ: “Vậy là chị muốn nói cho ba mẹ hả?”

Giản Ý Chi vừa định nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, một giây sau chắc chắn sẽ mở cửa nên cô tranh thủ “suỵt” một tiếng, thò tay bấm nút home khóa, đổi tới văn kiện khi nãy đã mở sẵn.

Quả nhiên chưa tới mấy giây mà mẹ đã bưng một đĩa trái cây đi vào: “Ý Chi à, cơm nước xong rồi thì ăn chút trái cây đi, ăn xong thì đi ngủ sớm một chút.”

“Cảm ơn mẹ, con biết rồi.” Giản Ý Chi ôm gối ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Ừm.” Hàn Vũ San để trái cây xong, đang định quay đi thì liếc một vòng, cười nói: “Con ôm gối ngồi trên giường làm gì? Đang xem phim trên máy tính bảng à? Sao không xem trên laptop?”

“À…” Giản Ý Chi vội ném gối sang một bên, sờ lên mắt cá chân mình, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cũng không có gì đâu, con xem văn kiện thôi, lười tới thư phòng nên xem luôn trong phòng ấy mà, ôm gối để đệm bên dưới thôi.”

Đúng lúc đó trong lòng cô cũng thầm tán thưởng kỹ năng diễn xuất của mình, tuyệt đối có thể sánh được với Thời Thanh Thu.

Hàn Vũ San nghi ngờ nhìn thoáng qua máy tính bảng trước mặt cô, thấy không có gì khác thường thì dặn dò: “Khoảng thời gian này con xã giao nhiều, nhiều đêm không về nhà ở, phải chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, xem thử có thể từ chối thì từ chối đi, đừng vì công việc mà làm cơ thể kiệt sức.”

Giản Ý Chi liên tục đáp lời: “Đương nhiên con biết chuyện này rồi, hai ngày nữa con không có xã giao gì, con sẽ về nhà.”

“Vậy được rồi, con xem văn kiện đi, mẹ không làm phiền con nữa.” Hàn Vũ San lắc đầu ra khỏi phòng.

Giản Ý Chi vuốt ngực, cảm giác che giấu thế này không ổn tí nào.

Cô cũng muốn được như Ôn Khinh Hàn và Thanh Thu, quang minh chính đại vào nhà đối phương, cùng giường chung gối như chuyện đương nhiên, thuận lý thành chương làm thêm chút chuyện muốn làm…

Xì, tư tưởng quỷ quái gì thế này? Giản Ý Chi tự phỉ nhổ bản thân.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên nhảy ra một tin nhắn của Phó An Nhiên: “Ý Chi, bác gái đi chưa?”

Giản Ý Chi tranh thủ đổi giao diện xem vài lần, cong môi an ủi nàng: “Đi rồi, vừa mới đi.”

Phó An Nhiên sờ lên gương mặt nóng hổi của mình, hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi được không?”

“À… Hả…” Giản Ý Chi hơi sửng sốt rồi mới hiểu ra, sau đó cầm gối ôm tiếp, trong lòng đầy đặn rồi cô mới dám nói một vài chuyện khá xấu hổ: “Chị muốn nói thật với ba mẹ, cảm giác trốn tránh khi nãy tuyệt đối không tốt tí nào.”

“Vâng, em cũng nghĩ vậy.” Gương mặt Phó An Nhiên đỏ ửng, nàng vẩy tóc lộ ra gương mặt trơn bóng và cần cổ: “Vậy sao đột nhiên chị lại muốn nói thật vậy? Chẳng phải mấy ngày ngước còn kiên trì muốn giấu giếm, muốn gặp nhau ở ngoài ư?”

Trong đầu Giản Ý Chi lại vụt qua hình ảnh khi nãy, cô rụt cổ, nửa gương mặt lại vùi sau gối, rầm rì thì thầm: “Bởi vì chị muốn quang minh chính đại ngủ với em…”

Phó An Nhiên không nghe rõ: “Chị nói gì cơ?”

Giản Ý Chi liếm môi, suýt chút muốn há miệng cắn gối. Nàng nhích tới trước một chút, ánh mắt phòng bị liếc sang cửa phòng một chút, cuối cùng mới hạ quyết tâm, giọng nói vừa trầm thấp vừa rõ ràng.

“Chị nói chị không muốn giấu giếm nữa, bởi vì chị muốn đưa em về nhà ngủ.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16