Trong thời gian đợi show thực tế khởi động, Thời Thanh Thu vẫn tiếp tục kỳ nghỉ của nàng, Ôn Khinh Hàn cũng tiếp tục công việc của mình. Vẫn chưa đến lúc nghỉ phép, cô cũng không có vẻ nhiệt liệt hứng thú khi chuẩn bị nghỉ chút nào.
Mạnh Tư Kỳ đứng trước bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn, quan sát mấy lần mới nghiêm túc nói: "Luật sư Ôn, sơ lược lý lịch của những ứng viên đạt điều kiện em đã sàng lọc xong hết rồi, chị xem khi nào thì phòng vấn?"
Hai vị sếp của văn phòng luật Ức Hàm nhà họ đều là nhân tài xuất chúng trong giới luật pháp, tuổi còn trẻ đã đạt nhiều thành tựu, tin tuyển dụng vừa truyền ra đã có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến. Mạnh Tử Kỳ phải cùng Liễu Ức lọc ra những người đạt đủ điều kiện và ưu tú hơn, giao cho Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi phỏng vấn.
Ôn Khinh Hàn đang giao định vụ án vừa nhận trước khi tham gia hội nghị cho Giản Ý Chi, vừa sửa soạn tài liệu vừa hỏi: "Liễu Ức đã thông báo chưa?"
Mạnh Tư Kỳ gật đầu: "Đã báo rồi ạ."
"Vậy thì ngày mốt sẽ phỏng vấn, thông báo trước cho các luật sự đó." Ôn Khinh Hàn cầm xấp văn kiện trên bàn làm việc lên, như đang suy nghĩ gì đó.
"Cái này... sếp Ôn..."
"Ừ?"
"Sao chị lại đột nhiên muốn nghỉ phép vậy ạ? Hơn nữa còn không xác định ngày về. Bình thường chị rất ít khi nghỉ phép đó." Mạnh Tử Kỳ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Mấy năm qua, trừ hai ngày nghỉ, nghỉ theo quy chế nhà nước và nghỉ lễ thì Ôn Khinh Hàn gần như làm việc không ngơi nghỉ, ngay cả nghỉ cũng không phải nghỉ hằng năm.
Nhưng dù sao Ôn Khinh Hàn cũng là một trong những sếp lớn, chỉ cần Giản Ý Chi không có ý kiến gì thì cô có nghỉ thế nào thì nghĩ thế ấy, Mạnh Tư Kỳ và mọi người chỉ hơi tò mò chút thôi.
Ôn Khinh Hàn nghe vậy nhưng mặt vẫn không cảm xúc, thấy Mạnh Tư Kỳ hơi sợ, cô ấy cố gắng điều tiết hơi thở, nói: "Sếp Ôn, chị đừng như vậy, em sợ..."
Ôn Khinh Hàn cong môi, cất văn kiện xong rồi đan hai tay lại, để lên bàn, nói: "Sao tôi lại nghỉ phép thì không lâu nữa mọi người sẽ biết."
Cho đến giờ cô vẫn chưa từng chủ động nói ra chuyện giữa mình và Thời Thanh Thu cho mọi người biết, điều đó chỉ quẩn quanh nơi trái tim, khiến cô vui sướng và mong đợi vào tương lai. Cô thích giấu trong lòng để tự nhấm nhạp hơn. Bảo vệ như vậy, thận trọng như vậy, đây là thói xấu của cô.
"Trông có vẻ là có chuyện không ngờ sắp xảy ra ạ." Mạnh Tư Kỳ hiểu ý, gật đầu.
"Có thời gian đoán mò thì không bằng đi làm việc trước đi, dù sao cô cũng không hóng hớt được gì từ tôi đâu." Ôn Khinh Hàn sửa soạn lại văn kiện rồi đưa cho Mạnh Tư Kỳ, vẻ mặt bình thản nói: "Ra ngoài thì tiện tay chuyển tài liệu này cho Ý Chi giúp tôi, cảm ơn."
Thái độ tiễn khách lù lù ra đó. Mạnh Tư Kỳ bĩu môi, nhận tài liệu xong thì xoay người đi.
Giản Ý Chi nhìn trên bàn mình có thêm một xấp bì tài liệu, cảm thấy trước mắt mình tối sầm, nhưng cô lại chỉ có thể nhận trái bóng đá qua này thôi. Ai bảo cô chứng kiến Ôn Khinh Hàn khổ tâm bao nhiêu năm nay vất vả lắm mới có tiến triển, sao cô nỡ từ chối cơ chứ?
Yêu thầm như bụi hoa nở rộ nơi góc tường, từ khoảnh khắc mọc ra đã bị trói buộc nơi vách tường ấy rồi, không thể đến được với ánh mặt trời thân thương. Nhưng cho dù có phải sinh tồn trong điều kiện gian nan như vậy, nhưng vẫn có thể sinh trường và phát triển một cách tốt tươi. Có lẽ nó hy vọng được ngửi thử hương vị ánh nắng mặt trời trước khi khô héo.
Cho tới bây giờ Giản Ý Chi vẫn không thể lĩnh hội được tình cảm như vậy, như biểu hiện của Ôn Khinh Hàn thì nó sẽ tạo thành một loại trói buộc, một loại gông xiềng, quật ngã người vốn luôn hài lòng với cuộc sống, không có nguyện vọng gì, chỉ muốn hưởng thụ thời gian trôi.
Khi mà đã cam tâm tình nguyện đeo lên xiềng xích này, thì sau này tất cả mọi thứ đều phải ưu tiên cho sự lựa chọn nàu. Kết quả này đối với Ôn Khinh Hàn tựa như nằm gai nếm mật, nhưng Giản Ý Chi còn tránh không kịp.
Cho nên cô hiểu, nhưng lại không thể lĩnh hội, vì cho đến nay cô cũng chưa hề có ý nghĩ hy sinh để theo lòng mình như vậy, cho dù có là hiện tại hay tương lai.
"Mấy người đan đoán xem sếp Ôn đi làm gì đó. Sếp Giản à, chị có biết nội tình gì không?"
Liễu Ức cũng tò mò lắm. Đề tài về Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi luôn là đề tài bát quái sốt dẻo nhất, mà độ hot của tin về Ôn Khinh Hàn mấy ngày nay cũng cao hơn Giản Ý Chi một chút.
"Muốn biết lắm à?" Giản Ý Chi nhíu mày, cô đang viết thì ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ức, quả nhiên thấy được vẻ mặt của mấy tên trộm mà hôm nay túm đâu cũng có trong văn phòng luật.
Đúng thế, toàn bộ văn phòng luật đều đang đoán xem Ôn Khinh Hàn xin nghỉ rốt cuộc là để làm gì.
"Đương nhiên rồi ạ!" Liễu Ức vội khom người nhấn mạnh, cả khuôn mặt đều viết hai chữ "bà tám", giọng bắt đầu trở nên thần bí khiến bầu không khí đột nhiên quái dị: "Hai người các chị là bảo bối của bọn em nha, có rơi vào tay người nào chúng em cũng phải tìm hiểu cho rõ."
"Được rồi." Giản Ý Chi đóng nắp vút lại, nhẹ nhàng ngắt lời Liễu Ức đang nói đến cao trào: "Chị còn không hiểu mấy đứa sao? Tám thì tám nhưng đừng làm việc qua loa."
"Vậy chị cho bọn em biết thông tin đi. Chị xem đại gia đình nhà ta này, có chuyện gì cũng phải tính đến tất cả mọi người nữa." Liễu Ức bát quái đến độ sắp mất vẻ thận trọng luôn rồi. Cô ấy cũng chỉ dám bàn tán với Giản Ý Chi thôi, chứ còn trước mặt Ôn Khinh Hàn, là nhiều lắm là nói đùa đôi câu, sống lưng không dám không thẳng.
Giản Ý Chi tựa lưng vào ghế một chút, hai tay đan vào nhau, buông một tiếng thở dài. Trông thấy Liễu Ức rất chăm chú dồn ánh nhìn đến chờ cô mở lời, cô bỗng đổi giọng, nghiêm túc nói: "Các em xài chiêu chỗ chị cũng vô ích thôi, chị cũng không biết. Cậu ấy bảo muốn nghỉ ngơi chẳng lẽ chị lại không cho? Cậu ấy cũng không nghỉ có lương, cũng không phải nghỉ luôn không về. Ai mà chẳng có đôi lúc lên cơn lười chứ? Được rồi, đi về làm việc cho tốt đi."
Cô khoát tay một cái, mắt nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, ra vẻ chớ làm phiền. Liễu Ức rời phòng làm việc vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Đang nói chuyện tốt mà, sao lại thất bại cơ chứ?
Lúc tan làm, vì nhà Giản Ý Chi không cùng hướng với Ôn Khinh Hàn nên mỗi người một xe, rời đi.
Trước mắt Giản Ý Chi còn ở cùng ba mẹ, chuyện phiền phức duy nhất khi ở cùng ba mẹ là cô cứ bị cưỡng ép phải dính đến Phó An Nhiên, trừ chuyện đó ra thì ba mẹ cô cũng không đụng chạm gì mấy đền đời tư của con gái, từ nhỏ đến lớn gia đình đều hòa thuận.
Cô vừa vào cửa thì đã thấy vẻ mặt ân cần của Hàn Vũ San, tự nhiên xách cặp táp hộ cô, cười nói: "Ý Chi, hôm nay tan làm sớm quá vậy con."
"Vâng, cũng tốt ạ" Giản Ý Chi đổi dép, đi theo Hàn Vũ San đến phòng khóc.
Ôn Khinh Hàn dồn cho cô một mớ việc, làm ngày một ngày hai cũng không xong ngay được, thế thì chẳng bằng tan làm đúng giờ, lúc làm việc tập trung tinh thần hơn một chút là được. Lượng sức mà làm, đây là thói quen của Giản Ý Chi.
"Vậy mau rửa tay ăn cơm thôi, tối nay có món con thích." Hàn Vũ San cất cặp táp giúp cô xong thì gọi cô ra ăn cơm.
Giản Ý Chi chớp chớp mắt, mấp máy môi, cứ cảm thấy hôm nay Hàn Vũ San có gì đó sai sai. Trực giác này khiến cô không thể thả lỏng được. Rửa tay xong cô đi vào phòng ăn, nhưng bất ngờ là Phó An Nhiên cũng không có ở đây. Thế tình huống bây giờ là thế nào?
Giản Chính Bĩnh đã ngồi vào chỗ từ trước, thấy vợ đưa Giản Ý Chi đến thì buông ly rượu xuống, rót cho Giản Ý Chi nửa cốc rượu, vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: "Ý Chi, lại đây, lâu rồi ba không làm một ly với con. Tối nay mẹ con đặc biệt dặn dì Vương làm thêm mấy món cho con, ăn nhiều một chút."
Giản Ý Chi hơi nheo mắt lại, khóe mắt lóe lên ý nghĩ. Không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng.
Tình hình khác thường thế này thường có liên quan đến Phó An Nhiên, nhưng hôm nay Phó An Nhiên đâu có đến nhà mình. Giản Ý Chi nghĩ không gia. Nhưng ba mẹ không nhắc đến thì cô chắc chắn cũng không tự đào hố chôn mình.
Trong đầu cô nhanh chóng suy tính một phen, sau khi ngồi xuống đã định sắn bước đầu. Cô cầm ly rượu lên cụng nhẹ với Giản Chính Bình, khóe môi nhếch lên gian xảo: "Được ạ, vừa hay hai ngày nay bận bịu làm việc quá, uống mấy ly, tối nay con ngủ sớm một chút."
Giản Ý Chi cụng ly xong rồi uống một hớp. Hương rượu xộc vào cổ họng, cho dù cô có đề phòng ba mẹ mình thế nào vẫn không nhịn được, khen một câu: "Không tồi ạ. Ba, rượu này ở đâu đấy ạ?"
Hàn Vũ San đang buồn phiền lúc này chộp được cơ hội, ung dung thong thả gắp đồ ăn cho Giả Ý Chi, lúc này mới từ tốn nói: "Ý Chi, chắc con không biết đây là rượu dì Phương con tự ủ, không mua được ở ngoài đâu. Hôm nay dì ấy đến đưa cho mẹ, còn dặn mẹ với ba con đừng để con uống say."
"Khụ... khụ..."Vừa nhấp thêm hớp rượu nữa, Giản Ý Chi suýt bị sặc. Quả nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn không phải vấn đề nhỏ.
Dì Phương mà Hàn Vũ San nói là mẹ của Phó An Nhiên, hai nhà qua lại không tồi. Từ nhỏ Giản Ý Chi đã hay gặp cha mẹ Phó An Nhiên, cũng quen biết người lớn nhà hò Phó.
Chú Phó và dì Phương cũng rất mong Phó An Nhiên qua lại với cô, thậm chí cũng gán ghép nữa, nhưng họ không phải loại người mượn quan hệ để làm linh tinh, ở phương diện này thì mẹ mình nhắm rất chuẩn.
Giản Ý Chi buông ly rượu xuống, gắp một miếng sườn vào chén, lạnh nhạt lên tiếng: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ."
Hàn Vũ San chuẩn bị cả chiều, suy tính cả chiều chỉ để chờ Giản Ý Chi nói vậy. Bà lại gắp cho Giản Ý Chi thêm một miếng sườn nữa, giọng nói thêm vẻ dạy dỗ: "Ý Chi à, dạo này An Nhiên đang tìm việc. Chẳng phải văn phòng luật của các con đang tuyển người sao? Để con bé theo học con."
Giản Ý Chi cũng biết bữa cơm tối nay phong phú thế này chắc chắn sẽ phải chịu một vài kỳ vọng của người lớn. Bình thường cô đều từ chối sắp xếp của cha mẹ cho mình, vì tám phần là có liên quan đến Phó An Nhiên. Nhưng lần này lại liên quan đến công việc, giới hạn rộng hơn.
Cô buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn cha mẹ mình, nói: "Văn phòng luật có tuyển người thì đúng, nhưng lấy điều kiện của Phó An Nhiên, muốn thắng các ứng viên khác cũng khó. Vả lại, ba, mẹ, hai người cứ âm thầm sắp xếp thế này, Phó An Nhiên có đồng ý không?"
Phó An Nhiên không thể mở miệng bảo ba mẹ cô nói giúp chuyện này được, Giản Ý Chi tin chắc là vậy.
Nhưng cô hiển nhiên đã đánh giá thấp suy nghĩ của mẹ mình rồi. Hàn Vũ San vỗ vỗ tay cô, hất hàm tỏ ý bảo cô vừa ăn vừa nói. Giản Ý Chi liếc nhìn bát cơm, vẫn bưng lên cầm đũa ăn tiếp.
Nhưng khi Giản Ý Chi gắp sườn lên cắp một miếng, Hàn Vũ San nói một câu khiến Giản Ý Chi suýt cắn phải lưỡi: "An Nhiên chắc chắn sẽ không cho ba mẹ sắp xếp thay. Nhưng nếu con chủ động nói với con bé, bảo con bé đến chỗ con làm việc thì chắc chắn nó sẽ đồng gì, có đúng không ba nó?" Cùi chỏ bà huých huých chồng, ông liên tục "ừ ừ ừ".
Giản Ý Chi cắn xong miếng sườn rồi nghiêng đầu sang nhìn, suýt cắn rớt lưỡi. Thì ra ba mẹ còn định để cô chủ động nói? Đùa cái gì thế?"
"Không phải chứ... ba mẹ." Giản Ý Chi nuốt xuống miếng thịt trong miệng, lần nữa buông bát, bất đắc dĩ nói: "Hai người gán ghép lâu như vậy, hai người không mệt con cũng mệt thay hai người. Mọi người có nghĩ con và Phó An Nhiên cũng cảm thấy phiền. Mọi người như vậy càng khiến chúng con không muốn nhìn thấy đối phương."
Cô nói rất cứng răn. Phó An Nhiên nghĩ thế nào cô thật sự không biết, nhưng nhìn dáng vẻ thì cũng không thích cha mẹ hai bên lo nghĩ bậy bạ như vậy. Gần như mỗi lần hai người bị buộc gặp mặt cũng có thể nhìn thấy trong mắt đối phương đầy vẻ không biết phải làm sao.
Hàn Vũ San và Giản Chính Bình nhìn sau, không khí trêu đùa ban nãy gần như biến mất tăm, hình như hai người cũng đang suy nghĩ cách làm như vậy có nên kết quả không, có cần phải tiếp tục không.
Nhưng con người luôn là như vậy, biết rằng có vài chuyện không nên làm, nhưng vì giữ vững lâu dài mà thành chấp niệm.
Hàn Vũ San buông một tiếng thở dài, hơi ưu tư khiến Giản Ý Chi thấy hơi thẹn, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào cho phải.
Nhà ba người cứ lặng lẽ ăn cơm như vậy. Không biết qua bao lâu, Hàn Vũ San nói: "Ý Chi à, An Nhiên là đứa bé không tồi, mọi mặt đều ưu tú. Nhưng nếu con không chấp nhận thì mẹ cũng không nhắc nữa.
Nhưng dẫu sao cũng là đứa bé chúng ta nhìn đến khi trưởng thành, để cho con bé ra ngoài rèn luyện, ba mẹ con và chú dì đều không yên tâm. Vẫn là theo con thì tốt hơn. Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện khác mẹ không đề cập đến nữa, con thấy được không?"
Cũng không biết bà đang quanh co lòng vòng hay thật sự buông rồi, nhưng Hàn Vũ San xin cô thế này lại khiến Giản Ý Chi bắt đầu áy náy.
Thôi thôi, đưa đi thì đưa đi. Cô đã nói đến thế rồi, để cô xem sau này còn không biết ngượng mà gán ghép cô nữa không.
"Được rồi, vậy con sẽ dành thời gian để dẫn dắt con bé. Nhưng tiền đề là con chỉ đồng ý chuyện công việc mà thôi."
Giản Ý Chi hết sức nghiêm túc giữ thái độ của mình. Thấy ba mẹ gật đầu cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lòng mình buông được tảng đá lớn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)