Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 60

1101 0 9 0

Thời Thanh Thu buồn bực im lặng vùi trong lòng Ôn Khinh Hàn, tay cũng không buông ra, ngay lúc vừa rồi đột nhiên nàng cảm giác được cái ôm này rất ấm áp. Nhưng cảm giác như vậy cũng không có đột ngột cho lắm, dường như nó vẫn luôn như thế, chỉ là bây giờ nàng mới phát hiện ra thì ra Ôn Khinh Hàn cũng ấm áp tới vậy.

Giống như họ của Ôn Khinh Hàn, âm tiết kia thanh nhuận mềm mại. Lúc trước, chỉ cần lần nào có cơ hội đọc đầy đủ họ tên Ôn Khinh Hàn và nàng đều sẽ cảm thấy chữ kia vừa đọc ra sẽ lập tức quanh quẩn giữa răng môi, còn bây giờ giống như có cảm giác an tâm khó hiểu.

“Khinh Hàn…” Thời Thanh Thu không tự chủ được mà đọc tên Ôn Khinh Hàn, lúc trước nàng chưa bao giờ để ý nhiều, bây giờ đọc ra luôn cảm thấy có một chút ý vị đặc thù, hấp dẫn người khác.

“Hả?” Ôn Khinh Hàn nghe thấy, cúi đầu hỏi nàng: “Đã đỡ hơn một chút rồi à?”

Thời Thanh Thu rất lưu luyến hít lấy mùi hương của Ôn Khinh Hàn, nàng khẽ gật đầu, giọng có hơi khàn: “Ừm, xin lỗi cậu, mình lại thất thố rồi…”

Cho dù là vậy thì nàng vẫn để mặc cho chính mình dựa vào vai Ôn Khinh Hàn.

Nàng không biết bắt đầu từ khi nào mà mình đã để sự tồn tại của Ôn Khinh Hàn trở thành không thể thiếu được, là vào đêm hôm tụ họp của công ty luật hay là trong thôn lúc quay chương trình truyền hình thực tế kia, hay là trên trấn và trong huyện thành.

Nàng chỉ cảm thấy dường như mỗi chỗ đều có sự ấm áp mà Ôn Khinh Hàn cho nàng, hoặc là trên tinh thần hoặc là chân chính ôm nàng vào lòng, dùng sự dịu dàng cực kỳ hiếm có để chống đỡ cho nàng nhìn thẳng vào đoạn tình cảm đã chết kia.

Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói vậy, lập tức che dấu đi nước mắt vừa rồi, giọng nói cũng khôi phục lại một chút bình tĩnh: “Sau này đừng xin lỗi nữa, giữa chúng ta không cần mấy lời này. Nhưng mình hy vọng cậu có thể đồng ý với mình, đối xử với Kỳ Duyệt như vậy người bình thường thôi, đừng sợ hãi cậu ta cũng đừng vì quá khứ với cậu ta mà làm ảnh hưởng tới tương lai của cậu.”

Thời Thanh Thu không nói gì, chỉ ôm tay Ôn Khinh Hàn, nắm quần áo cô rồi cắn môi dưới. Nhịp tim bình ổn của Ôn Khinh Hàn chống chọi với sự thất thố lo sợ không yên trong lòng nàng, sự ỷ lại Ôn Khinh Hàn và chờ đợi mơ hồi vượt lên những cảm xúc đọng lại lâu dài kia khiến nàng nhất thời có chút sợ sệt.

Ôn Khinh Hàn hơi buông tay ra nhìn Thời Thanh Thu, vẻ mặt cô nghiêm túc khẽ nói: “Coi cậu ta là một cuộc thi chạy thất bại, thua thì thôi, con đường sau này của cậu là đi về phía chiến thắng, người chạy cùng cậu là mình.”

Thời Thanh Thu nghe lời nói có phần mềm mại của cô, nhìn đôi mắt dịu dàng của cô vào giờ phút này, trái tim bất an dần ổn định lại, khóe môi cong lên: “Được, mình sẽ nhớ kỹ.”

Ôn Khinh Hàn thản nhiên cười một tiếng, sờ lên tóc Thời Thanh Thu: “Vậy mới là học sinh ngoan, mình chờ mong biểu hiện của cậu.”

Cảm xúc kịch liệt khi nãy dần bình phục lại, Thời Thanh Thu chợt cảm thấy có hơi thẹn thùng, nàng cắn môi hỏi: “Cậu nói cậu mới ra ngoài mua đồ ăn à? Mua gì vậy?”

“Ừm, cậu vẫn chưa ăn cơm nên chúng ta ăn cùng nhau đi.” Ôn Khinh Hàn đi qua xách thức ăn ngoài tới đặt lên bàn, vừa mở vừa nói với Thời Thanh Thu: “Mình mua mấy món ít calo ở gần đây, cậu xem thử xem có thể ăn được không, có ảnh hưởng tới việc quay phim của cậu không.”

Tiệm cơm ở gần đây rất nhiều, Ôn Khinh Hàn vừa tới đã dặn dò nhất định phải là đồ ăn ít calo, còn lại thì giao cho chủ tiệm cơm quyết định.

Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua, thịt gà kho bắp cải và nấm đông cô, canh đậu phụ cà chua và một phần rau xào trông không có chất dầu, tất cả gần như là ăn chay.

Thời Thanh Thu cong môi cười nói: “Đương nhiên là ăn được, dựa theo cách nói của cậu thì chắc chắn người ta biết cậu muốn mua đồ ăn cho diễn viên rồi. Bọn mình thường đi tới mấy tiệm cơm xung quanh đây, có vài cửa hàng còn đưa ra menu riêng có đồ ăn ít calo nữa đó.”

“Vậy là tốt rồi, mau ăn thôi.” Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh Thu ngồi xuống, đưa đũa cho nàng.

Dù là đồ ăn ít calo cỡ nào thì Thời Thanh Thu cũng không thể ăn no bụng, nàng chỉ ăn vài miếng cơm, sau đó ăn thêm đồ ăn. Ôn Khinh Hàn thấy vậy thì lặng lẽ gắp đồ ăn bỏ vào hộp cơm của nàng.

Tiếng thông báo có tin nhắn mới trong điện thoại Thời Thanh Thu phá vỡ sự im lặng giữa hai người, nàng lấy điện thoại ra xem thử thì thấy Thi Chiêu Ý gửi tin nhắn Wechat cho nàng. Tốc độ ăn của Ôn Khinh Hàn càng chậm hơn như đang chờ Thời Thanh Thu đọc tin nhắn xong, nhưng Thời Thanh Thu lại cầm di động nhìn Ôn Khinh Hàn như đang suy nghĩ gì đó.

“Thanh Thu, sao không ăn tiếp vậy?” Ôn Khinh Hàn hơi liếc mắt nhìn nàng rồi lại gắp một miếng đậu hũ cho nàng.

“Ờm…” Thời Thanh Thu cắn đũa, do dự một hồi mới dứt khoát hỏi: “Có một diễn viên đóng phim chung với mình muốn tới đây ăn cơm với chúng ta, như vậy có được không?”

Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút: “Người đó là bạn của cậu à?”

“Đúng rồi, bọn mình cũng có liên lạc với nhau.” Thời Thanh Thu gật đầu.

Ôn Khinh Hàn cười nhạt: “Vậy thì mình không có ý kiến.

Quan hệ giữa người và người trong cái giới này rất vi diệu, nó giống như quan hệ xã hội vậy, có vài cái chỉ là vẻ ngoài mà thôi nhưng cũng không ít tình nghĩa thật sự. Lúc cô hỏi vấn đề này thì cũng có suy tính, muốn biết xem đó có phải là bạn bè chân chính của Thời Thanh Thu hay không để cô biết phải đối đãi như thế nào.

Thời Thanh Thu nhắn tin trả lời Thi Chiêu Ý rồi lại gửi cho Dương Hiểu một tin nhắn, mười mấy phút sau bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Thời Thanh Thu định đi mở cửa thì Ôn Khinh Hàn gọi nàng lại: “Chờ chút đã.”

Sau đó cô đặt đũa xuống, đứng dậy khom người dùng ngón tay lau khóe mắt và vành mắt của Thời Thanh Thu một chút, trong lòng bàn tay có chút ướt át.

Cảm xúc này khiến Thời Thanh Thu nhớ lại lúc nãy mình đã bày tỏ hết, nàng hơi ngượng ngùng hỏi: “Mắt của mình rõ ràng tới vậy hả…”

Ôn Khinh Hàn thu tay lại ngồi xuống, khẽ lắc đầu: “Vẫn ổn, một lát trước khi đi ngủ thì dùng khăn ấm đắp lên một chút.”

Trong mắt Thời Thanh Thu vẫn còn tia máu ửng đỏ nhưng vành mắt cũng không còn đỏ nữa, không nhìn kỹ sẽ không biết nàng từng khóc. Nàng chớp chớp mắt bỏ đi toàn bộ cảm xúc còn đọng lại, sau đó đi mở cửa.

Thi Chiêu Ý, Dương Hiểu và cả trợ lý Tiểu Hạ của Thi Chiêu Ý đều đang chờ ngoài cửa. Thi Chiêu Ý sâu xa nhìn vào trong, Dương Hiểu thì càng trực tiếp hơn mà ngửi mùi thơm đi vào, vừa đi vừa phân tích: “Có phải mùi này là món gà chưng cải trắng của lão Lý đầu phố không? Chắc chắn là vậy rồi…”

Ôn Khinh Hàn đứng dậy bình tĩnh sửa đúng: “Là thịt gà kho bắp cải và nấm đông cô.”

“Sao cái tên này vừa dài vừa khóc đọc thế, em toàn gọi nó là gà chưng cải trắng thôi.” Dương Hiểu cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ trí nhớ của luật sư đều tốt thế này à?

Thời Thanh Thu đóng cửa lại đi vào, kéo tay Thi Chiêu Ý một chút: “Chiêu Ý, A Hiểu, Tiểu Hạ, mọi người đã ăn gì chưa?”

Thi Chiêu Ý vừa lắc đầu, Dương Hiểu đã trả lời trước: “Vẫn chưa đâu, nhưng mà em và Tiểu Hạ đã gọi thức ăn ngoài rồi, đúng lúc chị Chiêu Ý muốn tìm hai người ăn chung nên bọn em lại đặt nhiều thêm một chút.”

Lúc này Thời Thanh Thu đang trong suy nghĩ của mình, nàng nhìn thoáng qua Ôn Khinh Hàn rồi cười nói với đám Thi Chiêu Ý: “Vậy thì tốt quá, để Khinh Hàn và mọi người ăn nhiều một chút, đừng có ăn kiêng với chị và Chiêu Ý.”

Thi Chiêu Ý nhìn Ôn Khinh Hàn bên cạnh nàng, lặng lẽ đánh giá một chút, trong mắt không mất đi vẻ thưởng thức. Sau đó cô ấy vươn tay ra, nho nhã lễ phép trước nhau như một: “Chào luật sư Ôn, trong khoảng thời gian này tôi thường nghe Thanh Thu nhắc về cô, tôi là Thi Chiêu Ý.”

Ôn Khinh Hàn bắt tay cô ấy: “Chào cô.”

Thi Chiêu Ý gian xảo liếc qua Thời Thanh Thu, có chút xấu xa: “Thanh Thu, chị đang định ăn uống trò chuyện vui vẻ với luật sư Ôn, không ăn kiêng giữ dáng với em đâu. Đồ hóa trang của chị rộng rãi, không cần phải kiêng cữ.” Cô ấy dừng một chút rồi lại ra dấu làm đai lưng trong đồ hóa trang của Thời Thanh Thu: “Không giống với em, vừa phải bó thân vừa phải buộc eo, chậc chậc, tiểu tướng quân tuấn tú của chúng ta cũng không thể mập được…”

Hai vị trợ lý che miệng cười, Ôn Khinh Hàn cũng không nhịn được cong môi.

Mọi người ngồi vào ghế salon, hai vị trợ lý rót trà, Thi Chiêu Ý tò mò hỏi: “Luật sư Ôn, lần này cô nghỉ ngơi tới đây với Thanh Thu rồi định chừng nào về?”

Ôn Khinh Hàn chớp mắt một cái, không hề do dự nói: “Xem tình hình.”

Thi Chiêu Ý cầm một ly trà nhìn sườn mặt của Thời Thanh Thu, nàng không hề có ý xen vào cuộc trò chuyện này. Cô ấy không nói thẳng, chỉ kéo cánh tay Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng: “Nếu đã biết rõ tình hình rồi thì phải xem Thanh Thu định giữ vợ mình lại kiểu gì, tôi thấy bộ phim này quay cũng không lâu lắm đâu, luật sư Ôn nhân cơ hội này tự cho bản thân một kỳ nghỉ cũng tốt.”

Thời Thanh Thu nghe vậy, vừa nghĩ một chút đã vội hỏi Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn, cậu nghỉ ngơi như vậy, Ý Chi không có ý kiến gì ư?”

Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, hơi buồn cười nói: “Ý kiến thì không có, chỉ là lần sau nếu như cậu ấy muốn nghỉ dài hạn thì mình cũng không được có ý kiến.”

Thi Chiêu Ý mỉm cười, trông Ôn Khinh Hàn cũng không giống khối băng như trong tưởng tượng, nói đúng hơn là không có nhiệt tình lắm thôi. Nhưng vậy cũng tốt, đúng lúc bù đắp vào cho Thanh Thu.

“Tiểu Hạ, A Hiểu, hai người gọi đồ ăn của tiệm nào vậy?”

“Để em xem thử…” Dương Hiểu vừa lấy điện thoại ra xem thì đúng lúc có một số điện thoại xa lạ gọi tới, còn là ở thành phố S, cô nàng vui vẻ nói: “Tới rồi tới rồi, em xuống dưới lấy, mọi người chờ em một tí.”

Cô nàng nói xong cũng vội chạy ra ngoài, thậm chí mọi người còn chưa kịp trả lời lại.

Kỳ Duyệt lái xe quay về khách sạn, cô ấy vừa mới đứng hóng gió bên bờ sông nên bây giờ cả người khá khó chịu.

Trong đầu Kỳ Duyệt vẫn luôn tái hiện lại biểu cảm lãnh đạm và lời nói lạnh lùng của Thời Thanh Thu, hoàn toàn khác với sự quan tâm dịu dàng hồi năm nhất. Thời Thanh Thu trưởng thành rồi, chỉ không còn thân thiết với cô ấy nữa thôi. Ngay cả nghe cô ấy nói mấy câu, nghe cô ấy kể về quá khứ của mình một chút, kể lại khoảng thời gian cô ấy đấu tranh một chút mà Thời Thanh Thu cũng không muốn nghe.

Biết bao nhiêu lần cô ấy cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy, dù Thời Thanh Thu có nhớ cô ấy nhiều một chút, nhớ đoạn tình cảm kia thêm chút nữa thì có lẽ hai người vẫn còn khả năng cứu vãn được. Nhưng vào cái ngày cô ấy nhìn thấy tin tức Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn kết hôn được công bố ra, cô ấy không đọc nổi một chữ, trong lòng đều là một ngày nào đó vào bảy năm trước, Thời Thanh Thu từng mơ ước có một buổi hôn lễ với cô ấy.

Nhưng bây giờ người có thể cử hành hôn lễ với Thời Thanh Thu đã không còn là cô ấy nữa. Nhưng hôn lễ này vẫn chưa cử hành, có phải cô ấy vẫn còn một chút cơ hội không…

Kỳ Duyệt lê bước chân mệt mỏi đi vào khách sạn, dáng người của cô ấy vẫn nho nhã, chỉ là sự ủ rũ giữa hai đầu lông mày rất dày đặc, cô ấy nắm chặt chìa khóa xe, lòng bàn tay bị cấn đến mức đau đớn.

Thang máy chợt có người xuống, cô nàng bước rất nhẹ nhàng. Người nọ vừa thấy cô ấy là đã thu lại vẻ mặt vui vẻ, lên tiếng chào hỏi: “Cô Kỳ.”

“Ừ, tôi nhớ cô là trợ lý của Thanh Thu.” Kỳ Duyệt mỉm cười che giấu một chút mỏi mệt, lộ ra sự ấm áp vô cùng: “Đã trễ thế này rồi còn đi ra ngoài nữa à? Có phải buổi tối chưa ăn no nên bây giờ đói bụng không?”

Dương Hiểu gãi ót, ngại ngùng nói: “Nào có chứ, buổi tối bọn tôi không có thời gian để ăn gì hết, chị Thời và chị Chiêu Ý đang ở chung, bọn tôi đang định ăn chút gì đó, tôi xuống đây lấy thức ăn ngoài.”

Kỳ Duyệt đang định dặn dò một câu “đã trễ vậy rồi đừng ăn no quá” thì Dương Hiểu lại lẩm bẩm thêm một câu: “Khối băng họ Ôn cũng ở đó, đêm nay mọi người chưa ăn gì cả.”

Gương mặt vốn đã không được tốt của Kỳ Duyệt lại chợt rút sạch máu, cánh môi mấp máy không biết làm sao, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe như không hề cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào mà dùng sức siết chặt hơn.

“Thôi không nói nữa, tôi phải đi nhận thức ăn ngoài rồi, tạm biệt cô Kỳ…” Dương Hiểu nhìn thoáng qua di động rồi vội vàng chạy đi, cô nàng vô thức không mời Kỳ Duyệt lên ăn cùng, ngay cả lời khách sáo cũng không có.

Cô nàng luôn cảm thấy người này có chút kỳ lạ.

Kỳ Duyệt lẳng lặng đứng đó, bên môi đã không còn ý cười, dù là còn một đường cong khẽ nhếch cũng lộ ra sự đau khổ thấu xương.

Có phải bây giờ ở nơi mà mình không nhìn thấy được, Thời Thanh Thu vẫn là dáng vẻ khiến người ta thương yêu, chỉ có điều người mà nàng đối mặt cũng không còn là mình nữa. Nàng sẽ nở nụ cười sảng khoái, sẽ tự nhiên bộc lộ tâm tình của mình, càng sẽ quan tâm đến một người khác.

Kỳ Duyệt nhớ rõ người kia đã từng dùng ánh mắt ngầm chứa tình yêu nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Thu.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16