Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 74

1218 0 8 0

“Dữ Quân Tuyệt” đã quay được hơn nửa tiến độ, sự hâm nóng của dư luận về bộ phim đã dần dần kết thúc, công việc mỗi ngày trong đoàn làm phim đều được tiến hành thuận lợi dựa theo quy hoạch lúc trước, cùng lúc đó cũng có tin tức Tần Vọng chủ động hủy hợp đồng với công ty quản lý.

Tin tức này vừa tung ra, Thời Thanh Thu lập tức đoán ra được nguyên nhân, nếu không phải là việc chạm tới ranh giới cuối cùng của Tần Vọng thì anh ta tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định như thế.

Dương Hiểu lấy điện thoại Thời Thanh Thu ra, bên trên đã có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tần Vọng. Thời Thanh Thu tháo mặt nạ và thương bạc trong tay cho Dương Hiểu, sau đó gọi lại.

Điện thoại vừa gọi đi là bên Tần Vọng lập tức nối máy ngay: “Nữ thần, cuối cùng em cũng nhận điện thoại của anh rồi!”

Thời Thanh Thu lập tức dời di động ra xa lại, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: “Anh bình tĩnh chút đi, lỗ tai em sắp điếc luôn rồi nè.”

“Anh bình tĩnh không được mà, anh đã đưa ra một quyết định trọng đại, quyết định này có liên quan tới em nên em phải nghiêm túc nghe anh nói mới được.” Giọng của Tần Vọng rất nghiêm túc nhưng nghe lại có chút khôi hài.

Thi Chiêu Ý đi toilet xong đi qua, Thời Thanh Thu liếc mắt nhìn thấy cô ấy thì hỏi một câu: “Chiêu Ý đi lại đây nè, chuyện anh muốn nói em có cần phải tránh đi chỗ khác không?”

Nghe thấy Thi Chiêu Ý tới, Tần Vọng lại càng điên cuồng kích động hơn nữa: “Không không không, không cần đâu, nhưng mà hai người bọn em tìm chỗ vắng người tí, chuyện này của anh tạm thời không thể để nhiều người biết quá được.”

“Vâng, vậy để em nói với Chiêu Ý.” Thời Thanh Thu đáp lời.

Thi Chiêu Ý hỏi: “Sao thế?”

Ánh mắt Thời Thanh Thu liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó hất cằm một cái rồi kéo Thi Chiêu Ý: “Chiêu Ý, chúng ta qua kia đi, có vài việc cần nói cho chị.”

Nàng lại quay sang dặn dò Dương Hiểu: “A Hiểu, em trông kỹ, đừng để người khác tới đây.”

“Chị Thời cứ yên tâm.”

Hai người đi tới một góc trong studio, xung quanh không có người, Thời Thanh Thu mới mở loa ngoài rồi nói: “Xong rồi, em dẫn Chiêu Ý tới nơi vắng người rồi, cũng mở loa ngoài luôn nên anh đừng nói lớn quá đấy.”

Thi Chiêu Ý cười nói: “Có chuyện gì thế? A Vọng vừa mới được tự do đã sốt sắng tìm bọn này nói chút bí mật trong giới rồi à?”

“Tôi nào có bí mật gì đâu chứ?” Giọng Tần Vọng truyền ra từ điện thoại của Thời Thanh Thu, nghe có phần bất đắc dĩ: “Những gì tôi biết tôi đều nói hết cho hai người nghe rồi đó thây? Hơn nữa lúc tôi hủy hợp đồng cũng đã định ký với phòng làm việc của Thanh Thu rồi. Thanh Thu, em thấy sao hả?”

Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Theo lý mà nói, Thời Thanh Thu đi ra làm một mình, có ký với ai thì cũng là ký với người mới có tiềm lực, dù sao diễn viên có thực lực có cơ sở thì nàng cũng không ký nổi, bây giờ đúng lúc may mắn có Tần Vọng dâng tới cửa.

Dựa theo giá trị con người và cát-sê của Tần Vọng thì sau khi đi ra sẽ có rất nhiều người tranh nhau ký kết, nói gì thì nói anh ta cũng là nam diễn viên tuyến đầu trong nước, chỉ cần có thể ký được ba quy ước không hạn chế sinh hoạt cá nhân với Tần Vọng thì sẽ tạo thành cục diện có lợi cho cả hai. Trái lại ông chủ cũ của Tần Vọng đã mất đi một hạt giống diễn viên có đông fans rồi.

“Được thì được nhưng em vẫn chưa làm xong quy trình gì cả, sau này trở về nói với chị Phương một tiếng, còn cả đủ loại đăng ký chưa làm xong, ít nhất phải mất mấy tháng nữa.”

“Lo cái gì chứ?” Tần Vọng cười nói: “Anh dẫn Lam Lam ra nước ngoài chơi một khoảng thời gian, mấy năm nay bận bịu quá nên không chịu nghỉ ngơi, nhân dịp lần này phải bầu bạn nhiều với cô ấy mới được. Sau khi quay về anh sẽ đợi đến khi em làm bà chủ nhưng đừng để anh chờ lâu quá đó.”

Thời Thanh Thu giễu cợt trêu chọc anh ta: “Sao anh biết em nhất định sẽ nhận anh chứ? Lỡ như chuyện yêu đương của anh bị lộ ra ngoài, mất fans, phim chiếu lên cũng không ai thèm xem, vậy thì chẳng phải em đã bị lỗ to rồi ư?”

“Ha, rõ ràng một mình anh có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm nhưng cứ nhất quyết phải đi theo con đường diễn viên phái thực lực, ký kết với anh tương đương với việc bên cạnh chiêu bài của em lại có thêm một tấm chiêu bài nữa, hiểu không?”

Thi Chiêu Ý đụng đụng khuỷu tay của Thời Thanh Thu một cái, sau đó nói tiếp: “Dù là vậy thì anh gọi tôi tới làm gì? Tôi có liên quan gì tới chuyện này đâu chứ.”

“Ai nói không chứ?” Tần Vọng nhanh chóng phản bác lại: “Cô ra mắt sớm hơn bọn tôi, đã từng ký tiếp một lần rồi, bây giờ gia tài bạc triệu mà cô còn định ở đó tiếp à? Tôi nhớ cô chỉ còn hai năm nữa thôi, lựa chọn thế nào thì chắc trong lòng cô đã có tính toán rồi.”

Tần Vọng nói kiểu lập lờ nước đôi nhưng ý của anh ta thì Thi Chiêu Ý có thể hiểu rõ, cô ấy hơi rũ mắt, trong lúc nhất thời chợt im lặng.

Thời Thanh Thu vỗ vai an ủi cô ấy, nói với điện thoại: “Được rồi, anh và Lam Lam chơi vui vẻ đi, chờ em quay phim xong trở về giải quyết xong bên Tinh Dạ và vấn đề sau rồi chúng ta nói chuyện này tiếp.”

“Ok, vậy nữ thần và Chiêu Ý cứ nói chuyện đi, anh và Lam Lam ra ngoài dạo phố xem phim.” Tần Vọng đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.

Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý quay lại, Thời Thanh Thu nghĩ lại chuyện của Tần Vọng một chút rồi hỏi: “Chiêu Ý, chị có ý kiến gì về đề nghị của A Vọng không?”

Thi Chiêu Ý lắc đầu cười nói: “Con người A Vọng có gì cũng dám nói ra nhưng mà cậu ta cũng nói đúng suy nghĩ của chị. Chị rất muốn nghỉ ngơi, không muốn quanh năm suốt tháng đều không có nhà nhưng đóng phim là sở thích của chị, chị vẫn muốn duy trì nó một cách thỏa đáng.”

“Ừm, còn gì nữa không?”

“Còn cả…” Thi Chiêu Ý kéo Thời Thanh Thu dừng bước lại, trên gương mặt dịu dàng nở nụ cười đầy tin tưởng: “Không biết bà chủ Thời có thể cho chị đầu tư vào chị nghiệp của em không đây? Sau đó chờ thêm hai năm nữa, sau hai năm thì đặt chiêu bài của chị bên cạnh A Vọng và em.”

Đầu tiên Thời Thanh Thu hơi sững sờ, sau đó vui vẻ cười đáp lại cô ấy: “Đương nhiên là được rồi, em chỉ sợ em không đảm nhận nổi sự tin tưởng to lớn của hai người thôi.”

Thi Chiêu Ý lại nói: “Không có đâu, tên của ba chúng ta đã là chiêu bài rồi, hơn nữa chị tin tưởng thứ chị muốn thì em sẽ cho được.”

“Chắc chắn em sẽ không để chị hối hận khi đưa ra lựa chọn này.” Thời Thanh Thu trịnh trọng hứa hẹn với Thi Chiêu Ý.

Danh tiếng và thành tích của ba người họ trong giới giải trí tới này cũng đủ để nàng có năng lực có thể làm được phòng làm việc. Nếu như nền móng này mà cũng không làm nàng thành công được thì có lẽ nàng không thích hợp ở trong cái giới này thôi.

Hai người đang định trở về studio thì đụng phải Kỳ Duyệt đi tới, Thi Chiêu Ý mỉm cười lên tiếng chào hỏi, Thời Thanh Thu chỉ khẽ gật đầu không nói gì.

Nàng vốn cho rằng có thể bình yên vô sự nhưng Kỳ Duyệt lại lên tiếng trước: “Thanh Thu, mình có chút chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể cho mình một chút thời gian được không?”

Thi Chiêu Ý liếc nhìn xung quanh một cái, giả vờ như không có chuyện gì mà tạm biệt: “Xin lỗi nhé, tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.”

Chuyện này vẫn phải để Thời Thanh Thu tự giải quyết thỏa đáng mới được.

Thời Thanh Thu trầm mặc không lên tiếng, Kỳ Duyệt liếc mắt nhìn Thi Chiêu Ý đi xa, hai người đều đang giằng co, Kỳ Duyệt không biết phải nói từ đâu.

“Cô Kỳ, tôi nghĩ mấy ngày trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa tôi và cô không có chuyện gì cần thiết để tiếp xúc với nhau cả.” Thời Thanh Thu quay sang đối diện với mặt cô ấy, vẻ mặt đang cố gắng giữ bình tĩnh, cũng không mang tới cho cô ấy quá nhiều cảm giác thân thuộc.

Kỳ Duyệt im lặng nhìn Thời Thanh Thu, nhớ tới dáng vẻ vô cùng tốt của Thời Thanh Thu lúc trước dành cho mình, trái tim cô ấy như bị một bàn tay dùng sức siết chặt lại, quặn đau đến cùng cực.

Cô ấy cắn môi cười nói: “Cậu thật sự không suy xét việc ký kết với mình à? Cậu muốn gì mình cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý cho mình cơ hội đền bù thôi. Hoặc là nói, chỉ cần cậu đồng ý cho mình cơ hội đối xử tốt với cậu lần nữa thì cho dù cậu có đưa ra điều kiện gì mình cũng sẽ cho cậu.”

Thời Thanh Thu lắc đầu, hơi cúi đầu xuống không nhìn Kỳ Duyệt cũng không nói câu này.

Những thứ Kỳ Duyệt hứa hẹn chưa chắc đã không phải là thứ nàng muốn, ngay cả mục đích lúc trước nàng lựa chọn đóng phim cũng không phải vì muốn có được sự khen ngợi của đại chúng hay ngày càng có nhiều giải thưởng. Không biết có phải là thời gian trôi qua quá lâu, tất cả mọi người đã thay đổi, ngay cả tình cảm đơn thuần lúc trước vẫn đặt bên môi đến tận bây giờ cũng chỉ còn lại những việc bù đắp phù phiếm mà thôi.

Kỳ Duyệt nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Thu, cô ấy cắn môi một cái rồi nói tiếp: “Mình có thể chuẩn bị hết tất cả quy trình cho cậu, cũng có thể cung cấp tài chính và đoàn đội cho cậu, so với việc cậu đấu đá một mình thì mình có thể tặng cho cậu ưu thế mà rất nhiều nghệ sĩ đều không có. Cậu có từng nghĩ tới thành tích của cậu bây giờ không chịu được nổi sự cản trở, một khi đấu tranh thì cậu sẽ bước đi khó khăn hơn trên con đường này. Cơ sở mà cậu gây dựng nhiều năm cũng sẽ trôi theo dòng nước. Còn nữa, mình không phải muốn bắt cậu như thế nào, mình chỉ hy vọng cậu có thể cho mình một cơ hội bù đắp cho cậu, mình muốn giúp cho cậu…”

Cô ấy nói rất thành khẩn cũng có sự tổn thương rõ rệt, giống như sự nhớ nhung ấm ức vào mùa hè năm đó không được gặp mặt chỉ vì việc học bận rộn.

“Thanh Thu…”

Thời Thanh Thu ngẩng đầu hỏi: “Kỳ Duyệt, cô cảm thấy tôi cần những thứ này ư? Thứ tôi cần chính là bây giờ cô nói cho tôi biết cô có thể bù đắp cho tôi cái gì?”

Sắc mặt Kỳ Duyệt lập tức sững lại, cô ấy hơi nhắm mắt lắc đầu: “Thứ mình muốn cho cậu đương nhiên không chỉ có mấy thứ này, nhưng mà cậu có muốn nhận không? Cậu biết mình không chỉ muốn bù đắp cho cậu mà… Mình vẫn còn nhớ rõ lúc trước chúng ta đã lên rất nhiều kế hoạch cho tương lai, mình…”

“Tôi không nhớ lắm.” Thời Thanh Thu quyết tâm ngắt lời cô ấy, gương mặt trở nên hờ hững, giọng nói cũng lạnh xuống: “Cô cũng quên đi thôi, chính cô cũng biết đó chỉ là lúc trước cơ mà. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, tôi không muốn nhắc nhở cô quá nhiều lần nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ rõ tôi đã kết hôn rồi.”

Đôi môi Thời Thanh Thu run rẩy, nàng chưa bao giờ làm tổn thương một người như thế này, nhưng nàng còn có thể làm gì được nữa đây? Từng hình ảnh lúc xưa chiếu lên trong lòng nàng, nàng không muốn quay lại, nàng đau đớn, nàng thương xót nhưng mấy thứ này đều giữ lại quá khứ. Nàng sợ phải chia xa nhưng khi đối mặt với Kỳ Duyệt thì nàng cũng đã không còn cảm giác động lòng như trước kia nữa rồi.

Một chút máu còn lại trên mặt Kỳ Duyệt cũng thoáng rút đi sạch, bờ môi bị cắn đến trắng bệch, làm thế nào cô ấy cũng không dám tin người trước mặt hiện tại thật sự là Thời Thanh Thu lúc trước từng nói chuyện trên trời dưới đất với cô ấy, từng ước mơ về tương lai với mình.

Giống như có người tát một cái thật mạnh vào mặt cô ấy khiến cô ấy tỉnh mộng, cô ấy hốt hoảng nắm tay Thời Thanh Thu, trên gương mặt cứng đờ cố nở một nụ cười: “Thanh Thu, sao cậu lại quên được chứ? Lúc trước chúng ta thường đi thư viện với nhau, cùng dạo phố, cùng xem phim trong ký túc xá. Còn nữa, lúc đó cậu thích uống sữa bò, mình thường pha cho cậu sau đó uống với cậu, cậu vẫn còn nhớ rõ mà đúng không?”

Thời Thanh Thu lắc đầu, hai tay chắp sau lưng nắm lại thành quyền, nàng quay mặt ra chỗ khác nhìn nhân viên đoàn làm phim ở phía xa.

Kỳ Duyệt chỉ cảm thấy máu cả người lập tức bị rút sạch, thái độ của Thời Thanh Thu giống như một cây dao ghim chặt linh hồn của cô ấy lên tường. Khóe mắt cô ấy hơi ướt, hai tay nâng cánh tay Thời Thanh Thu, miễn cưỡng cười nói: “Không đâu, trí nhớ của cậu tốt như thế sao có thể không nhớ được chứ? Chắc chắn cậu vẫn còn nhớ rõ năm đó cậu đã nói cậu muốn kết hôn với mình, cậu còn nói muốn chứng kiến toàn bộ quyết định trong tương lai cùng mình, không phải chúng ta còn từng nói chờ sự nghiệp của hai ta ổn định sẽ mở thêm một cửa hàng nhỏ ư?”

Dáng vẻ hèn mọn này của cô ấy khiến trái tim Thời Thanh Thu vướng mắc khó chịu. Hai người không phải như thế này, phải là cầu về cầu, đường về đường mới đúng, không phải sao? Vì sao mỗi lần nàng nhượng bộ nhắc nhở đều đổi lại sự cư xử ngày càng quá giới hạn của cô ấy vậy chứ?

“Thanh Thu, cậu nói gì đi, cậu không hề quên đúng không? Giữa chúng ta có nhiều quá khứ như vậy, sao cậu lại quên sạch không còn chút gì được chứ?”

Giọng nói có phần nghẹn ngào của Kỳ Duyệt quanh quẩn bên tai Thời Thanh Thu, sức lực trên cánh tay cũng chặt tới mức khiến nàng muốn tránh cũng không tránh được. Bực bội, bất an, lo lắng, rất nhiều rất nhiều cảm xúc đều tụ lại trong lòng nàng, cuối cùng lại bị một giọng nói thanh tịnh êm tai trong lòng áp chế.

Mình ở đây, mình ở bên cạnh cậu, đừng có sợ.

Thời Thanh Thu tìm lại được một chút sức lực, nàng cắn môi dùng sức đẩy hai tay Kỳ Duyệt ra, nhẫn tâm nói: “Kỳ Duyệt, chúng ta không quay về như trước được đâu, xin cô giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi đi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16