Hôm đó sẽ tụ họp ở chỗ của Ôn Khinh Hàn, dù không so được với khu biệt thự của ba mẹ, nhưng cũng là khu vực hoàng kim, không phải thành phần tri thức nào cũng mơ tưởng viễn vông có thể ở khu nhà này được.
Thời Thanh Thu cực hiếm khi đến chỗ này của Ôn Khinh Hàn, hình như nhớ mang mang chỉ ghé qua một lần, lần đó cũng là dịp văn phòng các cô tụ họp. Nhưng lần này đến cũng đã khác lần trước rất nhiều, cả tình cả cảnh. Thời Thanh Thu ngồi ở ghế phó lái, chăm chú nhìn sườn mặt Ôn Khinh Hàn đang lái xe.
Trông tướng mạo Ôn Khinh Hàn có vẻ bạc tình, tính tình lãnh đạm và dáng vẻ cực kỳ dứt khoát, tựa như trên cõi đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cô lưu luyến, cho dù có tình nghĩa sâu nặng đến mức nào cô cũng có thể dứt khoát bỏ đi. Cũng có thể không đến mức đó, nhưng cô chỉ quá mức lạnh lùng, đến nỗi khiến Thời Thanh Thu có ảo giá như vậy.
Mặc dù Ôn Khi Hàn đã dặn trước là không cần mua gì đến, mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng Thời Thanh Thu vẫn mua ít trái cây. Khi đến dưới lầu, mọi người chờ sẵn ở cửa nhảy cẫng lên hoan hô cô đến.
"Hey! Nhìn kìa, nữ thần đến rồi!"
"Ô hô! Nữ thần, nhìn tôi, nhìn tôi này!"
Reo hò lớn tiếng nhất ở đây hẳn là hai nam luật sư duy nhất của văn phòng luật là Trần Dật là Lý Văn Kiêu. Hai người đàn ông cao lớn phụ trách xách hai túi đồ to nhất, cũng không quên đến gần chào hỏi Thời Thanh Thu.
Giản Ý Chi cũng đã đưa Phó An Nhiên đến, đứng ở một bên. Còn mấy cô gái còn lại dè dặt hơn cánh mày râu một chút, mỗi người đều cười chào hỏi Thời Thanh Thu, sau đó mới lễ phép đến gần Ôn Khinh Hàn, chào một tiếng: "Sếp Ôn."
Thời Thanh Thu mỉm cười đáp lại từng người một, sau đó nhìn về phía Giản Ý Chi: "Ý Chi, đã lâu không gặp."
Giản Ý Chi cười gật đầu: "Đã lâu không gặp." Rồi giới thiệu Phó An Nhiên đang đứng cạnh: "Em gái này là hàng xóm nhà mình đây, cũng học cùng trường chúng ta, vừa tốt nghiệp hồi năm ngoái. Con bé tên là Phó An Nhiên. Hôm nay con bé tới chơi với chúng ta một chút, lát nữa nữ thần phải dịu dàng đó nha."
Phó An Nhiên nghe vậy thì khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ, xấu hổ quay sang chào Thời Thanh Thu: "Chào chị."
Mới rồi trên xe nghe Giản Ý Chi nói Thời Thanh Thu cũng đến, Phó An Nhiên kinh ngạc không thôi. Thời Thanh Thu bây giờ đang là ngôi sao điện ảnh cực kỳ quyền lực, người bình thường hiếm có thể tiếp xúc lắm, chỉ số ít vô tình gặp Thời Thanh Thu trên đường, hoặc Thời Thanh Thu tham gia các hoạt động giải trí, hay do nàng lại có phim mới nào đấy.
Đối với Phó An Nhiên, cô chị tên Thời Thanh Thu này như sao trên trời vậy, không ngờ hôm nay lại được gặp, gần ngay trước mắt.
"Phó An Nhiên đúng chứ?" Thời Thanh Thu đến gần hơn một chút, nhỏ giọng trấn an nàng: "Đừng hồi hộp quá, chị biết tất cả bọn họ."
Ôn Khinh Hàn bên kia cũng đã kiểm tra lại hết đồ trong tay mọi người, tiếng nói lạnh nhạt trong trẻo truyền đến: "Được rồi, cũng lên thôi."
Ôn Khinh Hàn ở lầu tám, một con số rất có ý nghĩa. Đoàn người cùng đi thang máy lên lầu tám, Ôn Khinh Hàn đi trước mở cửa.
Mọi người cất túi của mình xong, Ôn Khinh Hàn nhìn sang mọi người, ra hiệu: "Tư Kỳ, Liễu Ức, và cả Thiệu Tình nữa, ba người các cô vào bếp với tôi. Ý Chi, còn lại giao cho cậu, chuẩn bị nồi niêu và sốt chấm."
Liễu Ức mà cô gọi chính là trợ lý của Giản Ý Chi, Thiệu Tình là trợ lý luật sư ở văn phòng luật. Những người còn lại gồm có Thời Thanh Thu, Giản Ý Chi, Phó An Nhiên và hai nam luật sư lớn tiếng nhất khi nãy.
"Được thôi, cứ giao hết cho chúng mình." Giản Ý Chi cười nhún vai, tỏ vẻ không thành vấn đề, Phó An Nhiên cứ đi theo cô là được rồi, cô cũng không định giao việc gì cho con bé.
Lúc này, Thời Thanh Thu thắc mắc: "Khinh Hàn, còn mình thì sao? Mình làm gì?"
Nàng nghĩ rằng Ôn Khinh Hàn chỉ không có thói quen giao việc cho mình khi tụ họp, dù sao thì nàng cũng không thường xuyên đến. Nhưng khi thấy Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt liếc mình một cái, nàng cảm thấy mình nghĩ sai rồi.
Bởi vì, Ôn Khinh Hàn nói: "Cậu cứ tùy tiện làm gì thì làm."
Mọi người bỗng trở nên im lặng. Mấy cô gái che miệng cười khẽ ra tiếng, hai thanh niên luật sư nam lại cười ầm ĩ cả lên, cười to nhất là Trần Dật, cười đến không thở được: "Sếp à... sao sếp lại có thể xem thường nữ thần của tôi như vậy chứ? Nữ thần của tôi đa năng lắm đó!"
Lời này của Ôn Khinh Hàn nghe thì rất thâm, có ý chê Thời Thanh Thu chẳng làm được gì hết. Nhưng thật ra do Ôn Khinh Hàn muốn che giấu ý đồ riêng, không tính sắp xếp cho Thời Thanh Thu làm gì cả. Ai ngờ Thời Thanh Thu không những không cảm kích mà còn hỏi mình ra miệng luôn chứ.
Tiếng cười khiến vẻ mặt luôn lạnh như băng của Ôn Khinh Hàn lộ ra nụ cười châm biếm. Giản Ý Chi chỉ biết lắc đầu cười trừ, khoát tay với Ôn Khinh Hàn: "Được rồi, cậu đi làm việc của cậu đi, Thanh Thu cứ giao lại cho mình, vừa hay có hai thanh niên cao to khỏe mạnh ở đây này."
"Ừ." Ôn Khinh Hàn che giấu ý cười, rồi nói với mấy người vừa được chỉ đích danh: "Mọi người đi theo tôi."
Ôn Khinh Hàn không có ở đây, hai người đàn ông mới dám sáp lại gần Thời Thanh Thu. Tuy Trần Dật cao to, nhưng da lại trắng nõn, ngũ quan đoan chính, có dáng vẻ của thư sinh trắng trẻo ngây thơ. Cậu ta cực kỳ nhiệt tình, thao thao bất tuyệt với Thời Thanh Thu: "Nữ thần ơi, gần đây chị có phim nào đang chiếu không? Em chắc chắn sẽ đưa cả nhà đi xem, kéo doanh thu phòng vé cho chị."
Thời Thanh Thu nhận sốt chấm mà Giản Ý Chi bảo Phó An Nhiên đưa đến, nhíu mày nói: "Có, nhưng là phim gì thì đến lúc đó cậu tự đến xem đi. Còn bây giờ phải làm chuyện chính đã."
"Nữ thần ơi, lát nữa chị có thể ký tên cho em được không? Mẹ em rất thích chị, cả bà nội em cũng thích nữa." Trần Dật ân cần đưa cây kéo bằng hai tay cho Thời Thanh Thu, rồi xoa hai tay, dáng vẻ cực kỳ mong đợi.
"Được thôi."
"Oh yeah! Mẹ của con ơi! Ai ôi, cái gì thế..." Trần Dật vừa mới hoan hô một tiếng thì bị Giản Ý Chi ném ngay một túi đồ vào ngực.
"Chăm chỉ làm việc đi. Mấy cậu còn quấn nữ thần như vậy nữa, đợi lát nữa sếp Ôn của các cậu đi ra trông thấy thì các cậu ăn đủ đấy." Giản Ý Chi nhìn bọn họ không biết làm sao, lại nhìn Thời Thanh Thu đang cong môi cười, trong lòng thầm than: Ôn Khinh Hàn muốn tu thành chính quả cũng thật sự không dễ dàng.
Thời Thanh Thu hiển nhiên không ý thức được ý nghĩa của câu mình vừa nói ban nãy. Nếu như Ôn Khinh Hàn trông thấy Thời Thanh Thu bị bọn họ quấn như vậy, chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không phải vì họ không làm việc, mà là cái lời nói vô tư của họ.
Trong phòng bếp bắt đầu truyền ra tiếng bước chân, hòa cũng tiếng nước chảy và tiếng thái thức ăn. Thời Thanh Thu xung phong nhận việc vào bếp lấy nồi, đến cửa phòng bếp thì thấy Ôn Khinh Hàn đang xắt thức ăn, bên cạnh để sẵn nồi lẩu uyên ương đã rửa sạch.
Nàng cũng không đi vào ngay, mà đứng ở cửa một lúc nhìn mấy người trong phòng bếp đang bận rộn.
Ánh mắt nàng dần dần dời lên, Ôn Khinh Hàn trước mắt đang mím môi, mái tóc thẳng dài, mềm mượt buông xõa. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tơ tằm mượt mà phối với quần jean ôm sát, vạt áo sơ mi đóng vào trong quần, tay áo thõng dài đến cùi chỏ tay. Bộ đồ mặc lên vóc người gầy nhưng hoàn mỹ của cô, nhìn vừa cực kỳ ưu nhã, vừa nghiêm túc già dặn.
Thời Thanh Thu cười một tiếng, lúc này mới vào bếp lấy nồi, nhỏ giọng nói bên tai Ôn Khinh Hàn một câu: "Cảm ơn sếp, em lấy lên đây."
Sự chú ý của Ôn Khinh Hàn rời khỏi chiếc thớt vì tiếng nói của Thời Thanh Thu. Cô quay đầu nhìn lại thì Thời Thanh Thu đã xoay người rời khỏi bếp. Mi mắt cô hơi cong cong, rồi lại cúi đầu thái đồ.
Phân công rạch ròi nên đạt hiệu suất cao, chẳng bao lâu đã nổi lửa. Mọi người vào chỗ, như cuộc họp ở văn phòng luật của họ. Ôn Khinh Hàn vàn Giản Ý Chi ngồi ở vị trí trung tâm, vì quan hệ gần gũi nên Phó An Nhiên ngồi cạnh Giản Ý Chi, còn Thời Thanh Thu thì ngồi bên Ôn Khinh Hàn. Những người khác ngồi vào các vị trí còn lại.
Ôn Khi Hàn và Giản Ý Chi nâng ly rượu trong tay lên trước. Ôn Khinh Hàn luôn nghiêm túc trong công việc lúc này cũng đã bớt đi ít nhiều, khóe miệng nở nụ cười nhạt, nói: "Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày thành lập văn phòng luật chúng ta, hy vọng sau này mọi người có thể tiếp tục cố gắng phấn đấu trong công việc, phát triển văn phòng luật đi lên, cũng hy vọng bản thân mỗi chúng ta có thể trưởng thành và học được nhiều kinh nghiệm hơn trong quá trình phát triển văn phòng luật."
"Ôi, mượn lời chúc tốt lành của sếp Ôn, cạn ly, cạn ly đi!" Lý Văn Kiêu nói trước, cũng cụng ly trước.
"Cheers!"
Trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười, sau khi cụng ly thật mạnh, ngồi xuống, Ôn Khinh Hàn mới lên tiếng lần nữa: "Tối nay mọi người cứ tự nhiên, không cần phải kiêng nể tôi."
Ôn Khinh Hàn vừa dứt lời thì Giản Ý Chi tiếp ngay, cô vỗ bả vai Ôn Khinh Hàn, nói: "Các cô cậu nhìn sếp Ôn của mọi người này, năm nào cũng có mỗi đoạn văn mẫu này, mọi người nghe chán hết chưa?"
Câu này của cô ấy cũng không điêu. Đoạn văn mẫu quan cách này của Ôn Khinh Hàn đã được cô dùng đến lần thứ ba rồi, trừ việc sửa số năm kỷ niệm ra thì gần như đều chẳng khác chút nào. Ôn Khinh Hàn không buồn quan tâm đến cô, vươn tay gắp một miếng thịt bò bỏ vào nồi lẩu đang sôi, sau đó vớt mấy viên cá viên, bỏ vào chén Thời Thanh Thu hai viên, còn lại thì bỏ vào chén mình.
"Cũng đúng đấy nhì? Năm nào cũng có đoạn văn mẫu này, sếp Ôn à, năm sau cô có dám đổi đoạn mới không?" Liễu Ức cũng hùa theo sếp mình, trêu chọc Ôn Khinh Hàn. Ở cạnh Giản Ý Chi lâu, bao nhiêu lần trông thấy tình hình chung sống giữa Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi nên tất nhiên là dám trêu đùa mấy câu thế này.
Không biết ai nói tiếp một câu: "Đúng rồi đấy, sếp Ôn à, cô như vậy là không cập nhật mới rồi. Nếu không hay sang năm cứ giao cho sếp Giản đi..."
Phó An Nhiên bị chọc cười, kéo tay áo Giản Ý Chi. Giản Ý Chi quay đầu ghé sát tai sang, Phó An Nhiên nhỏ tiếng cười hỏi: "Chị à, các chị chọc tức chị Ôn như thế, chị ấy không giận sao?"
Giản Ý Chi cười đáp: "Không có đâu, yên tâm đi." Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn thức ăn trên bàn, nói với nàng: "Thế, em muốn ăn gì thì tự gắp, hay gọi chị một tiếng, nhé?"
Phó An Nhiên đáp "vâng" một tiếng, ngẩng đầu vừa hay trông thấy Ôn Khinh Hàn đang gắp thịt bò nóng cho Thời Thanh Thu. Trong mắt Phó An Nhiên lộ chút vẻ do dự, tất cả đều rơi vào mắt Thời Thanh Thu. Nàng đoán thử ý nghĩ của Phó An Nhiên, sau đó cười nói: "An Nhiên, em có thể gọi chị như cách Ý Chi gọi, chị với hai cậu ấy cùng khóa."
Nhìn thì có thể thấy, họ chẳng những quen biết mà còn quen biết lâu rồi. Phó An Nhiên thầm nghĩ thế rồi gật đầu nói: "Chị Thời."
Nàng thêm cả họ nữa, vì cạc gọi Giản Ý Chi cũng hơi khác.
Không khí trên bàn cơm bắt đầu sôi nổi, mọi người ồn ào kể về công việc và cuộc sống. Giản Ý Chi hay chen mấy câu vào, Thời Thanh Thu thì chỉ mỉm cười đáp lại. Khi nàng cúi đầu lần nữa, trong chén đã có thêm một muôi thịt bò vừa nhúng. Cả muôi thịt bò vẫn còn bốc lên hơi nóng, cứ thể đổ vào chén Thời Thanh Thu.
Nàng nhìn theo hướng của chiếc muôi, thấy Ôn Khinh Hàn đã gác muôi. Tay trái cô bưng chén lên, ngón tay thon dài đỡ đáy chén, ngón cái đè dọc mép chén, đang cắn một miếng cải xanh.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn buông chén xuống, quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Thu, sao thế?"
Thời Thanh Thu lắc đầu cười: "Không có gì, cậu xem cậu gầy như thế, ăn nhiều chút đi. Chẳng lâu nữa mình lại phải đi làm rồi, không thể ăn thả ga được." Vừa nói, nàng vừa gắp mấy miếng thịt bò bỏ sang chén của Ôn Khinh Hàn.
Vì Thời Thanh Thu thích ăn thịt bò nên Ôn Khinh Hàn dặn cấp dưới mua thêm nhiều một chút. Lúc này, dù biết Thời Thanh Thu không thể ăn nhiều, nhưng vì Thời Thanh Thu gắp mấy miếng thịt bò sang nên mày mắt cô cong cong, "ừ" một tiếng.
Bầu không khí trên bàn cơm đang nóng như lửa. Thời Thanh Thu lấy lý do lát nữa phải lái xe về nên từ chối uống rượu. Ôn Khinh Hàn bị chuốc mấy ly, cuối cùng phải dứt khoát không lái xe nữa.
Qua ba tuần rượu, Thời Thanh Thu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra nàng dừng ở hành lang một lúc, tiếng người huyên náo ở phòng ăn bị ngăn cách xa xa, thần xui quỷ khiến thế nào khiến nàng đi đến gần phòng ngủ Ôn Khinh Hàn, bước chân cũng dần chậm lại.
Hình ảnh Ôn Khinh Hàn cúi đầu thái thức ăn và cả khi cô cắn một miếng cải xanh thoáng hiện lên trong đầu nàng, cả muôi thịt bò trong chén nữa. Ôn Khinh Hàn biết mình có thói quen uống sữa tươi, cũng biết mình thích ăn thịt bò, và còn có gì nữa chứ? Có thể còn rất nhiều điều nữa, cũng có thể chỉ là do trùng hợp thôi.
Thời Thanh Thu nhìn cửa phòng Ôn Khinh Hàn, đứng lặng một lúc lâu.
Hình ảnh vừa xẹt qua đầu thúc giục Thời Thanh Thu tự hỏi mình một câu: Thời Thanh Thu à, bọn mày kết hôn rồi, nhưng mày hiểu cậu ấy được đến đâu chứ? Ngay cả chuyện bạn thân nên biết mày cũng chẳng biết bao nhiêu.
Mày chỉ biết rằng, đoạn đường này rất nhiều người đến rồi đi, cho dù có là người đã hứa sẽ không đi cũng vậy. Chỉ có Ôn Khinh Hàn, chỉ có cậu ấy sẽ vĩnh viễn không xa lìa mày, bởi vì bọn mày chẳng có lý do gì để tách ra cả.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)