Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 77

1214 0 9 0

Người đến là Kỳ Duyệt, đây là điều mà Thời Thanh Thu không ngờ tới.

Ba người bọn họ đều ở cùng một phòng, điều này khiến cho Thời Thanh Thu có chút khó chịu. Mặc dù nàng cho phép Kỳ Duyệt đi vào, nhưng từ khi cô ấy tiến lại gần Ôn Khinh Hàn thì có thể nhìn ra cô ấy có ý đồ riêng mà đến.

Có khách đến đây, Ôn Khinh Hàn cũng không ngồi xuống nữa, cô dẫn theo Thời Thanh Thu nở một nụ cười lịch sự và xa cách nói: "Cô Kỳ đến rồi à, chắc là cô có chuyện muốn nói. Chúng ta qua kia ngồi nói chuyện đi."

Ánh mắt Kỳ Duyệt lướt qua bàn tay đang nắm của hai người, cô ấy chớp chớp mắt, nhịn xuống sự chua xót trong lòng, đi đến ngồi xuống.

Bình thường cái bàn nhỏ để ăn cái gì đó chỉ có hai chiếc ghế dựa, Ôn Khinh Hàn để Thời Thanh Thu ngồi xuống, sau đó tự mình đi rót trà.

Kỳ Duyệt mím môi, nhẹ giọng nói: "Đêm nay mình đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói lời tạm biệt hai người mà thôi."

Ôn Khinh Hàn rót hai chén trà bê lại, đặt tay lên vai Thời Thanh Thu lạnh nhạt rồi nói: "Loại trà này khi đến đây tôi mới mua, cũng không tính là đặc biệt ngon, nhưng cũng có thể uống được.” Cô dừng lại một chút, hơi cúi người xuống, nhẹ giọng nói với Thời Thanh Thu: "Hai người nói chuyện đi, mình đi làm việc, nếu có chuyện gì thì gọi mình."

Cô đặt tay lên vai và dùng cử chỉ xâm lược vô cùng thân thiết với Thời Thanh Thu là đang nhắc nhở Kỳ Duyệt về mối quan hệ bây giờ giữa Thời Thanh Thu và cô. Mà khi cô để Thời Thanh Thu nói chuyện một mình với Kỳ Duyệt cũng là thể hiện địa vị của mình, nếu đối phương không có ác ý, mà cô quá nhạy cảm thì rất thất lễ.

“Ừm, đi đi.” Thời Thanh Thu mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn đi đến bàn làm việc thường ngày.

Tuy hai người không thân mật quá rõ ràng trong lúc đó, nhưng mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt đều tin tưởng lẫn nhau, như có một loại cảm giác ăn ý đã được rèn luyện qua nhiều năm thể hiện sự hòa hợp của họ.

Kỳ Duyệt không muốn nghĩ tới nữa, đè nén sự chua xót trong lòng, đưa tay chạm vào tách trà, trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này, mình đã nghĩ rất nhiều, cũng làm rất nhiều. Có rất nhiều điều để tin tưởng, và cũng rất nhiều điều không thể tin tưởng nữa, thậm chí mình còn phủ định những gì mà mình đã tin tưởng."

Trong một lúc Thời Thanh Thu hoảng hốt, nàng chỉ nhìn quá khứ của bản thân, mà không biết đến những suy nghĩ nhỏ nhất của Kỳ Duyệt. Nàng không biết năm đó tại sao Kỳ Duyệt lại rời đi, cũng không biết tại sao sau nhiều năm như vậy Kỳ Duyệt lại trở về. Nàng chỉ biết là cho dù không có Ôn Khinh Hàn, nàng và Kỳ Duyệt cũng sẽ không thể quay lại được nữa.

Cho đến bây giờ tình yêu cũng không đến từ cảm giác áy náy hay tiếc nuối, hay thậm chí là những chất pha tạp khác. Yếu tố duy nhất để hình thành nó chỉ có thể là động lòng.

Kỳ Duyệt nhấp một ngụm trà, vị trà đắng chát chảy qua cổ họng như chảy thẳng vào tim, cô ấy nói tiếp: "Có một số việc bây giờ nói ra, có lẽ đã quá muộn..." Cô ấy dừng lại một chút, cười chế giễu nói: "Không phải là có lẽ, mà đúng là đã quá muộn, cũng không cần nói nữa. Nhưng nguyện vọng của mình vẫn như xưa. Mong cậu có thể sống tốt, mong tất cả mọi quyết định của cậu đều suôn sẻ thuận lợi. Cũng mong là nếu cậu gặp khó khăn gì vẫn có thể nghĩ đến mình."

Giọng cô ấy buồn đến nỗi làm cho mũi Thời Thanh Thu cũng nóng lên chua xót, những mảnh kí ức về khoảng thời gian năm nhất đại học ấy cứ chạy qua tâm trí nàng. Nàng nâng ly trà uống một ngụm, sau khi uống xong lại càng cay đắng hơn.

Đột nhiên, có một trận âm thanh đột ngột truyền vào tai nàng.

Là Ôn Khinh Hàn đứng lên đi đến đây rót một ly trà, dáng người cao gầy và vẻ mặt trầm tĩnh dễ dàng xua tan mọi phiền não lúc này của Thời Thanh Thu. Những lý do năm đó đã chôn vùi trong quá khứ của nàng, nàng không cần biết, cũng không muốn biết.

Thời Thanh Thu lại nhấp thêm một ngụm trà, giọng điệu bình thản nói: "Cảm ơn, nhưng tôi đã có kế hoạch tỉ mỉ cho sự phát triển trong tương lai của mình rồi. Nếu thật sự tôi không thể thuận lợi đi lên trong cái vòng luẩn quẩn này, tôi cũng có thể trở lại con đường ban đầu để đi tiếp."

Trên mặt Kỳ Duyệt chẳng có nụ cười, ngay cả cảm giác chua xót cũng ngưng tụ trong mắt, cô ấy lẩm nhẩm nói: "Cũng tốt, là do mình đường đột. Nếu đã như vậy mình cũng yên tâm."

Thời Thanh Thu nở nụ cười trên môi, chờ đợi Kỳ Duyệt nói câu tiếp theo.

"Luật sư Ôn sẽ luôn ở đây với cậu à?"

"Ừm, sau khi hơ khô thẻ tre (đóng phim xong) chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà."

Nếu như trước khi nghe câu này, Kỳ Duyệt vẫn còn kéo dài chút hơi tàn chờ mong, hy vọng Thời Thanh Thu có thể cho cô ấy một chút dưỡng khí để đóa hoa trong lòng cô ấy có thể lớn lên, thì giờ phút này, tất cả mọi tâm tư và tình cảm của cô ấy đều không thể trốn tránh được nữa, thực tế quá tàn nhẫn.

Người cô ấy yêu đã có gia đình rồi, không cần cô ấy nữa, cũng không quay lại được nữa.

"Được...Được... Trong khoảng thời gian này, không nên làm quá nhiều chuyện, xin lỗi..." Kỳ Duyệt nghẹn ngào nói ra những câu này, cô ấy gần như là không nghe được giọng nói của mình, dùng sức nắm chặt ly trà rồi buông ra, tay kia thì nắm chặt ống quần rồi đứng lên, cố nén nước mắt, trầm giọng nói: "Ngày mai mình sẽ đi, tạm biệt."

Cô ấy bước nhanh rời khỏi căn phòng nơi có hơi thở của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, gần như là chạy trốn. Dù cô ấy có đấu tranh như thế nào, cũng không tiếp nhận được sự thật là cô ấy không còn quan hệ gì với Thời Thanh Thu nữa, từ năm đó cô ấy đã thua rồi, thua người nhà của mình, thua vì quyết định của mình.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Thời Thanh Thu chậm rãi đi đến bên cửa sổ, trong lòng có chút chua xót và lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào tấm cửa thủy tinh đang phản chiếu cánh cửa phòng một lúc lâu.

Ôn Khinh Hàn chậm rãi tiến lại gần, khi Thời Thanh Thu cúi đầu, thì cô duỗi tay ra, từ phía sau ôm nàng vào lòng, bàn tay bao lấy bàn tay nàng, các ngón tay mát lạnh mềm nhẹ nắm vào các đốt ngón tay của nàng, cô hỏi bên tai của nàng: “Thanh Thu, sao vậy?"

Thân thể Thời Thanh Thu hơi cứng lại một chút, một lúc sau mới thả lỏng lại, cắn môi và lắc đầu. Nàng không thể nói rõ cảm giác vào lúc này của mình, không cảm nhận được rõ ràng, nên nàng cũng không có cách nói rõ ràng được.

"Mình không biết, chỉ là có chút khó chịu. Nàng không biết tại sao lại trở nên thế này. Nếu ngay từ đầu mình không chấp nhận cô ấy thì sẽ không có chuyện sau này. Nếu không có sự bắt đầu, sẽ không có kết thúc, có phải không... "

"Không phải." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng ngắt lời nàng, siết chặt tay ôm chặt nàng vào lòng: "Thanh Thu, không phải như vậy. Còn nhớ phép loại suy mà mình nói với cậu không? Bây giờ mình sẽ nói lại cho cậu biết, nếu cậu so sánh một mối tình với một cuộc đua, thì cũng có khả năng cậu sẽ không về đích vì cậu có thể chạy sai, hoặc có lẽ vì sai lầm của mình mà chạy sai đường.

Bất kể vì lý do gì, tóm lại là xảy ra sai sót trên đường nên bỏ lỡ đích đến, không phải một khi bắt đầu thì đã thành công. Mỗi một chuyện đều như vậy, không thể vì kết quả không như ý mà chúng ta từ chối một khởi đầu có cơ hội chiến thắng được."

Ôn Khinh Hàn buông tay ra, xoay người Thời Thanh Thu lại để nàng đối mặt với cô, do dự một lúc, giọng nói có chút nặng nề, trầm giọng nói: "Tuy rằng mình không muốn nhắc lại chuyện trước kia của cậu, nhưng mình phải thừa nhận, nếu năm đó cô ấy không rời đi, nếu cô ấy không chạy sai đường trong cuộc đua này, thì người hôm nay đứng trước mặt cậu có lẽ không phải là mình..."

Trong lòng Thời Thanh Thu ấm áp dâng đến đầu, vừa rồi đối mặt với Kỳ Duyệt cũng không quá xúc động, nhưng giờ phút này ở tận đáy lòng và khóe mắt đều nóng lên.

Nàng chủ động vươn tay ôm Ôn Khinh Hàn, gằn từng tiếng nói từng chữ một bên tai Ôn Khinh Hàn: "Không có nếu, kết quả bây giờ không cần dùng đến giả thuyết nếu đâu. Mình biết quá khứ, mình cũng biết nên đi như thế nào."

Nàng dừng lại một chút, buông ra một ít, sau đó đưa một tay lên sờ mặt Ôn Khinh Hàn, nhìn Ôn Khinh Hàn gần trong gang tấc, thấp giọng nói nhẹ: "Mình biết, cậu chính là người mà mình muốn bên nhau đến già."

Ôn Khinh Hàn thả chậm hô hấp, sợ sẽ phá vỡ sự thân mật lúc này, cô tiến lên một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu cũng không từ chối, trong đôi mắt ngậm nước của nàng đều là hình ảnh của cô, không còn bất kỳ cảm xúc dư thừa nào nào, chỉ có cô mà thôi.

Đôi môi trước mắt như có sức cám dỗ chết người lại vô cùng yếu ớt, Ôn Khinh Hàn dùng tất cả yêu thương hôn lên, đôi môi và trái tim cô đều đang run rẩy, vui sướng khiến cô càng thêm cẩn thận.

Trái tim của Thời Thanh Thu đột nhiên tê dại, hai cánh tay ôm cổ Ôn Khinh Hàn, nhắm mắt lắng nghe tiếng nói ở sâu tận đáy lòng, sau một tiếng thở dài, khẽ hé đôi môi đỏ mọng đáp lại Ôn Khinh Hàn.

Nhóm công tác của công ty luật Triệu Hàm nhận được một tin tức bùng nổ trên nhóm, Ôn Khinh Hàn đã chạy đi tham ban hơn hai tháng, nói rằng vài ngày nữa sẽ trở về.

Nhóm sắp bùng nổ, các tin nhắn wechat trên máy tính bùng nổ từng cái một. Giản Ý Chi cười nhạo một tiếng, đáy lòng thầm nghĩ một câu, cái người qua sông phá bỏ cầu này cuối cùng cũng trở về, để cô chủ trì công ty đúng là không có cách gì nói nổi.

Liễu Ức cầm một phần tài liệu đến đưa cho Giản Ý Chi ký tên, đầu Giản Ý Chi cũng không ngẩng lên đã ký xong, đưa tài liệu lại. Sau khi lấy lại tài liệu Liễu Ức còn chưa đi, làm Giản Ý Chi nhận ra sự do dự của Liễu Ức.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa không?"

Liễu Ức liếm môi, ho khan một tiếng nói: "Chuyện kia, vừa rồi có một người đàn ông đến tìm cô, không hẹn trước, quầy lễ tân không cho vào. Nhưng vừa khéo An Nhiên ra lấy nước đổ vào lọ hoa thì sau đó không thấy quay lại nữa. "

“Ừm, có chuyện gì sao?” Giản Ý Chi không hiểu lắm, hai người có quan hệ gì chứ?

"Người đàn ông đó tên là Lương Tử Ngang, là người trước đây cô từ chối, hơn nữa anh ta còn biết An Nhiên..."

“Ừm.” Giản Ý Chi theo bản năng lên tiếng, nhưng trong đầu lại nảy ra một điều gì đó: “Hả? Lương Tử Ngang?”

Liễu Ức lo lắng nói: "Đúng vậy, đã ra ngoài một lúc rồi."

Giản Ý Chi ngẩng đầu lên đậy nắp bút lại, chần chờ một chút rồi vẫy tay: "Cô đi xuống đi, để tôi gọi thử xem."

Liễu Ức cũng không nói nhiều, rời khỏi văn phòng của Giản Ý Chi. Giản Ý Chi gọi điện thoại nhưng không ai trả lời, lại nhớ tới chuyện trước đây Phó An Nhiên nói bạn trai cũ của mình cứ lôi kéo tìm cách hòa giải, thì không khỏi đau đầu, cái loại người thay đổi thất thường như vậy thật là đáng ghét.

Khi cô đi xuống lầu, một số người nói chuyện wechat xong đã tiếp tục làm việc, Giản Ý Chi thong thả bước ra ngoài, trên đường đi người ở quầy lễ tân bước ra chào cô, nhưng nhìn ra đến cửa cô vẫn không thấy Phó Yên Nhiên.

Ôm tâm lý muốn thử một lần, Giản Ý Chi không có mục đích đi đến chỗ gần công ty luật và gọi cho Phó Yên Nhiên một lần nữa. Nhưng đối phương vẫn không trả lời, nhưng dường như cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Để xác nhận mình không nghe nhầm, cô lập tức cúp máy, thì âm thanh biến mất, cô gọi lại thì nó lại vang lên.

Cô lập tức lần theo tiếng chuông để tìm, quẹo vào góc bên cạnh thì thấy Phó Yên Nhiên đang tranh cãi với một người đàn ông.

"Tôi chỉ nhờ cô giúp một việc thôi. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, chẳng lẽ làm giúp một việc nhỏ cũng không được sao? Hơn nữa, tôi cũng không phải là người nhờ người khác làm việc mà không trả tiền. Cô có hiểu ý của tôi hay không?"

Từng câu từng chữ của người đàn ông đều chiếm lý, Giản Ý Chi đứng đó rất có hứng thú lắng nghe, thân hình của Phó Yên Nhiên đã bị người đàn ông chắn lại nên không thể nhìn thấy. Đúng lúc, xem như nghe một vở kịch cũng được lắm.

Lúc này Phó Yên Nhiên mới lên tiếng, không hoang mang rối loạn như Giản Ý Chi tưởng tượng, ngược lại rất bình tĩnh và điềm đạm: "Tôi biết ý của anh, nhưng tôi cũng nói cho anh biết việc Luật sư Giản có gặp anh hay không không phải là tôi có thể quyết định được, trợ lý của cô ấy sẽ hẹn trước những người có trên danh sách, cô ấy quyết định có gặp hay không dù tôi có nói, cũng không chắc cô ấy sẽ gặp anh."

Người đàn ông rất nóng nảy, bước lên một bước, không cần khách khí nói lý nữa: "Vậy cô nói đi? Cô chưa nói thì làm sao biết cô ấy không muốn gặp tôi? Cô là con giun trong bụng cô ấy à? "

Giản Ý Chi nhíu mày, giẫm giày cao gót bước tới, vỗ vỗ vai người đàn ông trong ánh mắt ngạc nhiên của Phó Yên Nhiên, khi anh ta quay đầu lại thì thản nhiên hỏi: "Lương Tử Ngang?"

“Luật sư Giản?” Lương Tử Ngang kinh ngạc vui mừng hết sức, vội quay đầu chào hỏi: “Luật sư Giản, do lần trước tôi hẹn gặp cô nhưng không gặp được nên không còn cách nào khác là nhờ An Nhiên giúp đỡ. Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nhờ luật sư Giản."

Giản Ý Chi hiểu rõ gật đầu một cái, cô bước đến chỗ Phó An Nhiên và nắm cổ tay nàng, ánh mắt u ám nhìn Lương Tử Ngang: "Vừa rồi anh nói 'nhờ giúp đỡ'? Nhưng với những gì tôi vừa nhìn thấy thì hành vi của anh có vẻ khác xa với những gì anh vừa nói."

Lương Tử Ngang ngượng ngùng cười cười, xoa tay nói: "Bởi vì tôi và An Nhiên tương đối quen thuộc, cho nên lúc nói chuyện hơi lớn tiếng một chút."

“Ồ?” Cô cười nhẹ quay đầu hỏi Phó An Nhiên: “An Nhiên, em có quen anh ta không?” Tay cô bóp cổ tay Phó An Nhiên, trong mắt hiện lên một tia ám chỉ.

Từ lúc Giản Ý Chi xuất hiện, Phó An Nhiên đã cảm thấy yên tâm, nàng theo ý của Giản Ý Chi, khẽ lắc đầu: "Em không quen."

"Không, An Nhiên, sao cô có thể nói như vậy? Chúng ta..."

“Anh Lương.” Giọng Giản Ý Chi lạnh lùng ngắt ngang, tuy cô không cao một mét tám như Lương Tử Ngang nhưng đôi mắt sắc bén như dao, dùng khí thế áp đảo: “Không cần biết quan hệ của anh với An Nhiên là như thế nào, tôi quyết định như thế nào, anh cảm thấy có thể nói vài câu là có thể thay đổi được sao? Hơn nữa, anh cảm thấy hẹn tôi trước thì tôi sẽ gặp anh sao? Nếu như vậy, thì quy trình cuộc hẹn này có ích lợi gì chứ?"

Giản Ý Chi nói ngắn gọn, không vội vàng nhưng lời nói đủ lực uy hiếp làm Lương Tử Ngang sững người ngay tại chỗ, sắc mặt cực kì khó coi, ánh mắt vừa tức giận vừa vội vàng, không biết nên nói gì để phản bác.

Giản Ý Chi dẫn Phó An Nhiên trở lại công ty luật, dáng vẻ bình tĩnh nhưng hơi thở lại không còn ôn hòa nữa, Phó An Nhiên không biết có phải cô đang tức giận hay không, nhưng nàng cũng không dám nói.

Lúc chuẩn bị ra khỏi góc thì Giản Ý Chi dừng lại, xoay người lại nhìn Phó An Nhiên và hỏi: "Điện thoại của em còn ở đó không?"

"Ồ, ở đây..." Phó An Nhiên lấy điện thoại ra, áy náy cúi đầu cắn chặt môi: "Vừa rồi thật sự không có cách nào để trả lời điện thoại của chị. Em không cố ý đâu. Vừa rồi em đang tranh cãi với anh ta."

Giản Ý Chi thoáng thở dài, liếc nhìn Lương Tử Ngang đang rời đi, cô nhướng mày, thản nhiên mở miệng nói: “Nhớ kỹ lời chị nói, khi đối phương dùng tiền bạc và quan hệ để câu thông với em. Khi đó, em có quyền từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh ta. Luật sư kiếm tiền bằng sự ủy thác, nhưng trước đó, chúng ta cũng có quyền từ chối khách hàng khi người đó không biết hai chữ ‘tôn trọng’ này."

Cô nói sạch sẽ, lưu loát, không chút quanh co lòng vòng, vẻ mặt lạnh không nhạt, cũng không giống như đang giảng đạo lý.

Phó An Nhiên đưa tay chạm vào mu bàn tay của Giản Ý Chi, thành thật giải thích: "Em biết mà, em cũng không muốn giúp anh ta, nhưng em cũng không muốn anh ta làm phiền chị, cho nên mới ra ngoài giải thích với anh ta. Không ngờ, chị vẫn biết..."

Giản Ý Chi nhìn nàng vài lần, vốn có một chút tức giận bây giờ cũng biến mất, đưa tay ra sờ đầu Phó An Nhiên, đôi mắt xảo quyệt nháy một cái: "Cũng không tính là quấy rầy, nhưng để báo đáp chị, đêm nay em phải đến nấu cơm, không được có ý kiến? "

"Hả? Học tỷ, sao chị lại có lý do đào cơm như thế..."

 

 

........

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16