Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

1356 0 15 0

  Ôn Khinh Hàn không ngờ Thời Thành Thu đã ngủ say trong vòng tay cô trong khi cảm xúc hiện không ổn định. Khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng nàng vẫn an tâm mà ngủ.

  Bởi vì đang đi làm, Ôn Khinh Hàn đã kịp thời tắt chuông báo thức, để không đánh thức Thời Thanh Thu ngủ, liền bình tĩnh đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, sau khi chào hỏi Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ liền rời khỏi nhà họ Thời.

  Tối hôm qua Thời Thanh Thu được Ôn Khinh Hàn ôm vào lòng, nàng vùi đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, bởi vì suy nhược, hơi thở gấp gáp của nàng cũng dần dần trở nên ổn định lại, nước mắt ở khóe mắt cũng từ từ khô lại.

  Nàng cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, vì cảm giác ấm áp trong lòng, và cũng vì Ôn Khinh Hàn, một người hiếm khi thể hiện tình hữu nghị.

  Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng không đánh thức nàng, cận thận lấy chiếc cốc nàng đang cầm trên tay ra, di chuyển cơ thể một chút để nàng nằm ngay ngắn lại, sau đó cẩn thận cởi đôi dép, đắp chăn bông lên. Mọi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, vì sợ bản thân mình sẽ đánh thức nàng, lại sợ khi tỉnh lại sẽ quên mất đi sự phụ thuộc vừa rồi.

Ôn Khinh Hàn đối diện với Thời Thanh Thu mà nằm xuống, khoảng cách giữa hai người vừa đủ hai bàn tay.

  Thời tiết hôm nay không có nắng, sàn gỗ trong văn phòng cũng không bị ánh nắng chia làm hai màu khác biệt nữa, Mạnh Tư Kỳ đi vào với một xấp tài liệu, vừa đồng ý cho nàng vào, vừa cau mày đối diện với tập tin tài liệu trên màn hình, cầm nó bằng một tay.

 “Ôn luật sư. “

“Có chuyện gì? “ Ôn Khinh Hàn bắt đầu viết một hàng chữ, cuối cùng chậm rãi kết thúc.

“Những người cần có mặt trong buổi giao lưu đều đã được xác nhận, mời cô xem qua.” Mạnh Tư Kỳ nói xong, lấy một phần tài liệu mở ra cho Ôn Khinh Hàn xem.

  Cuộc họp trao đổi luật sư đang diễn ra, đại bản doanh thì cũng cần có người ở lại, vì vậy lần này Ôn Khinh Hàn mang theo trợ lý Mạnh Tư Kỳ và Trần Dật cùng với Lí Văn Kiêu, tất cả những người khác thực ở lại.

  Ôn Khinh Hàn xem qua danh sách thành viên của tất cả các bên, sau đó kiểm tra thông tin khách sạn mà người bên tổ chức liên hệ, cuối cùng thì ký tên, “Ừm, không có vấn đề gì.”

  Cô đưa tập tài liệu lại cho Mạnh Tư Kỳ, người kia sau khi nhận lấy trừng mắt nhìn, giọng nói có chút thăm dò và trêu chọc, cô nhỏ giọng hỏi : “Ôn lão đại, tối hôm qua cô không say chứ? Cô uống rất nhiều đó.”

 Ôn Khinh Hàn nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn một cái, ngữ khí nhàn nhạt nói ra : “Tôi không có say, về sau có uống trà giải rượu, có chuyện gì sao?”

  Nhắc đến trà giải rượu, cũng không biết lúc này Thời Thanh Thu đã tỉnh dậy hay chưa. Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ, khéo miệng hơi cong lên, thời tiết này không gì thích hợp hơn là ngủ.

  “Hả? Trà giải rượu? “ Mạnh Tư Kỳ tiến lên một bước đem tài liệu trên tay Ôn Khinh Hàn để qua một bên, hai tay chống lên bàn làm việc, cơ thể cúi thấp xuống, vẻ mặt trở nên bí hiểm hơn bao giờ hết, “Nhà của cô hôm qua loạn như vậy cũng chưa dọn dẹp, cô lại cùng một lúc ở cùng với nữ thân, chẳng lẻ hai người các người…”

“Hửm?” Mạnh Tư Kỳ chớp chớp mắt ngừng nói, một bộ ám chỉ Ôn Khinh Hàn tỏ tình.

  Bạn biết đấy khi công ty mới thành lập, mọi người đều thầm đoán Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu có phải là một cặp hay không, nhưng về sau mới phát hiện hai người này khi chạm mặt ngoài trừ công việc thì ngoài ra không có ẩn tình gì cả.

  Mọi người đều định bỏ cuộc, nhưng thời gian qua Ôn Khinh Hàn có vài hành động khiến bọn họ chú ý. Bất cứ khi nào Thời Thanh Thu có phim mới ra mắt, Ôn Khinh Hàn nhất định mọi thứ ổn thỏa vào buổi tối, cũng giống như buổi tiệc ngày hôm qua, Thời Thanh Thu ngồi xe của Ôn Khinh Hàn tới.

 Cho dù Ôn Khinh Hàn đến nhà cha mẹ nàng rồi lại thuận đường cho Thời Thanh Thu đi nhờ xe, thế nhưng Ôn Khinh Hàn là người như thế nào? Cô mang đến cho mọi người xung quanh một cảm giác cô là một người bạc tình và lãnh đạm, không cần nhiều lần tiếp xúc, một hoặc hai trường hợp ngoại lệ đã đủ để chứng minh điều đó.

  Nhưng nếu phải nói chỉ là bạn bè bình thường thì xem ra cũng không có gì sai, giống như cũng chẳng có gì không đúng, chẳng lẽ lại không cho phép Thời Thanh Thu kết giao bằng hữu sao? Cho nên mọi người cũng chỉ đem suy đoán dời sang người Thời Thanh Thu một tí, cũng chưa xác định được toàn bộ.

  “Suy nghĩ nhiều rồi. “ Ôn Khinh Hàn đóng nắp bút lại, trong mắt không có lấy một tia gợn sóng nhìn thẳng về phía Mạnh Tư Kỳ, nửa điểm sơ hở đều không cô, “Nhà ba mẹ tôi rất gần với nhà ba mẹ của Thời Thanh Thu, cái này không phải các người đã sớm biết rồi sao? “

  Mạnh Tư Kỳ lập tức nản lòng, chậm rãi đứng thẳng người dậy, cầm lại tập tài liệu của mình than thở, “Ồ, tôi biết ngày là cô sẽ nói như vậy, còn tưởng rằng lần này áp cung được rồi, tôi đi làm việc…”

 Mà trong tâm trí của mọi người, Ôn Khinh Hàn hoặc là không nói lời nào, nếu có nói cũng nhất định không nói dối, đây là luật mặc định của công ty luật Ức Hàm.

  Nhưng câu “Suy nghĩ nhiều”, cũng không phải là không phù hợp, giữa các cô ngoài tờ giấy chứng nhận kết hôn bên ngoài, thì mọi thứ hết thảy đều giống như trước sao?

  Lúc Thanh Thủy ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cô tỉnh lại liền nhìn điện thoại hiện là chín giờ ba mươi sáng, hai mắt nàng có chút sương mù, trong mắt còn có chút lờ mờ buồn ngủ. Thời Thanh Thu trừng mắt nhìn, rồi lại nhắm mắt, đợi đến khi cơn buồn nghe qua đi, lại một lần mở mắt ra lúc này đã hiện lên sự tỉnh táo, nàng đưa tay lên sờ tấm chăn bông, nhìn chiếc đèn chùm trong căn ở phòng này.

  Cái đèn chùm này so với cái đèn chùm trong phòng của nàng nhìn không giống nhau. Uống trà giải rượu, kề vai sát cánh ngồi cùng nhau, hỏi han, đối đáp, ôm ấp, nhớ lại từng chút từng chút một, những hình ảnh này dần dần hiện ra trong tâm trí nàng.  

  Lúc Thời Thành Thu vô ý thức quay đầu lại nhìn, chiếc cốc mà cô ôm chặt đêm qua giờ đang được đặt trên từ đầu giường, mà bên trên cái gối bên cạnh nàng có một sợi tóc dài màu đen. Rõ ràng tối hôm qua nàng ngủ quên, Ôn Khinh Hàn cũng không đánh thức cô.

  Lần đầu tiên họ ngủ chung giường trong hoàn cảnh như vậy, nàng đã hứa từ này về sau sẽ dành thời gian cho Ôn Khinh Hàn, nhưng cô lại nhớ về quá khứ. Cái này có vô luận nói như thế nào, thì điều này cũng không nên xảy ra.

  Lúc Thanh Thu trở lại phòng của mình, lên giường tựa đầu vào đầu giường, nàng hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại gọi đến số của Ôn Khinh Hàn, bên kia nhanh chóng kết nối, nhẹ giọng nói, “Đã tỉnh lại?” m thanh truyền đến, Thời Thanh Thu gật đầu, nhưng sau đó nhận ra Ôn Khinh Hàn căn bản là không nhìn thấy, vì vậy nàng mới nhẹ giọng trả lời: “Ừ, vừa tỉnh.”

  Bên Ôn Khinh Hàn rất yên tĩnh, hẳn là trong phòng làm việc, hiện nữa có thể trầm mặc như vậy, đại khái là xung quanh không có người khác. Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm lại nói : “Khinh Hàn, thực xin lỗi, tối hôm qua mình hơi mất bình tĩnh.”

  Nhưng có lẽ, không chỉ có Thời Thanh Thu mất bình tĩnh, chỉ là bởi vì chỉ chú ý đến tâm tùng bất ổn của mình, nàng đã không chú ý tới, biểu hiện của Ôn Khinh Hàn tối hôm qua khác hẳn hơn so với ngày thường.

  “Tại sao phải xin lỗi? “Ôn Khinh Hàn cười lạnh một tiếng, mơ hồ mà có chút bao dung, cô nói : “Chúng ta không ở phải đã kết hôn rồi sao? Mọi câu hỏi liên quan đến hôn sự của chúng ta, mình đều nên trả lời.”

  Nàng ấy nói như thể nàng ấy không quan tâm đến chuyện tối hôm qua, coi như họ vẫn là bạn, mà lúc Thời Thanh Thu nói lời xin lỗi tựa như một lời giải thích cho mối quan hệ hôn nhân của họ.

  Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, bắt đầu một lần một lần mà nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Ôn Khinh Hàn đêm qua, Ôn Khinh Hàn nói rằng họ không có lý do gì để chia tay. Đích thực là không, tình cảm giữa họ sẽ không gây ra những thương tổn như vậy.

  “Mình đã biết rồi.” Lúc Thời Thanh Thu mở mắt ra một lần nữa, trong mắt nàng có thêm một tia kiên quyết, nàng mấp máy môi, dùng tay trái miết chiếc khăn bông mỏng trong lòng bàn tay, “Mình về sau sẽ không tái phạm nữa, từ hôm nay trở đi mình sẽ nhớ rõ, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

  Đó không phải là bản chất của cuộc sống sao? Có một người có thể đồng hành cùng bạn, người này có một chủ đề chung với bạn, và họ có mong muốn được hỗ trợ lẫn nhau. Ôn Khinh Hàn hiểu rõ, cô làm được thì không có lý do gì mà Thời Thanh Thu không làm được, mọi người cứ sống theo ý của mình, bây giờ đã quyết định rồi, không nên chần chừ thêm nữa.

  Ôn Khinh Hàn ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi sau đó tựa hồ như có một tiếng cười khẽ truyền đến, nhẹ nhàng đến mức khiến Thời Thanh Thu thiếu chút nữa không nghe được, chỉ nghe thấy Ôn Khinh Hàn nói : “Được rồi. Nhưng nếu còn nhiều điều nữa, mình hy vọng mình vẫn có thể nghe thấy được những cảm xúc như tối qua, bởi vì mình không muốn thấy cậu dùng sự nhẫn nại để ép bản thân cậu duy trì mối quan hệ của chúng ta.”

  Ôn Khinh Hàn hiếm khi nói một câu dài như vậy, có thể là trong công việc, nhưng đối khi trong cuộc sống hằng ngày, Thanh Thu hầu như chưa từng nghe qua. Lần này liên lạc, đã thực sự xác nhận sự đồng thuận của họ.

  Thời Thanh Thu đáp lời : “Được, mình hứa với cậu.”

  Không có lý do gì mà nàng không đồng ý cả, từ giờ trở đi, nàng phải học cách thích nghi với sự hiện diện ngày càng rõ ràng hơn của Ôn Khinh Hàn trong cuộc sống của mình, điều nên làm kể từ ngày đăng ký kết hôn.

  Ôn Khinh Hàn trầm mặc lại, lúc Thời Thanh Thu đang muốn nói với cô là tắt điện thoại, đầu bên kia bỗng nhiên lại mở miệng : “Thanh Thu, ba ngày sau chúng ta sẽ có một cuộc họp trao đổi với công ty luật, mình sẽ đi đến một nơi khác, cậu cùng nhau đi?”

“Hả?” Thời Thành Thu hỏi trong tiềm thức.

 “Mình nhớ cậu nói trong khoảng thời gian này không có việc gì làm, nên cùng nhau đi nghỉ ngơi đi?” Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, đối với Thời Thanh Thu, cô tựa hồ như không bao giờ hết kiên nhẫn.

  Có đôi khi con người vốn là như vậy, việc đối xử với những người hay vật đặc biệt trong lòng bạn là điều khó tránh khỏi, mà trái lại, đó lại là điều bình thường.

  Nhưng ngày cả như vậy, Thanh Thu cũng không có phát giác được điều gì, bởi vì giọng điệu của Ôn Khinh Hàn vẫn bình thãn như cũ.

  Thời Thanh Thu nghĩ đến nội dung lịch trình mà Phan Gia Văn gửi qua cho nàng, có một vấn đề nàng muốn nói nhưng khi đến miệng thì bị nàng nuốt ngược lại vào trong, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn trả lời Ôn Khinh Hàn : “Được, mình sẽ đi cùng với cậu.”

 “Ừm, lát nữa gửi giấy chứng minh thư qua cho tớ, hai ngày này cậu hãy thử dọn hành lý đi.” Ôn Khinh Hàn dặn dò kỹ càng.

 “Được.” Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc cốc trên từ đầu giường, cười nhẹ nói : “Vậy cậu phải làm việc chăm chỉ, ngày xuất phát thì tới đón mình đi.”

  Ôn Khinh Hàn “Ừm” một tiếng, sau đó hai người đều không nói lời nào, nên Thời Thanh Thu cúp điện thoại trước.

  Nàng điều chỉnh tâm trạng, cầm lấy lý trà giải rượu tối hôm qua đi ra khỏi phòng, trở lại phòng tắm rửa xong liền đi vào phòng ăn để ăn điểm tâm, tình ngờ nhìn thấy mẫu thân Đường Tĩnh Tuệ rời khỏi bàn ăn.

“Mẹ, chào buổi sáng.” Thời Thanh Thu lên tiếng chào rồi cầm lấy chén cháo.

 “Không còn sớm nữa, Ôn Khinh Hàn đã đi làm rồi.” Đường Tĩnh Tuệ cười nói một câu, đẩy đĩa thức ăn phụ ở giữa bàn sang cho nàng.

  “Con thật vất vả lắm mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi, qua một con thời gian ngắn con bận rộn trở lại, người đến lúc đó đừng nói là gặp được con.” Thời Thanh Thu nhíu mày, nhắc nhở cho mẫu thân về công việc thường ngày của nàng.

  Đường Tĩnh Tuệ cười lắc đầu, một lát sau liền dặn dò : “Ở bên ngoài nhớ chú ý thân thể, đừng vì quay phim mà mệt quá độ. Dù có cố gắng như thế nào thì cũng đừng phá thân thể này. Sau vài năm chắc chắn cơ thể sẽ rất mệt nhọc, tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt như vậy có ở phải tốt hơn không?”

  Lúc trước không biết đứa nhỏ này có phải bị mình chọc giận hay không, người đại diện tìm đến cửa nàng liền đồng ý, nhiều năm như vậy cũng không có ý dừng lại, lương nhiều, danh hiệu ngày một tăng, mỗi năm trở về trên tay đều cầm một cái cúp. Nhưng Đường Tĩnh Tuệ cảm thấy, nếu nàng thật sự muốn bận rộn vì sự ra đi của đứa trẻ, thì mấy năm này chắc là đủ rồi.

  Một người có thể tiêu hao bao nhiêu năm trong đời theo cách này, chỉ vì muốn từ bỏ một mảnh kí ức trong quá khứ, quả là một giá quá lớn.

  Có lẽ là vì vừa rồi nói chuyện với Ôn Khinh Hàn ở trong phòng, hiện tại Đường Tĩnh Tuệ lại nhắc tới khiến cô không khỏi cảm động, nàng chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói : “Con biết rồi. Đúng rồi mẹ, hai ngày nữa Ôn Khinh Hàn đi công tác, con sẽ cùng đi với cô để nghỉ ngơi.”

  Đường Tĩnh Tuệ thoạt nhìn rất ngạc nhiên, sau đó cười nói : “Được rồi, đi đi, đừng lo lắng cho chúng ta.”

  Thời Thanh Thu biết ba mẹ và các cô chú mong muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với Ôn Khinh Hàn, phản ứng như vậy là nằm trong dự đoán của cô.

Thời Thanh Thu cúi đầu tiếp tục ăn cháo, để cho ánh mắt thăm dò và rạng rỡ của Đường Tĩnh Tuệ ở trên người cô hết lần này đến lần khác.

........

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16