Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

1300 0 12 0

Show giải trí lớn thực tế ngoài trời "Episodes" mùa thứ ba sắp bắt đầu ghi hình, trừ Thời Thanh Thu nghỉ phép ở nhà ngay thành phố B ra thì bốn diễn viên nổi tiếng còn lại cũng kín tiếng đến thành phố B. Weibo muốn nổ tung đến nơi, ngày nào top tìm kiếm cũng là tin tức về chương trình sắp có năm vị diễn viên tham gia.

Người chịu trách nhiệm tổ chức của "Episodes" nổi tiếng là kẻ nhiều tiến, mỗi quý có mấy mùa, mỗi mùa có mấy diễn viên, toàn mời đến các diễn viên tuyến một đang ăn khách nhất thời điểm đó. Hơn nữa thỉnh thoảng còn mới cả diễn viên nước ngoài, không giới hạn đất nước, vậy nên chương trình luôn đứng đầu bảng các show thực tế về tỉ suất người xem.

Thời Thanh Thu rảnh rỗi lướt Weibo thì nhận được tin nhắn của Tần Vọng, WeChat đột nhiên có hình cái đầu chó nhảy lên đầu, sau đó là kiểu nói chuyện đặc trưng của Tần Vọng: "Nữ thần, mình đến rồi đây, ra ngoài uống mấy ly không?"

Thời Thanh Thu cười, gửi một câu: "Ở đâu đấy?"

Chẳng mấy chốc Tần vọng đã trả lời: "Đi ra ngoài còn hỏi lắm thế làm gì? Cứ đến khách sạn mình đang ở, Lam Lam đi mua đồ ăn rồi, nhanh lên đó."

Sau đó là định vị vị trí. Thời Thanh Thu đỡ trán, đứng dậy khỏi ghế nằm, đi thay quần áo.

Tần Vọng bảo Lam Lam là trợ lý của anh, theo anh khoảng ba năm nay rồi, hơn nữa cô còn là trợ lý duy nhất của Tần Vọng. Bây giờ danh tiếng của anh vang dội nhưng bên cạnh vẫn chỉ có cô, thậm chí có lúc Tần Vọng cõng nguyên cái ba lô còn trên tay cô lại chẳng có gì.

Trời tối sầm xuống, Thời Thanh Thu dừng xe ở bãi đỗ khách sạn Tần Vọng đang ở, xuống xe bịt kín khẩu trang. Nàng lướt WeChat xem lịch sử trò chuyện, tìm số phòng của Tần Vọng, đi đến thang máy nhấn nút đi lên. Nàng quay đầu sang, bên cạnh cũng có một cô gái đang chờ thang máy chung.

"Tiểu Lam đúng không?" Thời Thanh Thu thăm dò một tiếng.

Cô gái nghe tiếng thì xoay qua. Trông thấy khuôn mặt thanh tú quen thuộc, Thời Thanh Thu nở nụ cười: "Đúng là em rồi."

Quý Lam cũng gật đầu mỉm cười: "Thanh Thu à, A Vọng đang ở trên chờ cậu đó."

Cô gái này là trợ lý của Tần Vọng, bằng tuổi Thời Thanh Thu, từ khi tốt nghiệp đại học đã luôn sát cánh cùng Tần Vọng, về cơ bản thì Tần Vọng vừa ra mắt là cô ấy cũng chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.

Nghề trợ lý của nghệ sĩ này phải làm nhiều chuyện, lương và đãi ngộ cũng không cao nên người đên nhiều, người đi cũng nhiều. Ngay cả trợ lý bên cạnh Thời Thanh Thu là Dương Hiểu cũng mới đến được một năm, Quý Lam có thể kiên trì ba năm đúng là không dễ dàng gì.

Quý Lam đưa Thời Thanh Thu đến cửa phòng Tần Vọng, vừa gõ cửa là Tần Vọng đã ra mở ngay. Anh nhận túi trong tay Quý Lam trước, sau đó nhường đường cho hai người vào.

Tần Vọng bỏ đồ xuống, nhiệt tình hỏi thăm Thời Thanh Thu, ra vẻ muốn ôm: "Ôi chao nữ thần, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

"Giả tạo quá đi, đừng nói mình, đến Tiểu Lam còn không tin nổi nữa." Thời Thanh Thu ngồi xuống ghế sa lon, kéo khẩu trang xuống bỏ vào túi, nửa đùa nửa thật nói: "Có đúng không Tiểu Lam?"

Quý Lam đang ở cạnh bàn trà, khom người mở túi thức ăn ngoài ra, chẳng buồn ngẩng đầu đã phụ họa: "Còn không phải sao? Anh ta thấy ai cũng gọi nữ thần, phàm là con gái đều gọi hết."

Tần Vọng cười híp mắt đi đến cạnh Quý Lam, người đàn ông cao lớn lại giơ tay kéo vạt áo của cô: "Lam Lam, em ở lại ăn đêm với bọn anh đi, vừa hay chẳng phải lâu rồi em không gặp Thanh Thu sao?"

Thời Thanh Thu hứng thú ngồi nhìn chứ không lên tiếng. Quý Lam ngồi thẳng dậy, lắc đầu: "Không được, em phải đi xem ngoài khác sạn có phóng viên nào mai phục không đã. Bây giờ không chỉ có mỗi mình anh, Thanh Thu đến thì em càng phải ra ngoài xem một chuyến để tránh xảy ra vấn đề."

"Có gì để xem chứ..." Tần Vọng oán trách nói. Quý Lam liếc sang, anh lập tức im bặt không dám ý kiến nữa.

Trợ lý thế này cũng ngang ngược quá. Trong mắt Thời Thanh Thu hiện lên vẻ trầm tư, tình cảnh tương tự mỗi khi gặp Tần Vọng ùn ùn hiện lên liên tục trong tâm trí nàng.

"Vậy lát em nhớ về đó, anh với Thanh Thu phần em, em đừng quên." Tần Vọng dặn dò.

"Nói sau đi." Quý Lam quay lại gật đầu với Thời Thanh Thu rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Tần Vọng đau khổ nhìn về phía Thời Thanh Thu, chẳng có vẻ trầm ổn nào trước mặt công chúng hết cả. Nhưng Tần Vọng luôn là vậy, Thời Thanh Thu cũng không thấy lạ.

Chẳng qua có một chuyện khiến Thời Thanh Thu ngứa ngáy trong lòng, cẩn thận nghĩ lại một lúc, nàng hỏi: "Người cậu thích là Tiểu Lam đúng không?"

Đều là người quen cả, Tần Vọng cũng chẳng lễ nghĩa hình thức gì nữa, ngồi phịch lên bàn trà, cầm một cây tăm xiên miếng ngó sen thái lát bỏ vào miệng, sau đó với tay lấy chai bia, không quên liếc Thời Thanh Thu một cái: "Cậu mới biết hả? Mình tưởng cậu nhìn ra từ lâu rồi chứ, còn khiến mình cược với Lam Lam xem cậu đã nhìn ra chưa."

Anh khui cai, rót nửa cốc bia, đưa cho Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu nhận ly bia, cau mày nói: "Thật ra thì mình cũng nhận ra lâu rồi, chẳng lẽ cậu nghĩ mình mới đoán ra thôi sao? Chỉ nhìn các cậu một lần mình cũng chẳng dám kết luận như vậy, chỉ là hôm nay đột nhiên nhớ ra nên hỏi mà thôi. Huống chi các cậu đã để cho mình thấy thì chứng tỏ các cậu cũng chẳng sợ mình biết."

Trong mắt nàng lộ vẻ gian xảo, nói tiếp: "Hoặc nói cách khác là các cậu muốn cho mình biết."

Tần Vọng gật đầu, cụng ly với Thời Thanh Thu: "Trước mắt cũng chỉ có mỗi cậu biết thôi đó. Mình với Lam Lam bàn bạc qua rồi, cậu là bạn nên hẳn phải nói cho cậu biết."

Trong giới này, rất nhiều người không thể bày tỏ tình cảm riêng tư ra ngoài một cách tùy tiện được. Chỉ cần lộ việc mình có đối tượng yêu đương thì rất có thể fan sẽ oanh tạc. Tình huống tốt một chút thì nhận được sự ủng hộ của fan, tiếp tục được quan tâm. Tình huống xấu thì gặp phải phải đối gay gắt, không hài lòng về đời tư của nghệ sĩ, đến mức chửi tục đầy rẫy, thậm chí còn nguyền rủa để nghệ sĩ chia tay.

Trước mắt, Tần Vọng là một trong số những nam diễn viên được yêu thích nhất, độ hot ngày càng tăng, cho dù anh có tự mình công khai thì công ty cũng không cho phép. Nhất là khi bên còn lại không phải người trong giới, nếu công khai thì không biết kết quả sẽ tốt hay xấu nữa.

Nhưng công việc thì vẫn phải làm, mối quan hệ này cũng không thể buông vì công việc được nên công ty đánh ý với anh, chỉ cần không lộ ảnh thân mật ra thì muốn làm gì thì làm.

Tay phải Thời Thanh Thu cầm ly bia, gác lên tay vịn ghế, trong mắt có điều suy nghĩ: "Cho nên lần này quay "Eposides", bạn đồng hành của cậu là Tiểu Lam sao?" Nàng to gan suy đoán. Quả nhiên lại thấy Tần Vọng gật đầu lần nữa.

"Cậu ấy tham gia cùng cậu với thân phận gì? Bạn sao?" Thời Thanh Thu nhấp một ngụm bia, hỏi.

"Đúng vậy, vừa là trợ lý vừa là bạn. Mình hỏi sếp rồi, không sao hết." Tần Vọng đầy lòng tin, nhất là khi có thể tranh thủ cơ hội này để mở lòng.

Có nhiều người vì hoàn cảnh áp bức, hạn chế mà không thể không che giấu tình cảm thật lòng của mình, khi ấy chỉ có thể lấy hình thức khác để thổ lộ. Có cơ hội này, anh ta sẽ rất mừng.

Tần Vọng bây giờ chính là như vậy. Thời Thanh Thu rũ mi, nâng ly bia trong tay lên nói: "Hy vọng hai người có thể cùng trải qua khổ cực, có gì cần giúp thì cứ nói với mình."

Lúc này, trong lòng Thời Thanh Thu lại càng mãnh liệt muốn thoát khỏi mối quan hệ chủ và nhân viên này. Nếu Tần Vọng không bị hạn chế vởi hợp đồng thì cậu ấy có thể làm chuyện mình muốn mà không bị trói buộc.

Khóe môi nàng hơi giương lên, định nói gì đó thì Tần Vọng ngắt lời nàng, giọng hơi có vẻ hài hước: "Thanh Thu, vậy còn cậu thì sao? Tin về người đồng hành của cậu giấu nhẹm như thế, ngay cả mình cũng không nói, cậu chẳng quân tử tí nào."

Bị Tần Vọng nói vậy, Thời Thanh Thu nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng hời hợt của Ôn Khinh Hàn, khóe miệng khó nén nổi, nhếch lên: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, nói ngay thì mất kịch tính nha."

"Nhỏ mọn quá vậy, nói trước cho mình biết một chút thì có sao đâu chứ..."

Đêm dần khuya, Quý Lam vẫn chưa trở lại phòng của Tần Vọng. Lúc Thời Thanh Thu chào ra về thì cô ấy vẫn chờ ở ngoài, tận tụy tiễn Thời Thanh Thu ra khỏi khách sạn. Nhưng trên đường các cô lại nói cười mà mất cảnh giác, không biết được ở một góc khuất nào đó có một máy ảnh đang sáng đèn theo sát.

"Thanh Thu, tự em xem đi."

Phòng làm việc của Tinh Dạ, Phan Gia Văn mở tin tức mới nhất trên Weibo ra, đưa điện thoại đến trước mặt Thời Thanh Thu.

"Episodes" sắp khởi động mùa mới, diễn viên khách mời Tần Vọng vừa xuống máy bay thì Thời Thanh Thu đã nhanh chóng đến khách sạn, ở lại ba tiếng, đến khuya mới được trợ lý của Tần Vọng tiễn đi.

Thời Thanh Thu không trượt xuống xem vì nàng đã trông thấy tin Weibo hấp dẫn này rồi. Nàng trả điện thoại cho Phan Gia Văn, bình thản hỏi: "Bên công ty của A Vọng định xử lý thế nào?"

"Công ty họ không hề xử lý truyền thông, vì đối với Tần Vọng, nếu cậu ta có tin tức gì đi với em cũng chỉ có lợi không có hại. Nhưng mà..." Phan Gia Văn muốn nói lại thồi, ngồi xuống ghế dựa thở dài.

"Có phải A Vọng không đồng ý hay không?" Thời Thanh Thu nói nốt thay Phan Gia Văn. Sắc mặt Phan Gia Văn đông lại, gật đầu.

Phan Gia Văn không biết tình hình ở đó, nhưng Thời Thanh Thu lại biết, chắc là Tần Vọng không muốn để Quý Lam thấy scandal giữa mình và cậu ấy.

Giới giải trí có một điểm xấu, đó là người trong cuộc không lên tiếng thì chính là ngầm thực nhận, cho dù không lên tiếng vì không muốn làm to chuyện nhưng cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.

Sau khi hành tung tối qua bị đưa ra ánh sáng, nàng vẫn chưa liên lạc với Tần Vọng, nàng thậm chí còn chưa có ý kiến gì đã bị Phan Gia Văn gọi đến công ty, lúc này mới biết Tần Vọng không đồng ý yên lạng.

"Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ." Phan Gia Văn ngồi thẳng dậy, đan hai tay lên bàn: "Nếu nói nhỏ thì giữa em và Tần Vọng cũng có nhiều fan buôn dưa gán ghép, mấy ngày nữa là không sao. Nếu nói lớn thì lần này là lần đầu tiên scandal của hai đứa lên top search, hơn nữa phía Tần Vọng còn muốn thanh minh, nhưng công ty bọn họ lại không đồng ý."

Phan Gia Văn nói điều này là thật, khiến Thời Thanh Thu nhớ lại khi đăng ký kết hôn với Ôn Khinh Hàn xong nàng có chạy đến phim trường, không lâu sau đã có hot search Webo về việc nàng phẫu thuật thẩm mỹ. Một lần nữa Ôn Khinh Hàn gửi hình trước kia cho nàng, đủ để thấy Ôn Khinh Hàn quan tâm nàng thế nào.

Lần này cũng giống lần đó, chắc chắn Ôn Khinh Hàn cũng đã nhìn thấy nhưng lại không nói lời nào vời nàng.

Thời Thanh Thu ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, những lời hứa với Ôn Khinh Hàn văng vẳng trong đầu nàng. Nàng thở dài một tiếng, mở mắt ra: "Chị Văn, nếu em nói em đã kết hôn rồi, đến tìm Tần Vọng chỉ vì chúng em là bạn thân nên đến thăm thôi thì có được không?"

Phòng làm việc bỗng lạnh xuống vì những lời của nàng, vẻ mặt Phan Gia Văn đang dịu dàng cũng trở nên nghiêm túc, không những đứng lên mà còn đạp tay lên bàn làm việc, khó tin hỏi: "Em nói gì? Em nói lại lần nữa cho chị."

"Em nói, em kết hôn rồi. Tin này có thể đè tin kia xuống, chị Văn." Thời Thanh Thu rất tỉnh táo nói lại lần nữa, như thể không biết tính công phá của nó vậy.

Phan Gia Văn muốn nhìn thấy vẻ giả dối nào đó trong mắt Thời Thanh Thu nhưng đáng tiếc, không có chút nào.

"Là người hợp tác với em đúng không? Ôn Khinh Hàn?"

Thời Thanh Thu gật đầu: "Vâng, đúng là cậu ấy."

Phan Gia Văn tức xì khói, ngồi về ghế. Hợp đồng của Thời Thanh Thu sắp hết hạn rồi, bây giờ giá trị của nàng đã từ một diễn viên kiếm tiền đơn thuần trở thành đối tác hợp tác để đôi bên cùng có lợi với công ty, ở mức độ nào đó thì công ty không thể ép nàng.

Thời Thanh Thu cầm điện thoại rời khỏi phòng làm việc, lướt bỏ hết các scandal với Tần Vọng, bấm số của Ôn Khinh Hàn vào mục gọi, đầu ngón tay dừng trong không trung, hơi do dự.

Nếu như nàng không thanh minh thì không chừng Tần Vọng sẽ nháo ầm lên, hơn nữa im lặng thì sẽ khiến hậu quả của scandal này càng nghiêm trọng hơn. Thời Thanh Thu không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng, nếu nàng để scandal này hoành hành tức là đang không tôn trọng cuộc hôn nhân này.

Cuối cùng nàng cũng đè ngón tay cái xuống, mấy giây sau đã nối máy, tiếng Ôn Khinh Hàn bình thản truyền đến: "Thanh Thu, sao thế?"

Tay còn lại của Thời Thanh Thu mân mê cái ngón tay mình, lúc sau mới kề sát điện thoại vào tai, nói: "Khinh Hàn, cậu thấy hot search của Weibo chưa?"

"Ừ, thấy rồi."

Nghe thấy đáp án, Thời Thanh Thu lại bình tĩnh hơn, nàng nhớ trước đó mình từng nhắc đến chuyện công khai việc hai người đã kết hôn, chuyện này hai người cũng không giấu được lâu. Trước đây chỉ có một mình Ôn Khinh Hàn theo đuổi nhưng bị từ chối, lần này, đến lượt nàng.

Thời Thanh Thu vững vàng nói: "Bên phía mình xảy ra vài chuyện, tạm thời không thể nói rõ với cậu được. Bây giờ phía dưới công ty đang có ký giả rình sẵn, mình muốn công bố chuyện của chúng ta, cậu xem..."

"Được."

Chưa đợi Thời Thanh Thu hỏi xong, Ôn Khinh Hàn đã nói, rất nhẹ nhàng, như đã cân nhắc nên thốt ra, nhỏ thế thôi, được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16