Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 70

1201 0 8 0

Tiến độ quay của bộ “Dữ Quân Tuyệt” đã đạt được gần một nửa nội dung bộ phim, mỗi một cảnh quay đều ngày càng tốt hơn, thậm chí có đôi khi còn quay đi quay lại mấy lần chỉ vì có thể bày ra trạng thái hoàn mỹ nhất.

Sau khi ảnh tạo hình của Thời Thanh Thu, Thi Chiêu Ý và mấy diễn viên chính khác được tung ra đã gây ra một làn sóng náo động trên mạng. Nhất là tấm ảnh tuyên truyền vô cùng mập mờ giữa Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý, đảng couple của hai người nhanh chóng được thành lập, gần như mỗi ngày đều đăng ảnh reuters và video biên tập của hai người.

Trong reuters mới nhất trên weibo chính thức của “Dữ Quân Tuyệt” chính thức đăng kèm video tập thoại của Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý trong studio. Dáng vẻ hai người tập thoại trong góc cũng không khác lúc diễn thật là bao, có đôi khi Thi Chiêu Ý còn cố ý chọc lưng làm Thời Thanh Thu vui vẻ, Thời Thanh Thu gặp chiêu nào phá chiêu đó mà đánh trả lại.

【 Thích ai đó nha: Ôi tiểu tướng quân nhà tôi công quá, đóng với công chúa thật sự là tướng quân cao lãnh bậc đế vương công x công chúa dịu dàng ốm yếu thụ! Còn một vấn đề mấu chốt nữa là trong bộ phim này thật sự không có cảnh hôn à? 】

【 Ta là con mèo đáng yêu mỗi ngày muốn ăn hai bữa: Trong ảnh tuyên truyền mập mờ như vậy, mặt cũng sắp dính vô nhau luôn rồi, kết quả bây giờ bên weibo nói trong kịch bản phim không có cảnh hôn à??? 】

【 Bất ngờ trong tim: Là một đứa con trai, mỗi lần nhìn ảnh tuyên truyền là tôi lại có cảm giác trái tim thiếu nam (tự chế từ trái tim thiếu nữ) đập thình thịch thình thịch. Trông hai người diễn không tồi, chờ mong Thanh Thu công tới mức Chiêu Ý không xuống giường được! [không vô lý không thuyết phục.jpg] 】

【 Núi có cây không có cành: Mặc dù bây giờ nhắc tới mấy chuyện khác thì không thích hợp cho lắm nhưng mọi người còn nhớ chuyện luật sư Ôn công không? Nhìn thấy Thanh Thu như vậy khiến tôi không thể không lâm vào trầm tư… 】

【 Tận cùng phía Bắc: Lầu trên có độc, hại tinh thần tôi cũng có chút không tập trung. Rõ ràng tôi đứng bên phái kiên định Ôn công, không ngờ bây giờ bắt đầu ảo tưởng ra luật sư Ôn mềm mại như vũng nước trong lòng Thanh Thu… Tôi phải nghĩ lại… Nhưng tôi vẫn muốn hét một câu cảm giác thụ cao lãnh rất tuyệt! 】

Thời Thanh Thu không ở đây, Ôn Khinh Hàn đọc bình luận vừa thấy buồn cười lại có phần mong mỏi. Đột nhiên cô cũng rất muốn cảm nhận thử lúc Thời Thanh Thu chủ động đến gần cô, cho dù là kiểu gì cũng được.

Chủ động lâu, chỉ cần là có được một chút đáp lại đã rất thỏa mãn rồi, huống chi bây giờ Thời Thanh Thu còn đang dần tiếp nhận tình cảm của cô, tình cảm sâu trong lòng cô đã có thể biểu đạt ra một cách danh chính ngôn thuận rồi. Nhưng mà cô che giấu nhiều năm như vậy, một chút xíu hi vọng kia đã được thỏa mãn, bây giờ lại bắt đầu có hi vọng xa vời.

Ôn Khinh Hàn đang đọc bình luận thì có tiếng gõ cửa phòng, cô đi ra mở cửa, cô gái ngoài cửa khá lạ lẫm nhưng cũng khá quen mắt.

“Chào luật sư Ôn, tôi là trợ lý của Kỳ tổng.”

Ôn Khinh Hàn nói: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Mạc mỉm cười: “Là tôi tự tìm tới luật sư Ôn, cho nên…”

Cô ta muốn nói lại thôi, Ôn Khinh Hàn cảm thấy đã hiểu, sau khi mời cô ta đi vào rồi đóng cửa lại.

Ôn Khinh Hàn rót một ly trà đưa tới, Tiểu Mạc nhận ly trà ngồi xuống ghế salon, Ôn Khinh Hàn ngồi xa hơn một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Một lát Thanh Thu sẽ không về, có gì cô cứ nói thẳng.”

Tiểu Mạc bưng ly trà, nhớ lại mỗi lần Kỳ Duyệt hao tổn tinh thần vì Thời Thanh Thu, cô ta cau mày, nói bằng giọng thành khẩn: “Tôi hy vọng luật sư Ôn và cô Thời đừng làm Kỳ tổng tổn thương nữa, đây chính là thỉnh cầu của tôi, lần này mạo muội tới đây cũng không phải là muốn làm gì đó vì Kỳ tổng.”

“Còn gì nữa không?” Ôn Khinh Hàn nhìn thẳng vào cô ta, định nghe tiếp xem cô ta muốn nói gì.

Tiểu Mạc lại lên tiếng giải thích với Ôn Khinh Hàn: “Năm đó Kỳ tổng vì một vài chuyện riêng không thể không xử lý nên nhất định phải rời đi, cô ấy vẫn luôn lo cho cô Thời. Nhưng luật sư Ôn và cô Thời đã kết hôn rồi, điều này chúng tôi đều hiểu, cho dù Kỳ tổng bù đắp lại thế nào thì cũng sẽ mang danh phá hư gia đình người khác. Nhưng nếu như phần tâm tư này của cô ấy không được bộc phát ra thì cô ấy sẽ không trở về, vậy nên tôi muốn xin hai người lúc cự tuyệt cô ấy thì cố gắng đừng làm cô ấy tổn thương quá.”

Ôn Khinh Hàn bình tĩnh tự nhiên, nhìn thấy thái độ của cô ta rất nhún nhường nên giọng nói cũng không lạnh lùng mấy: “Cô phải biết bây giờ đối với cậu ta mà nói, cự tuyệt chính là tổn thương. Tôi không biết phải suy xét làm tổn thương sâu cạn thế nào nhưng tôi không thể vì ngăn chặn tình huống này xảy ra mà khiến Thanh Thu bị cậu ta làm ảnh hưởng. Vậy nên, xin lỗi nhé.”

Trong phòng an tĩnh lại, Tiểu Mạc như đứng đống lửa như ngồi đống than. Chính cô ta biết rõ tìm tới Ôn Khinh Hàn sẽ không có ích lợi gì nhưng khi vẫn chưa nghe được đáp án thật sự thì cô ta luôn ôm một chút hy vọng, mấy năm nay Kỳ Duyệt đã sống quá khổ rồi, cô ta đều thấy rõ.

“Xin lỗi luật sư Ôn, là do tôi đường đột rồi. Hôm nay thật sự đã làm phiền cô, cô coi như tôi chưa từng tới đây đi.” Rõ ràng trên mặt Tiểu Mạc có vẻ thất vọng, cô ta đặt ly trà xuống, sau khi gật đầu chào tạm biệt Ôn Khinh Hàn rồi rời khỏi phòng.

Sau khi Ôn Khinh Hàn nhớ lại lời nói của cô ta một chút thì gọi điện thoại cho Giản Ý Chi, bên kia vừa mới nối máy là Ôn Khinh Hàn đã dặn dò: “Ý Chi, tra giúp mình tình hình của Kỳ Duyệt trong mấy năm nay đi, bao gồm cả nguyên nhân vì sao lúc đó cậu ta phải ra nước ngoài, mình muốn rõ ràng tỉ mỉ.”

Giản Ý Chi ở bên kia hơi sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Được thì được, dựa vào mạng lưới giao thiệp của chúng ta thì muốn tra ra cũng không khó mấy nhưng tại sao cậu đột nhiên muốn biết mấy chuyện này vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Ôn Khinh Hàn đứng dậy khỏi ghế salon, cô đi tới cạnh cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng san sát phía xa rồi cười một tiếng: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không phải ư? Cũng không thể để cậu ta thăm dò rõ ràng hết mấy vụ kiện cáo của luật sư bên công ty luật chúng ta mà mình lại chỉ biết hai ba phần về bối cảnh phía sau cậu ta được.”

Cô vừa mới nói xong, Giản Ý Chi như bị mắc nghẹn lập tức ho khụ khụ mấy tiếng, sau đó hỏi cô: “Cậu ta điều tra hết mọi ngóc ngách của công ty luật bọn mình rồi hả? Cậu ta thành tiên rồi à? Còn đầu tư phim nữa chứ, lúc trước mình không hề nghe nói nhà cậu ta ghê gớm như vậy.”

“Vậy mới mình mới bảo cậu tra, bên mình không tiện sửa sang tài liệu nên cậu sửa xong thì gửi cho mình.” Ôn Khinh Hàn nói tiếp.

“Được, mình biết rồi, mình sẽ nhanh chóng gửi cho cậu.” Giản Ý Chi đau đầu cúp điện thoại, vứt di động lên bàn rồi tiếp tục quay lại tìm sách trên giá.

Ngón tay cô lướt qua một dãy gáy sách, cô chợt cảm thấy phiền muộn không tìm tiếp nữa, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho mấy người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó An Nhiên gõ cửa thư phòng đi vào, nhìn thấy Giản Ý Chi trông có vẻ phiền não thì không khỏi hỏi: “Học tỷ, sao vậy?”

Giản Ý Chi ngồi xuống xong thì hất cằm lên ra hiệu Phó An Nhiên ngồi xuống: “Em ăn no rồi à? Ngồi xuống đi, chị hỏi em chút chuyện.”

“Vâng, chị nói đi.” Phó An Nhiên trung thực ngồi xuống.

Giản Ý Chi liếm môi, suy nghĩ tới lời đồn mấy năm trước cô từng nghe rồi hỏi nàng: “Em nhỏ hơn chị vài khóa, lúc em vào thì trong trường học có lời đồn liên quan tới Thanh Thu không? Đặc biệt là lời đồn có liên quan tới một người tên Kỳ Duyệt, chính là cái người gọi điện thoại cho chị vào cái ngày em tới nhà chị ăn cơm, chị bảo em nghe máy giùm đó.”

Cô bắt đầu tò mò về chuyện có liên quan tới Kỳ Duyệt, nhất là đang định tra giúp Ôn Khinh Hàn mấy chuyện này nên phải nghe ngóng tin đồn trước đã, lúc tra được mới thú vị.

Sau khi Phó An Nhiên nghe xong lại mỉm cười, không nghĩ nhiều đã đáp: “Mãi cho đến lúc khóa em tốt nghiệp thì chuyện của học tỷ Thời và Kỳ Duyệt vẫn còn truyền nhau, nhưng có lẽ sẽ có sự chênh lệch rất lớn so với chân tướng mà hai người biết.”

Nếu như nói đại học chính trị và pháp luật thành phố B từng có bao nhiêu nhân vật phong vân, vậy thì trừ dạng học sinh ưu tú, sự nghiệp có thành tựu như Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi ra thì chính là loại không dính dáng đến chuyên ngành luật như Thời Thanh Thu và Kỳ Duyệt, hoàn toàn thuộc về phạm vi nhân vật bàn tán.

Nói thế nào thì Thời Thanh Thu cũng là một nhân vật trong giới giải trí, từ lúc ra mắt tới nay hầu như không hề có tin tức xấu nào, lời đồn có liên quan tới nàng cũng không có dữ dội cho lắm. Kỳ Duyệt thì khác, từ đó đến giờ, Kỳ Duyệt đã trở thành ví dụ điển hình cho việc bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng.

“Hả?” Lòng hiếu kỳ của Giản Ý Chi bị khơi lên, cô ngồi thẳng người, hai tay đặt lên bàn, trong giọng nói vô cùng tò mò: “Bọn họ đồn cái gì? Em còn nhớ rõ không? Kể chị nghe chút đi.”

Phó An Nhiên chớp mắt mấy cái: “Học tỷ, tại sao đột nhiên chị lại tò mò vậy? Bởi vì Kỳ Duyệt kia hả?”

Sau khi hỏi xong câu đó, Phó An Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt Giản Ý Chi, phát hiện cô không hề có vẻ khác thường nào, ngay cả ánh mắt cũng không lộ thêm tâm trạng gì nên lúc này nàng mới cảm giác được trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Giản Ý Chi giơ tay xoa đầu nàng rồi vỗ nhẹ: “Chị chỉ chợt tò mò thôi. Mau lên, nói cho chị nghe rốt cuộc đã đồn cái gì.”

“Thật ra còn không phải chỉ có vậy thôi sao.” Phó An Nhiên cười một tiếng, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền mê người.

“Lúc đó em vừa mới vào học đã nghe nói năm tư có mấy nhân vật phong vân, một người là luật sư Ôn, một người là học tỷ Thời, một người là chị, sau đó còn có hai học trưởng khác trước. Lúc đó học tỷ Thời đã đóng hai bộ phim, tiếng tăm rất lớn, đây là lời đồn lúc đầu em nghe được. Sau đó em nghe nói lúc học năm nhất học tỷ Thời có một người bạn gái tên Kỳ Duyệt, quan hệ của hai người rất tốt nhưng học kỳ một còn chưa kết thúc thì Kỳ Duyệt đã đi rồi.”

“Ừm, tiếp tục đi.”

Phó An Nhiên nhớ lại, tổ chức ngôn ngữ một chút rồi nói tiếp: “Lúc đó mọi người đều nói học tỷ Thời đi làm diễn viên vì Kỳ Duyệt, bởi vì trong nhà Kỳ Duyệt thiếu rất nhiều tiền nhưng trong nhà học tỷ Thời không thể trả món nợ cho một người ngoài mới yêu đương mấy tháng với con gái của mình như vậy được. Cho nên Kỳ Duyệt nghĩ trăm phương ngàn kế, không biết leo lên kẻ có tiền nào rồi rời đi, sau đó học tỷ Thời vì níu kéo Kỳ Duyệt nên mới đi làm diễn viên, muốn giúp Kỳ Duyệt vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Ha.” Giản Ý Chi không nhịn cười được: “Đám người này giỏi nghĩ quá nhỉ, nếu như bị Thanh Thu biết thì chắc cậu ấy tức chết mất.”

Phó An Nhiên hỏi: “Vậy nên mấy chuyện này không phải là sự thật đâu đúng không?”

Giản Ý Chi gật đầu, nụ cười cũng phai nhạt: “Tới bây giờ chị vẫn không rõ vì sao Kỳ Duyệt rời đi, nhưng mặc dù nguyên nhân Thanh Thu làm diễn viên là vì Kỳ Duyệt thật nhưng cũng không phải vì níu kéo hay giúp Kỳ Duyệt vượt qua cửa ải khó khăn gì đó đâu.”

Phó An Nhiên cảm thấy sáng tỏ mà gật đầu, Giản Ý Chi hỏi: “Còn nữa không? Đến lúc em tốt nghiệp, mấy lời đồn này trở thành cái gì?”

“Cái này hả…” Khóe môi Phó An Nhiên cong lên nói: “Nói tới lúc em tốt nghiệp thì càng buồn cười hơn, có không ít người cảm thấy mặc dù địa vị bây giờ của học tỷ Thời ngày càng cao nhưng vẫn đang kiên trì chờ Kỳ Duyệt trở về. Chị ấy hy vọng Kỳ Duyệt có thể quay về bên cạnh chị ấy, hai người có thể cùng nhau hoàn thành những ước mơ từng hẹn ước lúc trước của mình.”

Giản Ý Chi bắt chéo hai chân lùi ra sau, nghe vậy có hơi sửng sốt: “Mấy người này không đi làm biên kịch thì tiết quá, bọn họ đã biến Thanh Thu thành nữ chính khổ vì tình trong kịch bản luôn rồi.”

Phó An Nhiên gật đầu, sau đó có phần hâm mộ nói: “Nhưng không ngờ học tỷ Thời kết hôn với học tỷ Ôn, em cảm thấy hai người họ rất xứng đôi đó. Lúc ăn lẩu ở buổi tụ họp công ty luật, em thấy học tỷ Ôn gắp rất nhiều đồ ăn cho học tỷ Thời, trông rất quan tâm.”

“Lúc đó à…” Giản Ý Chi lẩm bẩm lặp lại, sau đó cười nhạt nói: “Bây giờ vẫn khá xứng.” Dù sao bây giờ Thời Thanh Thu động lòng, nói thế nào thì bây giờ càng xứng hơn một chút.

Phó An Nhiên nhìn thời gian trên điện thoại: “Học tỷ, đã trễ vậy rồi, em phải về nhà đây.”

“À đúng rồi…” Giản Ý Chi vỗ đùi đứng lên: “Cảm ơn bữa cơm tối hôm nay của em nhé, hôm nào đó chị sẽ làm một bữa báo đáp lại cho em.”

Phó An Nhiên mím môi cười: “Có thật không ạ? Học tỷ chị biết làm món gì chứ? Không phải chị nói chị chưa từng nấu ăn bao giờ ư?”

Giản Ý Chi liếc màn hình vi tính một cái, định quay về rồi lại điều tra Kỳ Duyệt cho Ôn Khinh Hàn.

Cô cầm điện thoại nắm lấy cổ tay Phó An Nhiên đi ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa tự hỏi: “Nhưng chị cảm thấy chị cũng có thể thử một lần mà, làm đơn giản một chút cũng không có vấn đề gì cả, em đợi chị đi tìm xem tối nay làm món gì đơn giản một chút…”

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16