Giản Ý Chi luôn bị động trong tình yêu bởi vì cô không muốn trở thành dáng vẻ mình không thích nhất. Vì để tránh việc đơn phương cố gắng nên cô cũng sẽ không nghĩ đến khả năng như đối phương che giấu tình cảm với mình.
Chuyện như yêu thầm có quá nhiều nhân tố không ổn định.
Không phải ai cũng là Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, hơn nữa Ôn Khinh Hàn còn chiếm cả ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa.
Chuyện như vậy mà đổi sang người Giản Ý Chi thì chắc chắn cô sẽ không làm.
Gì mà “lấy danh bạn bè ở bên nhau”, cô chỉ cần nghĩ tới giữa hai người không có tình yêu qua lại là đã thấy khó chịu cả người chứ đừng nói tiếp nữa.
Vậy nên nếu không ai chủ động thổ lộ với cô, cô đã chú định sẽ sống cô đơn hết quãng đời còn lại, chuyện như yêu thầm cần sự nhẫn nại mạnh mẽ, chuyện này vẫn thích hợp với Ôn Khinh Hàn nhất.
Nhưng cô cũng chỉ sợ một chút đó thôi, lúc cô đã quyết định làm chuyện nào đó rồi thì chắc chắn sẽ không quay đầu lại được, chẳng hạn như gặp phụ huynh.
“Con nói gì cơ?”
Giản Chính Bình và Hàn Vũ San trăm miệng một lời mở to hai mắt nhìn nhau rồi nhìn Giản Ý Chi đang xách cặp công văn, vắt áo khoác âu phục trên cánh tay.
“Con lặp lại lần nữa đi?” Hàn Vũ San lập tức thả tay xuống ngay trên đống sau đang ngắt, vung mấy lần, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Con nói…” Giản Ý Chi hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tối mai con muốn dẫn bạn gái về nhà ăn cơm nên nói trước với ba mẹ một tiếng, cô ấy không kén ăn, ăn gì cũng được, ba mẹ quyết định là được rồi.”
“Khoan đã, con yêu đương khi nào thế?” Hàn Vũ San lau sạch tay rồi nắm áo sơ mi của cô, vẫn chưa khôi phục lại sự bình tĩnh sau cơn khiếp sợ vừa rồi: “Người nọ là người ở đâu? Người bản xứ à? Phẩm hạnh có ổn không? Trình độ gì? Làm việc ở đâu? Có biết con là chủ văn phòng luật không? Con đừng để bị người ta lừa còn ngu ngốc va vào đấy…”
“Mẹ!” Giản Ý Chi bất đắc dĩ ngắt lời: “Mẹ đang nói gì thế? Sao con ngốc như vậy được?”
“Không phải mẹ sợ con không có kinh nghiệm bị người ta nắm mũi dắt đi à?” Hàn Vũ San tức giận quật lại cô: “Nếu người này đổi thành An Nhiên thì mẹ nào cần bận tâm như thế?”
Giản Ý Chi nghe thấy tên Phó An Nhiên thì sờ mũi không nói chuyện, khóe môi ẩn chứa ý cười.
Hàn Vũ San thấy cô im lặng thì cũng dừng một chút, sau đó thở dài: “Được rồi, mẹ không nhắc lại mấy chuyện cũ năm xưa nữa nhưng con tuyệt đối đừng giả điên, phải nhìn cho rõ vào, tuyệt đối không được động vào người đã có gia đình, còn cả những phú bà nuôi tiểu bạch kiểm trong ngành của con cũng không được, quá xã hội. Còn nữa… Này, con có nghe mẹ nói không vậy?”
Thấy Giản Ý Chi xuất thần, Hàn Vũ San vỗ mạnh một cái lên cánh tay cô.
“Dạ? À…” Giản Ý Chi tỉnh táo lại, hai tay nắm vai mẹ mình, chân thành đảm bảo: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, mấy chuyện vừa rồi mẹ nói chẳng dính dáng gì tới cô ấy đâu, gặp rồi chắc chắn mẹ sẽ rất thích cô ấy.”
“Haizz, gặp rồi nói sau.” Hàn Vũ San tiếc nuối thở dài đẩy tay cô ra.
Giản Chính Bình xua tay nói: “Đi làm đi, ba với mẹ con tâm sự, không sao đâu.”
“Con đi đây, tối gặp nhé ba mẹ.” Giản Ý Chi hớn hở tạm biệt hai người.
Chỉ còn lại một ngay, tối nay là ngày cuối cùng ngủ một mình, ngày mai là được ngủ chung với Phó An Nhiên rồi.
Một ngày này tuyệt đối là ngày dài nhất mà Giản Ý Chi từng trải qua, trừ làm việc ra thì lúc khác thậm chí còn không nhịn được làm dậm chân, quên luôn cả việc gửi Wechat làm phiền Ôn Khinh Hàn.
Thậm chí buổi tối còn không đi ngủ đúng giờ, trốn trong chăn gửi Wechat với Phó An Nhiên.
Phó An Nhiên: “Từ giờ tới tối mai chỉ còn mười mấy tiếng, hồi hộp quá.”
Giản Ý Chi: “Chị cũng vậy, cảm giác sắp nổ tung rồi, ba mẹ có đánh chết chúng ta không nhỉ?”
Phó An Nhiên trả lời cô một cái sticker: Chị xong rồi, mẹ chị bảo chị gả cho em.jpg”
Giản Ý Chi chui trong chăn vừa cười vừa gửi: “Nghĩ lại thì cũng khá phấn khích.jpg”
Hai người nhắn tới nửa đêm mới chịu buồn ngủ, ngày hôm sau chẳng những không uể oải mệt mỏi mà còn vô cùng phấn chấn vì hồi hộp và chờ mong.
Buổi chiều tan làm, Giản Ý Chi lái xe đưa Phó An Nhiên tới giao lộ cách cư xá không xa, hai người tách ra, một trước một sau về đến nhà.
Nhà họ Giản đã chuẩn bị xong cả bàn đồ ăn, mặc dù Hàn Vũ San cảm thấy tiếc nuối thì Phó An Nhiên và Giản Ý Chi không ở bên nhau nhưng nói thế nào thì con gái của mình cũng có đối tượng, chuyện này cũng chỉ đành bỏ qua.
Giản Chính Bình ngồi vào chỗ, rót một ly rượu vừa uống vừa chờ.
Hàn Vũ San cứ bước qua bước lại, đi tới đi lui trong phòng ăn, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa tới nữa? Đứa bé kia trong thế nào mà Giản Ý Chi cũng không thèm đưa ảnh cho chúng ta xem…”
Vừa nói vừa quay sang hỏi: “Chính Bình, ông xem thử có cần làm thêm chút đồ ăn không?”
Giản Chính Bình vội vàng kéo bà: “Ôi trời, bà đừng lo lắng rối tinh rối mù như thế, cả bàn đồ ăn to thế này có thêm một người nữa sao không đủ ăn được? Thêm mấy người nữa cũng đủ.”
“Cũng đúng…” Lúc này Hàn Vũ San mới chịu yên tĩnh, ngồi bên cạnh chồng.
Giản Ý Chi vào nhà cởi áo khoác âu phục, mang dép, xắn tay áo đi tới ngồi đối diện ba mẹ, bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Phó An Nhiên: “Trời ạ, chị hồi hộp quá, em qua đây chưa? Mau lên nào.”
“Ý Chi à, đứa nhỏ kia tới đâu rồi?” Hàn Vũ San hỏi.
“Cô ấy đang trên đường đến rồi, tới ngay ấy mà, mẹ chờ mấy phút nữa đi.” Trong mắt Giản Ý Chi không che giấu được ý cười, vừa vui vẻ lại vừa chờ mong.
Hàn Vũ San đi sang vài chỗ ngồi, tinh tế dặn dò với Giản Ý Chi: “Con nhớ lấy dép cho người ta đấy, còn cả một hồi muốn gắp cái gì thì con chú ý chút. Ba mẹ là bậc trưởng bối khó mà làm mấy chuyện này, còn đừng làm người ta cảm thấy không tự nhiên.”
Giản Ý Chi cất điện thoại, an ủi mẹ mình trước: “Yên tâm đi mẹ, mấy chuyện này con biết cả mà.”
Cô gian xảo liếc mắt, Phó An Nhiên đã tới nhà mình nhiều lần rồi, một lát gặp mặt chắc chắn bầu không khí cuống cuồng này sẽ tan hết thôi.
Mọi người lại chờ một hồi, cuối cùng nghe thấy tiếng chuông cửa, Hàn Vũ San giật mình đứng dậy bước nhanh ra ngoài, đứng trước cửa sửa sang quần áo một chút, sau đó đổi thành biểu cảm vô cùng từ ái đi mở cửa.
“Chào bác gái.” Phó An Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, liếc mắt nhìn Giản Ý Chi đang đứng sau lưng Hàn Vũ San.
Hàn Vũ San lập tức ngây ra, một giây sau chỉ nghe thấy mẹ của Phó An Nhiên – Phương Thục Tĩnh cười nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, An Nhiên cứ nhất quyết kéo chúng tôi tới đây nói là muốn tới thăm bạn gái của Ý Chi.”
“À, vậy mau vào thôi…” Hàn Vũ San vội hoàn hồn, nghênh đón cả nhà đi vào.
Không ai chú ý tới Giản Ý Chi khom người bày một đôi dép trước mặt Phó An Nhiên, sau đó dùng giọng điệu ấm áp làm rối loạn tâm trạng xốc xếch của các vị trưởng bối hiện tại: “Bạn gái, sao em tới muộn thế? Chị đói lắm rồi đó.”
Mọi người nhìn ra cửa trước, không có ai, sau đó lại nhìn về phía Giản Ý Chi.
Chỉ thấy Phó An Nhiên đỏ mặt kéo cánh tay Giản Ý Chi cười nói: “Em tới nhanh lắm rồi đó, vừa về tới nhà là đã gọi ba mẹ tới đây, chị còn cứ gửi wechat giục em, đúng là quá đáng mà…”
Hai người thân mật tự nhiên, đột nhiên bầu không khí trước cửa trở nên im lặng quỷ dị.
Phó Hồng Trác mở to mắt: “Thục Tĩnh, đây là nhà lão Giản à?”
Phương Thục Tĩnh gật đầu: “Đúng là nhà lão Giản mà.”
Giản Chính Bình sờ trán một chút: “Vũ San, đứa bé này là An Nhiên à? Anh không nhìn lầm chứ?”
Hàn Vũ San chớp mắt mấy lần: “Đúng mà, người còn lại cũng là Ý Chi, em không nhìn nhầm đâu.”
Bậc trưởng bối gần như cùng run lên, Hàn Vũ San là người nghĩ thông suốt đầu tiên, vung tay đóng cửa nhà lại, cắn răng nhìn về phía Giản Ý Chi: “Vậy nên bạn gái mà con nói là An Nhiên?”
Giản Ý Chi ôm Phó An Nhiên, nhịn cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Phương Thục Tĩnh hỏi tiếp: “Vậy khoảng thời gian này An Nhiên không về nhà ngủ là ở cùng con à?”
Giản Ý Chi lại gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Hàn Vũ San bước qua mấy bước, hỏi tiếp: “Con lặp lại lần nữa, mấy ngày nay con xã giao không về nhà ngủ là ở chung với An Nhiên?”
Giản Ý Chi vẫn gật đầu, vừa định nói “đúng rồi” thì Hàn Vũ San lập tức bùng nổ thét lên: “Giản Ý Chi, cánh con cứng cáp rồi nên muốn hay đúng không? Con còn dám lừa mẹ nữa à!”
“Thành thật khai báo mau lên, bắt đầu từ khi nào hả?”
“Đúng vậy, có phải lúc bọn mẹ đi nghỉ mát không?”
“Hai đứa các con đã làm hết rồi đúng không?”
“Còn nữa, bây giờ để hai nhà gặp mặt có phải định kết hôn không?”
Mấy vị phụ huynh như ong vỡ tổ vây quanh hai người, từng câu hỏi được vứt ra liên tục, đa số toàn là Hàn Vũ San hỏi.
Giản Ý Chi luống cuống không cản lại được nên đành phải ôm Phó An Nhiên, quay sang khiến động tác của các vị phụ huynh đều dừng trên lưng mình.
Giọng nói líu ríu ùn ùn kéo đến, Phó An Nhiên đang vòng tay qua eo Giản Ý Chi cũng có thể cảm nhận được có móng tay chọt vào bàn tay mình, nàng mỉm cười nhìn Giản Ý Chi.
Đầu óc Giản Ý Chi hơi dao động, cúi đầu hôn lên khóe môi Phó An Nhiên một cái, giọng nói nặng nề nhưng vẫn có chút hài lòng và nhu hòa: “Bạn gái, tối nay em có thể ngủ lại nhà chị rồi, chúng ta đã gặp phụ huynh rồi, sau này cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.”
Đương nhiên Phó An Nhiên không dám hôn lại cô vào lúc này, nàng vội rút tay sờ lên gương mặt nóng hổi của mình, cảm giác hạnh phúc đã sắp lan hết trái tim, đành phải nhỏ giọng đáp lại: “Em biết rồi, chị đừng có nói to thế.”
Ốc sên tinh này thật sự không có chút tình thú nào cả, hoặc là không dám nói hoặc là nói thẳng, cũng không biết nghĩ trước một lượt trong đầu rồi ngẫm lại xem phải nói thế nào mới hay nữa.
Phó An Nhiên thầm cười một tiếng, nhưng cô như vậy mới tốt.
Buổi tối, Giản Ý Chi đăng một bài lên vòng bạn bè wechat.
“Gặp phụ huynh.”
Hình ảnh đính kèm là tay phải của Phó An Nhiên đặt dưới, ngón út tay trái của Giản Ý Chi ôm lấy ngón út của nàng, hai bàn tay xinh đẹp làm một tư thế đơn giản lộ ra hơi nở show tình cảm cực mạnh.
Khối băng tinh nào đó đang rửa mặt trong phòng tắm, nhớ lại những gì mình mới thấy trong vòng bạn bè thì không khỏi bật cười.
Thời Thanh Thu mới từ thư phòng về cũng đi vào rửa mặt, đột nhiên nàng nói một câu: “Khinh Hàn, Ý Chi và An Nhiên gặp phụ huynh rồi, cậu xem vòng bạn bè chưa?”
“Mình xem rồi, nói chuyện thẳng thắn như vậy rất phù hợp với tính cách của cậu ấy.” Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, đứng bên cạnh chờ Thời Thanh Thu rửa mặt.
Thời Thanh Thu đang đánh răng cũng không khỏi bật cười, súc miệng xong mới nói: “Thấy cậu ấy vừa đơn giản vừa bá đạo như vậy, mình cảm thấy chắc lần này không phải học muội yêu cầu gặp phụ huynh đâu, đúng là hiếm khi thấy cậu ấy đồng ý đối mặt với tình cảm như thế, xem ra cậu ấy thật sự rất thích An Nhiên.”
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng, khóe môi vẫn giữ đường cong ấm áp kia: “Có đôi khi một người gặp được ai đó khiến mình cực kỳ không nỡ buông tay thì sẽ phá vỡ một vài quy tắc vì người đó.”
Thời Thanh Thu rửa tay xong, đi theo Ôn Khinh Hàn ra khỏi phòng tắm.
Đêm dài chuẩn bị nghỉ ngơi, Ôn Khinh Hàn ngồi bên mép giường, vừa định lên giường thì thấy Thời Thanh Thu cởi dây áo ngủ ra buộc lại lần nữa, vạt áo khép hờ, cảnh đẹp mê người thu hút ánh mắt người khác.
Cô không nghĩ nhiều, vươn tay ôm đùi Thời Thanh Thu, dùng sức một chút đã kéo người vào trong lòng.
“Làm gì đấy? Đợi mình buộc xong rồi nói tiếp, đừng có lộn xộn.” Thời Thanh Thu ngồi trên đùi cô, cúi đầu nói.
“Nội dung hẹn hò ngày mai của chúng ta là gì? Cậu quyết định hay mình quyết định?” Ôn Khinh Hàn vừa dụi mặt lên cánh tay Thời Thanh Thu, tay vừa luồn vào dưới vạt áo ngủ, sờ lên cái đùi trơn mịn của nàng.
“Hai ngày trước xem phim rồi, ngày mai hả… Đi dạo phố được không?” Thời Thanh Thu buộc lại dây, hai tay vòng qua vai Ôn Khinh Hàn, dựa cả người vào người cô.
“Được, mai chúng ta đi mua đồ đôi đi.” Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, tiếng cười êm tai mang theo sự nhu tình chỉ thuộc về riêng cô.
Thời Thanh Thu sờ lên vành tai cô, cúi đầu khẽ cắn lên đó một cái: “Vậy ngày mai phải đem theo bao nhiêu tiền để thuê phòng đây? Lấy hết tiền tiêu vặt của hai tuần sau ra thuê phòng đi, đúng lúc không thể cứ chiều theo tật xấu thích ăn đồ vặt của cậu hoài được.”
Nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm đó, Ôn Khinh Hàn ngầm hiểu cười một tiếng, tay càng xâm nhập vào trong quần áo Thời Thanh Thu, đầu ngón tay chạm tới bờ mông vểnh cao ngạo nghễ kia, cô hít vào một hơi, trong mắt như muốn bốc cháy.
Thời Thanh Thu ôm đầu cô, khẽ cười nói: “Bạn học Ôn, cậu sờ bậy bạ gì đó? Không phải nói là yêu đương à? Nào có ai cứ lưu manh như vậy chứ?”
Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu đối mặt với Thời Thanh Thu, ngắm nhìn nàng: “Bây giờ không phải là yêu đương, quay lại tuyến thời gian bình thường. Như vậy thì hai chúng ta đã kết hôn rồi, cơ thể mình cũng khá rồi, không có gì khó chịu cả.”
Thời Thanh Thu nhếch môi, ấm ức nói: “Sao cậu nói gì cũng được vậy? Mình cũng không có quyền phản kháng.”
“Cậu nói cũng tính mà.” Ôn Khinh Hàn không hài lòng cúi đầu vùi sâu vào trong ngực Thời Thanh Thu.
Cô không muốn để Thời Thanh Thu có chút khó chịu nào, dù là cơ thể hay tâm lý.
Lỗ tai và mặt cô đều nóng lên, rõ ràng tâm tư rất nhẹ.
Dục vọng này chắc chắn là khó mà nhịn được, giống như Thời Thanh Thu cũng không biết từ khi nào mà bản thân mình đã muốn thân cận với cô như thế, muốn hòa làm một với cô, muốn thổ lộ hết tình cảm bên tai cô.
Thời Thanh Thu liếm lên vành tai cô, khẽ nỉ non: “Ưm… Cơ thể của luật sư Ôn bình phục rồi, đã có thể lật nóc rồi, cần phải ngẫm lại chuyện khác nữa. Hai ngày trước mình không đồng ý nên chắc cậu đang oán trách mình trong lòng đây mà…”
“Thanh Thu, cơ thể của mình thật sự khỏe rồi, mình muốn…” Ôn Khinh Hàn không tự chủ liếm môi, ngẩng đầu lên, tay cũng không an phận.
“Được thì được nhưng mà…” Đột nhiên Thời Thanh Thu nở nụ cười, có chút từ tính trêu ngươi: “Mình muốn tới trước.”
Thời Thanh Thu đẩy Ôn Khinh Hàn ngã lên giường, cơ thể cùng đè lên, một tay đan xen mười ngón với cô, tay còn lại kéo dây buộc của cô xuống.
“Ôn bảo bối nhớ mình lắm hả? Nhớ bao nhiêu?” Thời Thanh Thu khẽ hà hơi bên tai cô, trong mắt tràn ngập ánh sáng chứa đựng yêu thương.
“Là ở đây nhớ…” Một tay Thời Thanh Thu sợ lên ngực cô rồi lại trượt vào trong áo ngủ, đầu ngón tay thoáng luồn vào trong đồ lót một chút rồi dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô: “Hay là ở đây nhớ?”
Thời Thanh Thu rất thích đối mặt với cô những lúc thân mật thế này, đôi mắt bình thường sáng tỏ lạnh lùng kia sẽ chỉ nhìn thấy mỗi nàng vào giây phút đó, sẽ chỉ có tình yêu dành cho nàng.
Ôn Khinh Hàn phối hợp với nàng, chủ động dâng môi mình, nỉ non rầm rì: “Dù là nơi nào cũng nhớ cậu…”
Gương mặt nóng bỏng của Ôn Khinh Hàn đến gần không khe hở, Thời Thanh Thu không nhịn được thầm nuốt nước bọt, hôn Ôn Khinh Hàn, giọng nói khàn khàn: “Vậy mình thỏa mãn cậu. Nhắm mặt lại, từ từ cảm nhận mình.”
Cảm nhận áo ngủ trơn mềm dễ dàng trượt xuống người Ôn Khinh Hàn, lỏng lẻo rơi trên giường, chẳng bao lâu sau áo ngủ của Thời Thanh Thu cũng rơi xuống cạnh giường.
Tiếng thở dốc không hề bị đè nén, hô hấp, nhiệt độ cơ thể và mồ hôi đều đan xen hòa vào nhau. Khi thì có tiếng cười thỏa mãn khẽ tràn ra từ giữa răng môi hai người, tiếp sau đó là động tác không ngừng nghỉ đây hơi nóng đêm nay lên tới cao trào.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)