Vừa mới được ở chung với Ôn Khinh Hàn thì cũng đã đến ngày tổ chức tiệc chia tay mà trước đó Phương Cảnh đã nói.
Thời Thanh Thu không thể không tạm thời về nhà thay một bộ đồ khác. Giữa bữa tiệc, cụng chén nâng ly, người tới người đi, quên cả trời đất.
Dương Hiểu là trợ lý của Thời Thanh Thu, vẫn làm công việc như trước kia. Thấy vỏ chai rượu trên bàn càng ngày càng nhiều, cô nàng vội vàng thừa dịp mọi người đều không để ý tới mình, chuồn ra hành lang gọi điện thoại cho Ôn Khinh Hàn.
Lúc này Ôn Khinh Hàn đã một mình ăn xong cơm tối, đang trong phòng sách tìm kiếm tài liệu. Chuông điện thoại di động vang lên. Sau khi liếc qua một cái thì cô nhận điện thoại: "A Hiểu, chuyện gì? Có phải Thời Thanh Thu xảy ra chuyện không?"
Cô nghe thấy bên phía Dương Hiểu có chút ồn ào, giọng nói cũng xem như khá rõ ràng: "Chị Tảng Băng, khi đó chị giao cho em nếu như phát hiện chị ấy uống nhiều quá phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chị, để chị đến đón chị ấy. Bây giờ chị ấy uống không ít đâu, chị đến đây ngay đi."
Ôn Khinh Hàn nhíu mày một cái, hỏi: "Được, chị biết rồi. Bây giờ hai người có thể rời đi không?"
"Đương nhiên là có thể, trước đó chị Thời đã nói với đám người Phương tổng là tối nay muốn về nhà ba mẹ với chị rồi. Lát nữa em sẽ đi vào nói với họ là chị đến rồi. Chị Thời sẽ có thể thoát thân."
Ôn Khinh Hàn khẽ nhếch môi cười, đáp: "Vậy chị sẽ qua đó ngay."
Ôn Khinh Hàn cúp điện thoại, cất điện thoại đi, thả tay áo đang được xắn lên xuống, đi đến bàn làm việc tìm chìa khóa xe, tắt đèn đóng cửa lại rồi rời đi.
Dựa vào định vị của nơi tổ chức buổi tiệc mà trước đó Thời Thanh Thu đã gửi, nửa tiếng sau cô đã chạy đến trước cổng khách sạn. Lúc này, Thời Thanh Thu đã thuận lợi thoát thân, chỉ là tối nay uống quá nhiều rượu, nàng đã cảm thấy bước chân của mình có hơi bay bổng.
Dương Hiểu đỡ Thời Thanh Thu đi ra khỏi khách sạn. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo thuần xanh nhạt, lộ ra đầu vai trơn mịn. Xương quai xanh dưới chiếc cổ xinh đẹp khiến lòng người xao động, không dám dời mắt. Chiếc quần lửng màu trắng càng làm tôn lên đôi chân dài, vốn là ưu thế của nàng.
Ôn Khinh Hàn từ xa nhìn thấy, vội vàng bước nhanh về phía đó, đỡ lấy Thời Thanh Thu. Cô vừa chạm vào nàng thì nàng đã yên tâm, mềm nhũn, ngã vào lòng của Ôn Khinh Hàn .
"Sao lại uống nhiều như vậy chứ? Đêm nay nhiều người lắm à?" Ôn Khinh Hàn sờ lên mặt của nàng, lo lắng hỏi Dương Hiểu.
"Ừm, em chỉ biết mỗi Phương tổng và chị Văn. Những người còn lại, ngoài người ngoài công ty, còn có ông chủ của các công ty khác nữa. Mọi người đều uống không ít, bây giờ còn có người tranh cãi muốn đi KTV nữa đó."
Dương Hiểu vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ sau lưng của Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn cau mày, thấp giọng kêu: "Thanh Thu, vẫn ổn chứ? Chúng ta phải về nhà rồi."
"Mình không sao, chỉ là hơi choáng, bước đi không vững thôi." Giọng nói của Thời Thanh Thu có chút mệt mỏi, bay bổng nhưng suy nghĩ lại không hề rối loạn chút nào.
Ôn Khinh Hàn kéo tay của nàng vòng lên vai mình rồi ôm eo nàng, nói khẽ: "Chúng ta lên xe trước, lên xe rồi ngủ tiếp, vịn chắc nhé." Sau đó ngẩng đầu nói với Dương Hiểu: "A Hiểu, giúp chị mở cửa xe đi."
"Dạ." Dương Hiểu lên tiếng, vội vàng chạy tới mở cửa xe bên phía ghế phụ lái, giúp Ôn Khinh Hàn nhét Thời Thanh Thu vào.
Đóng cửa xe, Ôn Khinh Hàn nói: "Em cũng lên xe đi. Chị đưa em về nhà trước. Đã trễ thế này rồi, con gái ở một mình bên ngoài không an toàn."
Lúc đầu Dương Hiểu định chào tạm biệt, tự mình đón xe về nhà, bình thường cũng đều là như vậy. Bây giờ Ôn Khinh Hàn đề cập đến, cô nàng có chút do dự, nhưng ngẫm lại phong cách làm việc của Ôn Khinh Hàn, cũng vui vẻ đồng ý: "Được, vậy làm phiền chị Tảng Băng rồi."
Lúc này, Thời Thanh Thu vô cùng choáng váng. Trong xe mở điều hoà, bên cạnh còn có hơi thở của Ôn Khinh Hàn, nàng ngủ rất thoải mái.
Lên xe, Ôn Khinh Hàn thắt chặt dây an toàn cho Thời Thanh Thu, vuốt ve khuôn mặt của nàng một chút, lại rướn người qua, nhẹ nhàng hôn lên trán Thời Thanh Thu, thấp giọng nói: "Ngủ một giấc thật ngon, chúng ta lập tức về nhà."
Dương Hiểu suýt chút nữa thì che mắt lại rồi. Hai mắt nhịn không được liếc trộm một chút. Đột nhiên cô nàng cảm thấy bà chủ nhà mình rất yếu đuối. Ngược lại, chị Tảng Băng lại vô cùng dịu dàng, nhưng lại có chút giống như bị vợ quản nghiêm. Cho nên rốt cuộc trong nhà họ, ai lợi hại hơn ai nhỉ?
Đang nghĩ ngợi thì Ôn Khinh Hàn quay đầu lại hỏi nhà cô nàng ở chỗ nào. Dương Hiểu nhanh chóng trả lời. Sau đó, xe khởi động, cô nàng ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, không nói lời nào. Thực ra, Dương Hiểu và chị Tảng Băng cũng không có nhiều chuyện để nói.
Sau hai mươi phút, Ôn Khinh Hàn dừng xe ngay trước cổng khu nhà của Dương Hiểu. Cô nàng cười hì hì, chào tạm biệt: "Chị Tảng Băng, vậy em về nhà nhé, lần sau gặp."
Ôn Khinh Hàn mở ra trong xe đọc đèn, xoay người gọi cô nàng lại: "Chờ một chút."
"Hả?"
Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua Thời Thanh Thu đang ngủ say. Dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, dưới ánh đèn lại hiện ra vài phần dịu dàng: "Chị có một chuyện muốn làm phiền em. Có thể nghe chị nói vài câu không?"
"À, không thành vấn đề. Chị nói đi." Mặc dù Dương Hiểu không rõ người như Ôn Khinh Hàn sẽ có chuyện gì có thể làm phiền mình, nhưng trực giác nói cho cô nàng biết, chắc hẳn có liên quan đến Thời Thanh Thu.
"Là chuyện liên quan đến Thanh Thu." Ôn Khinh Hàn nhìn Dương Hiểu, ánh mắt thành khẩn: "Sau này, chắc chắn cậu ấy sẽ còn có những buổi tiệc xã giao như vậy nữa. Chị biết lần nào em cũng ở bên cạnh cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc quên dặn em. Cho nên làm phiền em, sau này, khi phát hiện tình huống của cậu ấy không đúng thì không cần chờ cậu ấy dặn dò, em cứ lập tức gọi điện thoại cho chị. Dù là lúc nào cũng được."
"Ây. . ." Dương Hiểu chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che miệng, vẫn luôn chớp mắt, cảm giác giống như tim mình đang đập loạn nhịp vì Tảng Băng.
Sao tim mình lại đập loạn vì bà chủ chứ? Có thể là vì tình cảnh này khó mà nói rõ.
Thấy Dương Hiểu nhắm mắt lại mở mắt, không lên tiếng. Ôn Khinh Hàn suy nghĩ, trên môi lộ ra một nụ cười, nói: "Em yên tâm. Thanh Thu sẽ không trách em đâu. Tiền lương của em cũng chỉ có thể tăng lên chứ sẽ không giảm đi. Nếu trong tương lai có việc gì cần chị giúp, em có thể trực tiếp nói với chị."
Cái sự dụ dỗ này quá hấp dẫn rồi. Hắc mã trong giới pháp luật cho cô nàng một lời hứa hẹn không thời hạn sao?
"Không không không. . ." Dương Hiểu vội vàng khoát tay. Tầng ửng đỏ trên mặt cũng bị ánh đèn lờ mờ giấu đi, vội vàng đồng ý, nói: "Không cần như vậy. Nói sao nhỉ? chị Thời đối xử tốt với em như vậy, chắc chắn em sẽ không qua loa trong chuyện này đâu. Chị yên tâm, yên tâm đi, bao gồm trên người em. . ."
Dương Hiểu lo lắng đến mức nói năng lộn xộn. Ôn Khinh Hàn nghe hiểu ý của cô nàng, dịu dàng cười nói: "Tốt rồi. Vậy cám ơn em."
"Vậy em về nhà nhé. Ừm... tạm biệt chị Tảng Băng!" Dương Hiểu sờ gương mặt đỏ bừng, lập tức mở cửa xe rồi "Ầm" một tiếng đóng lại, nhanh như chớp chạy mất.
Sau khi đưa Dương Hiểu về, Ôn Khinh Hàn mới lái xe về nhà. Trên đường đi, Thời Thanh Thu ngủ rất sâu. Dù cho Dương Hiểu có gây ra tiếng động hay không, nàng cũng chưa từng tỉnh giấc.
Sau khi dừng xe trong ga ra, Ôn Khinh Hàn xuống xe, đi đến bên phía ghế lái phụ. Cô mở cửa xe, tháo dây an toàn cho Thời Thanh Thu, vỗ vỗ mặt của nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Thu, chúng ta về nhà trước đi. Về nhà rồi ngủ tiếp."
Thời Thanh Thu mơ mơ màng màng tỉnh lại. Thân thể dựa vào trên người Ôn Khinh Hàn. Hai tay muốn bắt lấy Ôn Khinh Hàn, nhưng làm thế nào cũng không bắt được. Không phải không có sức, là vốn dĩ không có cách nào tỉnh táo được.
"Ừm. . . Về nhà. . ." Giọng nói của nàng có chút mơ hồ, mang theo mùi rượu.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, lại nghiêng mặt nhìn thoáng qua phía bên ngoài, nghĩ đến việc phải đi xa như vậy, hơn nữa còn phải đi thang máy, với trạng thái này của Thời Thanh Thu có lẽ rất khó hành động thuận lợi.
Cô vừa suy nghĩ xong, lại vỗ vỗ mặt của Thời Thanh Thu, hỏi: "Mình cõng cậu về nhà, được không?"
Thời Thanh Thu cố gắng mở to mắt, không chịu được cảm giác chóng mặt đến mức trời đất quay cuồng. Nàng dựa vào ấn tượng về đôi mắt kia, ôm cổ Ôn Khinh Hàn, trầm thấp nói: "Cậu cõng mình nổi sao? Cậu gầy như vậy. . ."
Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, xoay người. Đầu tiên, cô buộc gọn mái tóc đen của mình, hất ra phía trước. Sau đó, Ôn Khinh Hàn móc chìa khóa nhà từ trong túi ra, nhét vào tay của Thời Thanh Thu. Cuối cùng, bàn tay hướng về phía sau, vỗ vỗ cánh tay của Thời Thanh Thu: "Leo lên."
Giọng nói của Ôn Khinh Hàn trầm ổn, không hề có chút do dự. Tư thế lúc này của Thời Thanh Thu vốn là từ phía sau vòng lấy cổ Ôn Khinh Hàn. Cảm giác dựa dẫm về cả thể xác lẫn tinh thần cộng với hơi men khiến cho Thời Thanh Thu không hề do dự, thân thể dán sát vào, hai chân tách ra, từ phía sau kẹp lấy người Ôn Khinh Hàn.
Hai tay của Ôn Khinh Hàn khi Thời Thanh Thu dính sát vào đồng thời giữ chặt lưng nàng. Sau đó, cô nhanh chóng cúi xuống, nâng chân nàng lên.
Thời Thanh Thu nắm chặt chìa khóa trong tay, vững vàng ôm lấy Ôn Khinh Hàn, môi kề sát bên tai Ôn Khinh Hàn, hơi thở như hoa lan: "Khinh Hàn, chúng ta có thể trở về nhà không? Đầu mình choáng váng quá."
"Có thể, ôm chặt mình, đừng buông tay, về nhà ngay đây."
Ôn Khinh Hàn vừa đưa chân đóng cửa xe lại, vừa nghiêng người về phía trước, dùng một tay lấy chìa khóa xe trong túi ra, khóa xe lại. Sau đó, tiếp tục nhấc chân Thời Thanh Thu lên, từng bước, từng bước đi ra khỏi ga ra, hướng về phía hành lang nhà mình.
Ánh trăng đêm nay rất sáng. Nó hòa làm một với đèn đường, chiếu sáng con đường phía trước. Tiếng ve kêu trên đường nương theo bước chân ngày càng nặng nề của Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu chôn đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, yên tâm ngửi mùi hương vương trên tóc, trong lòng có một loại cảm giác xa lạ đang dần dần dâng lên. Loại cảm giác này, khiến nàng cảm thấy vui vẻ đến khó hiểu.
Nàng nhỏ giọng thì thào: "Khinh Hàn."
Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng trả lời: "Hả?"
Nàng nở nụ cười, nói tiếp: "Luật sư Ôn."
Giọng nói của Ôn Khinh Hàn lại vang lên: "Chuyện gì?"
Nàng lại dừng một chút. Tiếng nói lại càng nhỏ hơn, mang theo sự nũng nịu làm mê mẩn lòng người: "Ôn Bảo Bảo."
Ôn Khinh Hàn hơi dừng bước, bất đắc dĩ hỏi: "Ý Chi nói cho cậu à?"
Thời Thanh Thu cười nói: "Ừ, tại sao chỉ có mình Ý Chi có thể gọi chứ? Mình cũng muốn gọi cậu như vậy. Ôn Bảo Bảo."
Nàng còn nhớ rõ trong Wechat, khi Giản Ý Chi trò chuyện trên trời dưới đất với nàng đã tức đến mức thở hổn hển gọi Ôn Khinh Hàn là "Ôn Bảo Bảo" . Cũng không biết thế nào, trong đầu của nàng xuất hiện một hình tượng rất đáng yêu, giống như là nhân vật hoạt hình trong mấy bộ anime vậy. Gương mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Dừng ở trước thang máy, Ôn Khinh Hàn nhấn lầu tám, sau đó mới nhàn nhạt mỉm cười: "Tùy cậu, muốn gọi như thế nào cũng được hết."
Thang máy "Tinh" một tiếng mở cửa, Ôn Khinh Hàn cõng Thời Thanh Thu đi vào. Thang máy từ từ đi lên. Thời Thanh Thu nắm chặt hai tay, thỏ thẻ hỏi: "Khinh Hàn, mình nặng không?"
Trong vòng giải trí, thân hình của nàng hay bị lấy đi so sánh với những diễn viên nữ khác. Cao gầy nhưng cân đối, cho dù là quay phim hay chụp ảnh trên đường, chưa một lần nào bị rơi vào thế yếu.
Ôn Khinh Hàn hơi cong môi, hỏi: "Cậu muốn nghe mình nói thật hay nói dối?"
Thời Thanh Thu khó hiểu "Hả" một tiếng, cúi đầu vào cổ của cô, hít một hơi thật sâu Nàng nhếch môi, có chút yếu ớt nói: "Hai cái đều muốn nghe. Nếu như mình không hài lòng, tối nay cậu cũng không cần lên giường nữa."
Đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu nũng nịu như vậy. Giọng nói nhẹ nhàng, lại giống như không còn chút sức lực nào. Cả người cũng không hề ôn hòa, tài trí như khi đứng trước ống kính nữa. Cũng không biết, ngày mai tỉnh lại nàng có còn nhớ hôm nay bản thân đã nói những gì hay không.
Nghĩ tới đây, Ôn Khinh Hàn quay đầu cọ nhẹ vào mặt nàng, nhỏ giọng trả lời: "Nói thật hay nói dối cũng đều giống nhau thôi, rất nặng."
Thời Thanh Thu hơi ngơ ngác một chút. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Khinh Hàn cõng nàng đi ra ngoài.
Trong lòng nàng lại bắt đầu không vui, cắn nhẹ vào tai của Ôn Khinh Hàn, vô cùng oan ức: "Sao lại nặng chứ? Ôn Khinh Hàn, cậu thả mình xuống, không muốn cậu cõng. Cậu nói mình nặng, nặng chỗ nào. . ."
Thời Thanh Thu cắn không hề nhẹ, hơi thở phảng phất, nóng hổi phả bên tai Ôn Khinh Hàn.
Hô hấp của Ôn Khinh Hàn có chút gấp rúp. Đôi tay đang nâng chân của Thời Thanh Thu hơi xiết lại, bình tĩnh nói: "Đừng nhúc nhích, té xuống thì mình không chịu trách nhiệm đâu."
Thời Thanh Thu say rượu tựa như một đứa bé. Thân thể lúc nãy vừa định tuột xuống khỏi lưng của Ôn Khinh Hàn thì bị cô lạnh giọng cản lại. Nàng cũng không dám cử động nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai của Ôn Khinh Hàn, chỉ là trong lòng càng thêm tủi thân.
"Ôn Khinh Hàn, cậu bắt nạt mình. Mới kết hôn chưa bao lâu thì cậu đã bắt đầu bắt nạt mình rồi." Thời Thanh Thu càng nghĩ càng đau lòng, vùi đầu vào cổ của Ôn Khinh Hàn, dáng vẻ oan ức như sắp khóc.
Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, sau khi hít một hơi thì bước thẳng đến cửa nhà, dừng ở trước cửa có chút nghiêng người, thản nhiên nói: "Mở cửa, chìa khoá trong tay cậu."
Thời Thanh Thu hít hít mũi, không dám nói chuyện với Ôn Khinh Hàn nữa, mà cũng chẳng muốn nói chuyện. Sau khi tìm được chìa khóa, nàng giống như muốn trút giận, đâm thẳng chìa khóa vào ổ, mở cửa, còn khẽ "Hừ" một tiếng.
Ôn Khinh Hàn lại không kiềm chế được, âm thầm nở nụ cười.
Đi vào trong nhà, sau khi cô đưa chân đóng cửa lại thì tăng tốc bước chân đi về phòng, đặt Thời Thanh Thu lên giường rồi ngồi xuống kế bên.
Thời Thanh Thu lại muốn "Hừ" thêm một tiếng nữa. Trong căn phòng tối đen, nàng không nhìn thấy được bất cứ vật gì. Ai ngờ hơi thở của Ôn Khinh Hàn bỗng chốc ùn ùn xông đến. Nụ hôn nóng bỏng cùng tiếng thở hổn hển đều đang biểu hiện ra trong giờ phút này, Ôn Khinh Hàn muốn chặn lại đôi môi đỏ nói chuyện không ngừng nghỉ trên suốt đường đi như thế nào.
"Ừm. . . A. . ."
Thời Thanh Thu đánh vào bả vai của Khinh Hàn. Thân thể vẫn luôn bị ép chặt, không thể làm được bất cứ hành động phản kháng nào. Cho đến khi sự dịu dàng của Ôn Khinh Hàn dần dần xuất hiện, nàng đã vô thức đáp lại. Hai tay ôm lấy cổ của Ôn Khinh Hàn, hôn đến mức quên cả hít thở, lồng ngực phập phồng vội vã.
Ôn Khinh Hàn đã nhận ra. Đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng của Thời Thanh Thu, khẽ hôn lên khóe môi nàng, nghe nàng thở dốc. Cô hôn lên vành tai của nàng, thấp giọng dịu dàng nói: "Mình nói rất nặng, nói dối thì đương nhiên là nói về cân nặng của cậu rồi. Còn nói thật, thứ mình muốn nói chính là nửa đời sau của mình, tất cả đều buộc chặt vào người của cậu rồi, sao có thể nhẹ chứ?"
Thời Thanh Thu có chút hoảng hốt, cảm giác ấm áp từ trong lòng tản ra, ấm đến trong mắt, ấm lên cả mặt, từ trong ý thức mê man tìm được một tia ngượng ngùng. Nàng thì thào nói nhỏ: "Ôn Bảo Bảo, mình buồn ngủ. Cậu ngủ với mình đi."
Ôn Khinh Hàn sờ lên mái tóc của Thời Thanh Thu, dịu dàng đáp: "Được, đêm nay không tắm vậy, ngày mai tắm sau." Cô đi bật đèn trong phòng lên, sau đó lấy váy ngủ ra, đặt sang một bên, lại ngồi xổm xuống giúp Thời Thanh Thu cởi giày cao gót.
Thời Thanh Thu yên tâm nằm đó, cho đến khi thắt lưng bị tháo ra, quần giống như bị nắm kéo thì nàng lập tức giữ chặt tay của Ôn Khinh Hàn, không cho động đậy. Đôi mắt mở to, ngượng ngùng nói: "Mình nói đi ngủ, không phải là đi ngủ kiểu kia, là kiểu nhắm mắt ngủ ấy. . ."
Trong mắt Ôn Khinh Hàn thoáng hiện ý cười, hôn lên môi nàng một cái, nhẹ giọng trấn an, nói: "Cái loại nhắm mắt đi ngủ kia thì cũng phải thay quần áo mà. Bây giờ mình đang giúp cậu thay quần áo đó. Cậu đi ngủ đi, mình thay xong sẽ ngủ cùng cậu."
"Ừm. . ." Thời Thanh Thu nháy nháy mắt, sự bối rối lúc nãy hòa cùng với cảm giác mê man khiến nàng thực sự không chịu đựng nổi nữa. Khi cảm nhận được trên người mình thực sự không có cảm giác khác thường, lúc này nàng mới yên tâm nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Khóe Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười cưng chiều. Cô thay quần áo cho Thời Thanh Thu, thực sự không hề có ý nghĩ gì khác.
Chỉ là có chút ý đồ xấu. Hi vọng ngày mai, khi thức dậy, Thời Thanh Thu có thể nhớ kỹ đêm nay đã nói những gì.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)