Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22

1346 0 12 0

Phan Gia Văn còn chưa kịp gọi điện cho Thời Thanh Thu thì sau khi tắm xong, nàng đã cho cô một liều an thần, ngữ điệu du dương bảo bạn thân Ôn Khinh Hàn sẽ cùng mình tham gia quay "Episodes".

Phan Gia Văn nổi cáu với Thời Thanh Thu mấy câu, cuối cùng dặn dò cô ngày mai phải điều chỉnh trạng thái để ngày mốt đi quay quảng cáo.

Nàng ở nhà nằm lì cả một ngày, không liên lạc gì với Ôn Khinh Hàn cả, hơn nữa cũng nghe Ôn Khinh Hàn nói là cô còn phải giải quyết mấy việc sau hội nghị. Thế mà vẫn dành ra thời gian rảnh để đi quay cùng nàng. Văn phòng luật sư biết sếp của các cô xin nghỉ phép để quay show thực tế chắc phải sợ đến mức nhảy dựng lên mất.

Sáng hôm phải đi quay quảng cáo, xe của công ty đến tận nhà đón Thời Thanh Thu. Nửa tháng không gặp, trông Dương Hiểu có vẻ cũng trải qua kỳ nghỉ không tồi. Cả người cô ấy phát sáng cả lên, ngay cả xách túi cho nàng cũng vui phơi phới.

Quay không tốn quá nhiều thời gian, vốn dĩ vẻ ngoài của Thời Thanh Thu là đã ổn rồi, khi cười mi mắt nàng còn cong cong, vẻ đẹp rung động lòng người, giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ ưu nhã phong tình, nữ tính độc tôn của bản thân.

Ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng cầm chiếc di động nhẹ nhàng kề sát bên tai, nở một nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt lại phảng phất nét quyến rũ như có như không. Nàng hơi nâng cằm, lại có mấy phần lạnh nhạt ngạo nghễ nữa.

Nhiếp ảnh gia chớp đúng thời cơ chụp thật nhiều ảnh.

Một shoot ảnh quảng cáo ra lò. Dương Hiểu đứng bên cạnh nhìn sáng cả mắt. Đây là ảnh gốc chưa chỉnh sửa gì hết luôn đó, tấm nào cũng đẹp thế này này. Cô đột nhiên muốn hỏi nhiếp ảnh gia xem có thể cho mình bỏ túi mang về vài tấm không.

Nhưng nhìn sang khuôn mặt nhiếp ảnh gia có râu quai nón vừa được lãnh đạo ekip giới thiệu kia, cô nuốt nước bọt, bỏ ý nghĩ này đi.

Lúc chụp xong cũng đã quá giờ cơm tối, Thời Thanh Thu bấm thử màn hình điện thoại mới. Đã nhận quảng cáo cho hiệu điện thoiaj  này thì tất nhiên phải sử dụng nó trong một khoảng thời gian nhất định. Vừa mở điện thoại đã trông thấy tin nhắn WeChat của Ôn Khinh Hàn nửa tiếng trước.

Ôn Khinh Hàn: "Quay quảng cáo xong chưa?"

Thời Thanh Thu: "Ừm, đang chuẩn bị về."

Ôn Khinh Hàn trả lời rất nhanh: "Có muốn ăn gì đó không?"

Thời Thanh Thu vểnh môi suy nghĩ một lúc, đầu ngón tay bấm bấm lên điện thoại, gửi một câu: "Được đó, vừa hay đồ ăn bên ngoài buổi tối không ngon [Muốn khóc]."

Ôn Khinh Hàn trả lời: "Chuyển vị trí cho mình."

Thời Thanh Thu bật định vị chỗ quay quảng cáo rồi gửi vị trí sang cho Ôn Khinh Hàn. Bên kia còn chưa trả lời, nàng nghiêng đầu nhìn Dương Hiểu vừa thu dọn đồ xong, chuẩn bị ra ngoài nói: "A Hiểu, không cần gọi xe công ty đến đón chị đâu, giờ bạn chị đến đón."

"Ể? Là cái chị mặt lạnh như băng đó sao?" Dương Hiểu xách túi của Thời Thanh Thu, lấy điện thoại cũ của nàng bỏ vào rồi kéo khóa lại, ngẩng đầu lên tò mò nhìn nàng.

Thời Thanh Thu bị cách gọi đó chọc cười, vừa đi vừa nói chuyện với Dương Hiểu: "Thật ra thì cậu ấy cũng không khó ở như thế đâu, lát nữa em thử chào hỏi cậu ấy là biết."

Dương Hiểu nhìn khuôn mặt đó của Ôn Khinh Hàn cũng hết muốn nói chuyện luôn. Các cô gái mới quen không phải đều nên chào hỏi nhau, rồi tán gẫu đôi chút, nếu hợp tính thì trao đổi WeChat không phải sao? Nhưng nhin vẻ mềm không ăn cứng không chơi của Ôn Khinh Hàn thì ai mà chủ động bắt chuyện nổi chứ? Vốn đã chẳng biết nên ở cùng cô ấy thế nào rồi.

"Em chẳng cần đâu. Em thấy em nói chuyện với chị ấy chẳng nổi ba câu. Trông chị ấy chẳng có vẻ gì là thích tám chuyện trên trời dưới đất, mà giống kiểu cứ nói chuyện là chết mất ấy." Dương Hiểu bĩu môi, nhớ lại dáng vẻ của Ôn Khinh Hàn, thầm nghĩ, nếu chị ấy mà sáng sủa một chút thì chắc chắn sẽ có nhiều người dính lại cho xem.

Dẫu sao cũng là người đẹp, ai mà không thích chứ?

Theo hình dung của Dương Hiểu, trong đầu Thời Thanh Thu cũng hiện lên vẻ lãnh đạm ít nói của Ôn Khinh Hàn. Đúng là khiến người khác có ấn tượng khá khó ở, nhưng Ôn Khinh Hàn đúng là kiểu người không thích tám chuyện trên trời dưới đất thật. Người khác tám chuyện thì cô nhiều lắm chỉ nghe rồi bị động trả lời mấy câu.

"Vậy cũng có sao đâu, không nói chuyện phiếm cũng không sao, có thể nghe mà." Thời Thanh Thu cười. Dương Hiểu nói vậy cũng đúng, Ôn Khinh Hàn thật sự không nói chuyện phiếm. Nếu không vì hai người đã quen biết nhau từ lâu thì hẳn là nàng cũng sẽ phải nếm mùi thất bại ở chỗ Ôn Khinh Hàn.

Bây giờ nghĩ lại thì Ôn Khinh Hàn cũng chỉ có thể trò chuyện với Giản Ý Chi, dù sao thì hai người đó thời còn đi học cũng thuê chung một căn trọ, hơn nữa cũng có nhiều phương diện khá giống nhau. Thời Thanh Thu đã từng thấy dáng vẻ hai người khi thảo luận về vụ án, cực kỳ nghiêm túc, dù Ôn Khinh Hàn vẫn không có biểu cảm gì nhưng cô lại nói nhiều hơn.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra đến cửa. Trời đã tối nên người đi đường không nhiều, Thời Thanh Thu cũng chẳng cần đeo khẩu trang. Nàng đứng trên bục tam cấp tám chuyện trên trời dưới đất với Dương Hiểu.

"Ài, chị Thời, em thấy chị ấy vẻ mặt lạnh căm căm như đá ấy, nhưng mà chắc là chị cũng quen rồi hả." Mỗi lần thấy Ôn Khinh Hàn đến đón Thời Thanh Thu, Dương Hiểu đều cảm thấy giữa hai cô có một loại ăn ý không nói nên lời.

Hơn nữa, hai người vừa bắt đầu một cuộc trò chuyện, nếu như một trong hai bên quá im lặng hoặc quá bị động thì sao có thể cùng chung sống yên ổn cho được, chứ đừng nói đến việc có thể quen đến vậy.

Cho nên, rất rõ ràng, giữa hai người chắc chắn sẽ bền lâu. Chính vì Thời Thanh Thu hiểu rõ tình của cục đá nên lúc sống chung mới không lúng túng.

Thời Thanh Thu gật đầu cười nói: "Đúng vậy, chị đã quen cậu ấy từ khi còn nhỏ. Cậu ấy luôn như thế đấy, nhưng chị cũng quen rồi, bây giờ lại cảm thấy cậu ấy như vậy rất tốt."

Quả nhiên là quen thói nên tự nhiên, Dương Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chị Thời, chị mặt lạnh đó có cười bao giờ chưa? Cười được mấy lần ạ?"

Người bình thường ai lại hỏi thế chứ? Dương Hiểu thật sự xem Ôn Khinh Hàn là cục đá không có tính người luôn rồi.

Thời Thanh Thu giơ tay búng trán cô bé một cái, tức giận nói: "Đâu chỉ từng cười? Số lần chị ấy cười chị đếm còn không hết, cả ngày trong đầu em toàn suy nghĩ bậy bạ gì không vậy?"

Trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, dù Ôn Khinh Hàn không dễ lộ cảm xúc ưu tư vui giận như người khác, nhưng nở nụ cười thì chắc chắn là có rồi, cho dù rất nhạt thôi nhưng Thời Thanh Thu vẫn nhớ mãi ánh mắt tan sương lạnh của cô, còn cảm giác như khóe môi hơi cong.

"Em có nghĩ vớ vẩn đâu ạ? Chắc chắn là quan hệ giữa hai người rất tốt, chị rất quan trọng với chị ấy nên chị ấy mới đối xử đặc biệt với chị."

Dương Hiểu bĩu môi, lùi ra một bước tránh Thời Thanh Thu lại búng trán mình. Có lúc Dương Hiểu sẽ rất mừng vì mình đã theo đúng người, đời tư của Thời Thanh Thu chẳng giống minh tinh chút nào. Rõ ràng bây giờ độ hot rất cao nhưng vẫn có vẻ cực kỳ dễ gần.

Thời Thanh Thu nghe Dương Liễu nói xong lại hơi run lên, như thể có gì đó ngưa ngứa nơi tim, muốn ngo ngoe ngóc dậy. Nàng lắc đầu, thu cái ý nghĩ ngày một xa của mình lại: "Chắc là thế..."

Dù sao Dương Hiểu cũng không quen Ôn Khinh Hàn, nói đến mấy câu rồi cũng cảm thấy không hứng thú nữa, chuyển chủ đề sang lễ công chiếu phim điện ảnh sắp tới của Thời Thanh Thu.

Cuối cùng cũng có ánh đèn xe đến, ký hiệu quen thuộc của BMW dưới ánh đèn đường rọi vào mắt Thời Thanh Thu. Ôn Khinh Hàn hạ cửa kính xe xuống, dung nhan trong trẻo lạnh lùng dưới ánh đèn đường màu vàng chanh có cảm giác trở nên ấm áp hơn, cũng khiến Dương Hiểu can đảm hơn đôi chút.

"Chào chị, em là trợ lý của chị Thời, em tên là Dương Hiểu." Dương Hiểu đến gần ghế lái, khom người cười chào.

Ôn Khinh Hàn quay đầu lại nhìn, Dương Hiểu đang đứng đó khiến cô không tiện mở cửa xe. Cô khẽ vuốt cằm, môi hơi cong lên nhẹ nhàng: "Chào em, Ôn Khinh Hàn."

Câu trả lời vừa đơn giản lại vừa lễ độ, vẻ mặt bình thản đó đúng là đang cười. Dương Hiểu suýt chút nữa muốn vỗ tay, cảm thấy tốt quá rồi, mới nãy cô còn tưởng Ôn Khinh Hàn sẽ không trả lời cơ.

Sau tiếng đóng cửa xe, Thời Thanh Thu rướn người qua chỗ Ôn Khinh Hàn, dặn dò Dương Hiểu: "A Hiểu, bọn chị đi đây, em nhớ chú ý an toàn nha."

"Vâng ạ, các chị cứ đi đi, em bắt xe về." Dương Hiểu vẫy vẫy tay.

Ôn Khinh Hàn gật đầu với cô, kéo cửa kính xe lên rồi nổ máy đi.

Vừa đi được mấy phút, Thời Thanh Thu nhận được tin nhắn WeChat.

Dương Hiểu: "Chị Thời ơi, chị mặt lạnh đẹp quá trời luôn, lần sau em phải nói chuyện với chị ấy mới được [Che mặt] [Che mặt] [Che mặt]"

Thời Thanh Thu nhếch môi, cảm thấy buồn cười, gửi lại cho cô ấy một cái meme. Vừa gửi qua đã nghe thấy Ôn Khinh Hàn hỏi: "Sao thế?"

"Không sao, A Hiểu mới gửi cho mình một tin nhắn." Thời Thanh Thu nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, trông cậu ấy vẫn như trước, nhưng bị hai câu vô tình ban nãy của Dương Hiểu tác động khiến Thời Thanh Thu lại nhìn Ôn Khinh Hàn, cứ cảm thấy lén lút kỳ dị thế nào đấy.

Ôn Khinh Hàn nhìn sang điện thoại của nàng, hỏi: "Cậu đổi điện thoại à?"

Thời Thanh Thu giơ điện thoại mới lên quơ quơ, bất đắc dĩ nói: "Nhận quảng cáo cho người ta thì kiểu gì cũng phải xài điện thoại nhà người ta mà, không thì không được."

Ôn Khinh Hàn gật đầu, lời ít ý nhiều nói: nói: "Cậu muốn ăn gì?"

Thời Thanh Thu thả lỏng mình, nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn đang chuyên tâm lái xe. Trải qua chuyến đi cùng nhau trước đó, trong lòng Thời Thanh Thu trong lòng bây giờ đã có một ấn tượng sâu sắc. Đó là vấn đề liên quan đến ăn bây giờ nàng không phải quan tâm nữa, Ôn Khinh Hàn luôn ngấm ngầm, đã sống ở thành phố hơn hai mươi năm rồi, Ôn Khinh Hàn chắc phải hiểu rõ hơn mới đúng.

"Cậu quyết định đi, món cậu chọn đều hợp khẩu vị mình." Thời Thanh Thu yên tâm giao nhiệm vụ lần này cho Ôn Khinh Hàn. Nàng bỗng nhiên hơi tò mò, Ôn Khinh Hàn có thể nấu cơm được không nhỉ.

Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn Thời Thanh Thu một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười cực kỳ nhạt,

Cô không đưa Thời Thanh Thu đi ăn đồ tươi gì, mà hai người đến một quán rất quen. Quán nằm ngay giữa phố ẩm thực gần Đại học Luật. Ôn Khinh Hàn từ từ lái vào trong, dừng trước cửa tiệm, hạ kính xe xuống.

Ôn Khinh Hàn bảo Thời Thanh Thu chờ trên xe, mình xuống xe. Vừa hay chủ tiệm đang vươn vai trước cửa tiệm, cô đi tới, cất tiếng chào: "Ông chủ, cho cháu hai phần cá om cà mang về."

Giọng cô loáng thoáng truyền đến xuyên qua tiếng người huyên náo, rõ ràng xung quanh không hề an tĩnh, nhưng thanh âm của cô như tiếng suối róc rách, trong trẻo vang lên trong tiếng người ồn ã khiến Thời Thanh Thu quay đầu nhìn.

"À, Khinh Hàn đó sao? Lâu rồi không đến nha." Ông chủ độ trung niên kia cười: "Đó không phải là Tiểu Thời sao? Trước nay toàn thấy mỗi Khinh Hàn hoặc cháu đến một mình, hiếm khi thấy các cháu đi cũng nhau, chờ bác một chút..."

Ông chủ nọ nói xong rồi vào tiệm, mà Thời Thanh Thu trong xe cũng hơi nhíu mày. Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng gầy nhom thẳng tắp của Ôn Khinh Hàn, một vài ký ức xưa cũ bỗng nhiên hiện lên trong đầu nàng, mà những ký ức này lại mâu thuẫn với ấn tượng xưa nay của nàng.

Không bao lâu sau, Ôn Khinh Hàn xách hai phần cá om cà lên xe. Mùi thơm của món cá om cà dần tràn đầy không gian, hương vị xưa cũ dội về càng rõ ràng hơn trong trí nhớ của Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn không nâng cửa kiếng xe lên, mở ra để hương thơm đồ ăn nơi phố ẩm thực bay đến. Thời Thanh Thu nhìn gò má Ôn Khinh Hàn, bỗng nhiên mở miệng: "Khinh Hàn, chẳng phải cậu không thích món ăn của tiệm đó sao? Hồi trước mình hẹn cậu cậu toàn từ chối."

Hồi nàng còn yêu đương với Kỳ Duyệt vẫn thường đến quán này, có lúc cũng sẽ gọi Ôn Khinh Hàn đi chung. Nhưng trừ lần đầu gặp ra, lúc Thời Thanh Thu giới thiệu Kỳ Duyệt cho Ôn Khinh Hàn, thì Ôn Khinh Hàn cũng chưa bao giờ đồng ý đi cũng.

Nàng cho là Ôn Khinh Hàn cũng không thích đồ ăn của cửa tiệm đó, nên về sau nàng cũng không hẹn Ôn Khinh Hàn đi nữa.

Vừa hay đến đèn đỏ, Ôn Khinh Hàn dừng xe chờ, cúi đầu xuống, tiếng nói ngột ngạt phát ra từ cổ hong: "Không, không phải mình không thích món của tiệm đó." Cô nói rồi lại cảm thấy có gì đó hơi sai, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Mình toàn đi một mình, ăn rất ngon, khó trách cậu thích."

Cô ngẩng đầu nhìn Thời Thanh Thu, trong mắt vẫn có vẻ bình tĩnh. Hàng mày chau của Thời Thanh Thu cũng giãn ra: "Chẳng trách ban nãy ông chủ lại bảo cậu toàn đi một mình, lúc cậu đỗ xe ở đó mình còn tưởng là cậu nhường mình đó."

"Nghĩ thế cũng được." Ôn Khinh Hàn cong môi cười một tiếng, tiếp tục lái xe. Ngón tay cô vừa siết chặt trong vô thức lúc này mới hồi phục lại vẻ hồng hào.

Thời Thanh Thu dứt khoát "ừm" một tiếng, đáy mắt có nét cười, không nhìn Ôn Khinh Hàn nữa.

Khoảng mấy phút sau, Thời Thanh Thu nghe thấy giọng Ôn Khinh Hàn khe khẽ bay đến, không có ý cười nhưng lại khiến nàng động lòng: "Thanh Thu, sau này chúng mình không đến tiệm đó nữa nhé. Có một quán khác hợp khẩu vị cậu hơn, sau này mình sẽ đưa cậu đi."

Nàng nghe trong câu nói đó có vẻ dịu dàng hiếm thấy. Nàng quay đầu, trông thấy vẻ mặt Ôn Khinh Hàn vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, vẫn là vẻ lãnh đạm trong ấn tượng, như thể phút giây ấm áp ngắn ngủi ban nãy chỉ là suy nghĩ chủ quan của Thời Thanh mà thôi.

"Được, vậy bọn mình đi." Thời Thanh Thu mỉm cười, tựa lưng vào ghế ngồi, trái tim đang dần bình phục chợt sinh ra ưu tư.

Hợp với mình hơn, chí ít sẽ không còn là quán ban nãy nữa. Lần đầu tiên Thời Thanh Thu cảm thấy may mắn vì có Ôn Khinh Hàn ở đây, cô không nhiệt tình mãnh liệt như ngọn lửa, cô trong vắt giống như suối đầu nguồn. Cho dù có qua bao nhiêu năm thì cô vẫn yên lặng đứng đó, cạnh nàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16