Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 117

910 0 9 0

Sáng sớm làm bữa sáng, Thời Thanh Thu đang chiên trứng gà thì không tự chủ nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua.

Nàng không hiểu tại sao mình lại nhảy từ trên cao xuống chứ? Nàng vẫn nhớ lúc mới nhảy xuống khá lúng túng nhưng cơ thể vừa rơi xuống một tí đã có một thứ trong suốt vây quanh nàng, làm chậm tốc độ rơi xuống.

Sau đó nữa đã hoàn toàn không còn sợ bị té, chỉ cảm thấy luồng không khí kia giống như một viên đá to hoặc là kẹo bông gì đó nâng cơ thể nàng từ từ hạ xuống.

Thời Thanh Thu cầm chảo lật trứng hai lần, tay còn lại nhéo lên mặt mình một cái rồi tự lẩm bẩm: “Đúng là một giấc mơ kỳ lạ mà.”

Ôn Khinh Hàn đi vào nhà bếp, đúng lúc nghe thấy nàng nói chuyện một mình nên đi tới sau lưng thì dừng lại, vươn tay vòng qua eo nàng, đặt cằm lên vai nàng hỏi: “Sao thế? Vẫn đang nghĩ về giấc mơ hôm qua à?”

“Ừm…” Thời Thanh Thu khẽ liếm môi, quay sang dụi vào Ôn Khinh Hàn: “Cậu nói xem giấc mơ đó có nghĩa là gì nhỉ? Bình thường nằm mơ cũng vì nghĩ gì mơ đó, còn giấc mơ này rất lạ.”

“Cậu nói mình nghe thử xem, biết đâu mình biết tại sao cậu lại mơ thấy giấc mơ đó thì sao.” Ôn Khinh Hàn nhớ tới hôm qua Thời Thanh Thu nằm mơ nên cũng không gật đầu hay lắc đầu về vấn đề này, cô hơi tò mò.

Thời Thanh Thu lại lật trứng hai lần nữa, cuộn lại, đặt chảo xuống rồi khoanh tay trước ngực cau mày nhớ lại: “Thì mình nhảy xuống từ một chỗ rất cao, cũng không biết là tòa nhà hay đỉnh núi nữa. Mình vốn tưởng rơi xuống sẽ không còn nguyên vẹn nhưng chẳng bao lâu sau thì có một thứ gì đó trong suốt vây quanh mình.”

“Thứ gì?”

“Không tả rõ được.” Thời Thanh Thu hơi dừng lại: “Tóm lại là rất giống trong phim, như thể có một cơn gió nâng lên rồi từ từ đặt xuống đất ấy, nhưng mình thấy lại có chỗ khác. Nó trong suốt, nói nó như gió thì lúc mình vùng vẫy cảm thấy nó rất mềm, khá giống kẹo bông…”

Ôn Khinh Hàn cười một tiếng: “Cậu thèm kẹo bông rồi à?”

Thời Thanh Thu vươn tay chọt lên vai cô một cái, cười nói: “Không phải, cậu trả lời đàng hoàng xem nào.”

Ôn Khinh Hàn chỉ cười, trong mắt tụ thành một vầng sáng ấm áp, vươn ngón tay vẽ trên gương mặt Thời Thanh Thu từ lông mày xuống dưới, sau đó dùng giọng điệu êm tai trả lời nàng: “Nó trong suốt, cậu không thấy được nó nên ngay từ đầu đã cảm thấy nó như gió, nhưng lại nhờ nó mà không sợ khi rơi xuống từ trên cao. Sau đó nữa cậu thử sờ thì cảm thấy nó rất mềm, vẫn luôn bao quanh cậu…”

“Đúng, cậu tổng kết như vậy đúng lắm.” Thời Thanh Thu gật đầu đồng ý, sau đó chờ Ôn Khinh Hàn nói tiếp.

Ngón tay cái của Ôn Khinh Hàn lướt qua đôi môi Thời Thanh Thu, dừng lại ở cằm nàng, ngón trỏ nâng cằm lên, trong mắt chợt hiện lên ý cười: “Như vậy chẳng phải rất giống mình à?”

Thời Thanh Thu hiếm khi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng: “Cậu lại bắt đầu ảo tưởng rồi đó hả? Giống cậu chỗ nào chứ? Cậu hoàn toàn không ngọt như kẹo bông đâu.” Nàng xoa mặt Ôn Khinh Hàn, nhéo đôi môi đơn bạc kia, chẹp miệng hỏi: “Cậu giống khối băng thì còn tạm được, vừa lạnh vừa cứng…”

Hai người im lặng một hồi rồi cùng bật cười.

Một người nhéo cằm, một người nâng mặt thật sự chẳng thoải mái tí nào, Ôn Khinh Hàn buông tay tới gần, chóp mũi từ từ chạm lên chóp mũi Thời Thanh Thu, khẽ nói: “Cậu nghĩ kỹ lại đi.”

Ngay từ đầu không nhìn thấy nhưng lại là sự tồn tại thiết thực, bởi vì sự tồn tại này dần rõ ràng nên không còn sợ hãi. Sau đó cảm xúc ngày càng khiến trái tim cô cũng càng ỷ lại.

Quá trình đó cực kỳ giống với cảm nhận của cả hai khi đến gần nhau, đó giống như một cơn gió không thể thấy được nhưng lúc nào cũng tồn tại, cũng chính là Ôn Khinh Hàn vào mấy năm trước.

Thời Thanh Thu rút tay lại sờ lên mặt mình, âm ấm, nàng khẽ cười nói: “Mình bắt đầu cảm thấy khá giống, à không, hình như đó thật sự là cậu đấy…”

Chẳng trách trong giấc mơ tối hôm qua nàng không hề sợ hãi chút nào dù cho đã nhìn thấy mặt đất xuyên qua lớp mây mù, nàng vẫn tin tưởng bản thân sẽ không bị tổn thương tí nào. Cảm giác như thế cực kỳ giống với Ôn Khinh Hàn đang ở ngay bên cạnh.

Ôn Khinh Hàn cong môi, chỉ cười không nói.

Thời Thanh Thu quay sang bưng đĩa, kéo cô đi ăn sáng, nhất thời vui vẻ hỏi: “Vậy nếu như cậu có mơ thì sẽ mơ thấy mình màu gì nhỉ?”

Trên bàn cơm đã bày sẵn một đĩa bánh bao vừa mua về và cả cháo, Ôn Khinh Hàn xới thêm một chén nữa cho Thời Thanh Thu, động tác chậm rãi, đáp lại: “Nếu như mình nằm mơ thì chắc chắn sẽ thấy màu hồng.”

Thời Thanh Thu chống tay lên mặt, mỉm cười trách móc: “Gì mà thiếu nữ thế?”

Nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp: “À đúng rồi, hai ngày nay dì Chung không qua đây nên chúng ta phải tự giải quyết vấn đề cơm nước.”

Ôn Khinh Hàn ăn một miếng cháo rồi nói: “Ừm, vậy một lát đi mua đồ ăn đi, tâm trạng hôm nay của mình không tồi.”

Thời Thanh Thu gắp một miếng trứng chiên cho cô: “Không biết dì Chung có nuôi khẩu vị của cậu tới mức kén ăn chưa, mình phải suy nghĩ xem hai ngày này phải làm bữa ăn dinh dưỡng gì cho cậu mới được…”

Ôn Khinh Hàn thấy cô gắp một cái bánh bao nhỏ lên chén cháo, ăn một miếng cháo, sau đó cắn một miếng bánh bao nhỏ. Có một tâm trạng vui vẻ và bình thản tự nhiên nảy sinh, dù là giữa hai người từng có cảm xúc lớn nhỏ thế nào thì cuối cùng cả hai vẫn đạt được những gì mình muốn.

Trái tim trống rỗng lúc trước bỗng chốc được lấp đầy, nếu nhất định phải tìm ra thứ thấy tiếc nuối thì có lẽ là…

“Thanh Thu, chúng ta yêu đương được không?” Ôn Khinh Hàn đột nhiên thốt ra.

Thời Thanh Thu ngậm một miếng cháo trong miệng, nhíu mày hàm hồ “hả” một tiếng, sau đó tranh thủ nuốt vào như bị dọa sợ: “Cậu nói gì cơ?”

Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, nghiêm túc nói: “Mình nói là chúng ta yêu đương được không?”

Thời Thanh Thu vội vàng đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống cạnh cô, lắc tay cô hỏi: “Cưới cũng đã cưới rồi, còn yêu đương cái gì nữa chứ? Cậu nghĩ gì vậy?”

Ôn Khinh Hàn quay sang Thời Thanh Thu, cúi đầu nói rõ từng chữ một: “Lúc chúng ta ở chung vẫn còn là bạn, sau đó lại vì muốn để cuộc hôn nhân hoàn chỉnh hơn nên mới tiếp xúc nhiều với đối phương, nhưng mà chúng ta vẫn chưa từng yêu đương đàng hoàng.”

Cô khiến Thời Thanh Thu nhớ lại bản thân khi đó, mọi hành vi của nàng đều xuất phát từ mục tiêu “Muốn trở thành một người yêu đủ tư cách” chứ không phải bắt nguồn từ tình cảm. Bây giờ nghĩ lại thì Thời Thanh Thu chỉ cảm thấy như đã cách xa tận một thế hệ.

Thời Thanh Thu luôn yêu thương và chiều theo Ôn Khinh Hàn, điều đó chiến thắng phần suy xét nên không thèm suy nghĩ nhiều đã đồng ý: “Vậy cậu muốn yêu đương thế nào? Mình theo đuổi cậu hay là cậu theo đuổi mình?”

“Không cần phân chia cái này.” Ôn Khinh Hàn lắc đầu, trong mắt lóe lên ngọn lửa rục rịch: “Mình nghĩ chúng ta đi xem phim với nhau trước đi, đặt sẵn hai vé, đem tiền hai ly trà sữa, không lái xe, cứ như lúc đi học ấy.”

Thời Thanh Thu bị cảm xúc vui vẻ của cô cảm nhiễm, dịu dàng đáp: “Được, nghe theo cậu hết. Đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xong, xác định cậu đã bình phục ổn rồi thì chúng ta sẽ yêu đương.”

Dưới sự chăm nom đủ bề của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn bình phục rất tốt, trừ thỉnh thoảng vẫn sẽ có hơi khó chịu thì trên cơ bản đã không còn xảy ra trạng thái lúc trước nữa. Bác sĩ dặn dò vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày để cơ thể bình phục hoàn toàn.

Thời Thanh Thu vừa hỏi thăm tỉ mỉ hoạt động hàng ngày, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ thì nàng và Ôn Khinh Hàn bắt đầu lên kế hoạch “Hành trình yêu đương”.

Mấy bộ phim chiếu lên gần đây từ phim không có tuyên truyền cho tới phim vô cùng hot, trong một đám phim ngôn tình và phim hài thì cuối cùng cũng có một bộ phim chiến tranh khá thu hút người khác.

Thời Thanh Thu đang đứng bên cạnh nghiêm túc phân tích với Ôn Khinh Hàn xem nên xem bộ phim gì: “Điểm cười của cậu cao quá, mình sợ chỉ một mình mình cười như điên thì lúng túng lắm nên loại phim hài đầu tiên. Phim ngôn tình thì thôi khỏi đi, chuyện giữa hai chúng ta mà làm thành phim thì chắc chắn còn đặc sắc hơn cả mấy bộ này.”

Ôn Khinh Hàn giao hết cho Thời Thanh Thu quyết định: “Cậu muốn xem cái nào cũng được.”

Thế là hai người ăn cơm chiều xong thì đi xem bộ phim chiến tranh.

Bởi vì muốn quay về thời còn đi học, cả hai đều cố gắng ăn mặc cho giống với học sinh nhất, trên mặc áo khoác cùng loại, sau đó là quần jean phối với giày trắng.

Ôn Khinh Hàn vốn khá thư sinh, cô mặc bộ quần áo này càng như quay về nhiều năm trước. Dù sao Thời Thanh Thu cũng là nhân vật của công chúng, nàng cột tóc lên, trên gương mặt mộc mạc đeo một cặp kính trông như một học sinh có tinh thần tràn đầy phấn chấn.

Hai người đứng ở một góc trong trạm xe bus, Thời Thanh Thu hơi nắm túi, nắm năm mươi đồng tiền rầu rĩ nói: “Khinh Hàn, mình quên đổi tiền lẻ rồi…”

Ôn Khinh Hàn búng trán nàng một cái, sau đó móc ra rất nhiều tờ một đồng trong túi mình: “Mình có, hôm nay mình đổi với dì Chung rất nhiều.”

Khóe môi Thời Thanh Thu hơi run rẩy: “Đừng nói là cậu đổi năm mươi tờ một đồng nhé?”

Ôn Khinh Hàn cười nói như đang tranh công: “Có mười tờ thôi, đủ để chúng ta vừa đi vừa về.”

Lúc trước vì ba mẹ không nuôi hai người có thôi quen dùng tiền lãng phí, tiền tiêu vặt đều bị quản lý, vậy nên lần này hai người chỉ đem theo chừng một trăm đồng tiền ra ngoài. Theo như suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn thì một ly trà sữa chắc chắn sẽ đủ.

Hai tay Thời Thanh Thu vươn ra ôm ngón tay cô lắc lư, nhớ lại: “Chắc đã lâu lắm rồi chúng ta không đi xem phim cùng nhau đấy, lần gần đây nhất trong ấn tượng của mình là mình đi làm về xong gọi Tiểu Nhuế đi chung với cậu.”

Ôn Khinh Hàn nhắc nhở: “Đó là chuyện năm ngoái.”

“Lại là chuyện năm ngoái à.” Thời Thanh Thu cười một tiếng, vẻ mặt có phần tiếc nuối: “Nếu lúc đó chỉ có hai chúng ta thì tốt rồi, tốt nhất là sớm hơn tí nữa, sớm tới… Ừm…”

Cô suy tư rất lâu, không biết phải sớm tới khi nào với thích hợp. Sớm quá thì không biết kinh doanh, không tránh khỏi phải tiêu xài, lớn thêm chút thì bận rộn quá.

Nếu lúc đó không muốn làm diễn viên thì tốt rồi, sống một cuộc sống bình yên, không gây nên gợn sóng nào, như vậy là tốt nhất.

“Bây giờ cũng không muộn.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nối lời cô: “Nhiều khi chúng ta đều sẽ tiếc nuối tại sao một số chuyện không bắt đầu sớm hơn nhưng lại không nghĩ rằng, nếu như chúng ta không có một bước đi như thế thì có lẽ sẽ không đi được tới ngày hôm nay. Vậy nên không cần cảm thấy lãng phí thời gian, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ thì không hề muộn.”

“Bạn học Ôn, sao cậu lại biết dỗ người ta hay thế?” Thời Thanh Thu cười tít mắt, vươn tay chọt chọt lên mặt Ôn Khinh Hàn.

“Dù sao cũng là học sinh xuất sắc mà.” Hiếm khi Ôn Khinh Hàn nhún vai trêu ghẹo.

Không lâu sau xe buýt tới gần trạm dừng, cả hai lên xe theo dòng người.

Tối nay ăn khá sớm, bây giờ vẫn còn không ít người mới tan làm, trên xe buýt đã không còn chỗ ngồi.

Cả hai bị chen tới gần chỗ cửa sau mới miễn cưỡng đứng vững được, hai người đồng thời vô thức giơ một tay nắm chặt móc kéo treo ngược trên thanh ngang, một tay khác ôm lấy cơ thể của đối phương.

Cả hai nhìn nhau, có cảm giác hạnh phúc đang lan tràn trong ánh mắt của cả hai vì hành động ăn ý này.

Xe buýt chậm rãi lăn bánh, Ôn Khinh Hàn tới gần, khẽ nói bên tai Thời Thanh Thu: “Đưa móc kéo của cậu cho người khác đi, chúng ta dùng một cái là được rồi, sau đó cậu ôm chặt mình.”

Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng hỏi cô: “Cậu muốn nhân lúc đông người sờ ngực mình à?”

Ôn Khinh Hàn cũng cười: “Mình muốn sờ cậu thì cần phải nhân lúc đông người à?”

Thời Thanh Thu “hứ” một tiếng, nàng vốn cũng không phản đối nên vừa buông tay đã có người nắm ngay. Nàng yên tâm vòng hai tay ôm Ôn Khinh Hàn, nửa gương mặt đều vùi trên vai Ôn Khinh Hàn.

Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy mắt kính vướng quá.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16