Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 86

1278 0 6 0

Thời Thanh Thu rũ mắt xuống, khẽ đẩy Ôn Khinh Hàn một cái bước chân vội vàng chạy vào trong phòng tắm đóng cửa lại.

Ôn Khinh Hàn nở một nụ cười, chậm rãi đi tới bên bàn làm việc ở trong phòng, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, dùng ngón tay gõ vào mép bàn, sau đó lấy ra sổ ghi chép có bìa màu trắng trong ngăn kéo ra.

Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay ở trên bàn, mở cuốn sổ ra lật tới trang mới nhất để viết ngày tháng, kiểm soát sức lực của mình và viết từng dòng trên đó.

Từ đầu đến cuối bên môi của cô đều để lộ nụ cười cho đến khi viết câu cuối cùng.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, đau đớn trên cánh tay của cô cũng đau đến chết lặng.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Thời Thanh Thu xỏ dép lê bước ra, bước chân giống như mang theo nước, mái tóc xoăn nàng đen nhánh rối tung sau lưng, đôi mắt lanh lợi mang theo hơi nước bộ dáng giống như là mong đợi. Nàng đưa tay lên vén lại phía sau tai, chỉ là động tác đơn giản nhưng lại mang theo phong tình vô tận.

Chiếc váy ngủ tơ tằm ấy nửa nới lỏng hững hờ mà ôm lấy cơ thể Thời Thanh Thu, cổ áo hơi thấp nhưng cũng không thấp lắm có thể mà lộ ra vừa đúng rìa đỉnh đôi gò bồng đẫy đà của nàng, phía dưới che khuất bắp đùi hơn nữa lửng lờ theo từng bước chân đi lại của nàng mềm mại giống như bọt sóng.

"Khinh Hàn ngày mai phải đi bệnh viện thay thuốc nhớ kỹ đừng sắp xếp công việc." Thời Thanh Thu đi tới cầm bộ tây trang của Ôn Khinh Hàn, nàng đem thuốc bác sĩ xế chiều hôm nay nhét vào trong túi âu phục."

Ôn Khinh Hàn vừa cầm cuốn sổ vừa nhẹ nhàng đẩy ngăn kéo lên trả lời: "Ừ, mình nhớ rồi."

"Bác sĩ nói hai tuần lễ nữa là có thể cắt chỉ rồi, phải thay thuốc mấy lần nữa là được." Thời Thanh Thu cầm quần áo lên lại vừa đi vừa lấy tiền trong túi quần áo.

Ôn Khinh Hàn giương mắt trong đầu chợt lóe một tia sáng, trong lòng lập tức "Lộp bộp" một cái.

Không chờ cô hết khẩn trương Thời Thanh Thu liền lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ và một cái hộp nhung màu xanh ngọc. Thời Thanh Thu ngẩng đầu đầy ẩn ý nhìn cô, thấy cô làm như không có chuyện gì xảy ra nghịch điện thoại di động trong lòng liền nảy sinh ý tưởng.

Cầm quần áo đặt ở trên ghế salon, cất thuốc xong cầm hộp nhưng đi qua.

Thời Thanh Thu dựa ở mép bàn, ngón tay nắm hộp nhung cúi đầu hỏi: "Đại luật sư Ôn, đây là cái gì?"

Ôn Khinh Hàn không khống chế được ánh mắt úp úp mở mở giả vờ bình thản trả lời: "Một cái hộp mà thôi, cậu cứ để ở trên bàn là được."

Loại hộp này rõ ràng không có khả năng chỉ là "một cái hộp mà thôi", Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn giấu đầu hở đuôi thì buộc lòng sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng.

Tay trái nàng cầm hộp, ngón cái tay phải vuốt nhẹ ở đáy hộp, tỉ mỉ chờ đợi thắc mắc hỏi: "Nếu đã như vậy mình mở ra xem một chút chắc cũng không sao đúng không?"

Rõ ràng là cố ý, khẳng định đã đoán được đại khái là cái gì ở bên trong.

Ôn Khinh Hàn lại mở miệng, xoay hướng ghế về phía Thời Thanh Thu sau đó hai tay vừa kéo ôm lấy eo nhỏ của nàng đặt nàng ngồi lên đùi mình.

Đang Thời Thanh Thu hoảng sợ vội vàng đặt chiếc hộp vào giữa hai người, hai tay muốn nắm tay phải Ôn Khinh Hàn lại nhưng lại không dám nên chỉ đỡ lấy bả vai của nàng kêu lên một tiếng: "Khinh Hàn, cẩn thận tay cậu!"

Ôn Khinh Hàn vùi đầu vào ngực của nàng giọng nói nặng nề: "Được rồi mình nói."

Thời Thanh Thu dù có lo lắng nhưng lại càng tò mò hơn hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ Ôn Khinh Hàn nhịn không được giương môi mỉm cười.

Ôn Khinh Hàn chuẩn bị một lúc lâu, giọng nói đơn thuần chất chứa vài phần nhu tình, chậm rãi thấp giọng nói: "Đây là nhẫn, lần trước mình đã nói với cậu. Lúc đầu mình dự định sau bữa cơm tối nay sẽ đeo lên cho cậu, mình muốn cho cậu một lời hôn còn thiếu của chúng ta, mình nghĩ cái gì đến thì sẽ đến nhưng lại không nghĩ đến sẽ trở thành như thế này."

Cô ấy nói rất nhẹ nhàng làm cho Thời Thanh Thu cảm nhận được ở trong lời nói này chính mình quan trọng đến dường nào.

Thời Thanh Thu nắm lấy cằm Ôn Khinh Hàn để cho nàng ngẩng đầu khẽ nhàng hôn lên trán nàng một cái, nhịn không được nhẹ giọng trấn an cô: "Hôn lễ đã xong vẫn còn quan tâm đến những chuyện đó là gì? Hơn nữa những hình thức ấy đối với mình thì mình quan tâm đến sự an toàn của cậu hơn."

Thời Thanh Thu cúi đầu đem cái hộp kia mở ra nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Ôn Khinh Hàn nàng không nhịn được cười nói: "Nhưng mà, đại luật sư Ôn, dáng vẻ lúc nãy của cậu đặc biệt giống như bị bắt quả tang khi nói dối."

Ôn Khinh Hàn nhướng mày cười hỏi: "Với cậu là lừa dối ư?"

Thời Thanh Thu đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Không phải, mình là vợ cả."

Ôn Khinh Hàn cúi đầu cẩn thận chuyển tay phải lấy xuống một chiếc nhẫn trong hộp, Thời Thanh Thu dựa vào ở trên người cô ôn nhu nói: "Mình mang bên phải, cậu mang bên trái, mỗi người một nửa."

Chiếc nhẫn bị cô chậm rãi đẩy mạnh vào ngón áp út tay phải của Thời Thanh Thu, cô nhìn ánh ánh sáng rực dưới ánh đèn, nhất thời cảm giác thỏa mãn sắp trào ra trong lòng, không nói nên lời.

Thời Thanh Thu đưa tay trái ôm eo cô trong lòng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Giọng điệu lạnh lùng khi kết hôn, đêm ngày kết hôn cô tự hứa với lòng mình rằng sẽ không phá bỏ lời cam kết, có trong show “Trong phim ngoài đời” ở ngôi làng đó, cô nói mình không hề hối tiếc dù thua cuộc, còn có lúc bắt đầu quay phim cô cũng rất xấu hổ khi ôm nhau như vậy.

"Mình không có thời gian để quen quá nhiều người, cũng như mất thời gian và nỗ lực để tìm hiểu điều đó. Tốt hơn hết là cậu và mình cùng ở cạnh nhau tiết kiệm thì giờ."

"Chúng ta đã kết hôn rồi, cậu đối tốt với mình là lẽ đương nhiên không phải sao?"

"Nếu như thua cũng có thể mình không có tiếc nuối."

"Không phải sợ, không cần phải tránh né mình, điểm kết thúc của cậu là mình, kế hoạch của cậu cũng là mình."

"Chúng ta là vợ với nhau, không thể rời xa, không thể chia lìa."

Khóe mắt Thời Thanh Thu nóng lên rồi lại mát, nước mắt ướt đẫm lông mi, nàng run tay lấy một... chiếc nhẫn khác mang vào ngón áp út tay trái của Ôn Khinh Hàn sau đó quay đầu vuốt mặt của Ôn Khinh Hàn.

Tầm mắt nàng bị nước mắt làm cho mờ hồ có rất nhiều lời muốn nói nhưng không có cách nào để nói ra tất cả, nước mắt cô lăn dài, nở nụ cười hôn lên trên môi Ôn Khinh Hàn nỉ non nói: "Cậu là người mình yêu, bây giờ không phải là nên hôn tiếp sao?"

Đôi mắt Ôn Khinh Hàn chứa đầy tình ý tay trái ôm sát hông của Thời Thanh Thu đầu khẽ nâng lên hôn lên nước mắt nàng lại hôn đến môi nàng.

Bởi vì tư thế của cô, Thời Thanh Thu ngồi trên đùi Ôn Khinh Hàn đành phải xoay người ôm lấy đầu của cô, chủ động liếm khóe môi của cô, đầu lưỡi trơn mềm miêu tả dọc theo vành môi của cô. Hô hấp của nàng dần dần nhanh lên dần dần nhanh lên Thời Thanh Thu nghe chỉ cảm thấy càng hỗn loạn. Hô hấp của nàng dồn dập nhanh dần lọt vào trong tai Thời Thanh Thu chỉ cảm thấy càng thêm ngột ngạt.

Cũng không thể nói là ai chủ động trước ai là người bị động nhưng lúc đầu lưỡi Thời Thanh Thu đẩy ra đụng vào khớp hàm của Ôn Khinh Hàn ấn xuống tiếng rên rỉ tràn ra giữa môi và răng cô, quấn lấy đầu lưỡi của nàng trong cổ họng nhảy múa.

Tay Ôn Khinh Hàn cũng bắt đầu không ở yên, lúc tay trái cô ôm Thời Thanh Thu cố định lại cái tư thế này, hành động cũng làm cô nhất thời quên mất tay phải mình đang bị thương, dịu dàng chậm rãi không biết từ lúc nào chui vào dưới váy ngủ Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng mà đặt lên bụng dưới trơn truột bằng phẳng.

Rõ ràng chỉ là thân thiết bình thường như thế mà thôi, Ôn Khinh Hàn rùng mình khi chạm vào làn da mềm, cô cảm giác mình đã sắp muốn mà không nhịn được. Cô không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu khát vọng với Thời Thanh Thu, mỗi một lần đều cảm thấy chưa đủ, mỗi một lần đều lại muốn nhiều một chút.

Lúc cô ngửi hương thơm trên người Thời Thanh Thu trong ánh mắt như là bừng lên trong một mảng băng và tuyết, cô thở hổn hển trong nháy mắt kế tiếp tay phải lại bị Thời Thanh Thu đè lại.

"Cậu cẩn thận một chút." Hai mắt Thời Thanh Thu mê ly, mặt đỏ ngăn cản hành động liều lĩnh này của Ôn Khinh Hàn.

"Cậu chuyên tâm một chút." Ôn Khinh Hàn hơi nheo mắt lại, giọng nói luôn trong trẻo lại vô cùng khàn khàn nghe có chút quyến rũ.

"Mình sợ tay cậu đau, cậu còn quay lại trách mình." Thời Thanh Thu buồn cười bóp mũi Ôn Khinh Hàn.

Thân mật chấm dứt, Ôn Khinh Hàn ũng lấy lại tỉnh táo, hai tay thật thà đè lên bụng dưới của Thời Thanh Thu nhưng vẫn không thỏa mãn mà vùi đầu vào trong lòng Thời Thanh Thu, hít thật sau mùi của nàng.

Thời gian dường như ngừng lại cho đến khi cửa phòng vang lên hai cái sau đó đột nhiên mở ra.

"Đến đây, hai người các con ăn cái gì." Triệu Uyển Nghi một tay đưa cái khay vào chiếc cửa đang mở thấy một màn vừa rồi lại làm cho bà ấy nhanh chóng sau khi đóng cửa đưa lưng về phía cửa phòng, hít thở sâu mấy cái.

Bà lần sau có thể phải chờ một lát mới mở cửa, nếu không... nếu không sẽ không có ai kéo tay cô ra khỏi quần áo, nhưng nghĩ đến vị trí này, con gái bà có vẻ chiếm thế thượng phong?

Thời Thanh Thu bối rối một lúc rồi nhanh chóng nhảy từ trên chân Ôn Khinh Hàn xuống, tức giận trừng mắt nhìn khóe môi mỉm cười liếc mắt, bước nhanh tới mở cửa phòng.

"Mẹ, xin lỗi, vừa rồi..." Gương mặt Thời Thanh Thu hồng hồng cũng không biết nên giải thích cái loại tư thế này thế nào, giải thích thế nào cũng không thấy đúng.

"Không có việc gì không có việc gì, mẹ biết." Triệu Uyển Nghi thâm ý cười cười đem khay trong tay đưa tới, nghiêm túc giao phó đứng lên:

"Tổn thương của Khinh Hàn phải chú ý nhiều, trong khoảng thời gian này tốt nhất cũng không cần chua cay, nước tương cũng ít đụng vào, chịu thanh đạm chút. Sau đó, ít sử dụng tay phải, bác sĩ có căn dặn ít ăn các đồ ăn ở bên ngoài theo mẹ thì giao cho mẹ."

Bà đi vào nhìn thương thế Ôn Khinh Hàn, lúc này mới yên lòng: "Khinh Hàn, ba con cho cậu chút thuốc giảm đau, nếu như quá con có thể uống một ít."

Ôn Khinh Hàn đứng lên dùng nắm ở bả vai Triệu Uyển Nghi nhẹ nhàng trấn an nói: "Mẹ, con không sao, đã để cho ba và mẹ lo lắng."

"Không có việc gì là tốt rồi, hai người các con ăn xong thì ngủ sớm một chút." Triệu Uyển Nghi lại cùng Thời Thanh Thu nói: "Có đem cơm với cháo, cháo là mới nấu, buổi tối thanh đạm một chút, ngày mai mẹ lại hầm canh gà cách thủy bồi bổ cho các con."

Thời Thanh Thu đem đặt ở trên bàn trà vẫn chưa quen chuyển từ "bác gái" sang "mẹ", nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng: "Cám ơn mẹ."

"Mẹ đi đây, lát nữa không cần xuống, các con ăn xong để đó là được." Triệu Uyển Nghi trừng mắt nhìn ám chỉ ý tứ hàm xúc mười phần.

Người mới vừa đi, Ôn Khinh Hàn liền kéo Thời Thanh Thu. Vừa mới bị ám hiệu nhiều lần Thời Thanh Thu còn chưa kịp tỉnh lại vội vàng lùi về phía sau lùi một bước không cho Ôn Khinh Hàn đụng: "Cậu đừng đụng vào mình, ăn cơm đi, mới vừa bị mẹ nhìn thấy mà vẫn không biết hối cải."

Ôn Khinh Hàn hơi khom lưng dắt nàng đi đến sofa ngồi xuống sắc mặt trấn tĩnh nói: "Mình chính là đang gọi cậu đến ăn cơm Thời Thanh Thu không thể phản bác thấy Ôn Khinh Hàn giơ tay lên có chút không tiện lắm, nàng săn sóc múc

thêm một chén cháo nữa, gắp thức ăn đặt vào chén cháo trước mặt sau đó cầm cái muỗng múc thổi cho bớt nguội đưa đến bên môi Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn lấy tay trái vén mái tóc ra phía sau tai an tĩnh phối hợp cùng Thời Thanh Thu húp cháo, dáng dấp ngoan ngoãn dịu ngoan hiếm khi thấy được.

"Khinh Hàn ngày mai bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi, gần như khỏi hẳn rồi trở lại công ty."

"Được, sáng sớm ngày mai mình phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện này ngày hôm nay rất lạ." Đôi mắt Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên tối sầm lại đứng lên mới vừa húp xong một ngụm cháo liền phân tích nói: "Tuy là trạng thái tinh thần của người đó hoàn toàn chính xác không ổn định nhưng nhìn những hành vi của cô ấy càng giống với trả thù. Cái nguyên nhân giải định này có lẽ là  với cô ta không thoát khỏi liên can, Mình muốn tra rõ."

Thời Thanh Thu gắp một miếng ngó sen mảnh nhỏ cho Ôn Khinh Hàn sau đó nhớ tới lời của ông già nói: "Cháu trai... dựa vào tuổi tác của cụ, cháu trai của bà ấy không quá lớn. Bình thường bà thấy mê điện ảnh rất nhiều, tuổi tác cũng không thống nhất, cách nhau tới hơn mười tuổi, thấp nhất còn có cả học sinh tiểu học. Thế nhưng, bà xác định chắc chắn rằng mình chưa thực hiện bất kỳ hành vi không phù hợp nào với bất kỳ ai."

Đôi môi ẩm ướt của Ôn Khinh Hàn câu lên một nụ cười nhạt mang ý chế nhạo: "Mình... đương nhiên cậu sẽ không làm chuyện xấu rồi." Lúc này khóe môi Thời Thanh Thu lộ ra ý cười, thổi nguội lần hai một muỗng cháo đưa qua sau đó cúi đầu phản bác: "Đúng vậy, cậu làm gì có hư. Ôn đại luật sư của chúng ta một ngày nào đó mà nổi dậy hư hỏng thì căn bản không ai có thể ngăn cản được..."

Bữa tối kết thúc với sự chế giễu của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn thỉnh thoảng chiều theo, hai người rửa mặt trước khi lên giường.

Đây là lần đầu tiên Thời Thanh Thu qua đêm ở chỗ Ôn Khinh Hàn, nàng điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa phải sau đó chui vào trong chăn phía bên trái Ôn Khinh Hàn.

Gần sáng trong phòng chỉ còn một cái đèn ngủ yên tĩnh mà ấm áp, giọng Thời Thanh Thu trầm nói: "Khinh Hàn, hôm nay mẹ mình nói để cho chúng ta sớm ở cùng nhau không cần mình giúp nữa."

Tiếng cười nhẹ Ôn Khinh Hàn khe khẽ dễ nghe vang lên: "Mình đồng ý."

Tay trái Thời Thanh Thu lướt nhẹ trên cánh tay phải của Ôn Khinh Hàn cẩn thận tránh vết thương ra nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì chúng ta sống ở bên chỗ cậu, cũng thuận tiện cho cậu đi làm, mình hiện tại cũng đi làm, chỗ của mình gần ngoại ô quá."

"Đều được." Chỉ cần có thể ở cùng nhau một chỗ thì có nơi nào không là nhà?

"Nghe lời như vậy không biết là đang có ý xấu gì đây. Ngủ đi, ngủ ngon." Thời Thanh Thu khẽ cười cắn một cái khóe miệng Ôn Khinh Hàn, sau đó tay trái nhốt chặt eo của Ôn Khinh Hàn rù rì nói: "Tay của cậu đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương, mình ôm cậu là được."

Ôn Khinh Hàn nâng cằm lên xoa nhẹ lên mặt của Thời Thanh Thu thỏa mãn nói nhỏ: "Ngủ ngon."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16