Từ khi Thời Thanh Thu quay phim xong cũng không hề có chút thời gian rảnh nào, lúc trước Ôn Khinh Hàn bị thương, cô phải chạy khắp cục Công Thương và đủ chỗ ngân hàng, quá trình đăng ký công ty vô cùng rườm rà, cũng may là sau khi nàng rời khỏi Tinh Dạ, Dương Hiểu cũng từ chức theo nàng.
Được sự đồng ý của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu bảo Dương Hiểu tới nhà họ Ôn bàn bạc công việc tiếp theo. Còn Ôn Khinh Hàn thì cảm thấy tay mình không còn gì đáng ngại nữa nên xin nàng làm một bữa trưa đơn giản, đồng thời còn liên tục đảm bảo sẽ làm từ từ, nhất định bảo vệ tốt cho tay phải của mình.
Dương Hiểu đi vào nhà mở to mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, cô nàng không thấy Ôn Khinh Hàn nên hỏi: “Chị thời, chị khối băng đâu rồi? Không phải chị đã nói chị ấy không khỏe nên nghỉ ngơi ở nhà hả?”
Thời Thanh Thu đi tới cạnh bàn làm việc thường ngày của Ôn Khinh Hàn, kéo ghế ra ngồi xuống, vừa chỉnh sửa văn kiện vừa trả lời: “Mấy ngày nay cậu ấy bình phục khá tốt, bây giờ đang làm cơm trưa, một lát em ở lại ăn chung với bọn chị đi, ba mẹ đều không có ở nhà.”
“Dạ, được ạ.” Dương Hiểu vui vẻ cười một tiếng, đột nhiên giọng điệu có phần thương tiếc: “Em vẫn chưa được nếm thử tay nghề của chị khối băng, lúc trước quay chương trình truyền hình thực tế đều bị mọi người ăn sạch, đến chỗ bọn em cũng không còn bao nhiêu thịt.”
Lúc đó Ôn Khinh Hàn làm cá kho và canh cá, đó hoàn toàn là món ăn được chào đón nhất trong bữa cơm. Canh cá thì vẫn ổn, cô nàng còn húp được một bát chứ cá kho tới chỗ cô nàng cũng chỉ còn lại miếng thịt, nếu không nhờ cô nàng nhanh tay thì cũng đã bị Tần Vọng gắp mất rồi.
Thời Thanh Thu phụt cười một tiếng: “Nếu em thích thì sau này có thời gian, chúng ta tụ tập trong nhà mình nè, muốn ăn gì thì cứ nói trước, chị làm cũng không tồi đâu.”
Dương Hiểu che miệng cười: “Chị thời, em cảm thấy hình như chị đang nhấn mạnh chị không hề thua kém chị khối băng, cũng chỉ là mấy món ăn thôi mà.”
Thời Thanh Thu cuộn mấy tờ giấy lại gõ lên đầu Dương Hiểu một cái, giả vờ trách cứ cô nàng: “Nói gì thế hả? Chị mà cần phải so à?”
Dương Hiểu le lưỡi, không dám phản bác nữa. Ừm, dù sao cô nàng cũng không có hứng thú với đồ ăn chị thời làm, một lát ăn cơm cứ lặng lẽ ăn món chị khối băng làm là được rồi.
Sắc mặt Thời Thanh Thu hòa hoãn lại, mở tờ giấy ra bàn giao với Dương Hiểu: “A Hiểu, chị rất vui vì em tin tưởng chị, bây giờ thật sự là lúc chị thiếu sự giúp đỡ nhất, em lại đi theo chị lâu như thế rồi, có rất nhiều điều chị không cần phải nhấn mạnh lại nữa. Sau này em vẫn là trợ lý của chị nhưng từ giờ trở đi, cơ hội đi xa nhà của chị không còn nhiều, vậy nên lúc chị không xa nhà thì công việc của em là giúp đỡ chị quản lý công ty. Bây giờ chị đã mướn chỗ làm việc rồi, sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ chị sẽ để Khinh Hàn mô phỏng hợp đồng, diễn viên đầu tiên ký kết với phòng làm việc chính là Tần Vọng.”
Dương Hiểu giật mình, vội hỏi: “Không phải anh ấy mới kết thúc hợp đồng gần đây à? Sao dự định hợp tác với chị lẹ vậy?”
Thời Thanh Thu thả lỏng người dựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo, nói bằng giọng hài lòng: “Anh ấy vốn đã không phải là tiểu sinh lưu lượng cần phải nhận phim tới tấp, dựa vào địa vị hiện tại của anh ấy, thỉnh thoảng quay một bộ phim tiếp tục duy trì địa vị của anh ấy là được rồi, làm nhiều thì sẽ tạo thành tình cảnh mệt thị giác. Nhưng hiển nhiên công ty quản lý của anh ấy không hề suy xét như vậy, bọn họ lấy lợi ích làm chủ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, hơn nữa hành trình sát sao cũng gây bất lợi cho chuyện tình cảm yêu đương của anh ấy. Dù sao Tiểu Lam đã cam tâm tình nguyện ở lại làm trợ lý của anh ấy thì có chút mệt mỏi và khổ sở nhất định phải chịu.”
Dương Hiểu hiểu rõ gật đầu, cô nàng đặt hai tay lên bàn, cằm dựa lên nệm mà cảm thán: “Nói vậy thì Tinh Dạ vẫn khá tốt, khá có tình người, em ở đó cả một thời gian dài mà cũng chưa thấy chị bị sai bảo như vậy.”
Thời Thanh Thu lắc đầu phủ nhận: “Không phải vậy đầu, đãi ngộ của chị khá tốt bởi vì người đại diện của chị là chị Văn, người đại diện kim bài của Tinh Dạ, ánh mắt chị ấy rất cao, nhận kịch bản hay hoạt động gì đó hoàn toàn có thể đảm bảo về mặt chất lượng. Nhưng em xem A Vọng thì khác, anh ấy liều sống liều chết quay phim suốt hay năm, kết quả là cả bộ phim đều phải dựa vào kỹ thuật diễn của anh ấy mới chống đỡ được.”
Dương Hiểu lại gật đầu, lỗ mãng nói: “Tổng kết lại thì vận may của chị Thời khá tốt.”
Thời Thanh Thu mấp máy môi:: “Có thể nói là vậy.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Khinh Hàn mở cửa đi vào.
Cô mặc áo thun ngắn tay và quần đùi, vẻ mặt hờ hững, chỉ có khóe môi là hơi cong lên: “Cơm trưa xong rồi, ăn xong rồi bàn tiếp.”
“Chị khối băng!” Dương Hiểu kích động nhảy bật dậy, bước nhanh về phía Ôn Khinh Hàn trông như sắp ôm chầm lấy cô.
Ôn Khinh Hàn tranh thủ nghiêng người sang một bên để tay phải của mình không có khả năng bị tổn thương, sau đó lạnh lùng nói: “Đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Dương Hiểu lập tức cứng lại tại chỗ, Thời Thanh Thu mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đi tới gõ lên đầu Dương Hiểu một cái, không hề để ý tới ánh mắc ai oán của người sau, vừa xem vết thương của Ôn Khinh Hàn vừa giải thích: “Tay Khinh Hàn bị thương phải khâu mấy mũi, bình thường không được dùng sức tay phải quá nhiều, cũng không được đụng vào cánh tay.”
Sau đó nàng mỉm cười xoa đầu Dương Hiểu rồi nói: “Vậy nên không ôm được, em có thể chờ lần sau.”
“À, xin lỗi chị khối băng…” Dương Hiểu đáng thương chạm vào tay trái Ôn Khinh Hàn.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi, không phải hai người vẫn còn chuyện phải bàn à?” Ôn Khinh Hàn bình thản nói, không để ý tới chuyện khi nãy nữa.
Ba người tới phòng ăn, Ôn Khinh Hàn đi vào nhà bếp ngâm trà trước, mùi trà thơm ngát mang theo vị đắng ngập tràn trong không khí. Thời Thanh Thu nhẹ nhàng đi tới, còn chưa kịp vươn tay ra thì giọng nói của Ôn Khinh Hàn đã ung dung truyền tới.
“Đến đúng lúc lắm, tới đây nếm thử giúp mình xem.”
Cô quay người lại, ly trà bằng tử sa trong tay vẫn còn bốc hơi nóng, Thời Thanh Thu nhích lại gần ngửi thử rồi nhấp một miếng, suy tư nói: “Ừm… Cảm giác rõ ràng hơn so với lúc đầu uống, hương vị cũng không còn đậm nữa.”
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, khẽ nói: “Để mình thử xem.”
Thời Thanh Thu còn tưởng là cô muốn uống, kết quả là cô dựa sát tới muốn hôn, vừa chạm tới đã khiến Thời Thanh Thu đỏ mặt đẩy cô ra, tức giận nói khẽ: “Ôn Khinh Hàn, đang có khách trong nhà đấy!”
Tay Ôn Khinh Hàn với ra sau bắt được tay Thời Thanh Thu, tiếp tục bàn giao về nụ hôn chưa kịp thỏa mãn vừa rồi: “Vậy tối nay bù lại, buổi tối không có khách.”
Thời Thanh Thu bắt đầu hối hận về hình tượng lúc trước mình đã nhận định về Ôn Khinh Hàn, bây giờ con người này không chỉ lạnh lùng cao ngạo mà còn hơi gian xảo.
Buổi trưa Dương Hiểu ở lại nhà họ Ôn ăn cơm xong thì đi ngay, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn ngủ trưa một giấc rồi tới bệnh viện cắt chỉ cho vết thương.
Người tới bệnh viện khá nhiều, Thời Thanh Thu đeo mắt kính và khẩu trang, che gần hết gương mặt đi theo Ôn Khinh Hàn xếp hàng chờ tới lượt.
Đi vào phòng thay thuốc, sau khi y tá lớn tuổi đóng cửa lại thì nở nụ cười thân thiện với Thời Thanh Thu: “Cô gái, cởi khẩu trang xuống đi, đóng cửa rồi nên không cần lo đâu, y tá chúng tôi đều biết cô là ai mà.”
Thời Thanh Thu cười một tiếng rồi dẫn Ôn Khinh Hàn tới ngồi xuống ghế trước, sau đó mới ngại ngùng gỡ khẩu trang và mắt kính ra, mỉm cười nói: “Bên ngoài đông quá nên mới phải làm vậy, sợ gây rắc rối cho mọi người.”
Trong bụng nàng lại nói thầm: Xem ra chuyện xảy ra hôm đó đã lan truyền ra rồi, dung mạo của Ôn Khinh Hàn cũng bị mọi người biết rõ, bây giờ e là thân phận của nàng cũng đã không còn xa lạ gì nữa.
“Cũng đúng, gần đây trên mạng đều ầm lên chuyện của hai người, cũng không biết bà cụ kia sao rồi nữa.” Y tá đeo bao tay cao su lên chuẩn bị làm việc, cô ấy khựng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Đơn lấy thuốc hôm khâu vết thương cho hai người đâu rồi?”
“Ở đây.” Thời Thanh Thu vội lấy thuốc mỡ ra.
Y tá chuẩn bị dụng cụ kỹ càng, sau đó mở băng gạc của Ôn Khinh Hàn ra, quan sát vết thương một chút rồi nói: “Vết thương phục hồi không tồi, lúc tháo chỉ rồi thì nhớ là không được đụng vào nước, tôi kê thêm một lần thuốc nữa cho cô, dán băng gạc lên, ba bốn ngày sau là tháo băng gạc được rồi.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Vừa dứt lời, y tá đã bắt đầu cắt chỉ, kẹp và kéo đều được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh. Thanh Thu đứng ngay đó nên có thể thấy được vết thương của Ôn Khinh Hàn và cả lúc y tá dùng kẹp gắp chỉ trong vết thương ra.
Nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn hơi nhíu mày, có lẽ là hơi khó chịu. Nàng nhìn xung quanh một chút rồi kéo ghế qua ngồi bên trái Ôn Khinh Hàn, khẽ xoa tay trái của cô, nghĩ ngợi một hồi mới hỏi: “Khinh Hàn, tối nay cậu muốn ăn gì? Hôm nay cắt chỉ nên mình sẽ thưởng cho cậu một bữa ăn phong phú.”
“Ăn gì cũng được.” Lông mày Ôn Khinh Hàn giãn ra, tay trái của cô nắm chặt ngón tay Thời Thanh Thu, cố gắng phớt lờ một chút cảm nhận khác thường bé nhíu trên cánh tay phải.
Thời Thanh Thu sờ lên đốt ngón tay của Ôn Khinh Hàn, nhớ lại: “Hai ngày trước mình thấy trên sách dạy nấu ăn có một món gà giòn không xương và cả món trứng cuộn dăm bông cà chua nữa, mình cảm thấy hai món này không tồi.”
Nàng dừng lại một chút, mỉm cười bổ sung: “Thêm một món gà KFC nữa nhé, có ổn không?”
Ôn Khinh Hàn hỏi: “Vậy còn món chay thì sao?”
“Làm món canh cải là được rồi, một lát chúng ta đi dạo siêu thị đi.” Thời Thanh Thu lắc lắc ngón tay Ôn Khinh Hàn, nháy mắt nói: “Đi mua ức gà, chân gà và Coca, cả dăm bông nữa. Gọi điện thoại hỏi xem ba mẹ muốn ăn gì, nếu cậu muốn ăn đùi gà thì mua thêm mấy cái đùi gà nữa.”
Ôn Khinh Hàn khẽ cong môi: “Mình không ăn nhiều đùi gà như vậy được đâu, hỏi ba mẹ xem có muốn mua gì không.”
Y tá làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tháo hết chỉ, đứng dậy cầm tăm bông chuẩn bị bôi thuốc cho Ôn Khinh Hàn. Cô ấy nghe hai người nói chuyện rồi lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng và động tác của Thời Thanh Thu, không khỏi ghẹo nàng: “Cô gái à, đừng lo lắng quá, vết thương của cô ấy hồi phục rất tốt, cắt chỉ không đau lắm đâu, nhịn tí là xong ngay. Chờ tôi bôi thuốc lên vết thương rồi băng bó nữa là xong rồi.”
Thời Thanh Thu nghe vậy thì “hả” một tiếng, vẻ mặt ngu ngơ, cánh môi khẽ mở trông khá đáng yêu. Ôn Khinh Hàn không khỏi bật cười một tiếng rồi nhéo mũi nàng, trong lòng chợt trở nên ngọt ngào.
Sau khi băng bó vết thương xong, Thời Thanh Thu lấy thuốc mỡ về, theo Ôn Khinh Hàn đi ra ngoài.
Trên lối nhỏ dẫn đến bãi đỗ xe, Ôn Khinh Hàn quay lại nhìn thoáng qua tòa bệnh viện to lớn, nhớ lại khi nãy đi ra cô có thấy một cặp ba mẹ đang ôm một đứa bé, trong lòng cô chợt dao động không ngừng, dọc đường đều im lặng.
Thời Thanh Thu lắc tay cô một cái rồi hỏi: “Khinh Hàn, sau vậy? Sao cậu không nói gì thế? Cậu đang nghĩ gì à?”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu một cái, chợt đứng yên lại, nhìn thấy xung quanh không có người ngoài mới nói khẽ: “Khi nãy mình nhìn thấy một cặp vợ chồng ôm con, mình cũng nhớ hai chúng ta có thể có một đứa con.”
Thời Thanh Thu nghe vậy lập tức đỏ mặt: “Chúng ta mới bên nhau bao lâu đâu, mình cảm thấy bây giờ có con thì sớm quá, mình vẫn muốn sống thế này thêm một hai năm nữa, chỉ hai chúng ta thôi. Nhưng mà chúng ta có thể từ từ thương lượng, haizz, đời sau…”
Nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho vấn đề này rồi, từ lúc ước hẹn cho đến khi kết hôn với Ôn Khinh Hàn thì nàng đã biết chắc chắn sau này sẽ phải vượt qua cửa ải này. Bây giờ khác với lúc đó là nàng thật sự thích Ôn Khinh Hàn, tương lai hai người sẽ có con, vậy nhất định là nàng cam tâm tình nguyện, tràn ngập yêu thương.
Lúc nghe thấy Thời Thanh Thu nói hai câu trước, Ôn Khinh Hàn còn tưởng là Thời Thanh Thu không muốn từ chối mình nên mới uyển chuyển đổi cách nói khác, nhưng nghe tới vế sau thì cô đã hiểu được suy nghĩ của Thời Thanh Thu. Thật ra cô cũng không nỡ sinh ra một sinh mệnh nhỏ nhanh như thế, dù cho đó là con của hai người nhưng cô vẫn muốn sống thế giới hai người thêm một khoảng thời gian nữa.
Thế là cô cong môi, hai tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, nhích lại gần nàng một chút, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là được rồi, bây giờ mà có con thì đúng là hơi sớm một tí, trước mắt mình muốn chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Vậy cậu còn nhắc tới làm gì…” Thời Thanh Thu buồn cười ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt u ám chứa thâm ý của Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên giống như sắp đổ mồ hôi. Nàng hoài nghi có phải nhiệt độ tăng cao hay không, nếu không thì sao đột nhiên cả tay và tim đều nóng thế này.
“Bởi vì chợt nghĩ tới nên muốn nói với cậu.” Ôn Khinh Hàn chớp mắt nhìn nàng, mũi cọ lên mặt Thời Thanh Thu, làm ra vẻ bừng tỉnh: “Nhưng mà bây giờ cậu đang nghĩ cái gì mà mặt đỏ vậy? Từ khi nào mà đại minh tinh Thời của chúng ta lại trở nên lưu manh thế này thế?”
Rõ ràng là cô đang làm kẻ ác còn cáo trạng trước, rõ ràng ánh mắt của cô ám chỉ tới chuyện này trước. Thời Thanh Thu xấu hổ “hừ” một tiếng bằng âm mũi rồi quay người bỏ đi.
Ôn Khinh Hàn bình tĩnh đuổi theo, vươn tay phải ra nắm tay Thời Thanh Thu, người sau vừa định hất ra thì Ôn Khinh Hàn đã nhắc nhở một câu: “Tự cậu lượng sức của cậu đi, tay mình còn đau đấy.”
Chỉ một câu như vậy đã khiến Thời Thanh Thu không dám hất ra nữa, nàng vừa tức vừa buồn cười, nắm chặt lại tay cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)