Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 112

902 1 6 0

Ôn Khinh Hàn ở bệnh viện vài ngày, tình trạng cơ thể của cô tất cả đều bình thường, ngoại trừ có chút cảm giác khó chịu vẫn tiếp tục.

Vào buổi sáng xuất viện, Thời Thanh Thu về nhà thu dọn quần áo, đồ dùng hàng ngày của mình và Ôn Khinh Hàn, nàng nhớ kỹ đồ cần dùng hằng ngày của Ôn Khinh Hàn tất cả, kể cả nhật ký cũng nhau thu dọn vào.

Bởi vì là cuối tuần, nên các đồng nghiệp từ văn phòng luật đều tới thăm Ôn Khinh Hàn. Một đoàn thanh niên nhân ở đây, vợ chồng Ôn Thừa Tuyên và vợ chồng Thời Hồng Lãng cũng tự giác rời đi trước.

Một nhóm người đi cùng Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đến bãi đỗ xe, trên đường thay phiên nhau căn dặn Ôn Khinh Hàn.

Trần Dật nói nhiều nhất, tính tình cũng thẳng thắn, anh ta góp không qua, khoác cánh tay Lý Văn Kiêu và tiếp lời Ôn Khinh Hàn: “Đại ca Ôn, cô nghỉ ngơi thật tốt. Về phần văn phòng luật, coi như không có cô, chúng tôi làm ăn cũng sẽ không tệ.”

Lời nói này...

Nghe qua như đang an ủi cô sẽ không ra bị loạn, nhưng nghe rõ thì cảm giác như là cô không có ích gì.

Lý Văn Kiêu nghe thấy nghĩa khác, vội đánh ót anh ta: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Đại ca Ôn ở đây thì vụ án sẽ càng nhiều có được không hả?”

Trần Dật bất mãn phản bác: “Ai dà, là ý bình thường đó, mấy người có thể nghĩ tốt chút không? Tôi là người bất kính như vậy với đại ca Ôn sao?”

Ôn Khinh Hàn liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Cái khác đừng lo, anh thành thật một chút tôi mới yên tâm.”

Mọi người cười rộ lên, Liễu Ức chọc vào lưng Trần Dật hơi hả hê cười: “Có nghe thấy không? Người không đứng đắn nhất chính là anh, luôn làm cho mọi người quan tâm, đại ca Ôn không yên lòng nhất chính là anh.”

“Tôi nào có?” Trần Dật trợn mắt nhìn.

“Anh nào không có?” Lý Văn Kiêu hát đệm đúng lúc.

Hai người kẻ xướng người hoạ, Trần Dật thua trận: “Được được được, tôi đánh không lại anh được chưa?” Sau đó anh ta quay đầu và nói với Giản Ý Chi ở phía sau: “Đại ca Giản cô có thể chú ý, hiện tại hai người kia rất có nguy cơ, cô hãy lo lắng Liễu Ức không chuyên tâm vào công việc.”

Giản Ý Chi và Phó An Nhiên nắm tay nhau đi ở phía sau, chỉ cười không nói.

Liễu Ức cũng đánh ót Trần Dật, cười mắng: “Anh suốt ngày đưa tin đồn gì vậy? Như anh ấy, đại ca Ôn không yên tâm mới là lạ.”

“Tôi bịa đặt ở đâu? Ai chột dạ tự rõ ràng.”

“Anh mới chột dạ, có phải anh ngứa da muốn bị đánh hay không?”

Dọc theo đường đi, mấy người từ quan tâm biến thành đùa giỡn, Ôn Khinh Hàn cũng không ngăn lại.

Đi đến bãi đỗ xe, tài xế Thời Thanh Thu gọi đã đến, nàng đi bàn giao vài thứ, để Ôn Khinh Hàn và mọi người cùng trò chuyện.

Giản Ý Chi đi tới trước từ phía sau, sắc mặt cô hơi nghiêm trọng hiếm thấy: “Thân thể cậu tự cậu biết, không cho cậu mang đồ trong công việc đi là có lý.” Sau đó khóe miệng cô cong lên một độ cung, vươn tay bấm vào trán Ôn Khinh Hàn nói: “Chăm sóc đầu óc này thật tốt, bây giờ không phải là thời điểm dùng não, cũng không cần cậu tốn hao não, để nó nghỉ ngơi một chút.”

Ôn Khinh Hàn giơ tay lên vỗ nhè nhẹ tay Giản Ý Chi, nói: “Cậu quá nhiều lời.”

Giản Ý Chi nhíu mày, nhún nhún vai.

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn nghiền ngẫm nhắc nhở: “Đừng quên cậu thiếu mình bữa cơm kia, chờ mình nghỉ ngơi trở về, mình muốn bồi bổ thân thể.”

Giản Ý Chi có ý riêng nói: “Lúc nghỉ ngơi cậu cũng có thể bồi bổ thân thể, không phải chỉ có bữa cơm này của mình có thể để bù đắp cho thân tâm của cậu.” Nói rồi, ánh mắt cô còn nhìn sang Thời Thanh Thu đang nói chuyện với người lái xe.

Ám chỉ này hết sức rõ ràng, mấy người phía sau đều không nín được nở nụ cười.

Ôn Khinh Hàn bình tĩnh đáp lại: “Lòng ham muốn của mình khá lớn, cho nên bữa cơm kia của cậu vẫn nên có.”

Giản Ý Chi tằng hắng một cái, cười nói: “Cậu thật giống như là thừa nhận mình khẩu vị nặng? Hoặc là, chưa thỏa mãn dục vọng?”

Đề tài này, thực sự là càng nói càng có nội hàm. Khi Ôn Khinh Hàn thảo luận vấn đề này một cách nghiêm túc, không biết Thời Thanh Thu có tâm tình gì.

Ôn Khinh Hàn mím môi suy tư một chút, co đưa mắt nhìn Phó An Nhiên nói: “Mình có việc muốn tìm An Nhiên trò chuyện, cậu chờ một chút.”

Mi tâm Giản Ý Chi giật mình, vội vàng ngăn Ôn Khinh Hàn lại: “Được được được, ha ha, ăn, trở về thì ăn? Địa điểm do cậu quyết định, coi như là tụ hội, mọi người chúng ta cùng đi ăn sẽ náo nhiệt.”

Người như Ôn Khinh Hàn thế thực sự là âm hiểm, quen biết nhiều năm như vậy, có bao nhiêu bí mất cô đều bị Ôn Khinh Hàn biết được rõ ràng, nếu đều bị Phó An Nhiên biết, cô sẽ không thể sống sót qua ngày hôm nay?

Vừa nhắc tới chuyện Giản Ý Chi và Phó An Nhiên, vẻ mặt Trần Dật đau khổ nhìn Phó An Nhiên, sau đó mỉm cười xin lỗi anh ta.

Thời Thanh Thu giao phó xong, Ôn Khinh Hàn ghé mắt vừa nhìn, sau đó nói với mọi người: “Được rồi, chúng tôi phải lên đường, mọi người làm việc cho tốt. Chờ sau khi tôi trở lại, mọi người sẽ tụ họp một chút.”

Trần Dật nói: “Đại ca Ôn, cô nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm đi tôi chắc chắn sẽ không gây tai họa cho cô.”

Mạnh Tư Kỳ ân cần dặn dò: “Đại ca Ôn, cô không cần gọi điện thoại tới giám sát đâu, chúng tôi sẽ giúp cô nhìn Trần Dật.”

Từ khoa nội trú qua đây, Ôn Khinh Hàn chóng mặt kèm theo choáng váng đầu, cô cố nén cười, để Thời Thanh Thu đỡ mình, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đây.”

Thời Thanh Thu và mọi người lên tiếng chào hỏi, cùng lên xe với Ôn Khinh Hàn.

Họ đều ngồi ở ngồi phía sau, Thời Thanh Thu đắp chăn lên người Ôn Khinh Hàn, xe khởi động, nàng ôm Ôn Khinh Hàn vào trong ngực. Ôn Khinh Hàn tự biết mình khó chịu, dịu ngoan mà dựa vào Thời Thanh Thu, cô nhắm mắt lại làm cho hơi thở của nàng vây quanh mình.

Xe lái đi ra khỏi bệnh viện, với tốc độ đều đặn đi tới biệt thự của Thời Thanh Thu. Bởi vì vị trí gần ngoại ô nên bọn họ phải đi qua mấy quận mới đến được, cũng không xê xích gì nhiều với nông thôn hay thị trấn.

Không bao lâu sau, Thời Thanh Thu sờ sờ mặt của Ôn Khinh Hàn, cúi đầu nói: “Khinh Hàn, còn một đoạn nữa, cậu ngủ một lát đi. Đói bụng thì mình có mua bánh ngọt dự sẵn, đến nơi chúng ta lại ăn cơm trưa, mình đã bảo bên kia chuẩn bị.”

Ôn Khinh Hàn cà cà vào ngực Thời Thanh Thu, giọng nói buồn buồn truyền tới: “Không muốn ăn.”

Sự yếu ớt hiếm thấy, hầu như chưa từng thấy.

Thời Thanh Thu nhớ lời bác sĩ dặn, nhưng cũng muốn cưng chiều cô, nàng dịu dàng nói nhỏ: “Vậy ngủ đi, chờ đến nơi xem có đói bụng không, tay nghề bên kia rất tốt, cậu sẽ có lộc ăn.”

Ngực lại bị cọ xát, sau đó là một tiếng “Ưm”.

Thời Thanh Thu vẫn duy trì tư thế ôm cô, để cô thoải mái ở trong ngực nàng, cằm nàng dựa vào trán của cô. Cho dù là trong tư thế che chở này, Thời Thanh Thu cảm giác được tim của mình yên ổn từng bước, bởi vì họ tuy hai mà một.

Mình là uy hiếp cùng khôi giáp của cậu, cậu cũng giống mình.

Giấc ngủ Ôn Khinh Hàn của rất yên ổn, Thời Thanh Thu để lái xe đeo tai không nghe thấy chuyện bên trong, và trầm mặc lái xe. Đến nơi, lái xe cầm tiền đi liền, không dừng lại thêm một phút nào.

Thời Thanh Thu vẫn duy trì bộ dạng ôm Ôn Khinh Hàn, vẫn đợi cho đến khi Ôn Khinh Hàn tỉnh lại.

Giấc ngủ trưa này rất thoải mái, mặc dù là ngồi ngủ, nhưng khi thân thể không thoải mái, thì có Thời Thanh Thu ôm, Ôn Khinh Hàn ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh.

Cô giật giật thân thể, quyến luyến hơi thở của Thời Thanh Thu, giọng nói mang theo chút buồn ngủ hỏi: “Thanh Thu, đến rồi sao không gọi mình dậy?”

“Thấy cậu ngủ ngon, không muốn gọi cậu, để cậu chợp mắt một chút.” Thời Thanh Thu xử lý tóc và áo cho cô, hỏi cô: “Đói bụng à?”

Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu: “Có một chút.”

“Chúng ta đi vào đi, cô đã cơm nước xong rồi.” Thời Thanh Thu lấy chăn ra cho cô, sửa sang áo hơi xốc xếch xong, cơn buồn ngủ trong mắt cô gần như biến mất.

Khu biệt thự này là thuộc về khu nhà giàu, có núi non, khe suối bao quanh, phong cảnh hợp lòng người. Xuống xe, Ôn Khinh Hàn dõi mắt xung quanh, mặt sông xa xa lấp lánh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nếu là mùa hè, gió sông thổi qua bờ, nhất định là rất sảng khoái, mát mẻ.

Thời Thanh Thu thấy cô thích, cũng không lên tiếng quấy rối, mà nắm tay co chậm rãi đi.

Người mà Thời Thanh Thu thuê mặc tạp dề, bước ra từ bên trong, hết sức nhiệt tình nghênh đón: “Thanh Thu tới à? Đây chính là đứa bé kết hôn với cháu à? Trông rất đẹp.”

Thời Thanh Thu giới thiệu: “Ừm, cậu ấy chính là Khinh Hàn, cô Chung gọi tên giống cháu là được.”

Ôn Khinh Hàn nghe thấy họ đối thoại thì đưa ánh mắt qua đây, lễ phép cười cười: “Cô Chung.”

“Ai dà, đứa bé ngoan, thật lễ phép.” Cô Chung mặt mày rạng rỡ.

Cô Chung dẫn họ đi vào, để Ôn Khinh Hàn ngồi ở sô pha một lát, sau đó Thời Thanh Thu đi ra ngoài, lái xe vào ga ra, và đưa hành lý cho cô Chung cầm lên phòng.

Nàng mới vừa bàn giao thỏa đáng, nhìn cô Chung lên tầng, nhưng không thấy hình bóng Ôn Khinh Hàn. Nàng nhìn hai bên một chút, rồi đi vào bên trong, lúc này mới nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang ở phòng bếp, cô nhìn phong cảnh phía sau biệt thự qua cửa sổ.

Dòng sông trong vắt chảy chậm và những ngọn núi trập trùng, đặt mình trong đó thì thật sự rất dễ chịu. Phía sau biệt thự này còn có bể bơi, vào mùa hè, để tránh bơi lội trên sông không an toàn, thì có thể ở trong bể bơi nhà mình.

Thời Thanh Thu đến gần, thói quen mấy ngày nay cho phép nàng vươn tay ôm lấy Ôn Khinh Hàn khi đến gần, nàng tựa như tranh công cười hỏi: “Khinh Hàn, thích nơi đây sao?”

Ôn Khinh Hàn gật đầu, nghiêng đầu dựa vào Thời Thanh Thu: “Thích, rất thanh tịnh, rất thoải mái.”

“Thích, vậy chúng ta ở lâu một chút.” Thời Thanh Thu thỏa mãn cười khẽ, lên kế hoạch cho khoảng thời gian ở đây với cô: “Mình không phải đến công ty thường xuyên, chúng ta có thể đi xung quanh đây giải sầu một chút, thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, đi mua sắm. Cậu nhìn ngoài cửa sổ đi, phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta còn có thể tổ chức tiệc nướng, thuê thuyền, vừa nướng vừa thưởng thức phong cảnh đôi bờ sông. Tuy nhiên, ngồi thuyền phải đợi khí trời ấm áp một chút, hiện tại đi sẽ lạnh.”

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thanh Thu, hai người nhìn nhau cười: “Tốt, gọi ba mẹ đến nữa, người một nhà có thể tụ họp một chút.”

Thời Thanh Thu vuốt tóc của cô, suy nghĩ một chút, nói: “Đúng lúc không lâu sau nữa chúng ta sắp sinh nhật rồi, là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta ở bên nhau. Cậu muốn thế nào? Về ba mẹ bên kia, hay là để ba mẹ đến?”

Ôn Khinh Hàn cúi đầu suy tư, một hồi cô mới nói: “Đến lúc đó thương lượng lại.”

“Ừ.” Thời Thanh Thu lên tiếng, hỏi: “Còn muốn đi xung quanh một chút không? Hoặc là ăn cơm trưa trước?”

Ôn Khinh Hàn dừng một chút, trong ánh mắt cô có vẻ nhảy nhót: “Mình muốn đi lại, cậu mua chỗ này, thì nhất định có chỗ hấp dẫn cậu.”

Tim Thời Thanh Thu vừa ấm vừa mềm: “Mình đi cùng cậu.”

Ôn Khinh Hàn chưa bao giờ đến đây, bởi vì lúc Thời Thanh Thu mua biệt thự này cô bề bộn nhiều việc, họ đều hẹn nhau ở bên ngoài, thỉnh thoảng ăn bữa cơm tối ở nhà cũng là ở thành phố Phượng Hoàng.

Họ kết hôn cũng đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên cô tới nơi đây, đi tới không gian riêng của Thời Thanh Thu. Mặc dù nàng không thường trở về, nhưng nơi này là nơi riêng tư chân chính trên ý nghĩa của Thời Thanh Thu.

Cô đi từng tầng một, phòng đọc sách, nhìn phòng khách, rồi đến kho chứa đồ và phòng tập thể dục. Thời Thanh Thu lặng lẽ đi theo ở sau lưng cô, để chống đỡ cơ thể cô khi cô cảm thấy rất khó chịu.

Đi dạo một vòng xong, Ôn Khinh Hàn trở lại phòng ngủ chính. Đây là phòng ngủ lớn nhất, màu sắc tươi sáng và đồ đạc rải rác, cô đi tới sân thượng, nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ phía sau biệt thự.

Cô nhẹ nhõm cả người, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng trong trẻo: “Cuối cùng thì mình cũng đến nơi này.”

Cô vươn tay muốn chạm vào không khí, đây là nơi yêu thích của Thời Thanh Thu, cũng là nơi cô liếc mắt đã thích. Ccuối cùng bọn họ không giữ lại chút nào, không còn có bất kỳ bí mật gì, không còn có bất kỳ suy nghĩ mà đối phương không biết.

Cô không biết Thời Thanh Thu có đọc nhật ký hay không, cô chỉ biết là giờ khắc này, cô bỗng nhiên muốn nói một câu với Thời Thanh Thu, mình yêu cậu lâu lắm rồi.

Cảm xúc của Ôn Khinh Hàn còn chưa hạ xuống, Thời Thanh Thu ôm lấy cô từ phía sau, kéo tay cô xuống và nắm trong tay nàng.

Sau đó, nàng dúi trong tay cô một vật bằng kim loại, bên tai truyền đến giọng hơi hối lỗi nhưng rất dịu dàng của Thời Thanh Thu: “ Tuy hơi muộn nhưng vẫn chưa quá muộn. Tuy bây giờ cậu mới đi vào nơi đây, nhưng từ lúc chúng ta kết hôn đến nay, cậu chính là nữ chủ nhân khác của chỗ này.”

Sự ấm áp của vòng tay này là điều Ôn Khinh Hàn quen thuộc lại mơ ước, cô không muốn xa rời mà dựa vào, cô cảm nhận hơi thở của Thời Thanh Thu. Cô quay đầu lại, chống lại ánh mắt chuyên chú nhìn mình của Thời Thanh Thu.

Cô lẩm bẩm nói: “Nữ chủ nhân...”

Thời Thanh Thu nở nụ cười, hôn lên giữa chân mày cô, nghiêm túc lặp lại ở bên tai cô lần thứ hai: “Hoan nghênh luật sư Ôn của chúng ta, hoan nghênh vợ của mình, người yêu duy nhất, vĩnh cửu của mình.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16