Câu cá quan trọng nhất là kiên nhẫn, đây là bản chất của câu cá, cũng là điểm quan trọng nhất cần có.
Giữa đường lúc Ôn Khinh Hàn ném dây câu thì vỗ chỗ cạnh mình, Thời Thanh Thu hiểu ý đi qua ngồi. Dưới sự giúp đỡ của ông chú, Ôn Khinh Hàn câu được một con cá trê lớn cỡ bằng bàn tay, sau đó lại ngồi trở về, mãi đến khi mặt trời đang dần lặn xuống phía Tây.
Mặc dù không có điện thoại nhưng dù sao cũng không thu đồng hồ, Thời Thanh Thu nhìn kim đồng hồ nhảy xuống từng bước một, đang định kéo áo Ôn Khinh Hàn, lời còn chưa nói ra đã phát hiện Ôn Khinh Hàn nhíu mày.
Bốn phía rất yên tĩnh chợt có gió nhẹ lướt qua, cái chuông ở đuôi cần câu khẽ đung đưa, tiếng chuông êm tai là đuôi cần câu bị kéo thấp vì sức nặng làm cho Ôn Khinh Hàn mím chặt môi. Cô cầm chặt cần câu, ông chú ở bên cạnh thấy vậy lập tức khẽ nhắc nhở: “Mau!”
Ôn Khinh Hàn nắm chặt dây câu, mạnh mẽ kéo cần câu về sau, dây câu theo động tác của cô nhanh chóng bị kéo lên. Dưới lưỡi câu kia có treo một con cá trê to béo, khoảng chừng còn dài hơn khuỷu tay một chút, trông lớn hơn con cá khi nãy nhiều.
“Má tôi ơi, to thế à.” Ông chú vừa chậm rãi lấy lưỡi câu trong miệng cá ra giúp Ôn Khinh Hàn, vừa sợ hãi cảm thán sờ con cá.
Ôn Khinh Hàn khẽ thở hổn hển đặt cần câu xuống đất, quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Thời Thanh Thu, cô nói: “Cá kia hơi nặng, mình suýt chút không kéo lên nổi.”
“Khinh Hàn, cảm giác câu cá thế nào?”
Ánh mắt Thời Thanh Thu nghiền ngẫm đỡ cô dậy, hai người cùng đứng lên, Ôn Khinh Hàn nhìn con cá trê to trong tay ông chú. Nếu con cá này được đặt trong siêu thị hoặc chợ bán thức ăn thì chắc chắn được xem là một con cá to, hơn nữa còn đang nhảy nhót tưng bừng, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị người ta mua ngay.
Cô vỗ đầu gối làm dịu cơn tê chân, cong môi bình thản nói: “Cảm giác cũng không tồi, nhưng vẫn chưa bắt chính xác được, dễ bỏ lỡ cơ hội mắc câu tốt.”
Đúng lúc này ông chú lại ngẩng đầu, duỗi ngón trỏ lắc qua lắc lại. Nhưng lần này chú ấy không phải bảo hai người yên tĩnh mà là nở nụ cười tươi rói, sau khi bỏ con cá to kia vào thùng bọn họ đem tới rồi bắt đầu tán thưởng Ôn Khinh Hàn.
“Đứa nhỏ này khiêm tốn quá, thiên phú của cháu không tồi, nếu học thêm một khoảng thời gian nữa thì chắc chắn sẽ có thành tích tốt hơn chú lúc trẻ rất nhiều.”
“Chú, cái này…” Ôn Khinh Hàn nhíu mày: “Hôm nay nhờ có chú giúp đỡ, lần đầu chú đã cho cháu con cá, con cá này nên là của chú mới đúng.”
Ông chú lại cười ha hả, nhấc cái thùng và cần câu của mình lên, vừa đi về vừa cất cao giọng nói: “Được rồi, chú làm cá ăn ngán rồi, tối nay gặp lại ở nhà trưởng thôn, đừng quên đồ ăn đã đồng ý với chú đấy nhé…”
Giọng của ông chú bay xa trong không khí, cameraman chuyển ống kính chuẩn xác sang hai người đang ngẩn người.
Trong chốc lát, vẫn là Thời Thanh Thu lên tiếng trước. Một tay nàng xách thùng, một tay nắm chặt cổ tay Ôn Khinh Hàn, cười nói: “Đi thôi, còn phải về làm đồ ăn báo đáp người thầy đã dạy cậu câu cá nữa chứ, đừng làm chú ấy thất vọng.”
Trong mắt Ôn Khinh Hàn còn có ý cười, khom người cầm cần câu hỏi ngược lại: “Một lát cậu làm nhé?”
Hai người cùng trở về con đường lúc trước, Thời Thanh Thu gật đầu nói: “Ok, nhưng mà mình chưa từng làm loại cá này, hình như con này là con cá trê nhỉ? Để mình xem thử một lát có xin điện thoại tra cách làm được không.”
Ôn Khinh Hàn liếc nàng một cái rồi hỏi: “Cậu có chắc chắn lần đầu sẽ làm ổn không vậy?”
Thời Thanh Thu hơi khựng lại, sau đó lắc đầu, bước chân cũng chậm lại rất nhiều: “Không chắc nhưng mình sẽ làm cái khác, nói thế nào thì vẫn phải có chút cơ bản chứ.”
Lời này nói ra vô cùng mơ hồ, Ôn Khinh Hàn thân quen với Thời Thanh Thu nên đương nhiên nghe được sự không chắc chắn trong lời của nàng. Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên: “Vậy thôi vẫn nên để mình làm đi.”
Sau khi Thời Thanh Thu nghe xong, nhất thời chưa kịp hiểu ra. Nàng quay đầu kinh ngạc nhìn Ôn Khinh Hàn, người nọ vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, bộ dạng này không những cách xa người ta ngàn dặm mà còn làm cho Thời Thanh Thu vô thức cảm thấy Ôn Khinh Hàn cũng không biết xuống bếp.
Đúng vậy, nàng vẫn cho rằng Ôn Khinh Hàn là thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, cùng lắm là biết cắt chút đồ ăn bỏ vào trong nồi lẩu rồi nấu chín. Dù sao đây cũng là do từ nhỏ đến lớn Ôn Khinh Hàn đều duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo, lúc trước có thành tích học tập xuất sắc, bây giờ có sự nghiệp thành công.
Ôn Khinh Hàn như thế mà lại xuống bếp!
“Khoan đã Khinh Hàn… Cậu nói thật hả?”
“Chẳng lẽ nhìn mình giống đang lừa cậu lắm à?” Bước chân của Ôn Khinh Hàn vẫn không ngừng, hời hợt trả lời một câu.
Thời Thanh Thu kinh ngạc cả một đường, từ lúc trả lại cần câu cho đến khi về tới nhà trưởng thôn, Ôn Khinh Hàn đều không đáp lại vấn đề của Thời Thanh Thu. Cô chỉ lễ phép nói cảm ơn với nhà đã cho mượn cần câu, trở lại nhà trưởng thôn, gặp được Từ Chỉ và cô bạn thân Tiêu Vũ Lam thì cũng chủ động chào hỏi.
Nhóm hai người vừa cười vừa nói đi vào trong sân, chỉ thấy Tần Vọng đang đuổi theo một con gà chạy khắp sân, đồng thời miệng còn lẩm bẩm: “Ấy, cho mày ăn mà, mày đừng có chạy, đêm nay ông đây còn cần mày để lấy điểm cao nữa mà… Đừng chạy, đứng lại!”
Gà rừng chẳng những không dừng lại mà còn rống họng kêu lên, âm thanh của một người một gà gây ra tiếng động khá lớn trong sân.
Anh ta đang chạy thì trước mặt chợt xuất hiện một đôi chân, người kia khom người bắt gà rừng, Tần Vọng ngẩng đầu nhìn lên cười nói: “Lam Lam, bắt tốt lắm!”
Quý Lam bất đắc dĩ nhét gà rừng vào ngực anh ta, hất cằm ra hiệu bảo anh ta nhìn sau lưng, sau đó giọng nói cũng có phần vui vẻ: “Nhìn đi, người khác đang nhìn anh kìa, nếu đêm nay anh làm con gà này không ngon thì coi như phí bộ quần áo bị rách của anh rồi.”
“Người khác gì cơ? Ai về chứ?” Tần Vọng nghi ngờ ôm gà nhìn lại, đôi mắt chợt mở to như chuông đồng.
Cả người Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đều sạch sẽ chỉnh tề, không dính chút bụi, còn Từ Chỉ và Tiêu Vũ Lam ở bên cạnh cũng áo mũ gọn gàng, hoàn toàn chẳng có gì khác với lúc sáng ra ngoài, chỉ có thêm chiến lợi phẩm trên tay nữa thôi.
“Ôi mấy người các người, vì sao trở về mà không chút thương tích gì thế?” Tần Vọng bất mãn kêu lên một tiếng rồi ôm gà đi qua, cánh tay anh ta có chỗ bị chân gà quẹt một đường, quần áo cũng coi như báo hỏng.
Từ Chỉ xách thịt heo, cố gắng nhẫn nhịn không để ý cười biểu hiện ra trên mặt: “A Vọng, anh còn không mau giết gà đi, sau đó đi thay đồ, anh mà còn dính lấy nó thì coi chừng quần áo của anh đó.”
Tần Vọng nhìn rau xanh trên tay Tiêu Vũ Lam rồi chỉ vào thịt heo Từ Chỉ cầm: “Mấy người lấy thịt đâu ra vậy?”
“Cuối thôn có một hộ thôn dân mổ heo muốn bắt lên trấn bán, đúng lúc bọn tôi đi ngang qua nên giúp một tay, đây là thù lao thôn dân trả cho bọn tôi.”
“Hic, sao tôi không gặp được chuyện tốt vậy chứ!”
Quý Lam bổ một đao: “Đó là vì anh vừa ra khỏi cửa đã chạy tới chỗ gà rừng.”
Mấy người ở đây cũng không khỏi bật cười, ngay cả Ôn Khinh Hàn cũng cong môi.
“Ôi chao, hoan nghênh các vị nam thần nữ thần trở về, tiếp theo chính là khâu nấu nướng đầy căng thẳng, mọi người dựa theo số hiệu tự tìm tới phòng bếp của mình, trễ nhất là nửa tiếng cùng gặp lại ở nhà trưởng thôn.” Giọng nói cao vút của MC truyền tới từ sau lưng, mọi người nhìn ra sau, nhóm của Vu Thục Thận và Lục Tư Chu cũng trở về rồi.
Trước khi đi, tất cả mọi người đều đánh giá nguyên liệu nấu ăn của từng người. Nhóm Thời Thanh Thu là cá, nhóm Từ Chỉ là thịt heo và rau xanh, nhóm Vu Thục Thận cũng là rau xanh, nhóm của Tần Vọng là gà rừng, nhóm Lục Tư Chu là măng.
Số hiệu của nhóm Thời Thanh Thu là số một, may mắn ở lại nhà trưởng thôn, dùng phòng bếp trong nhà trưởng thôn.
Ôn Khinh Hàn đi vào phòng bếp trước, Thời Thanh Thu lo lắng giữ chặt tay cô: “Khinh Hàn, cậu thật sự không cần mình giúp à? Mình có thể làm trợ thủ cho cậu đó.”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Không cần đâu, cậu chờ mình ở ngoài là được rồi, lúc gần xong mình sẽ gọi cậu vào.”
Quyết định của Ôn Khinh Hàn luôn được tính toán kỹ lưỡng, nàng không phản bác nữa nhưng dẫu sao lần này cũng là ghi hình tiết mục, lúc câu cá Thời Thanh Thu cũng không giúp một tay, chuyện nướng cá này kiểu gì cũng phải góp sức. Vậy nên nàng hỏi: “Vì sao?”
“Tại vì phần đầu khá hủy hình tượng.” Câu trả lời bình thản của Ôn Khinh Hàn vừa dứt, cô lùi về sau hai bước, đóng cửa lại.
Thời Thanh Thu nhìn cửa phòng bếp đóng lại rồi lại nghe tiếng nước bên trong, nàng khẽ cười một tiếng, nhấc một cái ghế nhỏ ngồi chờ bên ngoài phòng.
Ôn Khinh Hàn định dùng con cá nhỏ hơn để nấu canh, con cá lớn hơn thì dùng để kho. Cô buộc tạp dề quanh hông, bắt đầu chuẩn bị làm chuyện “hủy hình tượng” vừa nói với Thời Thanh Thu.
Sau khi chuẩn bị gia vị cho món canh cá trê, cô bắt đầu bắt tay vào làm, xào hành băm và gừng cho thơm rồi đổ thêm rượu gia vị để khử mùi tanh của cá. Cho nửa nồi nước vào rồi đun sôi, sau đó cho cá vừa mới sơ chế vào, chờ nấu lên lần nữa, lúc nước canh sôi lên thì chuyển sang lửa vừa rồi nấu tiếp.
May mà trong phòng bếp nhà trưởng thôn không chỉ có một cái nồi, Ôn Khinh Hàn vừa nấu canh vừa bận rộn bắt đầu làm tiếp món cá kho. Có mùi thơm chậm rãi bay qua khe hở của cửa phòng bếp, Thời Thanh Thu là người ngửi được đầu tiên, bởi vì Ôn Khinh Hàn đã dặn dò nên nàng không đi gõ cửa ngay mà chờ thêm khoảng mười lăm phút nữa, bấy giờ cửa mới mở ra.
Ôn Khinh Hàn sạch sẽ xuất hiện trước mặt Thời Thanh Thu, không có gì khác với bộ dạng vừa rồi đi vào. Thời Thanh Thu đứng lên cầm tay cô tới trước mũi ngửi ngửi một chút, ngay cả mùi tanh của cá cũng không có, trái lại còn có một mùi thơm ngát thoang thoáng, đây chính là mùi hương hằng ngày trên người cô.
“Thanh Thu, sao vậy?” Ôn Khinh Hàn thấy nàng ngửi tay mình như vậy thì có hơi mất tự nhiên, ngón tay co lại một chút.
“Không có gì, ngửi xem trên tay của đầu bếp Ôn có mùi cá tanh hay không.” Thời Thanh Thu nháy mắt, ánh mắt của nàng vượt qua Ôn Khinh Hàn nhìn vào trong phòng bếp, không xác định cười hỏi: “Hình tượng của cậu hủy xong rồi à?”
Ôn Khinh Hàn hơi cong môi, tay đang bị Thời Thanh Thu nắm chặt chợt chuyển bị động thành chủ động, nắm ngược lại tay Thời Thanh Thu: “Cậu đi theo mình thì biết.”
Cô dẫn Thời Thanh Thu tới bên cạnh kệ bếp, món cá kho đã được đậy nắp đang nấu lửa nhỏ, mùi thơm cũng bị khóa lại trong nồi.
Ôn Khinh Hàn cầm bát và muỗng múc nửa bát canh cá trê màu trắng sữa đã nấu xong, bưng tới trước mặt Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, cậu nếm thử xem.”
Canh cá tỏa ra mùi thơm nhạt nhạt của sữa và mùi thơm của hành, Thời Thanh Thu nhìn chăm chú một lát, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi sự rung động khi Ôn Khinh Hàn biết làm đồ ăn. Ngón tay Ôn Khinh Hàn đang bưng bát chậm rãi cọ xát dưới đáy bát một hồi, cuối cùng nhấp môi, một tay buông ra cầm muỗng múc một miếng, sau đó cúi đầu thổi nguội đưa đến bên môi Thời Thanh Thu.
Ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh như thế, không thể nhìn ra được tâm tình gì. Ý cười dần dần nở rộ trong mắt Thời Thanh Thu, nàng cúi đầu uống muỗng canh cá mà Ôn Khinh Hàn đưa tới bên miệng. Canh cá tươi thơm ngon, sau khi nuốt vào vẫn giữ mùi giữa răng môi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thời Thanh Thu khiến nàng có chút chưa thỏa mãn.
Thời Thanh Thu vẫn cúi đầu, dường như Ôn Khinh Hàn đã hiểu ra gì đó nên múc thêm một muỗng canh, thổi nguội như khi nãy rồi đưa tới bên môi Thời Thanh Thu.
Trong mắt cô có ánh sáng nhỏ vụn dịu dàng không muốn dừng lại, nhưng nhìn thấy canh cá đã dần thấy đáy, trong lòng cô lại cực kỳ không nỡ dừng lại. Cô chỉ có thể cố gắng chậm lại một chút, chậm thêm chút nữa, ngón tay đang bưng bát đã bị nóng đến mức không còn tri giác nhưng cô vẫn không muốn buông ra, sự vui vẻ trong lòng cô còn mạnh mẽ hơn cảm giác nóng bỏng ở ngón tay rất nhiều.
“Ôi trời ạ, tình huống gì đây? Phát cơm chó đáng sợ thật đó! Mau mau mau, chúng ta tới xem thành quả bên Thanh Thu nào, thơm quá đi, đây là món gì vậy?”
Giọng của MC truyền tới từ ngoài cửa, hình như Ôn Khinh Hàn run lên một cái, Thời Thanh Thu thấy vậy lập tức đỡ cái tay cô đang bưng bát và tay đang đút canh cho mình. Chỉ có điều khi chạm vào cái bát đó, nhiệt độ nóng đến mức khiến Thời Thanh Thu giật mình, nàng lập tức buông bát xuống cầm tay Ôn Khinh Hàn.
“Canh cá và cá kho. Canh đã làm xong rồi, mấy phút nữa là cá kho cũng sẽ nấu xong.” Ôn Khinh Hàn vừa nói vừa lặng lẽ rút tay mình về, hai tay chắp sau lưng chậm rãi nắm lại.
Ôn Khinh Hàn cùng MC đi tới cạnh nồi canh cá, MC vươn tay làm động tác quạt gió cho mùi thơm bay tới trước mặt mình, lên tiếng ca ngợi: “Ôi chao, thơm quá, một lát nhớ chừa chút cho tôi nữa nhé…”
Ôn Khinh Hàn nở nụ cười thản nhiên quay lại nhìn Thời Thanh Thu, người sau không chút keo kiệt khen ngợi mình, nàng nở nụ cười giơ ngón tay cái với Ôn Khinh Hàn. Một màn này đúng lúc lại bị cameraman bắt được sau khi chuyển ống kính đặc tả canh cá xong.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)