Người ta thường nói ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó.
Dù cho Thời Thanh Thu không nghĩ thì có lẽ do mấy ngày nay nàng đã gặp Kỳ Duyệt quá nhiều lần, thỉnh thoảng còn vì sự xuất hiện của Kỳ Duyệt mà nhớ lại quá khứ. Đêm hôm đó Thời Thanh Thu chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ về sự đau đớn năm mười tám tuổi khiến nàng nhớ mãi đến tận bây giờ.
Lúc đó nàng và Kỳ Duyệt đã xác định quan hệ được một khoảng thời gian rồi, các bạn học và các bạn bè chung phòng của hai người đều đã quen với việc cả hai như hình với bóng, ngày thường chỉ cần hai bên không có tiết thì Thời Thanh Thu sẽ ở trong ký túc xá của Kỳ Duyệt hoặc là tự Kỳ Duyệt đi tới ký túc xá của Thời Thanh Thu.
Nhất là vào thời tiết cuối thu, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, hai người họ trừ đi ăn khuya ra thì thích nhất là cùng nhau dạo phố mua thật nhiều đồ ăn vặt, sau đó vùi trong ký túc xá ôm máy tính xem phim, hoặc là hai người cùng đọc tiểu thuyết với nhau, hiển nhiên quan hệ của cả hai cũng ngày càng thân thiết.
Mãi đến sau này nàng cảm nhận được rõ ràng Kỳ Duyệt không còn bám nàng như trước nữa, nói rõ hơn một chút thì chắc là lúc cô ấy chủ động tìm tới nàng cũng không còn nhiệt tình nữa. Nàng từng nhớ lại Kỳ Duyệt của lúc đó đã có sự khác biệt so với Kỳ Duyệt lúc vừa vào học, giống như ánh mặt trời giữa trưa và ánh nắng chiều vậy đó.
Nàng tự nhủ rằng bởi vì tình cảm của cả hai đã tốt quá rồi nên thời gian dài khó tránh khỏi sẽ không giữ được sự nóng bỏng ban đầu, giống như bây giờ, ở chung thế nào cũng không chán mới là trạng thái sinh hoạt tốt nhất.
Có một buổi tối nọ, bắt đầu từ lúc hai người trở về ký túc xá, cả hai nắm tay nhau chậm rãi đi tới lầu một. Trong hành lang không có bạn học nào khác, chỉ có tiếng của các thùng và bồn va đập vào nhau ở gần hành lang của mỗi tầng ký túc xá.
Càng đến gần lầu ký túc xá của hai người, Kỳ Duyệt lại đi chậm hơn, thậm chí cuối cùng còn kéo chặt cánh tay Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu nhìn bốn bề vắng lặng rồi mới kéo cô ấy dừng bước lại, khẽ xoa đầu cô ấy, khẽ cười nói: “Tiểu Duyệt, hình như đêm nay cảm xúc của cậu không ổn cho lắm, mấy ngày rồi không có tìm mình mà vừa tìm mình là đã bám lấy mình như vậy. Sao hả, có phải mấy ngày nay đã nhớ mình quá rồi không?”
Kỳ Duyệt hít mũi một cái rồi mỉm cười: “Đúng vậy đó, mấy ngày này lịch học nhiều quá, còn phải dẫn dắt bạn học nữa nên mình không có thời gian nhớ tới cậu. Cuối cùng hôm nay cũng được gặp lại, sao có thể không bám dính lấy cậu được chứ?”
Thời Thanh Thu nở nụ cười dịu dàng, thừa dịp hành lang không có ai khẽ hôn một cái lên trán Kỳ Duyệt: “Như vậy đã đủ thỏa mãn cậu chưa? Cậu về ngủ trước cho khỏe đi, mấy ngày nay bận rộn như vậy, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại hẹn nhau là được mà.”
Đối với một Thời Thanh Thu thiện lương ấm áp mà nói thì Kỳ Duyệt chính là ánh mặt trời cực nóng, cô ấy nhiệt tình sáng sủa làm người ta yêu mến, đồng thời lại khiến người ta không nhịn được mà chiều theo, yêu mến cô ấy.
Kỳ Duyệt nghe vậy lại lắc đầu, cắn môi ôm tay Thời Thanh Thu không muốn buông ra, giọng nói nhỏ tới mức khàn khàn: “Không muốn. Thanh Thu, chúng ta ở lại thêm chút nữa đi, cậu ôm mình một cái đi mà…”
Thời Thanh Thu cho rằng cô ấy đang làm nũng nên buồn cười ôm cô ấy vào lòng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Sao vậy? Đêm nay bám lâu như thế mà vẫn chưa đủ à? Nếu thật sự nhớ mình thì ngày mai có thể gặp lại mà, bây giờ về nghỉ ngơi trước đi đã.”
Ngày thường nàng mà dỗ như vậy là Kỳ Duyệt rất nghe lời, biết ngoan ngoãn thân mật với Thời Thanh Thu một hồi rồi tạm biệt nhau, sau đó quay về ký túc xá.
Cũng chỉ có duy nhất ngày đó là Kỳ Duyệt không nghe theo một cách lạ thường.
Kỳ Duyệt dùng cằm cọ lên hõm vai Thời Thanh Thu, nỉ non hỏi nàng: “Thanh Thu, cậu thích mình nhiều cỡ nào?”
Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mình không biết phải nói thế nào nhưng mình hy vọng cuộc sống sau khi tốt nghiệp có thể có cậu bên cạnh, sau này mỗi một quyết định của mình đều sẽ có cậu chứng kiến cùng mình.”
Cô ấy lại cười khẽ bên tai Thời Thanh Thu: “Mình cũng vậy.”
Thời Thanh Thu lặng lẽ mỉm cười, Kỳ Duyệt ôm chặt eo nàng, sau đó giọng nói thấp tới mức có chút không nghe rõ cảm xúc: “Thanh Thu, trong nhà mình có chút chuyện nên phải trở về mấy ngày, tự cậu phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”
Thời Thanh Thu lo lắng trả lời: “Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm xử lý chuyện nhà đi, có rảnh thì gửi tin nhắn cho mình, mình chờ cậu quay lại.”
Ngày đó hai người đứng trong hành lang ôm nhau cực kỳ lâu, lâu đến mức Thời Thanh Thu tưởng là Kỳ Duyệt tích góp hết sự nhớ nhung trong mấy ngày qua nên mới cần thổ lộ hết như vậy.
Vào giây phút đó nàng cũng không biết mình đã bị Kỳ Duyệt đơn phương cắt đứt chút tình cảm ràng buộc này, nàng mỉm cười tiễn Kỳ Duyệt vào ký túc xá, thậm chí còn chúc cô ấy ngủ ngon như mấy ngày trước kia.
Mãi đến khi ngày càng có nhiều lời đồn truyền tới tai nàng, lúc đi trên lối nhỏ của trường còn có người dùng ánh mắt đồng tình và thương tiếc đáp lại nàng, lúc đó nàng mới biết được Kỳ Duyệt đã đi rồi. Cô ấy rời khỏi ngôi trường này, rời khỏi thành phố này, thậm chí còn rời khỏi quốc gia này.
Nàng đi tới ký túc xá của Kỳ Duyệt, tất cả những đồ vật của Kỳ Duyệt vẫn còn ở đó, chỉ có điều mấy bạn học kia đều nói rõ cho nàng là Kỳ Duyệt sẽ không trở về nữa.
Nàng quay về ký túc xá, vừa rơi nước mắt vừa run rẩy mở wechat ra tìm kiếm Kỳ Duyệt, một chuỗi tin nhắn dài được gửi từ hai ngày trước cho tới nay đều không có ai trả lời, mỗi lần đều gửi đi cùng một câu nói: “Tiểu Duyệt, bọn họ nói cậu đi rồi, bọn họ nói cậu không cần mình nữa, cậu mau tới trường học chứng minh cho bọn họ là cậu không đi đi.”
Trước mỗi câu đều có một dấu chấm than, wechat nhắc nhở nàng: Bạn đã không phải là bạn bè của người này nữa, xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý lời mời kết bạn thì mới trò chuyện được.
Nàng tưởng là nàng có thể có được một đoạn tình cảm bình yên và hạnh phúc, chưa nói tới việc người người ca ngợi nhưng ít ra thì nàng cảm thấy rất an ổn. Nàng có thể ở chung với người mình thích, làm một chút chuyện thường tình, sống cả đời bình thường, không cần có gia cảnh hùng hậu và giàu sang, chỉ cần vui vẻ bình yên là tốt rồi.
Nhưng mà nàng đã làm sai điều gì chứ? Tất cả mọi người đều biết mà chỉ có một mình nàng là mơ màng. Nàng về đến nhà, hốc mắt nóng bỏng đầy nước mắt nhìn ra cửa sổ, sau khi Diêu Nhuế chạy tới thì ôm nàng đau lòng an ủi.
“Tại sao cậu ấy muốn đi chứ? Mình đã làm sai điều gì ư? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao cậu ấy lại muốn bỏ mình lại một mình… Tại sao chứ…”
Nếu nàng đã làm sai điều gì thì nàng có thể sửa nhưng tại sao cô ấy lại phải bỏ nàng lại một mình chứ? Tại sao… Cô ấy còn không cho nàng được một lý do nữa… Tại sao một người đã từng thân thiết với mình, ôm mình, thích mình như vậy mà có thể dễ dàng bỏ rơi nàng chứ?
Nàng khóc rất lâu, lúc còn bé nàng cực ít khóc rống, bây giờ giống như thoáng cái thất tình. Thật sự giống như có người cầm dao đâm mạnh vào tim nàng, sau đó lại móc hết nó ra, mà người động thủ kia chính là Kỳ Duyệt.
“Đừng bỏ rơi mình… Đừng mà… Đừng mà…”
Thời Thanh Thu thút thít tỉnh mộng trở về hiện thực, trong mơ nàng khóc đến mức hít thở không thông, lúc tỉnh mộng thì trên áo gối của nàng cũng đã bị ướt một mảng nhỏ.
Tiếng động của nàng đã đánh thức Ôn Khinh Hàn vốn ngủ không sâu giấc. Ôn Khinh Hàn mặc kệ khoảng cách xưa nay chưa từng vượt qua, mặc kệ tất cả mà duỗi hai tay ôm nàng vào lòng. Nhịp tim bình ổn gần sát bên tai nàng, đây là cảm giác an tâm và ỷ lại mà Ôn Khinh Hàn mang tới cho nàng. Nàng mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập hơi nước, đỏ ửng không thôi.
“Thanh Thu, mình ở đây, cậu đừng sợ, đừng sợ.” Ôn Khinh Hàn khẽ dịu dàng an ủi nàng, lúc cảm giác được sức lực sau lưng dần nắm chặt, cô cúi đầu khẽ hôn lên trán Thời Thanh Thu: “Cậu chỉ nằm mơ thôi, không sao đâu, mình ở đây, mình ở bên cạnh cậu, cậu đừng sợ…”
Trái tim đập cực nhanh trong lồng ngực, Thời Thanh Thu vẫn chưa tỉnh hẳn, nàng thở hổn hển ôm chặt eo của Ôn Khinh Hàn, không ngừng nỉ non: “Khinh Hàn… Khinh Hàn… Đừng bỏ rơi mình… Đừng…”
Giống như chỉ khi đọc cái tên này thì sự bất an trong lòng mới bị áp chế, cơ thể lạnh lẽo mới được sưởi ấm, linh hồn trôi dạt mới tìm được lối ra.
Ôn Khinh Hàn ôm chặt cơ thể run rẩy của Thời Thanh Thu, đôi môi mang theo nhiệt độ ấm áp dán trên cái trán lạnh ngắt của nàng, sau đó sờ mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng chỉ cách nhau vài thước: “Thanh Thu, chuyện đã qua hết rồi, khi nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi, đừng sợ gì cả, có mình ở đây rồi. Bây giờ cậu đi cùng mình, không ai có thể làm cậu tổn thương được cả, cậu đừng sợ.”
Trên lông mi của Thời Thanh Thu vẫn còn đọng lại nước mắt, nàng nhìn gương mặt tràn ngập nhu tình của Ôn Khinh Hàn, sự bối rối đầy ắp trong lòng mới hoàn toàn bình phục lại. Nàng nắm lấy đôi bàn tay Ôn Khinh Hàn đang vuốt ve trên mu bàn tay nàng, khẽ mấp máy môi, trong mắt toàn là sự lưu luyến nồng đậm và sự yếu ớt không hề che đậy.
Ôn Khinh Hàn khẽ hỏi nàng: “Thanh Thu, cậu có tin mình không?”
Thời Thanh Thu khẽ gật đầu không chút do dự.
“Vậy thì cậu đừng có sợ, những gì cậu mơ thấy đều là những quá khứ từ rất lâu trước kia, những đau đớn kia đã không còn ở đây nữa, bây giờ người ở bên cạnh cậu chính là mình. Mình không phải thanh đao cậu cầm trên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể phản chiến lại cậu mà là một bộ áo giáp mặc lên người cậu. Cậu có thể lo lắng áo giáp này mặc lâu đã không còn sáng bóng nhưng cậu phải nhớ kỹ mình mãi mãi sẽ không biết thành một thanh đao.”
Cô nói cực kỳ nghiêm túc và kiên định, từng câu từng chữ đều chạm đến đáy lòng Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng dịu dàng nhưng lại rất hùng hồn.
Hốc mắt còn chưa khô hẳn của Thời Thanh Thu lại bắt đầu rơi lệ, nhưng so với khi nãy thì giờ phút này trong lòng nàng tràn ngập dịu dàng và mong đợi, trái tim đập nhanh đầy sức sốc chỉ vì người trước mắt này.
“Khinh Hàn, chúng ta đừng chia xa, đừng…” Thời Thanh Thu nỉ non lặp đi lặp lại từng lần một, nói cho Ôn Khinh Hàn nghe cũng nói cho chính nàng nghe.
Đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nghe thấy Thời Thanh Thu xúc động nói không muốn chia xa với cô, cô cong môi, giọng cũng trở nên ấm áp: “Không có đâu, lúc quay về thì hợp đồng của cậu đã tới kỳ hạn rồi, không cần phải đi xa nhà hoài nữa, mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau. Chúng ta là vợ của nhau, đi không rời, tách cũng không được.”
“Ừm…” Thời Thanh Thu mỉm cười, lẳng lặng nhìn Ôn Khinh Hàn, cả thể xác lẫn tinh thần đều dựa sát vào Ôn Khinh Hàn.
“Mình đi rót ly nước cho cậu rồi chúng ta ngủ tiếp đi, nếu không thì ngày mai cậu không lên tinh thần được đâu.”
Ôn Khinh Hàn lau nước mắt cho nàng rồi buông tay ra, đi xuống giường rót một ly nước đặt lên tủ đầu giường, lên giường đỡ Thời Thanh Thu dậy, vừa đưa ly nước cho nàng vừa nói: “A Hiểu nói với mình là hai ngày nay cảnh quay của cậu khá khó, có đôi khi quay đi quay lại nhiều lần cũng không qua được.”
Cổ họng khô khan bị dòng nước tưới đều, cổ họng của Thời Thanh Thu đã dễ chịu hơn rất nhiều, giọng nói cũng đã trong trẻo hơn lúc nãy: “Ừ, tại gần đây có khá nhiều cảnh đánh võ đó. Khinh Hàn, cậu không uống hả?”
“Ai nói mình không uống? Ly nước này to như thế, một mình cậu uống hết nổi không?” Ôn Khinh Hàn mỉm cười nhìn thoáng qua ly nước Thời Thanh Thu đưa tới, tự nhiên vươn tay nhận lấy sau đó uống một hơi hết chỗ nước còn lại trong ly, sau đó cô đặt ly về rồi nhìn Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu đã đỏ mặt cúi đầu, ngón tay nắm chặt chăn mềm, đây là lần đầu tiên hai người họ không hề có chút khoảng cách nào như vậy, một người uống nước còn thừa của người còn lại. Rất bình thản, rất tự nhiên cũng rất dễ chịu.
Ôn Khinh Hàn vươn tay qua ôm Thời Thanh Thu vào lòng, khẽ hỏi: “Để mình ôm cậu ngủ được không?”
Thời Thanh Thu cắn môi, không trả lời Ôn Khinh Hàn mà đẩy cô ra rồi tự mình chui vào trong chăm. Ôn Khinh Hàn nằm xuống theo cô, lấy điều khiển máy điều hòa nhìn thoáng qua nhiệt độ, sau đó đắp kín chăn không cho gió mát thổi vào từ khe hở.
Làm xong, Ôn Khinh Hàn ôm lấy Thời Thanh Thu đang quay mặt về phía mình nhắm mắt lại, cằm khẽ cọ lên trán Thời Thanh Thu, đây là lần đầu tiên cô có thể ôm nàng chặt thế này trước khi ngủ.
Cô khẽ dịu dàng nói: “Ngủ đi, dù tỉnh lại bất cứ khi nào cũng sẽ nhìn thấy mình, đừng sợ…”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)