Giản Ý Chi tỉnh giấc vì lúc trở mình lỡ đụng vào người nào đó.
Đúng vậy, là một người.
Mắt cô còn chưa mở nổi, cau mày mím chặt môi, một tay sờ tới vật thể trước mặt. “Cặp” rất to, rất trơn truột, sờ rất thoải mái…
Đầu óc cô hỗn độn nên cũng không nghĩ nhiều, sau khi ôm vào ngực xong lại định đi ngủ tiếp.
Ai ngờ bên tai chợt ấm áp, có giọng nói ngọt ngào êm ái chui vào: “Ý Chi, chị đang sờ gì thế hả?”
Bàn tay đang sờ mó của Giản Ý Chi lập tức dừng lại, sắc mặt lười nhác kia lập tức cứng đờ ngay tức khắc.
Sao lại có tiếng người thế? Hơn nữa giọng người này còn rất quen thuộc.
Cô không nhịn được mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt có lẽ là cảnh tượng đáng sợ nhất mà cô từng gặp trong suốt nhiều năm qua. Cô gái trước mặt đang mỉm cười nhìn cô, trên gương mặt vẫn còn một tầng ửng hồng như hoa anh đào, trông vừa ngượng ngùng lại có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào cô.
Quan trọng nhất là cô dời mắt xuống thì chẳng thấy quần áo đâu, trái lại chăn mền đã che đi hơn nửa phần ngực bị hở ra, chỉ một phần lộ ra ngoài cũng khiến người ta cảm thấy miên man bất định.
Giản Ý Chi nuốt nước miếng: “Em, sao em không mặc quần áo?”
Phó An Nhiên hơi buồn cười, nàng cắn môi một cái rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chị có mặc à?”
Giản Ý Chi nhanh chóng chớp mắt mấy lần, nhịp tim đập cực kỳ nhanh, bàn tay còn đang đặt trên người Phó An Nhiên cũng rút về sờ chính mình, hình như là không mặc thật…
Cô ngẫm lại xưng hô vừa rồi của Phó An Nhiên rồi hỏi tiếp: “Sao em không gọi chị là học tỷ nữa?”
Phó An Nhiên bị sự ngây thơ của cô chọc cười, mặt lại càng đỏ hơn: “Tối hôm qua chính chị bảo em đừng gọi chị là học tỷ nữa, lúc cởi quần áo ấy…”
“Dừng… Ok, chị biết rồi.” Giản Ý Chi giơ tay vỗ lên mặt mình, cô có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ đang tăng lên liên tục trên đó.
Chuyện tối hôm qua như cơn sóng thần nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơn buồn ngủ mông lung lúc này của cô, mãnh liệt đưa cô quay về từng hình ảnh tối hôm qua. Hai người say sưa ôm nhau, vừa mới giải quyết hiểu lầm xong chỉ ước gì có thể bù đắp lại khoảng thời gian xa cách kia.
Phó An Nhiên ngượng ngùng lại dịu dàng, sau khi nàng nhận ra cả hai đều có ý nghĩ giống nhau trong mối quan hệ này thì cũng bắt đầu đáp lại một cách mạnh mẽ. Ban đầu chỉ là say sưa khi cảm xúc cho phép, ai ngờ sau khi lún sâu dần lại quên sạch tất cả, xảy ra chuyện không thể cản được.
Giản Ý Chi nằm ngửa, lặng lẽ hé môi, trong lòng thì thoải mái nhưng bây giờ lại bắt đầu hơi xấu hổ. Hơn nữa tại sao lại mệt mỏi thế này chứ…
Phó An Nhiên thấy cô trầm mặc, cắn môi chồm tới ôm cô, cẩn thận hỏi: “Ý Chi, chị hối hận rồi hả?”
Giản Ý Chi lắc đầu: “Không có, em đừng nghĩ nhiều.”
Cô tự nhận mình vẫn chưa tệ tới mức đó, chỉ là trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu được tại sao mình ra ngoài dạo phố nhưng lại dạo đến trên giường luôn rồi.
Phó An Nhiên nhận được đáp án khiến lòng người an tâm nên mỉm cười, dựa đến gần bên tai Giản Ý Chi khẽ trấn an: “Vậy là em làm chị đau nên chị khó chịu hả? Tối hôm qua em cũng không biết phải làm sao, không biết nặng nhẹ, nếu thật sự đã làm chị đau thì em…”
Nàng nói lòng vòng vài câu rồi không nói nổi nữa. Giản Ý Chi quay sang nhìn nàng, để một cô gái nhỏ dỗ mình thế này thì không thích hợp cho lắm, vì thế cô lại lên tiếng, chấp nhận số phận quay sang ôm nàng.
“Được rồi, đúng là chị có hơi mệt nên không kịp hiểu vấn đề thôi.” Giản Ý Chi vuốt tóc nàng, kéo nàng vào lòng.
Lúc mặt Phó An Nhiên dán lên ngực Giản Ý Chi, Giản Ý Chi vẫn có phần chưa thích ứng được, cảm giác không hề có chút khoảng cách nào vừa khiến người ta cảm thấy xấu hổ vừa có cảm giác thoải mái mỏng manh muốn kéo dài thêm.
Tóm lại là cô cảm thấy mình vẫn thích ôm Phó An Nhiên như thế này, nhưng lần đầu tiên ôm kiểu này khiến cô cảm thấy hơi không chịu nổi.
“Vậy chị nghỉ ngơi một lát đi, em nằm với chị.” Phó An Nhiên ôm eo Giản Ý Chi, mặt dụi lên ngực cô, ngoan ngoãn nằm đó.
Giản Ý Chi cau mày cúi đầu xuống, giọng nói hơi trầm: “An Nhiên, em nói xem có phải hai ta tiến triển nhanh quá rồi không? Người khác đều là yêu đương nhiên trước, xác định tình cảm của đối phương dành cho mình rồi bên nhau một khoảng thời gian, sau đó cảm thấy thích hợp thì mới tới chuyện kia…” Giọng cô nhỏ dần, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Chúng ta chưa có gì cả mà đã đi thẳng tới bước kia rồi… Có phải chuyện đó hơi…”
Cô cứ một câu “chuyện đó” hai câu cũng “chuyện đó” khiến Phó An Nhiên nghe xong cảm thấy buồn cười.
Ban đầu chính nàng cũng rất khổ vì tình nhưng khi so với Giản Ý Chi thì chút ngại ngùng xấu hổ này của nàng thật chẳng đáng là gì. Không ngờ luật sư Giản thông minh lanh lợi tài giỏi như vậy mà khi đối mặt với chuyện này lại có chút đáng yêu.
Phó An Nhiên cắn môi nghĩ tới mấy câu tối qua, trong lòng có một dòng nước xiết dâng lên, nằm trong lòng Giản Ý Chi khẽ nói: “Ừm, chúng ta chưa có gì hết nhưng chúng ta chỉ có chút hiểu lầm mà thôi, chúng ta đều có tình cảm với đối phương…”
Nàng ngẩng đầu, thấy Giản Ý Chi không định đối mặt với mình thì không khỏi bật cười hôn lên gò má Giản Ý Chi một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy Ý Chi, bây giờ chúng ta bắt đầu thử một lần được không? Vừa đi làm chung vừa tan làm chung, buổi tối ra ngoài tản bộ, cuối tuần cùng ra ngoài chơi được không?”
Phó An Nhiên cảm thấy Giản Ý Chi vẫn không dám đối mặt với tình cảm của mình, e là cái này cũng có liên quan tới một phần tính cách của cô. Tính cách của cô vô cùng thoải mái, không muốn bị tình cảm lo âu trói buộc vì sợ mình là tình cảm đơn phương nên bây giờ mới luôn trốn tránh.
Vậy nên, vì để Giản Ý Chi yên tâm mà nàng cần phải chủ động ở rất nhiều mặt, làm cho Giản Ý Chi cảm nhận được phần tình cảm này là hai bên cùng tình nguyện.
Nàng hỏi nghiêm túc như vậy, Giản Ý Chi cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có đôi lông mày khẽ cau lại, bình tĩnh nói một câu: “Không được.”
Sắc mặt Phó An Nhiên lập tức thay đổi, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Giản Ý Chi lại nói tiếp một câu: “Chị không muốn thử, chị muốn nghiêm túc, là kiểu đi thẳng tới kết hôn đấy.”
Phó An Nhiên khẽ thở phào, nàng cảm giác khi nãy trái tim mình đã bị cô dọa sợ không còn đập nữa, nàng vẫn đang lo có phải cô tức giận không hay cô bị sao rồi mà lại không đồng ý. Không ngờ suy nghĩ của cô lại khiến người ta vui vẻ hơn.
Nghĩ vậy, Phó An Nhiên vui vẻ trả lời cô: “Như vậy đương nhiên là tốt hơn, khi nãy em chỉ sợ chị không định đồng ý nên đổi một cách nói uyển chuyển hơn.”
Giản Ý Chi xấu hổ sờ lên gương mặt nóng hổi của mình, từ khi nào mà cô đã trở nên dễ ngại ngùng thế này rồi nhỉ, nhưng mà điều này không phải là do tối hôm qua Phó An Nhiên…
Cô nghĩ một hồi, chợt nghĩ tới hậu quả cả hai đi suốt một đêm không về nhà ngủ. Suy nghĩ của cô lay chuyển, vẻ mặt cũng khôi phục một chút cơ trí, cô dùng chân cọ lên bắp chân Phó An Nhiên, híp mắt đề nghị: “An Nhiên, trước tiên chúng ta đừng nói chuyện của mình cho ba mẹ biết, không thể để ba mẹ biết suy tư của ba mẹ đã ngầm thành công nhanh như vậy được, chúng ta đã bị phiền não rất nhiều năm rồi.”
Đùa à, nếu ba mẹ hai bên biết chuyện thì có lẽ họ sẽ vui đến mức lật trần nhà luôn mất. Dù hai người ở bên nhau nhưng cũng phải nhân cơ hội còn chút thời gian cuối cùng để cứu vãn một chút “nhân quyền”.
“Vậy chị định làm gì?” Phó An Nhiên tò mò hỏi.
“Trước tiên cứ giấu cho kỹ trước đã, tới lúc đó phối hợp với chị thế nào thì chị sẽ tự liên lạc với em.” Giản Ý Chi sờ đầu nàng, trong lòng vẫn có suy tính riêng.
Phó An Nhiên cắn môi dưới, bàn tay khẽ phủ lên lưng Giản Ý Chi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Vậy giấu như thế thì bình thường chúng ta phải gặp nhau thế nào? Lúc em muốn đi chung với chị thì phải làm sao…”
Chuyện này cũng là một vấn đề.
Giản Ý Chi hơi thu mắt lại, giọng nói nhỏ dần: “Chị… chúng ta có thể tới đây gặp nhau, chị có thể không về nhà vào buổi tối, chúng ta tìm lý do ra ngoài là được. Chỗ này cũng không có gì cần phải cố kỵ cả, có thể tới nấu cơm, muốn qua đêm cũng không thành vấn đề, lúc khác thì chúng ta hẹn ở ngoài.”
Nghe có vẻ như đang yêu đương vụng trộm ấy nhỉ? Giản Ý Chi bị suy nghĩ của mình dọa sợ, đây chỉ là để tiện ở chung nhiều hơn mà thôi, đúng thế, không có gì sai cả…
Khóe môi Phó An Nhiên lộ ra ý cười, trong lòng tràn ngậm vui vẻ, ánh mắt dung túng theo Giản Ý Chi, ung dung đáp: “Vâng, chị nói gì thì làm thế đi.”
Tối chủ nhật so với thứ 7 thì rõ ràng dòng người ngoài đường đã giảm bớt, có lẽ là vì thứ hai phải đi làm.
Thời Thanh Thu tắm rửa xong ngồi trong phong mở máy tính xem một trailer phim về đề tài chiến tranh nhiệt huyết, cả phòng thỉnh thoảng đều tràn ra tiếp hò hét.
Ôn Khinh Hàn từ thư phòng trở về, thấy nàng đang ngồi trên ghế, trên bàn có một đĩa táo đã được gọt sẵn, còn nàng thì nhìn chằm chằm vào máy tính, trong tay đang cầm một cây tăm ghim một miếng táo ăn.
Ôn Khinh Hàn lấy quần áo mới ra, vừa cởi nút áo trên người vừa hỏi: “Thanh Thu, đang xem phim gì thế?”
Thời Thanh Thu cắn quả táo, “ờm” một tiếng rồi đáp lại: “Này là trailer phim mới của A Vọng, anh ấy đã quay trước khi kết thúc hợp đồng.”
Ôn Khinh Hàn thay áo thun quần đùi xong thì đi qua, ghế rộng, một mình Thời Thanh Thu ngồi vẫn còn một chút kẽ hở nhưng hai người ngồi lên thì quá chật. Thời Thanh Thu nhận ra, đứng lên kéo Ôn Khinh Hàn ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi lên đùi cô.
Ôn Khinh Hàn cong môi ôm eo Thời Thanh Thu, há miệng ngậm miếng táo đang xiên trên cây tăm trong tay Thời Thanh Thu.
Cô ăn xong, trán dụi lên cằm Thời Thanh Thu: “Gần đầy có phim gì hay để xem không, chúng ta đi xem phim đi.”
Thời Thanh Thu cúi đầu suy tư, một ngón tay nâng cằm Ôn Khinh Hàn lên đối mặt với nàng: “Của người quen thì không có, bộ này của A Vọng thì ít nhất phải mấy tháng nữa mới công chiếu, nhưng phim công chiếu gần đây cũng không hợp để chúng ta đi xem cho lắm, loại phim thanh xuân kia vẫn thôi thì hơn.”
Ôn Khinh Hàn kéo tay nàng xuống, nửa thật nửa giả hỏi: “Vậy cậu muốn xem gì? Xem phim sau khi cưới xong phải duy trì quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế nào à?”
Thời Thanh Thu phụt cười, màn hình máy tính chiếu trailer phim xong lại bắt đầu chiếu chương trình phỏng vấn Tần Vọng, nàng nghiêng người qua ấn phím tạm dừng, sau đó tiếp tục dựa vào Ôn Khinh Hàn phản bác: “Phim đó thì mình càng không cần phải xem, quan hệ giữa mình và mẹ vẫn tốt đấy thôi. Xem xem làm thế nào để người yêu có chút tình thú thì còn được, mình đã sắp bị cậu biến thành một cán bộ già rồi, mình là nữ thần quốc dân tràn đầy sức sống đó biết không hả?”
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một chút, nắm chặt cánh tay hỏi cô: “Mình thật sự không có tí tình thú nào à?”
“Mình đùa đấy.” Thời Thanh Thu dùng ngón tay chọt lên gương mặt Ôn Khinh Hàn, giọng nói mềm mại cất lên bên tai cô: “Cậu rất đáng yêu, như thế cũng rất tốt rồi, còn cái thứ tình thú này thì mình có là được rồi, chúng ta có thể bổ sung cho nhau.”
Thật ra so với những người khác thì Ôn Khinh Hàn thật sự hơi giống một cán bộ kỳ cựu, nhưng cô như vậy lại càng thu hút Thời Thanh Thu nhất.
Thời Thanh Thu dựa lên vai vô, nâng sợi tóc cô lên thưởng thức trên đầu ngón tay. Sau khi nàng và Ôn Khinh Hàn ở bên nhau, nàng vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian ôm nhau yên bình thế này, dường như làm thế nào cũng sẽ không chán, thậm chí lên giường nằm còn có hơi lười, chỉ muốn dựa vào trong lòng cô mãi thôi.
“Khinh Hàn.”
“Hả?”
Thời Thanh Thu nói nhỏ bên tai cô: “Tối ngày mốt có bữa họp lớp mấy bạn thời đại học, là lớp tụi mình á, mấy cậu ấy mới báo cho mình.”
Ôn Khinh Hàn hơi quay sang hỏi: “Cậu muốn đi à? Tối ngày mốt mình có tiệc xã giao, có thể đến đón cậu về chung.”
Thời Thanh Thu cắn môi, bóp mặt cô một cái, có phần oán trách: “Rốt cuộc cậu có hiểu ý của mình không vậy? Lớp tụi mình, là lớp tụi mình á!”
Lúc đại học hai người không học chung lớp nhưng Thời Thanh Thu và Kỳ Duyệt lại học chung, họp lớp đại biểu cho việc rất có thể Kỳ Duyệt sẽ có mặt.
Sao Ôn Khinh Hàn không nhận ra được mấy lời này chứ? Nhưng cô chỉ muốn tuân theo ý Thời Thanh Thu mà thôi, vì vậy không khỏi cười nói: “Mình hiểu ý của cậu nhưng mình không muốn vì dăm ba câu mà làm ảnh hưởng tới quyết định của cậu, huống chi mấy chuyện kia thật sự đã trở thành chuyện râu ria đối với chúng ta rồi, không phải sao?”
Vẻ mặt Thời Thanh Thu hoảng hốt, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Khinh Hàn, giữa đuôi lông mày đạm mạc đã bị sự dịu dàng thay thế, cô không tức giận cũng không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào, thậm chí còn dịu dàng nhìn nàng.
Thời Thanh Thu ôm cổ Ôn Khinh Hàn, vươn tay nhéo vành tai ấm áp kia, nghiêm túc nói: “Mình không đi, tối ngày mốt mình ở nhà chờ xã giao về.”
Ôn Khinh Hàn mỉm cười lắc đầu, gõ lên trán nàng một cái: “Cậu quên mình từng nói gì với cậu rồi à?”
“Gì cơ?” Thời Thanh Thu mê mang nhìn cô.
Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn lại càng nhu hòa, hai mắt nhìn qua Thời Thanh Thu như đang nhớ lại, cô nắm chặt tay Thời Thanh Thu, truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay mình sang cho nàng, sau đó nói bằng giọng nhu hòa tự nhiên: “Thanh Thu, mình đã nói với cậu là đừng vì quá khứ với Kỳ Duyệt mà làm ảnh hưởng tương lai của cậu, bây giờ câu nói này vẫn có hiệu lực. Trong sinh mệnh của cậu có mình nhưng trong cuộc đời cậu không chỉ có tình yêu, bây giờ con đường cậu đi cần có giao thiệp rộng rãi hơn. Cậu ta là quá khứ, đã không thể làm ảnh hưởng đến tình yêu của cậu nữa rồi, cũng càng không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Cậu không có bất kỳ lý do gì trì trệ chậm bước vì cậu ta, cũng không có bất kỳ lý do gì mà từ bỏ chuyện mình muốn làm vì cậu ta cả.”
“Mình nào có nói muốn từ bỏ đâu, mình chỉ không muốn xảy ra thêm sự cố nào mà thôi.” Thời Thanh Thu vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng nhớ lại lúc mới vừa vào đoàn làm phim “Dữ Quân Tuyệt”, vừa đau lòng vì Ôn Khinh Hàn lại không nhịn được lắc tay cô nói: “Mình không nghĩ nhiều thế đâu, mình chỉ sợ cậu sẽ không vui thôi.”
Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, dịu dàng lại hài hước nói: “Sợ gì chứ? Cậu đã là vợ mình, trên tay còn đeo cả nhẫn đôi với mình, cả đời này cậu đều là người của mình. Cùng lắm thì chờ cậu về lại xử lý cậu sau.”
Thời Thanh Thu không nhịn cười được, hai tay nàng gãi eo Ôn Khinh Hàn, cắn môi nói: “Ai là người của cậu hả? Cậu chẳng có tí xấu hổ nào cả, ngày nào cũng chỉ biết đùa giỡn lưu manh, mau đi tắm rửa đi…”
Ôn Khinh Hàn cong môi, giọng nói cũng có ý cười không rõ thì bị nàng gãi eo: “Chẳng lẽ không phải vậy ư?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)