Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

1279 0 11 0

Hội nghị giao lưu kết thúc mỹ mãn, nhân viên đoàn luật sư của văn phòng luật Ức Hàm bao gồm cả Thời Thanh Thu đều rời đi vào ngày hôm sau.

Ngồi trên máy bay, Thời Thanh Thu nghỉ ngơi một chút rồi thấy Ôn Khinh Hàn bên cạnh cũng nhắn mắt, đầu hơi ngửa lên nghỉ ngơi. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người Ôn Khinh Hàn lên cao một chút.

Lần ra ngoài này, đại khái thứ lưu lại cho Thời Thanh Thu ấn tượng lớn nhất là ăn. Thường thường đều là nàng hẹn Ôn Khinh Hàn đi, nhưng lần này Ôn Khinh Hàn lại phát huy trí nhớ siêu đỉnh, cho Thời Thanh Thu nếm thử hết tất cả các món mà đồng nghiệp của cô nhắc đến.

Sau khi hạ cánh thì lại phải bắt đầu một vòng công việc mới, cái cuộc sống bị sắp xếp mọi thứ và ca ngợi đủ trò cách nàng không xa. Thời Thanh Thu nhìn mảng chữ viết lớn trên văn kiện, mắt trầm xuống thâm ý tối tăm, đóng văn kiện lại, rồi lần nữa khép đôi mắt lại, tự thư giãn.

Sau khi hạ cánh xuống thành phố B, mọi người về nhà, Ôn Khinh Hàn cũng đưa Thời Thanh Thu về nhà họ Thời.

Trên đường, Thời Thanh Thu đã nhận được điện thoại của Phan Gian Văn. Nàng cũng không kinh ngạc lắm, vì đúng là nàng cần phải bị thúc giục đôi chút.

"Thanh Thu, em đã quyết định người sẽ đồng hành cùng mình chưa?" Phan Gia Văn vừa gọi điện thoại vừa nhìn màn hình máy tính. Các diễn viên khác đều báo tin về người hợp tác cùng lên rồi, chỉ còn mỗi Thời Thanh Thu vẫn chưa quyết định thôi.

"Vẫn chưa ạ, em vẫn chưa nói với cậu ấy?" Thời Thanh Thu cau mày nhìn về phía trước, ánh mắt dời sang bóng hình Ôn Khinh Hàn đang lái xe, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại dời đi.

"Cái gì?" Phan Gia Văn ngạc nhiên, một tay khác buông chuột ra, vùi cả người vào lưng ghế: "Em còn chưa bàn xong vụ cùng ai đi show thực tế đó hả? Bây giờ gần như chỉ mỗi mình em vẫn chưa thông báo tin về người cùng đồng hành đó, em có muốn tham gia hay không hả?"

Phan Gia Văn tức giận nói, gần như dở khóc dở cười. Thời Thanh Thu vốn nổi danh là chuyên nghiệp, sao lần này lại kéo dài lâu đến vậy?

Thời Thanh Thu nhìn sang Ôn Khinh Hàn một cách mất tự nhiên, sao nàng cứ cảm thấy tiếng Phan Gia Văn lớn quá, có khi nào lọt ra ngoài để Ôn Khinh Hàn nghe được hay không. Nhưng nàng không thấy Ôn Khinh Hàn có phản ứng gì, hay là đang tập trung lái xe.

Một tay khác của nàng sờ vào dây an toàn, yên lặng một lúc lâu sau mới nói: "Em biết rồi chị Văn, tối nay em sẽ bàn bạc, nếu như không được thì em sẽ tìm người khác, chị yên tâm."

Cái show thực tế này tốt nhân nên dẫn theo một người mình quen biết đến để hợp tác ghi hình chung, dù sao lúc nào cũng có máy quay phim đi theo hết, một người có thể phối hợp cực tốt với mình là được nhất. Đối với Thời Thanh Thu bây giờ thì tất nhiên, sự lựa chọn sẽ nằm trong hai người là Ôn Khinh Hàn hoặc Diêu Nhuế.

Nhưng Diêu Nhuế kết hôn rồi, nên không tiện ra ngoài thời gian dài, hơn nữa chưa chắc gì chồng cậu ấy đã đồng ý. Vậy thì chỉ còn mỗi Ôn Khinh Hàn mà thôi. Bây giờ mình và Ôn Khinh Hàn cũng kết hôn rồi, cho nên việc Ôn Khinh Hàn cùng đi ghi hình với mình lại không quá thích hợp nữa.

"Vậy được rồi, buổi tối tụi chị sẽ đợi điện thoại của em, em phải nhớ cho kỹ đó." Phan Gia Văn bảo được, trái tim cũng buông xuống được phân nửa, còn nửa kia chắc phải chờ cú điện thoại tối nay của Thời Thanh Thu thì mới buông xuống hết được.

Cúp máy xong, Ôn Khinh Hàn mới hỏi: "Có chuyện gì sao?" Cô nghe giọng Thời Thanh Thu vừa rồi hình như hơi khó xử, như thể có chuyện gì đó phải hoàn thành gấp.

Thời Thanh Thu nhìn vòng gia đình trong WeChat, Thời Hoành Lãng vừa gửi cho nàng tin nhắn bảo đưa Ôn Khinh Hàn về nhà ăn cơm. Sắc mặt nàng khôi phục như thường, nói: "Không có gì đâu. Đúng rồi, lát nữa đến nhà mình ăn cơm đi, mình mới nói với bố mẹ là tối nay chúng mình về."

Ôn Khinh Hàn quay đầu đối diện với ánh mắt của Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng gật đầu rồi lại tập trung về phía trước: "Được."

Nói đến ba mẹ của Thời Thanh Thu là Thời Hoàng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ, từ lúc Thời Thanh Thu nói muốn ra ngoài cùng Ôn Khinh Hàn, Đường Tĩnh Tuệ loáng cái đã báo ngay cho Thời Hoành Lãng. Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ âm thầm nảy ra suy nghĩ, cứ tạm khoan nói cho hai người lớn nhà họ Ôn đã, để họ quan sát một chút, gán ghép thêm chút, nếu thật sự có cửa thì xác địch luôn, khiến ai người lớn nhà họ Ôn vui vẻ.

Thế nhưng, Ôn Khinh Hàn vừa bị Thời Thanh Thu kéo vào cửa thì Thời Hoành Lãng đứng bật dậy từ sô pha, mặt đầy ý cười nhìn về phía hai người, còn Đường Tĩnh Tuệ thì theo chấn dì Hà ra đón.

Bảo mẫu nhận hành lý của Thời Thanh Thu, Đường Tĩnh Tuệ thì vừa đi vừa kéo tay Ôn Khinh Hàn, nồng nhiệt nói: "Cuối cùng hai đứa cũng về rồi. Khinh Hàn à, nghe Thanh Thu nói lần này cháu đi mở hội nghị giao lưu, có thuận lợi không?"

Ôn Khinh Hàn để mặc Đường Tĩnh Tuệ kéo mình, khẽ mỉm cười chào hỏi: "Dì, chú, dì Hà. Lần hội nghị này vẫn như trước, rất thuận lợi ạ."

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ kéo một tay khác của Ôn Khinh Hàn nói: "Mẹ, lát nữa cơm nước xong sẽ nói chuyện với hai người tiếp, con với Khinh Hàn đi rửa tay đã..." Dứt lời kéo luôn Ôn Khinh Hàn vào bếp.

"Ôi chao hai chái đứa này, trong bồn rửa có cá đó, các con đừng đóng nước lại..." Đường Tĩnh Tuệ không kịp ngăn, chỉ đành nhắc một câu từ xa xa.

"Con biết rồi ạ." Thời Thanh Thu kêu lên.

Sao nàng không hiểu Đường Tĩnh Tuệ được chứ? Chắc chắn sẽ lại nói bóng nói gió gán ghép hai người nữa cho xem, nhưng nàng vẫn chưa thương lượng xong với Ôn Khinh Hàn bao giờ nên công khai cho ba mẹ biết hai người đã kết hôn. Công khai với đồng nghiệp là một chuyện, mà nói thẳng với ba mẹ lại là chuyện khác.

Sau khi ăn cơm tối gần xong, dì Hà bưng lên một đĩa dưa hấu không hạt lên, mọi người vừa ăn dưa hấu vừa trò chuyện.

Thời Hoành Lãng nói: "Thanh Thu, khi nào hết kỳ nghỉ phép vậy con?"

Thời Thanh Thu vừa ăn hết một miếng dưa hấu, đang dùng tăm xiên một miếng nữa, cắn một ngụm rồi nói: "Hết rồi ạ, ngày mốt con phải đi quay quảng cáo, hai ngày sau là bắt đầu show thực tế rồi."

"Show thực tế?" Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ quay sang nhìn nhau: "Là loại show quay theo kịch bản, chơi trò chơi gì đó đó sao? Hình như lần trước con cũng tham gia rồi."

Mấy hôm trước có rộ tin là không ít show thực tế đều có kịch bản sẵn, không thật lắm. Ông và Đường Tĩnh Tuệ lên mạng xem thử thực hư thế nào, hơn nữa cũng sẽ nghe ngóng kỹ ở chỗ con gái những tin mới nhất, ít nhiều cũng nghe được một hai.

Ôn Khinh Hàn nhếch môi, hơi nở nụ cười.

Thời Thanh Thu "phụt" một tiếng, bật cười: "Cũng có thể nói là thế ạ, nhưng cũng không hẳn là có kịch bản hết, nhưng chắc chắn là sẽ có sắp xếp, lỡ may có tình huống đột ngột xảy ra cũng dễ dàng khống chế, giảm gánh nặng ạ."

Trong giới có rất nhiều quy tắc ngầm, nhưng cái này là bí mật công khai, khó trách Thời Hoàng Lãng sao lại biết. Trước đây Thời Thanh Thu cũng có tham gia show thực tế rồi, những chuyện sắp xếp trước thì cũng như lời Thời Hoành Lãng nói, đúng là  "dựa theo kịch bản sắp xếp để chơi trò chơi".

Thời Thanh Thu cắn một miếng dưa hấu, gật đầu: "Show thực tế này sẽ không phải quay lâu, nó cũng khác những show thực tế khác, một mùa chỉ có mấy số, và một vài diễn viên tham gia nên sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Nhưng sau show thực tế con còn phải quay phim, tốn thời gian cũng tương đối dài."

Nàng đã nhận "Dữ quân tuyệt", đại diễn Lê Thừa Lượng lại nổi tiếng là yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, bộ phim này chắc chắn là không thể quay ít hơn hai ba tháng được.

"Thanh Thu, con lại nhận phim sao?" Đường Tĩnh Tuệ không nỡ. Nếu Thời Thanh Thu không đóng phim, chỉ tham gia vài hoạt động thì còn có thời gian thi thoảng về nhà. Nhưng nếu phải quay phim mất thời gian dài thì chắc phải lâu lắm mới gặp lại được con.

Thời Thanh Thu biết suy nghĩ của ba mẹ, nháy mắt một cái, mập mờ nói: "Quay xong bộ phim này đại khái cũng không còn bận như trước đây với bây giờ nữa, cho nên ba mẹ ráng đợi một chút nha."

Lần này Đường Tĩnh Tuệ và Thời Hoành Lãng đều không hiểu, ngay cả Ôn Khinh Hàn cũng không hiểu ý nàng. Thời Hoành Lãng định mở miệng hỏi, Thời Thanh Thu đã cười ha hả gạt đi: "Ba mẹ à, trễ thế này rồi, con đưa Khinh Hàn ra ngoài trước, lát nữa còn sẽ về phòng luôn."

Nói rồi nàng kéo tay Ôn Khinh Hàn rời khỏi bàn cơm, Ôn Khinh Hàn không thể làm gì khác hơn là quay đầu mỉm cười áy náy chào hai người lớn, rồi theo Thời Thanh Thu ra đến cửa.

Sắc trời đã tối nhưng thời gian vẫn còn sớm, Ôn Khinh Hàn phải chỉnh lý tài liệu cho hội nghị lần này nên hẳn sẽ phải về nhà cô.

Cách chỗ để xe nhà họ Thời một đoạn, hai người thả chận bước đi dưới bóng đêm, Ôn Khonh Hàn nói: "Thanh Thu, mình tự đi lấy xe được rồi, cậu về đi."

Thời Thanh Thu quay đầu nhìn cô, hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi mình sao? Ví dụ như chuyện mình mới vừa nói."

Ôn Khinh Hàn là người thông minh như vậy, chắc chắn đại khái cũng nghe ra, chẳng qua là cô có hỏi ra hay không thôi. Thời Thanh Thu hiểu rất rõ điểm này nên mới gợi ý cho Ôn Khinh Hàn một chút.

Nhưng Ôn Khinh Hàn lại lắc đầu, nói: "Cậu muốn nói cho mình thì sẽ nói, mình có hỏi hay không cũng không quan trọng."

Trước nay cô không phải là người nói nhiều, huống chi là về chuyện công việc của Thời Thanh Thu, phần lới thời gian cô chỉ đóng vai trò là người lắng nghe, sau đó nói cho Thời Thanh Thu một ý kiến hợp lý. Nếu không nghe thấy giọng Thời Thanh Thu ban chiều nói chuyện điện thoại có gì đó không đúng lắm thì cô cũng sẽ không mở miệng chủ động hỏi.

"Chẳng trách Tiểu Nhuế lại nói cậu là người khó hiểu." Thời Thanh Thu tức giận cười nói: "Mình cũng hỏi cậu thế rồi, đương nhiên là muốn cho cậu biết, sao cậu lại không phối hợp với mình chút chứ?"

Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt như có nụ cười: "Được, vậy mình phối hợp. Xin hỏi cậu có thể nói cho mình biết ban nãy cậu nói chuyện trên trời dưới đất gì với ba mẹ cậu vậy? Mình rất tò mò đó."

Phối hợp quá giả, Thời Thanh Thu không nhịn cười được: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là mình không muốn gia hạn hợp đồng nữa, muốn tự mở phòng làm việc riêng."

"Ừ?" Ôn Khinh Hàn dừng bước, hơi xoay người đối mặt với nàng.

Thời Thanh Thu cũng dừng lại đối mặt với Ôn Khinh Hàn, thu lại vẻ mặt nhẹ nhõm lúc nãy, nghiêm mặt nói: "Cậu xem, hợp đồng của mình, dù công ty có cho mình đãi ngộ thế nào thì mình cũng chỉ là một công cụ kiếm tiền thôi. Mặc dù bây giờ có nhận hoạt động nào cũng báo trước cho mình một tiếng, nhưng chắc chắn sẽ có chút gò bó. Dù sao ký với mình cũng là để kiếm tiền, cho nên ở mức độ nhất định nào đó thì mình vẫn mãi mãi là người bị quản thúc."

"Ừm, nói tiếp đi." Ôn Khinh Hàn gật đầu.

Thời Thanh Thu trầm ngâm rồi nói tiếp: "Cho nên là mình muốn thử tự làm một lần." Nàng nhíu mày một chút, lúc sau mới hơi giãn ra, như thể yên tâm, thả lỏng nói: "Nếu như thành công thì tốt. Nếu như không thành thì tiền kiếm được bao nhiêu năm qua cũng đủ để mình tiêu rồi. Nếu có rảnh thì cậu đi kiện cùng mình đi."

Vẻ mặt nàng bắt đầu trở nên hài lòng, nặng nề ban nãy đã được sự thư thái trong lời nói thay thế. Nàng kéo tay Ôn Khinh Hàn, tiếp tục đi về phía trước: "Khinh Hàn, cậu thấy thế nào?"

Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng sang nàng, môi cong lên: "Cậu thích là được rồi."

Nếu như mỗi một sự lựa chọn của bạn là vì muốn bản thân trở nên tốt hơn, thậm chí là vì mong thoát khỏi trạng thái nào đó không thích hợp nữa. Nhưng nếu bạn không thích sự lựa chọn ấy, thế thì cuối cùng cũng có một ngày bạn dùng một cách khác để kéo dài hoặc buông xuôi, cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

Đi trên con đường này không phải nguyện vọng của Thời Thanh Thu, hôm nay phải đổi cách để tiếp tục, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý buông xuôi rồi. Ít nhất điều đó có nghĩa là nàng không cần phải khiến bản thân bận rộn để không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa.

Đây là chuyện tốt.

"Cậu không có gì muốn nói với mình sao?" Thời Thanh Thu dừng bước trước nhà xe, hỏi.

Ôn Khinh Hàn lại khẽ gật đầu một cái, nhưng lần này lại nói thêm với Thời Thanh Thu một câu: "Có gì cần mình giúp không?"

Câu này miễn bàn, chính là câu Thời Thanh Thu vẫn đang chờ đợi, Ôn Khinh Hàn đã nói ngay đúng ý định trong lòng nàng. Nàng dứt khoát nói thẳng luôn: "Có, show thực tế ban nãy mình nói có hơi đặc biệt."

"Sao?"

"Nhất định phải dẫn theo ít nhất một người quen cùng tham gia, người nhà hay bạn bè đều được. Cậu..." Thời Thanh Thu dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Có thời gian không?"

Cùng Thời Thanh Thu tham gia quay show thực tế, không chỉ cần thời gian rảnh mà còn cần phải lộ mặt trong chương trình, vậy cô lấy thân phận gì để tham gia với Thời Thanh Thu chứ? Đầu mày Ôn Khinh Hàn hơi nhíu lại, ngay khi Thời Thanh Thu tưởng cô không đồng ý thì cô hỏi: "Vậy mình phải chú ý gì không?"

Thời Thanh Thu cúi đầu cười một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn cô: "Không cần phải chú ý gì cả, cứ giữ kiểu thường ngày của cậu, theo sát mình nữa là được rồi. Không phải tốn nhiều thời gian đâu, tầm một tuần thôi."

Ôn Khinh Hàn cũng không có thói xấu gì, chỉ là phải mang kính nên không được để rơi. Chỉ cần chú ý theo sát Thời Thanh Thu, những chuyện khác không phiền Ôn Khinh Hàn phải quan tâm.

"Không thành vấn đề." Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Vốn tưởng mình phải đến hỏi Diêu Nhuế, cũng đã bắt đầu nghĩ thử xem nên thuyết phục chồng em ấy thế nào thì Thời Thanh Thu đã được Ôn Khinh Hàn cứu ra từ bể u đầu mẻ trán, vấn đề chần chừ mấy hôm nay cứ thế mà được giải quyết một cách dễ dàng. Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cười một tiếng: "Khinh Hàn, cảm ơn cậu."

Ôn Khinh Hàn đối diện với ánh mắt nàng, khuôn mặt hơi có vẻ hời họt lãnh đạm cũng ngậm nụ cười mỉm.

Không lâu trước đây mới nhắc là hai người đã kết hôn rồi, đúng rồi đấy. Chẳng bao lâu mà Thời Thanh Thu lại quên rồi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16