Ôn Khinh Hàn ngày thứ hai hồi phục rồi, tiếp tục công việc hàng ngày của mình từ 9h tối đến 5h sáng ngày hôm sau, hơn nữa còn dự định tạm thời sẽ sống ở trấn Phượng Hoàng.
Bây giờ cô ấy với Thời Thanh Thu đã có mối quan hệ rõ ràng, vì vậy tốt hơn là nên ở gần một chút. Dù trấn Phượng Hoàng cách xa công ty luật nhưng có thể chấp nhận được.
Thời Thanh Thu đã không nấu ăn quá lâu rồi, khi đi làm về vào trưa muộn, nàng đã nấu vài món ăn. Nhưng khi trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên wechat, nàng đã có một ý tưởng và bảo cô đợi mình một chút. Sau đó gói đồ ăn cho hai người vào trong hộp cơm giữ nhiệt và đi ra ngoài.
Sau khi đọc wechat do nàng gửi, Ôn Khinh Hàn dặn dò quầy lễ tân để nàng trực tiếp vào.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cao giọng nói: "Vào đi."
Thời Thanh Thu mở cửa bước vào, dùng chân đóng cửa lại, quay mặt về phía Ôn Khinh Hàn, hai tay đưa ra sau như đang xách thứ gì đó, lộ ra góc trắng bạc.
Ôn Khinh Hàn hơi hơi nheo mắt, tò mò hỏi nàng: "Có đồ cho mình không?"
“Mình đi qua sẽ mất mấy giây, cậu có thể đoán thử.” Thời Thanh Thu từng bước, bước tới gần, bước qua ghế, đứng ở bàn làm việc nhìn Ôn Khinh Hàn một cách cao thượng, cúi người mỉm cười và hỏi: "Đoán ra chưa?"
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Vẫn chưa!”
“Ôn đại luật sư của chúng ta hôm nay không thông minh chút nào. Mình rất mong chờ mà.” Thời Thanh Thu thở dài, trong mắt chứa nụ cười ranh mãnh. Nàng đặt hộp cơm giữ nhiệt giấu sau lưng lên bàn làm việc và ngồi xuống nói với Ôn Khinh Hàn: "Mình đến đây tìm cậu ăn cơm. Cơm này là mình làm, bởi vì nhớ ra đã lâu không nấu cho cậu mà đúng lúc muốn ăn trưa cùng cậu, vì vậy mình đã đóng gói rồi mang qua đây."
Ôn Khinh Hàn đoán rằng Thời Thanh Thu tới tìm mình ăn trưa, nhưng không ngờ Thời Thanh Thu lại tự mình mang đồ ăn tới.
Cô ngửi đồ ăn do Thời Thanh Thu lấy ra, cười hỏi: "Tất cả đều là cậu làm hết sao?"
Thời Thanh Thu trả lời một cách tự tin: "Tất nhiên, hơn nữa mùi vị khá ngon. Nếu không tin, cậu hãy thử xem. Đảm bảo sẽ khiến cậu say mê tài nấu nướng của đầu bếp Thời." Nàng vừa nói vừa đẩy một món ăn qua, còn đưa đũa tới.
“Vậy thì mình có thể yên tâm ăn rồi.” Ôn Khinh Hàn nhếch khóe miệng, cầm lấy đôi đũa.
Thời Thanh Thu mang đến món sườn xào chua ngọt, trứng chiên và còn một phần rau xào, trông khá đẹp mắt. Ôn Khinh Hàn có thói quen ăn từ nhạt sang mặn, trước tiên anh ăn rau xanh, không khác gì món anh làm, mùi vị khá ngon, vị mặn vừa phải.
Nhưng Thời Thanh Thu muốn đến ăn cùng cô, phần tâm ý này cũng đủ để cô cảm nhận được vị ngọt mà đầu lưỡi không thể nếm được từ những món ăn trước mắt.
Trong lòng nghĩ như vậy, cô âm thầm cười nói: "Rất ngọt."
"Hả? Ở đâu có vị ngọt?" Thời Thanh Thu đang đợi ý kiến của cô, nàng liền sửng sốt, không nhịn được liền nếm thử một miếng rau xanh, cau mày nói: "Không có mà, không phải cậu vừa ăn một chút đồ ngọt chứ?"
Ôn Khinh Hàn cười không ngừng nghỉ, Thời Thanh Thu không thừa nhận thất bại mà lại đặt một miếng sườn trước mặt cô: "Cậu thử cái này xem."
Ôn Khinh Hàn cúi đầu cắn một cái, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, tay đang cầm đũa của Thời Thanh Thu đưa cho. Sau đó nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt nghiêm túc và dịu dàng: "Vẫn là ngọt, trước giờ chưa từng nếm qua thứ gì ngọt như vậy."
Khi Thời Thanh Thu nhìn thấy dáng vẻ này, nàng đã hiểu ra, Ôn Khinh Hàn căn bản không hề nói về khẩu vị. Nói cách khác, những gì Ôn Khinh Hàn biểu đạt không phải là mùi vị của đầu lưỡi.
Cô không vui vẻ gì dùng sức nhét một miếng sườn vào bát Ôn Khinh Hàn, cắn môi tức giận nói: "Ôn Khinh Hàn, ăn cho cẩn thận, đừng trêu chọc mình. Nếu không lần sau mình sẽ không tới nữa."
Một chút thú vị thích hợp có thể làm cho tình cảm giữa hai người hài hòa hơn, không quá nhạt nhẽo, cũng không quá gay gắt. Ôn Khinh Hàn nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của nó nên không nói tiếp nữa, ăn một cách thật sự ngoan ngoãn.
Ôn Khinh Hàn mím môi, nếm thử nước sốt còn sót lại từ món sườn. Như thường lệ, gắp cho Thời Thanh Thu một ít rau, hỏi Thời Thanh Thu với giọng điệu lãnh đạm: "Thanh Thu, mấy ngày nay có lịch trình gì không?"
“Có đó, mình phải đến công ty một chuyến nói với chị Phương việc không gia hạn hợp đồng nữa.” Thời Thanh Thu nhai hai miếng rồi trầm ngâm nói: “Mặc dù chắc chắn chị ấy đã biết chuyện này rồi nhưng chị ấy đã giúp mình rất nhiều. Mình vẫn phải trực tiếp nói chuyện với chị ấy. "
Nếu như nói Phan Gia Văn là Bá Lạc* của nàng ấy, thì bà chủ lớn của Giải trí Tinh Dạ, Phương Cảnh chính là chỗ dựa đằng sau ủng hộ vị Bá Lạc này. Nếu không có Phương Cảnh cho dù Phan Gia Văn xem trọng nàng cũng không có đủ nguồn lực để nâng đỡ nàng.
*Bá Lạc: người sống ở thời Xuân Thu, nước Tần, rất giỏi về xem tướng. Ở đây ý chỉ là người giỏi bồi dưỡng và đào tạo ra nhân tài.
"Ừm, việc này nên làm. Trước kia nghe cậu nói Phương tổng của Tinh Dạ rất dễ tính." Ôn Khinh Hàn cúi đầu vừa ăn vừa nghĩ rồi cười nói: "Khi nào thì đi?"
“Hai ngày nữa đi.” Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, “Ngày mai mình muốn đến nhà cậu, từ lúc về vẫn chưa tới chào hỏi.”
“Vậy đến lúc đó mình đưa cậu đi, bàn bạc xong thì gọi điện thoại cho mình.” Ôn Khinh Hàn gật đầu. “Nếu như ngày mai, dùng xong bữa tối, mình phải đi ra ngoài gặp thân chủ. Cậu muốn về luôn, hay muốn ăn xong thì nói chuyện với ba mẹ, đợi mình về? "
Thời Thanh Thu cụp mắt xuống, cắn đũa, nhẹ giọng nói: "Mình nói chuyện cùng ba mẹ đi, đã lâu không cùng họ nói chuyện cẩn thận. Có điều, buổi tối lúc cậu về, mang cho mình một phần bánh trôi. Mình muốn ăn. "
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ một tiếng, "Được, ta biết rồi."
Nam nữ trong văn phòng luật gần như nổ tung sau khi kết thúc bữa trưa trở về, đặc biệt là lúc chiếc ô tô trắng, bóng loáng lái ra, Trần Dật nhìn chằm chằm gương mặt ở ghế phụ trong cửa sổ ô tô thì chút nữa bay lên trời.
Thời nữ thần thực sự đã đến văn phòng luật rồi! Thảo nào boss Ôn lại ở lì trong phòng làm việc, không đi ra ngoài ăn cơm!
"Boss Ôn thật sự quá đáng. Nữ thần tới lại không nói cho chúng tôi biết một tiền, lại độc chiếm, hứ..." Trần Dật một tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt, một tay dùng bút chọc vào nắp cốc người còn lại, biểu cảm oán hận.
Mọi người chỉ cười cười không nói gì, Mạnh Tư Kỳ đang định lên lầu tìm hồ sơ, đi ngang qua gõ vào đầu anh ta hả hê: "Đó là vợ của boss Ôn. Đừng cứ suốt ngày suy nghĩ nhiều. Coi chừng boss Ôn đóng băng cậu đến chết. "
“Đấy cũng là nữ thần của tôi mà!”
Cầm chén trà đứng ở hành lang lầu hai lãnh đạm nhìn xuống, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu lúc này một chút cũng không cần phải dè dặt nữa.
Cô giơ tay lên kiểm tra thời gian, ánh mắt trầm xuống, trở lại văn phòng thu dọn giấy tờ, xách cặp rời khỏi công ty luật.
Mấy tháng rồi, cuối cùng Kỳ Duyệt cũng liên lạc với cô để gặp mặt. Cô không thể đoán được mục đích lần này đích Kỳ Duyệt muốn gặp cô là gì, nhưng từ chối không phải là cách an toàn để giải quyết vấn đề. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô đã đồng ý.
Địa điểm hẹn gặp không phải là nơi sang trọng, mà là một quán cà phê mà thời đại học bình thường mọi người thường hay ghé qua. Chủ quán cà phê là một đôi chồng đối xử với khách hàng rất nhiệt tình, lại thêm mười phần phúc hậu. Cách trang trí của quán này cũng không tạo cho người ta cảm giác hào hoa thường thấy ở thành phố nhộn nhịp mà thực sự chỉ có sự thoải mái.
Kỳ Duyệt ngồi ở một chiếc bàn trong góc, hai chân khoanh lại, thần sắc bình tĩnh nhìn những người đi đường qua lại từ cửa sổ.
Giản Ý Chi bước tới, đặt chiếc cặp xuống và ngồi, mỉm cười với người phục vụ và nói: "Một tách cà phê Ireland. Cảm ơn "
“Được ạ. Xin chờ một chút.” Nữ phục vụ gật đầu, mỉm cười.
Kỳ Duyệt thu lại ánh mắt, vươn tay chạm vào cốc cà phê trước mặt, cười nói: "Cà phê Ireland, lớp dưới cùng là rượu whisky, lớp giữa là cà phê, trên cùng là bơ. Nhiều năm như vậy rồi, tóm lại, cậu vẫn thích uống rượu, hơn nữa càng uống càng mạnh."
Giản Ý Chi nhún vai, cong cong khóe môi cười nói: "Không còn cách nào, mình quen rồi. Thỉnh thoảng uống một ít cho đỡ thèm."
Kỳ Duyệt nhấp một ngụm cà phê, Giản Ý Chi cũng đáp lại một câu: "Cà phê trắng hầu như không có vị đắng, mùi vị nhạt nhẽo. Nhiều năm trôi qua như vậy, cậu vẫn không thích vị đắng."
Cũng giống như hồi đó, cậu ta và Thời Thanh Thu đều thích đồ ngọt. Giản Ý Chi nhớ rằng cô ấy cũng không thích vị đắng cho lắm.
“Mình rất vui vì cậu còn nhớ.” Nụ cười của Kỳ Duyệt đơn thuần, không có mục đích hay thắc mắc gì, giọng nói của cô ấy dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ. “Mình thỉnh thoảng cũng uống cà phê đắng, dù sao uống vị ngọt lâu như vậy rồi, sẽ từ yêu thích trở thành thói quen. Cũng giống như cuộc sống vậy, sẽ không suôn sẻ mãi mãi, sẽ luôn thỉnh thoảng gặp phải một chút cay đắng. "
Bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy vẫn không thích vị đắng. Mỗi khi nếm phải đồ có vị đắng, cô luôn nhớ tới cảm giác năm đó, từ vị đắng ở trong miệng lại thấy đắng ở trong tim.
“Đạo lý to lớn của cậu càng ngày càng nhiều rồi, trước đây không phải như vậy.” Giản Ý Chi thở dài, tựa lưng vào ghế nhìn cô một cách thích thú.
"Tất cả mọi người đều sẽ thay đổi, không phải sao? Không ai vẫn còn giống như dáng vẻ trước đây" Kỳ Duyệt trong giọng nói chứa đầy ẩn ý, cười: "Còn cậu thì sao? Cô gái ngày hôm đó nghe điện thoại giúp cậu thật sự không phải là bạn gái của cậu sao?"
Ánh mắt Giản Ý Chi có một chút mất tự nhiên, cô dùng ngón tay kéo ống quần, nhàn nhạt đáp: "Đương nhiên là không phải. Mình từ trước đến giờ đều không thích những người còn trẻ, cảm thấy quá mệt mỏi." Nàng liếm liếm môi, ngẩng đầu lên nói:" Có điều mà nói, những người so với trước kia căn bản không thay đổi nhiều cũng không phải là không có."
“Mình biết là có.” Kỳ Duyệt liếc nhìn cô và ngừng nói khi người phục vụ bưng cà phê tới.
“Cà phê Ireland của cô, xin mời dùng.”
Giản Ý Chi cười cảm ơn người phục vụ, Kỳ Duyệt thuận tiện nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu vào khoảng không trước cửa hàng, chiếu xuống bóng của những người đi bộ qua lại với độ dài khác nhau. Giống như năm đó bọn họ đang ngồi ở đây và nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian và hồi ức, tại khoảnh khắc này giống như đang quay ngược thời gian.
Cửa hàng rất yên tĩnh, giọng nói của Kỳ Duyệt nhẹ nhàng, cùng với Giản Ý Chi quay trở về câu chuyện của bảy năm về trước: "Mình cảm thấy mình đã thay đổi rồi, cũng không phải là thay đổi. Năm đó, mình mới thi đỗ đại học không bao lâu. Ba mình làm ăn thất bại, ông ấy nợ một khoản tiền lớn, lấy hết tiền tiết kiệm ở trong nhà cũng không đủ đền cho người ta. Lúc mình biết được chuyện này thì cửa nhà chúng đã bị người ta phun sơn lên nhiều lần rồi.
Cũng giống như cậu nhìn thấy trong phim, nhìn thấy toàn bộ sơn đỏ chảy xuống tường, giống như máu vậy. Ba mẹ vẫn luôn giấu mình, cho đến khi mình về nhà vào một ngày cuối tuần. Ba mình đi cứu vãn chuyện làm ăn thì quen với một kẻ tiểu tam, mà mẹ mình mỗi ngày ở nhà rửa mặt bằng nước mắt.”
Giản Ý Chi lắc nhẹ tách cà phê và uống ngụm đầu tiên, ngụm đầu tiên này chủ yếu là bơ, nhưng thứ cô cảm thấy lại là vị đắng.
Kỳ Duyệt dừng lại một chút, khịt mũi rồi mỉm cười: "Trước ngày đó, mình nghĩ rằng gia đình sẽ luôn là nơi che mưa chắn gió an toàn của mình. Ba mẹ mình nhìn mình lớn lên, nhìn thấy mình cùng với một chàng trai hay một cô gái ở bên nhau. Sau đó chờ mình mang người có thể đi cùng mình đến suốt đời về nhà. Mọi người sẽ cùng ăn cơm và trò chuyện như một gia đình. Mình sẽ nói với ba mẹ rằng, đây là người mà mình yêu, chúng mình sẽ kết hôn và ở bên nhau trọn đời.
Khi mình ở bên cạnh Thời Thanh Thu, suy nghĩ này đã chiếm một vị trí lớn trong tâm trí mình. Mình quyết định nói với bố mẹ rằng mình đã có một người bạn gái ở trường , khi có thời gian, mọi người cùng nhau đi ăn và gặp mặt. Nhưng ngày đó, cái ngày đó, trên những bức tường trước cửa nhà mình đều có những đám sơn giống như máu. Chúng rơi từng giọt từ trên tường xuống đất, toàn bộ trên tường dường như đã bị tạt máu lên vậy.”
Giản Ý Chi tay miết chặt ly cà phê, cắn môi rồi trầm giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
“Sau đó?” Kỳ Duyệt cười một cách gượng gạo, nhìn sang chỗ khác, ánh mắt cuối cùng rơi vào trong cốc cà phê còn lại một nửa, trong mắt dường như có những giọt nước mắt. “Sau đó, một người bạn cũ của mẹ mình sẵn lòng giúp đỡ chúng mình, với điều kiện là mẹ mình phải ly hôn và kết hôn với ông ta. Nếu không thì học phí của mình và chi phí sinh hoạt của mẹ mình, bao gồm cả cuộc sống tương lai của mình và mẹ sẽ không được chu cấp nữa. Hơn nữa ngay cả khi mẹ mình đã ly hôn, những người đó sẽ không buông tha cho hai mẹ con mình.
Cậu biết đấy, những người đòi nợ, họ sẽ làm rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Không quan trọng là cậu đã ly hôn hay chưa, mình là con gái của ba, vì vậy phải gánh vác lỗi lầm của ông ấy. Vì vậy, nếu mẹ mình không thỏa hiệp thì những người xung quanh không ai là không bị ảnh hưởng. Mà nếu mình trở thành con gái của ba dượng, nếu mình muốn tiếp tục đi học thì bắt buộc phải cùng với mẹ, cùng với ông ấy ra nước ngoài. "
Câu chuyện cũ có lẽ đã kết thúc rồi, Kỳ Duyệt im lặng một hồi, mới mỉm cười nói: "Ba dượng của mình kiểm soát của rất chặt chẽ. Ông ấy không cho phép hai mẹ con có bất kỳ một chút liên quan nào đến mọi việc trong nước. Mình không thể liên lạc với bất kỳ ai mà mình quen biết. Nhưng may mắn duy nhất chính là ông ấy rất tốt với mình và mẹ. Nhưng mỗi ngày mình không thể quay về, đều nghĩ về nơi này, mỗi ngày đều muốn quay về. Ý Chi, cậu nói xem, mình có thay đổi không? "
Giản Ý Chi cổ họng bị hàng loạt lời nói của Kỳ Duyệt làm cho nghẹn lại, cô trầm giọng đáp: "Cho dù cậu cho rằng mọi suy nghĩ của mình đều giống như bảy năm trước, nhưng cậu không còn là người của bảy năm về trước nữa rồi. Có lẽ cậu vẫn giữ tâm tình của lúc đó, nhưng cậu không còn đơn thuần nữa rồi.”
Kỳ Duyệt cười khổ, cô đột nhiên nếm được vị đắng của cà phê đắng mà cô rất ít khi uống, từ trong lòng bắt đầu lan tỏa ra.
Giản Ý Chi nhấp một ngụm cuối cùng, nếm thử hương vị của rượu whisky, ngồi thẳng lưng, giống như chuẩn bị sắp chào tạm biệt.
Kỳ Duyệt đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: "Hai người họ, cậu cảm thấy sẽ đi được bao xa?"
“Kỳ Duyệt, đây không phải là chuyện cậu nên hỏi.” Giản Ý Chi cầm cặp đứng lên, nhìn thẳng vào Kỳ Duyệt, thay đổi vẻ mặt ôn hòa dễ chịu, trước khi xoay người rời đi, nói ra vài lời: “Không quan tâm Khinh Hàn đi con đường này như thế nào, đây chính là con đường cô ấy đã tự mình chọn, trở thành con đường tốt nhất. Nếu như nó không thành công, vậy chỉ có thể khiến cô ấy phải nếm trải cái gọi là nỗi đau, con dao đâm vào tim mà vẫn không biết buông tay. Nhưng những điều này đều không liên quan gì đến cậu.”
-------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)