Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32

1266 0 11 0

Trên cơ bản thì ngày thường Ôn Khinh Hàn chưa từng rời khỏi công việc vạch rõ giới hạn thế này, tất cả chuyện ở công ty luật đều rơi trên đầu Giản Ý Chi. Cũng từ lúc đầu, người trong công ty luật biết Ôn Khinh Hàn kết hôn với Thời Thanh Thu xong, tính tình bùng nổ nhiệt tình cũng dần chuyển thành im lìm, đồng thời bắt đầu nhớ Ôn Khinh Hàn, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Lý Văn Kiêu cầm ly nước trở về từ phòng giải khát của lầu một, cảm thán: “Ngày thứ năm boss Ôn không có ở đây, nhớ cô ấy quá.”

Trần Dật vừa mới đi toilet về, gặp Lý Văn Kiêu bốn mắt nhìn nhau rồi thở dài: “Ngày thứ năm máy làm lạnh hình người không có ở đây, đột nhiên cảm thấy thành phố này nóng đến mức bốc khói.”

Dưới cánh tay Thiệu Tinh kẹp một phần văn kiện, lướt Weibo bước xuống từ lầu hai, vừa đi vừa đọc: “Reuters* “Trong phim ngoài đời” mới nhất vừa lộ ra tin tức Thời Thanh Thu và người yêu Ôn Khinh Hàn vô cùng đằm thắm, qua ảnh chụp hiện trường có thể thấy rõ hai người đối diện nhau ẩn ý đưa tình làm người ngoài ghen tỵ.”

*Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

Liễu Ức và Mạnh Tư Kỳ đang gõ bàn phím ngẩng đầu nhìn nhau, ba người đang đi tới cũng tự nhìn thoáng qua, sau đó lầu một phát ra một tiếng thở dài đồng nhất: “Haizz…”

Phó An Nhiên vẫn xem hồ sơ trong phòng hồ sơ, chủ yếu ngoại trừ các đồng nghiệp thỉnh thoảng lên tìm tài liệu sẽ trò chuyện vài câu ra thì nàng cũng không có chút đa nghi nào. Ngay cả có lần Giản Ý Chi đi vào tìm tài liệu cũng không làm ảnh hưởng đến nàng nên nàng không nhận ra Giản Ý Chi từng vào đó.

Mãi cho đến lúc ăn trưa, mọi người gọi nàng cùng ra ngoài ăn trong nhóm Wechat, nàng khéo léo từ chối, định xem chút nữa rồi mới ra ngoài. Ai ngờ vừa xem là gần hơn một tiếng, nàng đang định cầm điện thoại tìm xem gần đây có gì ăn ngon hay không thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc” bên ngoài phòng hồ sơ.

Phó An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười lập tức bao trùm trên môi: “Học tỷ, sao chị lại tới đây? Chị không đi ăn cơm hả?”

Giản Ý Chi vẫn dựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhún vai nói: “Vừa rồi còn chút việc chưa làm xong, đúng lúc thấy em cũng chưa ra ngoài. Sao hả, đã nghĩ ra được muốn ăn trưa ở đâu chưa? Thời gian nghỉ trưa vẫn còn rất dư dả.”

Mấy người ở lầu một ra ngoài ăn cơm trưa vẫn luôn không gọi cô và Ôn Khinh Hàn, cùng lắm là hỏi hai bọn cô có muốn mua về hay không, cho nên cô và Ôn Khinh Hàn vẫn luôn ăn trưa chung với nhau. Bây giờ Ôn Khinh Hàn không ở đây, mấy ngày nay cô toàn ăn một mình, vừa rồi nhìn thoáng qua Wechat, thấy chắc Phó An Nhiên cũng chưa ra ngoài nên bây giờ mới tới đây một chuyến.

Phó An Nhiên lắc đầu: “Vẫn chưa, lúc trước em chưa tới đây, hai ngày nay đều ăn ở tiệm cơm cạnh công ty luật, hôm nay muốn đổi khẩu vị một chút.”

Giản Ý Chi suy tư gật đầu hỏi nàng: “Em ăn đồ ăn vùng nào? Chẳng hạn như có yêu cầu hay kén cái gì không ấy.”

Phó An Nhiên cười nói: “Không có, bình thường em không kén ăn.”

Giản Ý Chi cũng nhoẻn miệng cười, hơi giương cằm nói: “Vậy đi với chị đi, chị dẫn em tới một tiệm chị thường tới ăn, giá cả thực tế và mùi vị cũng không tồi, chỉ hơi xa một chút, chắc đi tới khoảng chừng mười phút.”

Giản Ý Chi muốn giới thiệu cho Phó An Nhiên một tiệm ăn nhỏ cũng nằm trong khu vực văn phòng cao cấp này, ngày thường cô hẹn thân chủ nói chuyện, nếu gần tới giờ cơm trưa thì cô sẽ dẫn thân chủ tới chỗ tiệm ăn mình thấy không tồi để vừa ăn vừa nói. Có đôi khi tán gẫu dưới hoàn cảnh thoải mái như vậy sẽ có một loại trợ giúp nhất định.

Dọc đường Giản Ý Chi nhận điện thoại, vừa nói vừa đi vào cửa tiệm ăn. Cô vừa cúp điện thoại bỏ vào trong túi thì ông chủ tiệm ăn đã chào hỏi cô: “Luật sư Giản tới rồi ư? Hôm nay vẫn ngồi ở chỗ cũ à?”

“Vâng, tôi dẫn theo đồng nghiệp mới tới nên nhờ ông đưa cho tôi một phần menu nhé.” Giản Ý Chi cười kéo Phó An Nhiên bên cạnh.

Dáng người của ông chủ hơi phát tướng, lúc cười vô cùng ôn tồn, cho dù ai nhìn vào cũng không thấy có gì không tốt cả. Ông ấy vừa cầm một tấm menu trong quầy, vừa nhiệt tình nói: “Không thành vấn đề. Hai người qua ngồi trước đi, tôi pha ấm trà rồi đưa qua cho hai người.”

Giản Ý Chi gật đầu, sau đó dẫn Phó An Nhiên đi tới chỗ cạnh cửa sổ sát đất mà mình thường ngồi, vỗ vai Phó An Nhiên: “An Nhiên, một lát em xem muốn ăn gì thì gọi nhé. Nếu bảo chị đề cử thì là mì xào, mùi vị của mấy món mì xào trong tiệm này không tồi.”

Từ lúc vào cửa, bàn tay Giản Ý Chi khoát lên vai nàng đã cướp đi sự chú ý của nàng. Cũng không biết vì sao động tác này rất mình thường nhưng khi Giản Ý Chi làm sẽ khiến nàng vô thức để ý. Có lẽ là bởi vì quan hệ của ba mẹ nên quan hệ giữa hai người hơi mập mờ, bấy giờ mới làm nàng để ý tới Giản Ý Chi nhiều hơn.

“Vâng, cảm ơn học tỷ.” Phó An Nhiên mấp máy môi mỉm cười với Giản Ý Chi.

Ông chủ đưa menu lên cùng một lượt với nước trà, Giản Ý Chi để Phó An Nhiên gọi món trước, cuối cùng Phó An Nhiên dựa theo đề cử của Giản Ý Chi mà gọi một phần mì xào trứng cà chua, Giản Ý Chi gọi mì xào xì dầu.

Hai phần mì xào nhanh chóng được bưng lên, hai người vừa ăn vừa em một câu, chị một câu trò chuyện về công việc. Tay trái Giản Ý Chi cầm thìa, tay phải cầm đũa, sau khi cuốn mì sợi vào đầu đũa, bỏ ra thìa rồi cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.

Cô thuận miệng hỏi: “Hai ngày nay đã quen chưa? Có vấn đề gì không?”

Phó An Nhiên không ăn mì còn màu mè như Giản Ý Chi, nàng cũng chỉ dùng đũa gắp cho vào miệng. Nghe thấy Giản Ý Chi đột nhiên hỏi vậy, nàng vừa bỏ một miếng vào miệng rồi vội vàng cắn đứt, sau đó lắc đầu nói: “Không có, mọi người đối xử với em rất tốt, em phải nhanh chóng đi vào quỹ đạo trước khi học tỷ Ôn trở về.”

“Cô ấy à…” Giản Ý Chi cười một tiếng: “Cô ấy có trở về thì chắc cũng không có thời gian để ý tới em đâu, chỉ cần em đừng rơi lại sau lưng người khác nhiều quá là được rồi.”

Lời nói của Giản Ý Chi có ý tứ, Phó An Nhiên lại nghĩ, đúng vậy Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn vừa kết hôn, tin tức này cũng oanh động trên Weibo rồi.

“Học tỷ Ôn và học tỷ Thời…”

Phó An Nhiên cau mày suy nghĩ nhưng không nghĩ ra cách nói nào hay, đành phải cười nói: “Thật sự rất bất ngờ, em không ngờ hai người họ sẽ ở bên nhau, lúc trước chưa từng nghe thấy tin tức có liên quan đến chuyện phát triển quan hệ giữa hay người họ.”

Giản Ý Chi cười rót một ly trà đẩy qua cho Phó An Nhiên rồi lại rót cho mình một ly, lời nói sâu xa: “Bây giờ mới có thể chứng minh một chân lý, nhìn thấy nghe thấy không nhất quyết là thật, không chút manh mối dấu hiệu gì mới là có khả năng nhất.”

Chưa kể lúc trước Thời Thanh Thu như thế nào với Ôn Khinh Hàn, chỉ riêng việc Ôn Khinh Hàn giữ yên lặng trong mấy năm nay, nếu không phải cô có quan hệ thân thiết với Giản Ý Chi thì e là chẳng ai biết Ôn Khinh Hàn có tâm sự. Trừ khi chính cô nói ra, nhưng rất hiển nhiên chuyện này là không thể nào. Trước khi không có bất cứ hi vọng nào, sao Ôn Khinh Hàn có thể để Thời Thanh Thu vì vậy mà rời xa cô được chứ?

Phó An Nhiên ăn mì ngước mắt nhìn Giản Ý Chi, nàng chỉ cảm thấy lúc Giản Ý Chi tình cờ nói vậy luôn có một cảm giác khám phá hồng trần. Ánh mắt hiện tại của cô vô cùng nhạt nhẽo, thật sự giống như xưa nay đều không để ý tới chuyện này, cũng sẽ không bị quấy rầy bởi mấy chuyện này.

Phó An Nhiên vừa định dẫn chủ đề thì điện thoại chợt reo lên, lúc nàng nhìn thấy dãy số quen thuộc cũng hơi sửng sốt, không nghe máy ngay, chi tiết này bị Giản Ý Chi bắt được chuẩn xác.

“Chào anh.” Cuối cùng Phó An Nhiên vẫn nghe máy, giọng điệu có phần hờ hững hơn so với vừa rồi mới nói chuyện với Giản Ý Chi.

“Không cần phải vậy, bây giờ tôi không tiện nói chuyện này.”

“Tôi tôn trọng quyết định khi ấy của cô, bây giờ nói chuyện này cũng muộn rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Sau khi Phó An Nhiên hờ hững nói xong thì cúp máy, tiếp tục ăn mì, chỉ là sắc mặt của nàng không có vui vẻ như lúc nãy, sự trầm mặc cũng vô cùng rõ ràng.

Giản Ý Chi lại cuộn mấy sợi mì lên đầu đũa, sau đó vuốt xuống thìa, lúc đưa lên bên môi thì hơi mấp máy môi như đang nhớ lại gì đó. Một lát sau cô để tay xuống, vẫn giơ cái thìa mì kia mà lên tiếng: “Lúc trước chị từng tiếp đãi một thân chủ, lúc cô ấy tìm đến chị rất lễ độ, cũng rất phối hợp với chị tìm hiểu tình tiết vụ án. Lúc đó chị vừa vào nghề không lâu, chỉ mới thắng được mấy vụ kiện cáo mà thôi, cô ấy nghe danh mà tới nhưng cũng nghe danh mà đi.”

Phó An Nhiên bị câu “nghe danh mà đi” này của cô thu hút sự chú ý, nàng ngẩng đầu nhìn Giản Ý Chi, chỉ thấy cô hoàn toàn không có chút bất mãn nào khi nói lại chuyện lúc đó, trái lại khóe môi còn nở nụ cười.

Giản Ý Chi nói tiếp: “Cô ấy được người ta giới thiệu tới, sau khi nói chuyện với chị một hồi thì nói là lần sau hẹn tiếp, sau đó chị bị báo cho biết là cô ấy muốn tìm luật sư khác, lý do là phần thắng bên đó lớn hơn.”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó thế nào à? Sau đó vị luật sư mà cô ấy xem trọng đúng lúc có vụ kiện, thật sự là bận đến mức không có thời gian nhận lời nhờ vả của cô ấy, cho nên cô ấy lại tìm về chị. Khi đó chị thấy cô ấy hạ thái độ rất thấp nên cũng không để ý tới chuyện kia, định nhận ủy thác từ cô ấy.”

Giản Ý Chi ngước mắt nhìn Phó An Nhiên, buông thìa xuống, cầm ly uống một hớp trà rồi tựa lưng vào ghế, ung dung nói: “Nhưng ngay lúc đó cô ấy lại nói xin lỗi chị lần nữa, một vị luật sư khác nổi tiếng hơn nói có thể rút ra chút thời gian tới gặp cô ấy.”

Phó An Nhiên kinh ngạc: “Người này làm vậy quá thất thường rồi đó, cô ta không thấy thời gian của chị cũng là thời gian à?”

Giản Ý Chi nhíu mày, vẻ mặt không thèm quan tâm. Cô đặt cái ly lên bàn, tay vẫn không rời đi, ngón tay vuốt ve thân ly, giọng điệu tự nhiên: “Đến tình trạng đó, đương nhiên chị biết chị ở vị trí thế nào, chị chỉ có thể bị xem là lựa chọn dự phòng đằng sau mà thôi, một khi có lựa chọn tốt hơn thì chị sẽ bị bỏ lại phía sau không chút do dự nào. Hơn nữa chuyện này đã có lần đầu thì rất có thể sẽ xuất hiện lần hai.”

Nói đến đây, dường như Phó An Nhiên đã hiểu được ý muốn biểu đạt chân chính của Giản Ý Chi. Nàng hơi sững sờ, nhìn thấy Giản Ý Chi ngồi thẳng, cong môi nói: “Có đôi khi chúng ta không thể ngăn chặn một kết quả xấu xảy ra, nhưng sau khi nó xảy ra, chúng ta có thể lựa chọn để nó không xảy ra lần thứ hai. Em phải biết, có thể xảy ra lần thứ hai hay không, tỉ lệ này nắm chắc trong tay chính mình.”

Phó An Nhiên cúi đầu, dùng đũa gắp mì cọ qua cọ lại trên đĩa: “Học tỷ, chị nghe thấy chuyện em vừa nói hả?”

Giản Ý Chi nhún vai bỏ mì vào miệng, sau khi nuốt xong mới ung dung nói: “Chị nghe thấy chút giọng của đàn ông, một người đàn ông bám riết lấy em không buông, em còn nói tôn trọng quyết định của anh ta, không muốn tiếp tục gì đó, chị nghe cũng không thấy lạ.”

Cho nên cô mới dùng một chuyện từng trải lúc trước đến giúp đỡ nàng ư? Phó An Nhiên không kìm lòng được tươi cười, nàng cúi đầu cắn mì, hút vào rồi khẽ hỏi: “Vậy sau này thân chủ kia còn quay lại tìm chị nữa không?”

Giản Ý Chi đầy vô tình nói: “Đương nhiên là có. Dù sao luật sư kia cũng chỉ có thể bỏ chút thời gian tới gặp cô ấy mà thôi, có nhận vụ kiện hay không thì chưa chắc chắn được.”

Phó An Nhiên đang tính hỏi cuối cùng thế nào, Giản Ý Chi lại nhanh hơn nàng một bước, cô hơi chớp mắt, cong môi nói: “Kết quả cuối cùng là chị từ chối cô ấy. Thân chủ có quyền lựa chọn luật sư, luật sư cũng có quyền lựa chọn nhận vụ kiện hay không, con người thay đổi thất thường không đáng được tha thứ.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16