Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 123

922 1 10 0

Thời Thanh Thu lái xe rất nhanh, cũng không biết bản thân mình lái bao lâu thì tới, tóm lại là nàng cất xe xong lập tức đi lên thư phòng. Nàng không có thời gian thay giày, thay quần áo, trong đầu chỉ có mỗi quyển nhật ký kia.

Ôn Khinh Hàn viết nhật ký bảy năm, trong đó có tất cả quá khứ mà Thời Thanh Thu muốn biết.

Lúc trước khi Ôn Khinh Hàn thú thật về quyển nhật ký thì Thời Thanh Thu cũng không định đi xem quyển nhật ký kia, bởi vì nàng cảm thấy bản thân nhìn thấy những quá khứ kia sẽ không nhịn được mà đau lòng, sẽ không nhịn được nói với Ôn Khinh Hàn.

Nhưng lần nào Ôn Khinh Hàn cũng cứ nói, nếu như có xem thì đừng để cô biết.

Lúc này Thời Thanh Thu không nhớ mấy chuyện đó nữa, nàng chỉ muốn cho cô những thứ tốt nhất trong cuộc sống sau này, bù đắp lại những quá khứ kia, khiến cô hạnh phúc, khiến cô hài lòng, khiến cô vui vẻ.

Nhưng hôm nay, những quá khứ mà Thời Thanh Thu muốn biết, sau khi Giản Ý Chi nói ra những suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu muốn biết những quá khứ kia.

Nàng muốn biết rốt cuộc Ôn Khinh Hàn đã giấu bao nhiêu năm rồi, muốn biết rốt cuộc cô đã tích lũy tình cảm từ khi nào mới khiến cô có thể ẩn nhẫn không nói ra suy nghĩ của mình như thế, dù có vi phạm tình cảm cũng muốn nghĩ cho nàng trước tiên.

Thời Thanh Thu tìm được quyển nhật ký kia trong ngăn tủ, vị trí đặt nó không giống lúc mình mới tới, Ôn Khinh Hàn vẫn giữ thói quen viết nhật ký.

Quyển nhật ký rất dày, mép vở còn có hơi cũ kỹ do đã dùng nhiều năm, trang bìa màu trắng lại không hề có vết bẩn, có thể thấy được bình thường Ôn Khinh Hàn bảo vệ nó cỡ nào.

Thời Thanh Thu ngồi trên ghế, ôm quyển nhật ký hít sâu một hơi, dừng lại một hồi mới cẩn thận lật ra trang đầu tiên.

Nét chữ hiên ngang quen thuộc của Ôn Khinh Hàn đập vào mắt, đó là lúc cả hai vừa vào đại học.

Ngày đó chỉ ghi một câu đơn giản: “Mình thích cậu ấy, mình rất chắc chắn.”

Thời Thanh Thu không nhịn được bật cười, thật sự phụ họa cho phong cách lão cán bộ kỳ cựu của cô, không có tình thú lại còn thẳng thắn.

Rất nhiều ngày sau đó, Thời Thanh Thu đã không thể cười nổi nữa, mũi cũng đau xót.

“Bên cạnh cậu ấy có thêm một cô gái, cô gái kia cũng thích cười như cậu ấy. Lúc cả hai ở chung với nhau, cô ấy lại vui vẻ hơn một chút, cũng sẽ vui hơn lúc đi chung với mình, như vậy rất tốt. Dù sao chuyện mình không làm được cũng đã có một người khác giúp mình hoàn thành rồi.”

Trước mắt như thể xuất hiện Ôn Khinh Hàn của lúc đó, bình tĩnh, tự do, chưa từng nói nhiều, trong mắt như chứa một vùng biển rộng không thể nhìn thấu, không thể nhìn rõ.

Thời Thanh Thu không khỏi cắn môi, tiếp tục lật xem.

“Đã nhiều ngày rồi chúng mình không nói chuyện với nhau, mình rất muốn nói thêm mấy câu với cậu ấy, nói một chút về thời tiết mấy ngày nay, tâm sự chuyên gần đây ba mẹ bắt đầu mê game trên máy tính. Nhưng hình như mình lại không tìm được cơ hội nói chuyện, thôi bỏ đi.”

Dấu chấm tròn cuối cùng hơi loang ra như thể ngòi bút máy lúc đó đã dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi vòng tròn.

Một câu “thôi bỏ đi” khiến một người trời sinh lãnh đạm như Ôn Khinh Hàn thể hiện ra sự do dự, trái tim Thời Thanh Thu đột ngột đau đớn, hốc mắt cũng đỏ lên.

Thậm chí nàng còn không nhớ rõ lúc đó mình đang làm gì, tóm lại hình ảnh trong trí nhớ đều không có Ôn Khinh Hàn.

Khoảng thời gian đó cả hai đều rất ít gặp mặt nhau, cho dù có gặp cũng chỉ chào một tiếng rồi đi.

“Hôm nay cậu ấy hẹn mình ra ngoài, mình biết rõ không nên đồng ý, không nên tới gần nhưng mình muốn gặp cậu ấy, mình không kiềm chế được. Cậu ấy chính thức giới thiệu cô gái kia với mình, lúc cậu ấy nói câu ‘Đây là bạn gái của mình’, trong mắt cậu ấy như có ánh sáng, đó là dáng vẻ mình muốn nhìn thấy nhất ở cậu ấy, vì vậy cũng không phải mình cũng không sao.”

Trong mắt Thời Thanh Thu phủ lên một tầng sương mù, xuyên qua tầng sương mù kia, nàng mới nhìn thấy dưới trang này có vết nước thấm qua, giống như một giọt nước rơi xuống, xung quanh có vết mực mờ nhạt bị nước làm loang đã được lau đi.

Trước mắt nàng xuất hiện một bức tranh, đó là lúc nước mắt rơi xuống, Ôn Khinh Hàn luống cuống lau đi, thậm chí còn không để ý tay mình đang dính mực.

Tay nàng run lên, lật từng tờ từng tờ một, nhìn những dòng nhật ký mà cách mấy ngày hoặc mấy tuần Ôn Khinh Hàn mới viết một lần, hoặc nói cả một tuần cũng không quá đáng.

“Trong cuộc sống của cậu ấy đã hoàn toàn không cần mình, cô gái kia đã làm rất nhiều chuyện cho cô ấy, đó là những chuyện mà mình muốn làm nhưng không thể làm được. Nếu như cho mình một cơ hội, mình cũng muốn pha sữa cho cậu ấy một lần, nằm trên đồng cỏ nói chuyện với cậu ấy, chỉ có hai bọn mình thôi. Nhưng mà trên thế giới này không có nếu như.”

“Mình rất nhớ cậu ấy, mình có thể nhịn được, mình biết mình có thể nhịn được.”

“Cậu ấy khóc, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy khóc, bởi vì không thấy cô gái kia đâu cả. Mình không biết tại sao cô gái kia lại bỏ cậu ấy, mình muốn an ủi cậu ấy, mình muốn ôm cậu ấy, mình muốn làm áo giáp của cậu ấy để bảo vệ cậu ấy. Nhưng mình chưa từng ôm cậu ấy, mình không biết phải an ủi cậu ấy thế nào, cũng không biết phải nói cho cậu ấy biết mình muốn bảo vệ cậu ấy thế nào cả.”

“Mình muốn thử, ôm cậu ấy một lần.”

Thời Thanh Thu chợt khép quyển nhật ký lại ôm vào lòng, tay nắm chặt quyển sổ, đôi mắt ê ẩm sưng lên khó chịu, nước mắt như suối tuôn, gương mặt tràn đầy nước mắt.

Nàng che miệng lại, giọng nói nghẹn ngào vẫn chui ra từ khe hở: “Ôn Khinh Hàn, tại sao cậu lại giấu mình lâu như vậy? Sao cậu có thể giấu mình lâu như vậy được chứ…”

Nàng tưởng là bắt đầu từ lúc tốt nghiệp, có lẽ là trong một lần hẹn nhau nào đó giữa hai người, cũng có lẽ là một ngày nào đó về nhà cả hai, trong thời gian hai nhà gặp nhau, tâm tư của Ôn Khinh Hàn mới bắt đầu khác với lúc trước. Nhưng làm thế nào nàng cũng không ngờ Ôn Khinh Hàn đã nhìn nàng và Kỳ Duyệt quen nhau, nhìn hai người ở bên nhau, thậm chí nàng còn giới thiệu thân phận của Kỳ Duyệt trước mặt Ôn Khinh Hàn.

Cây dao đó là tự tay nàng đâm vào tim Ôn Khinh Hàn.

Hai mắt nàng đẫm lệ mơ hồ ôm chặt quyển nhật ký, làm thế nào cũng không bỏ được những nội dung mình vừa mới xem ra khỏi đầu, trang nào cũng đều là nàng, tràng nào cũng là sự thâm tình của Ôn Khinh Hàn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng đó.

Thời Thanh Thu khóc đến đau mắt, làm thế nào nước mắt cũng không dừng được, tiếng nghẹn ngào của nàng kéo dài trong thư phòng tĩnh mịch.

Đầu nàng đau đớn liên hồi, Thời Thanh Thu không biết mình đã khóc bao lâu, nàng lấy điện thoại ra bấm vào số của Ôn Khinh Hàn.

Không ngờ Ôn Khinh Hàn nghe máy rất nhanh, bên kia rất yên tĩnh, giọng nói của cô khiến người ta vô cùng yên tâm: “Thanh Thu, sao cậu chưa ngủ nữa?”

Thời Thanh Thu hít mũi, nước mắt lại lăn xuống, cố nén giọng nghẹn ngào nói: “Mình không ngủ được, mình nhớ cậu lắm.”

Bên Ôn Khinh Hàn đột nhiên có tiếng sột soạt rất vang, sau đó cô lại như thường ngày, chỉ nghe một chút đã cảm giác được cảm xúc khác thường của Thời Thanh Thu: “Mình về ngay, cậu chờ mình.”

Lúc đó Thời Thanh Thu mới nghĩ tới tiếng động vừa rồi giống như là ngồi dậy khỏi giường, nàng nghẹn ngào cản lại: “Cậu dừng lại cho mình, nằm xuống đi.”

Bên kia yên tĩnh mấy giây, mấy giây sau Ôn Khinh Hàn khẽ nói: “Nằm xuống rồi.”

Thời Thanh Thu tiếp tục ra lệnh: “Đắp kín chăn.”

Ôn Khinh Hàn nói: “Đắp kín rồi.”

Sau đó cô dừng một lát, thấp giọng nói: “Đừng khóc, mình đang ở nhà Ý Chi, ngày mai sẽ về.”

Hai mắt Thời Thanh Thu đẫm lệ, nghe Ôn Khinh Hàn an ủi thì nín khóc mỉm cười: “Ôn bảo bối, sao cậu đáng ghét thế…”

“Nói mình nghe, tại sao đột nhiên lại khóc?” Đây là chuyện Ôn Khinh Hàn để ý nhất vào lúc này.

Thời Thanh Thu cầm quyển nhật ký, mũi lại hít một cái, lời nói nửa thật nửa giả: “Bởi vì tối nay cậu không về nhà đúng giờ, mình nằm mơ thấy cậu không cần mình nữa, bỏ lại mình một mình…”

“Không có đâu.” Giọng Ôn Khinh Hàn trầm trọng hơn rất nhiều giống như đã ngồi dậy, giống như đang không biết phải làm gì để nàng yên tâm, đành phải lặp lại lần nữa: “Cậu tin mình đi, sẽ không có đâu.”

“Mình biết cậu sẽ không làm vậy đâu mà.” Thời Thanh Thu lau mắt, cảm giác mắt sưng đau dữ dội: “Mình chỉ nằm mơ thôi mà đã vậy rồi, không cho phép cậu ngồi dậy, không được nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống đi.”

Giọng nói dịu dàng của Ôn Khinh Hàn chậm rãi cất ra từ điện thoại: “Mình không nhúc nhích, cậu cũng ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai sẽ gặp mình thôi, mình ngủ với cậu, chờ cậu ngủ rồi mình lại cúp máy.”

“Không được.” Thời Thanh Thu mở to mắt, cố nuốt nước mắt vào, thúc giục cô: “Bây giờ mình ngủ ngay đây, chúng ta cùng tắt điện thoại, cùng ngủ.”

Ôn Khinh Hàn khẽ nói: “Được, cậu ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Thời Thanh Thu vẫn ngồi trên ghế, cuộn mình vào thành ghế rồi bất động.

Nàng đang đau lòng cho Ôn Khinh Hàn vì lý do thút thít của mình vừa rồi, sao nàng lại không tin, sao lại vì một giấc mơ mà nghi ngờ tấm chân tình được cô ôm trong lòng chứ.

Đêm nay Thời Thanh Thu không hề chợp mắt, mãi tới khi chân trời sáng lên, nàng mới mệt tới mức mí mắt như bị rót chì. Nàng quay về phòng tắm rửa một cái, ngủ thêm mấy tiếng nữa để cố giữ tinh thần. Nhưng lúc tỉnh lại thì bất hạnh nhạn ra dưới mắt mình đã có quầng thâm mờ nhạt, hốc mắt cũng hơi sưng lên.

Nàng nhìn thời gian một chút rồi gọi điện thoại cho Giản Ý Chi.

Lúc này Giản Ý Chi đang ở sân bay, đứng khá xa đám người đang tạm biệt kia, điện thoại trong túi quần rung lên.

“Thanh Thu, sinh nhật vui vẻ nhé.” Giản Ý Chi vui vẻ nhướng mày, giọng điệu vô cùng phấn chân: “Sáng nay mới nói câu này với khối băng tinh một lần, vừa hay lại nói với cậu lần nữa.”

Thời Thanh Thu lại hỏi: “Cậu ấy còn ở nhà cậu không?”

Giản Ý Chi đáp: “Không có, mình đã ra ngoài rồi thì đương nhiên cậu ấy cũng không còn ở đó. Mình tới sân bay tiễn bom, cậu ấy tới văn phòng luật thị sát công việc, một lát mình về thì cậu ấy sẽ tới tìm cậu.”

Thời Thanh Thu “ừ” một tiếng, nghĩ một hồi mới nói: “Bây giờ cậu về được chưa? Chúng ta gặp nhau chút đi.”

Giản Ý Chi nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhìn sang phía Kỳ Duyệt, người kia vẫn giữ nụ cười đó, đang chào tạm biệt với các bạn học.

Giản Ý Chi cười nói: “Được thôi, dù sao mình cũng không bận chuyện gì.”

Cô biết sau khi trải qua đêm qua, có lẽ Thời Thanh Thu muốn nói gì đó, cũng có lẽ là nàng muốn hỏi gì đó, tóm lại chắc chắn là có liên quan tới Ôn Khinh Hàn.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê, Thời Thanh Thu buộc tóc dài lên, đeo kính râm, trang điểm che đi tất cả vẻ mỏi mệt.

Giản Ý Chi vừa liếc mắt đã thấy nàng ngồi ở một nơi hẻo lánh, dù không thể sặc sỡ chói mắt như trong màn ảnh nhưng khí chất xuất chúng và sườn mặt xinh đẹp của nàng cực kỳ bắt mắt trong đám đông.

“Thanh Thu, cậu làm sao thế? Sao mắt sưng thế kia? Giản Ý Chi vừa cởi nút cài vừa ngồi xuống đối diện nàng.

“Không sao, một lát mình trang điểm thêm là được rồi.” Thời Thanh Thu hơi híp mắt, cảm giác mắt mình hơi đau.

Giản Ý Chi cũng không hỏi nhiều, nói với nàng: “Mình đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ cậu giao cho mình rồi đó, mấy chuyện khác mình sẽ không xen vào đâu. Con người Khinh Hàn, chỉ cần là chuyện có liên quan tới cậu thì dù là ai nói gì cậu ấy cũng chẳng thèm nghe. Vậy nên cậu xem phải làm gì cậu ấy đi.”

“Mình còn làm gì được nữa chứ?” Thời Thanh Thu cười một tiếng: “Bây giờ trừ muốn mắng cậu ấy ra thì mình chẳng nghĩ được gì khác.”

Trừ mắng ra còn muốn cắn cô, tối hôm qua khóc bao lâu thì cắn bấy lâu, cắn đến mức khiến Ôn Khinh Hàn ghi nhớ thật lâu, ngẫm lại xem đã sai ở đâu.

Giản Ý Chi chỉ cười không trả lời vấn đề này.

Thời Thanh Thu hỏi: “Cậu có biết chuyện lúc học đại học Khinh Hàn có thói quen viết nhật ký không?”

Giản Ý Chi nhún vai: “Coi như biết đi. Bởi vì cậu ấy viết mấy cái này rất cẩn thận, xưa nay không cho ai tới gần cả. Mình còn thỉnh thoảng thấy cậu ấy lén lút viết nó mới đoán được có lẽ là nhật ký, cậu ấy chưa từng nhắc tới, hơn nữa cũng giấu rất kỹ.”

Thời Thanh Thu cười nói: “Cậu đúng là để ý tỉ mỉ thật đấy.”

“Còn phải nói ư?” Giản Ý Chi hào hứng: “Có khi mình thấy cậu ấy đang viết nên muốn quan tâm cậu ấy một chút, xem xem rốt cuộc cả ngày im lìm làm gì, ngày nào cũng im vậy lỡ bệnh thì sao. Ai ngờ mình mới đi qua là cậu ấy đã giấu mất rồi, hỏi thì cậu ấy cũng không trả lời, mình cũng phục luôn.”

“Thật à…”

Thời Thanh Thu quay sang nhìn ra cửa sổ như thể nhìn thấy nữ sinh thanh lãnh lúc đó đang thẳng lưng viết gì đó.

Trong phòng ngủ ầm ĩ như vậy, trò chuyện, xem phim ti vi các thứ, bà tám cái gì cũng có, chỉ còn chỗ đó là không ai làm phiền.

Tư thế cô viết như không đúng như thể đang bảo vệ vật quý báu không để bị nhìn được, không ai đến gần cô, không ai thân cận với cô, cũng không ai để ý tới cô.

Dù là vậy thì cô vẫn không hề thư giãn tí nào, chỉ sợ bí mật mình giấu sâu trong lòng bị phơi bày ra ánh sáng.

Ngoài cửa sổ có tiếng cười nói của người qua đường đi ngang qua, có tiếng rì rào của lá khô rơi xuống, Thời Thanh Thu chợt đau lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16