Trong studio đang tiến hành quay chụp rất hăng say, đa số nhân viên công tác vẫn còn đói bụng, ngay cả diễn viễn cũng không ăn uống gì chỉ vì để đảm bảo trạng thái.
Một tay Lê Thừa Lượng cầm cuốn kịch bản, một tay chống nạnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy quay, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Ánh sáng từ ánh nến trong thư phòng ôm lên quanh người Cố Niệm và Hạ Hề Miểu, chiếu sáng đường viền tinh xảo trên bào phục hoa lệ của Hạ Hề Miểu và gương mặt hờ hững có vẻ dịu dàng của Cố Niệm.
Nhưng sự dịu dàng này cũng chỉ có một chút mà thôi.
“Sao lại trúng tên rồi? Không thể nào, không thể nào…” Cố Niệm khó tin nhìn chằm chằm vào phong thư trong tay rồi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Hạ Hề Miểu: “Không phải đã sắp thắng rồi sao? Sao đột nhiên lại trúng tên được chứ? Hề Miểu, chiến báo này không phải sự thật, không phải…”
“Cố Niệm, ngươi tỉnh táo chút đi.” Hạ Hề Miểu nắm chặt hai tay Cố Niệm, ánh mắt dừng trên vẻ mặt hốt hoảng của nàng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Quân y đã đang chẩn trị rồi, phụ hoàng cũng đã phái thêm đại phu tới, Cố tướng quân sẽ không sao đâu. Ngươi nhìn ta này, hành quân đánh trận, bị thương là chuyện không thể tránh được, Cố tướng quân sẽ bình an thôi…”
“Đương nhiên ta biết phụ thân sẽ bình an trở về rồi.” Cố Niệm siết chặt phong thư trong tay, trong mắt lóe lên một chút ý lạnh, ánh mắt xuyên qua hhn nhìn về một phía xa xăm nào đó: “Nhưng lần này quân Chu tập kích biên cảnh nước ta, bao nhiêu bách tính đã táng thân dưới vó ngựa của quân Chu rồi, hơn nữa còn có nước Tần lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Nếu như quân Chu đại thắng thì e là nước Tần cũng không nhẫn nại được…”
Nàng là nữ nhi của Cố Trấn Viễn, những thù này đương nhiên phải do nàng báo.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, không phải Cố tướng quân đã lui địch thuận lợi rồi ư?” Hạ Hề Miểu lại lên tiếng lấy phong thư trong tay nàng đi: “Nếu biết trước thế này thì ta đã không cho ngươi xem chiến báo này rồi, chờ Cố tướng quân đại thắng rồi đem chung với tin chiến thắng tới mới phải, lần này lòng tốt của ta lại gây ra chuyện xấu rồi.”
Lông mày Cố Niệm vẫn nhíu chặt như cũ, chỉ có khóe môi là hơi gượng ép nở nụ cười: “Đã làm ngài nhọc lòng rồi, sắc trời đã tối, ngài phải mau chóng hồi cung mới phải.”
Hạ Hề Miểu ít khi do dự: “Ngươi thật sự đã không còn nghĩ nhiều nữa rồi sao? Ta không yên lòng.” Nàng hơi khựng lại rồi phân phó nha hoàn đang đứng ở xa: “Nếu có chuyện gì quan trọng thì phải sai người vào cung tìm bổn cung. Đây là mệnh lệnh, nếu Cố Niệm không nghe theo thì người đầu tiên bổn cung không tha tội chính là các ngươi.”
Nha hoàn hoảng sợ: “Vâng, nô tỳ đã rõ.”
Lúc Hạ Hề Miểu hạ lệnh lại khôi phục về dáng vẻ công chúa điện hạ, vẻ u sầu của Cố Niệm cũng giảm đi đôi chút, bắt đầu khuyên nhủ: “Hề Miểu, ngài thật sự nên hồi cung rồi, ta tiễn ngài đến cửa cung.”
“Cut!”
“Thanh Thu, bắt đầu từ cảnh này trở đi, cảm xúc lúc sau phải được nắm bắt chuẩn xác, không được bộc phát ra ngay. Nhất là lúc nghe thấy phụ thân của cô hy sinh cho tổ quốc, chủ yếu lấy sự bối rối mà không tin làm chủ, bi thương của cô phải giữ lại đến cảnh nhìn thấy di thể mới được. Cảnh quay vừa rồi rất tốt, vẻ mặt lúc nhìn thấy chiến báo rất thích hợp…”
Lê Thừa Lượng gọi hai diễn viên chính ra giải thích cảnh quay, Kỳ Duyệt đứng phía xa nhìn Thời Thanh Thu lúc thì trầm tư lúc thì trao đổi ánh mắt với Thi Chiêu Ý sau khi thảo luận, đột nhiên cô ấy nhớ lại khoảng thời gian nàng ở cạnh mình nở nụ cười duyên dáng vào nhiều năm về trước.
“Kỳ tổng.”
Tiếng gọi của trợ lý kéo sự chú ý của Kỳ Duyệt trở về, cô ấy liếc mắt nhìn qua: “Mọi người về trước đi, để lại chìa khóa xe cho tôi.”
Trợ lý kính cẩn khẽ gật đầu, cầm chìa khóa xe đặt vào trong tay Kỳ Duyệt, sau đó khẽ bước lui ra ngoài.
Nhân viên công tác vây quanh studio cũng dần tản ra xung quanh, ai làm việc nấy đi thu xếp công việc, đạo cụ và máy móc chuẩn bị kết thúc công việc. Thi Chiêu Ý và Thời Thanh Thu cùng đi tới phòng hóa trang để tháo trang sức, vừa đi vừa thảo luận kịch bản.
Kỳ Duyệt lẳng lặng chờ ở đó, lúc nhìn thấy Dương Hiểu vội vàng chạy về studio, cô ấy nở nụ cười dịu dàng.
Thời Thanh Thu vừa quay xong cảnh kia đã không thấy Dương Hiểu đâu nữa là nàng đã biết chắc chắn Ôn Khinh Hàn tới rồi, nàng tẩy trang xong rồi thay lại quần áo của mình, tranh thủ chào tạm biệt Thi Chiêu Ý.
Còn chọc cho Thi Chiêu Ý chậm rãi ung dung trêu ghẹo nàng: “Em từ từ thôi, nhớ có thời gian thì giới thiệu cho chị và luật sư Ôn chút nhé.” Cô ấy hơi dừng lại, có phần nghiêm nghị nói: “Còn nữa, cái nào nên quên, cái nào nên nắm chắc, em phải cảm nhận được rõ trái tim của em.”
Bước chân Thời Thanh Thu hơi khựng lại, cuối cùng nàng nhắm mắt, để lại một câu nói dịu dàng bay bổng trong phòng hóa trang: “Em vẫn luôn biết rõ cái nào nên quên, em chỉ không dám nắm chặt hiện tại…”
Dương Hiểu thấy Thời Thanh Thu đi ra, vội vàng đi tới đón: “Chị Thời.”
“A Hiểu, chúng ta về thôi.”
Thời Thanh Thu đi chưa được mấy bước thì đã phải dừng lại lần nữa, Kỳ Duyệt đứng trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt kia như chứa cả bầu trời đầy sao vào đêm hè năm đó.
“Chị Thời…”
“A Hiểu, em lên xe chờ chị trước đi, một lát chị ra ngay.” Vẻ mặt Thời Thanh Thu bình tĩnh, thản nhiên nói.
Dương Hiểu lo lắng nhìn Thời Thanh Thu một chút, cô nàng luôn cảm thấy hình như Kỳ Duyệt này không ổn cho lắm, nhất là phản ứng bất bình thường này của Thời Thanh Thu khiến cô nàng càng thấy có phải trong này có giấu chuyện gì đó hay không. Nghĩ tới đây, cô nàng vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ một chút rồi chỉ gửi một câu thông báo Thời Thanh Thu sắp về.
Kỳ Duyệt chuyển hướng đi tới bên cạnh Thời Thanh Thu, hai người sánh vai, tiếng bước chân có chút không đồng đều quanh quẩn trong sân quay chụp của dinh thự cổ đại này, nghe vô cùng rõ ràng càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong đêm.
“Thanh Thu, đã lâu không gặp, cậu vẫn giống như trong ấn tượng của mình nhưng cũng không giống lắm, đã thành thục hơn rất nhiều rồi.” Trong giọng nói của nhẹ nhàng của Kỳ Duyệt có chút muộn phiền, cô ấy quay đầu nhìn Thời Thanh Thu một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng.
Bảy năm trước nàng như thế nào? Chính Thời Thanh Thu cũng không nhớ rõ cho nên Kỳ Duyệt nhớ rõ thì có ích gì đâu? Vậy rốt cuộc lúc trước, không phải thời gian không thể nào quay lại mà là người trong hồi ức cũng không trở về được. Nhớ rõ thì có ích gì?
Mái tóc tạo hình thẳng để quay phim của nàng đang xõa phía sau khẽ bị gió thổi lên, giọng nói lạnh lùng lại xa cách: “Vậy coi như là mới vừa quen đi, tôi không thích nhắc lại chuyện trước kia.”
Kỳ Duyệt đứng lại, dường như ý cười trong mắt đã bị sự lạnh lùng của Thời Thanh Thu làm đóng băng, hóa thành một độ cong chua chát nở rộ bên môi: “Thanh Thu, mình biết là mình có lỗi với cậu, mình hy vọng cậu có thể cho mình một cơ hội để bù đắp lại. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mình chưa từng quên sai lầm của mình, mình cũng chưa từng quên cậu…”
“Đủ rồi!”
Thời Thanh Thu dừng bước, quay lại đối mặt với Kỳ Duyệt, trong lời nói như có vụn băng thấm lạnh: “Tôi không cần bù đắp cũng không cần cậu nhớ thương tôi lâu đến vậy, càng không có nhớ mãi không quên. Bây giờ cuộc sống của tôi rất tốt, chưa từng có ý muốn sửa chữa lại tiếc nuối lúc trước.”
Kỳ Duyệt siết chặt chìa khóa xe, đau đớn từ trong lòng lan tràn đến khóe mắt: “Ngay cả kiên nhẫn nhìn mình một cái đàng hoàng, nghe mình nói một câu thật lòng mà cậu cũng không có ư?”
Khóe môi Thời Thanh Thu nở nụ cười giễu cợt, cảm giác bất lực và đau buồn phẫn nộ tức khắc chảy vọt vào trong trái tim nàng. Kiên nhẫn ư? Nàng đã từng tìm kiếm Kỳ Duyệt biết bao nhiêu ngày rồi? Đã gọi cho Kỳ Duyệt mấy trăm cuộc điện thoại rồi? Nhưng đáp lại nàng là người đã đi, điện thoại không ai nghe, thậm chí đến cuối cùng còn biến thành số điện thoại không tồn tại.
Gương mặt nàng đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng khẽ run lên vì nhớ lại những đau thương trong lòng: “Cậu nói chuyện kiên nhẫn với tôi à? Sự kiên nhẫn của tôi đã sớm tiêu tan hết vào cái ngày cậu rời đi rồi, tôi tìm hỏi hết bạn học và bạn bè của chúng ta nhưng chẳng ai biết cậu ở đâu, ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho cậu, gọi từ lúc điện thoại đầy pin cho đến khi nó tự động tắt nguồn. Tôi tưởng là tôi đã làm sai gì rồi, tôi cố gắng suy nghĩ, tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì mà bị cậu vứt như giày rách thế này. Kỳ Duyệt, cậu nói xem tôi phải cần bao nhiêu kiên nhẫn mới đủ để tiêu tốn vì cậu thế này hả?”
Bây giờ Kỳ Duyệt thậm chí còn không giữ được nụ cười khổ, hình tượng dịu dàng nho nhã của cô ấy khi đứng trước mặt những người khác giống như chỉ là một bộ áo giáp, mà bộ áo giáp này có thể bị Thời Thanh Thu tháo dỡ sạch sẽ bất kỳ lúc nào.
“Thanh Thu, nếu mình nói năm đó mình không thể không đi, nếu bây giờ quay lại thời điểm đó một lần nữa thì mình cũng phải đi như vậy, nhưng mình…”
“Nếu đã như vậy thì tôi không muốn nghe giải thích nữa, cũng không cần phải nghe. Cô Kỳ, tôi đã kết hôn rồi, xin cô tự trọng cho.”
Vành mắt Thời Thanh Thu ửng đỏ, nàng không nhìn Kỳ Duyệt nữa mà quay người rời đi.
Nàng chịu đựng ấm ức và run rẩy trong lòng, còn cả sự sợ hãi vì những hồi ức ngày càng sâu sắc hơn. Lúc nàng vừa nghĩ tới sự đau đớn tan nát cõi lòng kia là nàng không thể nào thuyết phục bản thân tỉnh táo đối mặt với đoạn tình cảm đứng trước chia ly thế này.
Cơn gió mát mùa hè thổi qua mặt nàng nhưng lại giống như gió đông lạnh lẽo thấu xương thổi tới, thậm chí bước chân nàng còn hơi lảo đảo, từng giọt nước mắt lăn xuống trượt trên cổ nàng, trượt vào trong vạt áo.
Có phải chỉ cần không yêu sâu đậm, không tin tưởng, không có sự ràng buộc nhiều thế này thì sẽ không đau lòng như vậy không?
Nàng nghĩ đến Ôn Khinh Hàn, bây giờ nàng vô cùng ỷ lại Ôn Khinh Hàn, bất cứ lúc nào Ôn Khinh Hàn cũng đều sẵn lòng hầu bên cạnh nàng.
Nàng và Ôn Khinh Hàn phải làm sao bây giờ?
Dọc đường đi Dương Hiểu cũng không dám nói chuyện với Thời Thanh Thu, cô nàng chỉ luôn lo lắng nhìn cảm xúc của Thời Thanh Thu nhưng Thời Thanh Thu luôn nhắm mặt lại, vô cùng yên tĩnh.
Trở về khách sạn, Dương Hiểu bị đuổi về phòng mình, Thời Thanh Thu quay về phòng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Ôn Khinh Hàn, thật sự giống như người này hoàn toàn không hề đến đây vậy.
Lúc ở một mình thế này, Thời Thanh Thu mới dám để mặc nó nước mắt rơi xuống, nàng dựa vào cửa sổ sát đất dùng sức cắn môi của mình.
Vì sao Kỳ Duyệt có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy được chứ? Rốt cuộc cô ấy có tư cách gì mà bắt mình phải kiên nhẫn nghe cô ấy giải thích? Sau khi rời đi rồi, cô ấy còn có tư cách gì mà bắt mình phải kiên nhẫn? Nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cuộc cô ấy dựa vào cái gì mà bắt mình vẫn phải như quá khứ?
Những hồi ức có liên quan tới Kỳ Duyệt mãi mãi là một thanh đao đối với Thời Thanh Thu, dù cho nàng đã từng đau đớn một lần thì lần thứ hai vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng ngay lúc đó.
Mũi cô đau xót không thôi, đúng lúc này cửa phòng bị ai đó khẽ gõ.
Trong lúc nhất thời nàng không nghĩ tới Ôn Khinh Hàn mà vô thức tưởng rằng Dương Hiểu tới đây, nàng đi qua mở cửa, đồng thời còn giấu giọng nghẹn ngào mà nói một câu: “A Hiểu, không phải chị đã nói là chị không cần em ở chung rồi à?”
Nhưng sau khi nói xong thì nàng mới thấy rõ, người trước mặt cao hơn Dương Hiểu, có cả hơi thở lạnh lẽo đặc biệt trong trí nhớ của nàng, sự an tâm đã lâu không gặp bao trùm lên tất cả thần kinh của Thời Thanh Thu.
Đó là Ôn Khinh Hàn.
Cô đỏ mắt nhìn Ôn Khinh Hàn yên tĩnh đi tới, đặt thức ăn ngoài trong tay lên kệ TV, nước mắt nàng rơi xuống lần nữa, đồng thời trong lòng nàng như có cảm xúc gì đó bất chợt ùa tới, bước mấy bước đi qua ôm lấy Ôn Khinh Hàn đang đi về phía nàng.
Trên người Ôn Khinh Hàn có mùi hương lạnh nhạt, không quá nồng nặc nhưng vô cùng dễ chịu, trong mấy ngày ở chung này, mùi hương quen thuộc này đã được Thời Thanh Thu nhớ rõ.
Ôn Khinh Hàn lại lên tiếng, hai tay buộc chặt ôm Thời Thanh Thu vào trong lòng mình, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc dài sau lưng nàng, cúi đầu kề bên tai nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Đừng sợ, mình ở đây rồi, dọc đường A Hiểu có nói với mình là cậu chưa ăn cơm nên mình ra ngoài mua chút gì đó về ăn.”
Lúc đối mặt với Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu không thể nào che giấu tâm tình của mình, trong mắt tràn ngập nước mắt thổ lộ hết trong lòng cô: “Khinh Hàn, mình không biết tại sao cậu ta lại muốn quay về, quay về làm gì chứ? Nếu đã bỏ mình rồi thì tại sao lại phải quay về khiến mình nhớ lại mấy chuyện trước kia chứ? Cậu ta muốn làm gì vậy? Bắt mình nhìn xem lúc đầu mình thích một người đến mức nào, tin tưởng một người cỡ nào rồi nhìn mình bị ngã đến thất bại thảm hại ư? Có phải cậu ta muốn biết lúc đầu mình đã sốt ruột tìm kiếm cậu ta cỡ nào, mình đã hỏi mọi người bao nhiêu lần, mỗi ngày mình đã gọi cho cậu ta bao nhiêu cuộc điện thoại không? Nhưng mà không có, không có gì cả… Nếu đã đi… Tại sao còn phải quay về làm gì…”
Trong lòng Ôn Khinh Hàn vô cùng đau đớn, cô càng ôm chặt Thời Thanh Thu hơn, cánh môi mấp máy nhưng lại không nói ra được câu nào.
Thời Thanh Thu nghẹn ngào, sự đau đớn mà nàng áp chế đã lâu cuối cùng cũng không thu lại được nữa: “Mình biết mình sai rồi, mình không nên thích một người như vậy, cũng không nên tin tưởng… Không nên làm bất cứ cái gì cả… Nếu không làm như vậy thì mình đã không phải trải qua sự đau đớn này rồi. Đây là đáng đời mình, mình tự tay giao thanh đao vào tay cậu ta, trách cậu ta tàn nhẫn còn không bằng tự trách mình.”
Ánh mắt Ôn Khinh Hàn mơ hồ, cô giơ tay sờ lên mặt Thời Thanh Thu, một giọt nước mặt lăn trên mu bàn tay của cô. Ôn Khinh Hàn hít mũi một cái, khẽ an ủi bên tai Thời Thanh Thu: “Không phải lỗi của cậu, Thanh Thu, không phải lỗi của cậu…”
Nếu như năm đó mình dũng cảm một chút thì có phải sẽ không có chuyện của cậu và Kỳ Duyệt sau này không? Có phải mình quá nhu nhược nên bây giờ mới khiến người khác có cơ hội làm cậu tổn thương không?
Cô buông Thời Thanh Thu ra, bàn tay khẽ run vuốt lên gương mặt Thời Thanh Thu, lau nước mắt cho nàng: “Mình biết cậu đau, mình đau cùng cậu, nhưng đau xong rồi thì cậu phải nhớ Kỳ Duyệt chính là cửa ải mà cậu nhất định phải đi qua. Cậu ta không phải là ma quỷ thần thông quảng đại gì cả, cậu ta chỉ là một lần thất bại trong cuộc sống của cậu mà thôi, giống như khi chúng ta chơi thua vậy, chỉ là một thất bại bình thường mà thôi. Cậu còn nhớ lời mình từng nói không? Lúc cậu thua thì mình sẽ ở điểm đích chờ cậu xuất phát một lần nữa, chờ cậu thắng rồi sẽ không chạy nữa, vậy thì điểm đích của cậu chính là mình.”
Thời Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, trong mắt tràng ngập nước mắt, nàng không dám tin Ôn Khinh Hàn đang chậm rãi biến thành trụ cột chèo chống cho mình đứng lên lần nữa. Nhưng sâu trong lòng nàng cảm nhận được, Ôn Khinh Hàn đang nâng đỡ nàng vượt qua thất bại tưởng chừng không thể vượt qua được kia, đi đến điểm đích mà đêm hôm ấy cô từng hứa hẹn với mình.
Nàng khẽ cắn môi: “Khinh Hàn, vậy chúng ta…”
Ôn Khinh Hàn hơi khựng lại, cô không trả lời ngay mà thật lâu sau mới như vô thức làm môi phớt qua gương mặt Thời Thanh Thu, giọng nói dịu dàng như suối trong gió mát: “Chúng ta vẫn có thể làm bạn, làm người bạn thân thiết nhất. Nếu cậu buồn, cần đến mình thì mình sẽ cho cậu ôm, lúc cậu vui thì nhớ chia sẻ với mình bởi vì mình cũng sẽ vui vì cậu. Sáng sớm nhớ phải nói cho mình là cậu muốn ăn sáng cái gì, buổi tối muốn mình mua gì về nhà cho cậu thì phải nhớ nói trước khi mình tan làm. Cậu muốn ăn khuya thì nhớ gọi mình ăn chung, mình có thể ăn cùng với cậu. Nếu như nghĩ như vậy sẽ giúp cậu nhẹ nhõm hơn một chút, vui vẻ hơn một chút thì mình cũng không ngại.”
Chỉ cần cậu hiểu được, mình không ngại tiếp tục làm người bạn tốt nhất của cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cần phải nói rõ sau khi công bố chương.
Có lẽ có người hiểu lầm lời nói trong chương này của Ôn Khinh Hàn, thật ra cô nói “bạn bè thân thiết nhất” chỉ là một kế hoãn binh không ép Thời Thanh Thu thừa nhận quan hệ giữa hai người mà thôi chứ không phải thật sự lui về vị trí bạn bè.
Câu nói “Nếu như nghĩ vậy có thể giúp cậu nhẹ nhõm một chút, vui vẻ một chút thì mình không để ý đâu”. Nói trắng ra, nói thẳng thắn một tí thì là “Nếu cậu cảm thấy dùng danh hiệu bạn bè để nói chuyện yêu đương không có áp lực lớn như thế thì mình cũng nghe theo cậu thôi.”
Thử nghĩ chút xem, lúc này mà Ôn Khinh Hàn cương quyết bày tỏ tình cảm của mình lúc Thời Thanh Thu đang đau đớn vì hồi ức thì rất không thích hợp. Không phải thân là luật sư thì cô ấy phải quyết đoán trong tình yêu hơn trong công việc, trong chương này cũng không phải Ôn Khinh Hàn lui về vị trí bạn bè, cô chỉ không muốn khiến Thời Thanh Thu phiền muộn vào lúc này thôi.
Trong cốt truyện này, không phải Thời Thanh Thu luôn yêu Kỳ Duyệt, không phải Ôn Khinh Hàn đang cố gắng hèn mọn mà là đang khuyên nhủ và mang tới sự ấm áp cho Thời Thanh Thu. Cốt truyện của quyển này không phải là tình yêu hèn mọn mà là quá trình cứu rỗi và mang tới sự ấm áp của một người, cho nên hy vọng từ tận đáy lòng một số người đừng có bóp méo tình cảm trong quyển này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)