Khoảng bốn giờ chiều, trước cửa Công ty Giải trí Tinh Dạ bị vây quanh bởi mấy chục tay phóng viên, không tản đi chút nào.
Theo như lời các đồng nghiệp trực sẵn ở đây sáng giờ thì Thời Thanh Thu đã bị triệu tập về công ty gấp, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy ra. Dùng đầu ngón chân cũng biết là họ đang chuẩn bị để lộ đề tài khác hot hit để đối phó.
Quan hệ của Tàn vọng và Thời Thanh Thu trước nay đều mập mờ không rõ ràng, những cũng chỉ do các fan phim và fan hâm mộ đoán già đoán non thôi, hai người trong cuộc hình như là bạn bè. Nhưng lần này chộp được bằng chứng có thể họ là tình nhân đã chứng minh, các phóng viên vật vờ đâu đâu lúc nào cũng như sói đói vồ thịt, sợ chậm một chút là miếng thịt béo bỏ sẽ biến mất.
Những fan hâm mộ bị bảo vệ giữ bên ngoài, chỉ để các phóng viên chờ trên bậc thang. Rất nhiều người đã đánh hơi được mùi bất thường, không một phóng viên nào muốn đi trước cả, dù họ đã đói bụng. Lúc này, Thời Thanh Thu xuất hiện khiến họ như thể tìm được thức ăn ngon trong cơn đói khát.
Cửa kính tự động cảm giác được có người đang đến nên mở ra hai bên, các phóng viên mới rồi còn uể oải không dịch chuyển đã bật dậy như được tiêm máu gà, xông đến. Người hâm mộ bị vây ở ngoài bắt đầu hô to tên của Thời Thanh Thu, trong lúc này, trước cửa Giải trí Tinh Dạ vốn nên vắng lặng lại ồn ã tiếng người.
"Thời Thanh Thu! Thời Thanh Thu! Thời Thanh Thu!"
Trong mắt mấy trăm người bị bảo vệ ngăn lại chỉ có bóng dáng của cô gái xinh đẹp, nàng cong môi nở nụ cười khiến người ta hoa mắt, bước chân nhẹ nhàng ưu nhã, sau khi ra khỏi cửa thì đứng yên. Ngay lập tức, mấy chiếc bút thu âm đột phá lớp lớp bảo vệ xông đến trước mặt nàng.
"Thanh Thu, trên mạng bây giờ lộ tin cô và diễn viên Tần Vọng đang yêu đương, hơn nữa còn bị chụp lại cảnh hai người tình tứ đến khuya mới đo. Xin hỏi cô muốn giải thích gì về tin tức này không? Cô và Tần Vọng có phải đã yêu đương từ lâu rồi không?"
"Thanh Thu, xin hỏi có phải cô và Tần Vọng đã phát sinh tình cảm trong quá trình quay phim không? Cụ thể là từ khi nào?"
"Trước mắt phía Tần Vọng không đáp lại bất kỳ câu hỏi nào, xin hỏi cô có muốn nói gì không? Có phải các cô muốn công khai bằng cách này không?"
Xung quanh truyền đến đủ loại câu hỏi, Thời Thanh Thu thấy mấy người trước mặt đều đang điên cuồng khép mở miệng, hoàn toàn không biết ai đang nói chuyện.
Ánh mắt nàng dịu dàng như mây, cuối cùng cũng đi về phía trước một bước, sau đó đặt ngón trỏ lên môi, mấp máy. Không ai không nghe thấy tiếng "suỵt" của nàng. Tất cả mọi người đều hiểu ý, cả hiện trường dần yên tĩnh lại, trong thời gian ngắn, quyền chủ động đã về lại tay Thời Thanh Thu.
Nàng tiến lên mấy bước, nhìn xung quanh rồi mới kéo nữ phóng viên gần như phải ôm bảo vệ mới có thể đột phá vòng vây để đưa bút ghi âm vào.
"Tôi nghe thấy cô vừa hỏi gì đó. Xin hỏi cô vừa hỏi gì vậy?" Thời Thanh Thu vừa cười hỏi, vừa chỉnh trang lại cổ áo giúp nữ phóng viên kia.
"A a a! Nữ thần!"
"Nữ thần! Nữ thần! Nữ thần!"
Vì động tác sửa cổ áo giúp đó mà giữa đám người hâm mộ xung quanh có một giọng nữ hét lên, sau đó tất cả người hâm mộ đều sôi trào.
Nữ phóng viên ngơ cả ra, chưa thể hồi hồn lại ngay, cô ta cũng chỉ cách Thời Thanh Thu một bước. Hương thơm trên người Thời Thanh Thu thoang thoảng truyền đến, lúc nói, ánh mắt ôn hòa gần cô ta như vậy, thậm chí ban nãy lúc chỉnh trang cổ áo giúp cô ta, ánh mắt cũng hòa nhã như thế.
Cô ta bỗng quên mất mục đích mình đến đây, dưới sự dẫn dắt của Thời Thanh Thu, cô ta hiểu tại sao lại có nhiều người thích cô gái này như vậy. Đối diện với ánh mắt dập dờn sóng nước đó, hẳn không có mấy người có thể là chính mình nữa.
"Sao vậy?" Thời Thanh Thu thấy nữ phóng viên sững sốt, khẽ cười một tiếng: "Nếu như quên mất mình muốn hỏi gì thì tôi sẽ trả lời người khác."
Nữ phóng viên vội lắc đầu, lại đưa bút thu âm lên lần nữa, nhưng giọng cũng không còn hùng hổ ghê gớm như ban nãy nữa: "Chào Thanh Thu, trên mạng sáng nay công bố tin cô và diễn viên Tần Vọng có quan hệ yêu đương, hơn nữa tối qua cô ở khách sạn của Tần Vọng đến rất khuya mới đi. Cô có muốn nói gì về tin tức này không?"
Thời Thanh Thu thản nhiên gật đầu, vì chiều cao chênh lệch nên nàng hơi cúi đầu đến sát bút ghi âm của nữ phong viên, nụ cười trên môi không phai đi chút nào: "Tối hôm qua đúng là tôi có đến thăm A Vọng, hơn nữa chúng tôi còn cùng ăn đêm, và đúng là một lúc lâu sau tôi mới đi. Đối với vấn đề lần này tôi không muốn giải thích gì cả, chuyện đó thật sự có xảy ra."
Những người hâm mộ cách khá xa không nghe được, hoặc là dù có nghe được vẫn thay nhau gọi tên nàng. Nhưng đám phóng viên ở trước cửa không bình tĩnh nổi nữa, có người chen vào một câu hỏi: "Vậy Thanh Thu, xin hỏi bây giờ cô đang thừa nhận mình có quan hệ yêu đương với Tần Vọng phải không?"
Thời Thanh Thu buông tay nữ phóng viên ra, nâng mắt lên nhìn, cái nhìn này không chỉ khiến cho các phóng viên khác run rẩy, mà ngay cả nữ phóng viên trước mặt Thời Thanh Thu cũng không nói nên lời. Vì cái nhìn đó quá lạnh, và nhiệt độ của nụ cười trên môi nàng cũng giảm xuống.
"Liên quan đến chuyện này, tôi cần phải thành thật xin lỗi mọi người." Ánh mắt Thời Thanh Thu bỗng dời từ cánh phóng viên đến chỗ các fan hâm mộ. Nàng đi qua nữ phóng viên, tiến về phía trước, các bảo vệ cũng dời vòng vây dầy ra phía ngoài.
Có một chiếc xe quen thuộc đang dần lái đến gần, ánh mắt Thời Thanh Thu nhìn về phía chiếc xe đang hạ kính xe, dừng lại đó.
Cuối cùng, nàng cong môi, nghiêm túc, lớn giọng nói: "Tôi đã kết hôn rồi, cách đây không lâu. Tối hôm qua phải đến bso cho A Vọng chuyện này. Tôi và cậu ấy là bạn rất thân, cho nên tôi mong rằng có thể nói trực tiếp với cậu ấy, cũng moi mọi người có thể thông cảm..."
Câu sau của nàng chìm trong tiếng thét kịch liệt, người hâm mộ đã bắt đầu hét ầm lên. Không ai nghe được về sau của nàng, các phóng viên cũng bị tin tức đột ngột này làm ngây người, bảo vệ cũng thuận lợi hộ tống Thời Thanh Thu đến cạnh chiếc xe kia, nàng mở cửa xe ngồi vào."
Nàng vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn, cực kỳ trầm tĩnh, không hề bị âm thanh huyên náo bên ngoài ảnh hưởng.
Ôn Khinh Hàn vừa lái xe, vừa đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, đầu tiên là "ừ" hai tiếng, sau đó nói: "Bọn con đang về rồi."
Dưới sự hộ tống của các bảo vệ khỏi dòng người hâm mộ, cuối cùng xe mới từ từ tăng tốc.
Các phóng viên chỉ kịp thấy mỗi sườn mặt trong trẻo lạnh lùng như sương của Ôn Khinh Hàn qua lớp kính xe.
"Khinh Hàn, có bị dọa sợ không?" Thời Thanh Thu cười thở phào một tiếng, nhắm hai mắt lại dựa vào lưng ghế.
"Cũng được. Với sức ảnh hưởng của cậu bây giờ thì mấy cái này chắc là còn ít." Ôn Khinh Hàn tháo tai nghe xuống, nhàn nhạt trả lời.
Thời Thanh Thu nhìn sang gò má Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ trong lòng cứ đảo lộn mãi, cuối cùng thu lại nụ cười, giải thích: "Xin lỗi cậu, chuyện thế này không nên xảy ray, sau này mình sẽ chú ý. Tần Vọng trong tin tức là một người bạn mình từng kể với cậu. Lần này vì công ty cậu ấy không định thanh minh, nhưng cậu ấy có bạn gái rồi."
Trông Ôn Khinh Hàn có vẻ đang nghe nàng nói chuyện, nhưng chỉ lơ đãng nhìn nàng, lúc sau khóe môi mới hơi cong cong: "Ừ, mình nhớ rồi."
Có lẽ Thời Thanh Thu cho rằng mình cũng hiểu lầm như những người khác, nhưng sao có thể thế chứ? Bao nhiêu người xuất hiện cạnh nàng mấy năm qua cũng chưa đủ để nàng liếc nhìn một cái, và bản thân nàng mấy năm nay bận rộn để quên đi chuyện xưa, sao có thể tùy tiện thích một người cơ chứ?
Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn cười, cuối cùng mới thả lỏng ra, như thế trốn thoát khỏi vòng vây đó không khiến nàng yên tâm, chỉ khi thấy Ôn Khinh Hàn không hiểu lầm nàng mới hoàn toàn yên lòng.
"Cậu không hiểu lầm là tốt rồi, chuyện như vậy sau này mình sẽ chú ý, luôn nhắc nhở bản thân rằng mình không còn độc thân nữa." Thời Thanh Thu cười một tiếng, nghe không còn sầu khổ nữa.
Đầu ngón tay Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng gõ tay lái, giọng nói từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt lại ném cho Thời Thanh Thu một quả bom lớn: "So với chuyện này, mình cảm thấy chúng ta nên bận tâm một chút xem lát nữa về nhà nên ứng phó thể nào đây. Công ty cậu vừa công bố tin tức cậu cưới rồi năm phút trước, người gọi điện thoại ban nãy là mẹ mình, bà và ba mình bây giờ đang trên đường đến nhà cậu đó."
Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn chăm chú, cô chỉ cong môi cười: "Còn khoảng nửa tiếng nữa là về đến nhà."
Nàng lấy điện thoại ra xem thử, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, cả tin nhắn WeChat của ba mẹ cô và mẹ của Ôn Khinh Hàn, cả tinh tức do Tinh Dạ vừa công bố trên Weibo.
Sao nàng lại quên ba mẹ nàng và ba mẹ Ôn Khinh Hàn luôn vắt óc gán ghép hai người bao nhiêu năm nay rồi. Lần này bùng tin, trừ truyền thông và người hâm mộ ra thì nghiêm trọng nhất là bốn người lớn luôn "ra tay trong âm thầm" đó.
Thời Thanh Thu ngồi trên xe suy nghĩ kỹ xem nên ứng phó thế nào, căn bản là ưu tiên việc trấn an ba mẹ mình. Cuối cùng, khi xe quẹo vào khu Phượng Hoàng, nàng thở dài. Thôi vậy, cứ tùy cơ ứng biến.
Điện thoại Ôn Khinh Hàn liên tục reo lên không biết đã ngừng từ khi nào, hiển nhiên là cha mẹ hai bên đã ngồi lại cùng nhau, không cần gửi tin nhắn WeChat nữa.
Mới vừa vào cửa, tiếng chào "ba, mẹ" của Thời Thanh Thu tắc trong cổ họng.
Mẹ của Ôn Khinh Hàn là Triệu Uyển Nghi kéo tay mẹ Hàn Tĩnh Tuệ của Thời Thanh Thu, hai người ngồi trên ghế hứng thú thảo luận với nhau gì đó, vẻ vui sướng trên mặt hai người giống hệt khi phim Thời Thanh Thu đóng chính thắng lớn phòng vé hôm đó.
"Tĩnh Tuệ à, em thấy Thanh Thu nhà em khi còn bé ngoan biết bao nhiêu, thấy người khác là cười. Còn Khinh Hàn nhẹ chị đó à, đánh mười mấy cây cũng không nhăn mặt tí nào. May mà có Thanh Thhu ở đây, nếu không chẳng phải nó sẽ chết ngộp sao?" Triệu Uyển Nghi nói với Đường Tĩnh Tuệ, cảm thấy như đến nếp nhăn của bà cũng nở nụ cười, chỉ tấm ảnh Thời Thanh Thu thuở bé ăn bánh ngọt đang ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn khung hình.
"Ôi đứa bé Khinh Hàn cũng tốt lắm mà." Đường Tĩnh Tuệ vỗ tay Triệu Uyển Nghi như an ủi: "Hồi xưa Thanh Thu học không tốt, toàn nhờ Khinh Hàn cho con bé xem vở ghi cuối kỳ mới được, nếu không thì sao có thành tích tốt nổi chứ? Khinh Hàn học giỏi, tính tình cũng tốt, rất hợp với Thanh Thu đó nha..."
"Mẹ Thanh Thu chắc chưa thấy Khinh Hàn ba ngày không nói câu nào đâu. Đứa bé này đúng là khiến người khác buồn lòng muốn chết..."
"Thanh Thu nhà em cũng vậy đấy..."
Hai người đứng ở cửa trố mắt nhìn nhau. Thời Thanh Thu run run môi, ánh mắt dời sang phía các ông bố.
"Ôi lão Ôn, anh xem bộ phòng này có óố cục thế nào? Tôi thấy làm phòng tân hôn cho hai đứa được đấy." Thời Hoành Lãng đeo kính lão, vừa nhìn bộ sưu tập trên tay, vừa đưa sang cho Ôn Thừa Tuyên xem cùng.
"Không được, nhỏ quá." Ôn Thừa Tuyên vừa nhìn đã bỏ ngay, vươn tay lấy quyển khác, mở ra một trang đã gấp mép đánh dấu: "Biệt thự này lớn, phong cảnh tốt, vị trí tốt, có thể ở được mấy mươi năm đấy, đâu có nhỏ như cái của anh chỉ? Để tôi xem mấy mẫu nữa rồi cho mẹ hai đứa chọn chung."
"Xe thì mua BMW à? Hình như tôi thấy Khinh Hàn nhà anh lái chiếc này."
"Cái này cứ hỏi Thanh Thu, xem cn bé có thích hay không."
Thời Thanh Thu: "..."
Mặt Ôn Khinh Hàn không cảm xúc.
"Ba, mẹ. Bác trai, bác gái." Thời Thanh Thu cố gắng duy trì nụ cười, cắt đứt cuộc thảo luận sôi nổi của cha mẹ hai bên.
"Ba, mẹ. Chú, dì. Con đón Thanh Thu về rồi." Giọng Ôn Khinh Hàn dịu dàng hơn ở ngoài rất nhiều.
Bên các ông bố đứng dậy, các bà mẹ thì nhiệt tình, mỗi người kéo một đứa vào trong. Hai tay Triệu Uyển Nghi nắm lấy bàn tay Thời Thanh Thu, dịu dàng nói: "Thanh Thu à, bọn con xem, sao lại không nói một tiếng với ba mẹ cơ chứ? Con xem, chúng ta cứ phải đợi mãi, ngày nào cũng buồn chuyện của các con đấy."
"Đúng rồi, Khinh Hàn cũng vậy, sao lại gạt ba mẹ như vậy chứ. Nếu chúng ta và ba mẹ con không thấy tin trên mạng thì còn bị các con gạt bao lâu nữa đây?" Đường Tĩnh Tuệ tỏ vẻ giận dỗi, vỗ nhẹ mu bàn tay Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn chỉ đành phải ngoan ngoãn, ánh mắt cũng bớt vẻ hờ hứng: "Dì nói phải ạ."
"Còn không phải sao, con xem hai người các con..." Thời Hoành Lãng hận rèn sắt không thành thép, lại cực vui, đập quyền sách trong tay xuống bàn trà mấy lần.
Ôn Thừa Tuyên không lên tiếng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Uyển Nghi nói: "Bây giờ việc gấp nhất là định xem nên tổ chức hôn lễ thế nào, chỉ đăng ký mà không tổ chức hôn lễ sao mà được chứ? Thừa Tuyên à, tối nay chúng ta xem nên chuẩn bị gấp gì đã..."
"Bác trai bác gái, con có chuyện muốn hỏi." Thời Thanh Thu bất đắc dĩ lên tiếng ngắt lời bà, phòng khách đột nhiên yên tĩnh.
Ôn Khinh Hàn cũng đưa mắt nhìn sang Thời Thanh Thu, trong mắt có vẻ khó hiểu, lại có chút ưu tư không rõ.
Thời Thanh Thu nhìn chung quanh một vòng, ổn định tâm trạng, nói: "Chuyện của con và Khinh Hàn, gạt ba mẹ và hai bác là không đúng, nhưng con mong hai người chúng con có thể sắp xếp chuyện sau này, vì con chuẩn bị phải quay show thực tế rồi, ba mẹ biết mà. Show thực tế này Khinh Hàn cũng đi quay cùng con, cho nên bọn con tạm thời không thể sắp xếp chuyện tổ chức như bác gái nói, nên hy vọng mọi người cho bọn con thêm chút thời gian."
Nàng nói hết sức thành khẩn. Show thực tế này đúng là Thời Hoành Lãng và Đường Tĩnh Tuệ đã biết trước rồi, hai người bất đắc dĩ gật đầu xác nhận với Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi, lời Thời Thanh Thu nói là thật.
Ôn Thừa Tuyên có vẻ là người bình tĩnh nhất trong ba mẹ hai bên, nghĩ tới nghĩ lui rồi gật đầu: "Vậy cũng tốt, nhưng công việc phải ngừng lại, chuyện này cần phải làm."
"Cảm ơn bác trai bác gái, cả ba mẹ nữa." Thời Thanh Thu khéo léo mỉm cười với Triệu Uyển Nghi bên cạnh, nhận được cái xoa đầu đầy yêu thương của Triệu Uyển Nghi.
Nàng vượt qua Triệu Uyển Nghi nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, cô vẫn lạnh nhạt như vậy, như thể chuyện thảo luận nãy giờ không liên quan đến mình.
Nhưng Thời Thanh Thu biết, trải qua chuyện này, hai người các nàng cũng đã chặt đứt đường lui. Cả hai vẫn chưa từng cho nhau cam kết rõ ràng, vì hai người vẫn chưa có cam kết ở xuất phát điểm, cho cho nhau một lời hẹn ước, hẹn ước nắm tay cả một đời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)