Giản Ý Chi trực tiếp mời Phó An Nhiên đến nhà của mình, đúng như dự đoán, trong bếp đã chuẩn bị sẵn một số nguyên liệu, đĩa thịt đầy ắp khiến Giản Ý Chi cảm thấy không hài lòng.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô cuộn tròn tay áo, dáng vẻ dịu dàng, không có nghĩa là cô ấy sợ sân khấu nhất, nhưng cô vẫn rất ra dáng như đang nấu ăn. Sau khi xắn tay áo, cô dùng hai tay nắm lấy quần và phát ra một tiếng “Ách” dài trong miệng.
Nhìn thấy điều này, Phó An Nhiên không khỏi mỉm cười, cong mắt, bước tới nhẹ nhàng giữ chặt Giản Ý Chi: "Tiền bối, chị có thể ra ngoài, nghịch điện thoại di động, muốn gì thì cứ giao cho em đây. Em sẽ gọi cho chị khi em đã hoàn thành. "
"Chuyện này có vẻ không hay lắm. Dù sao đây cũng là nhà của chị. Sao em có thể một mình làm nhiều việc như vậy?" Giản Ý Chi nói không có nhiều tự tin và nó khác hẳn với vẻ ngoài dịu dàng nhưng nghiêm khắc ở công việc.
Phó An Nhiên hạ giọng, nghe có vẻ nhẹ nhàng: "Nhưng mà, hình như chị không giúp gì được cho em."
"Chị...Chị..." Giản Ý Chi xấu hổ di chuyển, cô đường đường làm cho trai gái ở lầu một của công ty luật nghe đến là sợ vỡ mật, nổi danh như Ôn Khinh Hàn trong nghề luật sư, nhưng giờ đây lại bị một người cấp dưới mới xem thường.
"Ừm ..." Phó An Nhiên mỉm cười gật đầu.
Giản Ý Chi thoáng nhìn chung quanh, hai mắt sáng ngời: "Vậy chị đi rửa chén."
Nếu không để cô ấy làm bất cứ điều gì. Nàng nghĩ bữa ăn này không thoải mái lắm. Phó An Nhiên đành phải buông tay và gật đầu: "Được rồi, em sẽ đợi."
Phó An Nhiên quay lại cửa phòng bếp nhìn Giản Ý Chi rửa rau, cô khá tươm tất, ngón tay dùng bút để lật tài liệu cũng rất đẹp khi làm việc nhà cũng y như vậy, nước chảy qua kẽ tay rồi rơi xuống trên bàn tay của cô. Với nàng, thời gian dường như dừng lại ở hiện tại.
Cho đến khi điện thoại của Giản Ý Chi đổ chuông.
Giản Ý Chi cô đứng thẳng người một cái lắc lắc rau trong tay, từ bỏ ý định lau tay, nhìn nghiêng nhìn Phó An Nhiên: "An Nhiên, nghe điện thoại giúp chị. Nếu không gấp thì nói họ tìm tôi sau. "
“Um được.” Phó An Nhiên bước tới, lấy điện thoại từ trong túi quần của cô ra, nhìn chữ “Kỳ Duyệt” hiển thị trên đó, rồi cầm lên.
"Chào?"
Đối phương không trả lời ngay lập tức và một lúc lâu sau mới có một tiếng cười khúc khích: "Cô là bạn gái của Giản Ý Chi à?"
Phó An Nhiên bất giác ngước mắt lên nhìn Giản Ý Chi, trên mặt đột nhiên tăng nhiệt độ, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, chị ấy đang bận, cô có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, nếu hai người có chuyện phải làm, tôi sẽ không quấy rầy, sau này tôi sẽ đi tìm cô cảm ơn."
Sau khi nói xong thì cúp máy, để lại Phó An Nhiên vẫn còn bị sốc.
"Ai gọi? Gọi nói cái gì?" Giản Ý Chi cô cho cải ngọt vào một cái rây nhựa và hỏi trong khi đang rửa cà tím.
Phó An Nhiên vội vàng hoàn hồn: "Ồ... người gọi là Kỳ Duyệt".
Thoáng chốc, tay cô dừng lại, đôi mắt hơi híp lại: "Sau đó thì sao?"
“Đầu tiên cô ấy hỏi em có phải là bạn gái của chị không, sau đó cô ấy nói sẽ gọi cho chị sau và cô ấy cúp máy.” Phó An Nhiên cúi đầu, nhét điện thoại vào túi Giản Ý Chi vì ba chữ trong lời nói của Kỳ Duyệt sức nóng trên mặt nàng vẫn chưa giảm bớt.
Giản Ý Chi tắt nước và mỉm cười với Phó An Nhiên: "Tôi đã làm được, mọi thứ đều đã được rửa sạch sẽ. Giờ tới phiên em."
“Thôi, đi ra ngoài đi, chị tiền bối, cứ giao cho em ở đây, lát nữa sẽ có món ngon.” Phó An Nhiên nhẹ nhàng nói, nén xuống nỗi thất vọng không thể giải thích được sau khi nhìn thấy sự kỳ lạ trong lòng và thấy Giản Ý Chi không quan tâm chút nào.
Giản Ý Chi lùi lại vài bước, nhìn Phó An Nhiên đang bận rộn, làm mọi thứ một cách có trật tự, cô không định gọi Kỳ Duyệt lại, nhưng cô lo lắng về sự hiểu lầm vừa rồi, nên cau mày nhìn Phó An Nhiên.
Có phải loại hiểu lầm này thường được giải thích không? Giải thích rằng Kỳ Duyệt đoán mò vì cô ấy không nghe thấy giọng nói của cô, để không làm hiểu lầm sâu sắc hơn. Nhưng Phó An Nhiên có vẻ không quan tâm lắm, nếu nhắc đến thì có làm họ mất tự nhiên không? Hiếm có được một người bạn như vậy, nếu có khúc mắc thì thật đáng tiếc.
Vẫn là không nên đề cập tới, Giang Ý Chi nhíu mày, lại dùng hai tay nắm lấy túi quần, giống như bộ dạng rối rắm trước khi rửa rau.
Cách trình bày và chất lượng của bữa tối rất tốt, ít nhất đó là những gì Giản Ý Chi nghĩ về bữa ăn và có một điều khá tiếc là bây giờ cô mới phát hiện ra Phó An Nhiên có kỹ năng này. Nếu cô biết điều đó sớm hơn, có vẻ như điều đó cũng không thể được thực hiện sớm hơn...
Sau bữa ăn, Gian Ý Chi đưa Phó An Nhiên về, nhân tiện đi dạo.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Giản Ý Chi không quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh phản chiếu qua cửa thang máy, khóe mắt và lông mày nở nụ cười: "An Nhiên, đồ ăn tối nay rất ngon, cảm ơn em. "
“Chị thích là tốt rồi, em sợ lần đầu nấu cơm ở nhà chị sẽ không ngon, để chị phải xem truyện cười.” Phó An Nhiên nhướng mày, lộ ra một chút vui mừng.
“Đối với chị, một người miễn cưỡng nấu mà như vậy, đã là cấp đầu bếp rồi, không nói tới còn thật sự rất ngon.” Giản Ý Chi không che giấu được vẻ trống trãi của bản thân ở lĩnh vực nấu ăn.
"Hừm…” Phó An Nhiên đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn cô: “Nấu ăn cũng không cần đòi hỏi chuyên môn phức tạp lắm. Chị thừa nhận với em rằng nếu chị sống một mình, chị không thể tự nuôi sống bản thân mình sao?"
“Ừ hoặc là ăn cơm hộp hoặc là tìm người có thể nấu ăn.” Giản Ý Chi chớp mắt mấy cái, liền bắt đầu tưởng tượng chuyện xảy ra: “Đương nhiên không để em tiếp tục nấu cơm cho chị, em có thể dạy chị làm thế nào để làm điều đó, nhưng sẽ mất một thời gian trước khi chị tìm hiểu nó.. nó trông như thế này... "
Phó An Nhiên sửng sốt một chút, còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Giản Ý Chi hơi ngẩng đầu quay đầu nhìn nàng: "Giống như em vậy, có thể hòa thuận dạy chị nấu ăn a..."
Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi nghe cô nói. Mối quan hệ giữa bọn họ từ trước đến nay có chút mập mờ vì cha mẹ, nhưng bây giờ dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
"Ừm, An Nhiên, chị không có ý đó, chị chỉ nghĩ rằng em rất tốt, hơn nữa càng phù hợp với loại tình yêu mà chị vừa đề cập... Này, không phải..." Giản Ý Chi suýt chút nữa đập vào đùi của mình, kiểu yêu mà chị vừa nói. Không phải là đối tượng chị muốn sao?
Lúc đầu tim Phó An Nhiên tâm tư như đang đánh trống, nhưng thấy Giản Ý Chi quay lại và cố gắng giải thích, nàng lại mềm lòng và không thể để cô giải thích theo cách này, vì vậy cô đã nắm lấy tay cô, nói: "Em biết chị tiền bối thật sự đang khen em, em hiểu..."
"Hiểu thì tốt, chị sợ em hiểu lầm, chị không có ý gì khác.” Giản Ý Chi cười, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cảm thấy tim mình đập rất nặng, cô trách ba mẹ tôi đã kéo dây tơ hồng, không cần cẩn thận như vậy vì sợ nói bậy.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, Giản Ý Chi đưa Phó An Nhiên ra khỏi hành lang.
Đứng dưới ngọn đèn đường, chắp tay sau lưng, nhẹ giọng kêu lên: "Em về đi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp lại."
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, Giản Ý Chi cũng đã tiễn cô xuống lầu từ lâu về trước, nhưng sự đơn giản khi đó cũng không gần gũi như ngày nay. Khi đó, Giản Ý Chi có vẻ rất dịu dàng, nhưng khoảng cách giữa họ rất lớn.
“Ngủ ngon, chị tiền bối.” Phó An Nhiên mỉm cười, thấy Giản Ý Chi có ý định nhìn mình rời đi như trước và nhớ lại sự hoảng sợ hiếm thấy của Giản Ý Chi vừa rồi, trái tim nàng mềm và chua xót vô cớ và nàng không thể không làm gì, nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Trong khoảng thời gian này, ba mẹ đều không có ở đây, em tìm chị ăn cơm tối được không?"
Sửng sốt một chút, Giản Ý Chi phản ứng lại gật đầu cười: "Đương nhiên có thể. Đồ ăn em nấu rất ngon, chị không thể yêu cầu hơn được nữa."
“Vậy thì quyết định vậy đi.” Phó An Nhiên tiếp tục cười: “Ngủ ngon, chị tiền bối, em về nhà, ngày mai gặp lại.” Nói xong, nàng quay ra hành lang và bước đi, đi xa.
Thoáng cười rồi lắc đầu, em vui quá rồi phải không?
Trong trường quay, các nhân viên chạy tán loạn sau cú "cắt" của Lê Thừa Lượng, mỗi người tự thu dọn máy móc của mình và đợi đồ ăn mang đến và chuẩn bị ăn.
Giản Ý Chi mặc trang phục bước đi chậm rãi ra dáng công chúa, Thanh Thu nhìn thấy điều này không khỏi bật cười, trêu chọc cô nói: "Ai nói trước đó mình không thể ăn nhiều hơn, trang phục mỏng manh và thắt lưng? Mình không thể ăn nhiều hơn, nhưng ngay cả khi ai đó có thể ăn nhiều hơn, phải mất nửa giờ để đi đến bàn cơm."
Giản Ý Chi vừa buồn cười vừa tức giận, phất tay một cái, dùng ống tay áo rộng đánh tới Thanh Thu: "Cậu trọng sắc khinh bạn, xem mình trừng trị cậu thế nào."
Thời Thanh Thu dựa vào sự nhẹ nhàng của trang phục, thân hình mảnh khảnh tránh được tay áo của Giản Ý Chi, trước khi cô phất tay lần nữa, nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, làm ra vẻ đáng thương để nịnh cô với các nhân vật trong vở kịch: "Tại sao vậy Hoàng thượng nóng tính như vậy sao? Vốn dĩ bản thân đã nhu nhược rồi, nếu nổi điên, bệ hạ sẽ trừng phạt tôi, tôi không kham nổi."
Giản Ý Chi chế nhạo trước: “Hừ, kéo ra ngoài rồi chém đi.” Sau đó không ngừng dùng cánh tay đè lên, Thanh Thu buồn cười quay đầu bỏ chạy: “Này, Thanh Thu, cậu đi đi, bằng không mình vừa thấy cậu liền muốn cười, vậy làm sao mình có thể diễn được?"
Thời Thanh Thu ho một tiếng và bỏ đi những biểu cảm không quá cường điệu đó: "Anh Viễn đã nói rằng sau khi quay xong, thỉnh thoảng chúng ta sẽ nhập vai và chụp thêm một vài bức ảnh."
Lúc này, Lâm Minh Viễn nhà sản xuất từ xa lên tiếng chào hỏi: "Đúng vậy, cậu cứ đi như vậy vài đoạn."
Giản Ý Chi nhướng mày, tay trái kéo tay phải phía dưới cổ tay áo, còn tay phải thì đưa lên nhéo cằm Thời Thanh Thu. "Cho nên, không có gì lạ khi vị tướng quân trẻ tuổi của bổn cung không dám đùa giỡn khi bổn cung tới vì tình cảm có hậu thuẫn. Tuy nhiên, dù có người chống lưng, vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của bổn cung, tối nay tắm rửa sạch sẽ, đừng để bổ cung phải chờ đợi."
Thời Thanh Thu nhàn nhạt liếc nhìn Giản Ý Chi dễ dàng nắm lấy cổ tay của nàng và độ cong của môi cô ấy càng cong hơn: "Hoàng thượng có thể suy nghĩ rõ ràng. Với xương cốt của điện hạ, không dễ sống sót qua đêm."
Giản Ý Chi mỉm cười tiến lại gần, vẻ mặt và giọng điệu có chút mơ hồ: "Không phải đây là việc mà bổn cung cần phải lo lắng. Nếu nhà ngươi và bổn cung đây phát sinh cái gì, các vị chính thất có thể hay không đem bổn cung ăn tươi nuốt sống. Chà chà chà, so với ngươi thì phu nhân của ngươi, bộ dáng tức giận càng hấp dẫn hơn... "
Khi nói chuyện thì chế nhạo Thời Thanh Thu, nói đến Ôn Khinh Hàn thì Thời Thanh Thu mất đi ý nghĩ chơi đùa, đáy mắt hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng đẩy Giản Ý Chi ra: "Mẹ kiếp, Khinh Hàn sẽ không nghe lời ngươi đâu. "
"Điều đó nói không chừng..."
Hai người nói chuyện và cười đùa về việc tẩy trang và thay quần áo. Kỳ Duyệt, người đã nhìn họ trêu chọc nhau từ nãy giờ, bước vài bước và nói một cách thật ấm áp: "Ý Chi, Thanh Thu, tôi đã gọi một bữa ăn bên ngoài và sẽ có người mang nó qua đây sau một khoảng thời gian nữa. "
Không chờ Thanh Thu nói, Giản Ý Chi đã mỉm cười xin lỗi: "Tôi xin lỗi, cô Duyệt. Tôi đã đặt bữa tối trước, vì vậy tôi sẽ không ăn ở đây."
Kỳ Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi cười, "Không thành vấn đề, Thanh Thu thì sao?"
Thời Thanh Thu đột nhiên sững sờ, lúc đó nụ cười của Kỳ Duyệt không đoan trang như bây giờ, nhưng lại tràn ngập mùi nắng, chiếu vào trong tầm mắt cô.
Năm đó, Kỳ Duyệt dẫn cô đi mà không có ai cả, hai người đến một khu ẩm thực cách xa trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật để ăn tối, gọi rất nhiều món dường như không thể ăn hết.
Họ vừa ăn vừa thảo luận chuyện học hành, Kỳ Duyệt nghịch ngợm lấy miếng đậu hũ mà Thời Thanh Thu đã cắn qua và tiếp tục ăn, Thời Thanh Thu đưa tay ra và bóp nhẹ vào mặt cô ấy.
"Kỳ Duyệt, cô không gắp một miếng mới sao? Sao lại ăn thịt của tôi?" Thời Thanh Thu bất lực và buồn cười, bỏ cả một miếng đậu phụ ra đĩa.
"Người khác nói không cần phân biệt rõ ràng như vậy với người mình thích. Tôi muốn ăn cái gì đều ăn, có nghĩa là tôi thích gần cô." Kỳ Duyệt chớp chớp mắt, trong lời nói mang theo ý cười, nhưng là nghiêm túc và nhẹ nhàng.
Thời Thanh Thu nói một tiếng "Thích", nụ cười nở trên khóe môi: "Những chuyện này, cả ngày hôm nay cô nghe ở đâu vậy? Tại sao tôi vẫn chưa nghe thấy."
Nàng chỉ biết rằng hành động thân mật như vậy chỉ có cha mẹ cô ấy làm khi cô ấy còn nhỏ, bây giờ có thêm một Kỳ Duyệt nữa, cảm giác càng thêm trọn vẹn.
“Cô quan tâm tôi à…” Kỳ Duyệt không quan tâm, gắp một miếng thịt đưa qua với ánh mắt mong đợi: “Vậy thì tôi sẽ gắp cho cô, cô có muốn ăn không? "
Thời Thanh Thu liếc nhìn xuống, trong lòng tràn đầy vui sướng, cuối cùng cũng quen với việc ghim mái tóc dài xõa ra sau tai, khẽ hé môi cắn miếng thịt.
"Được rồi, tôi ăn..."
Lời nói tươi cười của nàng đọng lại giữa môi và răng, bởi vì nụ hôn của Kỳ Duyệt in trên môi nàng sau đó.
Giản Ý Chi chạm nhẹ vào cánh tay của Thời Thanh Thu, giọng nói của Kỳ Duyệt vẫn còn đẹp so với nhiều năm trước nhưng không còn chạm đến trái tim cô, nó cũng đánh thức cô qua màn sương ký ức.
"Thanh Thu?"
Thời Thanh Thu đáp lại một cách thờ ơ: "Tôi xin lỗi, tôi nghĩ đến chuyện người bạn đời nên tôi thất thần. Tôi xin lỗi cô Duyệt, tôi đã hẹn cô ấy ăn tối, vì vậy tôi không thể ở lại đây."
Sau bao nhiêu năm, nhịp tim lúc bấy giờ đã cạn theo năm tháng, tôi không còn cảm nhận được nữa.
“Không sao, vậy lần sau tôi sẽ kiếm cơ hội làm phiền các người” Vẻ mặt Kỳ Duyệt có phần bất đắc dĩ, nụ cười có vẻ gượng gạo, nhíu chặt mày.
Trên đường đi tìm Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu một lần nữa nhớ tới dáng vẻ thất vọng vừa rồi của Kỳ Duyệt.
Chỉ là, dáng vẻ của Kỳ Duyệt dần dần tan thành mây khói, trong lòng cô càng ngày càng không rõ ràng. Thay vào đó là khuôn mặt xuất trần của Ôn Khinh Hàn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)