Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 76

1297 0 9 0

Quá trình quay《 Dữ quân tuyệt 》 đã được tiến hành hơn nửa, cả nam lẫn nữ trong công ty luật Ức Hàm cũng đã quen với việc lâu nay không có máy làm mát hình người trong hai tháng qua. Họ cứ xem như Ôn Khinh Hàn nghỉ cưới là được.

Nhưng đến lúc tổ chức hôn lễ xong rồi thì không phải lại đến hưởng tuần trăng mật hả?

Giản Ý Chi đã cam chịu số phận nên tắt giao diện trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên WeChat đi. Cô suy nghĩ một lúc, lại gửi tin nhắn cho Phó An Nhiên sau đó mới cúi đầu dọn bàn, chuẩn bị tan tầm.

Lúc lấy xe chuẩn bị rời đi, Giản Ý Chi một tay giữ tay lái, một tay sờ tai, thử thăm dò: “An Nhiên à, tối nay bọn mình ra ngoài ăn nhé, có một người ủy thác hẹn chị, nói là bạn cô ấy có vài vấn đề muốn tư vấn.”

Phó An Nhiên buồn cười mới hỏi lại: “Đúng lúc quá đi mất, tối nay chị không cần nấu cơm nhỉ?”

Từ lần thề thốt nói rằng mình phải làm một bữa cơm chiêu đãi đến bây giờ, thì Giản Ý Chi hoàn toàn không cách nào làm được. Các cô chỉ có hai người nên ăn lẩu thì không có cảm giác náo nhiệt, còn gọi đồng nghiệp ở công ty luật ấy mà, Ôn Khinh Hàn không có ở đó, tụ họp mất vui.

Cô thật sự không biết nấu ăn, có tìm tài liệu nào thì đều làm không được. Ngày này hoãn qua ngày kia, hoãn đến hôm nay lại thành lỗi hẹn.

“Khụ khụ… làm gì có, chỉ đúng lúc hôm nay có hẹn thôi.” Giản Ý Chi ra vẻ đứng đắn mà nói: “Người ta dẫn theo người, chị cũng dẫn theo một người, thế không phải vừa khít ư? Cân đối lắm.”

Phó An Nhiên cười khẽ: “Dạ, nghe chị cả.”

“Đúng rồi, người ủy thác kia chính là cô gái mà chúng ta gặp lúc nướng BBQ lần trước đó. Lát nữa gặp nhau, em hạn chế giao tiếp trực tiếp với cô ta thôi, chị sẽ cố gắng chuyển đề tài sang công việc với bản thân chị.” Giản Ý Chi không yên tâm về tính khí của cô Trương kia, cũng không biết lần này có tạo được cơ hội mà làm nên tên tuổi không. Nhưng có Phó An Nhiên ở đây, thì ít nhiều cô cũng phải bớt bớt lại.

“Dạ, em biết rồi, chị yên tâm đi.”

“Giờ bọn mình qua đó.”

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng khá sang ở thành phố B, môi trường thành lịch, thiết kế độc đáo. Phòng bếp ở đây không bị tách riêng ra, trái lại chỉ dùng kính để ngăn với khu ăn uống, nên mỗi vị khách ở đây đều có thể thưởng thức quá trình nấu của từng món ăn từ đầu đến cuối.

Lúc Giản Ý Chi với Phó An Nhiên qua đó ngồi, cái cô Trương kia đã trêu ghẹo bằng cái giọng nghe như đang bóng gió: “Thì ra người mà luật sư Giản muốn dẫn theo chính là một em gái à, không phải là cô em lần trước đã gặp đây sao? Không ngờ luật sư Giản vẫn không nỡ bỏ một cô em gái đấy.”

“Chào mọi người, tôi họ phó.” Phó An Nhiên nhớ kỹ lời dặn của Giản Ý Chi nên không nói mấy lời dư thừa.

Cô gái lạ ngồi bên cạnh cô Trương cười nói: “Luật sư Giản, luật sư Phó, chào hai cô, tôi họ Lý.”

Giản Ý Chi mỉm cười đáp lễ, sau đó trả lời cô Trương: “Cô Trương cứ đùa. Vì đây là buổi tư vấn mà vị đồng nghiệp này của tôi vừa khéo cũng rảnh rỗi, nên tôi tiện thể gọi em ấy đi cùng, hơn nữa trước đó cũng là tôi dẫn em ấy theo.”

Cô Trương kia cười cười, cũng chả mấy để ý chuyện Phó An Nhiên cũng đến: “Mà nói ra thì tiếc thật, chuyện của tôi với chồng trước không thể gặp được luật sư Giản nhỉ, tôi quả thật luôn ngưỡng mộ luật sư Giản đấy. Ai mà ngờ, người am hiểu tố tụng hôn nhân của công ty luật các cô lại là luật sư Ôn chứ.”

Lúc này, nhân viên phục vụ đến gọi món. Sau khi chọn cho mỗi người một phần bò bít tết, Giản Ý Chi tiếp tục đề tài vừa rồi: “Luật sư Ôn am hiểu loại tố tụng này cũng không phải là không có chỗ tốt. Cô Trương có thể nghĩ thế này đi, các gia đình có vấn đề về hôn nhân thì phần lớn đều sẽ cãi nhau, luật sư bình thường có thể sẽ không chịu được kiểu ầm ĩ này. Nhưng luật sư Ôn thì khác, cô ấy ngồi đó, có lẽ sẽ khiến người ta lạnh đến mức không ầm ĩ nổi.”

Cô ấy ngừng lại một lúc mới hỏi: “Các cô nói, nghe có lý không?”

Cô Lý đi cùng cô Trương “phụt” cười, thấy hơi tò mò bèn nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô luật sư Ôn này, cảm giác hình như rất lợi hại.”

Giản Ý Chi ý tứ sâu xa cười nói: “Bình thường có thể tò mò về luật sư, nhưng tốt nhất thì đừng nên gặp. Bởi vì lúc cần luật sư ấy mà, thì cơ bản là không phải chuyện gì tốt.”

Cô Trương vén mấy sợi tóc, tăng thêm vẻ quyến rũ cho diện mạo vốn đã xinh đẹp của mình. Cô ta nói kiểu thân thiết: “Sở thích này của cậu không đúng rồi. Cậu nhìn luật sư Giản đi, cậu muốn nghe mấy câu nói đùa này từ miệng của luật sư Ôn vậy đoán chừng là phải nằm mơ đấy.”

“Chúng ta trở lại chuyện chính nào.” Giản Ý Chi rót trà, lạnh nhạt ngắt lời: “Nghe cô Trương nói, gia đình cô Lý gặp chút chuyện, phiền cô nói cho tôi tình hình cụ thể được không.”

“À, là thế này. Em gái của chồng tôi bây giờ đã mười lăm tuổi, nghe nó về nói là…”

Trong quá trình trần thuật không còn ngắt lời nữa. Họ dùng cơm chắc khoảng hơn một giờ, sau khi Giản Ý Chi đưa ra đề nghị thì mấy người tách ra ở cửa nhà hàng.

Sắc trời đã tối, trên đường đến bãi đỗ xe, Phó An Nhiên kéo tay áo Giản Ý Chi: “Đàn chị ơi, có phải cô Trương kia có ý với chị không ạ?”

“Hả? Rõ thế à?” Giản Ý Chi quay đầu hỏi.

“Không chỉ rõ, là ai cũng có thể nhìn ra được mà?” Phó An Nhiên buồn cười hỏi lại, có phải về mặt tình cảm Giản Ý Chi có hơi chậm chạp không?

Giản Ý Chi đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay ước lượng, hờ hững nói: “Kệ đi, cũng không phải người ủy thác của chị. Hơn nữa, nếu cô ta hẹn riêng chị thì chị cũng sẽ không đi. Vì lý do công việc nên lần này chị mới đồng ý.”

“Chị không thích cô ta ạ? Hoặc là nói, không có ý muốn phát triển thêm?” Phó An Nhiên không kìm được ham muốn muốn hiểu rõ Giản Ý Chi của mình nên càng hỏi càng sâu.

Giản Ý Chi thuận miệng ném ra một câu: “Có gì hay mà phát triển? Cô ta cũng không phải gu chị.”

Cô thực sự không thích kiểu quá õng ẹo, chưa tính ở nhà, ra bên ngoài cứ mang vẻ bướm hoa, cô tự nhận mình không bị hấp dẫn bởi kiểu người này.

Phó An Nhiên đuổi theo hỏi: “Vậy chị thích kiểu nào ạ?”

“Không phải lần trước đã nói rồi à?” Giản Ý Chi nói xong thì dừng bước, đôi mắt đột nhiên chớp đến mấy lần, vờ giận dữ dí một cái lên trán Phó An Nhiên: “Nè, con bé này, học cái hay không học, lại học theo Ôn Khinh Hàn nhây với chị.”

Phó An Nhiên cười hì hì che trán mình lại rồi chạy vài bước lên trước, dưới đèn đường không thấy rõ nét đỏ ửng trên mặt nàng. Nàng quay đầu lại cười với Giản Ý Chi: “Em đâu có học đâu? Em tới lâu thế rồi mà chỉ gặp luật sư có mấy lần, nói chuyện lại càng ít, rõ ràng là tự chị chột dạ thì có.”

“Giờ em đúng là càng ngày càng biết đối nghịch với chị rồi nhỉ.” Giản Ý Chi luồn ngón trỏ vào vòng chìa khóa, quơ quơ tay khiến chìa khóa tạo ra tiếng giòn vang. Sau đó bước chân của cô đột nhiên nhanh hơn, lời nói mang theo ý cười: “Em còn không qua đây, sau này cơm trưa một tuần đều là em bao hết, cơm chiều cũng em bao luôn.”

“Đàn chị ơi, chị lại muốn trốn cơm à…”

Đèn đường và ánh trăng hòa vào nhau tạo thành màu trắng bạc trên mặt đất, tiếng cười của hai người đan xen vào nhau, đơn thuần mà sạch sẽ.

Cùng lúc đó, tối nay hiệu suất của đoàn phim khá cao, gần như là quay trong một lần không có NG. Chỉ mới chín giờ mà mọi người đều đã trở lại khách sạn của mình để nghỉ ngơi rồi.

Nhưng bây giờ còn quá sớm, Thời Thanh Thu không ngủ được, Ôn Khinh Hàn cũng thế. Thời Thanh Thu định diễn tập cho ngày mai bèn gọi Ôn Khinh Hàn tới cho nàng tìm cảm giác.

“Khinh Hàn, cậu cười đi, cười vui vẻ chút, mặt công chúa nhà chúng ta sao đơ như cậu được…” Mặt Thời Thanh Thu lộ vẻ ai oán, còn đôi tay thì vỗ nhẹ lên mặt Ôn Khinh Hàn: “Cậu như vậy mình diễn làm sao được?”

“Hạ Hề Miểu cũng đâu có cười vui lắm.” Ôn Khinh Hàn ra vẻ đường đường chính chính, giơ kịch bản ra trước ngực cho Thời Thanh Thu xem ghi chú trên đó.

“Thì cũng không phải mặt đơ cậu đâu.” Thời Thanh Thu giận lắm, đặt mông ngồi lại giường: “Trạng thái này của cậu thì diễn vai kia của mình còn tạm được, về cơ bản có thể được tính là diễn xuất có bản sắc.”

Quả nhiên, vai Hạ Hề Miểu này vẫn giống Thi Chiêu Ý nhất. Tuy rằng tướng mạo của Ôn Khinh Hàn cũng khá, nhưng khí chất kia thì căn bản không có kiểu dịu dàng của Hạ Hề Miểu. Vẻ dịu dàng mà Ôn Khinh Hàn diễn rõ ràng không cùng loại với vẻ dịu dàng mà kịch bản yêu cầu.

Ôn Khinh Hàn như suy nghĩ gì đó mà gật đầu: “Mình cảm thấy được đó, khéo thật, không phải cậu muốn tìm cảm giác sao? Ai nói cậu nhất định phải diễn vai của mình chứ?”

“Cậu diễn vai diễn của mình thì mình diễn vai gì?”

“Theo những gì cậu sắp quay, Cố Niệm chinh chiến, trên đường hành quân nhặt được một đứa trẻ lạc mất cha mẹ vì chiến loạn.”

Thời Thanh Thu bĩu môi, dáng vẻ không quá vừa lòng: “Được thôi, mình đây là tiểu Đào Tô, bắt đầu đi chị Cố.”

Ôn Khinh Hàn lại nhìn lướt qua kịch bản, sau đó ném kịch bản lên giường. Cô quay người bước hai bước.

Thời Thanh Thu ngồi đó, vừa hay thấp hơn. Nàng hắng giọng, học giọng điệu vui vẻ của trẻ con mà gọi: “Cố tỷ ơi!”

Ôn Khinh Hàn nghe vậy quay đầu, sau khi xoay người thì bước lên một bước. Giữa hàng mày của cô vốn đã ẩn giấu khí lạnh thấu xương, nhưng khi cúi đầu nhìn nhau lập tức tản đi rất nhiều.

Cô hơi cúi người xuống, mắt chứa nét dịu dàng mà duỗi tay sờ mặt Thời Thanh Thu: “Tiểu Đào Tô này, em không chăm chỉ đọc sách trong màn lại chạy đi đâu chơi vậy? Sách tỷ đưa em đọc được nhiều chưa?”

Mặt cô ở rất gần, Thời Thanh Thu thân mật dùng mũi cọ lên mũi cô, lại qua một chút, gò má cọ lên mặt cô: “Hôm nay em đọc Kinh Thi nè, sau đó đến xem mấy thúc thúc luyện kiếm, cố tỷ tỷ, chừng nào tỷ mới dạy em luyện kiếm? Lúc tỷ luyện kiếm nhìn đẹp lắm ấy, đẹp hơn mấy thúc thúc nhiều.”

Ôn Khinh Hàn cong môi cười, véo mặt Thời Thanh Thu: “Vậy em nói tỷ nghe nào, em thích đọc sách hay thích luyện kiếm đây?”

Thời Thanh Thu xoay tròng mắt đen bóng, suy nghĩ một lúc mới nói ngọt: “Thích cả ạ, thích đọc sách, cũng thích luyện kiếm nữa. Có điều, em vẫn thích tỷ nhất.”

Tim Ôn Khinh Hàn mềm nhũn, hai tròng mắt nhìn Thời Thanh Thu không cả chớp. Cô biết rõ hai người các cô chỉ đang tìm cảm giác để diễn, nhưng khi Thời Thanh Thu nói ra những lời này, cô vẫn không cách nào khống chế nhịp đập trái tim mình.

Thời Thanh Thu cũng hiểu những lời này đã mang đến cảm giác gì với Ôn Khinh Hàn. Vẻ ngây thơ của đứa trẻ trong đôi mắt khi nàng tìm kiếm cảm xúc đã trở nên dịu dàng hơn.

Thật lâu sau, Ôn Khinh Hàn mới véo chóp mũi Thời Thanh Thu rồi nhẹ giọng nói: “Chờ em lớn rồi, tỷ sẽ dạy hết công phu của tỷ cho em. Cây ngân thương kia là phụ thân tặng cho ta, còn cả cây kiếm xinh đẹp kia nữa, tương lai đều để lại cho em cả. Em phải chăm chỉ đọc sách, khi trưởng thành sẽ văn võ song toàn rồi.”

Thời Thanh Thu cười gian, hai tay ôm lấy Ôn Khinh Hàn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Khinh Hàn, nàng xoay người đè cô trên giường, rồi sau đó dùng một khuỷu tay chống cơ thể mình, một tay khác thì chạm vào mũi Ôn Khinh Hàn: “Vì sao phải đợi đến tương lai chứ? Hôm nay em sẽ học hết công phu của tỷ, sau đó đánh ngã tỷ luôn.”

Ôn Khinh Hàn thở hổn hển vài hơi mới ổn định lại. Cô mím môi lộ ra ý cười, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng, nói với giọng hơi bất đắc dĩ: “Không phải cậu nói muốn tìm cảm giác à? Cậu làm hỏng cảm giác vừa diễn rồi, lại phải diễn lần nữa sao.”

Thời Thanh Thu lắc đầu, nằm bên cạnh Ôn Khinh Hàn. Nàng ôm kịch bản trước ngực, giọng phiền muộn: “Mình cảm thấy mình với cậu không diễn chung được, không thể lập tức diễn ra. Mình chẳng cách nào xem cậu thành người khác, hoặc là nói, lúc ở cùng cậu, mình không có cách xem mình như người khác được.”

Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Thời Thanh Thu với vẻ thản nhiên, sau đó duỗi tay qua ôm lấy eo nàng: “Cậu có thể nói thẳng là kỹ thuật diễn của mình tốt, tư chất tự nhiên, thích hợp làm diễn viên.”

Thời Thanh Thu ném kịch bản qua bên, duỗi tay nhéo mặt Ôn Khinh Hàn. Nàng buồn cười nên thì thầm mấy câu: “Luật sư Ôn ơi, cậu lại bắt đầu tự luyến rồi đấy. Ngay trước mặt mình mà bắt đầu khen kỹ thuật diễn của cậu tốt, rốt cuộc có cậu có để mình vào mắt không hả?”

Ôn Khinh Hàn nắm lấy tay Thời Thanh Thu, ngón áp út tay phải của Thời Thanh Thu trơn bóng. Cô đột nhiên nhớ ra trong khoảng thời gian này cô có đọc được một vài tin hấp dẫn trên mạng bèn nghĩ thầm trong lòng, chỗ này nên thêm một thứ vào.

Cô thu hồi suy nghĩ, mím môi nở nụ cười mỉm: “Mình có để cậu vào mắt không mà cậu không biết à?”

Không khí lập tức mờ ám hơn, Thời Thanh Thu né tránh ánh mắt, cắn môi cũng không giấu được vẻ ngượng ngùng. Lúc Ôn Khinh Hàn đến gần thì nàng trực tiếp dúi đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn luôn.

Bình tĩnh được một lúc, Thời Thanh Thu mới cười thấp giọng nói: “Luật sư Ôn à, mình cảm thấy cậu đang ăn đậu hủ của mình.”

Ôn Khinh Hàn từ chối cho ý kiến, Thời Thanh Thu cảm nhận được hơi ấm và âm thanh lướt qua tai, là Ôn Khinh Hàn đang cười.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa cắt ngang khoảnh khắc tình cảm này. Ôn Khinh Hàn thả lỏng tay rồi đỡ Thời Thanh Thu dậy. Cô sửa lại quần áo và tóc cho cả hai, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường thấy.

Thời Thanh Thu vừa đứng dậy vừa nói: “Mình ra mở cửa.”

Ôn Khinh Hàn “ừ” một tiếng, tiện tay với lấy kịch bản của Thời Thanh Thu tiếp tục xem.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16