Nhiệt độ không khí thành phố S mát mẻ hơn thành phố B một chút, mặc dù ánh nắng vẫn chói chang nhưng không thể so với sự nóng bức ở thành phố B được.
Kỳ Duyệt đứng trước cửa sổ sát đất nhìn mấy tòa nhà cao tầng san sát phía xa, rõ ràng trước mặt là ánh nắng ban ngày nhưng trong cơ thể lại là sự rét lạnh thấu xương khiến cô ấy cảm thấy như đang đặt mình trong trời đông giá rét, khắp nơi đều bị bao trùm mới cảnh sắc hoang vắng, tuyết trắng mênh mang.
Trong tay cô ấy đang bưng một ly rượu, bên trong là rượu Whisky cho thêm đá, cô ấy nhớ lại mấy lời của Ôn Khinh Hàn, ngón tay cái dùng sức đè nén thân ly, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Dáng vẻ Thời Thanh Thu dịu dàng mỉm cười với cô ấy, lúc Thời Thanh Thu kéo cô ấy đi ăn đồ ăn vặt gần trường học, sau đó vô cùng vui vẻ gắp thức ăn cho cô ấy, còn cả dáng vẻ Thời Thanh Thu vô cùng chuyên tâm đọc sách trong tiệm sách…
Từng hình ảnh quá khứ liên tục tràn vào trong đầu cô ấy, bây giờ nó như một thanh đao nặng nề đâm vào trong lòng Kỳ Duyệt.
Kỳ Duyệt cười giễu một tiếng, nâng ly đặt lên bàn, cầm cái notebook ở bên cạnh lên. Ngón tay cô ấy khẽ vuốt lên trang bìa notebook rồi chuyển qua mép sách hơi phồng lên vì mình đã lật qua quá nhiều lần.
Kỳ Duyệt chậm rãi mở ra, lật từng tờ từng tờ một, ánh mắt đau thương vừa rồi từ từ trở nên có chút dịu dàng. Mỗi trang trong đó không phải là nhật ký mà cô ấy viết mà là những tờ giấy truyền thư lúc trước cô ấy và Thời Thanh Thu truyền trên lớp, Thời Thanh Thu ném mấy tờ giấy kia tới.
“Cậu lớn vậy rồi mà còn truyền thư.”
Cô ấy nhớ rõ lúc đó Thời Thanh Thu còn nói như vậy với mình nhưng cuối cùng Thời Thanh Thu vẫn thỏa hiệp.
Thậm chí có một vài tờ không phải truyền trên lớp mà là nhét vào tay đối phương trước khi về ký túc xá, cô ấy từng có, Thời Thanh Thu cũng từng có. Mấy tờ giấy thuộc về Thời Thanh Thu đều bị cô ấy dán chặt vào trong quyển notebook này, mấy năm nay, mỗi lúc cô ấy gần như không thể chống đỡ được nữa thì chính nó đã chống đỡ tinh thần và thể xác sắp đổ gục của cô ấy.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ của Kỳ Duyệt trở về, cô ấy thu cảm xúc lại, nhẹ nhàng gấp notebook, cẩn thận vuốt lên trang bìa rồi đặt tới chỗ cách khá xa ly rượu, vừa nghe thấy tiếng động ở cửa phòng đã quay sang chỗ khác.
“Kỳ tổng, em đã gửi mấy phần văn kiện mà chị muốn gửi cho ngài ấy và phu nhân rồi, trước mắt ngài ấy và phu nhân vẫn chưa trả lời lại.” Trợ lý ngoan ngoãn báo cáo cho Kỳ Duyệt.
Kỳ Duyệt cười một tiếng rồi cầm ly rượu lên nhấp một hớp: “Có trả lời hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là báo cáo chuẩn bị hành trình và sắp xếp trong mấy ngày nay thôi, chú và mẹ tôi sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Nhưng mà Kỳ tổng cứ ở đây hoài, ngài ấy mà biết được thì e là…” Trợ lý muốn nói lại thôi, có phần lo lắng nhìn Kỳ Duyệt.
“Tiểu Mạc.” Gương mặt Kỳ Duyệt có vẻ mỏi mệt, nụ cười ở khóe môi có phần đau xót: “Cô biết tôi đã nhớ thương chuyện này lâu rồi, tôi tốn hết tâm tư muốn về nước cũng chỉ vì chuyện này mà thôi, cho dù kết quả thế nào thì ít nhất tốt đã cố gắng hết sức rồi.”
Vì trở về mà Kỳ Duyệt đã nhắc tới với ba dượng không biết bao nhiêu lần, sau khi đồng ý sẽ quản lý tốt sản nghiệp trong nước thì cô ấy mới được trở về. Cuộc sống của cô ấy đã hoàn toàn lệch khỏi kế hoạch lúc trước, cô ấy vốn chỉ muốn làm một luật sư, sau đó sống hạnh phúc với Thời Thanh Thu chứ không phải như bây giờ, vì để được quay về quỹ đạo ban đầu mà vừa phải cố gắng chạy xong khóa trình đạo diễn trong vòng bảy năm, vừa học phải học cách làm sao để trở thành một thương nhân.
Đạo diễn là vì tới gần Thời Thanh Thu, còn thương nghiệp là số mệnh mà cố gắng không thể tránh được.
Trợ lý Tiểu Mạc trầm mặc không nói gì, cô ta đã theo Kỳ Duyệt rất nhiều năm nên cô ta biết rõ tình cũ của Kỳ Duyệt đối với Thời Thanh Thu. Cô ta trầm ngâm một hồi lâu, đành phải lên tiếng: “Em biết rồi, chỉ cần chị biết rõ chị muốn làm gì thì em vẫn sẽ luôn đi theo bên cạnh chị.”
Nụ cười của Kỳ Duyệt có thêm một chút thân thiết mà không phải là nụ cười nhạt lúc trước: “Theo tôi nhiều năm như vậy, cô đã vất vả rồi.”
Tiểu Mạc lắc đầu, sau đó liếc mắt nhìn Kỳ Duyệt, nhớ lại một chút nội dung mình nghe được rồi truyền đạt lại cho Kỳ Duyệt: “Mấy ngày nay em nghe mọi người trong đoàn làm phim đang thảo luận với nhau là gần đây có một quán ăn nhỏ mới mở không lâu, thời gian ăn khuya hầu như không có chỗ ngồi, hơn nữa đa số bên đoàn làm phim cũng rất thích đi nên bọn họ đều đang bàn bạc tìm thời gian trong mấy ngày nay.”
“Ừm, vậy nên?”
Tiểu Mạc mấp máy môi, khẽ nói: “Hình như cô Thời cũng cảm thấy hứng thú, mặc dù cô ấy không tham gia thảo luận nhưng em để ý thấy cô ấy cũng dừng tay lại nghe.”
Kỳ Duyệt khẽ cười một tiếng, Thời Thanh Thu vẫn như lúc trước, luôn cảm thấy hứng thú với đồ ăn ngon.
Tay trái cô ấy khoanh trước ngực, khuỷu tay phải khẽ nâng ly, không chút do dự đã dặn dò: “Vậy cô đi đặt chỗ trước đi, chừa thời gian mấy buổi tối nay đi, gọi người trong đoàn làm phim cùng qua.” Cô ấy dừng lại một chút rồi nhắc nhở tiếp: “Đúng rồi, chỗ Thanh Thu cô đừng tự mình đi.”
Tiểu Mạc gật đầu: “Em biết rồi.”
Ban đêm, đám người trong đoàn làm phim vừa quay phim xong đã trở về khách sạn.
Trong thang máy, Thi Chiêu Ý dùng cùi chỏ chọc Thời Thanh Thu một cái, giọng điệu có phần mờ ám: “Thanh Thu, chị vẫn chưa hỏi em nữa, vị kia nhà em đánh giá kỹ thuật diễn xuất của em thế nào?”
Thời Thanh Thu nhớ lại một chút, thật sự không nhớ được Ôn Khinh Hàn từng đánh giá kỹ càng kỹ thuật diễn xuất của mình: “Hình như cậu ấy chưa từng tán gẫu chuyện này với em, lúc trước có nhắc tới thì cậu ấy toàn nói là rất tốt.”
Dương Hiểu ở phía sau không cười nổi, chị khối băng cũng biết khen người khác à? Dù sao thì cô nàng cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Xem ra hình tượng lão cổ hủ của luật sư Ôn đã ăn sâu bén rễ trong lòng người ta rồi.” Thi Chiêu Ý nghiền ngẫm liếc Dương Hiểu một cái, người sau lập tức nghiêm mặt, chỉ còn lại khóe môi ẩn chứa ý cười.
Thời Thanh Thu cười “hứ” một tiếng rồi chợt nói với Thi Chiêu Ý vấn đề tập thoại của hai người: “Đúng rồi, sáng mai hai chúng ta tập thoại trước chút đi, tập cảnh nhận được tin tức Cố Trấn Viễn xả thân vì nước ấy, em muốn xem thử em có điều chỉnh được cảm xúc hay không.”
Thi Chiêu Ý cũng thu hồi vẻ mặt, khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề, em nhớ chủ yếu là biểu hiện ra sự bối rối và không dám tin, bi thương đừng làm rõ quá là được rồi. Tuần tự tiến lên, tất cả cảm xúc đều phải để dành bộc phát vào cảnh nhìn thấy quan tài.”
Thời Thanh Thu nhấp môi một chút, lúc nàng đang suy tư thì cửa thang máy mở ra, có vài người đi ra, phòng của Thời Thanh Thu cũng khác hướng với phòng của Thi Chiêu Ý nên lên tiếng chào hỏi rồi tạm biệt nhau.
Dương Hiểu cũng trở về phòng mình, Thời Thanh Thu gõ cửa phòng, một lát sau Ôn Khinh Hàn đi ra mở cửa.
Màn hình laptop trên bàn đang sáng lên, Ôn Khinh Hàn mặc áo ngủ quay về, Thời Thanh Thu thấy vậy vừa thay giàu vừa nói: “Khinh Hàn, sao cậu tắm xong còn chưa ngủ nữa?”
Ôn Khinh Hàn ngồi lại ghế, vươn tay tiếp tục gõ phím, giọng nói khẽ cất lên: “Vẫn còn sớm, hơn nữa cậu cũng chưa về nên tiện chờ luôn.”
Môi Thời Thanh Thu khẽ cong lên, mang dép đi qua, nhìn dáng vẻ vô cùng chăm chú của Ôn Khinh Hàn rồi nàng tự nhiên ngồi vào trên thành ghế, khom người nhìn màn hình máy tính của Ôn Khinh Hàn: “Để mình xem cậu đang làm gì mà gần nửa đêm rồi còn không ngủ được…”
Bởi vì nghiêng người về trước nên mái tóc dài của Thời Thanh Thu rủ xuống như tua rua, lúc trượt xuống còn mang theo một làn gió nhẹ khiến mùi thơm trong tóc nàng tản ra vô cùng mê người.
Ánh mắt Ôn Khinh Hàn dừng trên người Thời Thanh Thu, trong mắt như được trải một tầng gợn sóng: “Không có gì, mình đang viết tài liệu luật sư thôi, mới nhận một vài ủy thác về mặt này nên mình viết xong rồi gửi cho Ý Chi.”
“Vậy nên trong lúc nghỉ ngơi cậu cũng đang kiếm tiền à?” Thời Thanh Thu quay lại hỏi cô.
“Có thể nói là vậy.”
Ôn Khinh Hàn thấy nàng như thế không khỏi cong môi: “Thanh Thu, đừng nói là ngay cả viết tài liệu luật sư thế nào mà cậu cũng quên sạch rồi nhé?”
Thời Thanh Thu không nhịn cười được: “Không đâu, cơ sở của mình vẫn tốt đấy nhé, chỉ không có kinh nghiệm thực chiến thôi. Nếu mình không mở phòng làm việc được thì cậu phải chịu trách nhiệm dẫn mình về, dạy mình thưa kiện đó.”
Ôn Khinh Hàn có phần quá xem thường nàng nhưng mà cũng không còn cách nào khác, đứng trước mặt một học sinh tài cao có thành tích ưu tú, bây giờ còn trở thành một luật sư nổi danh như cô thì chút cơ sở này của nàng chắc chắn đã bị ép tới đáy, bây giờ nếu nàng mà không đi đóng phim thì ai biết được nàng đã từng tốt nghiệp đại học chính trị và pháp luật chứ.
Ngoài ý muốn là Ôn Khinh Hàn không phụ họa theo nàng nhưng cũng không từ chối, chỉ bình thản nói với nàng: “Cậu có thể làm những gì cậu thích, muốn làm gì cũng được, thu nhập của mình đủ để nuôi cuộc sống của hai chúng ta, chỉ cần không lo cơm áo là không còn vấn đề gì nữa.”
Thời Thanh Thu chợt ngẩn người, ý của mấy câu này là “Mình nuôi cậu” à?
Ánh mắt nàng dao động, cánh môi hơi khô, tay chân cũng thu lại, chớp mắt một cái rồi nhấn mạnh như có chuyện lạ: “Mình chỉ nói có thể mà thôi, dựa vào trạng thái hiện tại của mình thì tám mươi phần trăm trở lên là thuận lợi, đến lúc đó ai nuôi ai còn chưa biết được đâu.”
Khóe môi Ôn Khinh Hàn hiện ra ý cười, vậy là có khả năng, người bị nuôi là mình à?
“Vậy mình sẽ rửa mắt chờ mong.” Cô hơi dừng lại, ánh mắt dời xuống: “Cậu ngồi trên thành ghế thế này không mỏi à?”
Cô vừa mới vậy, Thời Thanh Thu mới thấy khó chịu. Nàng hơi sững sờ, vừa đứng dậy đã nhận ra nếu muốn nói chuyện trên trời dưới đất với Ôn Khinh Hàn tiếp thì xung quanh hoàn toàn không có chỗ nào ngồi được cả, ghế sô pha ở khá xa, giường cũng vậy. Ánh mắt nàng thu lại, sau khi nhìn tới chân Ôn Khinh Hàn mới thu lại nhanh hơn như bị điện giật.
Chỗ duy nhất có thể ngồi xuống… Sao nàng lại nghĩ tới chỗ nào vậy chứ?
Lỗ tai nàng như có chút cảm giác thiêu đốt từ từ bốc lên, Ôn Khinh Hàn chú ý tới sự khác thường của nàng, nghĩ lại bảy tám phần. Trước khi Thời Thanh Thu ngại ngùng đi tới cầm tay cô thì cô đã đứng lên nói khẽ: “Mình hơi mệt rồi, đêm nay tới đây thôi, mai rồi viết tiếp.”
“Lỡ ngày mai mạch suy nghĩ của cậu không theo kịp tiến độ hôm nay thì sao đây?”
Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh Thu quay lại giường, đưa áo ngủ cho nàng rồi liếc nhìn thời gian: “Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, cậu đi tắm rửa mau đi, mình chờ cậu cùng ngủ.”
Ôn Khinh Hàn săn sóc làm dịu một chút xấu hổ nhỏ bé của Thời Thanh Thu, nàng nhận áo ngủ rồi “ừ” một tiếng, vừa chuẩn bị đi tắm rửa thì điện thoại khi nãy tiện tay ném lên đầu giường chợt có tiếng thông báo tin nhắn.
Thời Thanh Thu quay qua mở khóa màn hình, bên trên là tin nhắn triệu tập của Lê Thừa Lượng trong nhóm Wechat của đoàn làm phim.
【 Đạo diễn Lê: Đêm mai chúng ta lười một xíu, mọi người tụ tập đi ăn xiên nướng, Tiểu Kỳ mời khách. 】
【 Chiêu Ý: Tôi không thành vấn đề. 】
【 Giám chế Lâm: Chiêu Ý, cô không sợ mập à? 】
【 Chiêu Ý: Cố tướng quân nhà tôi còn không sợ thì tôi sợ cái gì? Huống chi tôi còn có rèn luyện thân thể giảm béo mà. [đắc ý] [đắc ý] [đắc ý] 】
【 Chị Lục: Bình thường em rèn luyện kiểu gì vậy? Thảo luận với chị tí đi, để cho mấy ông lớn trong nhóm này tích trữ bụng bia của bọn họ là được rồi. 】
Cuộc trò chuyện của mọi người dần lệch khỏi quỹ đạo, Thời Thanh Thu lại nhớ tới quán ăn nhỏ mà mọi người trong studio đều dám thấy hứng thú muốn đi ăn khuya kia.
Lúc trước Ôn Khinh Hàn đi công tác, lúc cô đi cùng cũng có thể nghiệm phục vụ món ngon của Ôn Khinh Hàn mấy ngày, còn lần này…
Thời Thanh Thu mím môi cười một tiếng, bỏ điện thoại di động lại sau đó ôm áo ngủ nhìn Ôn Khinh Hàn: “Khinh Hàn, đêm mai chúng ta đi ăn khuya được không? Đêm mai mình rảnh.”
“Hả? Cậu không ăn uống điều độ rồi à?” Ôn Khinh Hàn nhíu mày: “Hơn nữa sao đột nhiên cậu lại muốn ăn khuya thế?”
Thời Thanh Thu nói rõ ràng mười mươi cho Ôn Khinh Hàn nghe: “Tại mình nghe nói gần đây có một quán ăn nhỏ mới mở, danh tiếng của quán ăn khuya đó cũng không tồi, đoàn làm phim định tụ họp đi ăn khuya một chút. Nhưng mà đông người như thế mà mình chỉ muốn hai chúng ta đi thôi, không đi chung với mọi người thì mình còn ăn thêm được một chút.”
Nàng nghĩ tới tin nhắn của Lê Thừa Lượng, vẫn chọn đè chuyện Kỳ Duyệt mời khác xuống, không nói cho Ôn Khinh Hàn nghe. Giữa hai người không cần phải vì Kỳ Duyệt mà sinh ra sóng gió, nàng nghĩ vậy, chắc chắn Ôn Khinh Hàn cũng nghĩ thế, bởi vì lần này Ôn Khinh Hàn tới đây cũng là vì Kỳ Duyệt xuất hiện.
Con người Thời Thanh Thu rất thích ăn khuya, lúc trước đi học luôn luôn ăn một lần, Ôn Khinh Hàn thấy nàng vui vẻ như thế cũng nghe theo nàng: “Được, vậy thì đi thôi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)