Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 100

1137 0 7 0

Lúc tan làm, mưa ngoài trời vẫn rơi tí tách trên mặt đất, chỉ nhỏ hơn buổi sáng một chút.

Ôn Khinh Hàn lái xe về nhà, cả đường đều không dừng lại. Cô mở cửa nhà ra, thay dép rồi khoác áo khoác âu phục lên ghế sô pha, nhẹ nhàng bước tới chỗ phòng bếp đang phát ra tiếng chén bát va chạm vào nhau.

Trong phòng bếp đang mở máy hút khói, Thời Thanh Thu đang xào rau, mùi thơm dần dần tràn ngập trong không khí. Cảnh tượng thế này rất bình thường, ít nhất thì trong khoảng thời gian này Ôn Khinh Hàn đã thấy quá nhiều nhưng nhìn hoài không chán, lần nào cũng khiến đáy lòng cô trỗi nên một niềm cảm mến nồng đậm.

Người này đang nấu cơm cho cô, người này là vợ của cô, người này là người trong lòng cô rất nhiều năm rồi.

Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm eo Thời Thanh Thu từ phía sau, Thời Thanh Thu giật mình rồi mới bình tĩnh lại, bên tai truyền tới giọng nói mát lạnh của cô: “Bà Ôn, vất vả rồi.”

Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, vỗ tay cô rồi nói: “Cậu làm mình sợ chết mất, mình còn tưởng là ai vào nhà, đi cũng chẳng có tiếng.”

Ôn Khinh Hàn ngửi mùi thơm trên người Thời Thanh Thu, giọng nói tản ra sự dịu ngọt như rượu ngâm độc dược chỉ thuộc về riêng cô: “Cậu còn tưởng là ai nữa? Hơn nữa lên tiếng thì sao hù cậu được?”

Thời Thanh Thu không rảnh nói chuyện với cô, nàng đảo đậu hũ trúc xào nấm hương trong chảo vài lần rồi đổ nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh vào, sau đó đậy nắp lại.

Bên cạnh là đậu hũ nhồi thịt và món thịt viên kho tàu đã làm xong, nàng cầm đũa gắp một viên thịt, hơi nghiêng người đưa tới, Ôn Khinh Hàn phối hợp cắn một miếng.

“Sao hả? Món thịt viên kho tàu này ăn ngon không? Lần đầu tiên mình làm món này đó.” Thời Thanh Thu chờ mong nhìn Ôn Khinh Hàn, chờ cô phát biểu cảm nghĩa sau khi ăn món này.

Cô nghiêm túc nhai thịt viên, hai mắt nhắm lại, nghiêm túc trả lời nàng: “Cũng không tồi, ngoài chín trong mềm nhưng lần sau có thể làm hương vị đậm đà thêm tí nữa.”

Thời Thanh Thu mỉm cười nhéo mặt cô: “Cậu chê mình làm nhạt thì cứ nói thẳng đi, còn nói lòng vòng quanh co lần sau làm gì.”

Khóe môi Ôn Khinh Hàn nhếch môi, Thời Thanh Thu vỗ cánh tay cô đang vòng bên eo mình, cô ngoan ngoãn buông ra, Thời Thanh Thu lại mở nắp nồi, vớt đồ xào trong đó ra.

Cô cũng không ra khỏi phòng bếp mà lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, đột nhiên cô nhớ lại hình như đã lâu rồi mình không ăn kẹo bông với Thời Thanh Thu. Trong khoảng thời gian này không có đi ngang qua quảng trường Thời Đại, cô vẫn còn nhớ mặc dù đều ngọt nhưng Thời Thanh Thu vẫn thích ăn ở tiệm kia nhất.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Thời Thanh Thu đã nói: “Bây giờ thời tiết trở lạnh, đã lâu rồi văn phòng luật của các cậu không tụ tập, thân làm ông chủ như cậu không có ý tưởng gì à?”

“Mình là chủ mà còn chưa có ý tưởng gì, bà chủ đã nghĩ giúp mình trước rồi.” Ánh mắt mềm mại của Ôn Khinh Hàn dừng trên gò má nàng.

“Vậy thì chứng minh mình làm bà chủ rất có trách nhiệm.” Thời Thanh Thu bật cười múc đậu hũ trúc xào nấm hương vào đĩa rồi đưa cho Ôn Khinh Hàn, sau đó quay sang nói: “Mình nói thật đất, gọi mọi người tụ tập tí đi, bên mình thì gọi A Hiểu và A Vọng, cả Tiểu Lam và Chiêu Ý tới nữa. Vừa hay mọi người có thể tâm sự trò chuyện vui vẻ với nhau.

Ôn Khinh Hàn nhíu mày: “Mấy người ở văn phòng luật sẽ vui lắm, có cậu, còn có cả Tần Vọng và Chiêu Ý, ba ngọn núi lớn của giới giải trí cùng tới, mình đã tưởng tượng ra được biểu hiện của bọn họ ngày hôm đó rồi.”

Lúc Thời Thanh Thu có ở đây thì còn đỡ, dù sao cũng gặp không dưới một lần, hơn nữa bây giờ nàng còn kết hôn với cô, có thể nói là ánh sao này đã đến gần nhân gian thêm chút rồi.

Tần Vọng và Thi Chiêu Ý thì khác, hai người này là diễn viên chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh ti vi và cả chương trình show truyền hình, nếu ngồi ăn cơm chung thì cô cảm thấy có lẽ hôm đó mấy người ở văn phòng luật thật sự sẽ nhảy cao ba mét mất.

“Gì mà làm quá thế?” Thời Thanh Thu vòng tay trước ngực, bĩu môi: “Lúc trước bọn họ nhìn thấy mình vẫn bình thường mà, chỉ có lần đầu là hơi nhiệt tình tí thôi, sau này đã bình thường rồi. Hơn nữa cũng không có người chụp lén mình, lúc ngồi chung cũng rất thoải mái, nhưng mình vẫn sẽ hỏi trước xem A Vọng và Chiêu Ý có muốn tới hay không nhé.”

“Nếu như đồng ý thì bên mình cũng không thành vấn đề, chỉ thiếu hẹn thời gian thôi. Mình cảm thấy thời tiết lạnh thêm tí khá là tốt, tới lúc đó có thể ăn lẩu, nhiều người như thế thì ăn lẩu mới náo nhiệt.” Ôn Khinh Hàn vui vẻ đồng ý, mọi người ở văn phòng luật tụ tập được nhiên là không thành vấn đề, đột nhiên có thêm mấy diễn viên gia nhập thì chắc chắn càng sốt ruột không thôi.

Thời Thanh Thu nắm tay cô lắc lắc: “Vậy lần này mình có thể ăn buông thả rồi, gần đây chỉ muốn quay vài tiết mục thôi, không muốn ra ngoài làm việc.”

“Ừ, bận rộn lâu như thế phải nên nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe.” Ôn Khinh Hàn nói xong, cô hơi dừng lại, trong mắt chợt có ý sâu xa: “Qua một khoảng thời gian nữa, có lẽ Ý Chi sẽ mời chúng ta ăn một bữa cơm.”

“Hả? Cậu ấy sao thế? Có chuyện gì vui à?” Phần bà tám trong lòng Thời Thanh Thu bị kích thích, tò mò hỏi.

Ôn Khinh Hàn nở nụ cười sâu xa, quay người nàng qua chỗ khác khiến nàng đưa lưng về phía mình: “Tới lúc đó rồi biết, nếu như mình đoán sai thì mình mời cậu ăn bữa cơm đó, chắc chắn sẽ không khiến cậu mừng hụt đâu. Bây giờ làm xong bữa tối hôm nay nữa, có phải cậu vẫn chưa làm canh không?”

“Ôn Khinh Hàn, cậu nói vậy chẳng khác nào đang bảo mình chỉ biết ăn ấy!” Thời Thanh Thu tức giận kéo cái tay cô đang đặt trên vai mình qua cắn một cái.

Ôn Khinh Hàn cong môi, để mặc Thời Thanh Thu cắn tay mình, không đau mà chỉ có hơi ngứa thôi.

Trêu ghẹo thêm hai câu, Thời Thanh Thu tiếp tục làm thêm món canh, Ôn Khinh Hàn quay về phòng thay đồ.

Sau bữa cơm tối, Ôn Khinh Hàn tắm rửa trước, sau đó mở máy tính trong phòng ra tiếp tục thiết kế phần mình. Vài ngày trước cô đã nói với ba mẹ là mình định tự thiết kế thiệp mời, không mua thiệp có sẵn.

Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, bóng dáng cô ngồi trước màn hình máy tính trông có vẻ yếu ớt, vẻ mặt bình tĩnh khiến cô trông càng lãnh đạm, nếu không phải trong mắt vẫn có gợn sóng nhu hòa thì e là người ta còn tưởng cô đang làm việc.

Thời Thanh Thu tắm rửa xong đi ra thì thấy cô đang bận rộn, định đi qua xem thử đã bị giọng nói bình thản của cô cản lại: “Thanh Thu, lên giường đi, mình xong ngay thôi.”

“Ừ, cậu đang làm gì thế?” Thời Thanh Thu lui về giường, cởi dép leo lên, bò lên dựa vào đầu giường.

Ôn Khinh Hàn tắt máy tính để bàn, bưng laptop lên giường, lùi ra sau Thời Thanh Thu, đặt laptop lên chân: “Mình đang thiết kế thiệp mời, cậu thích màu gì?”

Thời Thanh Thu chờ mong tới gần, chống chằm lên vai cô, ôm eo cô nhìn về phía màn hình mấy tính.

Mẫu cô thiết kế là kiểu phong thư, bên ngoài tô màu sắc tươi mát trông lịch sự tao nhã, thiệp mời thế này à…

“Màu trắng, màu trắng là đẹp nhất.” Thời Thanh Thu cực kỳ chắc chắn.

“Mình cũng cảm thấy màu trắng rất hợp, dùng chất giấy này thì chúng ta cũng không cần dùng giấy thiệp mời bình thường hay gặp kia nữa.” Ôn Khinh Hàn trầm ngâm, ngón tay lướt trên bàn phím, mở công cụ tìm kiếm ra, sau đó mở to hình nói với Thời Thanh Thu: “Loại giấy này gọi là giấy Ngọc Trai băng đôi trắng, nhìn chính diện trông rất bình thường nhưng đổi góc một tí sẽ nhận ra bề mặt của nó được phủ một lớp vàng kim mờ nhạt, có cảm giác như kim loại nhìn rất đẹp, cảm xúc cũng không tồi.”

Thời Thanh Thu khen: “Đúng là rất đẹp.”

Cô hơi dừng lại, khẽ quay đầu nhìn sang Ôn Khinh Hàn, hỏi: “Khinh Hàn, sao cậu biết xúc cảm không tồi? Cậu từng đi xem rồi hả?”

“Cũng không phải là cố tình đi xem.” Ôn Khinh Hàn tắt website tìm kiếm trang giấy rồi gõ chữ: “Lúc trước có một người bạn kết hôn, thiệp mời cũng dùng loại giấy này, lúc đó mình sờ thấy tốt hơn thiệp mời bình thường nhiều.”

“Ừ, vậy chỉ dùng loại này thôi.” Thời Thanh Thu mềm giọng tán thành, hai tay vòng sang ôm Ôn Khinh Hàn.

Người sau vỗ tay nàng bảo nàng thả ra, sau đó bỏ máy tính lên bàn rồi mới trở lại giường, lấy tư liệu lúc chiều đưa Giản Ý Chi, lật ra tấm ảnh Giản Ý Chi bảo không tồi cho nàng xem: “Mình hỏi các đồng nghiệp ở văn phòng luật và Ý Chi, mọi người hầu như đều có khuynh hướng tổ chức hôn lễ trên nước.”

“Mình cũng thích, cậu thì sao?” Thời Thanh Thu nhích tới, khẽ hỏi bên tai cô.

Hiếm khi Ôn Khinh Hàn im lặng, cô đặt tư liệu sang tủ đầu giường, khẽ mấp máy môi. Trong ánh mắt chờ đợi của Thời Thanh Thu, cô quay sang nhìn nàng, trong mắt tràn ngập ấm áp, dịu dàng nói: “Cậu thích thì mình cũng thích.”

“Hứ…” Thời Thanh Thu mỉm cười: “Đừng nói hồi nãy cậu lén ăn kẹo nhé, sao miệng ngọt thế?”

Ôn Khinh Hàn với tay tắt đèn, chỉ chừa lại đèn ngủ, sau đó thoải mái dựa vào Thời Thanh Thu, hai tay vòng bên eo Thời Thanh Thu, giọng nói chậm rãi: “Mình vẫn chưa nói hết. Tổ chức hôn lễ xong chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật tận một tháng trời, không được có bất kỳ liên lạc công việc nào. Chỉ có hai chúng ta thôi, đi đâu cũng được, mỗi ngày trò chuyện về thời tiết, trò chuyện về phong cảnh từng qua, trò chuyện về bữa ăn vừa nếm thử. Ngày nào cũng phải ngủ đến khi tự tỉnh, mình ôm cậu hoặc là cậu ôm mình. Sau khi tỉnh lại, chúng ta nắm tay nhau cùng ra ngoài, nhìn thấy người già và trẻ nhỏ đi ngang thì chúng ta sẽ mỉm cười chào hỏi. Chúng ta còn có thể thuê một chiếc xe đạp, mình chở cậu đi ngang qua các con phố lớn nhỏ.”

Cô rủ rỉ về ước mơ làm Thời Thanh Thu tự động thắt ra một hình ảnh xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng của cô càng làm bức tranh trở nên phong phú đầy màu sắc hiện ra trước mắt nàng.

Thời Thanh Thu cọ lên gò má của cô, hỏi: “Vậy cậu đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”

Ôn Khinh Hàn nhướng mày nói: “Mình nhớ lúc trước cậu từng quay một cái quảng cáo ở Hallstatt, Áo nhưng không ở đó lâu nhỉ.”

Hình như đây là chuyện của hai năm về nước, bởi vì nguyên nhân công việc khi đó nên địa điểm quay quảng cáo nằm ở một thị trấn nhỏ nổi tiếng ở Áo, nhưng sau khi quay xong cũng không ở lại lâu mà về nước ngay, vì vậy Thời Thanh Thu còn oán than trong vòng bạn bè mấy ngày liền.

Nàng không ngờ Ôn Khinh Hàn lại nhớ rõ như thế, ngay cả nàng cũng quên mất cảm xúc khi đó rồi nhưng may là Ôn Khinh Hàn vẫn còn nhớ.

Nàng chớp mắt, rụt đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, hít mũi một cái rồi bật cười thành tiếng: “Ừ, lúc đó tiếc lắm chứ, không được ở lại thêm mấy ngày. Chỗ đó rất đẹp, phong cảnh cũng tuyệt lắm, cậu không nhắc thì mình cũng sắp quên luôn rồi…”

Ôn Khinh Hàn giơ tay vuốt mặt nàng, cúi đầu dịu dàng nói: “Thanh Thu, mình đi với cậu, tắt hết di động, không nhận cuộc gọi của bất kỳ ai có ý đồ muốn gọi tụi mình về, mỗi ngày đều sống cuộc sống khi nãy mình vừa nói được không?”

Lúc đó trong đầu Thời Thanh Thu từng có một suy nghĩ, nếu sau này vẫn còn cơ hội thì phải tới đó lần nữa. Lần này không có công việc, không có bất kỳ việc vặt không liên quan nào, chỉ đi bằng tâm ý một lần, cảm nhận đặc sắc đó một lần, hưởng thụ mọi cảnh quang tuyệt đẹp ở nơi đó.

Dù là đi một mình cũng chẳng sao.

Nhưng bây giờ nàng đã có Ôn Khinh Hàn, hai người có thể đi chung với nhau.

Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười đầy yêu thương của Ôn Khinh Hàn, nhất thời ngây dại.

Mãi đến khi trên môi chợt ấm lên, Ôn Khinh Hàn bắt đầu hôn nàng thì nàng mới tỉnh táo lại, nhiệt độ ấm áp kia như chạy từ môi đến trong tim, nàng khẽ cười đáp lại: “Được thôi, chúng ta cùng đi, chỉ có hai chúng ta thôi, không cho bất kỳ ai làm phiền cả.”

Đôi môi mỏng của Ôn Khinh Hàn khẽ nở nụ cười yếu ớt, bàn tay đang đặt trên mu bàn tay của Thời Thanh Thu cũng không khỏi nắm lại, muốn làm nụ hôn này sâu hơn.

Đã từng tiếp xúc da thịt nên Ôn Khinh Hàn không kiềm chế bản thân mình nữa, vừa rồi là vì Thời Thanh Thu đang ôm cô, bây giờ Thời Thanh Thu thoáng đè eo cô xuống, cả người chồm lên, tư thế này là Thời Thanh Thu ở trên cô.

Hôm nay Ôn Khinh Hàn mặc áo ngủ, ôm nhau thân mật như thế chưa được bao lâu đã khiến vạt áo rối loại. Cô vươn tay phủ lên eo Thời Thanh Thu, dọc theo đường cong cơ thể của Thời Thanh Thu từ từ dời xuống nhưng chưa được bao lâu đã bị Thời Thanh Thu đè lại.

Đầu lưỡi Thời Thanh Thu hơi rời đi, hôn lên môi cô, trên mặt vẫn còn hiện vẻ đỏ ửng mê người, khẽ nói: “Khi nãy cậu dùng máy tính, tay không sạch sẽ, không được động vào mình.”

Ôn Khinh Hàn hơi sửng sốt, đôi môi đỏ bừng vì hôn khẽ nhếch lên, khẽ thở ra một tiếng có phần vội vã: “Mình mới định đi rửa tay…”

Thời Thanh Thu lại cúi xuống hôn cô, răng môi chạm vào nhau, hơi thở đan xen dần đốt lửa nóng. Hai tay cô không kiềm chế được muốn nhúc nhích, Thời Thanh Thu hơi lui ra, trong mắt như phủ lên một lớp sương mù mờ mịt.

Thời Thanh Thu nói: “Vậy cũng không được động vào mình.”

Ôn Khinh Hàn mím môi, gật đầu một cái, ngoan ngoãn duỗi tay ôm chặt cổ Thời Thanh Thu, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút động tình: “Vậy mình ôm cậu một cái thôi.’

Đôi mắt vốn hờ hững bây giờ lại tràn đầy nhu tình, bên trong tràn ngập tình ý, có thêm vài phần cưng chiều và một chút ngượng ngùng.

Thời Thanh Thu vừa cởi dây buộc áo ngủ của cô, vừa cúi đầu ngậm vành tai cô, ậm ờ nói: “Ôn bảo bối của mình ngoan quá…”

Ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, cũng không muốn đã đổ mưa ngày thứ tư hay thứ năm rồi, rõ ràng mùa hạ nóng bức đã qua nhưng nhiệt độ không khí trong phòng lại không dập tắt được. Giọng nói thanh lãnh thỉnh thoảng lại khẽ gọi tên Thời Thanh Thu bên tai nàng cùng với tiếng hít thở của cô, nhiệt độ của cô, khát vọng của nàng cùng tụ hợp vào một chỗ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16