Không biết tin tức Ôn Khinh Hàn tới thăm ban bị truyền đi từ đâu, tóm lại là đã truyền tới trên mạng, trên hot search cũng kèm theo ảnh chụp. Độ hot của CP Ôn Thất vô cùng đằm thắm tiếp tục tăng vọt, bởi vì hợp đồng của Thời Thanh Thu sắp đến kỳ hạn nên tối hôm đó bên phía giải trí không nói câu nào, để mặc cho ngày càng nhiều tin tức.
Ôn Khinh Hàn đem laptop theo, lúc Thời Thanh Thu đến studio thì cô ở trong khách sạn làm việc, cuối cùng vẫn không hề bỏ dở công việc của mình nhưng Thời Thanh Thu sợ cô quá khó chịu nên dỗ Ôn Khinh Hàn đôi câu bảo cô tới studio. Người thân tới thăm ban, không tới studio gặp gỡ mọi người, nói lời xã giao một chút thì cũng không ổn cho lắm, Ôn Khinh Hàn nghĩ lại cũng đồng ý.
Nhưng Ôn Khinh Hàn vừa mới đi vào, Lê Thừa Lượng nhìn thấy cô thì càng vui vẻ, vừa đi tới vừa gọi hai tiếng “Tiểu Ôn” khiến Thời Thanh Thu lập tức sững người.
Ôn Khinh Hàn rất bình tĩnh mỉm cười với Lê Thừa Lượng: “Đạo diễn Lê, đã lâu không gặp.”
Lê Thừa Lượng đứng trước mặt hai người, có chút kinh ngạc nói: “Lúc trước tôi nghe nói đối tượng kết hôn của Thời Thanh Thu tên Ôn Khinh Hàn còn tưởng là trùng tên, sau này bận rộn một hồi cũng không nghĩ tới việc đi hóng dưa nữa, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.”
Thời Thanh Thu hoàn toàn không ngờ được, nàng hỏi Lê Thừa Lượng: “Đạo diễn Lê, ngài và Khinh Hàn quen biết từ trước rồi hả?”
Lê Thừa Lượng cười ha hả, Ôn Khinh Hàn giải thích: “Nhà mẹ đẻ của vợ đạo diễn Lê là người bản địa chúng ta, lúc trước có ủy thác mình nhận vụ kiện, bấy giờ mới may mắn quen biết đạo diễn Lê.”
Ôn Khinh Hàn không nói thêm nguyên do trong đó, giọng điệu bình thản, khóe môi hơi có ý cười, cả người mang tới cho người ta cảm giác như ngọc thạch thượng đẳng ôn nhuận sạch sẽ, hơn nữa còn là ngọc thạch có ý lạnh thấm người.”
“Thì ra là vậy, vậy thì đúng là có duyên quá rồi.” Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay nhau, nàng nở nụ cười dặn dò Ôn Khinh Hàn: “Cậu ở đây chờ mình nhé, nếu có chuyện gì thì gọi A Hiểu bên cạnh mình đó, một lát quay xong mình tới tìm cậu ăn trưa.”
"Ừm, cậu đi đi."
Lại có nhân viên công tác thừa dịp hai người không chú ý mà chụp được vài tấm hình, Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế Thời Thanh Thu thường ngồi nhìn bọn họ vây thành một vòng ở phía xa, đủ loại máy móc cũng vây xung quanh bọn họ, Lê Thừa Lượng đứng giữa thỉnh thoảng lại cầm quyển kịch bản bị cuộn thành ống vung tới vung lui.
Lúc đi vào phòng trang điểm, Thi Chiêu Ý kéo ống tay áo của Thời Thanh Thu một cái, khẽ cười hỏi: “Thanh Thu, sao hôm nay nhất định phải kéo vị kia nhà em tới vậy? Chẳng lẽ ngay cả nửa ngày mà cũng không nhịn được à?”
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Ôn Khinh Hàn ngồi đó mở laptop chuẩn bị làm việc, nàng mới khẽ cong môi: “Mấy ngày nay em vốn luôn quay về ăn cơm chung với cậu ấy, cậu ấy nói vậy quá cực khổ, có thể chờ ban đêm trở về khách sạn cũng được, như vậy không cần phải vừa đi vừa về mấy chuyến trong ngày. Nhưng mà em sợ cậu ấy ở khách sạn quá nhàm chán nên đề xuất bảo cậu ấy thỉnh thoảng tới đây, lúc chúng ta nghỉ ngơi thì em có thể đi qua nói chuyện với cậu ấy.”
Lần này Ôn Khinh Hàn đi tới thành phố S, trong lòng Thời Thanh Thu trừ có an ủi lúc đầu ra thì còn có cả vui vẻ. Lúc những tâm tình này đều bình phục, nàng lại nghĩ Ôn Khinh Hàn muốn chờ nàng trong bao lâu, cứ ở trong khách sạn thế này thật sự không ổn cho lắm.
Thi Chiêu Ý nở nụ cười dịu dàng thân thiết, trong lời nói lại không có ý buông tha cho Thời Thanh Thu: "Hai người thật sự thắm thiết không thôi, chị đây thấy vậy cũng hâm mộ lắm đó."
Không hiểu sao hai chữ “thắm thiết" trong lời nói của cô ấy lại khiến trong lòng Thời Thanh Thu ấm áp, Thời Thanh Thu hơi dừng bước chân một chút, trong lòng ấm áp lại có chút đau đớn, sau đó khẽ nói một câu: "Có thể được như vậy là đã tốt lắm rồi.”
Thi Chiêu Ý nghe vậy lại lên tiếng, nắm chặt tay Thời Thanh Thu, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Từ từ sẽ được thôi, chị nghĩ cô ấy cũng hy vọng em có thể chân chính tiếp nhận cô ấy."
Lần này Ôn Khinh Hàn không có ở bên cạnh nên Thời Thanh Thu nghe xong câu nói của Thi Chiêu Ý cũng không hề lắc đầu, bởi vì đã trải qua đủ loại ấm áp trong mấy ngày nay, nàng cũng bắt đầu có hy vọng xa vời. Dường như trên chỗ đất hoang vu lại có chồi non sinh trưởng lần nữa, đón lấy bức tường gặp áp bách, tồn tại vững chắc từ từ trưởng thành.
“Ừm.” Thời Thanh Thu cắn môi, nở nụ cười nhẹ, ôm cánh tay Thi Chiêu Ý cười nói: “Đi nhanh thôi, một lát đạo diễn Lê lại càu nhàu bảo chúng ta lề mề nữa bây giờ.”
Hai người lập tức nhanh chân đi vào phòng trang điểm.
Ôn Khinh Hàn hơi cong môi nhìn đám nhân viên đoàn làm phim đang vây quanh phía xa, sau đó tiếp tục nhìn vào laptop làm việc, ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím. Lúc cô làm việc, gương mặt trông hơi lạnh lùng, xung quanh yên tĩnh cũng làm tinh thần cô ổn định làm việc chuyên tâm, trong lòng không còn suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.
Lúc Kỳ Duyệt tới thì nhìn thấy một Ôn Khinh Hàn như thế, đã nhiều năm không gặp, Ôn Khinh Hàn vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ của cô ấy, chỉ là trông cô càng thành thục hơn, hơi thở lắng đọng chững chạc hơn.
Cô ấy luôn cảm thấy dù chỗ Ôn Khinh Hàn ở có náo nhiệt cỡ nào thì cũng sẽ như không hề ảnh hưởng gì tới người này. Con người của người này giống như tự mang theo một loại đặc chất có thể giúp người ổn định tinh thần, chỉ cần tới gần, một người sốt ruột cỡ nào cũng sẽ yên tĩnh lại. Nhưng cũng chính một người như vậy lại có lúc nhìn Thời Thanh Thu bằng ánh mắt cuồn cuộn trong to gió lớn.
Kỳ Duyệt luôn nhớ rõ sự sửng sốt và đau đớn giấu dưới lớp vỏ bình thản kia.
Ánh mắt Kỳ Duyệt cầm cự trên người Ôn Khinh Hàn, cảm giác khác thường khi bị người ta nhìn chằm chằm như vậy làm Ôn Khinh Hàn nhạy bén nhận ra được. Cô cau mày lại, ngừng hai tay đang gõ phím rồi ngước mắt nhìn qua.
"Luật sư Ôn, nghe danh đã lâu."
Kỳ Duyệt chậm rãi đến gần, nụ cười trên gương mặt tự nhiên đến mức giống như người trước mặt chỉ là một nhân vật mà cô ấy nghe danh đã lâu chứ không phải là người cũ biết chuyện cũ.
"Cô Kỳ.” Ôn Khinh Hàn tự nhiên đứng lên, đồng thời khép Laptop lại, nói bằng giọng bình thản: "Đã lâu không gặp."
Kỳ Duyệt đến gần bàn vuông, đứng đối diện với Ôn Khinh Hàn cách một cái bàn, rõ ràng giữa hai người chào hỏi rất lễ phép nhưng luôn có chút ý giằng co mơ hồ, cảm giác này khiến hai người đều cảm nhận được rất rõ ràng.
“Lúc trước tôi liên lạc với mấy bạn học xong thì nghe kể rất nhiều câu chuyện về luật sư Ôn.” Kỳ Duyệt kéo một cái ghế khác qua ngồi xuống, ra hiệu cho Ôn Khinh Hàn cũng ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Mặc dù tôi chỉ mới học chung trường với luật sư Ôn mấy tháng thôi nhưng tôi vẫn thấy được sự ưu tú của luật sư Ôn, cô có thể có được thành tựu như bây giờ đúng là thực chí danh quy.”
Cô ấy nói rất chân thành, không hề có chút hư tình giả ý nào, tư thái rất bình định lại có thêm vài phần khí độ bày mưu tính kế của thương nhân ẩn giấu trong đó.
Ôn Khinh Hàn ngồi về chỗ mình, cong môi lộ ra một nụ cười cực nhẹ, dùng giọng điệu lạnh nhạt như trước của cô mà đáp lại: “Cô Kỳ nói quá sự thật rồi, tôi cũng chỉ đang làm tốt công việc bản chức luật sư của mình mà thôi, lời đồn bên ngoài đa phần đều có thêm mấy thành phần thêu dệt, cô đừng xem là thật.”
Đúng như Giản Ý Chi suy đoán, lúc trước Kỳ Duyệt mời mấy bạn học kia ra nước ngoài tụ họp đương nhiên không chỉ đơn giản là gặp nhau không thôi. Muốn trở về thì đương nhiên phải biết rõ thứ mà cô ấy cần có còn thuộc về mình hay không, nếu như có biến số thì phải biết người biết ta rồi.
“Từ lúc tôi về nước tới giờ, công ty bên này vẫn luôn muốn tìm kiếm đoàn đội luật sư hợp tác một lần nữa nhưng cho tới nay vẫn chưa quyết định được.” Kỳ Duyệt bắt chéo chân, dùng tư thế thoải mái dựa vào thành ghế, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào Ôn Khinh Hàn: “Trong công ty luật Ức Hàm có mấy vị luật sư vô cùng ưu tú am hiểu tranh chấp thương nghiệp, đó là công ty luật hàng đầu hiện nay mà tôi đang suy xét.”
Ôn Khinh Hàn chỉ cần dùng thời gian cực ngắn đã tìm ra được mục đích của Kỳ Duyệt, cô từ chối uyển chuyển đúng đắn: “Công ty luật có thể được cô Kỳ tán thưởng như vậy là vinh hạnh của chúng tôi, nhưng luật sư chuyên quyền về lĩnh vực thương nghiệp trong công ty chúng tôi thật sự không có nhiều, tất nhiên công ty của cô Kỳ cũng không phải loại công ty nhỏ tầm trung, cô vẫn nên hợp tác với công ty luật có quy mô lớn hơn thì tốt hơn.”
Cô đã nghe Thời Thanh Thu nói Kỳ Duyệt tự giới thiệu cô ấy là con gái của nhà đầu tư, chi phí chế tác của bộ phim này không phải một số tiền nhỏ, thậm chí cát xê của Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đã khiến người ta phải tắc lưỡi, vậy thì phía đầu tư của bộ phim này hiển nhiên không phải chỉ là một công ty tầm trung gì đó rồi.
Trong mắt Kỳ Duyệt hiện lên vẻ lạ lùng nhưng Ôn Khinh Hàn không có chút nhược điểm nào, cô ấy cũng chỉ đành phải gật đầu mỉm cười: “Nếu đã vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ mong xem khi nào mới được nhìn thấy phong thái của luật sư Ôn trên tòa án rồi.”
Ánh mắt Ôn Khinh Hàn rất thanh thản, ý cười không đạt tới đáy mắt: “Nếu cô Kỳ cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với công ty luật chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ dựa theo tình huống của cô để đề cử luật sư thích hợp. Nhưng mà chuyện cần có luật sư mới có thể giải quyết được thì có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì, cô cũng không cần phải chờ mong đâu.”
Trong lời nói hai người đều có gai, che đậy hàm ý sâu xa. Đầu tiên Kỳ Duyệt cố tình ném công ty nhà mình ra hợp tác với công ty luật Ức Hàm để làm mồi nhử, sau đó lại ám chỉ muốn qua lại lâu dài với Ôn Khinh Hàn nhưng đều bị Ôn Khinh Hàn bình tĩnh gạt đi.
Cô ấy cười một tiếng, trong mắt vẫn tiếp tục bình thản: “Vậy thì tốt rồi, không nói chuyện công nữa. Luật sư Ôn và Thanh Thu kết hôn cũng được một thời gian rồi, không biết hai người định khi nào cử hành hôn lễ?”
Lúc cô ấy hỏi ra câu này, trong lòng có chút đau đớn. Cô ấy dùng giọng điệu bình thản này để hỏi thăm chuyện kết hôn của Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, nếu không phải cô ấy điên rồi vậy thì là do lúc nghe thấy Dương Hiểu nói Ôn Khinh Hàn tới đây tìm Thời Thanh Thu, trái tim cô ấy vẫn chưa đủ đau.
“Chuyện này phải chờ sau khi Thanh Thu đóng máy rồi chúng tôi mới trở về thương lượng, chi tiết của hôn lễ luôn phải thương lượng với người yêu thì mới hợp lý, như vậy mới viên mãn.” Nụ cười trên môi Ôn Khinh Hàn dần phai nhạt xuống chỉ vì xưng hô trong câu nói của Kỳ Duyệt.
Tay Kỳ Duyệt đặt dưới bàn dần siết chặt lại, ngón tay cô ấy để chút móng tay nên giờ phút này đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn này và sự đau đớn trong lòng cũng kích thích đầu óc của cô ấy.
Chỉ là trái tim càng đau thì cô ấy càng ép buộc mình phải nở nụ cười, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: “Mấy ngày nay kỹ thuật diễn xuất của Thanh Thu thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt, không ngờ cô ấy không phải tốt nghiệp chính quy mà đã có thể dựa vào thiên phú và nhiều năm tôi luyện, diễn được mỗi một vai đến mức hoàn mỹ thế này.”
Ôn Khinh Hàn từ chối cho ý kiến, cô chỉ khẽ cong môi tạo thành một độ cong nhạt nhẽo, trong giai đoạn trưởng thành diễn xuất của Thời Thanh Thu cô chưa từng vắng mặt một lần nào.
Kỳ Duyệt nhìn Ôn Khinh Hàn một chút, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, vẻ tươi cười lại đọng bên môi: “Tôi đã từng nghe nói có vài diễn viên sẽ để đời sống cá nhân và đóng phim trộn lẫn vào nhau, trong cuộc sống cũng vô thức cho rằng đang quay phim. Chẳng hạn như rõ ràng là biểu hiện của người đó không phải như vậy nhưng lại vô thức đóng vai, có lẽ lúc nói ra cái gì, làm ra chuyện gì cũng không phải xuất phát từ tận đáy lòng, cùng lắm cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Luật sư Ôn, cô cảm thấy thế nào?”
Cô ấy nhìn Ôn Khinh Hàn như có điều suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng bình thường giống như thật sự chỉ đang thảo luận một đề tài với Ôn Khinh Hàn mà thôi.
Ngón tay thon dài của Ôn Khinh Hàn sờ lên mép bàn, trong mắt hơi lóe lên, nhìn lại Kỳ Duyệt. Cô hơi bấu chặt mép bàn để đứng dậy, dáng người không dính bụi trần giống như thúy trúc đứng lặng trong mưa mà đứng trước mặt Kỳ Duyệt.
Mỗi một lần vẻ mặt và hình ảnh Thời Thanh Thu dao động đều hiện lên trong đầu cô, ai bảo chỉ là cô đang dẫn dắt Thời Thanh Thu chứ? Môi lần dao động này này cũng dẹp yên trái tim của Ôn Khinh Hàn.
Trái tim cô hơi nóng lên, nụ cười dần hiện ra trên môi: “Có lẽ sẽ có loại diễn viên như vậy, tôi đây cũng không phủ nhận. Nhưng với kỹ thuật diễn xuất của Thời Thanh Thu thì tôi tin tưởng cô ấy có thể chia ra được đâu là phim đâu là đời, trong phim phải dùng cảm xúc như thế nào, đây chính là điểm mạnh của cô ấy. Còn về chuyện kết thúc vai diễn, kịp thời tách ra khỏi nhân vật trong phim thì đây là một năng lực mà một diễn viên hợp cách nhất định phải có được, về mặt này thì Thanh Thu vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng mà tôi vẫn cảm ơn cô Kỳ đã tán thưởng vợ tôi như vậy, một lát tôi sẽ đích thân truyền đạt giúp cô.”
Cuối cùng ý cười của Kỳ Duyệt cũng dần hóa thành hư vô, cô ấy đứng dậy, sắc mặt rất khác so với ban đầu, bởi vì ba chữ “vợ của tôi” được Ôn Khinh Hàn nói một cách bình thản như vậy khiến cô ấy hơi thất thần, sau đó miễn cưỡng cong môi nói: “Được rồi, luật sư Ôn và Thanh Thu thật sự thắm thiết như trên mạng đồn đãi.”
Lúc này, phía xa truyền đến tiếng ồn ào rối loạn, Ôn Khinh Hàn nhìn qua thì thấy nhân viên đoàn làm phim vốn đang vây thành một vòng đã tản ra bốn phía.
Cô quay lại nhìn Kỳ Duyệt, xa cách lại lễ phép: “Xin lỗi nhé, tôi không ôn chuyện với cô Kỳ được nữa rồi, bên chỗ Thanh Thu sắp kết thúc rồi, cũng đã tới thời gian ăn cơm trưa.”
Kỳ Duyệt thu lại ý cười, nhịn xuống sự khó chịu trong lòng: “Vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Cô ấy không ở lại thêm, trước khi đoàn người Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đi tới thì cô ấy đã quay người rời đi. Còn Ôn Khinh Hàn thì ngồi trở lại trên ghế mở laptop ra, hơi thu lại ý lạnh trong mắt, cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Giản Ý Chi, sau đó sự ưu sầu giữa đôi lông mày mới tản đi, nhẹ như mây gió.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)