Giản Ý Chi đi làm một ngày còn phải nhận xử lý một số công việc của Ôn Khinh Hàn, trên căn bản là không nhớ nổi phải nói với Phó An Nhiên chuyện công việc. Đến thận lúc tan làm cô mới nhớ ra chuyện muốn làm hôm nay.
Đây không phải chuyện lớn gì, hơn nữa xưa nay Giản Ý Chi đều không thích lôi kéo người khác. Nhưng khi đã quyết định rồi thì rất khó để bác đi, huống chi lần này còn có thể khiến ba mẹ mình không tung dây loạn nữa, sao cô lại tự chối cơ chứ?
Cái gọi là sư phụ dẫn dắt, còn tu hành là ở con chẳng sai. Bảo cô dẫn dắt Phó An Nhiên đâu có chỗ nào không được. Nhưng nếu Phó An Nhiên không làm được thì văn phòng luật cũng không chỉ có mỗi cô quyết định. Nghĩ đến đây, tâm trạng Giản Ý Chi sáng lạn hơn nhiều, sắp xếp mấy phần văn kiện rồi về nhà.
Đúng lúc, Giản Ý Chi lái xe đến trạm xe buýt cách khu nhà ở không xa thì thấy Phó An Nhiên vừa xuống xe, đi đến cổng khu căn hộ.
"Này, em qua đây." Giản Ý Chi gọi vời nàng từ xa.
Phó An Nhiên nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh mình không có ai khác, lại quay sang nhìn Giản Ý Chi, dùng ngón tay chỉ mình. Giản Ý Chi gật đầu.
Nàng vội bước nhanh qua, cười nói với Giản Ý Chi: "Chào chị ạ." Sau khi nói xong lại hơi khom người.
Giản Ý Chi vội búng trán nàng, lúc này Phó An Nhiên mới thu động tác lại, hắng giọng nói: "Sau này em không cần khách khí như vậy, đâu phải bọn mình không quen biết."
"Vâng, được ạ." Phó An Nhiên hiền lành đồng ý.
Nàng nghe lời như vậy cũng làm cho Giản Ý Chi không mở miệng được. Cô ngẩng đầu nhìn tầng nhà mình, rồi lại nhìn sang cửa sổ nhà Phó An Nhiên, trong lòng thầm cảm thấy chuyện này hẳn không nên về nhà nói. Nếu ba mẹ biết cô đi gặp Phó An Nhiên thì kiểu gì cũng lại gán ghép nữa.
Nghĩ vậy, Giản Ý Chi hỏi: "Chắc em vẫn chưa ăn cơm nhỉ?" Nhìn nàng có vẻ mới vừa về, nếu ăn cơm thì chắc mới ăn được bữa sáng thôi.
"Chưa ạ, sao vậy chị?" Phó An Nhiên lắc đầy.
"Vừa hay chị cũng thế. Chị đưa em đi quán nào đó ăn." Giản Ý Chi nói xong thì xoay người mở cửa ghế phó lái, vừa mở vừa nói với Phó An Nhiên: "Em ngồi ghế phó lái, nhanh lên."
"Á…" Phó An Nhiên còn sững sờ chưa bắt kịp được, sao cảm giác như hai người khác nhau ấy, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nhưng sao lại thấy hơi nóng tính nhỉ?
"Á cái gì mà á? Lên xe nhanh lên." Giản Ý Chi đóng cửa xe, kéo cửa kính xe xuống thúc giục.
Đã đành rồi, Phó An Nhiên chỉ đành phải mở cửa lên xe. Nàng đeo chặt dây an toàn, Giản Ý Chi chạy thẳng về phía cổng khu nhà.
Phó An Nhiên quay sang nhìn sườn mặt Giản Ý Chi, vẫn không hiểu được ý của cô, nhưng trước giờ nàng vẫn nghe theo lời Giản Ý Chi theo thói quen. Ví dụ như lúc ba mẹ hai bên nghĩ đủ cách để tạo cơ hội cho hai người, Giản Ý Chi trầm mặc thì nàng cũng trầm mặc, Giản Ý Chi từ chối thì nàng cũng từ chối.
Nàng không muốn gây phiền toái cho Giản Ý Chi, cho nên đôi khi nàng sẽ phối hợp với Giản Ý Chi để từ chối sự sắp xếp của người lớn. Một khoảng thời gian dài đã khiến nàng tập thành thói quen không rõ ràng như vậy.
"Em muốn ăn gì?" Giản Ý Chi đột nhiên hỏi.
Phó An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn sườn mặt góc cạnh của Giản Ý Chi không chớp mắt: "Em không biết chọn gì, chị cứ chọn là được ạ."
Giản Ý Chi cong môi, có vẻ rất hài lòng với vẻ nghe lời của Phó An Nhiên. Cô rẽ vào một con đường, đỗ vào một quán ăn phía trước.
Tuy Phó An Nhiên tỏ vẻ chị cứ chọn đi, nhưng lúc gọi món thì Giản Ý Chi vẫn lễ phép nhường cô đàn em này một chút, cuối cùng chỉ đành chọn món mà nhân viên phục vụ đề xuất. Hai người chỉ gọi một nồi vịt kho tàu và hai phần ăn kèm.
Khoảng thời gian chờ mang thức ăn lên hơi yên lặng. Phó An Nhiên đành phải kiếm chuyện gì đó để làm, cuối cùng nhìn vào ly của Giản Ý Chi, rót cho cô một ly trà.
Giản Ý Chi nhìn sang, nét cười nơi đáy mắt càng đậm hơn.
Cô bé Phó An Nhiên này quả thật không tệ, làm bạn cũng được, dù sao trông có vẻ vẫn còn là học sinh trong sáng chưa bị quy tắc xã hội tôi rèn. Nếu ba mẹ hai bên không vội vàng kéo loạn hai người với nhau thì Giản Ý Chi cũng không ngại qua lại với Phó An Nhiên.
Món vịt kho tàu này là át chủ bài của quán, hơn nữa còn dùng nồi đất để nấu m, trong bếp đã chuẩn bị sẵn hết nên làm rất nhanh. Không đợi hai người các cô trầm mặc mấy phút thì người phục vụ đã bưng nồi đất lên, đặt ở trên bếp nhỏ giữa bàn bật lửa liu riu, mùi hương bắt đầu tỏa ra theo hơi nóng.
"Chị à…"
"À có chuyện…"
Hai người đồng thời lên tiếng, muốn nói lại thôi. Giản Ý Chi nở nụ cười, nói: "Đợi chị nói đã nhé."
Phó An Nhiên gật đầu, Giản Ý Chi ngẫm một lát mới mở miệng: "Không phải lần trước em có nói với chị là đang tìm việc sao? Gần đây văn phòng luật bên chị đang tuyển người. Nếu em có nhã ý thì có thể đến."
Cô thông minh bỏ qua chuyện ba mẹ nhờ mới đến tìm nàng. Vì hai người các cô đến giờ vẫn bị động, Phó An Nhiên hình như cũng kháng cự giống cô. Phó An Nhiên không làm gì sai cả, đã như vậy thì cớ gì phải khiến Phó An Nhiên canh cánh trong lòng về chuyện này chứ.
Có một số việc, chỉ cần chúng ta nguyện ý đổi cách nói thì mọi người đều sẽ thoải mái hơn.
Phó An Nhiên cứ như đang nghe phải tin gì kinh dị lắm, nàng yên lặng nhìn Giản Ý Chi, cô đang chau mày, vẫn duy trì dáng vẻ cũ, quay đầu lấy ra một phần tài liệu trong cặp táp.
"Đàn chị à, sao đột nhiên lại thế ạ?" Phó An Nhiên đã cảm thấy Giản Ý Chi hôm nay hơi lạ, còn mời nàng ăn cơm, hơn nữa nếu mục đích là vì muốn mời nàng đến Ức Hàm thì lại càng kỳ lạ hơn.
Có thể đến làm việc ở Ức Hàm là một cơ hội hiếm có, người nên cảm ơn phải là nàng mới đúng.
Ôi, nàng cứ nghĩ mãi xem Giản Ý Chi đang có ý gì.
"Có gì đột ngột sao?" Giản Ý Chi đặt tập văn kiện lên bàn, cầm đũa gắp miếng thịt vịt vào bát mình, cắn một miếng rồi nói: "Em đang tìm việc, chỗ chị đang nhận người, phù hợp quá còn gì? Nhưng chị mời em đến thế này, nếu em làm việc không được thì chị cũng không giữ em lại nổi. Ở văn phòng luật không chỉ mỗi lời chị có trọng lượng. Em đã gặp sếp còn lại rồi đó, cậu ấy chỉ có nghiêm khắc hơn, không dễ nói chuyện như chị đâu."
Cô nói rồi cũng gắp một miếng vào bát Phó An Nhiên, lấy đũa gõ chén nàng: "Ngơ ra đó làm gì? Mau ăn đi, vừa chín đấy."
Trong lòng Giản Ý Chi thầm nghĩ, hình tượng của bảo bối Ôn trong mắt người mớ chưa gì đã bị mình biết thành sếp ác. Nhưng khuôn mặt đó của cậu ấy chắc sẽ khiến Phó An Nhiên không dám đến gần. Lần trước khi ăn lẩu ở nhà cậu ấy hình như hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Phó An Nhiên tranh thủ cầm đũa nâng bát lên. Giản Ý Chi càng nói càng khiến nàng sững sờ. Trông dáng vẻ Giản Ý Chi nhếch môi gắp thịt khiến nàng không nén nổi cười, nghiêm túc nói: "Cảm ơn đàn chị, em sẽ cố gắng."
Nàng vừa nói dứt lời, Giản Ý Chi đã biết mình xong việc rồi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra Giản Ý Chi biết chuyện này có tỉ lệ thành công rất cao, không nói ra lời nổi là vì mới quan hệ gia đình nên mới làm thế, chỉ có thể nói mình đang mở ra cho Phó An Nhiên một con đường tốt, sau này thế nào còn phụ thuộc vào nàng.
"Vậy thì tốt rồi, đừng phụ sự kỳ vọng của chị…" Giản Ý Chi tỏ vẻ cực kỳ mong đợi. Cô nhìn sang chỗ tài liệu kia, hếch hàm lên nói: "Kia là đơn xin việc, có cả lương và đãi ngộ và vài quy định, vân vân. Lát nữa em về nhà xem cho kỹ. Đơn xin việc thì không cần xem đâu. Sau đó, nếu cảm thấy đã chuẩn bị sẵn sàng thì hai ngày nữa đi làm, nếu chưa sẵn sàng thù đợi đến thứ hai. Khi đến thì đến phòng chị báo danh trước."
"Vâng, em biết rồi ạ." Phó An Nhiên nhìn khuôn mặt Giản Ý Chi qua làn hơi nóng, thấy Giản Ý Chi không có vẻ gì là bị ép buộc, cúi đầu ăn tự nhiên, ngũ quan ôn hòa của cô vẫn văn nhã như cũ.
Hai món ăn nữa được bưng lên, Phó An Nhiên múc cho Giản Ý Chi múc một muỗng đậu hũ ma bà để đáp lại, Giản Ý Chi cười cười: "Cám ơn."
Phó An Nhiên đột nhiên không biết phải làm sao, nhớ đến việc các nàng suốt ngày bị gán ghép với nhau, đột nhiên nói: "Chị ơi, lâu vậy rồi, chị có định yêu đương gì không?"
Giản Ý Chi giương mắt nhìn, Phó An Nhiên vội vàng để đũa xuống giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi chị thử. Chị không muốn thoát khỏi tình huống bây giờ sao?" Nàng nhấp môi, đối diện với ánh mắt dò xét của Giản Ý Chi: "Dù sao bác trai bác gái và ba mẹ em kiểu gì cũng không nghe..."
Còn không phải sao, vì trước đó chia tay bạn trai nên cuộc sống an bình của Phó An Nhiên bỗng không còn thoải mái nữa. Mẹ luôn dịu dàng hiền hòa lại thỉnh thoảng nhắc đến Giản Ý Chi, câu trước bảo Giản Ý Chi làm người rất tốt, câu sau bảo Giản Ý Chi có sự nghiệp thành công.
Tóm lại là trong mắt ba mẹ, Giản Ý Chi hơn hẳn bạn trai cũ của nàng. Dĩ nhiên, lý trí mà nói thì Phó An Nhiên cũng cho là như vậy, nàng không phản bác được điểm này.
Giản Ý Chi nâng bát, đảo qua mấy lần mới gắp miếng đậu hũ ma bà Phó An Nhiên mới múc cho mình vào miệng, nhấp miệng nhai, gò má hơi căng lên khiến trong lòng Phó An Nhiên lại nổi lên ảo giác: "Giản Ý Chi rất đáng yêu".
Cô buông bát xuống, từ tốn nói: "Sao chị phải thay đổi bản thân vì những chuyện này chứ? Vì thoát khỏi tình trạch này mà đi yêu đương thì chị cảm thấy việc này đối với chị và cả người ta nữa, là một sự thiếu trách nhiệm."
Nói trắng ra là, không phải muốn yêu đương là yêu đương được. Không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn đang lừa người khác nữa.
Phó An Nhiên vừa ăn vừa liên tục gật đầu, Giản Ý Chi hơi buồn cười nói: "Dù sao, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ không chấp nhận thì ba mẹ cũng chỉ có thể nói miệng vài câu thôi."
Cô luôn nghĩ như vậy. Dù ba mẹ có ghép đôi mình và Phó An Nhiên như thế nào, chỉ cần mình không muốn thì ba mẹ có làm thế nào cũng không được, dù sao người có thể nói được chỉ có một mình cô thôi.
"Sao đột nhiên lại nói vậy? Không lẽ lâu vậy rồi em vẫn chưa quen à?"
Phó An Nhiên lắc đầu, mặt có vẻ ngượng ngùng: "Không có gì ạ. Chẳng qua là em mới chia tay với bạn trai cũ là mẹ đã khen chị hằng ngày rồi."
Giản Ý Chi cong môi, thở dài: "Chia tay à, khó trách mẹ chị lại nóng lòng như vậy, bảo sao chị thấy mới dừng chẳng bao lâu lại ra kế khác rồi."
Phó An Nhiên bị ngữ điệu của Giản Ý Chi chọc cười, cũng không đề cập đến chuyện khiến hai người đều phiền não nữa, dù sao cũng đã có cùng chí hướng, có thái độ từ chối là được."
Chẳng qua khi nàng tập trung sự chú ý vào thức ăn thì khóe mắt liếc thấy Giản Ý Chi ung dung thong thả uống trà, giọng bình thản nói: "Mình phải đi con đường nào thì cứ chắc chắn với nó, không nên để bất kỳ ai hoặc chuyện gì ngăn mình lại. Dù người khác có sắp xếp hết cho em thì em cũng nên có suy nghĩ độc lập cho bản thân."
Phó An Nhiên ngước mắt nhìn, Giản Ý Chi đang uống trà, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đường cong gò má đẹp có vẻ hơi u sầu khiến Phó An Nhiên hơi ngây ra, bỏ lỡ ánh mắt trầm xuống hờ hữ của Giản Ý Chi. Nàng mở to mắt nhìn nhưng người trước mặt lại khôi phục vẻ thân thiện ôn hòa như trong ấn tượng.
"Em nhớ rồi ạ."
Phó An Nhiên khé nói. Nàng trông thấy Giản Ý Chi khẽ gật đầu, mi mắt cong cong, nở nụ cười ấm áp như thường lệ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)