"Lần này hẹn luật sư Giản đến đây chủ yếu là muốn hỏi một vài vấn đề có liên quan đến phương diện tố tụng ly hôn và quyền được nuôi dưỡng con cái."
Anh Lương cười nói, sau khi ngẫm lại thì bổ sung một câu: "Chuyện này là tôi hỏi cho một người bạn. Bởi vì thân phận của anh ấy tương đối nhạy cảm, cho nên nhờ tôi đến tư vấn."
Giản Ý Chi nhấp một ngụm trà, sau đó không nhanh không chậm nhắc nhở: "Phương diện hôn nhân đã vượt khỏi chuyên ngành của tôi rồi. Nếu như có nhu cầu về phương diện này, tôi đề nghị các anh hãy liên hệ với đối tác của tôi, luật sư Ôn Khinh Hàn."
"Không, luật sư Giản." Anh Lương xin lỗi, cười nói: "Tôi biết về phương diện này thì có lẽ luật sư Ôn sẽ chuyên nghiệp hơn một chút, kinh nghiệm cũng sẽ phong phú hơn một chút. Nhưng trước mắt mà nói, người bạn của tôi cũng chỉ muốn tư vấn một chút, chưa đến lúc muốn khởi kiện tố tụng. Hơn nữa, đúng lúc mẹ của tôi lại quen biết với mẹ của cô, lúc này mới muốn gặp mặt cô trước. Tôi nghĩ chỉ trò chuyện một chút thôi, có lẽ sẽ không khiến luật sư Giản quá bối rối."
Nói hay như vậy. Một tay của Giản Ý Chi cầm chén trà, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó khẽ gật đầu: "Được thôi."
Lúc này, đồ ăn mà anh Lương đã chọn trước lần lượt được bưng lên. Sau khi anh ta mời Giản Ý Chi và Phó An Nhiên động đũa thì gương mặt trở nên trầm tư, bắt đầu kể lại: "Chuyện này chủ yếu là do tình cảm của bạn của tôi và vợ của anh ta không hợp. Bởi vì công việc của hai người quá bận rộn, không có thời gian vun đắp tình cảm, cho nên muốn đề nghị ly hôn. Nhưng đến chuyện chia quyền nuôi con thì lại vô cùng rối rắm. Gia cảnh của hai người đều không tệ, có thể nuôi con, cho nên đều đang suy nghĩ tất cả mọi cách để thuyết phục đối phương từ bỏ quyền nuôi dưỡng."
Giản Ý Chi hỏi: "Đứa bé hơn hai tuổi chưa?"
"Hơn, đã năm tuổi rồi."
Sau khi Giản Ý Chi trầm ngâm một chút, nói: "Vậy thì không cần xem xét điều kiện có lợi cho nhà gái là đứa trẻ vẫn chưa qua thời kỳ dứt sữa. Nhưng mà sau đó, những mặt khác cần xem xét sẽ nhiều hơn. Ví dụ như tình hình kinh tế cụ thể của hai bên, tố chất của hai bên thể hiện qua cuộc sống sinh hoạt và mức độ thân thiết đối với đứa bé. Còn có hoàn cảnh sinh hoạt trước mắt, vâng vâng. Cho nên trước mắt có lẽ nên xem xét thử có thỏa mãn các điều kiện có liên quan đến đứa trẻ chưa. Không chỉ là về mặt vật chất, mặt tình cảm cũng là thứ mà tòa án sẽ xem xét."
Anh Lương vô cùng thành khẩn lắng nghe. Phó An Nhiên cũng yên lặng nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trà.
"Chuyện này thực sự không dễ làm. Hai bên đều không chấp nhận từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Đứa trẻ lại quậy phá để ba mẹ không thể tách ra." Anh Lương lại mở miệng, dáng vẻ như không thể tiếp tục dùng bữa nữa.
Giới hạn cao nhất mà luật sư không thể vượt qua chính là dùng ánh mắt của người ngoài cuộc để thuyết phục. Giản Ý Chi cũng chỉ có thể duy trì nụ cười nghề nghiệp, nói: "Chuyện đã phát sinh, nếu như không cách nào quay trở lại, vậy cũng chỉ có thể cố gắng khống chế tổn thất ở một mức độ nhất định. Một cuộc hôn nhân kết thúc, người bị tổn thương nhất chính là con cái. Cho nên điều bây giờ cần phải làm chính là xem thử đứa bé có thể trưởng thành khỏe mạnh khi sống với người nào."
Ánh mắt của cô nhu hòa ấm áp, nhìn không hề giống một cái người làm việc về luật pháp. Ngược lại giống như một vị giáo sư đang từng bước dạy dỗ một học sinh có nhân phẩm tồi tệ. Cảm giác vô cùng thân thiết.
Phó An Nhiên cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng lại cảm thấy có hứng thú với Giản Ý Chi cũng như hứng thú với thần thái của cô. Khi thì lắng nghe, khi thì lại hơi ngẩng đầu, ngắm nhìn khóe môi có chút cong lên kia.
Mặc dù những lời nói của Giản Ý Chi khá khách quan, nhưng ít nhiều cũng có chút ý thoát ly chủ đề pháp luật. Anh Lương kia cũng không biết thế nào, đột ngột thay đổi vấn đề, bắt đầu nói đến tình hình hiện tại của người bạn đó: "Thực ra tôi cảm thấy, giữa vợ chồng thì không nên có việc cả hai người đều không quan tâm, chăm sóc gia đình như thế. Ít nhiều gì thì cũng phải có một người để ý đến gia đình hơn một chút. Như vậy cũng sẽ không trở thành tình trạng như thế này. Một người lo bên ngoài, một người quản bên trong, như thế này mới có thể cân bằng."
Giản Ý Chi miễn cưỡng cong khóe môi mỉm cười, không nói gì. Phân công cụ thể trong một gia đình có lẽ nên lựa chọn sau khi đã bàn bạc với người mình yêu. Cũng không phải không có ví dụ về chuyện hai người đều đặt trọng tâm trong công nghiệp nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Chuyện này chủ yếu vẫn phải xem hai bên có bằng lòng dành ra một chút thời gian cho đối phương hay không thôi.
Coi trọng công việc và chăm lo tình cảm, hai chuyện này cũng không xung đột với nhau.
Ai ngờ anh Lương kia dường như đang nói đến lúc cao hứng, lại càng tiếp tục phát biểu suy nghĩ của mình: "Nếu như lúc trước vợ của anh ta không mạnh mẽ như thế, nhất định phải tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà, bây giờ cũng không sẽ không trở thành cái dạng này. Chồng ở bên ngoài làm việc, vợ ở trong nhà chăm lo ba mẹ, dạy dỗ con cái. Chuyện này không có gì thích hợp bằng."
Giản Ý Chi nghiêng đầu nhìn Phó An Nhiên, vẻ mặt giống như đang chịu đựng loại cảm xúc gì đó. Phó An Nhiên suy nghĩ về lời nói của anh Lương, không khỏi nhếch môi cười, bàn đưa tay đập vào bàn tay của Giản Ý Chi đang để phía dưới, ra hiệu cô giải sầu.
Nhưng anh Lương kia vẫn là dáng vẻ lễ độ, dùng giọng ôn hòa nói tiếp: "Hình thức này sẽ kéo dài mãi. Đừng nói là giữa nam với nữ, ngay cả giữa hai người đàn ông với nhau thì cũng sẽ có một người tự giác yếu hơn đối phương một chút. Hơn nữa giữa phụ nữ với phụ nữ, đa số đều sẽ có một bên mạnh mẽ hơn. Chuyện này vô tình lại làm nổi bật điều tôi vừa mới nói."
Giản Ý Chi càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Cô hắng giọng một cái, cười yếu ớt nói: "Có nhiều thứ thực sự chúng ta không phải chỉ dùng mắt là có thể nhìn thấy đâu. Nhưng có một số việc, sau khi người khác đóng cửa lại, chúng ta cũng không biết ai mạnh ai yếu. Mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì khi đối xử với người yêu đều sẽ có chỗ mềm yếu. Về phần như lời anh nói, vợ phải ở trong nhà phụng dưỡng ba mẹ, dạy dỗ con cái, tôi nghĩ chuyện này cũng không phải chỉ có phụ nữ mới có thể làm. Ngược lại, nên là hai bên tự cân nhắc sắp xếp. Hơn nữa, giữa hai người yêu đồng giới thì cũng không nhất định một bên yếu hơn phải hoàn toàn chăm lo cho gia đình."
Quan điểm của Gián Ý Chi luôn được Phó An Nhiên đánh giá cao. Lần này cũng không ngoại lệ. Cô vừa mới nói xong thì anh Lương trợn tròn mắt không dám tin, mà Phó An Nhiên lại khẽ mỉm cười lại bắt đầu vỗ vỗ mu bàn tay của Giản Ý Chi, khích lệ câu trả lời của cô.
Anh Lương kia lại có chút không phục. Anh ta ngồi thẳng người, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn. Hai mắt nhìn chằm chằm Giản Ý Chi: "Luật sư Giản, chẳng lẽ cô không cảm thấy một người lo bên ngoài, một người quản bên trong, kiểu hôn nhân như vậy sẽ bền lâu hơn sao?"
"Tôi cũng không có nói như vậy. Ý của tôi là nên sắp xếp sau khi hai bên đã bàn bạc với nhau chứ không phải từ khi mới bắt đầu đã áp đặt một số phương diện lên người của một bên nào đó."
Giản Ý Chi vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là sau khi cô nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì thả lỏng cơ thể, tựa vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, tay cầm chén trà đặt trên đùi. Tư thế thoải mái lại không mất đi sự ưu nhã.
Đối với đối thủ đang bắt đầu lo lắng, cô càng nhẹ nhõm, đối với anh ta mà nói thì càng có thể sinh ra áp lực.
"Nhưng mà hai bên nên hoàn thành tốt những chuyện mà bản thân nên hoàn thành sao? Chuyện này không phải càng có hiệu suất lại có thể tránh được những va chạm trong quá trình dàn xếp à? Ví dụ như một bên tự giác nỗ lực làm việc thật tốt, có trách nhiệm với người bạn đời và con cái. Còn bên kia thì chăm sóc tốt cho gia đình, mỗi ngày ra sức dạy dỗ con cái, có thể giảm bớt áp lực sau khi về nhà của người yêu. Như vậy không phải sẽ tốt hơn so với sự sắp xếp mà cô nói sao?"
Anh Lương bởi vì nói quá nói nhiều cho nên sau khi nói xong thì lập tức uống vài ngụm trà. Phó An Nhiên thấy thế, đứng lên cầm lấy ấm trà. Tưởng nàng muốn châm trà cho mình, ánh mắt của anh Lương nhìn về phía của Phó An Nhiên. Ai ngờ Phó An Nhiên lại châm trà cho Giản Ý Chi, không thèm để ý đến anh ta.
Giản Ý Chi mím môi cười, cho Phó An Nhiên một ánh mắt đầy ý cười, sau đó nói với anh Lương: "Ừ, anh Lương còn có chuyện gì chưa nói xong không?"
Bữa cơm này cô không ăn nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục ăn như vậy, có thể cô sẽ bị những tư tưởng phong kiến này độc chết.
Không hiểu sao ánh mắt lúc này của cô càng ôn hòa, nhìn không ra một tia bất mãn thì anh Lương càng xem giờ phút này như một cuộc giao đấu.
Sau khi anh ta tự rót trà cho mình thì mở lời: "Cũng giống như giữa nam và nữ, nhà trai phụ trách nguồn kinh tế của gia đình, đồng thời chăm sóc ba mẹ hai bên. Đây là bên ngoài. Vậy thì nhà gái phải phụ trách bên trong, chăm sóc người trong nhà và con cái, còn có phần tình cảm với nhà trai. Lại ví dụ như tôi và cô, nếu như tình cảm giữa chúng ta không hợp, cô có thể cân nhắc rộng lòng gì đó..."
"Dừng."
Đầu mày của Giản Ý Chi run lên đến mấy lần. Sao cô lại phải cho người này cơ hội ở trước mặt cô nói chuyện chứ? Phó An Nhiên đã khống chế không nổi khóe miệng đang cong lên.
Cô cầm lấy túi của mình, một tay nắm lấy cổ tay của Phó An Nhiên, đứng lên. Khuôn mặt đã có chút lạnh nhạt, ý cười không rơi vào đáy mắt: "Thật có lỗi, anh Lương. Buổi tư vấn hôm nay cũng không thể tiếp tục nữa. Bởi vì quan điểm mà anh bày tỏ đã vượt ra khỏi phạm vi am hiểu của tôi. Cho nên đề nghị anh và người bạn của anh nếu có nhu cầu tố tụng thì có thể trực tiếp liên hệ đối tác của tôi, luật sư Ôn. Cô ấy chuyên nghiệp hơn tôi nhiều."
Nói xong thì kéo Phó An Nhiên, đạp trên giày cao gót rời khỏi phòng. Người đi phía sau vẫn còn đang nhịn cười.
Anh Lương kia ngơ ngác, lấy điện thoại di động ra chọn wechat của mẹ mình, gửi một câu: "Mẹ, mẹ không có nói với luật sư Giản là con rất thích cô ấy, muốn làm quen với cô ấy sao?"
"Con ngốc à? Sau khi nói với con bé thì nó còn đi nữa sao? Cố gắng lên nhé con trai!"
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Giản Ý Chi cảm thấy không khí trong lành hơn trong phòng kia nhiều. Cái loại tư tưởng mục nát đó khiến cho cô không thể ngồi tiếp nữa. Chỉ đáng thương cho Ôn bảo bảo bị cô lấy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng mà với khuôn mặt lạnh như tảng băng của Ôn bảo bảo chắc là sẽ không có ai dám nói nhiều lời với cô như vậy đâu.
Đi đến bên cạnh cửa xe thì chợt dừng lại, Giản Ý Chi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, hỏi Phó An Nhiên: "An Nhiên, chị có thể phát biểu quan điểm một chút không?"
"Đương nhiên rồi, em nghe, chị nói đi." Phó An Nhiên cười nhìn Giản Ý Chi, khéo léo để mặc cô nắm tay, một chút ngượng ngùng trong lòng đã dâng lên tận mặt, khiến cho hai gò má trắng nõn của nàng hơi phớt hồng.
Giản Ý Chi nhìn thẳng Phó An Nhiên, siết chặt tay, giọng lạnh lùng, nói: "Đây thực sự là ung thu trai thẳng mà sách giáo khoa nói!"
Phó An Nhiên "phụt" một tiếng bật cười, bị Giản Ý Chi xịt hơi kéo lên xe. Bữa cơm này ăn chưa xong, hai người đành phải về nhà ăn cơm. Trên đường đi, Giản Ý Chi thỉnh thoảng còn phát biểu cảm nghĩ với Phó An Nhiên về cuộc đối thoại vừa rồi.
Sau khi dừng xe xong thì đi đến dưới lầu. Hai người không ở cùng một tòa nhà. Lúc đang muốn tách ra, Giản Ý Chi lại gọi lại Phó An Nhiên. Ánh mắt có chút quái dị.
"Đàn chị, gì vậy?"
"Chuyện đó..." Giản Ý Chi mở to mắt nhìn, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình một chút, lại nhìn Phó An Nhiên thấp hơn mình một chút: "Ngực của chị, to lắm sao?"
"Lại ví dụ như tôi và cô. Nếu như tình cảm giữa chúng ta không hợp, cô có thể cân nhắc rộng lòng gì đó..."
Tiếng nói của người đàn ông kia lại vang vọng bên tai của Phó An Nhiên. Nàng nhìn chằm chằm bộ ngực của Giản Ý Chi, đỏ mặt lắc đầu. Trong lúc nhất thời, dường như nàng đã nghe thấy được tiếng tim mình đập.
"Em cảm thấy, à không..."
Một giây sau khi Phó An Nhiên trả lời, Giản Ý Chi không được tự nhiên, giống như lúc này mới ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề kỳ lạ. Cô ho khan hai tiếng, buông tay ra nói: "Trở về ăn cơm đi, ngày mai gặp."
Nhìn thấy bóng dáng Giản Ý Chi đi vào cửa hành lang, Phó An Nhiên bỗng nhiên cắn cắn môi. Nụ cười không thể ức chế nở rộ trên khóe môi. Hình như, đàn chị cũng rất đáng yêu...
Ôn Khinh Hàn vừa mới tan làm, quay trở về nhà đã bị ba mẹ thuyết phục đến nhà họ Thời ăn cơm tối. Họ nói ngày mai Thời Thanh Thu phải đi rồi, thế nào thì hai người cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm trước khi đi chứ.
Thế là, Ôn Khinh Hàn - người có ý chí không kiên định, sau khi chần chừ vài giây đã xách theo hộp giữ ấm đi qua đó. Trong hộp giữ ấm đồ ăn mà tối nay mẹ đặc biệt làm cho hai người, có thịt bò kho tương và đậu hũ giòn giấm đường mà Thời Thanh Thu thích ăn nhất.
Ba mẹ của Thời Thanh Thu đã biết trước Ôn Khinh Hàn muốn đến đây. Ôn Khinh Hàng vừa mới mở cửa thì hộp giữ ấm trong tay đã bị giành lấy. Cô ấm giọng chào hỏi: "Chú, cô, trong này là đồ ăn mẹ con làm, còn nóng đó."
Thời Hồng Lãng sờ bụng, mặt đầy ý cười: "Mẹ con quan tâm thái quá rồi. Con qua đây ăn cơm sao chúng ta có thể không làm thêm đồ ăn chứ?"
Đường Tĩnh Tuệ mở nắp nhìn thử rồi đóng lại, vỗ một cái lên vai của chồng mình, tức giận nói: "Thức ăn này là cho Thanh Thu, đều là món Thanh Thu thích ăn."
"Ồ ồ ồ, đúng đúng đúng, xem đầu óc của tôi này..."
Ôn Khinh Hàn khẽ mỉm cười, cùng hai người lớn đi vào trong nhà. Vừa rẽ vào phòng khách, ánh mắt của cô đã nhìn lên ghế salon và kế bên cửa sổ sát đất, đều không nhìn thấy bóng dáng của Thời Thanh Thu.
Đường Tĩnh Tuệ kêu cô ngồi xuống, nói: "Khinh Hàn à, quay xong chương trình thực tế, mới quay về nhà được vài ngày thôi, vậy nghỉ ngơi tốt chưa?"
Sau khi Ôn Khinh Hàn ngồi xuống, bên môi lộ ra ý cười: "Dạ, thật ra cũng không mệt mỏi lắm đâu."
Đối phương rót chén trà, lại hỏi: "Thật sao? Sau khi Thanh Thu trở về thì luôn ngủ đến mặt trời lên cao đó. Con xem con nè. Mẹ con nói con quay lại công việc cũng quá nhanh rồi. Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi?"
Thời Hồng Lãng "chậc" một tiếng, dáng vẻ có chút giống như thuyết giáo, nói: "Tĩnh Tuệ, Khinh Hàn và Thanh Thu sao có thể giống nhau chứ? Công việc của Thanh Thu không phân biệt ngày đêm. Bên phía Khinh Hàn thì cũng nên quay trở về rồi. Nếu không thì người bạn học họ Giản kia, cũng không thể cứ vất vả như vậy được."
Thật ra giữa Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi chưa từng phân chia rõ ràng như vậy, nhưng lúc này cũng không cần giải thích thêm. Ôn Khinh Hàn chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cô lại đưa mắt nhìn bốn phía một chút. Đường Tĩnh Tuệ nhìn thấy, cười giảo hoạt một tiếng: "Khinh Hàn, tìm Thanh Thu à?"
Phải nói là dáng vẻ của cô vô cùng lạnh nhạt, giống như lúc bình thường đưa mắt tùy ý xem xét. Nhưng giờ phút này lại bị Đường Tĩnh Tuệ vạch trần mục đích thực sự. Cô mất tự nhiên chớp mắt một cái, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
"Thanh Thu trong phòng đó. Vừa nãy gọi điện thoại, hình như đang nói về chuyện quay phim." Đường Tĩnh Tuệ lấy cùi chỏ thúc cánh tay của Ôn Khinh Hàn, cười đầy thâm ý, nói: "Đi đi, lát nữa ăn cơm thì cô đi gọi hai đứa một tiếng."
Hai ngón tay của cô nhéo nhéo, vừa vặn lên tiếng: "Được, vậy con đi đây."
Dù là kiểu người tỉnh táo, cẩn trọng như cô cũng khó tránh khỏi có lúc chần chừ không quyết định được. Giống như Thời Thanh Thu vào tối hôm qua, cô đứng trước cửa phòng, bất động thật lâu, lặp đi lặp lại nhớ về hình ảnh tối hôm qua Thời Thanh Thu khẽ nói lẩm bẩm bên tai cô.
Trong lòng cô giống như có thứ gì đó sắp tràn ra. Khóe môi không thể kìm chế, tạo thành một đường cong, cánh tay nâng lên rốt cuộc cũng đưa xuống, gõ cửa phòng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)