Từ chiều tới tối Ôn Khinh Hàn đều rất yên tĩnh, có đôi khi cameraman đi vào cũng có thể quay được hình ảnh cô đang đọc sách. Cơm tối là đứa trẻ canh gác kia đưa vào, lúc cậu bé tới đây, MC cũng đi theo vào lượn qua một vòng, sau khi nói chuyện vài câu thì lại dẫn cameraman qua phòng khác.
Sau khi quan sát cả một buổi chiều và buổi tối, cô nhớ rõ được đứa bé kia ăn cơm mất bao lâu, còn cả lúc cậu bé rời đi nữa, không tới sớm cũng không tới muộn, chắc là tổ tiết mục đã quy định trước thời gian ăn cơm rồi.
Buổi sáng Ôn Khinh Hàn dậy sớm, cô khẽ mở cửa ra, nhìn lướt bên ngoài qua khe cửa. Sau khi nhìn thấy chỉ có cameraman ở đó thì cô cũng yên tâm, đúng lúc này nghe được tiếng mở cửa mơ hồ từ phòng bên cạnh.
“Thanh Thu?”
“Ừ, là mình đây.” Giọng nói nhẹ nhàng của Thời Thanh Thu từ bên cạnh bay tới.
Ôn Khinh Hàn chợt cong môi, lặng lẽ cười. Cô không nhìn thấy mặt Thời Thanh Thu, cũng không nắm tay Thời Thanh Thu được, cho dù chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy cũng khiến cô nhất thời quên mất chút ít cảm xúc nhỏ nhoi trong lòng mình, chỉ muốn nói thêm vài lời như thế nữa thôi.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Vẫn ổn, chỉ hơi chán thôi.” Thời Thanh Thu thở dài, chợt hỏi cô: “Đúng rồi Khinh Hàn, cậu nói giao cho cậu, vậy là cậu có cách rồi hả?”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, tì trán lên cửa sắt, hai tay khoanh trước ngực như đang trầm tư: “Mình nghĩ lần này chúng ta dùng tiền không có tác dụng đâu, cách trực tiếp thế này chắc chắn tổ tiết mục cũng có nghĩ tới rồi, chắc chắn bọn họ cũng đã phòng ngừa sẵn. Có lẽ là họ hứa hẹn, nói chúng ta cho bao nhiêu tiền thì tổ tiết mục sẽ cho gấp đôi, hoặc là chúng ta cũng không làm vậy được. Nếu trong quá trình quay xuất hiện trao đổi lợi ích thì mọi thứ đều vô hiệu, phải nộp lên.”
Vậy nên mới nói hôm qua Tần Vọng đã nghĩ quá đơn giản, đúng là dùng cách gì cũng được nhưng phải nghĩ tới tổ tiết mục đã có đối sách từ trước nữa. Chắc chắn có nhiều thứ đã được sắp xếp trước, ngay bước đầu tiên đã loại trừ hết mấy cách lôi kéo truyền thống rồi.
Ôn Khinh Hàn vừa dứt câu, Thời Thanh Thu đã nói tiếp: “Hơn nữa người gác là một đứa trẻ, cũng không phải người trưởng thành có tâm trí thành thục, vậy nên càng không thể dùng cách của người trưởng thành để đối phó được.”
“Ừ, đúng vậy.”
Thời Thanh Thu khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa lên cửa sắt, quay mặt về phía phòng của Ôn Khinh Hàn. Giọng nói thản nhiên kia truyền tới từ sát vách, nó vẫn ổn trọng như lúc trước, nhưng sau khi trải qua một buổi tối lại khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Nàng chợt muốn nhìn Ôn Khinh Hàn một chút, chỉ nghe thấy giọng mà không thấy người thật sự hơi khó chịu.
Ôn Khinh Hàn nghe cô im lặng thì thử gọi một tiếng: “Thanh Thu?”
“Hả?” Thời Thanh Thu bị gọi tỉnh táo lại, lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi ra ngoài: “Mình đây, mình mới suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Ôn Khinh Hàn nói: “Đứa bé kia cứ giao cho mình, nếu cậu muốn tìm mình thì có thể mở cửa lúc cậu bé đi ăn cơm hoặc đi về nghỉ.”
Lúc nói tới mấy câu sau, trong giọng nói lạnh lùng của cô có thêm vài phần dịu dàng, nhưng vì khoảng cách xa nên lúc truyền tới chỗ Thời Thanh Thu cũng đã rất khó phân biệt được. Vậy nên khi nghe một người nói chuyện thì tốt nhất là có thể nhìn được ánh mắt của người đó, có thể nghe được giọng của người đó ở khoảng cách rất gần, như vậy mới không bỏ lỡ từng chút cảm xúc trong mắt họ, cũng không bỏ lỡ phần tình cảm trong lời nói của cô ấy.
“Được.” Thời Thanh Thu khẽ đáp ứng, sau khi nói cũng phát hiện không biết Ôn Khinh Hàn có nghe được hay không, thế là nàng lại cất cao giọng: “Mình biết rồi.”
Có giọng trẻ con đang ngâm nga bài hát thiếu nhi từ xa, còn cả tiếng bước chân thuộc về trẻ nhỏ, nương theo mấy tiếng động này, Thời Thanh Thu nghe thấy giọng nói của Ôn Khinh Hàn: “Thanh Thu, cậu bé tới rồi, đóng cửa lại đi.”
Thời Thanh Thu “ừ” một tiếng, trước khi nàng đóng cửa gỗ lại cũng không nghe được tiếng đóng cửa bên Ôn Khinh Hàn, tất cả giác quan có thể cảm nhận được Ôn Khinh Hàn dường như mất cảm giác ngay cùng lúc đó, giống như một con thuyền trên biển đã mất la bàn nên không cảm giác được phương hướng nữa.
Nàng đóng cửa lại, nhiệt độ trong mắt và độ cong trên môi cũng biến mất. Nàng cầm chốt cửa, hai mắt nhắm lại muốn bình phục sự bất an bất chợt này, nhưng ngay khi nàng vừa nhắm mắt, trước mắt vốn nên sập tối hoàn toàn lại chợt xuất hiện vẻ mặt ôn nhu của Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn vẫn không đóng cửa, cô chờ đứa bé kia đi tới, ngay khi cậu bé định làm ra vẻ một người canh gác chuẩn bị răn đe cô thì cô chợt khom lưng, mấy sợi tóc dài đen nhánh trượt xuống sườn mặt che đi một chút lạnh lùng, lộ ra một nụ cười: “Bạn nhỏ à, ở đây chán quá, chúng ta trò chuyện được không?”
“Chị… chị muốn làm gì?” Đứa bé nói chuyện cũng có chíu líu lưỡi, cậu mở to mắt nhìn Ôn Khinh Hàn sau cửa sắt, chỉ cảm thấy chị gái xinh đẹp trong này trông rất nguy hiểm.
“Chị không ra ngoài được, em sợ gì chứ? Chị sẽ không làm em bị mất bạn nhỏ khác đánh bại đâu.”
Trong mắt Ôn Khinh Hàn lướt qua một tia tìm tòi nghiên cứu, tập trung nhìn chăm chăm vào đứa bé này, quan sát chi tiết từng nét mặt của cậu.
Nghe cô nói mấy câu này, cậu bé khẽ thở phào. Cậu giật giật thử mới phát hiện cửa sắt rất kiên cố, quả nhiên đúng như mấy chú kia đã nói, chỉ cần cậu không chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa thì chị gái ở trong tuyệt đối không ra được.
Ôn Khinh Hàn kéo một cái ghế ra ngồi cạnh cửa: “Sao hả, bây giờ yên tâm chưa?”
Cậu bé nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ngồi xuống đất, chỉ cách Ôn Khinh Hàn một cánh cửa sắt. Cậu ngẩng đầu hỏi Ôn Khinh Hàn: “Vậy chị muốn nói cái gì đây? Em chả biết gì cả, em chỉ tới đây trông chị thôi.”
Hai tay Ôn Khinh Hàn đan xen đặt trên đầu gối, nở nụ cười, cố gắng khiến bản thân mình không quá khó gần cho lắm: “Em học lớp mấy rồi?”
“Học lớp bốn, hết học kỳ là lên lớp năm, học ở trường tiểu học trong trấn.” Cậu bé trả lời khéo léo, ôm đầu gối nhìn Ôn Khinh Hàn, một chút phòng bị vừa rồi còn sót lại sau khi kéo cửa sắt xong cũng đang từ từ biến mất vì bộ dạng dịu dàng của Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn gật đầu hỏi tiếp: “Vậy em học giỏi môn nào nhất? Hồi nhỏ chị ghét nhất môn Toán, còn em thì sao?”
“Em cũng không thích môn Toán, em thích môn Văn, thành tích môn Văn của em là tốt nhất.”
Lúc cậu bé nói chuyện cũng có phần hớn hở, nhưng chẳng mấy chốc lại bắt đầu sa sút, cảm xúc lập tức chìm xuống đáy cốc: “Nhưng lần nào em cầm bảng điểm của em cho ba em xem, em nghe mẹ nói ba học toán rất hỏi, chỉ là lần nào ba cũng không muốn xem, còn cầm cây đánh em nữa…”
Cậu bé tì cằm lên gối, cảm xúc của trẻ con luôn thay đổi rất nhanh, cũng không hề che giấu. Một giây trước cậu bé còn đang hưng phấn nói chuyện môn mình thích với Ôn Khinh Hàn, một giây sau nhớ tới chuyện đau buồn là lập tức uể oải, giống như thời tiết còn mới sáng sủa đã lập tức giăng đầy mây đen.
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, chậm rãi đưa tay ra, cậu bé kia vẫn không chú ý tới. Cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn sờ lên đầu cậu bé.
Cậu bé ngẩng đầu kinh ngạc, cô khẽ cười hỏi: “Vì sao ba luôn đánh em? Em có từng hỏi ông ấy chưa?”
Câu tiếp theo cậu bé nói ra khiến Ôn Khinh Hàn vô cùng kinh ngạc: “Ông ấy không chỉ đánh em mà có đôi khi cũng đánh mẹ em.”
Ôn Khinh Hàn kinh ngạc, vô thức nhìn về phía cameraman.
Chuyện này là thế nào? Là tổ tiết mục sắp xếp hay là thật? Nếu như là thật, vậy bây giờ đề mục đang bày ra trước mắt cô, chẳng lẽ là bảo cô tới giúp đỡ đứa bé này ư?
Cô cẩn thận suy tư, cẩn thận thăm dò trí nhớ phức tạp trong đầu, từng tin tức liên quan đến “Trong phim ngoài đời” lần lượt xẹt qua trước mắt cô. Chẳng mấy chốc đã có một vệt sáng hiện lên, Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt lại.
Cô thu hồi suy nghĩ nhìn ống tay áo lỗi thời trên người cậu bé, động tác đang sờ đầu cậu cũng chậm rãi khôi phục, ngón cái khẽ vuốt ve tóc cậu: “Vậy ngày thường em giải quyết thế nào? Mẹ nói với em thế nào?”
Cậu bé lắc đầu, trong đôi mắt thanh tịnh có chút óng ánh: “Đôi khi ba sẽ ôm em và mẹ khóc, ôm em khóc, cũng ôm mẹ khóc. Mẹ nói tha thứ cho ba, bởi vì chân ba không tốt nên tâm trạng cũng không tốt chứ không phải là cố ý. Ba cũng đảm bảo lần sau sẽ không làm vậy với em và mẹ nữa, nhưng mà mỗi lần ông ấy uống say là lại muốn khóc đánh bọn em…”
“Chân của ba em bị sao vậy?” Ôn Khinh Hàn bắt được trọng điểm.
“Lúc ba đang làm việc thì bị té gãy chân, bây giờ đi lại không tiện, làm việc cũng không tiện…” Sau khi cậu bé nói tới đây, vẻ mặt đau khổ có một chút biến hóa rất nhỏ, giọng điệu của cậu bé càng trở nên quan tâm hơn.
Ngay sau đó Ôn Khinh Hàn hỏi một vấn đề quan trọng nhất: “Vậy em cảm thấy ba nên được tha thứ ư?”
Dường như cậu bé dừng bi thương, vẻ mặt mờ mịt trông như lần đầu bị hỏi vấn đề này.
Đầu tiên cậu khẽ lắc đầu, nhưng lại lập tức nặng nề gật đầu: “Ba không vui, ba không có cố ý, lúc trước ba rất thương em, chẳng mấy chốc ba sẽ trở lại như trước kia thôi.”
Tay Ôn Khinh Hàn khựng lại ở đó. Có lẽ đứa bé này đã bị truyền bá quan điểm này rất nhiều lần nên cậu mới có thể rộng lượng được như vậy, nhưng cái lắc đầu ban đầu của cậu đại biểu cho ý nghĩ chân thật nhất của cậu bé, trong lòng cậu cũng không tha thứ cho ba mình.
“Nếu như chị nói như vậy là sai, vậy em có tán thành với chị không?” Giọng của Ôn Khinh Hàn vô cùng nhẹ nhàng, tay cô chậm rãi vuốt ve trên tóc cậu bé, vuốt ve từng chút một.
“Không đâu, chị nói bậy! Chị đang gạt em!”
Cậu bé như bị chạm vào vảy ngược, dùng sức hất tay Ôn Khinh Hàn ra, cái tay thon gầy trắng nõn kia đập một phát nặng nề trên hàng rào sắt. Ôn Khinh Hàn thậm chí còn có thể nghe được một tiếng vang giòn, đau đến mức khiến cô nhíu mày lại.
Cô nhìn thấy cậu bé lật đật đứng lên, chỉ vào cô quát: “Chị không được nói chuyện, đóng cửa, đóng cửa lại, mau lên!”
Tình huống này không ổn, biểu cảm của cameraman trở nên nghiêm túc muốn đi qua, Ôn Khinh Hàn xua tay ra hiệu không cần lo lắng. Sau đó cô nhìn chằm chằm vào cậu bé đang thở phì phò kia một chút, đứng dậy kéo ghế đi, đóng cửa lại.
Khớp tay đau đớn nương theo bầu không khí ngột ngạt dần dần rút đi, chẳng qua khi cô hơi nhúc nhích ngón tay một chút, cơn đau đó sẽ làm cô nhớ tới sự bối rối và kháng cự trong vô thức khi nãy của cậu bé.
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, Ôn Khinh Hàn trừ ứng phó với mc một lần ra thì lại lặng lẽ hé cửa quan sát cậu bé kia. Nhịn mãi tới ban đêm cậu cũng rời đi, bấy giờ Ôn Khinh Hàn mới mở cửa.
Ánh trăng bên ngoài soi xuống một mảng lớn trên hành lang, Ôn Khinh Hàn thò một tay ra ngoài, ánh trăng chậm rãi rò rỉ qua khe hở ngón tay của cô, gió nhẹ thoảng qua như đang cầm ánh trăng.
“Khinh Hàn, cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói có chút ý cười của Thời Thanh Thu sâu xa truyền tới, nàng nhìn thấy đầu ngón tay thon gầy của Ôn Khinh Hàn tản ra chút ý lạnh dưới ánh trăng soi xuống, ngón tay khẽ khép lại như muốn bắt lấy ánh trăng.
“Không có gì, mình đang nghĩ chút chuyện thôi.” Ôn Khinh Hàn lên tiếng, khẽ nhúc nhích cái tay phải bị thương, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hiếm khi nghe thấy Ôn Khinh Hàn thừa nhận cô có tâm sự, phải biết lúc trước cô luôn kín tiếng, có chuyện gì cũng luôn tự quyết định trong lòng.
Thời Thanh Thu lập tức tò mò hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Có liên quan gì tới bây giờ ư?”
Bàn tay đang mở ra lập tức nắm lại thành quyền, rõ ràng ngón tay cô rất nhỏ lại thon dài nhưng khiến cho Thời Thanh Thu chợt sinh ra một loại ảo giác. Nàng luôn cảm thấy cái tay này mang theo năng lượng và tín ngưỡng cuồn cuộn, chỉ cần là thứ mà bàn tay này muốn bắt lấy thì dù có lẽ sẽ không bắt được ngay nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thời Thanh Thu cong môi cười một tiếng, lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ hoang đường này đi.
“Thanh Thu, thật ra lần này mình không chắc chắn lắm, đã qua một ngày rồi, mình vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để ứng phó với đứa bé kia nữa. Nếu lần này chúng ta thua thì trong vòng ba ngày chúng ta sẽ không ra được, cậu có trách mình không?”
Thời Thanh Thu giật mình, rõ ràng là tường cắt lấp kín, rõ ràng là không thấy được mặt cô, rõ ràng cô đã vươn tay ra như vậy mà chính mình cũng chỉ miễn cưỡng thấy được một phần bàn tay cô. Cách xa như vậy, không hiểu sao Thời Thanh Thu lại cảm giác được Ôn Khinh Hàn đang thở dài.
Một câu “không đâu” kẹt lại trong cổ họng Thời Thanh Thu, nàng há to miệng nhưng vẫn không nói nên lời. Nàng không thèm để ý đến chuyện thắng thua này nhưng Ôn Khinh Hàn lại cho rằng nàng rất chú trọng nó. Nàng nhìn thấy bàn tay kia lại chậm rãi mở rộng ra, ngón tay thon gầy giống như hai ngày trước vừa chen vào lòng bàn tay mình, lúc mới chạm vào đã lạnh như vậy, bây giờ nhìn thôi cũng lạnh.
Thời Thanh Thu cười nói: “Thua thì chúng ta có thể thắng lại được mà. Chẳng phải có người từng nói thua rồi không thể thắng lại một ván đó ư? Vẫn chưa hoàn toàn kết thúc đâu.”
Ôn Khinh Hàn hơi sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng trong mắt như một bầu trời đầy cao: “Đúng, chúng ta sẽ thắng lại.”
Khi nào thì bạn mới hoàn toàn hiểu rõ được, thua một lần thì có thể thắng lại. Có một người luôn làm cho bạn thua đầy bàn, cũng luôn có người khiến bạn hoàn toàn thắng lợi, cho bạn những thứ đã mấy đi và cả những thứ bạn chưa đạt được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)