Trong phòng bếp thỉnh thoảng vang lên tiếng ầm ầm đùng đùng của đồ đạc va chạm nhau. Ôn Khinh Hàn lặng lẽ đến gần, khoanh tay tựa bên cửa, tràn đầy vui vẻ nhìn người vợ đang bận rộn trong phòng bếp vì cô.
Cô từng nửa đêm bừng tỉnh, chợt hỏi bản thân, thực sự cứ tiếp tục như vậy sao? Có khi nào dốc hết bầu nhiệt huyết lại giống như nước chảy về biển Đông? Có khi nào phí hết công sức, thứ đạt được lại là người trong tim lao vào lồng ngực của người khác không?
Chỉ là mỗi lần đợi đến khi Thời Thanh Thu trở về, các cô giao hẹn với nhau. Hai người vẫn sẽ tới lui như trước đây, không gần không xa. Tất cả sự khó xử của cô hết lần này đến lần khác đều tự bị bản thân tháo gỡ.
Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi một hành động của Thời Thanh Thu, đã cùng với hô hấp, trở thành thứ không thể thiếu trong sinh mệnh của cô, giống như sự tồn tại của huyết dịch bên trong cơ thể, chống đỡ cho cô cả ngày lẫn đêm, kiên trì cho tới hôm nay. Từ bỏ, sẽ như lóc thịt lột da của cô, còn đau khổ hơn cả chia lìa.
Sau khi Thời Thanh Thu quay phim xong quay trở về đã không còn theo chế độ ăn kiêng nữa. Bữa cơm hôm nay vô cùng đa dạng. Thịt kho cà chua, thịt kho tàu, gà Kung Pao. Ngoài món tôm hấp bia do Ôn Khinh Hàn làm, những món khác đều do một tay Thời Thanh Thu chuẩn bị.
Ôn Khinh Hàn không gắp dĩa tôm của mình trước mà cẩn thận thưởng thức đồ ăn Thời Thanh Thu làm. Động tác nhã nhặn, miệng cắn thịt kho tàu, giọng nói thản nhiên nhưng đáy mặt lại mang theo ý cười khen ngợi: "Tài làm bếp của bà Ôn lại có thể gỡ được một bàn thua trông thấy, thành công lấy lại một điểm đã bị trừ kia. Bây giờ, max điểm."
Thời Thanh Thu tức giận mỉm cười, gắp cho cô một miếng cà chua, nói: "Tập trung ăn cơm đi. Nhiều món ăn như vậy cũng không chặn nổi cái miệng của cậu à?" Dứt lời, nàng hơi mím môi một chút, giọng nói nhẹ nhàng, cất tiếng: "Sau khi ăn xong, đi nghỉ ngơi một chút rồi tắm rửa. Tắm rửa xong, mình giúp cậu tháo băng gạc, còn phải bôi thuốc lên bả vai nữa."
Ôn Khinh Hàn dừng mọi động tác, lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau nhẹ nhàng cười nói: "Được, tất cả đều nghe theo cậu." Sau đó, gắp vài con tôm bỏ vào trong chén, để đũa xuống bắt đầu lột tôm, nói: "Bây giờ nếm thử món tôm mà bà Thời làm có ngon không nhé? Để xem có thể cho thêm vài điểm không?"
Thời Thanh Thu nhịn không được mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn lột tôm. Ngón tay thon dài nắm lấy đầu tôm, nhẹ nhàng xoay. Cho dù động tác yểu điệu như vậy, đặt ở trên người cô vẫn như một cảnh đẹp khiến người khác thích thú. Có lẽ, bởi vì người này đã đi vào trong tim, cho nên bây giờ mới nhìn thấy nơi nơi đều là thứ tốt đẹp.
Ôn Khinh Hàn lột sạch vỏ tôm, bỏ con tôm đã được lột vỏ vào trong chén của Thời Thanh Thu, khóe môi cong lên, trò chuyện với nàng về mấy tin tức mà cô nghe được trong vài ngày nay: "Thanh Thu, cậu còn nhớ Tiêu Lỗi học cấp ba chung với tụi mình không? Người yêu của cậu ta vừa mang thai long phụng đó."
Thời Thanh Thu cắn con tôm đã được lột vỏ, suy nghĩ: "Hả? Không phải lúc đó cậu ta nói trước năm ba mươi tuổi sẽ không suy nghĩ đến chuyện kết hôn à? Sao bây giờ lại có con luôn rồi vậy?"
Ôn Khinh Hàn chống hai tay ở hai bên mép bàn, ngón tay bóng loáng. Thời Thanh Thu rút khăn tay lau tay cho nàng. Cô cười nói: "Chuyện đời không có gì là tuyệt đối. Có lẽ là gặp được người thực sự không muốn trì hoãn nên hoàn thành chuyện này trước thời hạn, cũng không thể trách mắng nhiều."
Thời Thanh Thu cười rạng rỡ, cắn cắn đầu đũa, nói: "Này, nói đến chuyện này, cậu còn nhớ rõ người kia là ai không? Tên là gì nhỉ, tự dưng mình lại nhớ không ra. . ."
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ. Các cô nhớ lại chuyện cũ thời còn đi học, trò chuyện về tình hình gần đây của các bạn học, rồi lại đến công việc của Ôn Khinh Hàn.
Bóng đêm dần dần chìm xuống. Bầu không khí dưới mái nhà cũng ngày càng ấm áp. Sau bữa ăn, Ôn Khinh Hàn đi nhận điện thoại của người ủy thác, đến phòng sách xử lý công việc. Thời Thanh Thu dọn dẹp bát đũa.
Nàng rửa bát đĩa sạch sẽ, đi đến trước cửa phòng sách đang khép hờ. Nàng nghe loáng thoáng vài câu "Những tài liệu cô chuẩn bị không đủ để chiếm được phần thắng trên tòa, tôi cần những thứ mạnh mẽ hơn", bên môi của nàng thấp thoáng ý cười, đi đến xem thử.
Ôn Khinh Hàn mang dép đi qua đi lại trên tấm thảm trước bàn làm việc. Tay áo sơ mi vẫn như cũ, vén lên tận khuỷu tay. Mái tóc đen như mực buông thả phía sau lưng. Thân hình cao gầy, đẹp như tranh.
Thời Thanh Thu im lặng rời đi, về phòng tắm rửa. Đợi sau khi nàng tắm rửa xong bước ra, thấy Ôn Khinh Hàn còn chưa kết thúc công việc thì đi chuẩn bị quần áo cho cô thay, tính đặt sẵn ở trên giường.
Khi Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa bước vào thì đã trông thấy khung cảnh này. Thời Thanh Thu mặc trên người váy ngủ của cô. Gương mặt dịu dàng, khom người xếp quần áo cho cô. Mái tóc dài rơi qua một bên, khắp nơi đều lộ ra sự xinh đẹp mê người.
Ôn Khinh Hàn nhẹ bước qua, hai tay duỗi ra, từ phía sau ôm lấy eo của Thời Thanh Thu, vùi đầu vào cổ của nàng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của nàng.
"Khinh Hàn, đừng quậy mà." Cổ của Thời Thanh Thu đột nhiên bị cằm của cô chạm vào, có chút ngứa, hơi rụt lại, sau đó mỉm cười xoay người nhéo mặt của Ôn Khinh Hàn: "Bà Thời, mau đi tắm rửa. Mình tắm xong rồi, còn cậu thôi đó. Nhanh đi."
"Bà Thời không muốn tắm rửa." Ôn Khinh Hàn cong khóe môi, nửa thật nửa giả nói nhỏ bên tai nàng: "Bây giờ không muốn. . ."
Trên mặt của Thời Thanh Thu có hơi ửng đỏ, đẩy Ôn Khinh Hàn ra, thúc giục nói: "Cậu mau đi đi. Ở bên ngoài cả ngày trời lại không chịu tắm rửa. Không tắm rửa không được lên giường!"
"Được thôi, vậy mình đi tắm đây." Ánh mắt Ôn Khinh Hàn có chút tủi thân, giống như vì được lên giường mà phải chấp nhận, giọng nói mềm nhũn chút: "Vậy mình tắm xong, cậu phải cho mình lên giường đó."
"Nhanh đi, nói nhiều như vậy, quần áo ở bên kia." Thời Thanh Thu buồn cười, lại đẩy cô, trong lòng nảy ra suy nghĩ "Ôn Khinh Hàn có thể đi diễn vai ngốc bạch ngọt".
Bên khóe môi của Ôn Khinh Hàn hiện lên ý cười, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa.
Nhân khoảng thời gian trống trong lúc cô đi tắm rửa, Thời Thanh Thu đi đến trước tủ quần áo, phân loại, sắp xếp lại quần áo cho cô. Mặc dù thường ngày cô cũng đã sắp xếp rất ngay ngắn rồi, nhưng nhìn màu sắc lại có chút lộn xộn. Thời Thanh Thu bèn phân loại riêng trang phục thường ngày và trang phục công sở. Màu sắc của âu phục từ nhạt đến đậm. Áo sơ mi trên cơ bản đều là màu sáng, sau khi xếp xong nhìn một cái là thấy ngay.
Sau khi Thời Thanh Thu sắp xếp đồ, chuẩn bị thuốc kỹ càng thì Ôn Khinh Hàn cũng tắm rửa xong, bước ra.
"Lên giường nằm đi, mình bôi thuốc cho cậu."
Ôn Khinh Hàn ngoan ngoãn bò lên giường, tựa trên đầu giường, Thời Thanh Thu leo lên theo, quỳ bên cạnh cô. Ngón tay đẩy vạt áo ngủ của cô ra, nhẹ nhàng sờ lên máu ứ đọng ở vai trái, hỏi cô: "Đau không?"
Ôn Khinh Hàn nhìn chằm chằm về phía Thời Thanh Thu, đôi mắt tràn đầy áy náy: "Đau."
Thời Thanh Thu mở nắp bình nước thuốc ra, buồn phiền lúc chiều vẫn còn chưa tiêu tan hết, vừa tức giận lại vừa đau lòng, chỉ là không nỡ cắn cô nữa. Nàng cầm tăm bông thấm thuốc nước nhẹ nhàng bôi lên, thấp giọng trách mắng: "Biết đau sao lại không biết tránh? Lỡ như mình thực sự độc ác, cắn đứt một miếng thịt của cậu thì sao?"
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, kìm nén đau đớn. Chờ sau khi Thời Thanh Thu thoa xong, đóng nắp bình thuốc lại, khóe miệng của cô mới cong lên thành một nụ cười: "Mình nghi ngờ hàm răng này của cậu chắc có thể cắn gãy đũa luôn đó. Lúc nhỏ, cậu là người có hàm răng lợi hại nhất mà, sao có thể không đau chứ?" Cô dừng một chút, vẻ mặt vừa chăm chú lại dịu dàng: "Nhưng mà, cậu là vợ của mình. Sao mình có thể tránh chứ?
Thời Thanh Thu càng lúc càng cảm thấy cái miệng nảy của Ôn Khinh Hàn không chỉ là thanh kiếm giành lấy chiến thắng trên tòa án mà ở chỗ riêng tư cũng không hề chịu thua. Thời Thanh Thu hơi đẩy người của cô một chút, cắn môi, thấp giọng nói: "Mình muốn tháo băng gạc để bôi thuốc cho cậu, đừng chọc mình nữa."
Ôn Khinh Hàn cong mắt nhìn Thời Thanh Thu từ phía bên trái của mình vòng qua bên phải. Động tác nhẹ nhàng kéo áo ngủ của cô xuống ngang cánh tay, xé mở băng dính, tháo băng gạc xuống. Vết thương đã hoàn toàn kết vảy, một vết sẹo rạch ngang cánh tay của Ôn Khinh Hàn, mà trên làn da trắng nõn này vốn nên không tì vết như bạch ngọc mới đúng.
Thời Thanh Thu bôi thuốc nước lên vết sẹo, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Không biết vết sẹo này có thể biến mất hoàn toàn không nhỉ? Lúc đó bác sĩ nói muốn phục hồi giống như lúc bình thường, không nhìn ra được vết tích là một chuyện không có khả năng. Ngày mai mình sẽ đi hỏi thử bác sĩ quen để xem có thể xóa bỏ hoàn toàn không."
Nếu như ngày đó không phải vì cứu nàng, Ôn Khinh Hàn cũng sẽ không bị thương. Nếu như ngày đó con dao kia đi lệch một chút thì có lẽ Ôn Khinh Hàn không chỉ đơn giản là bị thương. Cho tới bây giờ, khi nghĩ về ngày hôm đó thì nàng lại cảm thấy mình trái tim mình đều đang run rẩy. Vốn dĩ nàng cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Nàng cắn môi, cúi đầu, giọng nói dường như thấp đến mức không thể nghe thấy: "Khinh Hàn, sau này đừng như vậy nữa."
Tăm bông và bình thuốc trong tay nàng đột nhiên bị lấy đi, bên hông bị xiết chặt, vừa hoảng hốt kêu lên thì đã bị Ôn Khinh Hàn ôm vào trong ngực.
Nàng vừa nghiêng đầu thì đã trông thấy khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn lạnh lẽo như sương. Ánh mắt lạnh lùng. Cánh môi mỏng không còn mang theo nụ cười. Giọng nói vừa lạnh lùng vừa thờ ơ: "Nếu như cậu kêu mình đồng ý bảo vệ bản thân thật tốt thì mình sẽ đồng ý. Vì tương lai của chúng ta, mình nhất định sẽ bảo vệ thân thể. Nhưng nếu như cậu kêu mình đồng ý để mặc cho cậu bị tổn thương, vậy thật có lỗi, mình không làm được."
"Nhưng mà. . ." Thời Thanh Thu nhẹ nhàng chạm tay lên vết thương trên cánh tay của cô, lo lắng và ân cần hiện rõ trên mặt.
"Không có nhưng mà." Ôn Khinh Hàn lạnh giọng cắt ngang, ôm nàng trở mình, chống đỡ thân thể, cúi người nằm phía trên nàng, giọng nói trầm thấp: "Nếu như đổi lại là mình đứng trước nguy hiểm, cậu có thể không làm bất cứ hành động gì, đứng nhìn mình bị thương không? Nếu như cậu không làm được, vậy cũng không có quyền yêu cầu mình phải làm được."
"Cậu dọa mình đó." Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, ôm lấy gương mặt của Ôn Khinh Hàn, dịu dàng nói: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Được, mình thừa nhận. Mình cũng không làm được."
Sao nàng có thể trơ mắt nhìn Ôn Khinh Hàn bị thương chứ? Ngay cả tưởng tượng nàng còn không dám nữa là.
Cuối cùng Ôn Khinh Hàn cũng hài lòng, thở hắt một hơi, cúi người xuống. Cô hôn lên trán nàng, hôn đến bên tai, thấp giọng dịu dàng nói: "Thanh Thu, chúng ta là một. Mình không phải người khác."
Thời Thanh Thu ôm lấy cổ của Ôn Khinh Hàn, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một câu mà Ôn Khinh Hàn từng nói: Mình là người yêu của cậu, là vợ của cậu.
Tay của nàng đặt lên gáy của Ôn Khinh Hàn, hơi ngẩng đầu, ngầm cho phép Ôn Khinh Hàn thân cận.
Ôn Khinh Hàn ngậm lấy vành tai của nàng, hàm răng khẽ cắn. Bầu không khí lập tức trở nên mờ ám. Trên mặt của nàng hơi ửng đỏ. Ôn Khinh Hàn chưa vừa lòng, hôn lên gương mặt của nàng, hôn lấy đôi môi của nàng.
Hai người đều đã tắm rửa xong, trên cơ thể là mùi sữa tắm giống hệt nhau, trên người của Ôn Khinh Hàn lại có một mùi lãnh hương tự nhiên, thấm vào ruột gan. Trong giây phút ngay cả hô hấp cũng nóng rực như thế này, đối với Thời Thanh Thu mà nói, là một sự cám dỗ vô cùng mạnh mẽ.
Răng môi hai người chạm vào nhau, nôn nóng đáp lại đối phương, giống như hôn như thế nào cũng không đủ. lại sợ làm đau đối phương, sức lực nhẹ càng thêm nhẹ, mềm mỏng càng thêm mềm mỏng.
Đôi tay của Ôn Khinh Hàn hất váy ngủ của Thời Thanh Thu lên, khẽ vuốt ve bụng và sau lưng cô. Thời Thanh Thu trầm thấp ưm thành tiếng, giống như vui vẻ, lại giống như lo âu, làm rung động tâm hồn người nghe.
Ôn Khinh Hàn lại bị tiếng kêu này thức tỉnh, dừng lại động tác. Nụ hôn triền miên biến thành từng nụ hôn nhỏ dịu dàng, từng chút từng chút hôn lên đôi môi đỏ hồng vì chìm đắm trong những nụ hôn của Thời Thanh Thu.
Cô thân mật cọ vào mặt của Thời Thanh Thu. Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Mình muốn tiếp tục, nhưng hôm nay không thích hợp. . ."
Mặt của Thời Thanh Thu đỏ đến tận mang tai. Nàng biết rõ lúc nãy đã cho pháp Ôn Khinh Hàn làm chuyện gì. Váy ngủ của nàng đã bị đẩy xuống tận phần bụng rồi.
Nàng nhìn vào mắt của Ôn Khinh Hàn. Đôi mắt luôn mang theo sự trầm ổn khiến cho người khác yên tâm, trong giờ phút này hoàn toàn không có chút tỉnh táo nào, ngược lại ẩn giấu sóng ngầm cuộn trào, giống như trong khoảnh khắc muốn nuốt chửng con mồi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ôn Khinh Hàn, cắn cắn môi, nỉ non nói: "Hôm nay, tại sao lại không thích hợp? Còn muốn chọn thời gian sao?"
Bởi vì vừa rồi ôm hôn, cổ váy ngủ của Thời Thanh Thu trở nên xốc xếch, mất trật tự, thấp thoáng lộ ra cảnh sắc phía bên trong. Ánh mắt của Ôn Khinh Hàn tối sầm đi, đưa tay chỉnh lại váy ngủ của nàng, sau đó cúi người xuống ôm chặt Thời Thanh Thu. Đầu đặt trên đầu vai của nàng. Căn phòng yên tĩnh càng làm nổi bật lên tiếng hít thở nặng nề của Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn điều chỉnh nhịp thở, khống chế suy nghĩ của mình không chạy loạn khắp nơi, sau đó mới nói: "Không phải chọn thời gian, mình muốn cùng cậu, nhưng ngày mai mình phải đi làm. Bảy giờ phải thức dậy rồi. Cho nên, hôm nay không thích hợp."
Rõ ràng là chuyện tình cảm dâng trào, lúc này còn có thể cân nhắc đến cô, Thời Thanh Thu không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng vừa ngọt vừa ngứa ngáy. Nàng muốn nói với Ôn Khinh Hàn chút gì đó, nhưng thực sự vô cùng xấu hổ.
Mất nửa ngày mới khôi phục, Thời Thanh Thu sờ lên đôi tai của Ôn Khinh Hàn, thấp giọng dịu dàng hỏi: "Cậu chỉ lo cân nhắc thời gian, sao không hỏi xem mình có đồng ý hay không vậy?"
Câu nói này giống như một cây búa đập vào trái tim của Ôn Khinh Hàn. Cô lập tức ngẩng đầu lên. Gương mặt lạnh lùng mang theo nét lo lắng hiếm thấy. Câu nói mắc tại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thốt ra được.
Thời Thanh Thu dù vội nhưng vẫn ung dung giúp cô vén tóc ra sau tai, im lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, cậu có đồng ý không?"
Thời Thanh Thu tủi thân nói: "Sao lại hỏi trực tiếp như vậy? Không thêm xưng hô à?"
Trái tim của Ôn Khinh Hàn chợt nhảy lên, cẩn thận suy nghĩ. Thấy đôi mắt đẹp sáng long lanh của Thời Thanh Thu, trong lòng cô chợt sáng như gương, lại tiếp tục cúi đầu khẽ hôn lên môi đỏ mê người kia, lập tức nhẹ nhàng hỏi: "Bà Ôn, bà đồng ý không?"
Nhận được đáp án hài lòng, Thời Thanh Thu cũng không còn keo kiệt tình cảm của mình nữa, bên môi mang theo ý cười, trầm thấp trả lời cô: "Đồ ngốc. Bà Ôn nói, dĩ nhiên nàng đồng ý rồi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)