Thời Thanh Thu ngủ vô cùng yên bình, nếu không phải trở mình sau khi bị ánh mặt trời làm chói mắt, có lẽ nàng đã có thể ngủ đến tận buổi chiều.
“Ngày đăng ký kết hôn nhớ rất rõ ràng, đáp án giống nhau. Quen biết từ nhỏ, ước chừng đã qua hai mươi lăm năm, đáp án này cũng giống vậy. Tiểu học trung học đại học đều ở bên nhau, ừm, cũng giống vậy...”
“Thích tư thế nào nhất khi thân mật...”
Có một giọng nói quen thuộc lọt vào trong tai, Thời Thanh Thu híp mắt, khẽ kêu “a” một tiếng, rồi quay người về hướng phát ra âm thanh, vươn tay ra ôm lấy chân của Ôn Khinh Hàn.
Có một tràng cười vang lên, sau đó là một giọng nói quen thuộc khác: “Không phải... Sao vấn đề này của hai người mạnh bạo như vậy sao? Bảo sao lại áp sát.”
Sao những lời này quen thuộc như vậy?
Nàng cau mày, ôm bắp đùi Ôn Khinh Hàn mà cà cà, nỉ non hỏi: “Đây là giọng nói của ai? Ôn bảo bảo đâu?”
Ôn Khinh Hàn đang dựa vào đầu giường xem video bằng máy tính bảng, thấy vậy thì nhếch khóe môi lên nở nụ cười đầy ẩn ý, xem ra còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua.
Cô cúi đầu nhéo nhéo mũi Thời Thanh Thu, nhẹ giọng nói: “Đây, mau rời giường ăn gì đi, trưa rồi.”
Nói xong, cô lại liếc nhìn mấy tờ giấy nhớ ném vào sọt rác mà bất đắc dĩ lắc đầu. Cô nhân thời gian nghỉ trưa buổi trưa đi về nhà, vì lúc sáng sớm đi làm sợ Thời Thanh Thu sẽ tỉnh dậy, nên cô để lại bữa sáng và giấy nhớ nhắc nhở cho nàng, nhưng mãi không thấy tin nhắn và cuộc gọi nào nên giờ nghỉ trưa cô đi về xem thử, quả nhiên là không dậy nổi.
Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, lông mi dài của nàng khẽ run, thật lâu sau nàng mới mở mắt hoàn toàn, nàng ôm chặt lấy cánh tay trên đùi của Ôn Khinh Hàn, lẩm bẩm nói: “Khinh Hàn, sao cậu dậy sớm thế?”
“Sớm gì nữa, trưa rồi, mình đến văn phòng luật sư, lúc về có mua cháo cho cậu.” Ôn Khinh Hàn đặt máy tính bảng lên chăn bông, rồi một tay vuốt tóc Thời Thanh Thu, một tay vươn vào trong chăn cầm lấy cái tay đang để trên đùi mình của nàng.
“Đã trưa rồi à, mình lại ngủ lâu như vậy...” Thời Thanh Thu áo não thở dài, người nằm úp sấp ở trên giường ngồi dậy, sau đó tựa vào đầu giường cùng Ôn Khinh Hàn.
Sau khi tỉnh dậy, hầu hết mọi người đều sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra lúc họ say rượu, Thời Thanh Thu cũng không ngoại lệ. Nàng hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện say xỉn ngày hôm qua trong tâm trí mình, từ lúc tới khách sạn đến khi đi dự tiệc thì phát hiện Dương Hiểu chuồn êm đi báo tin cho Ôn Khinh Hàn sau khi nàng thả lỏng.
Đại khái là từ khi Dương Hiểu quay lại nhìn nàng với ánh mắt an tâm, rượu nàng uống vào bắt đầu phát huy tác dụng. Lần đầu tiên nàng uống say trong một thời gian dài, bởi vì nhân vật chính tối hôm qua là nàng, nên tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, nếu không phải là có Ôn Khinh Hàn đang chờ, nàng sẽ không dám nhận uống một mình.
Hình ảnh trong đầu cứ xẹt qua từng cái một, Ôn Khinh Hàn cõng nàng đi từ ga ra về nhà, hình ảnh dáng vẻ nàng làm nũng tủi thân như thế nào dọc theo đường đi, còn có hình ảnh Ôn Khinh Hàn hôn nàng ở trong phòng tối bật ra.
Ánh mắt Thời Thanh Thu đột nhiên lóe lên vẻ ngượng ngùng, hai tay gãi gãi chăn một cách mất tự nhiên.
“Cái kia... Tối hôm qua mình uống quá nhiều, ừm...” Nàng cúi đầu cắn môi nói nhỏ, trên mặt thì ửng đỏ.
Ôn Khinh Hàn vươn tay ôm eo Thời Thanh Thu, ôm Thời Thanh Thu vào lòng, cô nhướng mày, siết chặt cánh tay nói: “Sau này nếu có xã giao nhớ bàn giao trước với A Hiểu, để mình đi đón cậu giống như tối hôm qua. Thế nhưng dù có mình ở đây, tốt nhất cậu không nên uống say, vì như vậy sẽ không tốt đối với thân thể.”
Qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ có thể quang minh chánh đại hậu thuẫn ở phía sau lúc Thời Thanh Thu bận rộn, cô luôn lo lắng, luôn giấu diếm nóng lòng, may mắn nhân viên công tác bên cạnh Thời Thanh Thu đều hết sức có trách nhiệm. Bây giờ có thể đứng phía sau nàng thì cô mới có thể căn dặn như vậy, không chôn dấu tâm tình mình nữa.
Thời Thanh Thu gối lên bả vai của cô, nàng nắm lấy tay của cô ở trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng và nghiêm túc đáp lại: “Miinhf biết, chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa.”
Ôn Khinh Hàn cúi đầu hôn lên trán Thời Thanh Thu, hỏi: “Rời giường nhé?”
Thời Thanh Thu lắc đầu, lại rụt vào trong lòng Ôn Khinh Hàn: “Không, chờ một lát nữa, mình còn buồn ngủ.” Ánh mắt của nàng vô tình rơi vào chiếc máy tính bảng mà Ôn Khinh Hàn đặt trên chăn, nên nàng nghi hoặc hỏi: “Khinh Hàn, vừa rồi cậu đang xem gì đấy? Tại sao hình như mnhf nghe thấy giọng nói của A Vọng.”
Nghe nàng hỏi vấn đề này, Ôn Khinh Hàn xoa tóc của nàng, nhấc máy tính bảng lên cho nàng xem hình ảnh đang tạm ngừng, và giải thích: “Là chị Thục Thận gửi video tới cho mình, nói đây là mẩu tin về hậu trường truyền hình thực tế của mấy người, điện thoại di động của cậu cũng có gửi đấy. Chị ấy nói mẩu tin này vẫn chưa được công ba, ban tổ chức đang hỏi ý của mọi người.”
Cảnh quay trong chương trình thực tế? Đó không phải là những lúc thỉnh thoảng xảy ra chuyện không may hoặc là những cảnh gây cười khi họ quay phim sao? Vậy thì sao cần hỏi ý kiến.
Nàng không quan tâm lắm đưa tay ra nhấp vào video để tiếp tục phát, hình ảnh tiếp theo đã hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của nàng.
Trong màn hình, nụ cười trên mặt của người chủ trì chương trình thực tế lúc đó quá thâm thúy, anh ta đối mặt với nàng và Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế sa lon ở trong màn hình và nhìn tờ giấy trong tay nói: “Đáp án của Thanh Thu là tư thế truyền thống, đáp án của Khinh Hàn lại là thứ mà Thanh Thu thích.”
Thời Thanh Thu lập tức cảm thấy như có lửa đến gần, cháy đến hoảng sợ, nàng vội vàng tạm dừng video lại, muốn lùi về trong chăn, trong miệng thì nhỏ giọng nói: “Cái này, lát mình xem, sau đó sẽ trả cho họ.”
Ôn Khinh Hàn nhận ra nàng đang ngượng ngùng, cô chẳng những không buông tay, mà còn ôm chặt nàng, tiến tới gần nàng nói với giọng trầm ổn, rồi lại xen lẫn chút vẻ trêu tức: “Thanh Thu, có thể nói cho mình biết tư thế truyền thống là tư thế gì hay không? Còn có, câu cậu nói tối hôm qua, không nhắm mắt ngủ là ngủ thế nào?”
Thời Thanh Thu cắn môi, khi đó là vì để qua cửa nên nàng chọn tư thế đơn giản nhất, chẳng lẽ bảo nàng viết tư thế có độ khó cao sao? Nàng sẽ không viết đây, nên chỉ có thể viết từ “truyền thống tư thế”.
Hơn nữa, không phải tối hôm qua nàng uống nhiều sao?
Rõ ràng là Ôn Khinh Hàn trêu chọc nàng, nàng ngẩng đầu lên trừng Ôn Khinh Hàn, người này lại tỏ ra vẻ chờ đợi thành thật, như thể thật sự đang hỏi học vấn đề học thuật nào đó.
Nàng gắng gượng, ra vẻ phản bác nói: “Tư thế truyền thống là mình viết bừa mà thôi, cậu muốn biết thì có thể tự tra. Hơn nữa, không phải đáp án của cậu cũng là vì phối hợp với mình để qua cửa nên mới viết như vậy sao?”
Ngoài ý liệu, Ôn Khinh Hàn dừng trêu tức, cô lắc đầu mở video ra để Thời Thanh Thu nghe nội dung tiếp theo.
Là người chủ trì đang công ba chuyện lần cuối cùng họ hôn nhau và lần cuối cùng nói “mình yêu cậu”, cuối cùng là câu trả lời bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn.
“Đúng vậy, tối hôm qua. Bởi vì cô ấy đang ngủ, cho nên cô ấy không biết tôi đang nói gì, đang làm cái gì. Còn gì không đúng sao?”
Video vẫn đang phát, Thời Thanh Thu không còn nghe thấy trên màn hình có nội dung gì, bởi vì Ôn Khinh Hàn đã hôn nàng. Nàng cúi đầu, Ôn Khinh Hàn nâng mặt của nàng lên, cô dịu dàng như nước mà ngậm lấy môi của nàng, còn quấn lấy lưỡi của nàng.
Không có dục vọng, không có kích thích, mà chỉ bình thản bắt đầu, và kết thúc bằng sự miễn cưỡng và quyến luyến. Hai tròng mắt của Thời Thanh Thu như chứa nước, trông sáng lấp lánh, hai tay nàng ôm lấy hông của Ôn Khinh Hàn.
“Thanh Thu, cậu cho rằng cái đó là mình biên tập sao?” Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn chăm chú, ngữ điệu lại nhẹ nhàng, tựa như sợ mình dọa người yêu, mặt mày cô ngày thường luôn lãnh đạm mà nay lại dịu dàng khó tin, cô nói: “Mình yêu cậu.”
Đã lâu như vậy, từ một cuộc hẹn cho đến bây giờ, từ sự lầm tưởng rằng sau khi kết hôn Ôn Khinh Hàn mới thích mình, cho đến khi nàng nhận ra trong ngàn người thì vẫn có một người chờ nàng. Thời Thanh Thu đã tích lũy quá nhiều tâm tình, có sự phòng bị do quá khứ thất bại, lại có sự động lòng với cô cùng với những lo lắng tăng gấp bội.
Nhưng lo lắng nhiều hơn cũng đều không đánh lại thời gian, càng không đánh lại Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu nháy mắt, nàng muốn kìm nước mắt xuống, nhưng vẫn có nước mắt rơi ra, nàng nỉ non nói: “Khinh Hàn, nói lại lần nữa xem, mình vẫn muốn nghe.”
Đương nhiên Ôn Khinh Hàn sẽ không từ chối, cô ôm Thời Thanh Thu vào trong lòng để xoa dịu nỗi bất an đột ngột đó: “Đây không phải là giả, mình yêu cậu.”
Cô vuốt mái tóc dài của Thời Thanh Thu, rồi cô dừng một chút và nở nụ cười, hỏi với giọng mập mờ: “Bây giờ có thể nói cho mình biết tư thế truyền thống là tư thế gì chưa?”
Thời Thanh Thu xấu hổ đẩy cô ra, nàng cười nói: “Lưu manh, sớm biết vậy thì trước đây mình sẽ không viết, mình thấy cậu sao tròn vậy.”
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười, cô cúi đầu nhìn thấy quang cảnh kiều diễm của Thời Thanh Thu do mặc váy ngủ. Cô mấp máy môi, khi tiến đến gần môi Thời Thanh Thu thì hôn nhẹ. Hô hấp của cô nóng lên bất thường, Thời Thanh Thu cắn môi cô, thấp giọng nói: “Luật sư Ôn, bây giờ là buổi trưa...”
“Một lúc nữa, mình cần đi làm.” Ôn Khinh Hàn lạnh giọng nói như thể đang đè nén cái gì.
Thời Thanh Thu lại không chống cự, nàng vòng lấy cổ cô và hôn cô. Người này hay lạnh lùng, nhưng vào lúc này lại dịu dàng như nước, cho dù có mãnh liệt hơn thì cũng hề khiến Thời Thanh Thu khó chịu.
Vừa vào sâu hơn, tiếng chuông cửa lại vang lên dồn dập, tiếng động không quá lớn nhưng cũng đủ để cho hai người tỉnh hồn lại từ trong triền miên.
Ôn Khinh Hàn liếm môi, đứng núi này trông núi nọ, hai tròng mắt càng lộ vẻ thâm thúy.
Thời Thanh Thu hít thở sâu một lúc lâu, rồ chọc vào cánh tay của cô: “Mình đi rửa mặt, cậu đi mở cửa.”
Lúc này có bất mãn đi nữa thì cũng phải đón khách trước, Ôn Khinh Hàn “ừ” một tiếng, sau đó cô lại chậm lại, rồi hai người mới chậm rãi cùng xuống giường.
Người đến là ba mẹ của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn nghênh đón họ ở phòng khách. Cô rót thêm hai tách trà, cười ấm áp hỏi: “Ba, mẹ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây? Chúng con đang định đến thăm ba mẹ vào cuối tuần.”
Vợ chồng hai người Thời Hồng Lãng ngồi ở trên ghế sa lon, dáng dấp của Đường Tĩnh Tuệ vẫn hòa nhã như thường lệ, đầu tiên bà nhìn về phía sau Ôn Khinh Hàn rồi mới nói: “Ba mẹ ra ngoài có chút việc, đúng lúc đi ngang qua đây nên đến thăm, hỏi xem mấy đứa có thiếu cái gì hay không.”
Thời Hồng Lãng cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trong nhà muốn giúp đỡ gì đừng quên nói. Về phần hôn lễ, ba con nói với ba quyết định càng sớm càng tốt, nếu con không quyết định thì để ba mẹ cho con ý kiến.”
Ôn Khinh Hàn đứng nghiêm và khiêm tốn, vẻ mặt cô ôn hòa, cô khẽ cười nói: “Ba mẹ yên tâm, dù sao cả đời chỉ có một lần, chúng con nhất định sẽ suy nghĩ chu đáo.”
Vừa dứt lời, Thời Thanh Thu đi tới sau khi thay áo phông và quần đùi, đưa chiếc áo khoác và túi công văn mà Ôn Khinh Hàn để trên ghế sa lon ở trong phòng cho cô.
Sau khi Ôn Khinh Hàn mặc vào, cô nhìn đồng hồ rồi nói với hai vợ chồng Thời Hồng Lãng: “Ba, mẹ, giờ nghỉ trưa của con sắp hết rồi, con phải về đi làm, để Thanh Thu nói chuyện với với hai người một hồi. Sau hai ngày nữa, vào tối thứ sáu, con đã đặt bàn rồi và gia đình chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, con đã báo cho ba mẹ con biết.”
Thời Hồng Lãng uống trà, bà ngước mắt lên: “Ừ, ba mẹ đã nghe ba mẹ con nói, không thành vấn đề.”
“Ba, mẹ, con đi tiễn Khinh Hàn rồi sẽ trở lại.” Thời Thanh Thu tinh nghịch chớp mắt, đẩy Ôn Khinh Hàn về phía hành lang.
Đường Tĩnh Tuệ nhìn theo mà ý cười đầy mặt.
Ôn Khinh Hàn đi mang giày vừa nói với Thời Thanh Thu: “Đại khái ba mẹ muốn nói chuyện đứa bé, cậu nhớ những gì mình đã nói với cậu lần trước.”
“Ừ, đã nhớ.” Thời Thanh Thu kéo thẳng cổ áo cho cô sau khi cô đứng thẳng dậy.
Ôn Khinh Hàn xách túi công văn chuẩn bị xoay người: “Mình đi đây.”
“Đợi đã.”
Thời Thanh Thu khẽ gọi cô, trong ánh mắt nghi ngờ lẳng lặng chờ mình mở miệng của cô, nàng ghé sát vào mặt cô, lông mi nàng cọ ở trên mặt của cô gây cảm giác hơi ngưa ngứa, sau đó đôi môi của cô trở nên ấm áp, bên tai truyền đến lời dặn dịu dàng của Thời Thanh Thu: “Lái xe chậm một chút, tan tầm về sớm một chút.”
Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, nhịn xúc động muốn ôm Thời Thanh Thu vào ngực xuống, dùng ánh mắt dịu dàng nói nhỏ: “Ừ, muốn mua gì thì về nhà nói, gọi điện thoại cho mình trước.”
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng đẩy Ôn Khinh Hàn đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Cô không biết cái danh “Bà Ôn” này của mình có thể làm được bao lâu, là ba năm năm năm, hay là ba mươi năm năm mươi năm. Cô vẫn sợ hãi sự chia ly, vẫn không dám trải qua nỗi đau xuyên thấu đó lần nữa, chỉ là lúc này cô thậm chí không dám tưởng tượng.
Cô vẫn sợ giống như trước, khác biệt ở chỗ cô đã từng từ chối đụng chạm, nhưng bây giờ cô mong chờ những ngày như vậy tiếp tục từng ngày, không muốn dừng lại.
...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)