Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 35

1332 0 11 0

Phân đoạn trong thôn nhỏ đến đây là kết thúc, buổi sáng tỉnh dậy, nhóm trợ lý đều tới phòng của diễn viên nhà mình thu dọn hành lý giúp bọn họ, đoàn người tạm biệt thôn dân rồi đi tới trấn gần đó.

Từ đầu tới cuối Thời Thanh Thu vẫn không hề hỏi vì sao hôm qua Ôn Khinh Hàn lại trả lời nàng một đáp án hoàn toàn không tương xứng như vậy, nhưng rất rõ ràng là câu trả lời của Ôn Khinh Hàn giống như một con dấu, nhẹ nhàng ấn vào trong lòng nàng, không nặng không nhẹ cũng không dễ xóa đi. Ngay cả vẻ mặt khi đó của Ôn Khinh Hàn cũng bị Thời Thanh Thu nhớ kỹ trong đầu.

Lúc ở trên xe, điện thoại của mọi người đều được trả về, mọi người có một đoạn thời gian ngắn ngủi được sử dụng điện thoại. Mọi người đều đang vùi đầu vào trong điện thoại của mình, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, Ôn Khinh Hàn đang tra tin tức chưa đọc, Thời Thanh Thu nhìn một hồi cũng không thấy gì mới nên gọi điện thoại báo bình an cho ba mẹ, sa đó hỏi thăm pgv một chút rồi bắt đầu lướt Weibo.

Lướt mấy bài weibo, ngoại trừ mấy diễn viên có phim mới chiếu ra thì còn lại là tin tức liên quan đến diễn viên khách mời của “Trong phim ngoài đời”, trong đó tin tức liên quan tới Thời Thanh Thu là có độ hot cao nhất.

【“Trong phim ngoài đời”bắt đầu quay rồi, Thời Thanh Thu vừa mới kết hôn chưa bao lâu mà đã dẫn theo người yêu đi quay cùng, hai người vô cùng ân ý, độ ân ái tăng mạnh. Nghe nói vị người yêu có giá trị nhan sắc cực khủng của Thời Thanh Thu vừa lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có tay nghề nấu ăn cực ngon. Vậy tôi xin hỏi một câu, bạn ăn bát cơm chó này chưa vậy?】

Ảnh chụp kèm theo là mấy tấm ảnh Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn nắm tay nhau, mỉm cười nhìn đối phương, còn cả bức ảnh Ôn Khinh Hàn làm canh cá và cá kho, nắm bắt góc chụp không tồi, vẻ ngoài rất tuyệt.

Thời Thanh Thu buồn cười bấm vào khu bình luận, nàng vốn cho rằng sẽ thấy mấy tiếng mắng mỏ thê thảm không dám nhìn, dù sao thì chuyện thần tượng hết độc thân phải đối mặt với mấy lời bình ác ý cũng không hiếm gặp. Nhưng kết quả khiến Thời Thanh Thu rất kinh ngạc là nàng không nhìn thấy bất kỳ câu mắng nhiếc nào, nàng cảm thấy may mắn, đồng thời cũng yên tâm tiếp tục xem bình luận.

Ôn Khinh Hàn bỏ di động vào trong túi mình, vừa quay lại đã thấy Thời Thanh Thu cười tươi đến mức sắp không khép được miệng.

“Có chuyện gì vậy Thanh Thu?”

“Hả?”

Thời Thanh Thu tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn một cái rồi cười nói: “Không có gì, mình đang xem bình luận weibo thôi.”

Nàng giơ điện thoại tới cho Ôn Khinh Hàn xem, ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Khinh Hàn, muốn xem xem Ôn Khinh Hàn nhìn thấy một đống lời khen ngợi kia sẽ có biểu cảm thế nào.

Ôn Khinh Hàn cầm điện thoại bắt đầu xem từ đầu, ánh mắt ban đầu vốn bình tĩnh cũng dần trở nên khó bắt giữ được.

【Lăng Phong Thần Hi HJ: Nói lý đi, tôi cảm thấy luật sư Ôn và Thanh Thu rất xứng đôi, từ sợi tóc cho tới đầu ngón chân đều xứng. Hơn nữa Thanh Thu thích là được rồi, chúng ta nên đến gần tác phẩm một chút, cách xa bản thân Thanh Thu một chút mới phải.】

【Phát Phát tôi là Tố Mai của cậu đây: Điên vì chị, cuồng vì chị, đập vào tường lớn rầm rầm cũng vì chị! [biểu cảm kiên cường chính trực.jpg]】

【Mèo thích ăn chim: Nữ thần thích thì chúng ta thích, vợ của nữ thần là vợ của chúng ta! (Xì, tôi đang nói gì đây)】

【Tammy Hou: Ai chưa từng phỉ báng nữ thần vì nữ thần đã kết hôn thì nhấn like đi, để tôi xem xem có bao nhiêu chân ái ở đây! [muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm.jpg]】

【Vua danh dự không tầm thường: Chỉ có một mình tôi đang đoán xem hai người ai công ai thụ hả? Chỉ có một mình tôi cảm thấy vẻ mặt nữ thần bị ức hiếp thôi hả?】

【Bánh đào giòn ngọt và chua: Nhóm fan hâm mộ của luật sư Ôn hãy like cho tôi, để tôi xem xem có bao nhiêu người ở trạm Ôn công!】

Cảnh sắc trong khu bình luận rất an lành, không hề nhìn thấy bất kỳ bình luận nào khiến người ta không thích. Ôn Khinh Hàn trả lại di động cho Thời Thanh Thu, thấy đối phương vẫn cứ nhìn mình không chớp mắt, cô hỏi: “Trên mặt mình dính gì à?”

“Không có, rất sạch sẽ.” Thời Thanh Thu cười như không cười nhìn cô, giơ tay vén mái tóc trượt xuống ra sau tai, ý cười hơi dịu xuống rồi nói tiếp: “Chuẩn bị bắt đầu phân đoạn thứ hai rồi, tổng cộng chỉ có ba phân đoạn thôi, sau khi trở về mình phải vào đoàn làm phim để quay phim.”

Ôn Khinh Hàn dựa vào thành ghế duỗi cổ một cái, một tiếng than nhẹ lại dài bật ra từ miệng cô. Cô khẽ “ừ” một tiếng từ trong cổ họng, sau đó nói: “Mình biết phải giải thích bên ba mẹ thế nào rồi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Thời Thanh Thu buồn cười nghiêng qua Ôn Khinh Hàn một chút: “Cũng không phải ngày mai mình đi liền, cậu dặn dò nhanh vậy làm gì chứ?”

Nàng nói xong lại nhớ tới câu trước đó của Ôn Khinh Hàn, trong lòng có một cảm xúc nặng nề dâng lên.

Quay phim phải mất hơn mấy tháng nữa, lúc trước chỉ nói với bác trai bác gái là phải ghi hình chương trình truyền hình thực tế mà thôi, cũng không có nói chuyện phải tốn thời gian dài để quay phim. Đối với chuyện bọn họ kết hôn, phụ huynh hai nhà vẫn còn đang vui vẻ, cha mẹ thì đỡ rồi, dù sao lúc trước cũng từng nhắc tới chuyện nàng vừa nhận bộ phim mới, nhưng bên bác trai bác gái thì lại khó nói.

Ôn Khinh Hàn cũng nhìn thấy được sự trầm mặc của Thời Thanh Thu, cô vươn tay ra nắm chặt tay Thời Thanh Thu đặt lên đùi mình, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thản nhiên cất lên: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy, mình sẽ giải quyết được.”

“Ừm.”

Thời Thanh Thu chợt động đậy bàn tay bị nắm chặt, Ôn Khinh Hàn nắm không chặt không lỏng, trông không dùng nhiều sức lắm nhưng cũng không phải có thể tùy tiện tránh thoát được. Nhưng Thời Thanh Thu cũng không để ý mấy cái này, trong ý thức của nàng, động tác như vậy đã dần trở nên tự nhiên rồi.

Đa phần mọi người ở trên xe đều là nghỉ ngơi, hoạt động của mấy ngày trước cũng được coi như là khá tốn thời gian và sức lực. Lúc vào trấn, Ôn Khinh Hàn lại bắt đầu quan sát kiến trúc ngoài cửa sổ, nhớ lại kiến trúc mang tính tiêu chí và đặc trưng lúc đi ngang qua. Lần này không chỉ Ôn Khinh Hàn như vậy mà ngay cả Thời Thanh Thu cũng đang âm thầm quan sát.

Nhưng dường như sự chuẩn bị lần này cũng chẳng có tác dụng mấy, xe chạy vào trong sân trước một cái nhà lầu nhỏ màu trắng, sau khi dừng lại ở bãi tập thì mọi người mới xuống xe.

MC cầm cái loa của anh ta, bắt đầu hắng giọng một cái: “Phân đoạn thứ hai của chúng ta chính thức bắt đầu. Mọi người phải giữ tinh thần tỉnh táo nhé, không được ngủ, một lát sẽ cho mọi người ngủ.”

Các nhóm nhỏ tập hợp lại một chỗ rồi im lặng chờ, mấy người trong đó nhìn nhà lầu nhỏ kia mấy lần, cuối cùng bị giọng nói lớn của MC kéo lực chú ý về: “Mỗi ngày chúng ta đều sống trong thành phố lớn, thậm chí có đôi khi còn phải bay đi suốt cả ngày, chân không chạm đất. Đã lâu rồi không thể yên tĩnh nghĩ về nhân sinh, vậy lần này chúng ta có thời gian ba ngày cho mọi người dùng để suy nghĩ đó.”

Anh ta vừa nói xong, xung quanh im thin thít, Tần Vọng chợt khẽ nói một câu: “Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.”

“Không sai!”

MC chỉ Tần Vọng một cái, kích động lớn tiếng hơn: “Trong ba ngày này mọi người sẽ bị nhốt trong cái nhà kia, mỗi người một phòng, đồng thời mỗi một nhóm đều sẽ có một người canh gác tới trông coi. Nhưng mà mọi người nhất định phải phát huy trí tuệ của mọi người để thoát ra ngoài, hơn nữa còn phải làm người canh gác cam tâm tình nguyện mở cửa thả mọi người ra.”

Lục Tư Chu hỏi: “Dùng cách gì cũng được à?”

“Đúng vậy, cách gì cũng được, chỉ cần người canh gác đồng ý thả cô ra thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa chỉ cần nhóm nào có một người ra được thì nhóm hai người coi như đã hoàn thành.”

Thời Thanh Thu chớp mắt một cái: “Anh bảo chúng tôi vượt ngục nhẹ nhàng ấy hả? Vậy nên lúc chúng tôi còn chưa ra được thì phải sống mô phỏng theo kiểu cầm tù à?”

“Thông minh lắm!”

MC giơ ngón tay cái: “Nhưng mà muộn nhất là ba ngày thôi, nếu nhóm nào không ra được thì nhiệm vụ hôm qua mọi người tìm thấy sẽ bị thu hồi, sau đó tiến hành làm nhiệm vụ do tổ tiết mục đưa ra. Điều này đại biểu cho việc nhiệm vụ mới sẽ khó hoàn thành hơn, vậy nên mọi người nắm bắt thời gian, từ giờ bắt đầu phát huy kỹ năng của mọi người đi nhé.”

“Nếu là dùng cách gì cũng được thì không phải đơn giản rồi ư?” Tần Vọng tự tin vỗ vai Quý Lam: “Chờ đó, anh đây sẽ cứu em ra.”

“A Vọng, cậu nói lời tạm biệt kiêu ngạo quá đó, đến lúc đó không ra được thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Cậu phải nhớ là làm cho người canh gác cam tâm tình nguyện thả cậu ra đấy nhé.” MC dặn dò Tần Vọng một câu thấm thía, anh ta luôn cảm thấy hình như Tần Vọng đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.

Đúng là cách gì cũng được nhưng kết quả nhất định phải là làm cho người canh gác cam tâm tình nguyện thả ra.

Điện thoại và hành lý của mọi người bị thu lại lần nữa, đồng thời bọn họ bị dẫn đi thay quần áo. Quần áo thống nhất là màu trắng, giày thì được phát một đôi dép lê, trông thật sự cực kỳ giống tù nhân. Cũng may lúc chia phòng của mỗi người trong nhóm đều là mấy phòng cạnh nhau, còn giữa nhóm này nhóm kia sẽ bị cách xa hai phòng, hoặc là cách một cánh cửa cầu thang.

Lúc lên lầu, Ôn Khinh Hàn lặng lẽ nhéo tay Thời Thanh Thu, sau đó hơi hé môi dùng khẩu hình nói một câu “Để cho mình”. Thời Thanh Thu nhìn thấy rõ nhưng muốn nói chuyện với Ôn Khinh Hàn lại không dễ dàng như thế.

Nàng vừa định lên tiếng đã bị MC dẫn vào phòng mình, sau đó đóng cửa gỗ lại, cuối cùng là khóa cửa sắt. Nàng lặng lẽ mở một khe hở nứt ra trên cửa gỗ, nghe thấy căn phòng sát bên mình cũng có tiếng khóa lại như thế, đó là phòng của Ôn Khinh Hàn.

Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, MC lại hỏi thăm cảm nghĩ của từng người. Anh ta đi tới nhóm số một của Thời Thanh Thu trước nhưng phòng anh ta đi vào chính là phòng của Ôn Khinh Hàn.

“Luật sự Ôn, cảm giác thế nào?”

“Vẫn ổn.” Ôn Khinh Hàn thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh, bình thản nói: “Đây cũng là tòa ký túc xá của học sinh, ở kia còn có cả giá sách, hơn nữa còn có hai quyển sách.”

“Không sai, tòa nhà này vừa mới xây lại không lâu, trải gạch quét tường lần nữa, nhân lúc học sinh còn chưa kịp chuyển vào thì cho chúng ta trải nghiệm cảm giác vượt ngục trước.”

Ôn Khinh Hàn cười một tiếng rồi chắp hai tay sau lưng, không nói tiếp. Cô vốn đã không tạo ra hơi thở phàm trần, bây giờ lại nhờ bộ quần áo trắng phau trên người mà càng khiến cô không giống người trần. Rõ ràng nghề nghiệp của cô là giải quyết rất nhiều vụ tranh chấp không thể tự giải quyết được, nhưng mỗi lần thấy cô như vậy là không thể nhớ nỗi cô là một vị luật sư có chỉ số khoảng cách tiếp xúc với tội ác là con số không.

“Thử thách lần này cũng không dễ gì, luật sư Ôn và Thanh Thu vừa mới kết hôn, đây là lúc thử thách sự ăn ý, cố lên nhé!” MC vỗ vỗ cánh tay Ôn Khinh Hàn rồi chớp mắt một cái như đang nhìn trộm.

MC rời khỏi phòng của Ôn Khinh Hàn, tiếp tục đến “ngục giam” khác để thăm hỏi, cameraman quay lại hoàn cảnh ở đây một lượt rồi cũng lui ra ngoài, khóa cửa lại lần nữa.

Ôn Khinh Hàn hơi nhíu mày ngồi trên giường cây, cũng không biết hồi nãy Thời Thanh Thu có nhìn được câu nói của mình hay không. Phân đoạn này hoàn toàn không có chuyện thông báo trước, bọn họ hoàn toàn không thể nào thương lượng đối sách với nhau. Nếu như cô ở đây ứng phó với người canh gác, vậy thì Thời Thanh Thu cũng thế, như vậy bọn họ cũng rất dễ thất bại, đây chính là nguyên nhân mà MC nói là thử thách sự ăn ý.

Cô đứng lên đi tới cạnh cửa, dùng bộ dạng tự nhiên mở cửa gỗ ra, cửa sắt bị khóa, ngoài cửa có một đứa bé trai khoảng mười tuổi. Cậu bé nghe thấy tiếng mở cửa thì quay lại, dùng giọng nói non nớt hỏi cô: “Chị mở cửa ra làm gì? Mau đóng cửa lại.”

Ôn Khinh Hàn nhìn cậu bé một hồi rồi hỏi: “Bạn nhỏ, em là ai?”

Đứa bé trả lời: “Em là người phụ trách trông coi hai căn phòng này, không cho phép chị và người trong phòng kia ra ngoài.”

Xem ra người canh gác chính là đứa nhỏ này, không biết có phải mấy nhóm khác cũng là trẻ con hay không nữa. Có cameraman đang quay ở gần đó, Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, lại mở cửa gỗ thêm chút nữa, khẽ mỉm cười nói: “Vậy em ăn cơm chưa?”

“Đương nhiên là chưa ăn rồi, bây giờ mới mấy giờ đâu chứ? Đến giờ cơm tối thì em sẽ đi ăn, chị mau đóng cửa lại đi…” Đứa bé kia vội vàng muốn vươn tay vào đẩy Ôn Khinh Hàn, một tay khác lại muốn bắt lấy tay cầm của cái cửa gỗ bên trong.

Trong mắt Ôn Khinh Hàn lóe lên một tia sáng tỏ, kịp thời lui lại, đôi môi màu nhạt chậm rãi cong lên: “Được rồi, để chị tự đóng, em yên tâm đi, chị sẽ không ra ngoài đâu.”

Đứa bé nới lỏng cái tay đang cầm chốt cửa, Ôn Khinh Hàn đóng cửa lại lần nữa, chỉ là trong giây phút tiếng đóng cửa vang lên, suy nghĩ của cô cũng nhanh chóng lưu chuyển.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16