Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 64

1116 0 8 0

Sau khi ăn xong, Ôn Khinh Hàn thản nhiên hỏi: "Tại sao hôm nay mọi người lại muốn ăn cơm tối? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Hành động cắn thịt bò của Thời Thanh Thu tạm dừng, vô thức bỏ qua người bắt đầu bữa ăn tối hôm nay và chuẩn bị vài lời giải thích với Ôn Khinh Hàn: "Cũng không có gì đâu, những ngày này mọi người đều muốn tụ tập với nhau và ăn tối. Nhưng mình không thể để cậu một mình trong khách sạn và cậu đã mua cho mình rất nhiều món địa phương ngon khi cậu đi họp giao lưu trước đó, lần này là phần thưởng của mình dành cho cậu, hiếm khi có thời gian rảnh vào buổi tối."

Nàng nói một cách tự nhiên nhưng Ôn Khinh Hàn cảm thấy có gì đó không ổn. Mọi người đều muốn đến gặp nhau. Các đạo diễn và diễn viên bao gồm cả nhân viên đều đã đi hết và các nhà đầu tư chắc chắn sẽ ở đó.

Ôn Khinh Hàn lông mi khẽ run, dưới mắt hiện lên một bóng ma, giơ tay lên môi, nói: "Chẳng lẽ có người nói cậu trọng sắc khinh bạn sao?"

Thời Thanh Thu cắn đũa cười rồi nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bọn họ nói chuyện này trong khoảng thời gian này. Nếu tất cả được chứng thực, vậy mình nhất định phải chống đỡ được bốn chữ này."

Có một số chuyện mà họ biết đều giấu kín trong mắt và trái tim nhau, không cần phải nói ra hay ám chỉ, bởi vì những điều đó không cần thiết phải xuất hiện giữa hai người một lần nữa. Duy trì trạng thái hiện tại là điều họ mong muốn.

Ôn Khinh Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, vươn tay rút khăn giấy lau miệng cho Thời Thanh Thu rồi lại nói: "Trọng sắc khinh bạn đến nỗi ăn cái gì cũng đều dính trên khoé miệng này. Xem ra cậu không ghét bốn chữ này."

"Hừm… Nói mới nhớ, mấy ngày nay cậu đều viết thư cho luật sư sao?” Thời Thanh Thu để cô lau khóe miệng trước khi ăn lại xiên thịt.

"Chà, về cơ bản là như vậy."

"Tranh chấp cái gì? Có phiền phức không?"

Ôn Khinh Hàn lắc đầu và bắt đầu nói với nàng về thư ủy thác của luật sư mà cô đã nhận được.

Hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng thì phần lớn xiên que trên bàn cũng đã vào trong bụng của Thời Thanh Thu, vô tình vừa ăn vừa trò chuyện, họ vừa ăn vừa tán gẫu. Trước đây nàng và Ôn Khinh Hàn đều là như vậy, ngoại trừ những lúc có nhiều người hơn là có hai bọn họ.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Ôn Khinh Hàn chậm rãi dẫn Thời Thanh Thu đi dọc theo đường đi, ánh mắt cô nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Thời Thanh Thu, cô hỏi: "Cậu có chắc ăn no rồi không? Cậu có muốn đóng gói thêm một ít rồi mới quay về nhà không?"

Thời Thanh Thu nhìn nghiêng, trong lời nói không giấu được nụ cười: "Tốt nhất cậu ăn nhiều một chút, cậu chính là muốn ở cùng mình nói chuyện, làm mình ăn nhiều hơn,  nếu mập lên thì cậu phải thay mình đi quay phim."

Ôn Khinh Hàn rũ mi mắt xuống trong chốc lát lại nhìn thẳng con đường phía trước, khóe miệng có một vòng cung nhàn nhạt, nói:"Đến lúc đó, khán giả sẽ biết mình đóng giả diễn viên chính bởi vì khi quay phim sẽ có điểm khác biệt."

Thời Thanh Thu bật cười, nói: "Đúng vậy, lúc đó Weibo sẽ bùng nổ, nói rằng hai chúng ta trông giống hệt nhau. Buổi sáng thức dậy nhìn thấy nhau có sợ hãi không."

Ôn Khinh Hàn nhướng mày, tiếp tục chủ đề có phần buông thả: "Và sau đó? Cậu sẽ trả lời như thế nào?"

"Sau đó?” Thời Thanh Thu mỉm cười nhắm mắt lại suy nghĩ, cùng Ôn Khinh Hàn thoải mái đi về phía trước, lại bị cô nhẹ nhàng kéo sang một bên, tránh người qua đường, sau đó mở mắt ra nhìn dáng vẻ của cô, thật lâu nói: "Vậy mình nhất định sẽ chuyển tiếp một câu đứng đầu Weibo, còn bổ sung một câu nói là: "Đương nhiên sẽ không sợ hãi, luật sư của chúng ta trông thật ưa nhìn. "

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn cô, nghe lời cô nói mà mỉm cười, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng, nói: "Cuối cùng, ba mẹ và đồng nghiệp trong phòng làm việc đều sợ hãi như vậy, tại sao đột nhiên xuất hiện một cái bạch ngốc nghếch vậy? Phiên bản ngọt ngào của Ôn Khinh Hàn."

Thời Thanh Thu sửng sốt, lúc này mới nhận ra Ôn Khinh Hàn đang dùng đề tài này để trả đũa khi nàng nói cô giở trò ngốc nghếch, bạch ngọt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

"Ôn Khinh Hàn, cậu nói mình ngốc nghếch và ngọt ngào, hiện tại cậu thật sự đang bắt nạt mình.” Thời Thanh Thu mím môi cười, lắc mạnh cánh tay Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn vươn một bàn tay khác bắt lấy bàn tay không yên của nàng, cong môi nói: "Không phải, mình đang nói về chính mình."

"Bất quá..." Thời Thanh Thu thu tay lại, nụ cười vẫn không hề suy giảm, trên mặt có chút ấm áp.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng hét: "Chị Thu! Chị Hàn!"

Tiếp theo là một giọng nam trung niên trầm ấm nhưng có chút vui vẻ: "Này, đó không phải là Thanh Thu và Khinh Hàn sao?"

Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu bước vào và cả hai đều quay lại nhìn xung quanh, chỉ để thấy mọi người đã ra ngoài ăn tối vào tối nay. Kỳ Duyệt đi tới gần phía trước, ánh mắt nhìn thẳng, trên mặt không có cảm xúc.

Một đám người đi về phía hai người bọn họ đứng đối mặt Lê Thừa Lượng hỏi: "Hai người không phải không ra sao? Vừa rồi chúng tôi mới hồi phục WeChat, không cần để ý tới phản ứng của hai người nữa. "Giờ đây, họ đang tự mình vượt ra khỏi thế giới hai người".

Thời Thanh Thu cười đáp: "Bây giờ chúng tôi lại muốn ra ngoài để ăn, nhưng nghĩ lại thì có lẽ các người đang ăn, nên chúng tôi sẽ không quấy rầy. Không ngờ các người lại có mặt ở đây."

Ôn Khinh Hàn trên mặt khẽ mỉm cười, nhưng nhiệt độ trong mắt đã mờ đi rất nhiều, cô đứng ở nơi đó nắm tay Thời Thanh Thu, dáng người cao, đứng yên lặng, rất hợp với dáng vẻ của Thời Thanh Thu, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

Lục Hi chỉ vào cửa hàng vẫn còn đông khách và nói: “Chúng ta đến quán đó đi, mấy ngày nay mọi người nói đồ ăn khuya của quán rất ngon nên tôi định ghé qua ăn một bữa thật no nê. ”Rút tay về, cười cười:“ Thật đáng tiếc khi hai người không ăn. Khai trương cửa hàng mới có rất nhiều lợi ích.”

Thời Thanh Thu nhếch khóe môi lên, cũng không quá quan tâm: "Dù sao tôi cũng ở đây lâu. Lúc nào muốn ăn bữa tối, tôi cứ đến đây là được."

Lúc này, Kỳ Duyệt mới cười nói: "Không phải dễ đến như vậy. Lần này tôi đã nhờ người đặt chỗ trước. Mặc dù cửa hàng này mới mở ở đây nhưng thương hiệu chuỗi này đã rất nổi tiếng ở những nơi khác rất khó để tìm."

Khi cô ấy nói, giọng điệu của cô ấy bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cô ấy lại rơi vào vô tình hay cố ý rơi trên bàn tay không buông ra của Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu. Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt, đôi môi nhạt màu càng thêm mờ mịt.

Giản Ý Chi, người đang ở gần đó, cảm thấy bầu không khí cần có sự thay đổi tinh tế. Cô ấy bước tới nắm tay Thời Thanh Thu, vì vậy Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu phải tách tay nhau ra, sau đó kéo Thời Thanh Thu tiếp tục đi về phía phố ẩm thực: "Thanh Thu, em nói đi, nếu em không đến bữa tiệc, em phải bí mật đi cùng luật sư Ôn của em. Tại sao, có phải sợ rằng chúng tôi có thể ăn thịt em hoặc cô ấy..."

"Đâu có? Em cũng không ngờ lại đi ra, thật sự không muốn quấy rầy mọi người." Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận lời chế giễu của Giản Ý Chi.

Ôn Khinh Hàn mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó xoay người đi theo Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý, mọi người lại bắt đầu nói cười, không thèm để ý đến tình tiết vừa rồi. Chỉ còn lại có ánh mắt của Kỳ Duyệt, có lúc rơi vào trên lưng của Thời Thanh Thu, có khi rơi vào người của Ôn Khinh Hàn.

Mọi người cùng nhau tham gia, tự nhiên không có lý do gì phải về riêng, Giản Ý Chi, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn lên xe, mọi người trở về khách sạn.

Thời Thanh Thu không ngờ lại tình cờ gặp được đám người của Kỳ Duyệt, ban đầu nàng muốn gặp Ôn Khinh Hàn để ăn tối khi nghe mọi người trò chuyện trên phim trường. Quyết định thực sự được đưa ra khi Lê Thừa Lượng thông báo rằng mọi người sẽ ra ngoài ăn tối cùng nhau, nàng và Ôn Khinh Hàn ra sau đó để tránh họ.

Trở lại khách sạn, Ôn Khinh Hàn sắc mặt lãnh đạm, không nói gì với Thời Thanh Thu, trả lời điện thoại rồi bước ra ban công. Khi Thời Thanh Thu nhìn thấy điều này, nàng đợi một lúc không thấy cô cúp máy, vì vậy nàng phải lấy quần áo của mình để đi tắm trước, khi nàng đi ra, Ôn Khinh Hàn đã ngồi ở bên cạnh giường và bấm điện thoại.

Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh cô, Ôn Khinh Hàn mím môi đặt điện thoại sang một bên.

"Khinh Hàn, cậu không nói với mình là tối nay mọi người ăn tối là được Kỳ Duyệt mời. Mình không biết là sẽ như vậy. Vốn dĩ mình muốn đi cùng cậu khi nghe họ nói về bữa tối ở phim trường... Vì hiếm khi mình không cần phải quay phim vào ban đêm, vì vậy mình muốn đi chơi với cậu."

Thời Thanh Thu từ từ nói, quay đầu nhìn vẻ mặt im lặng của Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy khóe miệng của cô hơi nhếch lên.

“Đừng lo lắng về điều đó.” Ôn Khinh Hàn ngồi đối diện nhìn nàng, vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Vì chúng ta đều ở nơi này nên chắc chắn sẽ gặp nhau. Có một số việc mình vẫn chưa cùng cậu nói chuyện, chính là, đó là chỉ cần cậu biết rõ con đường mình nên đi, mình sẽ ở bên cạnh cậu."

Thời Thanh Thu mỉm cười, nói: "Có phải giống như ăn kẹo dẻo với mình không?"

Nàng đang cười, đôi lông mày cong vút, nàng rất có duyên.

Như vậy nửa thật nửa giả có thể rút ra được hai ba câu nhưng Ôn Khinh Hàn nghiêm túc gật đầu, nói: "Được."

Thời Thanh Thu choáng váng, hai má như nóng lên, cắn môi cười, vừa nằm xuống giường liền ngã ngửa ra. Ôn Khinh Hàn cởi giày, chậm rãi tiến lên một chút, nằm ở bên cạnh nàng, nằm nghiêng bốn mắt nhìn nhau.

Rõ ràng có rất nhiều lần cùng giường, nhưng hiện tại dường như có chút cảm giác loáng thoáng, cảm giác này đang ép buộc Thời Thanh Thu phản kháng, càng ngày càng quen, trong lòng càng ngày càng cảm thấy khó giấu sự ngọt ngào như đang ăn kẹo bông gòn.

Nàng đột nhiên muốn tổ chức hôn lễ, sắc mặt của người nằm bên cạnh bắt đầu hiện rõ trước mặt nàng, chính là người hiện tại ở trước mặt nàng.

Nàng chủ động vươn tay đặt ở eo Ôn Khinh Hàn, cúi người thấp giọng nói: "Khinh Hàn, ôm mình."

Sau khi có ý rõ ràng như vậy, nàng rất cần một sự ủng hộ, một sự hỗ trợ giúp nàng không sợ hãi và một sự ủng hộ để nàng cảm thấy thoải mái.

Ôn Khinh Hàn ôm Thời Thanh Thu trong tay, Thời Thanh Thu hít một hơi thật sâu, nàng rõ ràng ngửi được mùi hương của Ôn Khinh Hàn nhưng nàng cười nói: "Đều là mùi vị của đồ ăn vặt, mùi không ngon chút nào."

"Lát nữa mình đi tắm.” Ôn Khinh Hàn siết chặt cánh tay.

Thời Thanh Thu chớp mắt, trên môi hiện lên một đường cong. "Dù vừa rồi có chuyện gì xảy ra, nhưng đêm nay vẫn thành công tốt đẹp. Mình đã hoàn thành tâm nguyện đưa cậu đi ăn. Chỉ có hai chúng ta."

Ôn Khinh Hàn cười không nói lời nào, trong mắt như có đầy sao.

Thời Thanh Thu dài giọng nhìn cô, nói: "Khinh Hàn, cậu có nghe nói nếu nắm trong tay một nắm cát, càng nắm chặt thì càng nhanh cạn. Khi cậu nghĩ rằng mình đã hoàn toàn làm chủ được nó, cậu có nó. Nhưng khi mình mở lòng bàn tay của mình, mình thấy rằng không còn lại nhiều và nó không còn là một nắm cát ban đầu."

“Còn gì nữa?” Ôn Khinh Hàn một tay giơ lên, phủi tóc trước mặt Thời Thanh Thu.

“Còn…” Nụ cười của Thời Thanh Thu dần dần tan biến, nhìn thẳng vào mặt Ôn Khinh Hàn, trong lòng đột nhiên có chút sững sờ. “Nếu ngay từ đầu đã không muốn nắm chặt nó, không sở hữu nó. Nó sẽ như cũ ở trên mặt cát, nó sẽ không bị nắm chặt sau đó phiêu tán trong không khí, không có dấu vết để tìm kiếm."

Đôi mắt nàng trở nên ẩm ướt, như đột nhiên bị một tầng sương nước bao phủ, nhưng xuyên qua tầng sương nước đó, Ôn Khinh Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, có lo lắng, có hoảng hốt, hoảng sợ, rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau không chút kìm nén lại.

Trái tim Ôn Khinh Hàn đột nhiên đau nhói, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cô chỉ ôm chặt lấy Thời Thanh Thu, để đầu nàng vùi vào cổ cô, hơi thở nóng rực của nàng phả vào cổ cô.

Hồi lâu, Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói: "Cậu có từng nghĩ tới hay không, chúng ta có thể không phải là hạt cát."

Thời Thanh Thu giật mình, trái tim khẽ run, vùng ra khỏi vòng tay cô.

“Đừng coi tôi là cát.” Ôn Khinh Hàn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt, cánh mũi, khóe môi của nàng, ánh mắt cô như muốn tan thành vạn phần dịu dàng: “Ít nhất đối với cậu, mình cũng là vật cứng cũng có trọng lượng, không thể so sánh với hạt cát”.

Thời Thanh Thu cười khúc khích, lông mày cong lại, Ôn Khinh Hàn cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì thổi không đi, đi chuyển không thể động, khiêng không nổi cũng dời không ra trừ phi chính cậu hãy tự mình vứt nó đi. Nhưng mình rất nặng. Cậu không thể vứt mình đi, ngay cả khi cậu nói từ bỏ, mình vẫn ở đây.

Vì vậy, đừng sợ và đừng coi chúng ta là hạt cát. Mình là áo giáp của cậu giúp cậu chống lại quá khứ, là sức mạnh của cậu cho cuộc đua cuối cùng này và là điểm kết thúc của cậu. Thanh Thu, cậu là người yêu của mình và là vợ của mình...

Con người và lời nói của cô thật nhẹ nhàng, như thể băng tuyết trong nhận thức của Thanh Thu trong chốc lát tan vào mùa xuân của khu vườn và lực lượng mềm mại và cứng rắn này đang kiên trì gõ cửa trái tim nàng. Ngày qua ngày, có một âm thanh, không bao giờ ngừng, không bao giờ từ bỏ.

Thời Thanh Thu cười trong nước mắt, nhưng nàng không bao giờ nhìn đi chỗ khác, nàng bắt gặp ánh mắt của Ôn Khinh Hàn và giao tất cả sự lo lắng của mình cho Ôn Khinh Hàn.

Khuôn mặt Ôn Khinh Hàn càng ngày càng gần, Thời Thanh Thu vô thức nắm chặt quần áo của cô, cắn chặt môi, tim đập dữ dội, như sắp nhảy ra khỏi trái tim.

Và cuối cùng, Ôn Khinh Hàn chỉ nhẹ nhàng buông một nụ hôn lên trán Thời Thanh Thu, nhẹ đến mức cô khó có thể cảm nhận được.  Cảm thấy quần áo bị nắm chặt vào lúc đó, cô cảm thấy đau khổ đến mức phải ôm Thời Thanh Thu vào lòng một lần nữa.

 

 ........

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16